– Trưởng khoa, ông giúp tôi làm giả một số giấy tờ xét nghiệm.
– Làm giả? Ngài muốn tôi làm giả kết quả nào?
Trưởng khoa hỏi lại Đình Triết bằng giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.

Việc làm giả kết quả xét nghiệm không khó với chức vị hiện tại của ông nhưng đây là lần đầu tiên Đình Triết mở lời đề nghị này.
Trưởng khoa hỏi tiếp.
– Vậy ngài muốn tôi làm giả kết quả nào? Của ai?
– Của vợ tôi! Ông còn nhớ ngày tôi đưa cô ấy vào viện không?
Đầu dây bên kia truyền đến sư im lặng lạ thường.

Phải mất đến vài giây sau mới nghe tiếng một âm thanh nhỏ.
– Tôi nhớ rồi.

Nhưng không phải tôi đã đưa toàn bộ kết quả cho ngài rồi sao?
– Nhưng bây giờ tôi muốn ông làm giả kết quả.

Không phải toàn bộ mà là một nửa.
Dường như trưởng khoa đã hiểu được ẩn ý của Đình Triết ngay khi anh dứt câu.

Cuộc điện thoại ngay sau đó đã kết thúc mà không nói thêm một lời.
Đình Triết cất điện thoại vào túi rồi lặng lẽ ngồi xuống đối diện với căn phòng.

Ánh mắt anh vẫn luôn hướng về chiếc cửa gỗ to lớn ấy, trong lòng muốn bước tới chỗ cô nhưng hiện tại lại không thể.
Mọi chuyện xảy đến bước đường này, lỗi lầm lớn nhất là ở anh.

Đáng lẽ anh phải nhận ra ý đồ của Hân Nghiên ngay từ đầu, đáng lẽ anh phải cẩn trọng với cô ta hơn để bây giờ không xảy ra hiểu lầm.
Tựa lưng vào thành tường lạnh lẽo, Đình Triết khẽ thờ dài một tiếng.

Lúc này anh mới hiểu cái giá của việc chờ đợi.

Hôm trước anh tức giận, Tiểu Mỹ đã ngồi ngoài cửa đợi anh rất lâu.

Bây giờ thì ngược lại người chờ đợi là anh.

Chỉ có điều sự hiểu lầm giữa hai người rất lớn, có lẽ phải mất rất lâu mới quay trở về như ban đầu.
Cái buốt giá của không khí xung quanh, cái lạnh lẽo của bức tường gạch làm sao so sánh nổi với những cảm giác đang vơi dần đi trong trái tim nhưng tia hy vọng nhỏ nhoi vẫn âm ỉ cháy từng giây.
Căn phòng kia im ắng không một tiếng động.
Phía sau cánh cửa gỗ lại là những nỗi niềm chất chứa không thể nói ra.
Thu mình trong căn phòng tối với bốn bức tường bao quanh.

Tiểu Mỹ ôm gối ngồi khóc, dẫu rằng đã tự nhủ phải mạnh mẽ hơn nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, nỗi đau trong lòng ngày một lớn dần.
Cô biết anh đang ở ngoài, vách tường ngăn cách hai người chính là cánh cửa gỗ kia.
Trước chuyện vừa xảy ra, Tiểu Mỹ hiện tại quá mông lung mơ hồ trong chính suy nghĩ của mình.

Cô luôn thắc mắc tại sao Đình Triết lại không đưa cô kết quả xét nghiệm còn lại mà phải dợi đến bệnh viện? Liệu rằng anh có thực sự để cô hiến tim cho Hân Nghiên?
Tiểu Mỹ tựa lưng vào thành tường nhắm nghiền mắt lại chầm chậm chiêm nghiệm lại mọi thứ.
Nhớ khi Hân Nghiên kể về việc Đình Triết đã làm cho cô ta, Tiểu Mỹ thấy được trong đôi mắt vẫn còn chất chứa nhiều tình cảm.


Dù sao hai người họ cũng đã chia tay được một khoảng thời gian dài bởi những tháng năm ở bên cạnh Đình Triết, Tiểu Mỹ chưa từng thấy anh qua lại với người con gái nào.

Một thứ tình cảm đã trở thành quá khứ nhưng khi nhắc lại người trong cuộc lại kể vói bao nỗi niềm, hào hứng.

Có lẽ Hân Nghiên vẫn còn tình cảm với Đình Triết.

Tiểu Mỹ thầm đoán biết đâu vì còn tình cảm nên Hân Nghiên mới bày trò chia rẽ thì sao?
Đôi mắt Tiểu Mỹ rực sáng, nét mặt chẳng còn sự u uất.

Đầu óc như được khai sáng, lối suy nghĩ dần đi theo một hướng khác.

Đáng lẽ cô nên suy nghĩ cẩn thận hơn ngay từ đầu.
Nhìn những tờ giấy xét nghiệm trải khắp sàn, Tiểu Mỹ cẩn thận gom lại từng tờ.

Mấy kết quả bị Đình Triết vò nát được Tiểu Mỹ vuốt thẳng như ban đầu.

Đặt tất cả giấy tờ thành một hàng thẳng, Tiểu Mỹ kiểm tra lại một cách thận trọng không bỏ sót một tờ.
Một bên là giấy xét nghiệm Đình Triết đưa cho cô.
Còn một bên là kết quả được bệnh viện gửi đến.
Những dòng chữ được im đậm trên tờ giấy trắng dù chỉ là nhỏ nhất, cô cũng không bỏ qua.

Tiểu Mỹ có thể không tin Đình Triết, không tin Hân Nghiên nhưng nhất định phải tin chính bản thân.

Cô muốn tự mình tìm hiểu mọi chuyện, cho dù sự thật có ra sao thì sau này cũng không hối hận.
Khoảng không tĩnh lặng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng, Tiểu Mỹ không khóc nữa cũng không chìm đắm trong sự tuyệt vọng đau khổ.

Cô tự mình kiểm tra, tiếng lật trang giấy vang lên không ngừng.

Mấy tờ xét nghiệm đó, Tiểu Mỹ cầm trên tay không biết bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi mép giấy in hằn cả nếp.
Bên ngoài Đình Triết vẫn ngồi im một chỗ không dịch chuyển dù chỉ một chút.

Ánh mắt vẫn luôn hướng về căn phòng, anh sợ nếu bản thân lơ là sẽ không đợi được đến lúc Tiểu Mỹ nguôi giận.
Cánh cửa gỗ bất ngờ vang lên âm thanh quen thuộc, Tiểu Mỹ từ bên trong bước ra ngoài.

Thấy Đình Triết vẫn ngồi ngoài cửa chờ đợi, Tiểu Mỹ chủ động bước đến chỗ anh.
– Chú…
Tiểu Mỹ còn chưa nói dứt câu, Đình Triết đã vội vàng đứng dậy, mừng rõ mà chen ngang.
– Em hết giận rồi sao?
– Tôi đã bao giờ giận chú mà hết giận?
– Vậy em ra ngoài này làm gì?
– Tôi không được ra ngoài? Hay chú muốn tôi ở mãi trong phòng để có thể dễ dàng đi gặp người cũ?
Đình Triết lắc đầu đáp lại.

Bây giờ anh có nói gì dù không có ý sâu xa nhưng đều bị Tiểu Mỹ phản bác lại.

Thay vì hỏi những câu vô nghĩa, Đình Triết nên im lặng thì vẫn.


Dẫu sao Tiểu Mỹ chịu ra khỏi phòng và đến nói chuyện với anh đã là một dấu hiệu tốt.
Tiểu Mỹ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Đình Triết.

Trông anh giống như đang có điều muốn nói nhưng vì sợ cô nổi giận nên không dám mở lời.

Tiểu Mỹ thấy đó cũng tốt, ít nhất ở thời điểm hiện tại cô không cần phải nghe những lời giải thích từ anh.
Đưa những kết quả xét nghiệm trên tay cho Đình Triết, Tiểu Mỹ nói.
– Của chú!
Nhìn mấy tờ giấy Tiểu Mỹ đưa, Đình Triết tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Anh xem lại trong đây có cả kết quả mà anh đưa và kết quả bệnh viện gửi đến.

Ngẩng đầu lên đối diện Tiểu Mỹ với ánh mắt khó hiểu, Đình Triết chau mày như thể muốn cô đưa ra lời giải thích.

Nhưng thay vì giải đáp, Tiểu Mỹ lại đặt ra câu hỏi.
– Bao giờ thì chúng ta đến bệnh?
– Hả?
– Không phải chú nói kết quả khám cơ quan bên trong của tôi phải đến bệnh viện lấy sao? Bao giờ thì đi được?
– Em… em muốn đi lúc nào cũng được.
– Vậy bây giờ đi luôn được không?
Đình Triết gật đầu rồi đưa tay về trước ngỏ ý muốn nắm tay cô nhưng Tiểu Mỹ lại phót lờ như không thấy, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Đình Triết cầm theo giấy tờ nhanh chóng lẽo đẽo theo sau Tiểu Mỹ.
Ra xe, Đình Triết cẩn thận mở cửa cho Tiểu Mỹ.

Vì không thể ngồi ghế sau nên Tiểu Mỹ buộc phải ngồi ghế lái phụ, cho dù không muốn những cô vẫn phải ngồi bên cạnh anh.

Trong suốt quãng đường đi, Tiểu Mỹ không mở miệng nói một tiếng.

Cô luôn hướng ánh nhìn cho những thứ bên ngoài khung cửa kính mà không đoái hoài gì đến anh.
Đình Triết mạnh miệng nói có thể đến lấy giấy xét nghiệm trong sáng nay nhưng thực sự anh cũng không dám chắc trưởng khoa đã chuẩn bị xong những thứ anh yêu cầu hay chưa.

Vì muốn kéo dài thời gian, Đình Triết cố ý giảm tốc độ khi lái xe, điều anh không ngờ tới chính là việc Tiểu Mỹ đã phát hiện ra hành động này.
Cô quay sang nhìn anh, lặng lẽ quan sát một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
– Chú cố ý đi chậm đấy à?
Bị nói trúng tim đen Đình Triết chột dạ, sắc mặt tái mét không còn giọt máu.

Nụ cười gượng gạo nở trên môi, anh chống chế.
– Đâu… đâu có! Tôi đi đúng tốc độ cho phép mà.
Tiểu Mỹ nheo mắt đầy nghi ngờ rồi nhìn về phía bảng điều khiển.

Nén tiếng thở dài vào trong, Tiểu Mỹ tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt một lần nữa hướng ra bên ngoài cửa.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
– Mấy chiếc xe đi sau đang bấm còi vì chú đi quá chậm đấy! Đường cao tốc chú đi với tốc độ này thế nào cũng bị chửi.
Nghe Tiểu Mỹ nói, Đình Triết lập tức nhìn vào kính chiếu hậu.


Quả thực những chiếc xe đằng sau đang muốn vượt lên nhưng không được.

Chẳng còn cách nào khác.

Đình Triết đành phải nhấn chân ga, tăng tốc để không cản trở giao thông.

Cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện, nào ngờ Tiểu Mỹ lại tinh ý đến vậy.
Sau khi tăng tốc, chiếc xe đi nhanh hơn chẳng mấy chốc đã dừng lại trước bệnh viện.
Tiểu Mỹ nhanh tay đẩy cửa xuống xe trước thay vì đợi Đình Triết đến giúp.

Từ lúc ở nhà đến khi tới bệnh viện.

cô vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Mặc dù nhiều lần Đình Triết muốn lại gần những điều anh nhận lại chỉ toàn sự ghẻ lạnh.
Đứng trước cửa phòng trưởng khoa, Tiểu Mỹ chần chừ giây lát rồi mới bước vào trong.
Trước mặt cô vẫn là người đàn ông tầm tuổi trung niên trong bộ áo blouse trắng ngồi sau bàn làm việc.

Đằng sau cặp kính dày là một đôi mắt đã mờ đi vì thời gian.

Ông chăm chú xem từng hồ sơ của bệnh án của bệnh nhân dường như không phát hiện ra có người đã vào phòng.
Tiểu Mỹ bước đến đối diện ông, nhẹ gọng lên tiếng.
– Trưởng khoa!
Nghe có tiếng gọi, trưởng khoa lập tức hạ tập hồ sơ trên tay xuống.

Vừa mới nhìn qua, ông lập tức nhận ra Tiểu Mỹ.

Đưa mắt ra phía sau, trưởng khoa nhận được ký hiệu của Đình Triết.

Ông khẽ gật gù vài cái rồi vui vẻ trả lời Tiểu Mỹ.
– Phong tổng, cô Tiểu Mỹ ! Hai người đến đây tìm tôi có chuyện gì không?
Không để mất nhiều thời gian của đối phương, Tiểu Mỹ đi thẳng vào vấn đề.
– Tôi đến đây để lấy kết quả xét nghiệm lần trước!
– Kết quả xét nghiệm? Không phải tôi đã đưa những kết quả đó cho Phong tổng rồi sao? Ngài ấy không đưa cho cô à?
Tiểu Mỹ lắc đầu.
– Không phải! Ý tôi là những xét nghiệm liên quan đến cơ quan bên trong.
Sự tĩnh lặng bỗng chốc bao trùm lấy gian phòng ngay khi Tiểu Mỹ dứt lời.
Sắc mặt trưởng khoa lập tức thay đổi, trở nên nghiêm nghị hơn.

Ông đặt hai tay lên bàn rồi đan vào nhau, một tiếng thở dài khẽ vang lên.
– Cô thực sự muốn xem kết quả xét nghiệm của mình?
– Tôi muốn xem!
Nhìn nét mặt của trưởng khoa, Tiểu Mỹ đoán có lẽ kết quả không được khả quan.

Trái tim trong lồng ngực đập mạnh hơn, hồi hộp chờ đợi.
Trưởng khoa đứng dậy tiến về phía chiếc tủ đằng sau lưng.

Ông cẩn thận lấy bên trong một sấp giấy tờ được cất kỹ trong hồ sơ.

Quay trở về bàn làm việc, trưởng khoa đưa kết quả xét nghiệm cho Tiểu Mỹ rồi nói.
– Cô xem qua đi!
Tiểu Mỹ vội vàng cầm tờ giấy xét nghiệm lên cẩn thận xem xét.
Kết quả xét nghiệm cho thấy lượng hồng cầu trong máu của Tiểu Mỹ khá thấp, ngoài ra thông qua những kết quả khám sơ bộ có thể thấy Tiểu Mỹ đang rơi vào trạng thái mệt mỏi nặng.
Hạ kết quả xét nghiệm xuống bàn.


Tiểu Mỹ đưa mắt nhìn về phía trưởng khoa như muốn được nghe giải thích.

Trưởng khoa cầm kết quả xét nghiệm, chầm chậm nói.
– Như cô đã đọc lượng hồng cầu của cô khá thấp, cơ thể thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi.

Nhìn vào bảng thống kê số liệu ở đây có thể thấy tim của cô đang có dấu hiệu yếu dần.

Nếu tình trạng cứ tiếp tục kéo dài sẽ gây ra những bệnh về tim mạch.

Có phải thời gian gần đây cô thường xuyên thấu đau đầu và mệt mỏi?
Tiểu Mỹ chau mày suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp.
– Đùng là dạo gần đây tôi có những biểu hiện này nhưng đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy.
– Chính vì chủ quan nghĩ nó là bình thường nên mới dẫn đến nhiều bệnh.

Thời gian này cô tốt nhất không nên để bản thân bị ảnh hưởng bởi những điều tiêu cực, phải giữ tinh thần thoải mái.

Tình trạng cơ thể mệt mỏi kéo dài sẽ ảnh hưởng đến khả năng chịu đựng và sức đề kháng.

Nếu lượng hồng cầu giảm quá mức cho phép, đến lúc đó sẽ rất khó khăn trong việc điều trị.
Tiểu Mỹ không nói gì thêm mà chỉ gật đầu đồng ý rồi đưa mắt nhìn về phía Đình Triết.
Từ khi bước vào phòng trưởng khoa, Đình Triết chưa một lần lên tiếng.

Những kết quả khám này ngay từ ban đầu anh đã không muốn cho cô biết vì sợ cô lo lắng mà bệnh càng thêm nặng.

Hiện tại bệnh tình của cô vẫn đang ở mức có thể kiểm soát, nhưng đến khi vượt quá giới hạn sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.
Những điều cần biết cũng đã biết, nhưng trong lòng Tiểu Mỹ vẫn còn chút nghi ngờ.

Cô đứng đối diện trưởng khoa, khẩu khí vô cùng nghiêm nghị.
– Ông có chắc tất cả những kết quả xét nghiệm này đều là thật?
Cả Đình Triết và trưởng khoa đều vô cùng ngạc nhiên trước câu hỏi của Tiểu Mỹ.

Anh không ngờ sự tin tưởng cô đối với anh lại mong manh đến vậy.

Dù sao một phần lỗi cũng do anh, vì đã nói dối nhiều lần nên không thê tin tưởng như ban đầu.
Như đã biết trước, trưởng khoa mỉm cười điềm tĩnh nói.
– Nếu cô không tin thì bệnh viện sẵn sàng kiểm tra lại đồng thời cho cô kết quả ngay khi cô ở đây để không bị nói là lừa dối.

Hơn nữa, theo tôi được biết hiện tại cô cũng đang theo học ngành y, những vấn đề cơ bản này cô phải rõ hơn ai hết chứ?
Trước những lý luận đanh thép của trưởng khoa, Tiểu Mỹ không còn lời nào để phản kháng.

Cô gật đầu vài cái như thể đang chấp nhận đây là sự thật.

Rồi cô tiếp tục hỏi.
– Có phải sau mỗi kết quả khám, ông đều ký tên vào không?
Lại là một câu hỏi ngoài lề nhưng nó không khiến Đình Triết lo lắng.

Trưởng khoa cũng không ngần ngại mà giải thích.
– Tôi chỉ ký tên vào những kết quả của bệnh nhân mà đích thân tôi phụ trách.

Hơn nữa, chữ ký là chữ ký sống không phải chữ ký máy.
– Tôi hiểu rồi.

Bệnh tình của tôi, tôi nhất định sẽ cẩn thận..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương