Trans: Nàng fish.
Nàng cảm thấy, kiếp trước nàng, không, phải là kiếp trước đó nàng đã nợ đôi phu thê này rất nhiều mới đúng, cho nên kiếp trước nàng mới bị hai người họ lần lượt đẩy vào tuyệt cảnh.
Đầu tiên là Trình Thiệu An lén trộm số tiền trợ cấp trong nhà, sau đó, vào lúc nàng liều mạng kiếm tiền, khó khăn lắm mới để dành được một ít tiền, đang định làm buôn bán nhỏ để nuôi sống gia đình thì Kim Xảo Dung lại nhân lúc nàng không ở nhà, cuỗm toàn bộ số tiền ấy đi.
Không đúng, không phải cuỗm đi toàn bộ, nàng ta vẫn để lại cho nàng, bà mẫu và nhi tử hai mươi đồng.

Sau khi bọn nàng còn lại ba đồng, nàng gặp ‘tai nạn ngoài ý muốn’ khi đuổi theo Trình Thiệu An, kẻ đã xuất hiện sau vài năm lặn mất, vừa mở mắt dậy, nàng đã thấy mình quay về vài năm trước như một phép màu.
Đương nhiên Trình Thiệu An không thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, hắn chỉ nghe được câu ‘trời sinh một đôi, đất tạo một cặp’ là khuôn mặt sạch sẽ hơn các nam tử nhà nông khác lập tức ngập chìm trong vui sướng, khóe miệng không khỏi cong vút lên.
“Đại, Đại tẩu thật biết nói đùa.”
Lăng Ngọc nhìn bộ dạng hớn hở của hắn thì trong lòng chợt nảy ra một ý, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Đệ hỏi biểu muội người ta xấu hay đẹp làm gì? Ta nghe mẹ nói rồi, bà định mời bà mối làm mai cho đệ đó!”
Khuôn mặt tuấn tú của Trình Thiệu An trở nên cau có, tròng mắt lúng liếng, theo sát phía sau Lăng Ngọc đang bưng đồ ăn đi tới nhà chính, hắn nhỏ giọng lấy lòng: “Đại tẩu à, đệ nhờ tẩu một chuyện, tẩu giúp đệ nghe ngóng với, xem Xảo Dung biểu muội đã hứa gả cho ai chưa?”
“Làm gì? Nhìn trúng cô ngươi nhà người ta rồi à? Người ta trông như tiên nữ, chả cần lo lắng chuyến cưới gả, còn đệ cả ngày chơi bời lêu lổng, đến cả một công việc đàng hoàng để làm cũng không có, vẫn phải để Đại ca nhà mình nuôi sống mình, dựa vào đâu mà nhà người ta hứa gả nữ nhi cho đệ chứ?” Lăng Ngọc dừng bước, nhìn hắn đầy ẩn ý.
Mặt Trình Thiệu An đơ ra, toan phản bác nhưng lại phát hiện ra rằng, tuy những lời Đại tẩu nói thật khó nghe, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi khiến người ta đau lòng.
Cô nương nhà người ta trông như tiên nữ, tại sao phải gả cho một kẻ chơi bời lêu lổng, không có công việc ổn định để làm?
Và thế là, lão Nhị nhà họ Trình xưa này luôn sống tùy tiện, được chăng hay chớ bắt đầu tự xem xét lại mình, đây quả thực là việc hiếm có.
Lăng Ngọc chớp mắt, đôi môi khẽ nhếch, cuối cùng cũng bước đến nhà chính để chào hỏi khách khứa.
Lúc mặt trời lặn Trình Thiệu Đường mới từ tiêu cục về, mặc dù hắn che giấu rất tốt nhưng Lăng Ngọc vẫn nhìn ra được vẻ âu sầu giữa hàng lông mày của hắn.

Nàng cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian này ở đời trước, có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu nên trong một chốc nàng không thể nhớ ra nổi.

“Ý của biểu cô con là muốn trú lại trong thôn chúng ta, nhờ chúng ta để ý giúp một chút, xem trong thôn có nhà nào muốn bán đất không.” Sau bữa cơm tối, Vương Thị nói ra mục đích đến đây ngày hôm nay của hai mẹ con Tôn Thị.
“Con hiểu ý của nương rồi, ngày mai con sẽ đi nghe ngóng một chút.” Trình Thiệu Đường gật đầu, coi như đồng ý chuyện này.
Muốn trú lại ở đây thì nhất định phải có ruộng đất ở đây, điều này cũng chính là quy định của quan phủ.
“Để con để con, mấy năm nay Đại ca ra ngoài miết, thời gian ở nhà vốn không nhiều, vả lại, huynh ấy làm sao biết rõ chuyện trong thôn bằng con chứ, vẫn nên để con đi nghe ngóng cho!” Trình Thiệu An chủ động như xin đi đánh giặc.
Trình Thiệu Đường và Vương Thị đều lấy làm bất ngờ trước vẻ hăng hái của hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, vì dù sao hắn chủ động góp sức đã là tốt lắm rồi.
Chỉ có Lăng Ngọc là nhìn hắn một cách ẩn ý, và đương nhiên Trình Thiệu An cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhưng hắn cũng chỉ vờ như không biết.
“Biểu cô họ Kim này là người nơi nào, sao con chưa từng nghe mẹ nhắc tới?” Lát sau, Trình Thiệu An vẫn không dằn được lòng hiếu kì, hỏi.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ được biết rằng trong số họ hàng của nhà mình lại có một vị biểu cô như vậy, lại càng không biết nhà biểu cô nọ còn có một vị biểu muội trông như tiên nữ như thế.
Trình Thiệu Đường và Lăng Ngọc đồng loạt nhìn sang Vương Thị, bọn họ đều cảm thấy tò mò về lai lịch của mẹ con Tôn Thị.
Vương Thị nói: “Bà ấy là biểu muội bà con xa của cha các con, nhà mẹ họ Tôn, nếu nói nghiêm túc hơn thì thật ra đã là mối quan hệ thân thích cách mấy đời rồi, nhà bà ấy và nhà chúng ta cũng nhiều năm không qua lại.

Mười mấy năm trước ta cũng là lần đầu tiên gặp bà ấy, lúc đó hai huynh đệ các con còn nhỏ nên chắc cũng chẳng nhớ được đâu.”
“Nghe bà ấy nói, sau khi chồng chết bệnh khoảng ba năm trước, phần lớn tài sản trong nhà đều bị họ hàng nhà chồng chiếm hết, mẹ con họ không còn chốn nương thân, buộc phải đến đây nhờ vả chúng ta.”
“Nhà mẹ đẻ của bà ấy đã không còn ai rồi sao?” Lăng Ngọc hỏi.
“Không còn ai rồi, mấy năm trước loạn thổ phỉ, cả nhà họ đều không còn ai rồi.

Ôi, cũng là một người số khổ, hiện giờ dưới gối chỉ có một nữ nhi là Xảo Dung, hai mẹ con họ xa rời quê hương, sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta dù sao cũng là họ hàng, có thể giúp được gì thì giúp thôi!” Vương Thị thở dài nói.
“Mẹ nói phải ạ, dù sao cũng là họ hàng, nếu chúng ta có thể giúp được thì đương nhiên phải giúp chứ!” Trình Thiệu An tiếp lời.
“Đây là điều hiểu nhiên.” Trình Thiệu Đường gật đầu, cũng tỏ ý tán thành.

Cả nhà lại nói chuyện một lúc, sau đó Vương Thị đón lấy tiểu Thạch Đầu trong tay Lăng Ngọc, dụ thằng bé gọi ‘bà nội’, rồi lơ đãng nói: “Người ta thường nói ‘nữ đại thập bát biến’ (*) đúng là không ngoa, nha đầu Xảo Dung này trổ mã thành diện mạo như thế, cũng chẳng ai dám tin con bé chính là tiểu nha đầu vừa đen vừa gầy năm đó.”
Ngay sau đó, bà lại cầm lấy bàn tay nhỏ bé múp thịt của tiểu Thạch Đầu và từ ái nói: “Tiểu Thạch Đầu của chúng ta bây giờ vẫn là một em bé, đợi thêm mấy năm nữa, chắn chắn cũng sẽ cao lớn lớn khỏe mạnh như cha con vậy.”
(*) Như Trình Thiệu Đường nha.
Tiểu Thạch Đầu nhìn bà cười hề hề, càng làm cho Vương Thị cực kỳ yêu thương.
“Cha!” Trình Thiệu Đường đang có tâm sự trong lòng, không hề để ý tới lời mấy người Vương Thị nói, cho đến khi hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gọi non nớt mềm mại vang lên bên tai, hắn bị dọa bắn người, có chút không dám tin mà nhìn về phía nhi tử đang cười tít mắt với hắn.
“Lúc nãy là thằng bé gọi sao?”
Mọi người đều nhịn cười, Lăng Ngọc véo má nhi tử, cười nói: “Thằng nhóc thối này cuối cùng cũng chịu mở mồm gọi cha rồi.”
Cậu nhóc đã biết gọi ‘mẹ’, cũng biết gọi ‘bà’, nhưng dù người lớn có dụ dỗ hay dạy cậu thế nào thì cậu cũng không chịu gọi cha, điều này đã làm cho Trình Thiệu Đường vô cùng ủ rũ, và cảm thấy liệu có phải nhi tử đang ghét mình hay không.
Bây giờ cuối cùng cũng nghe được một tiếng ‘cha’, làm hắn không nén nổi mà bật cười ha ha, ôm lấy nhi tử bế lên cao, làm cậu nhóc không ngừng cười khanh khách.
“Con trai ngoan, gọi cha tiếp đi con!”
Bấy giờ, cậu bé lại khá cho cha cậu thể diện, lập tức gọi một tiếng, tuy nói chưa rõ ràng, nhưng quả thực cậu bé vừa gọi cha.
Đêm đó, đôi phu thê nằm trên giường, nụ cười trên mặt Trình Thiệu Đường không tài nào che giấu nổi, bàn tay to lớn bắt trước động tác Lăng Ngọc dỗ nhi tử ngủ hằng ngày, nhẹ nhàng vỗ lên lưng tiểu Thạch Đầu từng nhịp.
“Chỉ gọi chàng một tiếng cha thôi mà đã vui sướng như vậy, như kiểu hận không thể hái sao trên trời xuống cho thằng bé ấy.

Người xưa đều nói ‘nghiêm phụ từ mẫu(*), còn ta lại thấy chàng không gánh nổi chữ ‘nghiêm’ này đâu.” Lăng Ngọc cười trêu.
(*)Nghiêm phụ từ mẫu: Cha nghiêm mẹ hiền.
Trình Thiệu Đường vội vàng nén nụ cười xuống, nghiêm mặt đáp: “Vậy đâu được, ngọc không mài thì không đẹp (*), tiểu Thạch Đầu vẫn là trưởng tử của ta và mình, dù có thương yêu thằng bé đến đâu cũng không thể quên trách nhiệm mà thằng bé sẽ gánh vác trong tương lai.



(*) Ngọc bất trác, bất thành khí “玉不琢, 不成器” yù bú zhuó, bù chéng qì.

Ngọc bất trác, bất thành khí có nghĩa là viên ngọc vốn dĩ là một vật rất đẹp thế nhưng dù có đẹp mà không được chạm chắc, tạo hình thì cũng không thể trở thành những vật tinh xảo đẹp đẽ được.
Lăng Ngọc cười, không cùng hắn tiếp tục lăn tăn về chuyện này nữa, nàng chỉ hỏi: “Ta thấy gần đây chàng có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó, có phải tiêu cục đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
Trình Thiệu Đường bất ngờ về sự mẫn cảm của nàng, song vì hắn không muốn nàng ưu phiền cho nên cố ý nói: “Không phải chuyện gì cấp bách đâu.”
Dứt lời, khi đối diện với khuôn mặt lo lắng của Lăng Ngọc, hắn cảm thấy lời mình vừa nói quá mức loa qua, nghĩ một lát, lại nói: “Tiêu cục vừa đổi Tổng tiêu đầu, đa số đám huynh đệ đều không hiểu rõ tính cách của vị này, cho nên lấy làm lo lắng cho con đường sau này mà thôi, không phải chuyện gì to tát.”
Lúc này, Lăng Ngọc mới nhớ lại.

Kiếp trước, sau khi tiêu cục đổi Tổng tiêu đâu không lâu, Trình Thiệu Đường đã cùng vài vị huynh đệ kết nghĩa rời khỏi đó, không lâu sau được người ta đưa vào phủ Tề vương làm thị vệ.
Có thể khiến một người rộng lượng, nặng tình như Trình Thiệu Đường rời khỏi một nơi đã làm nhiều trong nhiều năm, thì có lẽ vị Tổng tiêu đầu mới này phải có điều gì đó khiến hắn không thể chấp nhận được.
Nếu Tổng tiêu đầu mới ở kiếp này vẫn là cái người người kiếp trước kia, vậy thì có lẽ không lâu nữa Trình Thiệu Đường sẽ nghỉ việc ở tiêu cục……
Nàng nhíu mày suy tính.
Nếu hắn rời khỏi tiêu cục và vào phủ Tề vương một lần nữa, vậy thì vẫn không thoát được con đường chết, đã thế thì chi bằng ở lại tiêu cục còn hơn.

Mà không được, có trời mới biết tên Tổng tiêu đầu mới kia là người như thế nào, có thể làm đến mức ép người ta đi thì dẫu có gắng gượng ở lại, e rằng sau này cũng chưa chắc đã có kết cục tốt, đã thế chẳng thà đi ngay cho khỏe.
Nhất định phải rời khỏi tiêu cục, nhưng cũng không được phép vào phủ Tề vương! Nàng thầm quyết định trong lòng.
Hiện giờ cứ bình tĩnh quan sát tình hình đã, chờ ngày hắn rời khỏi tiêu cục……..
“Mình không cần lo lắng, đây chỉ là khó khăn không thể tránh khỏi trong quá trình chuyển giao giữa cái cũ và cái mới, sau một thời gian đám huynh đệ cùng chung sống thì mọi chuyện sẽ quay về như lúc đầu thôi.

Cho dù, lỡ như phải rời đi vì không hợp nhau, thiên hạ rộng lớn như thế, chẳng lẽ không có nổi một chốn cho ta dung thân sao?” Thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, Trình Thiệu Đường vội vàng an ủi.
“Chàng nói đúng lắm, là ta suy nghĩ nhiều rồi.” Đương nhiên Lăng Ngọc sẽ không nói cho hắn biết tính toán của mình.

Thấy nàng giãn mày, Trình Thiệu Đường mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra tình hình của tiêu cục không hề lạc quan như hắn nói, hôm nay hắn cũng mới biết, hóa ra Tổng tiêu đầu mới và Tổng tiêu đầu tiền nhiệm có thù oán với nhau, thế nên ông ta luôn tìm đủ cách để bắt bẻ những tiêu sư do Tổng tiêu đầu tiền nhiệm tự tay bồi dưỡng như hắn, hành động đó đủ để thấy người này có cái nhìn phiến diện.
(*) Có thể thấy được đốm” (Khả kiến nhất ban – 可见一斑): Nghĩa đen: Bây giờ nó thường được dùng như một phép ẩn dụ cho một số người chỉ nhìn thấy một phần của sự việc và đi đến kết luận, cho thấy rằng mọi người không nhìn nhận sự việc một cách toàn diện và khách quan.

Tình cách suy diễn, phiến diện.
Trên đường bảo vệ tiêu có nguy hiểm, bọn hắn thật sự có thể tin được loại người như thế sao?
Khi nhiệm vụ bảo vệ tiêu mới được bố trí xong xuôi, môi mỏng của Trình Thiệu Đường bặm chặt, sắc mặt của những tiêu sư trong phòng đều ảm đạm, đầu mày chau chặt, ai nấy đề vô cùng lo lắng.
“Trình Đại ca, huynh nói xem Tổng tiêu đầu bị làm sao vậy? Nếu tiêu chuyến này quý giá như thế thì tại sao không đi đường thủy? Đệ đã tính kỹ rồi, tuy đi đường thuỷ chậm hơn, nhưng thời gian cũng đâu có gấp.” Đường Tấn Nguyên nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Lời Đường lão đệ nói cũng là lời ta muốn nói, Thiệu Đường à, đệ nói xem, nếu lần này đi đường bộ thì kiểu gì cũng phải đi qua con đường Xích Châu, sơn phỉ bên đó vốn hung ác có tiếng, không niệm tình bất kì ai, Tổng tiêu đầu trước thà tốn nhiều thời gian, kiếm ít tiền hơn cũng cố ý tránh đi nơi đó, lần này…”
Trong chốc lát Trình Thiệu Đường cũng nghĩ không ra nguyên cớ, mặc dù trái tim hắn như bị tảng đá lớn đè lên, nhưng ngày khởi hành sắp đến, hắn không muốn suy đoán lung tung làm lòng người rối loạn, chỉ đành gượng gạo nói: “Lần này Tổng tiêu đầu bố trí như thế là có lý do của ông ấy, chúng ta đều là người trong tiêu cục, ai cũng hi vọng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn suôn sẻ, chỉ cần mục tiêu giống nhau thì quá trình được sắp xếp thế nào không quan trọng lắm.”
Tuy mọi người vẫn rất lo ngại nhưng nghe hắn nói lời này cũng thấy có lý, miễn là để hoàn thành nhiệm vụ một cách an toàn thuận lợi, quá trình được sắp xếp ra sao thật ra cũng không quan trọng lắm.
Sau khi đám huynh đệ lần lượt tản đi, Trình Thiệu Đường day huyệt Thái dương, thầm thở dài.
Chỉ mong mọi việc đúng như lời hắn khuyên nhủ mọi người, dù sao thì lần này cũng thật sự xem như là dẫm lên mũi dao để kiếm “đồng tiền mồ hôi xương máu”.
Con đường Xích Châu nào có dễ đi như vậy!
Lúc này Lăng Ngọc đang nghe Trình Thiệu An nài nỉ Vương Thị đồng ý cho hắn làm buôn bán, dầu rằng Vương Thị là người rất dễ thuyết phục, nhưng bà càng hiểu rõ nhi tử của mình là người có tính cách thế nào hơn, cho nên bà nào dám đồng ý, không ngừng lắc đầu khoát tay, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn cuốn lấy đến sợ, đành phải nói ‘Nếu đại ca con đồng ý thì ta cũng đồng ý.”
Trình Thiệu An nghe xong thì cả khuôn mặt trở nên ủ ê.
Vì biết rõ Đại ca sẽ không dễ dàng đồng ý nên hắn mới tới xin mẹ trước.
Lăng Ngọc vờ ho một tiếng, nói xen vào: “Như mẹ vừa nói, cứ hỏi ý của Đại ca đệ trước đi rồi hẵng tính toán.”
Chỉ cần Trình Thiệu Đường mở lời với Đại ca của hắn trước thì nàng sẽ có cách để Trình Thiệu Đường đồng ý.

Nếu không, hôm đó nàng cần gì phải âm thầm khơi dậy suy nghĩ của kẻ rảnh rỗi họ Trình này?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương