Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 82: Tín nhiệm



<tbody></tbody>
Editor: Maria Nyoko
Lồng ngực Tiết Chiến phập phồng kịch liệt, hơi thở dồn dập thổi tới trên mặt của nàng.
Tiếng hít thở rất nặng, giống như dã thú thịnh nộ.
Hai gò má của Y vững vàng, ánh lửa trên đài nến lập lòe, một bên mặt bị ánh nến chiếu lên có chút vàng sáng, một bên khác ảm đạm không rõ, hai đường mày rậm nhíu lại ở giữa thành một rãnh sâu. Ánh mắt rét lạnh, chỉ nhìn sẽ làm người ta hoảng hốt.
Sắc mặt Tiêu Ngư trắng bệch đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích. Tựa như hài tử bị dọa sợ, lúc sợ hãi cực độ, hoàn toàn quên phản ứng, chờ lấy lại tinh thần, mới có thể gào khóc.
Tiết Chiến nhìn nàng, cánh tay dùng lực nắm vuốt tay nàng, lập tức kéo nàng đến trong ngực.
Ngửi mùi hương trên người nàng, Tiết Chiến nhấc tay vỗ vỗ lưng gầy yếu của nàng, dựa vào cần cổ của nàng, lại nghiêng đầu, hôn tai của nàng, cánh môi mang theo lửa nóng.
Tiếng nói mãnh liệt mà hùng hậu, lúc này, lại đặc biệt dịu dàng nói: "... Hiện tại biết sợ?"
Vội vàng không kịp chuẩn bị đụng vào trong ngực của Y, mặt dán ở trên lồng ngực nam nhân cực nóng. Tiêu Ngư đưa tay, nắm thật chặt thắt lưng của Y, hơi thở trên thân Y mãnh liệt mà chính trực, hòa với mùi rượu thuần hương cùng hương vị thuốc. Nàng gật đầu nói: "Ừm." Sau đó không tiếp tục nói những thứ khác.
Nàng không biết nên nói cái gì, hiện tại cả người như trong mộng. Về sau cảm giác được tay của Y buông lỏng, cúi đầu xuống, mặt đối mặt nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, hiện tại ánh mắt của Y đã không đáng sợ rồi. Tiêu Ngư ngửa đầu nhìn Y, thấy Y đưa tay lên, vuốt hai má của nàng. Lòng bàn tay thô ráp, nóng hổi, nhẹ nhàng đụng vào.
Sau đó tay của Y bỗng nhiên xiết chặt, ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ nhàng linh hoạt nắm cằm của nàng.
Thuận thế nhẹ nhàng nhấc lên.
Y cúi đầu, nghiêng đầu đi, nụ hôn nóng rực rơi xuống...
Rõ ràng chỉ là nắm cằm của nàng, lại dường như nhấc cả người Tiêu Ngư lên. Cũng không giống ngày thường, một cái hôn sâu như muốn nuốt nàng, lúc này thậm chí không có xâm nhập, đầu môi nhẹ nhàng khẽ cắn nàng mấy lần, sau đó tách ra.
Y cúi đầu nhìn mặt Tiêu Ngư ửng đỏ, môi chuyển qua mi tâm của nàng, hôn một chút.
Tiêu Ngư chậm rãi mở mắt. Nghe Y thấp giọng nói: "Nàng nghỉ ngơi trước, nếu sợ hãi, gọi mấy người trông coi, trẫm xử lý một chút sự tình trước, lập tức trở về cùng nàng."
Trong cung lại có thích khách, lúc ấy Tiêu Ngư thật sự sợ hãi, nhưng nàng cũng không phải là tiểu cô nương chưa thấy qua việc đời, không có sợ hãi đến mức độ kia. Nàng cũng biết lúc này Y muốn xử lý sự tình gì. Vậy Từ Thế Luân ám sát đã bị bắt, tất nhiên Y muốn đích thân đi xem một chút, có khai ra đồng đảng hay không.
Tiết Chiến rời Cung Phượng Tảo, phân phó thị vệ: "Bảo vệ Hoàng Hậu, nếu có gì sai lầm, trẫm muốn đầu của các ngươi!"
Giao phó xong, mới sải bước rời đi.
Quách An Thái chưa rời đi, thấy Đế Vương đi ra, mới vội vã nghênh đón, cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương của Tiết Chiến đã băng bó kỹ, nói: "Hoàng Thượng, vết thương của ngài..."
"Không có gì đáng ngại." Tiết Chiến thản nhiên nói. Vết thương ấy với Y mà nói hoàn toàn chính xác không tính là cái gì.
Quách An Thái nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ là dò xét khuôn mặt Đế Vương, bộ dáng âm trầm, cũng không phải một vết thương nhỏ đơn giản như vậy.
...
Nguyên ma ma để Xuân Hiểu đi chuẩn bị trà an thần, Xuân Minh hầu hạ ở bên Tiêu Ngư, một tấc cũng không rời.
Nàng thì là đi bên ngoài Cung Phượng Tảo nhìn một cái.
Nhìn thấy thủ vệ kia nhiều gấp hai so với ngày thường, mới an tâm trở lại bên trong tẩm điện.
Tiêu Ngư đổi y phục. Vừa rồi dù nàng chưa bị thương, nhưng dựa gần Tiết Chiến, ống tay áo cùng váy cũng dính một chút máu của Y. Hiện tại đã thay xong, ngồi ở trên ghế, uống trà an thần xuân Hiểu đưa tới, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, thần thái lại bình tĩnh.
Nguyên ma ma đi đến bên cạnh nàng, biểu lộ còn có chút sợ, thanh âm hơi khẽ run, nói: "Vừa rồi nhiều nguy hiểm, nương nương ngài làm sao... Làm sao lại..."
Nếu không có Hoàng Thượng phản ứng nhanh nhẹn, kiếm kia sợ là sẽ đâm vào thân thể Tiêu Ngư rồi. Như vậy tiểu nữ hài mảnh mai, thân thể nhỏ gầy, sao chịu được?
Ngón tay Tiêu Ngư nhẹ nhẹ vỗ về chén, nghĩ đến một màn kinh tâm động phách kia, cũng cảm thấy có chút khó tin. Lúc mới vừa vào cung, nàng xem thường man hán kia, ước gì Y chết đấy, nhưng bây giờ, có người muốn giết Y, nàng ngăn trước mặt Y lại là có ý gì? Tiêu Ngư đột nhiên nắm chặt tay. Coi như nàng có chút thưởng thức Y, không bài xích Y làm đế vương, nàng đâu cần phải che chở Y...
Ngày xưa lúc Triệu Hoằng cùng nàng một chạy nạn, trong lúc nguy cấp, nàng cũng chưa chắc có thể đến mức như vậy.
Thấy Tiêu Ngư không nói lời nào, Nguyên ma ma vẫn là lo lắng, lẩm bẩm nói: "Lão nô không có nhìn lầm, người ám sát, thế nhưng là... Từ Dung trưởng tử Từ Thế Luân?"
Từ Dung chính là Binh bộ Thượng thư tiền triều, từ trước đến nay cứng nhắc, cổ hủ cực kì. Triệu Hoằng xưng đế, Tiêu Ngư buông rèm chấp chính, không thích nhất chính là tiếp xúc cùng Từ Dung. Mà ông ta lại xem thường nữ nhân, mọi chuyện suy nghĩ vì Triệu hoằng, giống như  nàng cùng cô mẫu là nữ nhi Tiêu gia, muốn đoạt giang sơn Đại Ngụy. Tiêu Ngư nào có hùng tâm tráng chí? Nàng chỉ là muốn làm Hoàng Hậu hiền lành nhàn nhã thôi.
Mặc dù Từ Dung cổ hủ, nhưng trung thành đối với Đại Ngụy, lúc trước tân đế chiếm lĩnh Tấn Thành, Từ Dung là một trong mấy vị đại thần không phục. Không chịu quy thuận, tất nhiên là bị tân đế dùng để giết gà dọa khỉ.
Lúc trước Từ phủ hơn ba trăm nhân khẩu, chết thì chết, lưu vong thì lưu vong, nữ quyến đều được đưa đi giáo phường ti, cho dù là trẻ con tuổi nhỏ, cũng đã định cả đời làm nô. Lúc ấy Tiêu Ngư tự thân khó đảm bảo, những chuyện này đều nghe nói ở đầu đường cuối ngõ, về phần Từ Thế Luân kia, chắc đã trốn. Chạy cũng tốt, dù sao Từ gia đều thành dạng này, hắn còn có thể làm cái gì? Lại không nghĩ rằng, bây giờ hắn sẽ trở về ám sát tân đế.
Tiêu Ngư nhìn Nguyên ma ma, nhớ tới vừa rồi, hỏi: "Phụ thân rời đi?"
Vừa rồi cục diện quá hỗn loạn, nàng không có cách nào bận tâm nhiều như vậy.
Nguyên ma ma gật đầu nói: "Yến hội giải tán không có vội vã rời đi, chờ ở bên ngoài trong chốc lát, nghe nói Hoàng Thượng cùng nương nương cũng không có gì đáng ngại, mới rời khỏi rồi."
...
Một vầng trăng sáng trên cao. Xe phủ Hộ quốc công chính chạy nhanh trên đường.
Bên trong cỗ xe ngựa, Tiêu Hoài lộ nghiêm túc ngồi ở bên trong, La thị an tĩnh ngồi bên cạnh ông. Nghĩ đến hiểm cảnh vừa rồi trong cung, La thị đến bây giờ còn chưa định tâm lại, xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư một cái, La thị ngồi bất ổn, Tiêu Hoài bên cạnh rất nhanh duỗi một cánh tay ra, đỡ lấy nàng.
Mặt mày La thị ngừng lại.
Mặc dù Tiêu gia nam nhi tập võ, tính tình cứng rắn, không thể so với công tử phong độ nhẹ nhàng văn nhược lại phong tình, lại là đi thẳng về thẳng, có chút quan tâm cũng rất trực tiếp. La thị được ông quan tâm, thậm chí Tiêu Hoài đều không cảm thấy là chuyện gì, La thị cũng nhớ từng chút trong lòng.
Ngồi vững vàng, La thị nhìn gò má của ông một chút, mới nói: "Quốc công gia, chuyện hôm nay, ngài cũng thấy... Thiếp thân cảm thấy, Niên Niên cùng Hoàng Thượng, ngược lại là rất tốt."
Lúc trước là ôm tâm tình chịu nhục tiến cung đấy, nhưng mấy lần nhìn xem, tân đế kia đối với Tiêu Ngư không chỉ thuần túy là lợi dụng.
Tiêu Hoài nắm cánh tay La thị từ từ buông ra, nói với nàng: "Hôm nay Niên Niên, cố ý nói một chút cùng ta."
Lúc ấy La thị đã ở đình Bích Phù, đương nhiên biết. Chỉ là, đã là chuyện trọng yếu, nàng là phụ nhân nội trạch, đương nhiên không hỏi nhiều. Mà bây giờ, chính miệng ông nói cùng nàng, thì không giống vậy. Thế là La thị thuận thế nói: "Niên Niên nói cái gì cùng  quốc công gia?"
Xe ngựa có chút lắc lư nhỏ, bởi vì La thị có thai, xa phu cũng chậm lại chút. Tiếp đó, một đường an ổn. Tiêu Hoài ngồi đoan chính, màn xe bên mặt ông nhẹ nhàng bị gió thổi lên, từng trận gió mát cùng với ánh trăng rót vào.
Về sau mới chậm rãi nói: "Niên Niên khuyên ta, hiệu trung tân đế..."
...
Vốn là phải chờ  Tiết Chiến trở về, chỉ là đợi đến canh hai, Y còn chưa về, Tiêu Ngư đành phải lên giường trước. Bất tri bất giác ngủ mất rồi, mơ mơ màng màng, hình như có một bàn tay du tẩu trên mặt của mình, bởi vì khí tức kia quá mức quen thuộc, thậm chí Tiêu Ngư không có một chút khó chịu.
Chờ Y đến rất gần, lúc mặt đụng nhau, Tiêu Ngư mới mở mắt ra.
Nhìn nam nhân lấy nửa người trên che trên người mình, dính mặt nàng có chút ý lạnh. Đại khái là đêm thu có chút lạnh, Y lại không hiểu được chiếu cố mình, đêm hôm khuya khoắt tới, trên người khó tránh khỏi lây dính một chút lạnh. Tiêu Ngư thuận thế xốc mền gấm đắp trên người lên, để Y tiến đến.
Tiết Chiến không nói chuyện, hai ba lần thoát y phục, thân hình cao lớn lập tức chui vào, song song nằm một chỗ cùng nàng.
Lúc này Tiêu Ngư đã có chút thanh tỉnh, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng thẩm vấn thuận lợi chứ? Người kia, có đồng đảng?"
Thân thể nam nhân bên cạnh giật giật, Tiêu Ngư nghiêng đầu nhìn một cái, Y xoay người, mặt nhìn nàng. Trong đêm đen, đôi mắt Y rất sáng. Tiết Chiến nói: "Nàng biết Từ Thế Luân?"
Lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi cũng thổi tới gò má cùng lỗ tai của nàng.
Đổi lại trước kia, Tiêu Ngư sợ là sẽ cảm thấy nam nhân này đang hoài nghi nàng. Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của Y, nàng là không có nghĩ phương diện kia, nói thật: "Nhận biết, hắn cùng với phụ thân của hắn là Từ Dung cùng là quan, bất quá thần thiếp ít tiếp xúc cùng Từ Dung, ngược lại Từ Thế Luân thì cũng không nói chuyện." Lúc ấy nàng tuy là Thái hậu, nhưng cũng là quả phụ, đương nhiên ngoại nam tránh tị hiềm.
Tiết chiến "Ừ" một tiếng, nhẹ nhàng nói vài câu: "Công tử bột thôi, không bị hình bao nhiêu liền tắt thở rồi."
Chết, chết!
Hành thích Đế Vương, xử tử là trong dự liệu, nhưng Tiêu Ngư không nghĩ tới, nhanh như vậy liền chết. Tiêu Ngư chỉ là một nữ nhân, đối với tử vong có chút sợ hãi đấy, nhất thời tâm nhấc nhấc theo. Bất quá... Công tử bột? Thật sao?
Từ Thế Luân là nhi tử Từ Dung đáng tự hào nhất, lúc trước Từ Thế Luân cũng coi là quan võ xuất chúng. Sao lại thế... Dễ dàng tắt thở như vậy rồi? Hay là bị dụng hình nặng?
Tiết Chiến đương nhiên sẽ không nói cùng nàng, Từ Thế Luân là bị Y đánh vài roi, sống sờ sờ đánh cho chết. Dù cẩu thả như thế nào, cũng biết tiểu nữ hài tuổi trẻ không thích sự tình quá máu tanh.
Tiêu Ngư không tiếp tục nói sự tình Từ Thế Luân, cảm thấy Từ Thế Luân lúc trước thật sự hữu danh vô thực, kỳ thật không có bản lĩnh thật sự đi.
Nàng yên tĩnh nằm, trượng phu ngủ bên người của nàng.
Nghĩ một hồi, lại nhẹ nhàng hỏi: "Lần trước thọ yến phụ thân thần thiếp, Hoàng Thượng cũng gặp được thích khách trên đường, chuyện kia, có kết quả gì?"
Tiết Chiến không giấu diếm nàng, rất nhanh nói một câu: "Cũng là người tiền triều gây nên."
Lại là tiền triều...
Ngẫm lại cũng là, ngoại trừ người tiền triều, ai sẽ nghĩ hết biện pháp muốn tính mạng của Y như vậy. Trở ngại thân phận nàng lúc trước, Tiêu Ngư không tiếp tục hỏi. Rõ ràng không có quan hệ gì với nàng đấy, nhưng lúc này Tiết Chiến nói là người tiền triều gây nên, trong lòng Tiêu Ngư vẫn có loại cảm giác chột dạ.
Nghe thanh âm nàng trầm thấp, hiện tại không nói lời nào, hô hấp chậm. Trong đầu lại nghĩ tới nàng thay Y đỡ kiếm. Tiết Chiến nhắm hai mắt lại, đưa tay một tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh của nàng vào trong ngực. Thân thể nữ nhi gia ngào ngạt hương thơm, Y cúi đầu hôn mặt của nàng, trầm giọng bảo đảm nói: "Niên Niên chớ sợ... Có trẫm, ai cũng không gây thương tổn nàng được."
Nàng, nàng không có sợ. Trong lòng Tiêu Ngư nhỏ giọng nói.
Chỉ là lúc này, môi nam nhân dán trán của nàng, lúc nói chuyện lồng ngực chấn động, toàn thân trên dưới khí khái nam tử...
Căn bản cũng không có hoài nghi nàng.
Được Y che chở cùng tín nhiệm, tâm tình Tiêu Ngư cũng giống như sau mưa trời lại sáng, thậm chí từ từ, lại sinh ra từng ý nghĩ ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương