Thể Tôn
-
Chương 16: Rời đi
Lúc này, Âm Lệ và Thần Vân vẫn chưa đi ra. Lôi Cương nhìn lão nhân đang ngồi, sau khi suy nghĩ một lúc rồi tới trước mặt lão nhân mà hỏi:
- Tiền bối! Tại sao Khai Thiên tám mươi mốt thức lại chỉ có chín thức?
- Ngươi lấy được Khai Thiên tám mươi mốt thức?
Âm thanh của lão nhân đột ngột vang lên. Trong lời nói không ngờ có một chút kinh ngạc. Xuyên qua mái tóc đang che khuôn mặt của lão nhân là ánh mắt không giấu được sự khiếp sợ.
- Vâng! Nhưng chỉ có chín thức...
Lôi Cương thở dài nói.
Lão nhân cũng không trả lời, chỉ thấy trong mắt lóe lên ánh sáng mà không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Âm Lệ và Thần Vân lần lượt đi ra. Âm Lệ kinh ngạc nhìn Lôi Cương rồi lập tức nhìn về phía lão nhân. Còn Thần Vân thì cất tiếng cười khinh thường...
- Tất cả ra ngoài đi. Phải tránh tham quá lại không thể nhai nổi. Cương Kỹ quý báu không phải ở cấp bậc mà là dựa vào sự tu luyện và lĩnh ngộ của bản thân. Uy lực của nó thường là dựa vào tài năng mà thể hiện ra.
Lão nhân nói một cách thản nhiên. Sau đó, cánh cửa đại môn từ từ mở ra.
Âm Lệ và Thần Vân hơi cúi đầu vái chào lão nhân rồi đi ra khỏi cửa. Còn Lôi Cương sau khi nhìn lão nhân rồi đi ra ngoài.
- Từ khi sáng lập tông môn đến nay, những người có được Khai Thiên cũng chỉ là người bình thường. Đây là tại sao?
Thấy cả ba người đi ra khỏi cửa, sắc mặt của Cương Sâm Tử và Cương Minh tử cùng xuất hiện sự vui vẻ nhìn đệ tử cưng của mình mà nói:
- Chọn được Cương Kỹ gì?
- Sư tôn! Là nhị phẩm Hoàng cấp Hành Hỏa kiếm.
Nét mặt Thần Vân có chút vui mừng.
Sắc mặt Cương Minh Tử cũng hơi vui mừng, gật gật đầu. Còn Cương Sâm tử thì nhìn Âm Lệ nhưng vẫn không nói gì.
- Nhị phẩm Địa cấp Kim Hành Trảm.
Âm Lệ thấp giọng nói.
- Kim hệ?
Cả Cương Sâm Tử và Cương Minh Tử cùng chấn động.
Ánh mắt của Cương Sâm tử vô cùng mừng rỡ, thân mình y cũng phải run rẩy. Điều đó khiến cho sự mừng rỡ của Thần Vân biến mất, ánh mắt có chút ghen tị nhìn Âm Lệ. Mà sự vui sướng trong mắt Cương Minh Tử mất đi một chút, thay vào đó là sự khiếp sợ.
Kim hệ được công nhận là có lực công kích mạnh nhất trong các hệ.
- Lôi Cương! Ngươi sao? Chọn được cái gì?
Đao Đồ sau khi nhìn Âm Lệ rồi đi tới trước mặt Lôi Cương mà hỏi.
Lôi Cương vẫn cười cười không nói gì.
- Xì! Hắn đi vào cửa có chữ Vô thì có thể lựa chọn được cương kỹ gì tốt?
Thần Vân đứng bên khẽ cười nói.
Cương Sâm Tử và Cương Minh Tử cùng nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt có một chút khinh thường và khó tin. Hiển nhiên, việc Lôi Cương lấy ra cái lệnh bài màu tím khiến cho hai người không thể tin được. Trong Kiếm Đỉnh môn, lệnh bài màu tím tượng trưng cho thân phận trưởng lão, đứng trên cả năm vị phong chủ. Không biết tên tiểu tử này nhận được sự ưu ái của vị trưởng lão nào trong số ba vị trưởng lão.
- Được rồi! Vân nhi! Cùng vi sư trở về, nghiên cữu Cương Kỹ cho thật tốt.
Cương Minh Tử dường như không muốn để cho Thần Vân tiếp tục châm chọc Lôi Cương nên vội vàng nói. Thần Vân gật đầu, ánh mắt đùa cợt nhìn Lôi Cương rồi sau đó chậm rãi đi theo Cương Minh Tử.
Ngay lập tức, Cương Sâm Tử cũng dẫn Âm Lệ rời đi, để lại Đao Đồ và Lôi Cương đứng đó.
- Lôi Cương! Cái lệnh bài kia ngươi có ở đâu? Hơn nữa, ngươi vào phòng có chữ Vô tìm được thứ Cương Kỹ nào?
Sau khi thấy bốn người đi khỏi, Đao Đồ nhanh chóng kéo Lôi Cương cao hơn mình cả cái đầu lại gần rồi cười nói.
Lôi Cương nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt có chút cảm động. Ở Kiếm Đỉnh môn có lẽ chỉ có một mình Đao Đồ có thể tính là bằng hữu của hắn. Chẳng biết tại sao, Lôi Cương lại nhớ tới Âm Lệ, nhớ tới việc y đỡ một kiếm cho mình. Không biết y coi mình là gì? Bất chợt, Lôi Cương khẽ cười, nói:
- Đó là một vị tiền bối cho ta.
- Tiền bối?
Ánh mắt của Đao Đồ có chút kinh ngạc. Sau khi nghe hai vị sư thúc nói, Đao Đồ thầm đoán cái lệnh bài đó rất có thể là lệnh bài của một vị trưởng lão trong Kiếm Đỉnh môn.
Mặc kệ Đao Đồ đang trầm tư, Lôi Cương thở dài rồi nói một cách chậm rãi:
- Đao Đồ! Ta đã định hôm nay xuống núi.
Trước khi Lôi Cương lên núi đã từng có tính toán này. Dù sao thì ước định với ca ca Lôi Ma của hắn là hai trăm năm. Trước đó mình có thể đi du ngoạn. Trước đó tới Kiếm Cương môn rồi hai trăm năm sau tới Kiếm Đỉnh môn chờ ca ca. Đó chính là suy nghĩ của Lôi Cương.
- Xuống núi? Lôi Cương! Chẳng phải ngươi đã đạt tới tầng thứ nhất hay sao? Như thế có thể ở Kiếm Đỉnh môn tu luyện.
Đao Đồ nghe thấy Lôi Cương định xuống núi mà biến sắc, có chút lo lắng nói. Đao Đồ tu luyện ở Kiếm Đỉnh môn thì người mà thực tâm nhất đối với y cũng chỉ có một mình Lôi Cương.
Lôi Cương lắc đầu, thở dài nói:
- Đao Đồ! Người cho ta cái lệnh bài này là một vị tiền bối của Kiếm Cương môn. Hôm nay rời khỏi đây, ta muốn tới Kiếm Cương môn để tìm vị tiền bối đó.
- Kiếm Cương môn?
Ánh mắt của Đao Đồ có một sự kinh ngạc rồi ngay lập tức khuôn mặt gã đầy sự khiếp sợ mà nói:
- Môn phái đệ nhất ở Kiếm châu, Kiếm Cương môn?
Đồng tử trong mắt Lôi Cương co lại. Đệ nhất môn phái của Kiếm châu? Trước khi đi bái sư, Lôi Cương đi lại nửa năm trên Kiếm Châu nên cái tên Kiếm Cương môn giống như sấm đánh bên tai. Đó được coi là một trong thất đại môn phái của Trung Xu giới. Bây giờ nghe Đao Đồ nói, hắn mới sự nhớ ra.
Đao Đồ tươi cười rồi thở dài nói:
- Không ngờ ngươi lại có thể may mắn như vậy. Xem ra ở lại Kiếm Đỉnh môn không bằng tới Kiếm Cương môn.
Lôi Cương nhìn vào đôi mắt của Đao Đồ rồi nói một cách nghiêm túc:
- Cho dù như thế nào thì ngươi cũng là bằng hữu của ta. Suốt đời suốt kiếp vẫn là bằng hữu.
Đao Đồ cảm nhận ánh mắt nghiêm túc của Lôi Cương rồi gật đầu thật mạnh, nói:
- Lôi Cương! Ngươi cũng là một vị bằng hữu của Đao Đồ ta. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://qtruyen.net
Cả hai thiếu niên đứng nhìn nhau, ánh mắt chan chứa tính cảm.
Lôi Cương rời đi, rời khỏi Kiếm Đỉnh môn. Sau hai năm bảy tháng, Lôi Cương lại rời khỏi nơi đây. Không phải bị đuổi đi mà tự mình bỏ đi.
Nhìn bóng hình cao lần dần khuất, Đao Đồ thở dài. Mất đi một vị bằng hữu duy nhất ở Kiếm Đỉnh môn, chẳng biết tại sao, Đao Đồ có dự cảm rằng lần này Lôi Cương rời đi, ngày khác gặp lại sẽ rất khác.
Đứng trên con đường, nhìn lên Kiếm Đỉnh phong đang chìm trong mây, Lôi Cương nhớ lại tình cảnh hai năm trước mà thở dài. Không ngờ bản thân mình vẫn không thể vào được Kiếm Đỉnh môn. Lôi Cương thở hắt ra, quỳ gối xuống đất mà dập đầu ba cái. Cho dù thế nào, cho dù bản thân không trở thành đệ tử của Kiếm Đỉnh môn nhưng nó cũng là nơi mà mình bước chân vào con đường tu luyện.
Sau khi đứng dậy, ánh mắt của Lôi Cương nhìn về phía Kiếm Đỉnh phong hiện rõ sự quyết tâm, rồi xoay người rời đi.
Sau khi Lôi Cương rời khỏi Kiếm Đỉnh môn, hắn cũng không định tới ngay Kiếm Cương môn để tìm lão nhân, mà tính toán bản thân khổ tu một khoảng thời gian. Ngũ Hành thể tu của hắn cũng cần phải khổ tu một thời gian dài để có được sự tinh tiến. Lôi Cương quyết định tìm một nơi hẻo lánh rồi tiến hành tu luyện.
Kiếm Đỉnh môn nằm ở phía Tây của Kiếm Châu. Còn lúc này, Lôi Cương đi thẳng về phía Đông. Co đầu rút cổ trong Kiếm Đỉnh môn hơn hai năm, bây giờ xuống núi mặc dù trong lòng cảm thấy hơi buồ nhưng sự vui vẻ lại nhiều hơn. Dù sao thì trời sinh tính của Lôi Cương cũng không muốn bị bó buộc. Sau khi đi về hướng đông được mười ngày, cuối cùng thì Lôi Cương cũng tìm được chỗ tu luyện vừa ý. Đây là một dãy núi có rất nhiều thác nước.
Những thác nước đó mặc dù không cao như ở Lôi Kiếm thôn nhưng cũng phải tới mười trượng. Đứng ở dưới thác nước, đón nhận cái cảm giác quen thuộc. Nhìn ngọn thác từ trên cao lao xuống, Lôi Cương nhanh chóng cởi quần rồi nảy vào nước, bới tới ngồi dưới thác nước.
Lôi Cương muốn xem bản thân mình sau khi đạt tới tầng thứ hai Nội Kinh của Ngũ Hành thể tu, thân thể mạnh tới mức nào.
Cảm nhận thân thể bị dòng nước tấn công, nội tâm của Lôi Cương nhảy lên. Hắn chậm rãi nhắm mắt, trong lòng mong đợi xem cách đây hai năm rưỡi, bản thân có thể ngồi được mười phút còn bây giờ...
Rầm...rầm...rầm...
Những tiếng động như tiếng sấm quanh quẩn bên thác nước. Nhưng Lôi Cương như không nghe thấy những âm thanh đó. Lúc này, hắn tập trung ngưng thẩn chịu đựng sự tấn công của dòng nước.
Nửa giờ nhanh chóng trôi qua, sắc mặt Lôi Cương vẫn như trước, bình thản ngồi xếp bằng dưới dòng nước. Xuyên qua làn nước chảy có thể thấy nét mặt của Lôi Cương có chút hài lòng.
Một giờ ... ...
Lôi Cương cảm nhận thân thể mình có chút đau nhức. Tuy nhiên hắn vẫn chưa chịu thôi, ngồi nguyên không nhúc nhích ở đó.
Hai giờ... Lúc này, làn da màu đồng của Lôi Cương hơi đỏ lên, những sợi tơ máu xuất hiện như muốn vỡ tung. Gương mặt Lôi Cương giật giật cắn răng chịu đựng.
Oành... Sau hai giờ rưỡi, dòng nước bên người Lôi Cương đã nhuộm đỏ. Còn toàn thân Lôi Cương nhuốm đầy máu tươi. Lôi Cương biết đó chính là sức chịu đựng cực hạn của bản thân liền vội vàng vận hành nội kình màu vàng nhạt trong cơ thể. Ngay lập tức, cảm giác đau đớn trên người từ từ biến mất. Tuy rằng thân thể cảm thấy không khỏe nhưng vẫn khiến cho trong lòng Lôi Cương cảm thấy kích động. Không ngờ nội kình của bản thân lại có diệu dụng như vậy.
Sau bốn giờ, Lôi Cương lại trầm mình xuống dòng nước rồi bơi vào bờ. Da thịt toàn thân hắn tái nhợt. Lôi Cương xếp bằng ngồi trên bờ biển bắt đầu tĩnh tọa. Vừa rồi, ngồi dưới thác nước sau bằng đó thời gian khiến cho chút nội kình mỏng manh như sợi tơ trong kinh mạch của Lôi Cương không còn.
Sau hai canh giờ, Lôi Cương chậm rãi mở mắt, trong mắt xuất hiện một sự vui mừng. Hắn nhận ra sau khi mình tĩnh tọa, nội kình trong cơ thể khôi phục toàn bộ. Tuy rằng không quá rõ ràng nhưng với sự nháy bén của Lôi Cương, hắn vẫn có thể nhận ra.
- Nói như vậy, tu luyện thế này có thể nâng cao nội kình?
Lôi Cương suy nghĩ một lúc rồi bật người dậy, chạy nhanh vào trong rừng.
"Oành!' từ trong rừng rậm bên thác nước vọng tới một tiếng động cùng với tiếng cành cây gãy rụng.
Lôi Cương kích động nhìn hai cây đại thụ với những cành lá rậm rạp đang đổ xuống. Mà một bên thân cây không ngờ còn bị lõm vào. Trong mắt Lôi Cương hiện lên một tia sáng, vận chuyển nội kình trong cơ thể đánh tiếp lên thân cây.
"Oành!" Một tiếng nổ vang lên, trên cây đại thụ xuất hiện một cái lỗ lớn, vụn gỗ bay tứ tung. Lôi Cương nhìn tay phải hơi đỏ rồi nét mặt thay đổi tiếp tục đánh lên cây đại thụ. Quyền trái, quyền phái, khuỷu tay, thậm chí cả đầu gối liên tiếp như mưa giáng lên thân cây. Lôi Cương càng công kích càng phát hiện lực lượng trong cơ thể mình như tìm được nơi để phát tiết.
"Rắc" một tiếng động vang lên. Cây đại thụ bị Lôi Cương đánh cho đổ xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook