Thể Tôn
Chương 64: Cái gì gọi là ngông cuồng?

Trong số ba người đứng đầu thì có hai người thân thể mang hai thuộc tính, khiến cho rất nhiều đệ tử cho rằng vị trí số một và số hai liền thuộc về Ngộ Đạo và Ma Vân.

Ma Vân đang ngồi xếp bằng ở dưới cũng nhìn Ngộ Đạo một cách nghiêm túc. Thiên tài số một của Đạo Môn, với thân thể hai thuộc tính Kim và Thủy khiến cho y cảm thấy áp lực. Vốn y cho rằng, bản thân mình ẩn giấu thực lực đủ để chiếm được vị trí số một. Nhưng tới lúc này, Ma Vân cảm thấy không ổn.

Lôi Cương hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu chuyển động. Hắn nghĩ muốn ngăn cản những thanh tiểu kiếm màu vàng nhưng uy lực của chúng lại mạnh hơn những thanh tiểu kiếm trong suốt rất nhiều. Lôi Cương nắm chặt Hư Kiếm, nhìn chăm chú về phía Ngộ Đạo mà chẳng quan tâm tới sự đau đớn của thân thể. Đột nhiên, hắn hét to một tiếng, Hư Kiếm đồng thời sáng rực. Kết giới đang bao phủ lôi đài đột nhiên rung chuyển ầm ầm.

- Khai Thiên... Thức thứ chín.

Lôi Cương thầm rít lên trong lòng. Sự khủng bố của Kim Thủy diệt Địa đại trận khiến cho Lôi Cương bắt buộc phải sử dụng thức thứ chín của Khai Thiên. Một thứ uy thế hùng mạnh trong nháy mắt bùng nổ từ Hư Kiếm. Dưới một kiếm đó, trong không trung vang lên những tiếng động. Vô số thanh tiểu kiếm do linh kiếm màu xanh hóa thành mờ đi rồi rơi xuống đất.

Gương mặt Ngộ Đạo từ từ nghiêm túc hẳn lên. Kim Thủy diệt Địa đại trận là do Ngộ Đạo sử dụng pháp quyết của Đạo Môn, kết hợp với thể chất của mình mà tạo thành. Uy lực khủng bố của nó cho dù là cường giả Cương Thể nếu chui vào trong trận pháp cũng khó có thể thoát được ngay. Vậy mà lúc này, một kiếm của Lôi Cương không ngờ lại làm cho đại trận tan tác mà Ngộ Đạo cũng bị cắn trả lại. Đột nhiên, Ngộ Đạo cứng người khi thấy bức tường nước do mình bố trí dưới một kiếm đó liền biến mất. Trong nháy mắt, y nhanh chóng bố trí một bức tường khác trước mặt. Nhưng sắc mặt y chợt thay đổi khi cảm giác được dưới bụng đau xót. Một thứ lực đạo mạnh mẽ đánh trúng khiến cho lục phủ ngũ tạng của Ngộ Đạo suýt chút nữa thì lệch vị trí. Ngộ Đạo còn chưa kịp phản ứng, khắp nơi trên người đều cảm thấy đau đớn.

Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời, thanh Hư Kiếm trong tay đã được thu vào trong giới chỉ. Hai đấm, hai gối của hắn liên tục đánh lên người Ngộ Đạo. Công kích khủng bố khiến cho Ngộ Đạo không kịp phản ứng. Một quyền nối tiếp một quyền. Sự công kích của Lôi Cương giống như nước chảy mây trôi, vô cùng nhanh nhẹn.

Đám đệ tử hít một hơi, nhìn Ngộ Đạo đang phun máu tươi cùng với Lôi Cương mà ngẩn người.

Tông chủ Thanh Đạo tử của Đạo Môn đứng lên, đôi mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng mà nhìn lên lôi đài.

- Chậc chậc! Đệ tử thiên tài của Đạo Môn không ngờ lúc này chẳng khác gì con chó để cho người ta đánh.

Tu Ma cười nói âm trầm. Thanh Đạo tử cũng nhìn Tu Ma một lúc rồi lại nhìn lên lôi đài.

Mấy người Đan Thần và Luyện Hư líu lưỡi, ngơ ngác nhìn Lôi Cương đánh Ngộ Đạo điên cuồng. Lực lượng thân thể của Lôi Cương mạnh như vậy, mà thân thể của Ngộ Đạo gày yếu thế kia...

- Ha ha! Lần này, Ngộ Đạo chịu đau khổ rồi.

Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư có chút thương hại mà nhìn Ngộ Đạo.

- Đáng đánh.

Thiên Cương vẫn im lặng đột nhiên thốt lên một câu. Xem ra y chịu khá nhiều đau khổ khi bị thua bởi Ngộ Đạo.

Đã khi nào, Ngộ Đạo chịu nhiều đau khổ như vậy đâu? Ở Đạo Môn, vị trí của y có thể nói là rất cao vậy mà lúc này lại bị Lôi Cương đánh điên cuồng như vậy khiến cho y cảm thấy rất tức giận nhưng lại không thể tránh khỏi. Mà cơ bản Lôi Cương cũng không để cho Ngộ Đạo trả đòn. Nhìn thế kia có lẽ nếu hắn không đánh cho Ngộ Đạo bò ra chắc không nương tay.

Tuy nhiên, trong lòng Lôi Cương lại hoàn toàn nghiêm túc. Từ trong cơ thể của Ngộ Đạo, Lôi Cương cảm giác được một thứ nguy hiểm đang tản ra. Đệ nhất thiên tài của Đạo Môn nếu bị đánh bại như vậy thì thật là đáng chê cười.

- Đáng chết! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Ngộ Đạo đột nhiên hét to. Trong cơ thể y chợt tỏa ra ánh sáng màu lam rồi một thanh thủy kiếm màu lam rất to nhanh chóng hội tụ trên đầu. Lôi Cương hết sức tập trung, cương khí và nội kình trong cơ thể bùng nổ. Lúc trước, thức thứ chín của Khai Thiên đã tiêu hao gần như toàn bộ cương khí của hắn. Nếu lúc này không đánh bại được Ngộ Đạo thì chắc chắn không ổn.

"Oành..." Lôi Cương nhanh chóng đánh mấy quyền lên ngực Ngộ Đạo khiến cho y phải phun ra mấy ngụm máu. Thanh kiếm khổng lồ màu lam trên đầu y từ từ biến thành màu vàng kim.

Lôi Cương nhìn chằm chằm về phía thanh kiếm to trên đầu Ngộ Đạo mà tóc gáy dựng đứng.

"Oành..." Lôi Cương đánh mạnh một quyền vào bụng Ngộ Đạo khiến cho y bay ngược ra sau, phun ra mấy ngụm máu tươi. Đúng lúc này, Ngộ Đạo thốt lên một tiếng:

- Chém!

Thanh kiếm màu vàng óng trên không trung giống như một ngọn núi chém thẳng xuống đầu Lôi Cương.

Lôi Cương lấy Hư Kiếm ra cầm tay rồi gầm nhẹ một tiếng:

- Khai Thiên! Thức thứ chín.

Cơ bắp toàn thân hắn bắt đầu khởi động. Nội kình và cương khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao. Thanh Hư Kiếm màu đen đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi chém hẳn xuống thanh kiếm khổng lồ.

"Rầm...rầm...rầm..." Trong phạm vi của kết giới chợt nổ tung. Ngay sau đó một tiếng động vang lên, kết giới liền biến mất khiến cho đá vụn bắn ra xung quanh giống như nhưng thanh kiếm sắc.

Hỏa Đức vung tay phải lên, một đạo kết giới lại bao phủ lôi đài. Những viên đá vụn bắn ra xung quanh giống như cơn mưa bắn lên trên kết giới.

Khi tro bụi tan hết, một vết nứt kinh người xuất hiện trên ngực Lôi Cương, để lộ cả xương trắng trước mắt mọi người. Ánh mắt kiên định của Lôi Cương nhìn Ngộ Đạo đang nằm trên mặt đất. Khóe miệng của y giật giật liên tục, cố gắng nhịn cơn đau xuống.

Ngộ Đạo gần như đã hôn mê. Thanh kiếm kia là do Ngộ Đạo từ đạo thuật mà mượn thuộc tính Kim và Thủy trong trời đất để mà ngưng tụ thành. Điều đó khiến cho y tiêu hao gần hết chân khí trong cơ thể. Mà sự công kích của Lôi Cương cũng là một trong những lý do khiến cho y phải hôn mê. Bản thân y dưới sự công kích của Lôi Cương mà không chết thì một phần cũng là nhờ tác dụng của linh giáp phòng ngự.

Thanh Đạo Tử âm trầm hiện ra trước mặt Ngộ Đạo. Lão nhanh chóng rót chân khí vào trong cơ thể của y. ánh mắt lão âm trầm nhìn Lôi Cương mà không hề che giấu sát khí:

- Nếu hắn mà có vấn đề gì thì ngươi chuẩn bị chôn cùng.

Lôi Cương cũng không nghe được câu nói của Thanh Đạo tử. Hắn nhắm mắt lại rồi từ từ ngã xuống. Có thể chịu đựng tới mức này, Lôi Cương cũng chỉ hy vọng bản thân có thể thắng. Bởi vì ai có thể đứng vững thì người đó chính là kẻ thắng. Mà nhìn Ngộ Đạo đã hôn mê, Lôi Cương chỉ cảm thấy hoa mắt rồi từ từ ngã xuống. Bất chợt, Lôi Cương được một bóng dáng xinh xắn đỡ lấy.

Người đó chính là Tử Vận. Nhìn vết thương nặng trên ngực hắn mà mi mắt nàng giật giật. Tử Vận nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lôi Cương, rồi đột nhiên trong mắt nàng lóe lên sát khí, lạnh lùng nhìn Thanh Đạo tử mà nói:

- Nếu hắn có chuyện gì thì Đạo Môn của ngươi cũng chuẩn bị chôn cùng. Cho dù là tổ sư Vô Đọa của Đạo Môn các ngươi có xuất hiện cũng vậy.

Nói xong, Tử Vận ôm lấy Lôi Cương rồi biến mất.

Tình hình xảy ra bất ngờ khiến cho đám đệ tử đều ngẩn người. Sau khi nghe thấy câu nói của Thanh Đạo Tử, Đan Thần và Luyện Hư cùng với mấy người Đao Đồ đều nổi giận đứng dậy. Nhưng câu nói của Tử Vận lại khiến cho bọn họ cứng người.

- Ta...ta nghe lầm sao?

Đan Thần ngây người nhìn Luyện Hư rồi hỏi.

Gương mặt lạnh lùng của Luyện Hư cũng giật giật, nhỏ giọng nói:

- Dường như là đúng.

Cả hai nhìn nhau mà ngẩn người đứng đó.

Thanh Đạo Tử vô cùng khiếp sợ. Gương mặt âm trầm của lão trở nên ngây dại, toàn thân run rẩy. Nghe thấy lời nói của Tử Vận, Thanh Dạo Tử gần như muốn giết chết Tử Vận. Nhưng khi tới câu nói cuối cùng:

- Cho dù tổ sư Vô Đạo của Đạo Môn các ngươi xuất hiện cũng không có tác dụng.

Câu nói đó khiến cho Thanh Đạo Tử tê tái.

Vô Đạo chính là tổ sư sáng lập ra Đạo Môn...

Cho dù tổ sư Vô Đạo xuất hiện cũng không có tác dụng. Thiếu nữ này là ai mà ngông cuồng đến vậy? Nếu như không biết thân phận của Tử Vận, Thanh Đạo Tử cũng chỉ cười nhạt. Nhưng lão dường như cũng đoán được Tử Vận không phải là người trên Trung Xu giới. Mà có thể nói được câu nói đó thì thân phận của nàng... Thanh Đạo tử rùng mình một cái, cố gắng kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, rồi đưa Ngộ Đạo biến mất.

Trên vách đá, mấy vị tông chủ cùng đám trưởng lão đều ngây người, ánh mắt không giấu được sự khiếp sợ. Cả đám dường như vẫn còn không tin được vào điều mà mình nghe thấy.

"Vô Đạo...tới đây mà cũng không có tác dụng?" Cỉ có nét mặt Cuồng Chiến vẫn giữ nguyên nhưng trong lòng thì vẫn run sợ như trước. Nghĩ tới câu nói trước kia, Cuồng Chiến lại càng thêm hoảng sợ.

Cường giả là vua. Đây chính là quy luật trong hỗn độn.

Hỏa Đức run rẩy một lúc rồi hít một hơi mà nói:

- Trận chiến này, Lôi Cương thắng. Trận chung kết cuối cùng...lui lại.

Nói xong, Hỏa Đức liền biến mất. Mà các vị tông chủ cũng đi theo. Chuyện hôm nay đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của họ. Tới lúc này, họ muốn nghe xem thân phận của Tử Vận là gì...có hậu thuẫn phía sau khủng bố thế nào mà có thể thốt lên một câu nói ngông cuồng như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương