Thấm thoát cũng hơn một tháng trôi qua kể từ khi bố mẹ Đình Triết dọn về Phong gia ở.

Mọi thứ trong biệt thự vẫn diễn ra hằng ngày.
Tiểu Mỹ đã thôi theo học ngành y, mặc dù trước đó Đình Triết đã khuyên cô nên suy nghĩ lại nhiều lần.

Nhưng chuyện thôi học Tiểu Mỹ từng đắn đo mãi mới đưa ra quyết định.

Cô cũng đã nói rõ ràng quan điểm của bản thân với bố nên ông cũng đồng thuận để cô làm theo ý mình.

Sau đó, Tiểu Mỹ đã có một cuộc trao đổi với Tử Hạo bởi dù sao Tử Hạo là người thầy dạy cô một thời gian.

Lúc nghe cô nói ngừng học y, sắc mặt Tử Hạo không được tốt anh không phản đối hay khuyên nhủ mà chỉ gật đầu cho qua rồi rời đi.

Kể từ ngày hôm đó, Tiểu Mỹ không còn liên lạc với Tử Hạo.

Anh cũng không đến Phong gia như trước.
Ca phẫu thuật của Hân Nghiên kết thúc sau ngày Tiểu Mỹ đến bệnh viện gặp mặt.

Đình Triết thực sự đã thực hiện được lời hứa của mình.

Anh và Hân Nghiên không còn liên lạc hay qua lại với nhau.

Tiểu Mỹ nghe tin Hân Nghiên đã cùng bố sang Mỹ để định cư.

Mối quan hệ giữa họ được đặt dấu chấm hết trong quá khứ!
Hơn một tháng sống dưới cảnh sống chung với mẹ chồng, Tiểu Mỹ cảm thấy ngột ngạt trong chính căn nhà của mình.

Mặc dù Vũ Như không gây khó dễ hay chì chiết cô giống lúc trước nhưng chỉ cần thoáng qua thái độ cũng đủ hiểu bà đang nghĩ gì.

Mỗi khi không có Đình Triết ở nhà, bà đều nhắc đến chuyện con cái với Tiểu Mỹ thậm chí còn nói bằng giọng điệu đe doạ.

Tiểu Mỹ cũng vì chuyện này mà suy tư nhiều điều, đôi lúc tâm trạng không được ổn định.

Dường như ngoài chuyện sinh con, Vũ Như không đoái hoài đến Tiểu Mỹ và luôn coi cô giống người thừa trong Phong gia.
Hôm nay như thường lệ, Tiểu Mỹ đem cơm đến công ty cho Đình Triết.

Cô cất công dậy thật sớm để chuẩn bị những món Đình Triết thấy, xong xuôi rồi đợi tới giờ đi.
Mất khoảng chừng 20 phút, chiếc taxi dừng lại trước cổng công ty.
Gió thu lành lạnh khẽ khéo léo luồn vào trong quần áo, Tiểu Mỹ kéo kín áo gió trên người, đưa mắt nhìn toà nhà cao tầng phía trước.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng bước vào trong.

Do số lần đến văn phòng Đình Triết quá nhiều nên nhân viên đều nhận ra Tiểu Mỹ.

Họ cúi đầu chào đầy kính cẩn và nhiệt tình hướng dẫn cô tới chỗ Đình Triết làm việc.
Hôm nay thay vì làm trong văn phòng riêng, Đình Triết lại làm việc ở phòng họp nên Tiểu Mỹ phải rẽ sang một hướng đi khác.
Đứng trước phòng, Tiểu Mỹ không gõ cửa mà trực tiếp bước vào trong bởi nhân viên nói cuộc họp đã kết thúc gần nửa tiếng nên chỉ có Đình Triết ở lại.

Nếu còn một mình anh, cô đâu cần thiết phải giữ phép lịch sự tối thiểu.
Đẩy cửa bước vào bên trong, căn phòng rộng lớn không chỉ có riêng Đình Triết như lời nhân viên nói mà có thêm một cô gái.


Thoáng nhìn qua.

Tiểu Mỹ đoán cô ta chắc chỉ hơn cô chừng vài tuổi.

Trang phục ôm sát cơ thể tôn lên thân hình gợi cảm, từng cử chỉ lời nói của cô ta đối với Đình Triết đều rất thân thiết.

Khoảng cách giữa hai người họ dường như là một khoảng trống nhỏ không đáng kể, tưởng chừng chỉ cần nhích thêm một chút sẽ ngã vào người nhau.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tiểu Mỹ không hài lòng.

Chưa cần biết tên, tuổi hay vị trí của cô gái kia trong công ty là gì, Tiểu Mỹ cực kỳ khó chịu với những kẻ thích gần gũi chồng mình.
Đứng trong phòng cũng được vài phút nhưng không ai phát hiện sự hiện diện của Tiểu Mỹ.

Đối với khung cảnh cười nói vui vẻ giữa một nam một nữ kia, Tiểu Mỹ vô tình biến thành bức tường phong vô tri vô giác không giá trị.

Đặt mạnh hộp cơm xuống bàn để gây sự chú ý, Tiểu Mỹ đã thành công khi âm thanh phát ra khá lớn khiến cuộc trò chuyện trước mặt ngừng lại.
Lúc này, Đình Triết mới dừng làm việc ngẩng đầu lên quan sát.

Thấy Tiểu Mỹ đã vào phòng từ khi nào, Đình Triết vội vàng rời khỏi vị trí tiến đến chỗ cô tươi cười hỏi.
– Tiểu Mỹ, em đến từ khi nào sao không nói anh biết?
– Em đến lâu rồi chắc tại anh bận nên không để ý đấy thôi.

Như mọi ngày, em đến đưa cơm.

Anh và cô gái kia cứ làm việc tiếp đi, em về đây!
Tiểu Mỹ liếc mắt nhìn cô gái đứng trước mặt rồi quay lưng bỏ đi.
Đình Triết vội giữ tay cô lại rồi quay sang ra hiệu cho cô gái kia.

Hiểu ý, cô ta nhanh chóng cúi đầu xin phép sau đó rời khỏi phòng họp.
Đợi đến khi cánh cửa đóng chặt, trong phòng chỉ còn hai người, Đình Triết mới lên tiếng.
– Sao em về sớm vậy? Không phải vẫn thường ở lại ăn trưa cùng anh hả?
– Hôm nay em ăn trưa ở nhà cùng mẹ rồi.

Hộp cơm này anh ăn hết rồi làm việc.

Bây giờ em phải về!
Tiểu Mỹ thẳng thừng gỡ tay Đình Triết ra khỏi người cứ thế mà lạnh lùng quay lưng.
Thái độ này, giọng điệu này… Đình Triết đoán chắc cô vợ nhỏ đang ghen chỉ là không muốn nói ra thành lời.

Thế nhưng làm sao giấu nổi cảm xúc thật đang hiện hữu trong từng cử chỉ nhỏ trên gương mặt.

Tiểu Mỹ không giỏi che giấu cảm xúc mà đang cố chứng tỏ bản thân không quan tâm.

Đình Triết đương nhiên sẽ không để Tiểu Mỹ ra về với bao nỗi hoài nghi trong lòng, anh nhất định phải giải thích.
Thân hình to lớn nhanh chóng bao ôm lấy cơ thể nhỏ bé khi bàn tay chạm vào tay nắm cửa, Tựa cằm vào vai cô, hơi thở nam tính phà lên làn da nhạy cảm mà thì thầm.
– Vợ! Em đang ghen đấy sao?
– Phài! Em ghen, ghen khi thấy người phụ nữ khác bên cạnh anh.
– Cô ta chỉ là thư ký thôi với lại anh không có tình ý gì với cô ta hết.
– Thư ký? Anh đổi thư ký từ bao giờ sao em không biết? Lâm Hải đâu mà anh phải tuyển người mới?
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng xoay người đối diện Đình Triết, khuôn mặt không một chút cảm xúc chờ đợi câu trả lời từ anh.
Đình Triết không lấy làm hoảng sợ, bình tĩnh đáp lại.
– Lâm Hải đến chỗ bố làm việc một thời gian ngăn nên anh cần một thư ký mới.


Em yên tâm, sau khi xong việc Lâm Hải trở về anh sẽ cho cô ta nghỉ việc.

Em… đừng nghĩ ngợi nhiều!
– Em hiểu rồi, anh không cần lo lắng nhiều như thế.

Em tự biết cách giữ gìn sức khỏe của mình.
Hơn một tháng qua, chưa một ngày nào Tiểu Mỹ bỏ thuốc mà bác sĩ kê đơn.

Tình trạng thiếu máu của cô cũng không còn nghiêm trọng như trước, dường như đã được cải thiện hơn rất nhiều.

Nhưng chính vì căn bệnh này, Tiểu Mỹ tự tạo cho bản thân một thói quen bình tĩnh trước mọi việc và suy nghĩ tích cực hơn.

Cô hiểu nếu cứ chìm đắm trong sự tiêu cực, không chỉ làm tổn thương chính mình mà còn làm khổ những người xung quanh.
Tiểu Mỹ thuận tay mở hộp cơm bày biện sẵn thức ăn trên bàn giúp Đình Triết.
– Cơm vẫn còn nóng, anh ăn đi kẻo nguội.

Em không ở lại cùng anh sao? Hat là…
– Em có cuộc hẹn quan trọng cần phải đi.
– Cuộc hẹn quan trọng? Với ai? Nam hay nữ?
Mỗi lần đặt ra câu hỏi Đình Triết đều lại gần Tiểu Mỹ thêm một bước, giữa hai người dường như chẳng còn khoảng cách.
Nhìn nét mặt hoảng hốt của Đình Triết, Tiểu Mỹ cười thầm trong lòng.

Do anh tự ý tuyển thư ký nên cô cũng muốn nhân cơ hội trêu chọc anh một lần.
– Em đi gặp giáo sư!
– Giáo sư? Đừng nói là cái tên Tử Hạo đấy nhé! Không phải em đã thôi học ngành y rồi sao, gặp tên đó làm gì chứ?
– Thì bạn bè lâu ngày gặp lại có sao đâu! Em đi đây.
Tiểu Mỹ quay người nhưng không hề có ý định rời đi, bàn chân tiến một bước thật chậm rãi như thể đang giả bộ.

Và rồi, giống những điều Tiểu Mỹ suy nghĩ trong đầu Đình Triết thực sự đã giữ cô lại, nhất quyết không buông tay.
– Vợ, anh biết lỗi rồi! Ngày mai anh sẽ cho cô thư ký kia nghỉ việc, em đừng đi gặp tên giáo sư đó được không?
– Anh nói vậy khác nào bảo em hey ghen, lấy chuyện tư xen vào chuyện công.
– Không… không sao hết.

Anh sai rồi, vợ đừng đi!
Dáng vẻ ủy khuất của Đình Triết lúc này có lẽ là thứ anh không bao giờ muốn người ngoài phát hiện nhưng lại tự nguyện biểu lộ trước mặt cô vợ nhỏ.
Ngày Tử Hạo rời khỏi Phong gia và không còn là giáo sư của Tiểu Mỹ, Đình Triết vui sướng đến nỗi chỉ muốn hét lên thật to.

Tử Hạo từ lâu đã là cái gai trong mắt Đình Triết, hắn không còn bên cạnh Tiểu Mỹ, anh bớt đi một nỗi lo.

Sau một vài chuyện trong quá khứ, Đình Triết biết Tử Hạo không phải người để tin tưởng.

Vậy nên để Tiểu Mỹ gặp lại Tử Hạo là điều anh không cho phép xảy ra.
Khóe môi Tiểu Mỹ khẽ cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Mục đích cuối cùng cũng đạt được, cô cũng không cần diễn kịch.
– Em không đi nữa nhưng anh phải thực hiện lời nói của mình.
– Anh biết rồi.


Ngày mai sẽ là thư ký khác đến làm việc.
– Phải là nam!
– Ừ, là nam!
Tiểu Mỹ gật đầu hài lòng rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đình Triết.

Khoảng thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, cô ở bên cạnh anh trò chuyện.
Đầu giờ chiều, Tiểu Mỹ thu dọn lại đồ đạc rời khỏi công ty.

Chiếc xe taxi hãng quen thuộc lại tiếp tục đưa cô về Phong gia.

Trên đường, Tiểu Mỹ ghé qua một tiệm thuốc nhỏ để mua đồ rồi mới trở về.
Hơn 20 phút sau, đứng trước cổng căn biệt thự lớn, Tiểu Mỹ mới biết không có ai ở nhà.

Như thới quen, Tiểu Mỹ lấy chìa khóa được giấu trong chậu hoa ngay bên cạnh cửa.

Hiện giờ không có người lại là thời điểm thích hợp để cô làm điều bản thân nghi ngờ.
Bước vào phòng riêng, Tiểu Mỹ cẩn thận lấy trong túi xách ra que thử thai được mua từ hiệu thuốc.

Nhìn que thử thai trên tay, cô ngập ngừng không dám kiểm tra thử.

Cách đây khoảng một tuần, Tiểu Mỹ nhận thấy bản thân có những thay đổi khác thường.

Mỗi khi ngửi thấy mùi tanh cô đều buồn nôn, thèm chua và hay muốn ăn những món trái mùa.

Những hiện tượng này từ trước đến nay Tiểu Mỹ chưa từng mắc phải.

Lên trên mạng tra cứu thì mới biết đó là dấu hiệu của người mang thai.
Mặc dù khi ấy chưa chắc chắc nhưng tâm trí Tiểu Mỹ luôn nghĩ về nó.

Mỗi lần có hiện tượng bất thường cô đều giấu giếm hoặc chịu đựng một mình không cho người trong nhà thấy.

Bởi cô sợ nếu Đình Triết phát hiện, anh nhất định sẽ nổi giận.
Hơn một tuần trôi qua, Tiểu Mỹ không thể sống mãi trong lo âu và hoài nghi nên mới quyết định mua que thử thai.

Cho dù kết quả có ra sao, cô nhất định cũng phải đối mặt.
Hướng ánh nhìn về phía phòng tắm, Tiểu Mỹ hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm bước vào trong.
Khoảng không tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng, âm thanh duy nhất phát ra từ chiếc đồng hồ đang treo trên tường kia.

Mọi thứ như đang chậm lại để lại chờ đợi một điều bất ngờ.
Sau hơn nửa tiếng trong phòng tắm, Tiểu Mỹ ra ngoài với que thử thai trên tay.

Ngồi xuống giường sắc mặt Tiểu Mỹ bàng hoàng đến kinh ngạc.

Ánh mắt chỉ nhìn về một khoảng không vô định, trông cô bây giờ giống như người mất hồn hoàn toàn không có ý thức.

Phát mất đến một lúc lâu, Tiểu Mỹ mới bắt đầu có dấu hiệu tỉnh táo.
Nhìn xuống que thử thai trên tay, thu gọn trong tầm mắt Tiểu Mỹ là hai vạch màu đỏ hiện rõ trên thanh kết quả.

Que thử thai cô đang cầm đã là que thứ ba, thử đến ba lần kết quả vẫn là một.
Cô thực sự đã mang thai!
Một sinh linh bé bỏng, một đứa con mà cô hằng ao ước đang hình thành trong bụng.
Tiểu Mỹ bất giác đưa tay xoa nhẹ bụng mình cảm nhận nhịp đập đang dần lớn lên.

Cảm xúc trong cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, cô không biết bản thân nên vui hay lo lắng nữa.
Có con là một chuyện vô cùng tốt không chỉ vói cô mà đối với bố mẹ chồng cô cũng vậy.

Bởi lâu nay hai người họ vẫn luôn ao ước có cháu để bế bồng.


Nhưng còn Đình Triết thì sao? Anh sẽ phản ứng thế nào khi biết tin này?
Đình Triết là người không muốn có con ở thời điểm hiện tại.

Mỗi lần nhắc đến chuyện con cái, anh đều phản ứng rất gay gắt.

Liệu rằng khi cô nói với anh, anh ép cô phá thai không?
Những suy nghĩ ấy liên tục xuất hiện trong tâm trí Tiểu Mỹ không rời khiến cô rơi vào vòng xoáy mơ hồ không thể thoát ra.

Thu mình vào một góc trên chiếc giường rộng lớn, Tiểu Mỹ ôm gối trầm tư.

Điều duy nhất cô lo lắng lúc này là phản ứng của Đình Triết.
Tối muộn.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình Tiểu Mỹ ngồi trong phòng đợi Đình Triết trở về.
Hướng ánh nhìn về phía cửa chính, mỗi khi có một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất cũng đủ khiến Tiểu Mỹ giật mình.

Đôi tay nắm chặt lấy vạt áo đến nhàu nhĩ.

Chìm đắm trong những suy tư riêng, Tiểu Mỹ lo sợ không dám đoán trước điều gì.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

Nhìn người đàn ông mặc trên mình bộ âu phục đang tiến về phía mình, tim trong lông ngực cô cứ đập thình thịch như đánh trống.
Xung quanh phòng chỉ có duy nhất ánh đèn vàng hiu hắt từ chiếc đèn ngủ, cảm thấy khá tối, Đình Triết đưa tay bật điện.

Thu gọn trong tầm mắt anh là cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn trên giường.

Đình Triết có cảm giác lạ, bình thường nghe tiếng cạch cạch ngoài cửa đã thấy Tiểu Mỹ chạy đến hỏi han.

Hôm nay cô lại im lặng đã vậy đầu thì luôn cúi xuống.
Có phải cô vẫn còn giận anh chuyện sáng nay?
Để áo vest xuống ghế sofa, Đình Triết từng bước lại gần chỗ Tiểu Mỹ.

Anh đưa tay chạm vào người cô ngay lập tức Tiểu Mỹ giật mình ngồi lùi về sau.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt kinh hãi, huôn mặt trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán hệt như đang sợ sệt điều gì.
Đình Triết vội vàng ngồi xuống kế bên, nắm tay cô trấn an.
– Tiểu Mỹ, em sao vậy? Sắc mặt em kém lắm, trong người có chỗ nào không được khoẻ?
Lúc này, Tiểu Mỹ mới định thần trở lại.

Vội thu lại ánh mắt lơ đễnh, cô lắc đầu đáp.
– Em không sao chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi.
– Có thật là em ổn không đấy? Hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử?
– Không… không cần đâu ạ! Em ổn thật mà.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Mỹ, Đình Triết có chút lo lắng.

Còn chưa kịp hỏi thêm, cô đã lên tiếng.
– Đình Triết, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
– Là chuyện gì em nói đi.
Tiểu Mỹ ngập ngừng giây lát rồi lấy que thử thai giấu phía sau đưa cho anh xem.

Cô cúi đầu xuống, ngập ngừng.
– Em… em có thai rồi!
Đình Triết lấy que thử thai từ tay Tiểu Mỹ lên xem thử.

Trên que quả thực hiện lên hai vạch đỏ, như không tin vào những gì mình vừa thấy anh hỏi lại.
– Tiểu Mỹ… em… em đang đùa phải không? Đây không phải chuyện đùa.
– Em không đùa.

Em thực sự đang mang thai, chúng ta sắp có con rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương