Thê Tử Của Bạo Quân
-
Chương 2: Tiết tặc
Trên tấm nệm trải giường màu đỏ thêu năm bức họa hoa trên mây, chăn gấm thêu hình phượng hoàng hướng về mặt trời, trên bề mặt chiếc gối có hoa văn cây thù du cùng màu sắc trang nhã tràn ngập hương Bội Lan, ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, Tiêu Ngư mới từ trên giường ngồi dậy.
Nàng nghiêng đầu, quan sát bên ngoài màn trướng.
Là một bức tranh tứ bình sơn son khảm ngọc hình Bách Điểu Triêu Phượng, bên cạnh treo một chiếc túi thơm màu vàng, được khảm trân châu và ngọc lam xanh biếc.
Đây là Phượng Tảo Cung.
Là nơi ở của Hoàng Hậu.
Ngày đại hôn nàng và Hoàng Đế biểu ca cũng ở nơi này, sau này vị biểu ca đoản mệnh kia băng hà, Triệu Hoằng lên ngôi, nàng trở thành Thái Hậu. Khi ấy đáng ra nàng phải đến Thọ Ninh Cung là nơi ở của Thái hậu. Nhưng mà cô mẫu của nàng là Thái Hoàng Thái Hậu lại đang ở đó, tiểu Hoàng Đế còn nhỏ tuổi, tạm thời sẽ không có Hoàng Hậu, cho nên nàng vẫn tiếp tục ở lại Phượng Tảo Cung này.
Chính điện Phượng Tảo Cung rộng 9 gian, dài 3 gian, ngói lưu ly vàng, từ đầu đến cuối ra hành lang, dưới hiên nhà làm 7 lớp đấu củng*, gỗ trụ xà nhà là do Tô thị chạm trổ. Trong phòng bố trí chỗ ngồi, bình phong, bàn nhỏ để hương liệu, chiếc quạt cầm tay. Sườn đông dùng gỗ hoa lê điêu khắc đình đài hoa điểu rơi xuống bao phủ mặt đất, phía Tây dùng gỗ hoa lê chạm trổ tranh hoa điểu hình chim Khổng Tước đang bay vào lồng, giữa hai gian phòng cách nhau một tấm bình phong.
* đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Trước điện là bình phong hình Bách Điểu Triêu Phượng, mái hiên trước chính điện còn có cả xích đu.
Về vấn đề chỗ ở, từ trước đến nay nàng luôn xem trọng, hậu cung vô sự, nàng liền trang trí Phượng Tảo Cung này thành dáng vẻ mà nàng thích. Nàng đã quen xa xỉ, tiểu Hoàng Đế kính trọng nàng, Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nàng, bất kể nàng tiêu xài như thế nào, đều không hề quan trọng.
”Nương nương!”
Phụ nhân đang bưng thuốc vào thấy Tiêu Ngư đã tỉnh, vội vàng đi tới.
Thấy nàng mặc bộ trang phục cung nữ xanh thẫm thêu chữ phúc, ngày thường mập mạp trắng noãn, tóc mai đã điểm bạc, chính là Nguyên mama hầu hạ Tiêu Ngư.
Phía sau bà ấy còn có hai tì nữ đi theo, là tì nữ từ nhà mẹ đẻ Tiêu Ngư đến, Xuân Hiểu và Xuân Trà.
Tiêu Ngư thấy bọn họ, há miệng, có phần không nói nên lời.
Ngày đó bọn họ vừa đi ra từ mật đạo Hoàng Cung đã gặp phải thị vệ tuần tra, nàng vì bảo vệ Triệu Hoằng liền tách khỏi đám người Nguyên mama. Nguyên mama đã hầu hạ nàng từ lúc còn nhỏ, có thể nói là người thân cận nhất bên người nàng, Xuân Hiểu và Xuân Trà đã cùng nàng lớn lên. Nàng thấy hốc mắt Nguyên mama phiếm hồng, chợt nghĩ đến Triệu Hoằng, liền hỏi bà: “Hoằng Nhi đâu?”
Nàng bị bắt lại, còn Hoằng Nhi thì ở đâu? Hắn là huyết mạch của hoàng thất Đại Ngụy. Tiết Chiến kia có phải đã bỏ rơi hắn?
Nguyên mama nói: “Nương Nương yên tâm, Hoàng Thượng không sao. Lão nô nghe nói, sau khi Tiết Tặc mang Hoàng Thượng trở về, liền nhốt hắn ở Cảnh Dương Cung, nhưng bên cạnh có người hầu hạ, người có thể yên tâm.”
Nguyên mama đau lòng thay Tiêu Ngư, dù Tiêu Ngư là Hoàng Hậu hay Thái Hậu, trong mắt bà, nàng vẫn mãi là một đứa nhỏ cần được chăm sóc. Hôm đó thấy dáng vẻ chật vật của nàng khi bị bắt về, bà nhìn thấy thì rất đau lòng.
Tiêu Ngư im lặng. Nàng không biết Tiết Chiến kia muốn xử trí nàng và Triệu Hoằng như thế nào, nhưng dựa vào tính tình tàn bạo của y, nếu đã cho người chăm sóc tốt cho Triệu Hoằng, có lẽ tạm thời sẽ không động đến hắn.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy phủ Hộ Quốc Công thì sao?
Ánh mắt Nguyên mama sầu muộn, nói một câu: “Quốc Công gia lòng son dạ sắt, đến nay cũng không chịu ủng hộ lập tân Hoàng, sợ là...”
Tiết Chiến kia lên ngôi xưng đế đã được nửa tháng, hiện tại toàn bộ Tấn Thành đều đã thần phục y, bởi vì những kẻ không phục đã sớm bị xử tử rồi. Tiêu Ngư biết, vài vị Đế Vương trước đây của Đại Ngụy ngu ngốc vô năng, đến thời của Triệu Dục, giang sơn Đại Ngụy đã lâm vào nguy khốn. Triều đại thay đổi, là điều không thể tránh được... Nhưng nàng không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.
Hiện giờ đại thần trong triều đều đã thần phục, cho dù không phục, cũng không dám nói ra ngoài miệng. Chỉ là Tiêu gia bọn họ... Dựa và tính tình của phụ thân nàng, sợ là khó mà khuất phục Tiết Chiến.
Nguyên mama lại nói với nàng, từ ngày nàng bị mang về, đã nằm trên giường được hai ngày. Tiêu Ngư luôn được chiều chuộng, trốn đông trốn tây bên ngoài nửa tháng, lại phải chịu trời đông giá rét lạnh lẽo, chịu đói, thân thể làm sao chịu đựng nổi?
Tiêu Ngư uống chén thuốc rồi đứng dậy khỏi giường, muốn chuẩn bị tắm rửa. Nếu đã bị Tiết Tặc kia bắt lại, giam lỏng ở đây, trước khi nàng nghĩ ra biện pháp, cứ an tâm mà lưu lại nơi này. Thường ngày nàng rất thích sạch sẽ, lúc này đã hơn nửa tháng không hề tắm rửa, cộng thêm mồ hôi toát ra trên người, chỉ cảm thấy cả người đều nhớp nháp.
Xuân Hiểu và Xuân Trà chuẩn bị nước nóng để tắm, đỡ Tiêu Ngư tiến vào.
Trên người đã thay bộ áo tang vải thô mặc lúc gặp nạn, chỉ là làn da của nàng mềm mại, bộ váy thô ráp kia mặc nửa tháng, trên người nổi lên chút mẩn đỏ, Nguyên mama đã giúp nàng thoa thuốc cao hai ngày nay, bây giờ mới chuyển biến tốt một chút. Thân thể ngâm trong nước nóng, cả người Tiêu Ngư thoải mái vô cùng, nghĩ đến nửa tháng màn trời chiếu đất, e là cả đời này cũng không muốn nhớ lại cuộc sống khổ sở như thế.
Dùng khăn sạch lau mặt, lập tức hiện rõ một gương mặt xinh đẹp mỹ lệ như ngọc, khuôn mặt tươi mát như hoa Hải Đường.
Con gái Tiêu gia xưa nay đều xinh đẹp, Tiêu Ngư lại tuyệt sắc, đẹp nhất Hoàng Thành.
Bây giờ trong thùng nước tắm kia, chỉ lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo đẹp đẽ, bờ vai tuyết trắng, phía dưới là hai khỏa đầy đặn thơm ngát được nước nóng bao quanh, hình dạng no đủ, vểnh lên óng ánh ưỡn thẳng.
Nguyên mama giúp nàng tắm rửa, lúc lau đến ngực, chợt cảm thấy hơi đau.
Nguyên mama thấy lông mày Tiêu Ngư cau lại, nói: “Nương nương ở bên ngoài phải chịu khổ rồi.”
Tiêu Ngư cúi đầu nhìn lại, thấy trên làn da đáng lẽ trắng như tuyết kia, có chỗ máu ứ đọng, gần sát dưới ngực. Trong thoáng chốc, nàng liền nhớ tới ngày đó khi bị bắt lại, nam tử kia trực tiếp nhấc nàng lên lưng ngựa, cánh tay kia thật sự cường tráng.
Tính tình Tiết Chiến tàn bạo, thủ hạ tất nhiên là một vài tên tiểu nhân thô lỗ, hạng người lỗ mãng.
Vào loại thời điểm này, Tiêu Ngư cũng sẽ không so đo loại chuyện nhỏ này, bị chiếm tiện nghi, cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau khi tắm rửa, Tiêu Ngư thay một bộ cung trang mới tinh.
Còn chưa kịp vấn tóc, đã sai Xuân Hiểu và Xuân Trà chuẩn bị giấy bút, nàng muốn viết một phong thư đưa tới phủ Hộ quốc công.
Đại Ngụy đã hết hy vọng, phụ thân nàng dù có trung can nghĩa đảm thế nào đi nữa, vào lúc này, nếu tiếp tục kiên quyết, không khác nào lấy trứng chọi đá. Phủ Hộ Quốc Công Tiêu gia là tướng môn thế gia, dũng mãnh thiện chiến, trù hoạch nơi màn trường, không ai bằng, huynh trưởng của nàng cùng vài vị đường huynh cũng là tướng môn tài giỏi anh tuấn, có lẽ bởi vì điểm này, Tiết Chiến kia mới không động đến Tiêu gia.
Tiết Chiến mặc dù đã lên ngôi, nhưng y chính là loạn thần tặc tử, nếu như lại bắt đầu chém giết, sợ là lòng dân không yên. Tiêu gia ở Tấn Thành lại là quý tộc hàng đầu, nếu như Tiêu gia cúi đầu xưng thần, với Tiết Chiến mà nói, giá trị mang đến so với việc đơn giản tiêu diệt Tiêu gia tốt hơn nhiều.
Đại trượng phu co được dãn được, tạm thời giả vờ quy thuận, sau này nếu muốn tự tay giết Tiết Tặc, cũng có thể bàn bạc kỹ hơn.
Trước hết bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Tất nhiên, những tâm tư này, Tiêu Ngư sẽ không nhắc đến nửa phần trong thư, chỉ viết khuyên phụ thân nàng quy thuận. Nếu đã như vậy, lỡ như lá thư này bị Tiết Chiến chặn lại, cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi viết xong, ở góc cuối cùng, viết lên nhũ danh của mình.
....
Đêm khuya, vị Đế Vương trẻ tuổi đang nghị sự cùng đại thần Đại Ngụy đã quy thuận trong Ngự Thư Phòng.
Đám cựu thần này, trước kia trước mặt Tiêu Thái hậu và tiểu Hoàng đế còn nói năng cứng cỏi đĩnh đạc, thao thao bất tuyệt, lúc này đối diện với Tân Đế hung tàn, đều yên lặng, không nói tiếng nào.
Chờ một khắc sau, khi các đại thần đã tản đi, cung nhân yên lặng chờ phía sau mới tiến lên, cầm phong thư chặn được trong tay đưa tới: “Hoàng Thượng, là vị kia ở Phượng Tảo Cung, muốn lén lút chuyển thư này ra ngoài cung...”
Phượng Tảo Cung...
Tiết Chiến híp mắt một cái, cầm lấy thư, mở ra xem, phía trên là nét chữ tiểu Khải duyên dáng, chỉnh tề vui mắt. Xem lướt qua, ngón cái đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve góc thư, môi mỏng lúc này mới nhếch lên, ném lá thư trên ngự án.
Nhàn nhạt nói một câu: “Không cần ngăn lại, đưa đến Tiêu gia đi.”
Nàng nghiêng đầu, quan sát bên ngoài màn trướng.
Là một bức tranh tứ bình sơn son khảm ngọc hình Bách Điểu Triêu Phượng, bên cạnh treo một chiếc túi thơm màu vàng, được khảm trân châu và ngọc lam xanh biếc.
Đây là Phượng Tảo Cung.
Là nơi ở của Hoàng Hậu.
Ngày đại hôn nàng và Hoàng Đế biểu ca cũng ở nơi này, sau này vị biểu ca đoản mệnh kia băng hà, Triệu Hoằng lên ngôi, nàng trở thành Thái Hậu. Khi ấy đáng ra nàng phải đến Thọ Ninh Cung là nơi ở của Thái hậu. Nhưng mà cô mẫu của nàng là Thái Hoàng Thái Hậu lại đang ở đó, tiểu Hoàng Đế còn nhỏ tuổi, tạm thời sẽ không có Hoàng Hậu, cho nên nàng vẫn tiếp tục ở lại Phượng Tảo Cung này.
Chính điện Phượng Tảo Cung rộng 9 gian, dài 3 gian, ngói lưu ly vàng, từ đầu đến cuối ra hành lang, dưới hiên nhà làm 7 lớp đấu củng*, gỗ trụ xà nhà là do Tô thị chạm trổ. Trong phòng bố trí chỗ ngồi, bình phong, bàn nhỏ để hương liệu, chiếc quạt cầm tay. Sườn đông dùng gỗ hoa lê điêu khắc đình đài hoa điểu rơi xuống bao phủ mặt đất, phía Tây dùng gỗ hoa lê chạm trổ tranh hoa điểu hình chim Khổng Tước đang bay vào lồng, giữa hai gian phòng cách nhau một tấm bình phong.
* đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Trước điện là bình phong hình Bách Điểu Triêu Phượng, mái hiên trước chính điện còn có cả xích đu.
Về vấn đề chỗ ở, từ trước đến nay nàng luôn xem trọng, hậu cung vô sự, nàng liền trang trí Phượng Tảo Cung này thành dáng vẻ mà nàng thích. Nàng đã quen xa xỉ, tiểu Hoàng Đế kính trọng nàng, Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nàng, bất kể nàng tiêu xài như thế nào, đều không hề quan trọng.
”Nương nương!”
Phụ nhân đang bưng thuốc vào thấy Tiêu Ngư đã tỉnh, vội vàng đi tới.
Thấy nàng mặc bộ trang phục cung nữ xanh thẫm thêu chữ phúc, ngày thường mập mạp trắng noãn, tóc mai đã điểm bạc, chính là Nguyên mama hầu hạ Tiêu Ngư.
Phía sau bà ấy còn có hai tì nữ đi theo, là tì nữ từ nhà mẹ đẻ Tiêu Ngư đến, Xuân Hiểu và Xuân Trà.
Tiêu Ngư thấy bọn họ, há miệng, có phần không nói nên lời.
Ngày đó bọn họ vừa đi ra từ mật đạo Hoàng Cung đã gặp phải thị vệ tuần tra, nàng vì bảo vệ Triệu Hoằng liền tách khỏi đám người Nguyên mama. Nguyên mama đã hầu hạ nàng từ lúc còn nhỏ, có thể nói là người thân cận nhất bên người nàng, Xuân Hiểu và Xuân Trà đã cùng nàng lớn lên. Nàng thấy hốc mắt Nguyên mama phiếm hồng, chợt nghĩ đến Triệu Hoằng, liền hỏi bà: “Hoằng Nhi đâu?”
Nàng bị bắt lại, còn Hoằng Nhi thì ở đâu? Hắn là huyết mạch của hoàng thất Đại Ngụy. Tiết Chiến kia có phải đã bỏ rơi hắn?
Nguyên mama nói: “Nương Nương yên tâm, Hoàng Thượng không sao. Lão nô nghe nói, sau khi Tiết Tặc mang Hoàng Thượng trở về, liền nhốt hắn ở Cảnh Dương Cung, nhưng bên cạnh có người hầu hạ, người có thể yên tâm.”
Nguyên mama đau lòng thay Tiêu Ngư, dù Tiêu Ngư là Hoàng Hậu hay Thái Hậu, trong mắt bà, nàng vẫn mãi là một đứa nhỏ cần được chăm sóc. Hôm đó thấy dáng vẻ chật vật của nàng khi bị bắt về, bà nhìn thấy thì rất đau lòng.
Tiêu Ngư im lặng. Nàng không biết Tiết Chiến kia muốn xử trí nàng và Triệu Hoằng như thế nào, nhưng dựa vào tính tình tàn bạo của y, nếu đã cho người chăm sóc tốt cho Triệu Hoằng, có lẽ tạm thời sẽ không động đến hắn.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy phủ Hộ Quốc Công thì sao?
Ánh mắt Nguyên mama sầu muộn, nói một câu: “Quốc Công gia lòng son dạ sắt, đến nay cũng không chịu ủng hộ lập tân Hoàng, sợ là...”
Tiết Chiến kia lên ngôi xưng đế đã được nửa tháng, hiện tại toàn bộ Tấn Thành đều đã thần phục y, bởi vì những kẻ không phục đã sớm bị xử tử rồi. Tiêu Ngư biết, vài vị Đế Vương trước đây của Đại Ngụy ngu ngốc vô năng, đến thời của Triệu Dục, giang sơn Đại Ngụy đã lâm vào nguy khốn. Triều đại thay đổi, là điều không thể tránh được... Nhưng nàng không ngờ sẽ tới nhanh như vậy.
Hiện giờ đại thần trong triều đều đã thần phục, cho dù không phục, cũng không dám nói ra ngoài miệng. Chỉ là Tiêu gia bọn họ... Dựa và tính tình của phụ thân nàng, sợ là khó mà khuất phục Tiết Chiến.
Nguyên mama lại nói với nàng, từ ngày nàng bị mang về, đã nằm trên giường được hai ngày. Tiêu Ngư luôn được chiều chuộng, trốn đông trốn tây bên ngoài nửa tháng, lại phải chịu trời đông giá rét lạnh lẽo, chịu đói, thân thể làm sao chịu đựng nổi?
Tiêu Ngư uống chén thuốc rồi đứng dậy khỏi giường, muốn chuẩn bị tắm rửa. Nếu đã bị Tiết Tặc kia bắt lại, giam lỏng ở đây, trước khi nàng nghĩ ra biện pháp, cứ an tâm mà lưu lại nơi này. Thường ngày nàng rất thích sạch sẽ, lúc này đã hơn nửa tháng không hề tắm rửa, cộng thêm mồ hôi toát ra trên người, chỉ cảm thấy cả người đều nhớp nháp.
Xuân Hiểu và Xuân Trà chuẩn bị nước nóng để tắm, đỡ Tiêu Ngư tiến vào.
Trên người đã thay bộ áo tang vải thô mặc lúc gặp nạn, chỉ là làn da của nàng mềm mại, bộ váy thô ráp kia mặc nửa tháng, trên người nổi lên chút mẩn đỏ, Nguyên mama đã giúp nàng thoa thuốc cao hai ngày nay, bây giờ mới chuyển biến tốt một chút. Thân thể ngâm trong nước nóng, cả người Tiêu Ngư thoải mái vô cùng, nghĩ đến nửa tháng màn trời chiếu đất, e là cả đời này cũng không muốn nhớ lại cuộc sống khổ sở như thế.
Dùng khăn sạch lau mặt, lập tức hiện rõ một gương mặt xinh đẹp mỹ lệ như ngọc, khuôn mặt tươi mát như hoa Hải Đường.
Con gái Tiêu gia xưa nay đều xinh đẹp, Tiêu Ngư lại tuyệt sắc, đẹp nhất Hoàng Thành.
Bây giờ trong thùng nước tắm kia, chỉ lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng trẻo đẹp đẽ, bờ vai tuyết trắng, phía dưới là hai khỏa đầy đặn thơm ngát được nước nóng bao quanh, hình dạng no đủ, vểnh lên óng ánh ưỡn thẳng.
Nguyên mama giúp nàng tắm rửa, lúc lau đến ngực, chợt cảm thấy hơi đau.
Nguyên mama thấy lông mày Tiêu Ngư cau lại, nói: “Nương nương ở bên ngoài phải chịu khổ rồi.”
Tiêu Ngư cúi đầu nhìn lại, thấy trên làn da đáng lẽ trắng như tuyết kia, có chỗ máu ứ đọng, gần sát dưới ngực. Trong thoáng chốc, nàng liền nhớ tới ngày đó khi bị bắt lại, nam tử kia trực tiếp nhấc nàng lên lưng ngựa, cánh tay kia thật sự cường tráng.
Tính tình Tiết Chiến tàn bạo, thủ hạ tất nhiên là một vài tên tiểu nhân thô lỗ, hạng người lỗ mãng.
Vào loại thời điểm này, Tiêu Ngư cũng sẽ không so đo loại chuyện nhỏ này, bị chiếm tiện nghi, cũng chỉ nhẫn nhịn chịu đựng.
Sau khi tắm rửa, Tiêu Ngư thay một bộ cung trang mới tinh.
Còn chưa kịp vấn tóc, đã sai Xuân Hiểu và Xuân Trà chuẩn bị giấy bút, nàng muốn viết một phong thư đưa tới phủ Hộ quốc công.
Đại Ngụy đã hết hy vọng, phụ thân nàng dù có trung can nghĩa đảm thế nào đi nữa, vào lúc này, nếu tiếp tục kiên quyết, không khác nào lấy trứng chọi đá. Phủ Hộ Quốc Công Tiêu gia là tướng môn thế gia, dũng mãnh thiện chiến, trù hoạch nơi màn trường, không ai bằng, huynh trưởng của nàng cùng vài vị đường huynh cũng là tướng môn tài giỏi anh tuấn, có lẽ bởi vì điểm này, Tiết Chiến kia mới không động đến Tiêu gia.
Tiết Chiến mặc dù đã lên ngôi, nhưng y chính là loạn thần tặc tử, nếu như lại bắt đầu chém giết, sợ là lòng dân không yên. Tiêu gia ở Tấn Thành lại là quý tộc hàng đầu, nếu như Tiêu gia cúi đầu xưng thần, với Tiết Chiến mà nói, giá trị mang đến so với việc đơn giản tiêu diệt Tiêu gia tốt hơn nhiều.
Đại trượng phu co được dãn được, tạm thời giả vờ quy thuận, sau này nếu muốn tự tay giết Tiết Tặc, cũng có thể bàn bạc kỹ hơn.
Trước hết bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!
Tất nhiên, những tâm tư này, Tiêu Ngư sẽ không nhắc đến nửa phần trong thư, chỉ viết khuyên phụ thân nàng quy thuận. Nếu đã như vậy, lỡ như lá thư này bị Tiết Chiến chặn lại, cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi viết xong, ở góc cuối cùng, viết lên nhũ danh của mình.
....
Đêm khuya, vị Đế Vương trẻ tuổi đang nghị sự cùng đại thần Đại Ngụy đã quy thuận trong Ngự Thư Phòng.
Đám cựu thần này, trước kia trước mặt Tiêu Thái hậu và tiểu Hoàng đế còn nói năng cứng cỏi đĩnh đạc, thao thao bất tuyệt, lúc này đối diện với Tân Đế hung tàn, đều yên lặng, không nói tiếng nào.
Chờ một khắc sau, khi các đại thần đã tản đi, cung nhân yên lặng chờ phía sau mới tiến lên, cầm phong thư chặn được trong tay đưa tới: “Hoàng Thượng, là vị kia ở Phượng Tảo Cung, muốn lén lút chuyển thư này ra ngoài cung...”
Phượng Tảo Cung...
Tiết Chiến híp mắt một cái, cầm lấy thư, mở ra xem, phía trên là nét chữ tiểu Khải duyên dáng, chỉnh tề vui mắt. Xem lướt qua, ngón cái đầy vết chai nhẹ nhàng vuốt ve góc thư, môi mỏng lúc này mới nhếch lên, ném lá thư trên ngự án.
Nhàn nhạt nói một câu: “Không cần ngăn lại, đưa đến Tiêu gia đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook