Tối muộn.

Tiểu Mỹ ngồi trong phòng riêng cùng với mấy món đồ chơi cho trẻ em được mua từ trước. Đây đều là những thứ cô cùng anh chuẩn bị để đón đứa bé trong bụng, thậm chí hai người còn thiết kế một căn phòng riêng cho con nhưng có lẽ những thứ này lại phải bỏ không.

Bỗng, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Tiểu Mỹ ngẩng đầu nhìn lên, tiếng bước chân của Đình Triết vang lên trên nền đất.

Anh vứt chiếc áo vest xuống ghế một cách thô bạo rồi ngồi xuống đầy mệt mỏi. Tựa lưng vào thành ghế, ngửa đầu lên nhắm chặt mặt lại, hơi thở mang theo bao nặng nhọc. Tiểu Mỹ cất gọn mấy thứ đồ sang một bên rồi vội đến bên Đình Triết. Ngồi xuống cạnh anh, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu. Từ trước đến giờ hiếm khi nào cô thấy anh uống rượu, kể cả có uống cũng không về nhà trong tình trạng say sỉn giống vậy.

Tiểu Mỹ đưa tay lên cẩn thận tháo vài chiếc cúc áo cho Đình Triết, hỏi.

– Triết, hôm nay anh uống rượu sao?

– Một chút!

Đình Triết lạnh nhạt đáp lại rồi thẳng thừng gỡ tay Tiểu Mỹ ra khỏi người, quay mặt sang hướng khác.

Cô sững sờ trước hành động cùng thái độ lạ của anh. Tiểu Mỹ không để trong lòng mà trực tiếp hỏi.

– Anh giận em chuyện gì ạ?

– Không!

– Vậy… anh quay sang nhìn em được không?

Đáp lại cô là khoảng không tĩnh lặng, anh không nói cũng không phản ứng. Tiểu Mỹ lại càng chắc chắn hơn Đình Triết đang giận mình chuyện gì đó mà không nói ra. Cô kéo tay anh, ép anh quay người lại.

– Đình Triết, quay lại nói chuyện với em. Anh giận chuyện gì sao?

– Tôi đã nói không phải! Sao cô phiền phức thế hả?

Đình Triết đột nhiên lớn tiếng khiến bầu không gian tĩnh lặng trong phòng biến mất. Tiểu Mỹ giương đôi mắt sững sờ nhìn anh nhưng chỉ nhận lại cái quay lưng rời đi,

Cánh cửa phòng đóng sầm lại vang lên một âm thanh vô cùng lớn cũng đủ biết Đình Triết tức giận đến mức nào. Tiểu Mỹ ngồi thẫn thờ một lúc suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với cô mà không rõ lý do hơn nữa lúc anh tức giận có lẽ vì một chuyện rất quan trọng.

Tiểu Mỹ quay đầu nhìn về phía cửa phòng, chẳng biết anh đã đi đâu vào giờ nãy. Liệu vẫn còn trong nhà hay đã ra ngoài? Tiểu Mỹ tò mò muốn biết nhưng lại không muốn đối diện với anh trong lúc này. Cô ngồi thu mình trên chiếc ghế sofa, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo bủa vây lấy cô gái nhỏ. Bây giờ đây, cô muốn được nghe thấy giọng anh, muốn được nằm trong vòng tay anh nhưng mong ước ấy đã quá xa vời.

Đột nhiên Tiểu Mỹ cảm thấy chỗ cô đang ngồi có một vật nhô lên. Đưa tay về sau kiểm tra cô phát hiện ra một đôi giày nhỏ trong túi áo của Đình Triết. Cẩn thận quan sát kỹ hơn, Tiểu Mỹ mới nhớ đây chính là đôi giày mà anh thích nhất trong lần đi mua đồ cho con. Anh từng nói đôi giày này dù là trai hay gái đều có thể mang được. Trong lúc sắp đồ vào phòng con, Tiểu Mỹ tìm đôi giày nhưng không thấy hóa ra anh vẫn luôn mang theo bên mình.

Lặng nhìn đôi giày nhỏ thật lâu, đôi mắt Tiễu Mỹ đỏ dần lên giọt nước mắt không thể giữ nổi liền rơi xuống. Bây giờ cô mới nhận ra một điều, mất con không chỉ cô đau mà Đình Triết cũng vậy. Sau khi biết tin hai người vẫn có thể giữ lại được đứa bé mặc dù cô đang bệnh, người vui sướng nhất chính là anh. Đình Triết đã háo hức mua đồ cho con, học những thứ cần lưu ý khi chăm sóc phụ nữ mang thai trên mạng. Dường như khoảng thời gian cô mang thai, anh đã bỏ hết công việc để bên cạnh chăm lo cho cô.

Đến khi biết tin không thể giữ được đứa bé vẫn là Đình Triết cứng rắn không để lộ cảm xúc của bản thân để làm chỗ dựa tinh thần cho cô. Trong bệnh viện hay khoảng thời gian đầu về nhà, Đình Triết vẫn luôn vui vẻ khi đối diện với cô. Nhưng có lẽ cô đã quên người mong muốn được thấy đứa bé nhất là Đình Triết. Anh có thể mạnh mẽ bên ngoài, gống mình lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng đến một thời điểm, sự mạnh mẽ đó sẽ không còn. Đình Triết yêu trẻ con đến vậy, mong muốn có con đến vậy thế mà cuối cùng cũng vì cô bất cẩn không giữ được đứa bé. Cô chính là nguyên nhân khiến anh mất con!

Bao nhiêu suy nghĩ bủa vây trong đầu làm Tiểu Mỹ rơi vào trạng thái tuyệt vọng xen lẫn hối hận. Cô bắt đầu tự dằn vặt mình bằng chuyện vừa xảy ra và rồi đổ hết mọi tội lỗi lên bản thân. Vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên cùng với tiếng khóc ngắt quãng. Tiểu Mỹ không dám lớn tiếng vì sợ sẽ có người nghe thấy vậy nên cô khóc trong thầm lặng. Khóc cho đứa con đã mất và khóc cho tội lỗi của chính mình. Nếu ngày hôm đó cô cẩn thận hơn thì mọi chuyện đã không xảy ra như vậy, Đình Triết cũng sẽ lạnh nhạt với cô.

Gần một tiếng sau, trở lại phòng với cơn tức giận đã được kìm nén. Đình Triết đứng bên cạnh cửa đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Phát hiện Tiểu Mỹ vẫn ngồi trên ghế sofa, trên người chỉ mặc một chiếc vảy ngủ mỏng anh vội bước đến bên.

– Tiểu Mỹ, sao không lên giường? Ngồi đây lạnh lắm!

Nghe tiếng anh, cô liền ngẩng đầu lên nhìn. Hàng mi cong ướt nhẹp, đôi mắt đỏ hoe sưng lên vì khóc. Cô nhoài người về phía trước ôm chầm lấy anh bật khóc nức nở.

– Em xin lỗi! Em xin lỗi. Tại… tại em mà con chúng ta mới mất. Tất cả đều là lỗi tại em.

Đình Triết bây giờ mới nhận ra hậu quả từ những lời bản thân đã nói khi nãy. Anh cũng chỉ vì quá đau buồn lại thêm hơi men trong người nên không thể kiểm soát, anh chưa từng nghĩ nó lại nghiêm trọng đến vậy. Khẽ xoa nhẹ lưng cô, anh hắng giọng trấn an.

– Tiểu Mỹ, chuyện đó không phải lỗi của em. Em không làm gì sai hết.

– Không phải! Là do em bất cẩn nên chuyện mới thành ra thế này. Là do em.

Nước mắt của cô thấm đẫm một khoảng trên vai áo anh. Không biết cô đã kìm nén đến mức nào nhưng khi ở bên ngoài anh lại không nghe tiếng, chỉ tới khi ở bên cạnh mới thấy dáng vẻ yếu đuối này.Đình Triết buông lỏng để Tiểu Mỹ đối diện với mình. Anh đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cho cô. Dù sao Tiểu Mỹ cũng chỉ mới xuất viện, nỗi đau mất con cũng tạm thờ lắng xuống cách đây không lâu. Anh vì sự tức giận ích kỷ của bản thân mà khiến cô đau lòng. Tội lỗi này phải là của anh mới đúng.

Tiểu Mỹ nhìn Đình Triết bằng đôi mắt đã sưng đỏ, dù đã cố gắng nhưng giọng nói vẫn lạc hẳn đi.



– Triết, có phải anh ghét em lắm đúng không?

– Ai bảo em nói những lời này thế hả?

– Anh ghét em vì em đã để mất con, khiến anh không thể nhìn mặt con?

– Tiểu Mỹ!

– Em biết mọi chuyện là lỗi của em nhưng mà anh đừng bỏ em, được không? Ngoài anh, em không còn ai hết!

Chẳng thể kìm nén được cảm xúc, Tiểu Mỹ bật khóc thật lớn. Mất con đã là điều khiến cô suy sụp, nếu bây giờ không còn Đình Triết bên cạnh cô sẽ không thể chịu đựng nổi. Cả thế giới của cô bây giờ chỉ có anh nhưng ngay cả anh cũng rời bỏ cô, cô không biết bản thân rồi thế nào?

Đình Triết không tỏ thái độ chán ghét hay mệt mỏi với những suy nghĩ tiêu cực của Tiểu Mỹ. Anh biết cô thành ra như vậy một phần lỗi là do anh, anh không trách cô anh tự trách bản thân nhiều hơn. Dẫu biết rằng khó khăn để ngoài mặt vẫn ổn nhưng anh vẫn mỉm cười, vẫn không trách mắng cô.

– Tiểu Mỹ ngoan, anh không trách cũng không bỏ em. Chuyện khi nãy là do anh không kiểm soát được, là do anh uống rượu nên mới ăn nói hồ đồ. Em đừng để nó ảnh hưởng đến tinh thần!

– Nhưng mà…

– Anh nhắc lại lần nữa, chuyện xảy thai không phải lỗi của em. Đừng tự làm khổ bản thân vì lỗi lầm không phải do mình gây ra.

Nghe Đình Triết nói vậy, Tiểu Mỹ cũng chỉ biết gật đầu cho qua. Cô sụt sịt vài tiếng rồi đưa tay lau nước mắt. Khi nãy đã tự nhắc bản thân không được khiến anh lo lắng, giờ thì nhìn xem trên gương mặt Đình Triết hiện rõ sự bất an. Lúc anh nổi giận rồi lớn tiếng, cô chẳng nghĩ được sâu xa. Trong đầu khi đó chỉ xuất hiện những câu từ trách vấn đổ lỗi cho chính mình, cô lại không nghĩ anh vì mất kiểm soát nên mới vậy.

Tiểu Mỹ cúi người xuống hôn nhẹ lên môi Đình Triết. Nụ hôn có phần vụng về và gượng gạo dù hai người đã trải qua nhiều lần ân ái. Cô không dám hôn sâu mà chỉ thoảng qua như muốn thay lời xin lỗi với anh. Không ngờ cô vừa có ý định rời khỏi liền bị anh giữ chặt lại. Anh ép cô mở miệng, đưa chiếc lưỡi nhỏ vào trong cuốn lấy lưỡi cô tham lam càn quét bên trong khoang miệng ẩm ướt. Lần này là Tiểu Mỹ tự mình chui vào hang sói, có muốn thoát cũng khó lòng mà thoát ra được.

Đình Triết một tay đỡ lấy eo cô từ phía sau, tay còn lại đã nhanh chóng luồn vào trong chiếc vảy ngủ mỏng nhẹ nhàng xoa nắn. Tiểu Mỹ cảm thấy khó chịu vì hơi thở không được đều, lúc này anh mới rời khỏi. Đôi môi vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, những dấu hôn đỏ xuất hiện trên cô và xương quai xanh. Dây váy trên vai tuột xuống để lộ cảnh xuân trước mắt, Đình Triết không chần chừ mà ngậm lấy đỉnh hồng không để nó bị lạnh. Hàm răng cạ rồi cắn, chiếc lưỡi ranh mãnh thì liên tục đảo quanh. Cứ như vậy hai bên bị giày vò đến khi sưng đỏ, bên trên những âm thanh yêu kiều, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra vì bị kích thích.

Tiểu Mỹ nhìn xuống thấy cơ thể mình bị dày vò, đôi bàn tay yếu ớt nắm chặt lấy áo Đình Triết thấp giọng cầu xin.

– Triết… đừng làm nữa! Đừng… đừng tiếp tục.

Muốn anh dừng lại bây giờ không phải quá trễ rồi sao? Cô là người khơi dậy dục vọng trong anh vậy cô phải là người dập tắt chúng. Anh không dễ dàng từ bỏ bởi bản thân không thể dừng lại.

Cự vật bên dưới cương trướng đến khó chịu, Đình Triết nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật trên người trực tiếp đem thứ to lớn ấy đâm sâu vào bên trong cô. Tiểu Mỹ ôm chầm lấy cổ Đình Triết kêu lên một tiếng đau đớn, dù sao anh cũng vào đột ngột làm cô chưa chuẩn bị tinh thần.

Anh xoay người lại, để cô ngồi lên đùi mình. Từng hành động đều vô cùng dứt khoát, mỗi lần di chuyển bên dưới lại bị đâm sâu. Tiểu Mỹ đã cố kìm nén tiếng rên nhưng bất thành, những thanh âm đó vẫn liên tục phát ra khi Đình Triết di chuyển hông. Bên dưới, hai bộ phận ma sát va chạm, cơn khoái cảm hoan lạc khiến Tiểu Mỹ không thể chịu đựng. Cô chống tay lên ngực anh, cầu xin trong sự bất lực.

– Triết… em… em không chịu đựng được nữa.

– Mới chỉ có dạo đầu thôi.

– Nhưng mà…

Đình Triết nhoài người về trước ôm chặt lấy eo Tiểu Mỹ. đồng tác luân chuyển ngày một nhanh và mạnh hơn. Hơi thở ấm nóng thì thầm bên tai.

– Vợ nhỏ, đây là hành phạt cho em!

Cả đêm, Tiểu Mỹ bị giày vò đến nỗi không ngủ được. Chẳng biết Đình Triết đã ra bao nhiêu lần bên trong, cô chỉ nhớ lần cuối cùng vì quá kiệt sức mà ngủ thiếp đi trên ngực anh.

Sáng.

Như mọi ngày, Đình Triết đi làm từ sáng sớm còn Tiểu Mỹ thì ngược lại. Hôm nay phải gần trưa Tiểu Mỹ mới có thể rời khỏi giường. Cả đêm hôm qua bị Đình Triết giày vò, mỗi lần di chuyển hạ thân đều truyền đến cơn đau dữ dội. Chẳng hiểu đêm qua anh ăn thứ mà khoẻ đến vậy, dù cô có cầu xin thế nào anh cũng không chịu buông tha.

Tiểu Mỹ vào nhà tắm thay một bộ quần áo mới rồi chuẩn bị xuống dưới nhà phụ quản gia Lương một tay.

Bỗng, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên. Tiểu Mỹ quay người nhìn lại chau mày đôi chút rồi đáp.

– Mời vào!

Cánh cửa vừa mở, quản gia Lương bước vào trong. Bà cúi đầu chào hỏi rồi lịch sử nói.

– Cô chủ, có khách đến tìm cô.

– Ai vậy dì?



Quản gia Lương không nói chỉ nhẹ nhàng bước sang một trái một bước nhường đường cho người phía sau đi lên. Trong đáy mắt Tiểu Mỹ bắt đầu xuất hiện hình ảnh của Vũ Như, người mẹ chồng mà cô không muốn gặp. Kể từ sau khi xuất viện, tính đến nay cũng hơn hai tuần. Hai tuần qua chỉ có Phong Lăng đến đây hỏi thăm hai vợ chồng còn Vũ Như thì biệt tăm. Bây giờ, bà đột ngột xuất hiện ở đây khiến Tiểu Mỹ không khỏi ngạc nhiên. Trong đầu cô bất giác tự hỏi bà tới tìm cô vì lý do gì?

Đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy trong phòng không còn bổn phận của mình, quản gia Lương lập tức rời khỏi. Cánh cửa gỗ đóng lại vang lên một âm thanh khá lớn.

Khi chỉ còn hai người, không cần Tiểu Mỹ phải mời Vũ Như trực tiếp bước đến chỗ ghế sofa rồi ngồi xuống. Mặc dù bản thân là khách nhưng Vũ Như vẫn coi đây là nhà của mình. Bà ta nhìn Tiểu Mỹ bằng ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới. Rất nhanh chóng, một vết bầm tím nhỏ trên cổ Tiểu Mỹ thu gọn trong tầm mắt khiến bà khó chịu. Vũ Như nhíu mày, ho lên vài tiếng ra hiệu.

– Đêm qua mệt quá hay sao mà thấy mẹ chồng đến không mở miệng ra nói một câu?

Tiểu Mỹ bất giác thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. Cô nhanh chóng đưa tay chỉnh lại cổ áo để che đi dấu hôn rồi nhanh chóng lại gần chỗ bà. Tuy không muốn đối mặt với Vũ Như nhưng Tiểu Mỹ không có cách trốn tránh bởi dẫu sao bà vẫn là mẹ chồng.

Nhanh tay rót mời bà một ly nước, Tiểu Mỹ vẫn nói chuyện một cách lịch sự đầy tôn trọng.

– Mẹ đến đây tìm còn có chuyện gì không?

– Phải có chuyện thì tôi mới đến đây tìm cô được sao?

– Tại bình thường con đâu thấy mẹ tới, mà mẹ có tới cũng vì người khác chứ không phải con nên con đoán phải có chuyện nên mẹ mới đến đây.

Vũ Như bị Tiểu Mỹ nói trúng tim đen sắc mặt lập tức thay đổi, miệng lưỡi cứng đờ nhất thời không nói lên lời. Tiểu Mỹ thầm cười rồi trực tiếp vào thẳng vấn đề.

– Con biết là mẹ không thích nhìn thấy mặt con nên có chuyện gì thì mẹ nói luôn đi ạ!

Ánh mắt chứa đầy sự khinh thường, căm ghét của Vũ Như dán chặt lên người Tiểu Mỹ. Bà ta gật đầu vài cái xem như Tiểu Mỹ cũng hiểu được ý đồ. Dù sao cũng không ưa nhau, Vũ Như chẳng muốn kéo dài thời gian.

– Chuyện đứa bé…

– Vâng, con hiểu. Không giữ được đứa nhỏ là lỗi của con!

Tưởng chuyện Vũ Như nói có gì quan trọng hóa ra vẫn là đợi lúc Đình Triết không có nhà đến đây chất vấn cô tội đã làm mất cháu nội của bà ta. Tiểu Mỹ biết việc chen ngang khi người lớn nói chuyện là không đúng nhưng cô không muốn những câu đay nghiên của bà.

Vũ Như không hề tỏ ra tức giận với thái độ của Tiểu Mỹ ngược lại còn vô cùng điềm đạm.

– Cô biết được lỗi thì tôi, chuyện đã qua tôi cũng không nhắc lại mắc công cô lại ảnh hưởng đến tinh thần rồi Đình Triết lo lắng. Hôm nay tôi đến đây để nói với cô chuyện con cái nhưng không phải chuyện đứa bé đã mất.

– Thưa mẹ, thời điểm này cả hai bọn con thực sự chưa sẵn sàng để có con. Con cũng vừa mới mất đi đứa con đầu, con cần thời gian nghỉ ngơi.

– Cô nghĩ là cô có thể mang thai được nữa sao?

Tiểu Mỹ sững sờ trước những lời mà Vũ Như nói.

Tại sao cô lại không thể mang thai? Ca phẫu thuật cắt bỏ viêm mạc ở tử cung đã thành công, tuy rằng mất đi đứa con đầu nhưng không có nghĩa là không thể. Đình Triết nói thời gian sau này hai người vẫn sẽ có con, những lời của Vũ Như dựa vào đâu để khẳng định?

Tiểu Mỹ mỉm cười, từ tốn hỏi lại bà.

– Mẹ! Con biết mẹ không thích con nhưng mẹ cũng không thể nói những lời như vậy. Con vẫn có thể mang thai, vẫn có thể sinh cháu mẹ chỉ là hiện tại bọn con… chưa sẵn sàng.

– Cô đừng có giả vờ ngây thơ như vậy được không? Chẳng lẽ Đình Triết chưa nói gì với cô sao?

– Mẹ đang nói chuyện gì vậy? Con không hiểu. Đình Triết… anh ấy vẫn nói thời gian sau này bọn con vẫn có thể có con mà.

Khóe môi Vũ Như khẽ cong lên nở một nụ cười đầy khinh thường. Bà không ngờ con trai mình lại yêu thương người vợ xuất thân không ra gì này đến vậy. Nhiều đến nối không dám nói ra sự thật chỉ vì sợ cô tổn thương. Dù sao Tiểu Mỹ vẫn chưa biết, với cương vị là một người mẹ Vũ Như đương nhiên không thể làm ngơ. Sẵn tiện bà cũng mang theo kết quả xét nghiệm từ bệnh viện về nên sẽ không có chuyện nói mà không có chứng.

Vũ Như lấy trong túi xách ra vài kết quả xét nghiệm lấy từ chỗ trưởng khoa đưa cho Tiểu Mỹ, nói.

– Cô xem qua đi!

Tiểu Mỹ vội vàng cầm lên xem. Cô cẩn thận đọc từng dòng chữ màu đen in trên giấy. Bên dưới kết luận chỉ thấy ghi dòng chữ “thành tử cung mỏng” nhưng với những gì Tiểu Mỹ biết, cô chưa thực sự hiểu.

Nhìn sắc mặt Tiểu Mỹ, Vũ Như lập tức hiểu cô đang cảm thấy thế nào. Bà lập tức lên tiếng giải thích.

– Ca phẫu thuật loại bỏ viêm mạc khiến cho thành tử cung của cô rất mỏng vậy nên sau này việc mang thai sẽ rất khó xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương