Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
-
Chương 137: Chương kết thúc: Thanh mai nhà ai (6)
Edit: uyenchap210.
Trình Miểu cắm đầu đi một đoạn đường thì trái tim loạn nhịp mới dần bình ổn lại.
“Biểu ca, huynh đang làm gì thế?” Chợt thấy đằng trước có người đang ngồi xổm bên người, quan sát một gốc cỏ, nàng nhìn kỹ thì nhận ra đó là Lăng Chước, không khỏi tò mò gọi.
Lăng Chước nhìn qua, thấy là nàng thì vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ áo bào, thi lễ chào nàng: “Biểu muội!”
“Huynh đang nhìn gì thế? Sao tập trung vậy?” Trình Miểu tò mò nhìn cây cỏ kia, trông rất bình thường, không có gì đặc biệt.
“Huynh đang nghiên cứu nó là loại cổ nào, sao có thể mọc tốt như vậy giữa mùa thu này.” Lăng Chước nghiêm túc trả lời.
Trình Miểu bật cười: “Thế huynh nghiên cứu ra chưa?”
“Kiến thức của huynh hạn hẹp, vẫn chưa nghiên cứu ra.” Lăng Chước thở dài buồn phiền, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, “Nhưng mà cũng không sao, huynh về xem sách, xem trong sách có ghi ghép không.”
Trình Miểu lấy làm buồn cười, nhưng cũng hiểu tính của biểu huynh, hồi lâu sau mới nói: “Biểu ca học giỏi như thế, vậy hai năm sau sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân chứ?”
Lăng Chước lại lắc đầu: “Ông nội bảo huynh chưa đủ kiến thức, đề nghị huynh ôn luyện thêm mấy năm, đợi đến khóa sau mới tham gia, hai tháng nữa, huynh sẽ đi ngao du, mở mang tầm mắt.”
Trình Miểu bất ngờ: “Bà ngoại và bác gái đã đồng ý rồi ạ?”
“Mới đầu bà nội và mẹ đều không đồng ý, chỉ là ông nội rất kiên quyết, huynh cũng muốn đi, cha cũng không phản đối, thế nên cuối cùng hai người họ vẫn đồng ý.” Nhắc tới chuyện sắp đi du ngoạn, trong mắt Lăng Chước tràn ngập chờ mong.
“Có câu, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, chẳng trách lại có người nói, không để tâm chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền thì không nên cơm cháo. Tuy lời này có hơi phiến diện nhưng cũng có ý đúng.” Lăng Chước vỗ vỗ ống tay áo, lúc này mới nhận ra nàng có một mình, nhíu mày hỏi: “Sao một mình muội ở đây?”
“Thấy nhàm chán nên đi dạo xung quanh thôi ạ.” Trình Miểu bâng quơ trả lời.
Lăng Chước không hài lòng mà nói: “Thánh nhân có nói, phụ…”
Nhưng đột nhiên nhớ lời mẫu thân đã dặn nhiều lần, không cho phép hắn nói mấy câu “Thánh nhân dạy quân tử nói” gì gì đó với biểu muội, thế là đành gắng gượng nuốt ngược lời trở về, chỉ là vẫn nghiêm mặt, không hài lòng trừng mắt với nàng.
Trình Miểu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghe hắn nói, lại thấy hắn chỉ nói phần đầu rồi thôi, không khỏi ngẩn người một lúc.
Lăng Chước nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ là vẫn nhớ tới mẫu thân nên đổi cách dạy dỗ: “Con gái con đứa phải ngoan hiền lịch sự, đoan trang giữ lễ, mặc dù không đến mức bắt muội đại môn không ra nhị môn không tới, nhưng đi đứng cũng nên chú ý lễ nghĩa, bên cạnh lúc nào cũng phải có người hầu, đây cũng là chỗ kiêu hãnh của tiểu thư khuê các. Tuy nơi này có thị vệ trong cung bảo vệ, nhìn chung an toàn hơn thật, nhưng cũng không thể dám chắc chu toàn. Dù dã thú mãnh cầm đã bị cách ly nhưng không tranh khỏi sẽ có kẻ lòng dạ xấu xa đục nước béo cò, nếu xảy ra chuyện sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức…”
Tuy Trình Miểu không hiểu tại sao lần này không trích dẫn điển cố, nhưng có thể thấy được hắn càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt lai dai không ngớt, không hề có ý định dừng lại, nhưng nàng không dám lên tiếng ngắt lời hắn, sợ sẽ chuốc lấy thêm nhiều lời càm ràm từ hắn hơn, chỉ đành nín nhịn đỏ mặt, cúi đầu làm bộ khúm núm nghe, đợi hắn kết thúc lời giáo huấn.
Mãi mới thấy hắn nuốt nước bọt, có vẻ như định chấm dứt, nàng đang định thở phào, không ngờ hắn lại chuyển sang chuyện khác, bắt đầu nói: “Phàm là nữ tử, ngôn từ đứng đắn, cử chỉ đoan trang, tuy là…”
“Lăng Chước!” Đột nhiên có một giọng nam ngắt lời hắn, cũng làm cho Trình Miểu như được ân xá, nhìn lại thấy là Triệu Thụy thì vội vàng hành lễ, không đợi Lăng Chước nói đã chạy trối chết.
Trốn thẳng về doanh trướng, nàng mới thở phào một hơi dài, lau lau mồ hôi trên trán, tự rót cho mình chén trà trước ánh mắt kinh ngạc của thị nữ.
Sau đó, nàng luôn ở trong trướng không đi đâu hết, mãi đến khi Tiêu Hạnh Bình đến, cho lui tất cả người hầu, ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chăm.
Trình Miểu bị nhìn chằm chằm thì mất tự nhiên: “Bá mẫu nhìn cháu như vậy làm gì?”
“Cháu nói thật cho ta biết, ban sáng Thái tử điện hạ nói gì với cháu?” Tiêu Hạnh Bình nghiêm mặt hỏi.
Trình Miểu giật thót: “Không, không có gì, không có gì để nói hết.”
“Cháu không cần giấu ta, tình cảm Thái tử điện hạ đối với cháu, giấu được người khác chứ không giấu được ta, ngay từ đầu ánh mắt ngài ấy đã luôn hướng về cháu dù là vô tình hay cố ý, tâm tư ấy lộ rõ từ lâu rồi.”
Trình Miểu chột dạ cúi đầu.
Tiêu Hạnh Bình thở dài, nắm tay nàng, nói: “Đúng là một nhà có nữ, trăm nhà cầu, ngay cả nhà đế vương cũng để mắt tới, chỉ tiếc rằng mẹ của cháu và cữu mẫu của cháu phí hoài công sức, đang muốn thân càng thêm thân đấy!”
Trình Miểu sửng sốt: “Thân càng thêm thân? Cháu và biểu ca ấy ạ?”
“Còn ai khác ngoài hai đứa?” Tiêu Hạnh Bình trìu mến vuốt tóc mai của nàng, “Cháu nói thật cho ta biết, Thái tử và Lăng Chước, cháu thích ai hơn?”
Trình Miểu đỏ mặt: “Cháu và biểu ca không giống như mọi người nghĩ đâu, chúng cháu là huynh muội, ngoại trừ thích dạy dỗ người khác thì huynh ấy chỉ quan tâm tới sách vở chữ nghĩa.”
Tiêu Hạnh Bình nghĩ lại ngôn hành cử chỉ của Lăng Chước, không khỏi cười nói: “Quả thật như cháu nói, đúng là một con mọt sách thích dạy dỗ người ta.”
“Mặc dù biểu ca say mê việc học nhưng cũng không giống con mọt sách không biết gì hết, huynh ấy không chỉ uyên bác mà còn chững chạc, dù có hơi lắm lời thật nhưng cũng không thô lỗ mắng người, nói cũng đúng cũng có lý, quan trọng là xuất phát từ tấm lòng có ý tốt.” Trình Miểu giải thích.
“Ta mới nói một câu như vậy cháu đã biện hộ, chứng tỏ huynh muội tình thâm.” Tiêu Hạnh Bình bất lực lắc đầu, lại lập tức hỏi: “Thế Thái tử điện hạ thì sao?
Trình Miểu ngẩn ngơ: “Thái tử điện hạ…”
“Lúc ngài ấy nói câu kia, tuy cháu bất ngờ nhưng cũng hơi thích thích. Chỉ là cái ‘thích’ này, tính ra có chút ham hư vinh. Vì dù sao ngài ấy là người tôn quý bực đó, khắp kinh thành đều muốn gả cho ngài ấy, có vô số cô nương tố muốn lấy ngài ấy, ngay cả cháu gái của Hoàng hậu nương nương, biểu muội của ngài ấy, Mạnh Lục công nương cũng quan tâm lấy lòng ngài ấy.”
“Nhưng cháu hiểu cha mẹ không muốn kết thân với nhà đế vương.” Dứt lời, nàng khẽ thở dài một cái.
Nếu cha mẹ biết, không biết sẽ nghĩ thế nào!
Chỉ là nàng không thể ngờ, sau khi Lăng Ngọc biết ý của Triệu Thụy thì chỉ thoáng kinh ngạc rồi lập tức bình tĩnh lại.
Phòng nhiều năm như vậy vẫn không tránh được, mình còn có thể nói được gì?
Thái tử đã nói như vậy, xem ra đã quyết rồi.
“Mẹ, mẹ nghĩ sao?” Trình Miểu không đoán được suy nghĩ của mẫu thân, do dự một hồi nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Mẹ nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là con nghĩ thế nào?Con phải biết hoàng thất có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, mẹ và cha của con cũng không thể can thiệp. Nếu gả vào nhà bình thường, dựa vào thân phận của cha con, bật kể ai cũng không dám ức hiếp con.” Lăng Ngọc dịu dàng vuốt tóc nữ nhi, thở dài nói.
“Con hiểu. Nhưng mẹ ơi, như thế nào mới không bị ức hiếp đây? Nữ nhi xuất giá, dù cha mẹ có luôn lo lắng cũng không thể can thiệp vào mọi chuyện, nếu nhà chồng đã muốn chèn ép thì sẽ có hàng trăm, hàng ngàn cách ép con ngậm đắng nuốt cay, khổ mà không nói ra được.”
“Con hi vọng cuộc sống chỉ có hai người như cha mẹ, cũng mong phu quân tương lai có thể toàn tâm toàn ý với con. Chỉ là lòng người dễ thay đổi, mới đầy thấy tốt, nhưng rồi sau này thay đổi, muốn nạp người mới, chẳng lẽ nhà vợ có thể ngăn cản?”
“Nếu gả thấp không thể đảm bảo có được lòng người thủy chung, vậy tại sao con không thể chọn dòng dõi tôn quý nhất? Như thế còn có thể đắp thêm một tầng bảo vệ cho nhà ta!” Trình Miểu bình tĩnh nói.
Lăng Ngọc kinh ngạc nhìn nữ nhi, không thể tin được vào mắt mình, đột nhiên cảm thấy mình đã coi thường nữ nhi rồi.
Bản thân xuất thân từ bá tánh bình thường, dù sau này có dần hòa nhập vào môi trường quyền quý ở kinh đô, mỗi câu chữ mỗi cử chỉ đều mang phong thái của quý phu nhân nhà cao cửa rộng, nhưng bản chất mình vẫn là cô nương nhà tú tài kia, có những suy nghĩ, có những lý giải vẫn không thể thoát được khỏi trói buộc.
Hơn nữa gặp được người tốt, không có chuyện gì phiền lòng, cuộc sống trôi qua mỹ mãn hạnh phúc nên cũng hy vọng tương lai của nữ nhi có thể được như mình. Nhưng Lăng Ngọc đã quên nữ nhi của mình có xuất thân cao quý, có tầm nhìn rộng hơn, chí khí càng lớn hơn, chò dù mình và Trình Thiệu Đường chỉ mong nữ nhi có thể vô lo vô ưu sống cuộc sống đơn giản, nhưng xuất thân ở gia cảnh hiển hách như này, được dạy dỗ cẩn thận tỉ mỉ như này thì trong tiềm thức con bé cũng tự nhận một phần trách nghiệm không thể trốn tránh với gia tộc.
Mãi lâu sau, Lăng Ngọc mới dịu dàng hỏi: “Vậy con có thích Thái tử không?”
Trình Miểu cắn môi, gương mặt xinh đẹp phớt hồng, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, làm cho Lăng Ngọc ngơ luôn.
“Con gật đầu rồi lắc đầu, rốt cuộc là ý gì?”
“Trong lòng chàng có con, tất nhiên trong lòng con cũng có chàng. Nhưng nếu một ngày trong lòng chàng có người khác, con cũng sẽ đuổi chàng khỏi trái tim của mình.”
Lăng Ngọc sửng sốt, nghiêm túc đánh giá nữ nhi, thấy gương mặt đẹp tựa phù dưng của nữ nhi ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại sáng trong, rõ ràng là rất xấu hổ nhưng vẫn quật cười nói lời trong lòng mình ra.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lăng Ngọc đột nhiên thở dài một tiếng, nắm lấy tay của nữ nhi, khẽ nói: “Con đã suy nghĩ thông suốt vậy mẹ không còn gì để nói. Chỉ là con phải nhớ kỹ, tròng lòng cha mẹ, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị đều không sánh bằng hạnh phúc của con.”
“Còn một chuyện nữa, con cũng phải nhớ kỹ: Nếu người chân thành, thật tâm, một lòng với con, vậy con cũng phải đối xử tương tự với người ta. Tuy lòng người khó dì nhưng cũng mong manh nhất, một khi bị phụ lòng, bị tổn thương thì không thể hàn gắn lại. Mà con cũng phải học cách bảo vệ bản thân mình, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, khi cần dừng lại thì phải lập tức quay đầu, không c ần sa lầy trong quá khứ, đánh mất bản ngã.”
Trình Miểu kinh ngạc nhìn mẫu thân, nhẩm lại lời vừa rồi mấy lần, trịnh trọng gật đầu: “Lời của mẹ, con nhớ kỹ rồi.”
“Chỗ cha của con để mẹ nói chuyện.” Lăng Ngọc yêu chiều vỗ về nữ nhi, dịu dàng nói.
Trình Miểu vòng tay ôm eo mẫu thân, dựa sát vào như ngày còn bé, khẽ “vâng” một tiếng.
Hội săn bắn mùa thu qua đi, Triệu Thụy hoàn tất gọn ghẽ hai việc Triệu Uân giao cho làm, cũng đã nắm vững các thế lực hơn, nhưng chàng vẫn nhớ rõ thân phận của mình, nhỡ rõ ai đang là chỉ thiên hạ này, vậy nên người hầu và tất cả thể lực đều nằm dưới sự khống chế của Triệu Uân, ngay cả những người được trọng dụng cũng do Triệu Uân đưa đến bên cạnh chàng.
Triệu Uân nào không biết suy nghĩ của nhi tử, vừa tức vừa mừng.
Tức là vì hành động này của nhi tử, tuy thành thật với mình nhưng thật ra cũng sợ mình sinh lòng nghi ngờ. Vui là vì nhi tử do chính tay mình bồi dưỡng ra trò giỏi hơn thầy.
Phụ tử và quân thần, quả thật là mâu thuẫn nhưng cũng là một thể thống nhất trên thế gian. Bọn họ là phụ tử thân gần nhất, nhưng cũng là quân thần xa cách nhất.
Triệu Uân nhìn nhi tử bằng ánh mắt phức tạp, nhi tử đã cao bằng mình nhưng lại trẻ tuổi hơn mình, có sự quyết đoán và thủ đoạn nhưng cũng biết tiến biết lui, biết mưu tính lòng người.
Hai việc được giao cho làm này đều liên quan tới một người, đó chính là Triệu Nhuận!
“Tại sao con chỉ chọn Triệu Nhuận mà không chọn mấy nhi tử của Lỗ vương?” Hắn hỏi.
“Những người kia bị cầm tù nhiều năm đã mất hết ý chí phấn đấu, thả ra cũng vô tích sự, không thể dùng được. Chỉ có Triệu Nhuận, trải qua cuộc sống bấp bênh, có điều khúc mắc trong lòng, trên vai cũng gánh trách nhiệm, nhưng bị thân thế vây khốn khó mà phát triển, nhi thần chỉ cần cho y một cơ hội, chắc chắn y sẽ tóm chặt lấy không buông tay, xem nhi thần la cọng cỏ duy nhất cứu mạng y.”
“Loại người có trách nhiệm, có lo lắng trong lòng, và cả năng lực thủ đoạn, vậy mới đáng dùng nhất.” Triệu Thụy điềm nhiên.
Triệu Uân híp hai mắt lại, một lát sau mới không nhanh không chậm nói: “Vậy những thủ đoạn con dùng với nữ nhi của Trình Thiệu Đường cũng là để khống chế phủ Trấn quốc công?”
Triệu Thụy biến sắc, “Bịch” một tiếng, quỳ trên nền đất: “Phụ hoàn thứ tội.”
“Con có tội gì?”
“Nhi thần không nên lấy việc công làm việc tư.”
“Chỉ thế thôi?”
Triệu Thụy mấp máy môi mỏng, quyết tâm liều mạng, mạnh mẽ ngước mắt lên, đối diện với thần sắc phức tạp mà thẳng thắn nói: “Phụ hoàng nói sai rồi, nhi thần yêu và rung động chỉ với mình Trình Miểu, dù nàng ấy không phải nữ nhi của Trấn Quốc công, tìm cảm nhi thần dành cho nàng ấy cũng không thay đổi.”
“Yêu và rung động chỉ với mình Trình Miểu?” Triệu Uân cười mà như không cười, “Tuy con nhóc đó tính tình hung dữ nhưng với xuất thân của nó, con lại có ý, vị trí Thái tử phi chắc chắn là của nó rồi, việc gì con phải tốn nhiều công sức như vậy, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?”
“Nhi thần, nhi thần…” Dù Triệu Thủy giỏi ăn nói thì giờ phút này cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Để trẫm đoán xem, con không những muốn cưới nó làm chính phi mà còn định cả đời này chỉ cần mình nó.”
Triệu Thụy biến sắc.
“Trẫm không biết mình lại sinh được một đứa con si tình thế này, đúng là bất ngờ đấy!” Triệu Uân không để ý đến nhi tử, như đang thở than với chính mình.
Sắc mặt Triệu Thụy không ngừng thay đổi, cuối cùng chậm rãi nói: “Tại sao những năm gần đây phụ hoàng hủy bỏ tuyển tú? Nếu quả thật có thể dựa vào nữ tử trong cung để cân bằng triều đình, không chế triều cục thì tại sao phụ hoàng lại không tuyển chọn những cô nương phù hợp từ các các phủ vào cung nữa?”
Triệu Uân sầm mặt, nhưng không ngắt lời nhi tử.
“Bởi vì phụ hoàng đã có đủ quyết đoán, năng lực mạnh mẽ để có thể khống chế triều đình, người không cần quan to hậu lộc, càng không cần lấy nữ tử yếu đuối làm bàn đạp, người chỉ cần điều hành triều chính theo nguyện vọng của lê dân bá tánh, chọn hiền tài mà không cần dề để ý cái nhìn của bất cứ kẻ nào, cũng không có bất cứ kẻ nào dám xen vào quyết định của người.”
“Nhi thần bất tài, chỉ mong sau này có thể được như phụ hoàng.” Triệu Thụy khom người càng thấp hơn.
Sắc mặt Triệu Uân càng phức tạp, hồi lâu sau mới nói: “Địa vị của Trấn quốc công đã rất cao, sau này Trình thị làm chủ trung cung, tất sẽ đẩy phủ Trấn quốc quốc lên tầm cao mới, chẳng lẽ con không sợ bọn họ sẽ nảy sinh ý đồ xấu?”
“Nếu phụ hoàng nghĩ như vậy thật thì tại sao còn trụng dụng Thế tử Trình Lỗi của phủ Trấn quốc công?”
Hiếm lắm Triệu Uân mới bị nhi tử chặn họng.
“Trấn quốc công chiến công hiển hách nhưng năm đó vẫn chủ động trả lại binh quyền, nhưng năm nay thì thận trọng ở lại Hình Bộ, chưa từng kết bè kéo cánh, hành xử quang minh lỗi lạc. Ngài ấy do một tay phụ hoàng nâng đỡ lên, phụ hoàng anh minh, chắc đã hiểu rõ con người của ngài ấy như lòng bàn tay.”
Triệu Uân cười lạnh, nhưng không nói gì mà để nhi tử rời đi.
Vừa bước chân ra khỏi Ngự Thư Phòng, Triệu Thụy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc được triệu vào cung, sắc mặt Trình Thiệu Đường vẫn bình tĩnh, nhưng trên đường gặp Thái tử Triệu Thụy thì bước chân hơi khựng lại, trong một thoáng nháy mắt sắc mặt giận tái đi, thở sâu chắp tay hành lễ: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ!
“Trấn quốc công không cần đa lễ.” Triệu Thụy nào không phát giác ra thái độ của Trình Thiệu Đường, trong lòng đã nghĩ ra nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Trình Thiệu Đường cũng không nhiều lời với chàng.
Trong Ngự Thư phòng, Triệu Uân ngồi trên bảo tọa cao cao, nhìn nam tử đã tóc bạc nhưng dáng người vẫn rắn rỏi mạnh mẽ như xưa.
Năm tháng đã cho hắn thêm sự trầm tĩnh, ở giữa trung tâm quyền lực nhiều năm, trên người mang theo sự uy nghiêm của người cầm quyền, song, cái tính cứng cỏi kia vẫn không thay đổi.
“Năm đó Trẫm ép buộc một nhà ba người các khanh lên kinh, chắc khi đó khanh oán giận Trẫm tột cùng?”
Trình Thiệu Đường hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Uân lại nhắc tới chuyện năm đó.
“Bệ hạ quá lời, nếu không có bệ hạ thì sẽ không có vi thần của ngày hôm nay.” Hắn không đoán ra được dụng y của Triệu Uân, chỉ có thể cẩn thận đáp lời.
Thế nhưng khi hắn lơ đãng đối diện với thái độ bình tĩnh của Triệu Uân, trong lòng đột nhiên thả lòng, cuối cùng vẫn nói: “Chuyết kinh chỉ là thân nữ yếu đuối, khuyển tử cũng còn nhỏ mà lại phải trả qua đao quang kiếm ảnh, tận mắt nhìn thấy giết chóc tàn nhẫn, khi đó vi thần thật sự vô cùng oán giận.”
Sau khi nghe xong, Triệu Uân không tức giận mà ngược lại còn cười.
Được lắm, vẫn là Trình Thiệu Đường của năm đó. Bất luận đã trôi qua bao nhiêu năm, chìm nổi lên xuống mấy lần thì bản tính của con người này vẫn không thay đổi.
Cả đời này, hắn bị hai lần trọng thương, đều từ sự phản bội của người mình tin tưởng, nhưng hai kiếp nạn đều biến ngay thành an, và cũng nhờ người hắn tin tưởng liều chết bảo vệ.
Triệu Thụy không biết phụ hoàng và Trấn quốc công đã nói gì, cũng không tìm hiểu, chỉ biết là từ ngày đó, phụ hoàng càng nghiêm khắc với chàng hơn, khiến chàng không thể suy nghĩ linh tinh, tấy nhiên cũng không có thời gian đi hỏi lại tâm ý của Trình Miểu, chỉ đành giao ngọc bội luôn mang trong người từ nhỏ cho thuộc hạ tâm phúc, để hắn chuyển cho Trình Miểu, dùng cách này thăm dò tâm ý của nàng.
Mãi đến khi thấy thuộc hạ trở về với hai bàn tay trống trơn, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức sung sướng vui mừng.
Chịu nhận tức là nàng đã đồng ý.
Thuộc hạ kia ngập ngừng, xong rồi vẫn hổ thẹn bẩm: “Ngọc bội bị quốc công gia lấy mất, thuộc hạ vừa mới trèo qua đầu tường đã bị Trấn quốc công đánh xuống, chưa hề, chưa hề gặp được Trình Đại cô nương.”
Nụ cười trên mặt Triệu Thụy lập tức cứng đờ.
Trong phủ Trấn quốc công, Trình Miểu đỏ mặt cúi đầu, mặc cho phụ thân Trình Thiệu Đường trách mắng một trận cũng không dám phát ra một tiếng động.
Lớn từng này, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Miểu bị cha trách mắng, nói không tủi thân thì cũng không phải, nhưng cũng biết đây là tấm lòng cha thương nữ nhi.
Bé Gỗ nhìn tỷ tỷ bị mắng, hả hê trốn ở một bên xem trò vui, nhưng bé Thóc thì lại bị cha dọa, co ro trong lòng Lăng Ngọc.
“Đúng là không giữ được nữ nhi lớn!” Cuối cùng Trình Thiệu Đường bực bội ném ra một câu như vậy, coi như kết thúc trận răn dạy này.
Nhưng Lăng Ngọc nghe được sự thoải hiện trong lời nói của trượng phu, lệnh cho thị nữ dẫn hai huynh đệ bé Gỗ và bé Thóc xuống, liếc mắt ra hiệu cho Trình Miểu.
Trình Miểu lập tức hiểu, tự mình rót chén trà đưa tới trước mặt phụ thân vẫn còn hơi giận, khéo léo thưa: “Cha dùng trà ạ.”
Trình Thiệu Đường buồn bực thế nào thì vẫn để cho nữ nhi chút thể diện này, mà thấy thái độ ngoan ngoãn nghe lời của nữ nhi thì tức giận trong lòng lập tức tiêu tan đôi phần.
Việc đã đến nước, nữ nhi gả vào Hoàng gia là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai phu thê, Lăng Ngọc mới nghe thấy hắn thở dài một tiếng: “Bé Đá trưởng thành cưới vợ, bé Bùn sắp xuất gia, bé Gỗ và bé Thóc cũng dần lớn lên, ta cũng già rồi…”
“Sao bây giờ lại nói mình già? Chẳng phải mấy ngày trước còn lẩm bẩm bé Mầm bé Bông à!” Lăng Ngọc mỉm cười ngồi bên hắn.
Trình Thiệu Đường cũng nhớ tới những gì mình nói trong lúc phu thê mây mưa, không nhịn được mà cười.
“Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta có thể trải đường cho bọn trẻ, còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng, tội gì phải nghĩ nhiều nữa.”
“Hơn nữa, chàng cũng chớ coi thường nữ nhi của mình, e là con bé còn thông suốt hơn cả chàng.”
Trình Thiệu Đường trầm mặc rất lâu rồi lại thở dài, chỉ là không biết buồn sầu giữa lông mày đã phai đi không ít.
Thái tử Triệu Thụy vừa qua sinh thần mười bảy tuổi thì Khải Nguyên đế đã hạ chỉ ban hôn, đích trưởng nữ Trình Miểu của Trấn quốc công được chọn làm chính phi của Thái tử.
Triều thần không bất ngờ trước kết quả này, dù sao những ngày gần đây, tâm ý của Thái tử với đích trưởng nữ của Trấn quốc công cũng đã quá rõ ràng.
Ngoại trừ chính phi, Thái tử còn có hai vị trắc phí, một người có lẽ là cháu gái của Hoàng hậu nương nương, còn một người khác không biết hoa sẽ rơi vào nhà nào.
Triều thần chờ đợi hai ý chỉ khác, chỉ là không ngờ chuyện trắc phi đương chậm chạp kéo dài thì phủ Thừa ân công lại đột nhiên đính hôn cho Mạnh Lục cô nương.
***
“Ta kém tỷ, chẳng qua cũng chỉ là thời gian ở bên Thái tử biểu ca, nếu năm đó ta không đi theo phụ thân thì chưa chắc vị trí Thái tử phi đã rơi xuống đầu tỷ.” Mạnh Lục cô nương khiên phu nhân tiểu thư của các phủ bàn tán sôi nổi suốt một năm qua lúc này đang nhìn Trình Miểu, không cam lòng nói.
Nàng ấy không bại dưới tay Trình Miểu, chỉ là bại bởi bốn chữ “thanh mai trúc mã” mà thôi.
“Có lẽ thế, chuyện chưa từng xảy ra thì ai có thể đoán được kết cục chứ!” Trình Miểu từ chối cho ý kiến.
“Nhưng mà có một chuyện ta cũng hiểu rõ ràng, nếu Mạnh muội muội xuất gia với nỗi bứt rứt không cam lòng, vậy sau này thứ muội đánh mất sẽ không chỉ là vị trí Thái tử phi.”
Mạnh Thục Oánh sững người, lập tức cười nhạt: “Tỷ cho rằng ta là loại nữ tử không tuân thủ nữ tắc, một dạ hai lòng ư?”
Đã gả cho người ta, đương nhiên nàng ấy sẽ không cho phép bản thân còn dành tình cảm cho nam tử khác ngoài phu quân.
“Mạnh muội muội luôn là người thông minh.” Trình Miểu mỉm cười nói.
Mạnh Thúc Oánh cảm thấy trong lòng càng tắc nghẹn, nhưng không muốn đáp lại nàng, thi lễ cáo từ luôn.
Trình Miểu cũng không thèm quan tâm, mãi đến khi bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, khuôn mặt cũng lập tức bị ai đó cắn một cái không nhẹ không đau, khiến nàng vừa thẹn vừa giận trừng mắt với người ở sau lưng.
Triệu Thụy lại càng ôm nàng chặt hơn, không vui nói: “Cái gì mà đánh mất sẽ không chỉ là vị trí Thái tử phi, vị trí Thái tử phi từng là của nàng ta rồi à?”
“Còn nữa, nàng nghĩ cô là ai? Là cây mơ ai cũng hái được à?”
Cuối cùng thì Trình Miểu cũng nhận ra chàng đã nghe được lời mình mới nói kia, có hơi buồn cười nhưng vẫn dỗ dành chàng mấy câu, chỉ một lát sau đã thấy sắc mặt của chàng dịu xuống.
“Lăng Chước dẫn theo tân nương của y hồi kinh.” Một lát sau, nàng nghe thấy Triệu Thụy nói.
Nàng kinh ngạc cong môi, lập tức mừng rỡ: “Thế ư? Vậy chẳng phải ta sắp được gặp tẩu tử rồi sao?”
Đối với tẩu tử tài nữ xuất thân thế gia thư hương có học vấn chẳng kém nam nhi, còn có thể nói cho biểu ca á khẩu không trả lời được, nàng đã tò mò từ lâu, bây giờ xem ra sắp có cơ hội gặp mặt một lần rồi.
Triệu Thụy nhìn thái độ như xem kịch vui của nàng thì không nhịn được khẽ cười: “Ta thấy nàng đang định xem trò cười của Lăng Chước thì có?”
“Nếu có thể xem được trò cười thì tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng mà ta nghe nói biểu tẩu đoan trang thanh nhã, nhất định là người vô cùng dịu dàng, dù có đôi qua tiếng lại với biểu ca thì cũng sẽ không ở trước mặt người khác.
“Nhưng mà…” Trên mặt Trình Miểu dần nở ra nụ cười sáng rỗ, “Trên đường dạy con, bên gối dạy vợ, ai nói không thể bên gối dạy chồng chứ? Chàng nói đúng không, Thế tử điện hạ?”
Triệu Thụy cười ha ha: “Thái tử phi nương nương nói chí phải!”
——— Hoàn Toàn Văn———-
Cảm ơn mẹ nuôi uyenchap210 đã giúp em gõ 9 ngoại truyện, mẹ nuôi chất lượng quá! Hihi cảm ơn mọi người, truyện đến đây là hết rồi!
Trình Miểu cắm đầu đi một đoạn đường thì trái tim loạn nhịp mới dần bình ổn lại.
“Biểu ca, huynh đang làm gì thế?” Chợt thấy đằng trước có người đang ngồi xổm bên người, quan sát một gốc cỏ, nàng nhìn kỹ thì nhận ra đó là Lăng Chước, không khỏi tò mò gọi.
Lăng Chước nhìn qua, thấy là nàng thì vội vàng đứng dậy, vỗ vỗ áo bào, thi lễ chào nàng: “Biểu muội!”
“Huynh đang nhìn gì thế? Sao tập trung vậy?” Trình Miểu tò mò nhìn cây cỏ kia, trông rất bình thường, không có gì đặc biệt.
“Huynh đang nghiên cứu nó là loại cổ nào, sao có thể mọc tốt như vậy giữa mùa thu này.” Lăng Chước nghiêm túc trả lời.
Trình Miểu bật cười: “Thế huynh nghiên cứu ra chưa?”
“Kiến thức của huynh hạn hẹp, vẫn chưa nghiên cứu ra.” Lăng Chước thở dài buồn phiền, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, “Nhưng mà cũng không sao, huynh về xem sách, xem trong sách có ghi ghép không.”
Trình Miểu lấy làm buồn cười, nhưng cũng hiểu tính của biểu huynh, hồi lâu sau mới nói: “Biểu ca học giỏi như thế, vậy hai năm sau sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân chứ?”
Lăng Chước lại lắc đầu: “Ông nội bảo huynh chưa đủ kiến thức, đề nghị huynh ôn luyện thêm mấy năm, đợi đến khóa sau mới tham gia, hai tháng nữa, huynh sẽ đi ngao du, mở mang tầm mắt.”
Trình Miểu bất ngờ: “Bà ngoại và bác gái đã đồng ý rồi ạ?”
“Mới đầu bà nội và mẹ đều không đồng ý, chỉ là ông nội rất kiên quyết, huynh cũng muốn đi, cha cũng không phản đối, thế nên cuối cùng hai người họ vẫn đồng ý.” Nhắc tới chuyện sắp đi du ngoạn, trong mắt Lăng Chước tràn ngập chờ mong.
“Có câu, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, chẳng trách lại có người nói, không để tâm chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền thì không nên cơm cháo. Tuy lời này có hơi phiến diện nhưng cũng có ý đúng.” Lăng Chước vỗ vỗ ống tay áo, lúc này mới nhận ra nàng có một mình, nhíu mày hỏi: “Sao một mình muội ở đây?”
“Thấy nhàm chán nên đi dạo xung quanh thôi ạ.” Trình Miểu bâng quơ trả lời.
Lăng Chước không hài lòng mà nói: “Thánh nhân có nói, phụ…”
Nhưng đột nhiên nhớ lời mẫu thân đã dặn nhiều lần, không cho phép hắn nói mấy câu “Thánh nhân dạy quân tử nói” gì gì đó với biểu muội, thế là đành gắng gượng nuốt ngược lời trở về, chỉ là vẫn nghiêm mặt, không hài lòng trừng mắt với nàng.
Trình Miểu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghe hắn nói, lại thấy hắn chỉ nói phần đầu rồi thôi, không khỏi ngẩn người một lúc.
Lăng Chước nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ là vẫn nhớ tới mẫu thân nên đổi cách dạy dỗ: “Con gái con đứa phải ngoan hiền lịch sự, đoan trang giữ lễ, mặc dù không đến mức bắt muội đại môn không ra nhị môn không tới, nhưng đi đứng cũng nên chú ý lễ nghĩa, bên cạnh lúc nào cũng phải có người hầu, đây cũng là chỗ kiêu hãnh của tiểu thư khuê các. Tuy nơi này có thị vệ trong cung bảo vệ, nhìn chung an toàn hơn thật, nhưng cũng không thể dám chắc chu toàn. Dù dã thú mãnh cầm đã bị cách ly nhưng không tranh khỏi sẽ có kẻ lòng dạ xấu xa đục nước béo cò, nếu xảy ra chuyện sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức…”
Tuy Trình Miểu không hiểu tại sao lần này không trích dẫn điển cố, nhưng có thể thấy được hắn càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt lai dai không ngớt, không hề có ý định dừng lại, nhưng nàng không dám lên tiếng ngắt lời hắn, sợ sẽ chuốc lấy thêm nhiều lời càm ràm từ hắn hơn, chỉ đành nín nhịn đỏ mặt, cúi đầu làm bộ khúm núm nghe, đợi hắn kết thúc lời giáo huấn.
Mãi mới thấy hắn nuốt nước bọt, có vẻ như định chấm dứt, nàng đang định thở phào, không ngờ hắn lại chuyển sang chuyện khác, bắt đầu nói: “Phàm là nữ tử, ngôn từ đứng đắn, cử chỉ đoan trang, tuy là…”
“Lăng Chước!” Đột nhiên có một giọng nam ngắt lời hắn, cũng làm cho Trình Miểu như được ân xá, nhìn lại thấy là Triệu Thụy thì vội vàng hành lễ, không đợi Lăng Chước nói đã chạy trối chết.
Trốn thẳng về doanh trướng, nàng mới thở phào một hơi dài, lau lau mồ hôi trên trán, tự rót cho mình chén trà trước ánh mắt kinh ngạc của thị nữ.
Sau đó, nàng luôn ở trong trướng không đi đâu hết, mãi đến khi Tiêu Hạnh Bình đến, cho lui tất cả người hầu, ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng chăm chăm.
Trình Miểu bị nhìn chằm chằm thì mất tự nhiên: “Bá mẫu nhìn cháu như vậy làm gì?”
“Cháu nói thật cho ta biết, ban sáng Thái tử điện hạ nói gì với cháu?” Tiêu Hạnh Bình nghiêm mặt hỏi.
Trình Miểu giật thót: “Không, không có gì, không có gì để nói hết.”
“Cháu không cần giấu ta, tình cảm Thái tử điện hạ đối với cháu, giấu được người khác chứ không giấu được ta, ngay từ đầu ánh mắt ngài ấy đã luôn hướng về cháu dù là vô tình hay cố ý, tâm tư ấy lộ rõ từ lâu rồi.”
Trình Miểu chột dạ cúi đầu.
Tiêu Hạnh Bình thở dài, nắm tay nàng, nói: “Đúng là một nhà có nữ, trăm nhà cầu, ngay cả nhà đế vương cũng để mắt tới, chỉ tiếc rằng mẹ của cháu và cữu mẫu của cháu phí hoài công sức, đang muốn thân càng thêm thân đấy!”
Trình Miểu sửng sốt: “Thân càng thêm thân? Cháu và biểu ca ấy ạ?”
“Còn ai khác ngoài hai đứa?” Tiêu Hạnh Bình trìu mến vuốt tóc mai của nàng, “Cháu nói thật cho ta biết, Thái tử và Lăng Chước, cháu thích ai hơn?”
Trình Miểu đỏ mặt: “Cháu và biểu ca không giống như mọi người nghĩ đâu, chúng cháu là huynh muội, ngoại trừ thích dạy dỗ người khác thì huynh ấy chỉ quan tâm tới sách vở chữ nghĩa.”
Tiêu Hạnh Bình nghĩ lại ngôn hành cử chỉ của Lăng Chước, không khỏi cười nói: “Quả thật như cháu nói, đúng là một con mọt sách thích dạy dỗ người ta.”
“Mặc dù biểu ca say mê việc học nhưng cũng không giống con mọt sách không biết gì hết, huynh ấy không chỉ uyên bác mà còn chững chạc, dù có hơi lắm lời thật nhưng cũng không thô lỗ mắng người, nói cũng đúng cũng có lý, quan trọng là xuất phát từ tấm lòng có ý tốt.” Trình Miểu giải thích.
“Ta mới nói một câu như vậy cháu đã biện hộ, chứng tỏ huynh muội tình thâm.” Tiêu Hạnh Bình bất lực lắc đầu, lại lập tức hỏi: “Thế Thái tử điện hạ thì sao?
Trình Miểu ngẩn ngơ: “Thái tử điện hạ…”
“Lúc ngài ấy nói câu kia, tuy cháu bất ngờ nhưng cũng hơi thích thích. Chỉ là cái ‘thích’ này, tính ra có chút ham hư vinh. Vì dù sao ngài ấy là người tôn quý bực đó, khắp kinh thành đều muốn gả cho ngài ấy, có vô số cô nương tố muốn lấy ngài ấy, ngay cả cháu gái của Hoàng hậu nương nương, biểu muội của ngài ấy, Mạnh Lục công nương cũng quan tâm lấy lòng ngài ấy.”
“Nhưng cháu hiểu cha mẹ không muốn kết thân với nhà đế vương.” Dứt lời, nàng khẽ thở dài một cái.
Nếu cha mẹ biết, không biết sẽ nghĩ thế nào!
Chỉ là nàng không thể ngờ, sau khi Lăng Ngọc biết ý của Triệu Thụy thì chỉ thoáng kinh ngạc rồi lập tức bình tĩnh lại.
Phòng nhiều năm như vậy vẫn không tránh được, mình còn có thể nói được gì?
Thái tử đã nói như vậy, xem ra đã quyết rồi.
“Mẹ, mẹ nghĩ sao?” Trình Miểu không đoán được suy nghĩ của mẫu thân, do dự một hồi nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
“Mẹ nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là con nghĩ thế nào?Con phải biết hoàng thất có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, mẹ và cha của con cũng không thể can thiệp. Nếu gả vào nhà bình thường, dựa vào thân phận của cha con, bật kể ai cũng không dám ức hiếp con.” Lăng Ngọc dịu dàng vuốt tóc nữ nhi, thở dài nói.
“Con hiểu. Nhưng mẹ ơi, như thế nào mới không bị ức hiếp đây? Nữ nhi xuất giá, dù cha mẹ có luôn lo lắng cũng không thể can thiệp vào mọi chuyện, nếu nhà chồng đã muốn chèn ép thì sẽ có hàng trăm, hàng ngàn cách ép con ngậm đắng nuốt cay, khổ mà không nói ra được.”
“Con hi vọng cuộc sống chỉ có hai người như cha mẹ, cũng mong phu quân tương lai có thể toàn tâm toàn ý với con. Chỉ là lòng người dễ thay đổi, mới đầy thấy tốt, nhưng rồi sau này thay đổi, muốn nạp người mới, chẳng lẽ nhà vợ có thể ngăn cản?”
“Nếu gả thấp không thể đảm bảo có được lòng người thủy chung, vậy tại sao con không thể chọn dòng dõi tôn quý nhất? Như thế còn có thể đắp thêm một tầng bảo vệ cho nhà ta!” Trình Miểu bình tĩnh nói.
Lăng Ngọc kinh ngạc nhìn nữ nhi, không thể tin được vào mắt mình, đột nhiên cảm thấy mình đã coi thường nữ nhi rồi.
Bản thân xuất thân từ bá tánh bình thường, dù sau này có dần hòa nhập vào môi trường quyền quý ở kinh đô, mỗi câu chữ mỗi cử chỉ đều mang phong thái của quý phu nhân nhà cao cửa rộng, nhưng bản chất mình vẫn là cô nương nhà tú tài kia, có những suy nghĩ, có những lý giải vẫn không thể thoát được khỏi trói buộc.
Hơn nữa gặp được người tốt, không có chuyện gì phiền lòng, cuộc sống trôi qua mỹ mãn hạnh phúc nên cũng hy vọng tương lai của nữ nhi có thể được như mình. Nhưng Lăng Ngọc đã quên nữ nhi của mình có xuất thân cao quý, có tầm nhìn rộng hơn, chí khí càng lớn hơn, chò dù mình và Trình Thiệu Đường chỉ mong nữ nhi có thể vô lo vô ưu sống cuộc sống đơn giản, nhưng xuất thân ở gia cảnh hiển hách như này, được dạy dỗ cẩn thận tỉ mỉ như này thì trong tiềm thức con bé cũng tự nhận một phần trách nghiệm không thể trốn tránh với gia tộc.
Mãi lâu sau, Lăng Ngọc mới dịu dàng hỏi: “Vậy con có thích Thái tử không?”
Trình Miểu cắn môi, gương mặt xinh đẹp phớt hồng, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, làm cho Lăng Ngọc ngơ luôn.
“Con gật đầu rồi lắc đầu, rốt cuộc là ý gì?”
“Trong lòng chàng có con, tất nhiên trong lòng con cũng có chàng. Nhưng nếu một ngày trong lòng chàng có người khác, con cũng sẽ đuổi chàng khỏi trái tim của mình.”
Lăng Ngọc sửng sốt, nghiêm túc đánh giá nữ nhi, thấy gương mặt đẹp tựa phù dưng của nữ nhi ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại sáng trong, rõ ràng là rất xấu hổ nhưng vẫn quật cười nói lời trong lòng mình ra.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lăng Ngọc đột nhiên thở dài một tiếng, nắm lấy tay của nữ nhi, khẽ nói: “Con đã suy nghĩ thông suốt vậy mẹ không còn gì để nói. Chỉ là con phải nhớ kỹ, tròng lòng cha mẹ, vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị đều không sánh bằng hạnh phúc của con.”
“Còn một chuyện nữa, con cũng phải nhớ kỹ: Nếu người chân thành, thật tâm, một lòng với con, vậy con cũng phải đối xử tương tự với người ta. Tuy lòng người khó dì nhưng cũng mong manh nhất, một khi bị phụ lòng, bị tổn thương thì không thể hàn gắn lại. Mà con cũng phải học cách bảo vệ bản thân mình, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, khi cần dừng lại thì phải lập tức quay đầu, không c ần sa lầy trong quá khứ, đánh mất bản ngã.”
Trình Miểu kinh ngạc nhìn mẫu thân, nhẩm lại lời vừa rồi mấy lần, trịnh trọng gật đầu: “Lời của mẹ, con nhớ kỹ rồi.”
“Chỗ cha của con để mẹ nói chuyện.” Lăng Ngọc yêu chiều vỗ về nữ nhi, dịu dàng nói.
Trình Miểu vòng tay ôm eo mẫu thân, dựa sát vào như ngày còn bé, khẽ “vâng” một tiếng.
Hội săn bắn mùa thu qua đi, Triệu Thụy hoàn tất gọn ghẽ hai việc Triệu Uân giao cho làm, cũng đã nắm vững các thế lực hơn, nhưng chàng vẫn nhớ rõ thân phận của mình, nhỡ rõ ai đang là chỉ thiên hạ này, vậy nên người hầu và tất cả thể lực đều nằm dưới sự khống chế của Triệu Uân, ngay cả những người được trọng dụng cũng do Triệu Uân đưa đến bên cạnh chàng.
Triệu Uân nào không biết suy nghĩ của nhi tử, vừa tức vừa mừng.
Tức là vì hành động này của nhi tử, tuy thành thật với mình nhưng thật ra cũng sợ mình sinh lòng nghi ngờ. Vui là vì nhi tử do chính tay mình bồi dưỡng ra trò giỏi hơn thầy.
Phụ tử và quân thần, quả thật là mâu thuẫn nhưng cũng là một thể thống nhất trên thế gian. Bọn họ là phụ tử thân gần nhất, nhưng cũng là quân thần xa cách nhất.
Triệu Uân nhìn nhi tử bằng ánh mắt phức tạp, nhi tử đã cao bằng mình nhưng lại trẻ tuổi hơn mình, có sự quyết đoán và thủ đoạn nhưng cũng biết tiến biết lui, biết mưu tính lòng người.
Hai việc được giao cho làm này đều liên quan tới một người, đó chính là Triệu Nhuận!
“Tại sao con chỉ chọn Triệu Nhuận mà không chọn mấy nhi tử của Lỗ vương?” Hắn hỏi.
“Những người kia bị cầm tù nhiều năm đã mất hết ý chí phấn đấu, thả ra cũng vô tích sự, không thể dùng được. Chỉ có Triệu Nhuận, trải qua cuộc sống bấp bênh, có điều khúc mắc trong lòng, trên vai cũng gánh trách nhiệm, nhưng bị thân thế vây khốn khó mà phát triển, nhi thần chỉ cần cho y một cơ hội, chắc chắn y sẽ tóm chặt lấy không buông tay, xem nhi thần la cọng cỏ duy nhất cứu mạng y.”
“Loại người có trách nhiệm, có lo lắng trong lòng, và cả năng lực thủ đoạn, vậy mới đáng dùng nhất.” Triệu Thụy điềm nhiên.
Triệu Uân híp hai mắt lại, một lát sau mới không nhanh không chậm nói: “Vậy những thủ đoạn con dùng với nữ nhi của Trình Thiệu Đường cũng là để khống chế phủ Trấn quốc công?”
Triệu Thụy biến sắc, “Bịch” một tiếng, quỳ trên nền đất: “Phụ hoàn thứ tội.”
“Con có tội gì?”
“Nhi thần không nên lấy việc công làm việc tư.”
“Chỉ thế thôi?”
Triệu Thụy mấp máy môi mỏng, quyết tâm liều mạng, mạnh mẽ ngước mắt lên, đối diện với thần sắc phức tạp mà thẳng thắn nói: “Phụ hoàng nói sai rồi, nhi thần yêu và rung động chỉ với mình Trình Miểu, dù nàng ấy không phải nữ nhi của Trấn Quốc công, tìm cảm nhi thần dành cho nàng ấy cũng không thay đổi.”
“Yêu và rung động chỉ với mình Trình Miểu?” Triệu Uân cười mà như không cười, “Tuy con nhóc đó tính tình hung dữ nhưng với xuất thân của nó, con lại có ý, vị trí Thái tử phi chắc chắn là của nó rồi, việc gì con phải tốn nhiều công sức như vậy, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao?”
“Nhi thần, nhi thần…” Dù Triệu Thủy giỏi ăn nói thì giờ phút này cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Để trẫm đoán xem, con không những muốn cưới nó làm chính phi mà còn định cả đời này chỉ cần mình nó.”
Triệu Thụy biến sắc.
“Trẫm không biết mình lại sinh được một đứa con si tình thế này, đúng là bất ngờ đấy!” Triệu Uân không để ý đến nhi tử, như đang thở than với chính mình.
Sắc mặt Triệu Thụy không ngừng thay đổi, cuối cùng chậm rãi nói: “Tại sao những năm gần đây phụ hoàng hủy bỏ tuyển tú? Nếu quả thật có thể dựa vào nữ tử trong cung để cân bằng triều đình, không chế triều cục thì tại sao phụ hoàng lại không tuyển chọn những cô nương phù hợp từ các các phủ vào cung nữa?”
Triệu Uân sầm mặt, nhưng không ngắt lời nhi tử.
“Bởi vì phụ hoàng đã có đủ quyết đoán, năng lực mạnh mẽ để có thể khống chế triều đình, người không cần quan to hậu lộc, càng không cần lấy nữ tử yếu đuối làm bàn đạp, người chỉ cần điều hành triều chính theo nguyện vọng của lê dân bá tánh, chọn hiền tài mà không cần dề để ý cái nhìn của bất cứ kẻ nào, cũng không có bất cứ kẻ nào dám xen vào quyết định của người.”
“Nhi thần bất tài, chỉ mong sau này có thể được như phụ hoàng.” Triệu Thụy khom người càng thấp hơn.
Sắc mặt Triệu Uân càng phức tạp, hồi lâu sau mới nói: “Địa vị của Trấn quốc công đã rất cao, sau này Trình thị làm chủ trung cung, tất sẽ đẩy phủ Trấn quốc quốc lên tầm cao mới, chẳng lẽ con không sợ bọn họ sẽ nảy sinh ý đồ xấu?”
“Nếu phụ hoàng nghĩ như vậy thật thì tại sao còn trụng dụng Thế tử Trình Lỗi của phủ Trấn quốc công?”
Hiếm lắm Triệu Uân mới bị nhi tử chặn họng.
“Trấn quốc công chiến công hiển hách nhưng năm đó vẫn chủ động trả lại binh quyền, nhưng năm nay thì thận trọng ở lại Hình Bộ, chưa từng kết bè kéo cánh, hành xử quang minh lỗi lạc. Ngài ấy do một tay phụ hoàng nâng đỡ lên, phụ hoàng anh minh, chắc đã hiểu rõ con người của ngài ấy như lòng bàn tay.”
Triệu Uân cười lạnh, nhưng không nói gì mà để nhi tử rời đi.
Vừa bước chân ra khỏi Ngự Thư Phòng, Triệu Thụy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc được triệu vào cung, sắc mặt Trình Thiệu Đường vẫn bình tĩnh, nhưng trên đường gặp Thái tử Triệu Thụy thì bước chân hơi khựng lại, trong một thoáng nháy mắt sắc mặt giận tái đi, thở sâu chắp tay hành lễ: “Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ!
“Trấn quốc công không cần đa lễ.” Triệu Thụy nào không phát giác ra thái độ của Trình Thiệu Đường, trong lòng đã nghĩ ra nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Trình Thiệu Đường cũng không nhiều lời với chàng.
Trong Ngự Thư phòng, Triệu Uân ngồi trên bảo tọa cao cao, nhìn nam tử đã tóc bạc nhưng dáng người vẫn rắn rỏi mạnh mẽ như xưa.
Năm tháng đã cho hắn thêm sự trầm tĩnh, ở giữa trung tâm quyền lực nhiều năm, trên người mang theo sự uy nghiêm của người cầm quyền, song, cái tính cứng cỏi kia vẫn không thay đổi.
“Năm đó Trẫm ép buộc một nhà ba người các khanh lên kinh, chắc khi đó khanh oán giận Trẫm tột cùng?”
Trình Thiệu Đường hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Uân lại nhắc tới chuyện năm đó.
“Bệ hạ quá lời, nếu không có bệ hạ thì sẽ không có vi thần của ngày hôm nay.” Hắn không đoán ra được dụng y của Triệu Uân, chỉ có thể cẩn thận đáp lời.
Thế nhưng khi hắn lơ đãng đối diện với thái độ bình tĩnh của Triệu Uân, trong lòng đột nhiên thả lòng, cuối cùng vẫn nói: “Chuyết kinh chỉ là thân nữ yếu đuối, khuyển tử cũng còn nhỏ mà lại phải trả qua đao quang kiếm ảnh, tận mắt nhìn thấy giết chóc tàn nhẫn, khi đó vi thần thật sự vô cùng oán giận.”
Sau khi nghe xong, Triệu Uân không tức giận mà ngược lại còn cười.
Được lắm, vẫn là Trình Thiệu Đường của năm đó. Bất luận đã trôi qua bao nhiêu năm, chìm nổi lên xuống mấy lần thì bản tính của con người này vẫn không thay đổi.
Cả đời này, hắn bị hai lần trọng thương, đều từ sự phản bội của người mình tin tưởng, nhưng hai kiếp nạn đều biến ngay thành an, và cũng nhờ người hắn tin tưởng liều chết bảo vệ.
Triệu Thụy không biết phụ hoàng và Trấn quốc công đã nói gì, cũng không tìm hiểu, chỉ biết là từ ngày đó, phụ hoàng càng nghiêm khắc với chàng hơn, khiến chàng không thể suy nghĩ linh tinh, tấy nhiên cũng không có thời gian đi hỏi lại tâm ý của Trình Miểu, chỉ đành giao ngọc bội luôn mang trong người từ nhỏ cho thuộc hạ tâm phúc, để hắn chuyển cho Trình Miểu, dùng cách này thăm dò tâm ý của nàng.
Mãi đến khi thấy thuộc hạ trở về với hai bàn tay trống trơn, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức sung sướng vui mừng.
Chịu nhận tức là nàng đã đồng ý.
Thuộc hạ kia ngập ngừng, xong rồi vẫn hổ thẹn bẩm: “Ngọc bội bị quốc công gia lấy mất, thuộc hạ vừa mới trèo qua đầu tường đã bị Trấn quốc công đánh xuống, chưa hề, chưa hề gặp được Trình Đại cô nương.”
Nụ cười trên mặt Triệu Thụy lập tức cứng đờ.
Trong phủ Trấn quốc công, Trình Miểu đỏ mặt cúi đầu, mặc cho phụ thân Trình Thiệu Đường trách mắng một trận cũng không dám phát ra một tiếng động.
Lớn từng này, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Miểu bị cha trách mắng, nói không tủi thân thì cũng không phải, nhưng cũng biết đây là tấm lòng cha thương nữ nhi.
Bé Gỗ nhìn tỷ tỷ bị mắng, hả hê trốn ở một bên xem trò vui, nhưng bé Thóc thì lại bị cha dọa, co ro trong lòng Lăng Ngọc.
“Đúng là không giữ được nữ nhi lớn!” Cuối cùng Trình Thiệu Đường bực bội ném ra một câu như vậy, coi như kết thúc trận răn dạy này.
Nhưng Lăng Ngọc nghe được sự thoải hiện trong lời nói của trượng phu, lệnh cho thị nữ dẫn hai huynh đệ bé Gỗ và bé Thóc xuống, liếc mắt ra hiệu cho Trình Miểu.
Trình Miểu lập tức hiểu, tự mình rót chén trà đưa tới trước mặt phụ thân vẫn còn hơi giận, khéo léo thưa: “Cha dùng trà ạ.”
Trình Thiệu Đường buồn bực thế nào thì vẫn để cho nữ nhi chút thể diện này, mà thấy thái độ ngoan ngoãn nghe lời của nữ nhi thì tức giận trong lòng lập tức tiêu tan đôi phần.
Việc đã đến nước, nữ nhi gả vào Hoàng gia là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai phu thê, Lăng Ngọc mới nghe thấy hắn thở dài một tiếng: “Bé Đá trưởng thành cưới vợ, bé Bùn sắp xuất gia, bé Gỗ và bé Thóc cũng dần lớn lên, ta cũng già rồi…”
“Sao bây giờ lại nói mình già? Chẳng phải mấy ngày trước còn lẩm bẩm bé Mầm bé Bông à!” Lăng Ngọc mỉm cười ngồi bên hắn.
Trình Thiệu Đường cũng nhớ tới những gì mình nói trong lúc phu thê mây mưa, không nhịn được mà cười.
“Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta có thể trải đường cho bọn trẻ, còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng, tội gì phải nghĩ nhiều nữa.”
“Hơn nữa, chàng cũng chớ coi thường nữ nhi của mình, e là con bé còn thông suốt hơn cả chàng.”
Trình Thiệu Đường trầm mặc rất lâu rồi lại thở dài, chỉ là không biết buồn sầu giữa lông mày đã phai đi không ít.
Thái tử Triệu Thụy vừa qua sinh thần mười bảy tuổi thì Khải Nguyên đế đã hạ chỉ ban hôn, đích trưởng nữ Trình Miểu của Trấn quốc công được chọn làm chính phi của Thái tử.
Triều thần không bất ngờ trước kết quả này, dù sao những ngày gần đây, tâm ý của Thái tử với đích trưởng nữ của Trấn quốc công cũng đã quá rõ ràng.
Ngoại trừ chính phi, Thái tử còn có hai vị trắc phí, một người có lẽ là cháu gái của Hoàng hậu nương nương, còn một người khác không biết hoa sẽ rơi vào nhà nào.
Triều thần chờ đợi hai ý chỉ khác, chỉ là không ngờ chuyện trắc phi đương chậm chạp kéo dài thì phủ Thừa ân công lại đột nhiên đính hôn cho Mạnh Lục cô nương.
***
“Ta kém tỷ, chẳng qua cũng chỉ là thời gian ở bên Thái tử biểu ca, nếu năm đó ta không đi theo phụ thân thì chưa chắc vị trí Thái tử phi đã rơi xuống đầu tỷ.” Mạnh Lục cô nương khiên phu nhân tiểu thư của các phủ bàn tán sôi nổi suốt một năm qua lúc này đang nhìn Trình Miểu, không cam lòng nói.
Nàng ấy không bại dưới tay Trình Miểu, chỉ là bại bởi bốn chữ “thanh mai trúc mã” mà thôi.
“Có lẽ thế, chuyện chưa từng xảy ra thì ai có thể đoán được kết cục chứ!” Trình Miểu từ chối cho ý kiến.
“Nhưng mà có một chuyện ta cũng hiểu rõ ràng, nếu Mạnh muội muội xuất gia với nỗi bứt rứt không cam lòng, vậy sau này thứ muội đánh mất sẽ không chỉ là vị trí Thái tử phi.”
Mạnh Thục Oánh sững người, lập tức cười nhạt: “Tỷ cho rằng ta là loại nữ tử không tuân thủ nữ tắc, một dạ hai lòng ư?”
Đã gả cho người ta, đương nhiên nàng ấy sẽ không cho phép bản thân còn dành tình cảm cho nam tử khác ngoài phu quân.
“Mạnh muội muội luôn là người thông minh.” Trình Miểu mỉm cười nói.
Mạnh Thúc Oánh cảm thấy trong lòng càng tắc nghẹn, nhưng không muốn đáp lại nàng, thi lễ cáo từ luôn.
Trình Miểu cũng không thèm quan tâm, mãi đến khi bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, khuôn mặt cũng lập tức bị ai đó cắn một cái không nhẹ không đau, khiến nàng vừa thẹn vừa giận trừng mắt với người ở sau lưng.
Triệu Thụy lại càng ôm nàng chặt hơn, không vui nói: “Cái gì mà đánh mất sẽ không chỉ là vị trí Thái tử phi, vị trí Thái tử phi từng là của nàng ta rồi à?”
“Còn nữa, nàng nghĩ cô là ai? Là cây mơ ai cũng hái được à?”
Cuối cùng thì Trình Miểu cũng nhận ra chàng đã nghe được lời mình mới nói kia, có hơi buồn cười nhưng vẫn dỗ dành chàng mấy câu, chỉ một lát sau đã thấy sắc mặt của chàng dịu xuống.
“Lăng Chước dẫn theo tân nương của y hồi kinh.” Một lát sau, nàng nghe thấy Triệu Thụy nói.
Nàng kinh ngạc cong môi, lập tức mừng rỡ: “Thế ư? Vậy chẳng phải ta sắp được gặp tẩu tử rồi sao?”
Đối với tẩu tử tài nữ xuất thân thế gia thư hương có học vấn chẳng kém nam nhi, còn có thể nói cho biểu ca á khẩu không trả lời được, nàng đã tò mò từ lâu, bây giờ xem ra sắp có cơ hội gặp mặt một lần rồi.
Triệu Thụy nhìn thái độ như xem kịch vui của nàng thì không nhịn được khẽ cười: “Ta thấy nàng đang định xem trò cười của Lăng Chước thì có?”
“Nếu có thể xem được trò cười thì tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng mà ta nghe nói biểu tẩu đoan trang thanh nhã, nhất định là người vô cùng dịu dàng, dù có đôi qua tiếng lại với biểu ca thì cũng sẽ không ở trước mặt người khác.
“Nhưng mà…” Trên mặt Trình Miểu dần nở ra nụ cười sáng rỗ, “Trên đường dạy con, bên gối dạy vợ, ai nói không thể bên gối dạy chồng chứ? Chàng nói đúng không, Thế tử điện hạ?”
Triệu Thụy cười ha ha: “Thái tử phi nương nương nói chí phải!”
——— Hoàn Toàn Văn———-
Cảm ơn mẹ nuôi uyenchap210 đã giúp em gõ 9 ngoại truyện, mẹ nuôi chất lượng quá! Hihi cảm ơn mọi người, truyện đến đây là hết rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook