Thê Tử Của Bạo Quân
-
Chương 74: Giết chóc
Edit: Loveyoumore3112
Thị vệ bao vây quanh Nguyên Hoa tự, khách hành hương hoảng sợ, toàn bộ đều bị tập trung đến hai bên dưới bóng cây, xếp thành hàng đứng ngay ngắn.
Quách lão phu nhân Trương thị và Quách Tố Nghi cũng ở trong hàng ngũ này.
Trương thị nào đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy. Hôm nay chỉ là tới bái Phật cầu phúc, sao lại gặp phải loại chuyện này?
Nhìn Tú Xuân Đao trong tay Cẩm Y vệ, nhất thời sợ hãi run lẩy bẩy, dựa vào Quách Tố Nghi bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Dù gì chúng ta cũng có quen biết, sao đến cả chúng ta cũng không được phép rời đi?"
Sau khi Quách An Thái làm đại quan trong triều, đương nhiên Trương thị được hưởng thụ đủ loại đãi ngộ tốt. Luôn cảm thấy con trai của mình xuất sắc, bà tự nhiên sẽ được hưởng phúc theo. Lúc này, là Đế Vương muốn bắt người, cũng không liên quan gì tới bọn họ, bà mặc kệ người khác thế nào, đáng ra nên thả bà ra mới đúng. Chỉ là nhìn Cẩm Y Vệ uy nghiêm như vậy, Trương thị vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ dám đứng một bên khẽ nói vài câu.
Trong chùa, lần lượt từng khách hành hương bị tra xét. Có điều phút chốc, liền thấy Sử đại nhân Chỉ huy Cẩm Y Vệ, dẫn hai thị vệ, lấy dây thừng trói chặt một nam một nữ dẫn đi.
Đưa đến trước mặt Đế Vương, hai người không quỳ, Lô Hi Trung ở phía sau, liền dùng lực đá lên hai chân bọn họ.
Hai người lập tức "Bụp" một tiếng quỳ xuống trước giày gấm của Đế Vương.
Tiết Chiến cúi đầu, đôi mắt đen nặng nề nhìn nam tử trẻ tuổi đang quỳ gối trước mặt mình. Mặc tăng bào màu xám, nho nhã yếu ớt, dù đang quỳ, vẫn lộ ra sự ngạo mạn của con cháu quý tộc.
Đến mức Triệu Họa bên cạnh hắn, thấy Triệu Dục quỳ xuống, chỉ cảm thấy Hoàng huynh đang chịu nhục nhã vô cùng, không nhịn được lớn tiếng ồn ào: "Tên tặc nhân nhà ngươi, cũng nhận nổi một quỳ của hoàng huynh ta sao!"
Muốn vùng vẫy đứng dậy, liền bị Lô Hi Trung một bên hung hăng đạp một chân trên mặt. Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, động tác thô bạo tàn nhẫn, dường như muốn đạp Triệu Họa đến tàn phế, trầm giọng nói: "Thành thật chút đi!"
Vẻ mặt Đế Vương âm trầm, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Dục nhìn thấy dung mạo Tân Đế. Thấy y thô cuồng cường tráng, trên cao nhìn xuống, như một con sư tử hùng dũng hưởng thụ thắng lợi. Gương mặt Triệu Dục thanh tú, nhã nhặn thanh thuận, nói cho cùng cũng là người đã từng ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế, dù là cục diện trước mắt này, cũng không có chút kích động hay sợ hãi nào.
Hắn mở miệng nói: "Tiểu muội trẻ người non dạ, mong Hoàng Thượng chớ nên so đo với nàng. Cái ngươi muốn là mệnh của ta, hiện giờ ta đã bị ngươi bắt, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy theo ý ngươi."
... Đó là, tiên đế tiền triều Triệu Dục.
Quách Tố Nghi nghiêm mặt đi theo bên người mẫu thân, nhìn nam tử tuấn tú mặc tăng bào kia. Biết người mà Tiêu Ngư gặp kia ắt hẳn có quan hệ với tiền triều, nhưng không ngờ, lại là Triệu Dục.
Chẳng phải hắn... Vào đêm tân hôn lập Hậu, đã nhiễm bệnh băng hà sao?
Triệu Họa vừa mới gặp mặt Hoàng huynh, trước mắt bị bắt, lại nghe Hoàng huynh nói ra những lời như vậy, vội vàng la lên: "Nếu các người dám động đến một cọng lông tơ của Hoàng huynh ta, Triệu Họa ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!"
Tiết Chiến không để ý đến Triệu Họa, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Dục, ánh mắt hung ác nguy hiểm.
Đúng lúc này, phượng giá của Hoàng Hậu quay lại. Hoa xa dừng lại, Tiêu Ngư vội vàng bước xuống.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa, dưới tàng cây cầu phúc, hai người đang quỳ trước mặt Tiết Chiến.
Cuối cùng vẫn bị y bắt được...
Tiêu Ngư sốt ruột, muốn đi về phía trước. Nhưng Nguyên mama đưa tay, nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nương nương chớ nên xúc động."
Bóng cây loang lổ, tư thế quỳ xuống của Triệu Dục vẫn thẳng đứng. Lúc mới gặp lại hắn, nàng cũng đã nhìn ra, hơn một năm xuất cung, hắn sống ở bên ngoài cũng không được tốt, gầy yếu hơn nhiều so với trước kia, cũng đen hơn một chút.
So với người vẫn sống an nhàn sung sướng như nàng, vứt bỏ thân phận tôn quý này, mai danh ẩn tích, làm sao có thể sống tốt được ở bên ngoài đây?
Nhưng hắn đã làm vậy, những điều đó hắn cần phải chịu đựng!
Tăng bào rộng, Tiêu Ngư nhìn bóng lưng hắn, nhớ tới khi còn bé, thái tử biểu ca luôn tới che chắn phía trước nàng. Nàng luôn lạnh nhạt, nếu hắn không thực sự đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ không thích ở cùng với hắn.
Tiêu Ngư biết, nếu nàng đi đến cầu tình vào lúc này, chỉ sợ là thêm dầu vào lửa, Tiết Chiến nhất định sẽ không tha cho hắn. Nàng quay sang, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyên mama, khẽ gật đầu, nói: "Ta có chừng mực."
Hiển nhiên là Tiết Chiến nhìn thấy nàng trở lại.
Tiêu Ngư chậm rãi bước đến bên cạnh y, ngẩng đầu nhìn y, nói: "Hoàng Thượng nán lại, là vì việc này sao? Hiện giờ người đã bắt được, có thể hồi cung cùng thần thiếp rồi chứ?"
Nàng cố gắng để giọng nói bình thường nhất, nhưng ánh mắt lại cẩn thận đánh giá y. Còn đưa tay, nhẹ nhàng cầm tay y.
Bàn tay đang nắm kia mềm mại, đó là một bàn tay nhỏ mềm yếu không xương. Tiết Chiến ngừng một lúc, rất nhanh trở tay nắm lấy, dùng sức nắm lấy.
Sau đó nhàn nhạt dặn dò Lô Hi Trung: "Dẫn người đi."
Mới kéo tay Tiêu Ngư bên người, hồi cung cùng nàng.
Lúc này lại ngồi trong xe ngựa lần nữa, tâm tình Tiêu Ngư hoàn toàn khác hẳn với vừa rồi. Triệu Dục ở ngay phía sau đội ngũ, bị trói gô, bị thị vệ áp giải.
Xe ngựa của Đế Hậu xa hoa, phía dưới lót đệm mềm mại, nhưng Tiêu Ngư lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Thậm chí bàn tay được y nắm, cũng đã mơ hồ bắt đầu toát mồ hôi.
Nàng lặng lẽ nhìn mặt y một hồi.
Tư thế ngày hôm nay, rõ ràng y đến đã có chuẩn bị. Hơn nữa đã nhiều ngày, y đều bận bịu bắt Triệu Dục.
Vừa rồi nàng và Triệu Dục gặp nhau, chỉ sợ y cũng biết rõ...
Nàng vẫn cảm thấy y thô lỗ ngang tàng, cảm thấy xem thường y, nhưng mấy ngày nay, nàng cũng thấy được chút ưu điểm trên người y. Nàng không còn kháng cự y như lúc ban đầu nữa.
Nhưng là, loạn thần tặc tử rốt cuộc vẫn là loạn thần tặc tử, cho dù tiền triều có ngàn vạn lỗi lầm, từ đầu đến cuối y vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận. Lúc nhỏ hưởng thụ sự che chở của Hoàng gia Đại Ngụy, Tiêu gia có thể hiển hách vinh quang, đứng đầu trong số quý tộc ở Tấn Thành, đều là nhờ hoàng gia Đại Ngụy... Từ nhỏ nàng đã đi theo bên người cô mẫu, ra ra vào vào hoàng cung, hoàng cung liền là nhà thứ hai của nàng, là chốn trở về lúc tuổi già.
Có một vài quan niệm đã ăn sâu trong lòng nàng, thậm chí dung nhập vào xương tủy, mặc dù ở chung sớm chiều với nam nhân này, nàng cũng không có cách nào vứt bỏ ngay lập tức.
Tiết Chiến nhìn nàng, sắc mặt nàng trắng xanh, đôi má không có một tia huyết sắc, giống như một khối mỹ ngọc xinh đẹp nhất thế gian, lông mày vô thức cau lại. Cho dù hiện tại nàng không nói lời nào, nhưng lo lắng và bất an của nàng, toàn bộ đều viết rõ trên mặt.
Nhất thời một cỗ tức giận nổi lên trong lồng ngực, thật giống như trước đây khi biết nàng và Vệ Đường là thanh mai trúc mã, từng muốn cùng hắn cao chạy xa bay.
Đã thật lâu y không thật sự muốn một thứ gì đó, đăng cơ xưng đế, khi đó, nữ nhân Tiêu gia xinh đẹp nhất Hoàng thành này, cũng chỉ là chiến lợi phẩm chúc mừng thắng lợi của y. Cưới nàng, đối tốt với nàng, lại làm chuyện nam nhân nên làm với thê tử.
Chỉ là nhuyễn ngọc ôn hương này, vốn chỉ là một chiến lợi phẩm của y, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng chỉ khẽ cau mày, cũng đã bắt đầu tác động đến cảm xúc của y.
Mày rậm của Tiết Chiến nhíu lại, quay đầu nhìn một bên, không nhìn nàng nữa.
...
Sau khi hồi cung, Tiết Chiến không về Phượng Tảo cung cùng nàng, một mình đi xử lý sự tình trước, đương nhiên là về Triệu Dục. Dù Tiêu Ngư không nhiều lời, rốt cuộc vẫn không có cách nào không để ý đến.
Xuân Trà đứng ở một bên hầu hạ nàng, do dự một lúc lâu, nhịn không được nói thầm nho nhỏ: "Nếu tiên đế không chết, sao không trở lại tìm nương nương chứ? Nếu không thay đổi triều đại, nương nương người sẽ không phải cả đời đều phải sống trong hoàng cung này, đến cả hi vọng cũng không có. Trước kia hắn đối tốt với người như thế, sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Mặc dù không biết vì sao Triệu Dục lại giả nhiễm bệnh băng hà, nhưng nếu còn sống, lại cưới Tiêu Ngư, đáng lẽ nên che chở cho nàng nửa đời sau mới đúng. Sao bản thân lại ung dung tự tại ở bên ngoài, giao mẫu hậu và nhi tử cho nàng chăm sóc chứ?
Tiêu Ngư cũng một bụng tức giận. Nếu không phải vì tình thế bất ổn hiện tại, đổi lại trước kia, thế nào nàng cũng phải tìm hắn tính sổ.
Lúc này Xuân Hiểu trở về, báo lại những chuyện tra được với Tiêu Ngư.
... Tiết Chiến không lập tức giết Triệu Dục, mà tống hai huynh muội bọn họ vào Thiên Lao.
Thiên Lao chính là nơi giam giữ những phạm nhân trọng hình. Lúc trước Tiết Chiến coi như nhân từ với Triệu Hoằng, Triệu Huyên, đó là bởi vì hai người bọn họ, một người còn nhỏ dại, một người không quyền không thế, cho nên không tạo nên uy hiếp với y. Mà Triệu Dục lại không giống vậy. Lúc trước giả chết thì thôi, hiện giờ lại bỗng nhiên trở về Tấn Thành, vậy nhất định không thể là vô duyên vô cớ trở lại.
Hơn nữa... Triệu Dục quay về, rốt cuộc phụ thân nàng có biết hay không?
Trong lòng Tiêu Ngư trước sau lo lắng, vì thế đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Nguyên mama vội vã tiến đến, nôn nóng nói: "Nương nương?" Giọng điệu lo lắng, sợ nàng làm ra việc gì ngốc ngếch.
Tiêu Ngư nói: "Nguyên mama không cần lo lắng, ta sẽ nói chuyện cẩn thận với Hoàng Thượng, nếu như..." Nàng ngừng một chút, do dự một lúc, mới chậm rãi nói, "Nếu hắn thật sự sát ý đã quyết, ta sẽ không làm chuyện điên rồ."
Tiêu Ngư mang Xuân Hiểu đi đến Ngự Thư phòng. Lúc tới đó, sắc trời u ám.
Hà Triêu Ân xuất hiện trước, đứng ở tấm bình phong trước cửa, thân hình cao lớn, mặt mày thanh tú. Hành lễ xong, mới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nếu nương nương đến vì chuyện Triệu Dục, tiểu nhân cho rằng, nương nương vẫn đừng nên phí lời, khiến Hoàng Thượng không vui, vậy mất nhiều hơn được rồi."
Đây là lời nói mang thiện ý, Tiêu Ngư hiểu rõ.
Mặc dù Tiết Chiến rất tốt với nàng, nhưng suy cho cùng, là Đế Vương, toàn bộ vinh nhục của nàng chỉ là một ý niệm của y. Tiêu Ngư gật đầu, nói: "Đa tạ Hà công công, chỉ là... Có vài lời, dù bản cung không nói, Hoàng Thượng cũng muốn biết. Lời khuyên của ngươi, bản cung cảm kích trong lòng, nhưng bản cung vẫn muốn vào gặp Hoàng Thượng."
Đều là người hiểu chuyện, Hà Triêu Ân cũng không tiếp tục, khom lưng mời nàng đi vào.
Trong Ngự Thư phòng đèn đuốc sáng rực, chiếu bên trong sáng trưng, giống như ban ngày. Y không ngồi phía sau ngự án phê duyện tấu chương, mà ngồi trên ghế bành bằng gỗ lê bên cạnh, dáng ngồi phóng khoáng không chút gò bó, không chút quy củ, hai tay không biết đang cầm thứ gì, cúi đầu bận rộn. Tiêu Ngư một mình tiến lên hành lễ, nghe y nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, thân hình không chuyển động.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thứ trong tay y.
Tay trái là một khối gỗ tử đàn tốt nhất, tay phải cầm một cây dao khắc...
Tiêu Ngư thực sự không biết, thì ra y cũng biết điêu khắc.
Dù sao nàng luôn cảm thấy y rất cẩu thả, loại việc tỉ mỉ này, có chút không hợp với y lắm. Cảm thấy đôi bàn tay của y, hẳn là nên cầm thiết thương, đại đao, thậm chí là búa... Một cây dao khắc nho nhỏ như vậy, được y cầm trong tay, nhìn có chút kỳ lạ.
Quả nhiên, ngay sau đó, tay y ngừng một lúc.
Tiêu Ngư vội vã tiến đến, nhìn thấy ngón tay cái cầm khối gỗ tử đàn của y, bị dao khắc cắt một vết rách thật dài, máu lập tức tuôn ra. Nàng nhướng mày, nói: "Người làm thứ này làm gì?" Cũng không nhìn ra là bộ dáng gì.
Đưa tay tách tay y ra, lấy cây dao khắc trong tay y, đặt trên bàn trà bên cạnh.
Chẳng trách ngày thường y chỉ cần phê duyệt tấu chương, nhưng bàn tay lại luôn có một vài vết xây xước.
Lại đến khối gỗ y cầm, vừa mới đụng tới, cổ tay đã bị bàn tay lớn của y nhẹ nhàng nắm lấy.
Ánh mắt của y thoáng nhìn đến.
Thân hình Tiêu Ngư hơi ngừng lại, hô hấp cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn y theo bản năng. Đôi mắt y thâm thúy, mở miệng nói: "Nàng đến, là muốn nói gì với Trẫm sao?"
Đương nhiên là nàng có lời muốn nói. Tiêu Ngư không do dự, dùng một cánh tay rút khăn lụa trong lồng ngực ra, thật cẩn thận, giúp y quấn lại miệng vết thương chảy máu.
Sau đó nói: "Thần thiếp không nên giấu giếm người. Chỉ là, quả thật thần thiếp không biết Triệu Dục còn sống, hôm nay ngẫu nhiên gặp ở Nguyên Hoa tự, cũng là trùng hợp. Thần thiếp biết như vậy là không đúng, không nói cho Hoàng Thượng, là thần thiếp có tư tâm..."
Nàng khẽ rũ mắt, lông mi nhẹ nhàng như bươm bướm, ngón tay ngọc thon dài khéo léo, động tác thành thạo quấn miệng vết thương cho y.
Tiết Chiến nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, giọng nói hùng hậu trầm thấp không đổi: "Sau đó?"
Sau đó...
Thuận tay quấn vết thương xong bắt đầu cầm khăn lụa nhẹ nhàng thắt một chiếc nơ bướm đẹp mắt. Tiêu Ngư hình bàn tay thô ráp của y, rồi nhìn chiếc khăn thêu hình hoa hải đường yêu kiều xinh đẹp, khóe miệng thoáng cong lên, dường như... có chút không hợp lắm.
Sau đó mới phục hồi tinh thần, đôi mắt đối diện với nam nhân trước mặt.
Nói: "Thần thiếp không biết Hoàng Thượng muốn xử trí Triệu Dục như thế nào, chỉ là thần thiếp nghĩ, người có thể lưu lại một mạng cho hắn không..." Thấy đầu lông may y hơi nhăn lại. Tiếp tục nói, "Trước kia, hắn thà giả chết để rời khỏi cung, không chút quyến luyến với vương quyền. Hiện tại lại càng không uy hiếp được người. Huống hồ...trước đây người đã nói với thần thiếp, nếu thần thiếp tin Phật, người cũng sẽ tin..."
"...Phật không thích giết chóc."
Nàng nhẹ nhàng nói.
"Vậy còn nàng?"
Bỗng nhiên y hỏi một câu. Tiêu Ngư nhìn vào đôi mắt y, bỗng nhiên có chút nghi hoặc. Lại nhận ra y đã trở tay cầm lấy tay nàng, đặc biệt dùng lực.
Thị vệ bao vây quanh Nguyên Hoa tự, khách hành hương hoảng sợ, toàn bộ đều bị tập trung đến hai bên dưới bóng cây, xếp thành hàng đứng ngay ngắn.
Quách lão phu nhân Trương thị và Quách Tố Nghi cũng ở trong hàng ngũ này.
Trương thị nào đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy. Hôm nay chỉ là tới bái Phật cầu phúc, sao lại gặp phải loại chuyện này?
Nhìn Tú Xuân Đao trong tay Cẩm Y vệ, nhất thời sợ hãi run lẩy bẩy, dựa vào Quách Tố Nghi bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Dù gì chúng ta cũng có quen biết, sao đến cả chúng ta cũng không được phép rời đi?"
Sau khi Quách An Thái làm đại quan trong triều, đương nhiên Trương thị được hưởng thụ đủ loại đãi ngộ tốt. Luôn cảm thấy con trai của mình xuất sắc, bà tự nhiên sẽ được hưởng phúc theo. Lúc này, là Đế Vương muốn bắt người, cũng không liên quan gì tới bọn họ, bà mặc kệ người khác thế nào, đáng ra nên thả bà ra mới đúng. Chỉ là nhìn Cẩm Y Vệ uy nghiêm như vậy, Trương thị vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ dám đứng một bên khẽ nói vài câu.
Trong chùa, lần lượt từng khách hành hương bị tra xét. Có điều phút chốc, liền thấy Sử đại nhân Chỉ huy Cẩm Y Vệ, dẫn hai thị vệ, lấy dây thừng trói chặt một nam một nữ dẫn đi.
Đưa đến trước mặt Đế Vương, hai người không quỳ, Lô Hi Trung ở phía sau, liền dùng lực đá lên hai chân bọn họ.
Hai người lập tức "Bụp" một tiếng quỳ xuống trước giày gấm của Đế Vương.
Tiết Chiến cúi đầu, đôi mắt đen nặng nề nhìn nam tử trẻ tuổi đang quỳ gối trước mặt mình. Mặc tăng bào màu xám, nho nhã yếu ớt, dù đang quỳ, vẫn lộ ra sự ngạo mạn của con cháu quý tộc.
Đến mức Triệu Họa bên cạnh hắn, thấy Triệu Dục quỳ xuống, chỉ cảm thấy Hoàng huynh đang chịu nhục nhã vô cùng, không nhịn được lớn tiếng ồn ào: "Tên tặc nhân nhà ngươi, cũng nhận nổi một quỳ của hoàng huynh ta sao!"
Muốn vùng vẫy đứng dậy, liền bị Lô Hi Trung một bên hung hăng đạp một chân trên mặt. Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, động tác thô bạo tàn nhẫn, dường như muốn đạp Triệu Họa đến tàn phế, trầm giọng nói: "Thành thật chút đi!"
Vẻ mặt Đế Vương âm trầm, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Dục nhìn thấy dung mạo Tân Đế. Thấy y thô cuồng cường tráng, trên cao nhìn xuống, như một con sư tử hùng dũng hưởng thụ thắng lợi. Gương mặt Triệu Dục thanh tú, nhã nhặn thanh thuận, nói cho cùng cũng là người đã từng ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế, dù là cục diện trước mắt này, cũng không có chút kích động hay sợ hãi nào.
Hắn mở miệng nói: "Tiểu muội trẻ người non dạ, mong Hoàng Thượng chớ nên so đo với nàng. Cái ngươi muốn là mệnh của ta, hiện giờ ta đã bị ngươi bắt, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy theo ý ngươi."
... Đó là, tiên đế tiền triều Triệu Dục.
Quách Tố Nghi nghiêm mặt đi theo bên người mẫu thân, nhìn nam tử tuấn tú mặc tăng bào kia. Biết người mà Tiêu Ngư gặp kia ắt hẳn có quan hệ với tiền triều, nhưng không ngờ, lại là Triệu Dục.
Chẳng phải hắn... Vào đêm tân hôn lập Hậu, đã nhiễm bệnh băng hà sao?
Triệu Họa vừa mới gặp mặt Hoàng huynh, trước mắt bị bắt, lại nghe Hoàng huynh nói ra những lời như vậy, vội vàng la lên: "Nếu các người dám động đến một cọng lông tơ của Hoàng huynh ta, Triệu Họa ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người!"
Tiết Chiến không để ý đến Triệu Họa, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Dục, ánh mắt hung ác nguy hiểm.
Đúng lúc này, phượng giá của Hoàng Hậu quay lại. Hoa xa dừng lại, Tiêu Ngư vội vàng bước xuống.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa, dưới tàng cây cầu phúc, hai người đang quỳ trước mặt Tiết Chiến.
Cuối cùng vẫn bị y bắt được...
Tiêu Ngư sốt ruột, muốn đi về phía trước. Nhưng Nguyên mama đưa tay, nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nương nương chớ nên xúc động."
Bóng cây loang lổ, tư thế quỳ xuống của Triệu Dục vẫn thẳng đứng. Lúc mới gặp lại hắn, nàng cũng đã nhìn ra, hơn một năm xuất cung, hắn sống ở bên ngoài cũng không được tốt, gầy yếu hơn nhiều so với trước kia, cũng đen hơn một chút.
So với người vẫn sống an nhàn sung sướng như nàng, vứt bỏ thân phận tôn quý này, mai danh ẩn tích, làm sao có thể sống tốt được ở bên ngoài đây?
Nhưng hắn đã làm vậy, những điều đó hắn cần phải chịu đựng!
Tăng bào rộng, Tiêu Ngư nhìn bóng lưng hắn, nhớ tới khi còn bé, thái tử biểu ca luôn tới che chắn phía trước nàng. Nàng luôn lạnh nhạt, nếu hắn không thực sự đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ không thích ở cùng với hắn.
Tiêu Ngư biết, nếu nàng đi đến cầu tình vào lúc này, chỉ sợ là thêm dầu vào lửa, Tiết Chiến nhất định sẽ không tha cho hắn. Nàng quay sang, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyên mama, khẽ gật đầu, nói: "Ta có chừng mực."
Hiển nhiên là Tiết Chiến nhìn thấy nàng trở lại.
Tiêu Ngư chậm rãi bước đến bên cạnh y, ngẩng đầu nhìn y, nói: "Hoàng Thượng nán lại, là vì việc này sao? Hiện giờ người đã bắt được, có thể hồi cung cùng thần thiếp rồi chứ?"
Nàng cố gắng để giọng nói bình thường nhất, nhưng ánh mắt lại cẩn thận đánh giá y. Còn đưa tay, nhẹ nhàng cầm tay y.
Bàn tay đang nắm kia mềm mại, đó là một bàn tay nhỏ mềm yếu không xương. Tiết Chiến ngừng một lúc, rất nhanh trở tay nắm lấy, dùng sức nắm lấy.
Sau đó nhàn nhạt dặn dò Lô Hi Trung: "Dẫn người đi."
Mới kéo tay Tiêu Ngư bên người, hồi cung cùng nàng.
Lúc này lại ngồi trong xe ngựa lần nữa, tâm tình Tiêu Ngư hoàn toàn khác hẳn với vừa rồi. Triệu Dục ở ngay phía sau đội ngũ, bị trói gô, bị thị vệ áp giải.
Xe ngựa của Đế Hậu xa hoa, phía dưới lót đệm mềm mại, nhưng Tiêu Ngư lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Thậm chí bàn tay được y nắm, cũng đã mơ hồ bắt đầu toát mồ hôi.
Nàng lặng lẽ nhìn mặt y một hồi.
Tư thế ngày hôm nay, rõ ràng y đến đã có chuẩn bị. Hơn nữa đã nhiều ngày, y đều bận bịu bắt Triệu Dục.
Vừa rồi nàng và Triệu Dục gặp nhau, chỉ sợ y cũng biết rõ...
Nàng vẫn cảm thấy y thô lỗ ngang tàng, cảm thấy xem thường y, nhưng mấy ngày nay, nàng cũng thấy được chút ưu điểm trên người y. Nàng không còn kháng cự y như lúc ban đầu nữa.
Nhưng là, loạn thần tặc tử rốt cuộc vẫn là loạn thần tặc tử, cho dù tiền triều có ngàn vạn lỗi lầm, từ đầu đến cuối y vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận. Lúc nhỏ hưởng thụ sự che chở của Hoàng gia Đại Ngụy, Tiêu gia có thể hiển hách vinh quang, đứng đầu trong số quý tộc ở Tấn Thành, đều là nhờ hoàng gia Đại Ngụy... Từ nhỏ nàng đã đi theo bên người cô mẫu, ra ra vào vào hoàng cung, hoàng cung liền là nhà thứ hai của nàng, là chốn trở về lúc tuổi già.
Có một vài quan niệm đã ăn sâu trong lòng nàng, thậm chí dung nhập vào xương tủy, mặc dù ở chung sớm chiều với nam nhân này, nàng cũng không có cách nào vứt bỏ ngay lập tức.
Tiết Chiến nhìn nàng, sắc mặt nàng trắng xanh, đôi má không có một tia huyết sắc, giống như một khối mỹ ngọc xinh đẹp nhất thế gian, lông mày vô thức cau lại. Cho dù hiện tại nàng không nói lời nào, nhưng lo lắng và bất an của nàng, toàn bộ đều viết rõ trên mặt.
Nhất thời một cỗ tức giận nổi lên trong lồng ngực, thật giống như trước đây khi biết nàng và Vệ Đường là thanh mai trúc mã, từng muốn cùng hắn cao chạy xa bay.
Đã thật lâu y không thật sự muốn một thứ gì đó, đăng cơ xưng đế, khi đó, nữ nhân Tiêu gia xinh đẹp nhất Hoàng thành này, cũng chỉ là chiến lợi phẩm chúc mừng thắng lợi của y. Cưới nàng, đối tốt với nàng, lại làm chuyện nam nhân nên làm với thê tử.
Chỉ là nhuyễn ngọc ôn hương này, vốn chỉ là một chiến lợi phẩm của y, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng chỉ khẽ cau mày, cũng đã bắt đầu tác động đến cảm xúc của y.
Mày rậm của Tiết Chiến nhíu lại, quay đầu nhìn một bên, không nhìn nàng nữa.
...
Sau khi hồi cung, Tiết Chiến không về Phượng Tảo cung cùng nàng, một mình đi xử lý sự tình trước, đương nhiên là về Triệu Dục. Dù Tiêu Ngư không nhiều lời, rốt cuộc vẫn không có cách nào không để ý đến.
Xuân Trà đứng ở một bên hầu hạ nàng, do dự một lúc lâu, nhịn không được nói thầm nho nhỏ: "Nếu tiên đế không chết, sao không trở lại tìm nương nương chứ? Nếu không thay đổi triều đại, nương nương người sẽ không phải cả đời đều phải sống trong hoàng cung này, đến cả hi vọng cũng không có. Trước kia hắn đối tốt với người như thế, sao lại nhẫn tâm như vậy?"
Mặc dù không biết vì sao Triệu Dục lại giả nhiễm bệnh băng hà, nhưng nếu còn sống, lại cưới Tiêu Ngư, đáng lẽ nên che chở cho nàng nửa đời sau mới đúng. Sao bản thân lại ung dung tự tại ở bên ngoài, giao mẫu hậu và nhi tử cho nàng chăm sóc chứ?
Tiêu Ngư cũng một bụng tức giận. Nếu không phải vì tình thế bất ổn hiện tại, đổi lại trước kia, thế nào nàng cũng phải tìm hắn tính sổ.
Lúc này Xuân Hiểu trở về, báo lại những chuyện tra được với Tiêu Ngư.
... Tiết Chiến không lập tức giết Triệu Dục, mà tống hai huynh muội bọn họ vào Thiên Lao.
Thiên Lao chính là nơi giam giữ những phạm nhân trọng hình. Lúc trước Tiết Chiến coi như nhân từ với Triệu Hoằng, Triệu Huyên, đó là bởi vì hai người bọn họ, một người còn nhỏ dại, một người không quyền không thế, cho nên không tạo nên uy hiếp với y. Mà Triệu Dục lại không giống vậy. Lúc trước giả chết thì thôi, hiện giờ lại bỗng nhiên trở về Tấn Thành, vậy nhất định không thể là vô duyên vô cớ trở lại.
Hơn nữa... Triệu Dục quay về, rốt cuộc phụ thân nàng có biết hay không?
Trong lòng Tiêu Ngư trước sau lo lắng, vì thế đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài.
Nguyên mama vội vã tiến đến, nôn nóng nói: "Nương nương?" Giọng điệu lo lắng, sợ nàng làm ra việc gì ngốc ngếch.
Tiêu Ngư nói: "Nguyên mama không cần lo lắng, ta sẽ nói chuyện cẩn thận với Hoàng Thượng, nếu như..." Nàng ngừng một chút, do dự một lúc, mới chậm rãi nói, "Nếu hắn thật sự sát ý đã quyết, ta sẽ không làm chuyện điên rồ."
Tiêu Ngư mang Xuân Hiểu đi đến Ngự Thư phòng. Lúc tới đó, sắc trời u ám.
Hà Triêu Ân xuất hiện trước, đứng ở tấm bình phong trước cửa, thân hình cao lớn, mặt mày thanh tú. Hành lễ xong, mới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nếu nương nương đến vì chuyện Triệu Dục, tiểu nhân cho rằng, nương nương vẫn đừng nên phí lời, khiến Hoàng Thượng không vui, vậy mất nhiều hơn được rồi."
Đây là lời nói mang thiện ý, Tiêu Ngư hiểu rõ.
Mặc dù Tiết Chiến rất tốt với nàng, nhưng suy cho cùng, là Đế Vương, toàn bộ vinh nhục của nàng chỉ là một ý niệm của y. Tiêu Ngư gật đầu, nói: "Đa tạ Hà công công, chỉ là... Có vài lời, dù bản cung không nói, Hoàng Thượng cũng muốn biết. Lời khuyên của ngươi, bản cung cảm kích trong lòng, nhưng bản cung vẫn muốn vào gặp Hoàng Thượng."
Đều là người hiểu chuyện, Hà Triêu Ân cũng không tiếp tục, khom lưng mời nàng đi vào.
Trong Ngự Thư phòng đèn đuốc sáng rực, chiếu bên trong sáng trưng, giống như ban ngày. Y không ngồi phía sau ngự án phê duyện tấu chương, mà ngồi trên ghế bành bằng gỗ lê bên cạnh, dáng ngồi phóng khoáng không chút gò bó, không chút quy củ, hai tay không biết đang cầm thứ gì, cúi đầu bận rộn. Tiêu Ngư một mình tiến lên hành lễ, nghe y nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, thân hình không chuyển động.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thứ trong tay y.
Tay trái là một khối gỗ tử đàn tốt nhất, tay phải cầm một cây dao khắc...
Tiêu Ngư thực sự không biết, thì ra y cũng biết điêu khắc.
Dù sao nàng luôn cảm thấy y rất cẩu thả, loại việc tỉ mỉ này, có chút không hợp với y lắm. Cảm thấy đôi bàn tay của y, hẳn là nên cầm thiết thương, đại đao, thậm chí là búa... Một cây dao khắc nho nhỏ như vậy, được y cầm trong tay, nhìn có chút kỳ lạ.
Quả nhiên, ngay sau đó, tay y ngừng một lúc.
Tiêu Ngư vội vã tiến đến, nhìn thấy ngón tay cái cầm khối gỗ tử đàn của y, bị dao khắc cắt một vết rách thật dài, máu lập tức tuôn ra. Nàng nhướng mày, nói: "Người làm thứ này làm gì?" Cũng không nhìn ra là bộ dáng gì.
Đưa tay tách tay y ra, lấy cây dao khắc trong tay y, đặt trên bàn trà bên cạnh.
Chẳng trách ngày thường y chỉ cần phê duyệt tấu chương, nhưng bàn tay lại luôn có một vài vết xây xước.
Lại đến khối gỗ y cầm, vừa mới đụng tới, cổ tay đã bị bàn tay lớn của y nhẹ nhàng nắm lấy.
Ánh mắt của y thoáng nhìn đến.
Thân hình Tiêu Ngư hơi ngừng lại, hô hấp cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn y theo bản năng. Đôi mắt y thâm thúy, mở miệng nói: "Nàng đến, là muốn nói gì với Trẫm sao?"
Đương nhiên là nàng có lời muốn nói. Tiêu Ngư không do dự, dùng một cánh tay rút khăn lụa trong lồng ngực ra, thật cẩn thận, giúp y quấn lại miệng vết thương chảy máu.
Sau đó nói: "Thần thiếp không nên giấu giếm người. Chỉ là, quả thật thần thiếp không biết Triệu Dục còn sống, hôm nay ngẫu nhiên gặp ở Nguyên Hoa tự, cũng là trùng hợp. Thần thiếp biết như vậy là không đúng, không nói cho Hoàng Thượng, là thần thiếp có tư tâm..."
Nàng khẽ rũ mắt, lông mi nhẹ nhàng như bươm bướm, ngón tay ngọc thon dài khéo léo, động tác thành thạo quấn miệng vết thương cho y.
Tiết Chiến nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, giọng nói hùng hậu trầm thấp không đổi: "Sau đó?"
Sau đó...
Thuận tay quấn vết thương xong bắt đầu cầm khăn lụa nhẹ nhàng thắt một chiếc nơ bướm đẹp mắt. Tiêu Ngư hình bàn tay thô ráp của y, rồi nhìn chiếc khăn thêu hình hoa hải đường yêu kiều xinh đẹp, khóe miệng thoáng cong lên, dường như... có chút không hợp lắm.
Sau đó mới phục hồi tinh thần, đôi mắt đối diện với nam nhân trước mặt.
Nói: "Thần thiếp không biết Hoàng Thượng muốn xử trí Triệu Dục như thế nào, chỉ là thần thiếp nghĩ, người có thể lưu lại một mạng cho hắn không..." Thấy đầu lông may y hơi nhăn lại. Tiếp tục nói, "Trước kia, hắn thà giả chết để rời khỏi cung, không chút quyến luyến với vương quyền. Hiện tại lại càng không uy hiếp được người. Huống hồ...trước đây người đã nói với thần thiếp, nếu thần thiếp tin Phật, người cũng sẽ tin..."
"...Phật không thích giết chóc."
Nàng nhẹ nhàng nói.
"Vậy còn nàng?"
Bỗng nhiên y hỏi một câu. Tiêu Ngư nhìn vào đôi mắt y, bỗng nhiên có chút nghi hoặc. Lại nhận ra y đã trở tay cầm lấy tay nàng, đặc biệt dùng lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook