Thế Thân Tình Nhân Đích Hoàn Mỹ Nghịch Tập
-
Chương 25
Edit: Jun
Mang theo thanh âm khóc nức nở nghèn nghẹn, phát ra tiếng rên rỉ rầu rĩ.
Hướng Nam nức nở, đứa trẻ vừa bất lực lại vừa ủy khuất.
Chu Cảnh rất tự nhiên mà tin rằng Hướng Nam nguyện ý ở lại chỗ này, cũng tin rằng Hướng Nam sẽ không trách mình không có đưa y về nhà kịp thời.
Nhưng Hướng Nam, y vốn dĩ bất đồng với Ân Hướng Bắc.
Đối với Hướng Nam mà nói, nhận thức duy nhất của y là Chu Cảnh mới là người thân, y không biết tập đoàn Ân thị, càng không biết cái người tên Chu Nghi. Chu Cảnh từng có ý định mang Hướng Nam về N thị, nhưng y khi đó đầu óc không được thanh minh lại gây thù chuốc oán nhiều nơi, làm thế không khác gì đưa dê vào miệng cọp cả.
Bất tri bất giác, liền đã đến tận ngày hôm nay.
Hiện tại Hướng Nam đã có thể tự lo sinh hoạt cho chính mình, theo lý mà nói, Chu Cảnh không nên chần chừ nữa.
Nhưng....
Chu Cảnh thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái người đang ăn vạ không chịu rời trong ngực mình ra: "Không thể như thế này được, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, tôi đã nói với anh từ lâu rồi."
"Không muốn không muốn___" Hướng Nam dùng sức lắc đầu, đôi tay ôm chặt anh hơn vài phần, "Trừ phi thầy Chu đồng ý với tôi, nếu không tôi tuyệt đối không buông tay."
Y không cần lý do gì cả, càng không cần cái gì mà cốt khí nam nhi, chỉ cần thầy Chu ở bên người y, bảo làm cái gì y cũng đều nguyện ý.
Muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy anh, nghe giọng nói kiên nhẫn của anh dạy mình đọc chữ, muốn tùy hứng mà nhào vào lồng ngực ôn nhu ấy.
Y biết bản thân mình rất tham lam, rõ ràng lúc đầu chỉ cần đứng từ xa nhìn thầy Chu là được, nhưng sau đó, thầy Chu lại đem y mang về, y liền không bao giờ muốn đi đâu nữa.
"Anh buông tay trước đã."
Chu Cảnh bị ôm đến mức có chút không thở nổi, cánh tay hữu lực cường ngạnh như thể nhà ngục mà đem anh giam cầm lại, làm anh không có chút khả năng chạy thoát nào hết.
Hướng Nam ngừng khóc, ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng đầy tơ máu nhìn thấy mà ghê người: "Nơi này chính là nhà của tôi, tôi nơi nào cũng đều sẽ không đi."
"Nhà..."
Chu Cảnh sửng sốt, làm một đứa con riêng, anh chưa bao giờ từng cảm thấy bản thân mình có nhà, nhưng Hướng Nam lại nói, nơi này là nhà của y.
Đối với Hướng Nam bị mất đi ký ức mà nói, cái gọi là nhà, rốt cuộc là hàm nghĩa gì đây?
Là nơi che gió chắn mưa, hay là nơi có bạn bè người thân?
Chu Cảnh tìm không thấy đáp án nào xác thực cả, nhưng muốn anh cam tâm tình nguyện đuổi Hướng Nam đi, lại là chuyện không có khả năng.
Anh khẽ cười một tiếng nói: "Tôi đồng ý với anh."
"Thật vậy không? Thầy Chu đồng ý để tôi ôm thầy lên?" Hướng Nam đột nhiên mở to hai mắt.
"Buông tay___"" Chu Cảnh trừng mắt liếc y một cái, "Tôi chỉ là đồng ý không để anh đi mà thôi."
"Thầy Chu vì cái gì luôn bảo tôi buông tay, chẳng lẽ tôi ôm thầy không tốt sao?" Nghe được không bị đuổi đi, biểu tình trên mặt Hướng Nam tức khắc liền mềm hơn nhiều, nhưng bảo y buôn tay, lại có chút không muốn như cũ.
Chu Cảnh lạnh mặt, không cảm xúc nói: "Tôi muốn soạn bài."
"Thật đáng tiếc, bế thầy Chu lên rất thích...."
Hướng Nam nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, mắt thấy Chu Cảnh bên cạnh đã sắp giận đến nơi, rốt cuộc không tình nguyện mà buông lỏng tay ra. Nói đến cũng khéo, trong nháy mắt Hướng Nam vừa buông tay thì cũng đúng lúc Tô Ngôn giặt xong quần áo đẩy cửa bước vào phòng.
Nếu bị Tô Ngôn nhìn thấy hai người đàn ông ôm ấp nhau, không biết sẽ còn sinh ra hiểu lầm không nên gì nữa, cho nên Chu Cảnh theo bản năng liền nhẹ nhàng thở ra. Tô Ngôn bê chậu trong tay, cười nói: "Hướng Nam anh cũng thay quần áo trên người ra mà giặt đi, vừa vặn thử xem quần áo mới có hợp không nữa."
"Cái này...." Hướng Nam cúi đầu nhìn cổ tay áo của mình, đúng là có chút bẩn thật.
Y toàn chạy vào trong rừng hoặc bờ sông, làm bẩn quần áo cũng là việc hết sức bình thường, hơn nữa y đều là người lớn như vậy rồi, cũng không thể có chuyện đưa quần áo cho thầy Chu giặt giúp.
Chu Cảnh cũng nói: "Đi giặt đi, hè tới rồi, quần áo muốn thay cũng cần phải giặt."
"Được!" Hướng Nam gật gật đầu, chuẩn bị thay quần áo rồi lại hỏi Chu Cảnh: " Quần áo của thầy Chu đâu?"
"Không cần, anh cứ giặt của mình đi." Chu Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết.
Hướng Nam chớp chớp mắt, cọ tới cọ lui cũng thay được quần áo, sau đó lại lưu luyến nhìn Chu Cảnh một cái, lúc này mới cầm cái chậu cùng xà phòng đi ra ngoài.
Y đi rồi, Tô Ngôn lập tức liền hỏi Chu Cảnh: "Hướng Nam nói như thế nào, có đi về tiếp tục làm tổng tài bá đạo không?"
"Không, y muốn ở lại chỗ này." Chu Cảnh buông bút, ánh mắt trống rỗng.
"......"
Chu Cảnh nói mà không có bất kỳ cảm xúc gì cả, nhưng từ góc độ Tô Ngôn mà nhìn, lại sinh ra ảo giác rằng kỳ thực anh cũng rất bi thương đi.
Tô Ngôn nhìn ánh đèn chiếu xuống người Chu Cảnh, nhất thời cũng không tìm được câu nào để nói lại.
Về thân phận thật của Hướng Nam, cứ như vậy đột ngột dừng lại, cùng với sự bình đạm trước giờ cũng không có gì quá khác nhau.
Mấy ngày ban đầu Hướng Nam còn có chút cẩn thận, gắt gao bám dính lấy Chu Cảnh một tấc cũng không rời, rồi một khoảng thời gian dài sau, Chu Cảnh cũng chưa từng lộ ra ý tứ muốn đuổi y đi, y cũng liền an tâm, lớn gan lớn mật giống như trước mà bôn tẩu trên rừng núi.
Mùa hè nóng bức lặng lẽ tới gần, ban ngày nóng cực kỳ.
Bởi vì thường xuyên đứng ở cửa sổ nghe Chu Cảnh giảng bài mà da của Hướng Nam bị phơi đen đi rất nhiều, đã hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng quý khí mười phần trước kia của Ân Hướng Bắc.
Chu Cảnh khuyên y trở về, nhưng y lại bướng bỉnh ngồi ngốc tại chỗ, ngẫu nhiên có ngoại lệ thì cũng tuyệt đối là đi bắt cá bẫy gà rừng.
Bản lĩnh săn thú của Hướng Nam đã thành thạo hơn rất nhiều, so với nhiều người địa phương còn lành nghề hơn một chút. Ngày đó y đi bắt cá, chính là đang vui vẻ trở về, lại nhìn thấy có một nam một nữ đang tranh chấp, ầm ĩ không ngừng.
Vốn dĩ y sẽ không quan tâm, cố tình cái cô gái kia y lại nhớ rõ, đúng là người xem bệnh cho thầy Chu – Giang Vũ.
Nói đến Giang Vũ, đã cùng với Hướng Nam có một đoạn nhạc đệm không được thoải mái gì hết, cô đối Chu Cảnh là cố ý, chẳng nề hà Chu Cảnh đối với cô vô tình, Hướng Nam càng xem cô giống tình địch.
Sau đó, Giang Vũ lại đến thăm Chu Cảnh thêm lần nữa, nhưng với Hướng Nam như hổ rình mồi cũng không nán lại bao lâu liền rời đi.
Giang Vũ tính tình nóng nảy, diện mạo ở nơi này cũng coi như thuộc loại xuất sắc, cộng thêm lại là bác sĩ nữa, được rất nhiều nam thanh niên phụ cận xung quanh thích. Nhưng cô lại thích kiểu người văn nhược thư sinh như Chu Cảnh, tự nhiên cũng bị chướng mắt luôn thôn dân ở đây.
Có những người thức thời, bị lạnh mặt cự tuyệt vài lần liền thôi, nhưng lại có những người như thế này, liền bị cô cực kỳ chán ghét.
Chẳng những theo đuổi không ngừn nghỉ, ngược lại còn động tay động chân thêm, Giang Vũ kham không nổi sự quấy nhiễu này, cộng thêm không đánh lại sức của đàn ông con trai, mắt thấy thằng cha đáng khinh này sắp đắc thủ, dư quang quét tới Hướng Nam đang cách đó không xa.
Giang Vũ nóng nảy, lập tức lớn tiếng kêu cứu: "Hướng Nam! Cứu tôi!"
Người đàn ông kia vừa nghe, xoay người trừng mắt Hướng Nam đang tới gần: "Thức thời liền cút, bằng không mày cũng không tốt lành gì!"
Gã là con trai trưởng thôn gần đó, là bá vương thổ địa chỗ này, vừa mắt cái gì thì nhất định phải cầm trong tay, reo rắc tai họa cho rất nhiều cô gái, gần đây mới bắt đầu theo dõi Giang Vũ.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy gã phỏng chừng liền nghe lời mà rời đi, nhưng Hướng Nam mặc kệ, trực tiếp một quyền đấm lên mặt gã, đấm đến mức phun máu.
"Mẹ kiếp! Đm mày! Mày cái thằng ngu si còn quản cái gì!" Gã đàn ông bụm mặt, từ miệng vẫn như cũ hùng hùng hổ hổ tuôn ra lời lẽ không sạch sẽ.
Giang Vũ nhanh chóng đem quần áo mặc tử tế lại, phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt về phía gã: "Thằng mất dạy, mày sớm thăng thiên một chút đi!"
"Được a, chúng mày thật là có tiền đồ..."
Hướng Nam sức lực rất lớn, khi đánh người lại không có lưu tình, đứa con trai của thôn trưởng kia vừa phun ra một miếng máu loãng thì lại thấy ngay cái răng chỏng chơ bên trong.
Gã tác oai tác quái đã từng chịu quá loại ủy khuất này đâu, lập tức liền nghĩ muốn trả thù lại, nhưng Hướng Nam cao to lại tứ cố vô thân, đành phải nuốt ngược răng vào trong, hung tợn ném lại một câu sau đó liền bụm mặt chật vật rời đi.
Gã vừa đi, Giang Vũ liền chân thành tha thiết nói cảm ơn với Hướng Nam: "Lần này thật muốn cảm ơn anh, nếu không có anh giúp tôi, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Nếu không phải Hướng Nam đúng lúc xuất hiện, cô cũng không biết sẽ bị cái thằng khốn nạn kia làm gì nữa.
"Không có việc gì, cô trước kia cũng giúp tôi." Hướng Nam chẳng hề để ý.
Giang Vũ sảng khoái vỗ vỗ ngực, cười nói: "Vậy chúng ta coi như hòa nhau, về sau thầy Chu tới nhà tôi lấy thuốc, tôi không tính tiền anh."
"Được, một lời đã định." Dứt lời, Hướng Nam liền xoay người rời đi.
Giang Vũ nhìn bóng dáng cao lớn của y, nhịn không được dặng dò: "Hướng Nam, phải cẩn thận cái thằng vương bát đản* kia trả thù anh!"
*vương bát đản: đồ khốn nạn, quân vô lại.
Hướng Nam đưa lưng về phía cô phất phất tay, lại không để trong lòng chút nào cứ thế mà đi.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaaa~~~~~~~
Mang theo thanh âm khóc nức nở nghèn nghẹn, phát ra tiếng rên rỉ rầu rĩ.
Hướng Nam nức nở, đứa trẻ vừa bất lực lại vừa ủy khuất.
Chu Cảnh rất tự nhiên mà tin rằng Hướng Nam nguyện ý ở lại chỗ này, cũng tin rằng Hướng Nam sẽ không trách mình không có đưa y về nhà kịp thời.
Nhưng Hướng Nam, y vốn dĩ bất đồng với Ân Hướng Bắc.
Đối với Hướng Nam mà nói, nhận thức duy nhất của y là Chu Cảnh mới là người thân, y không biết tập đoàn Ân thị, càng không biết cái người tên Chu Nghi. Chu Cảnh từng có ý định mang Hướng Nam về N thị, nhưng y khi đó đầu óc không được thanh minh lại gây thù chuốc oán nhiều nơi, làm thế không khác gì đưa dê vào miệng cọp cả.
Bất tri bất giác, liền đã đến tận ngày hôm nay.
Hiện tại Hướng Nam đã có thể tự lo sinh hoạt cho chính mình, theo lý mà nói, Chu Cảnh không nên chần chừ nữa.
Nhưng....
Chu Cảnh thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái người đang ăn vạ không chịu rời trong ngực mình ra: "Không thể như thế này được, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, tôi đã nói với anh từ lâu rồi."
"Không muốn không muốn___" Hướng Nam dùng sức lắc đầu, đôi tay ôm chặt anh hơn vài phần, "Trừ phi thầy Chu đồng ý với tôi, nếu không tôi tuyệt đối không buông tay."
Y không cần lý do gì cả, càng không cần cái gì mà cốt khí nam nhi, chỉ cần thầy Chu ở bên người y, bảo làm cái gì y cũng đều nguyện ý.
Muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy anh, nghe giọng nói kiên nhẫn của anh dạy mình đọc chữ, muốn tùy hứng mà nhào vào lồng ngực ôn nhu ấy.
Y biết bản thân mình rất tham lam, rõ ràng lúc đầu chỉ cần đứng từ xa nhìn thầy Chu là được, nhưng sau đó, thầy Chu lại đem y mang về, y liền không bao giờ muốn đi đâu nữa.
"Anh buông tay trước đã."
Chu Cảnh bị ôm đến mức có chút không thở nổi, cánh tay hữu lực cường ngạnh như thể nhà ngục mà đem anh giam cầm lại, làm anh không có chút khả năng chạy thoát nào hết.
Hướng Nam ngừng khóc, ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng đầy tơ máu nhìn thấy mà ghê người: "Nơi này chính là nhà của tôi, tôi nơi nào cũng đều sẽ không đi."
"Nhà..."
Chu Cảnh sửng sốt, làm một đứa con riêng, anh chưa bao giờ từng cảm thấy bản thân mình có nhà, nhưng Hướng Nam lại nói, nơi này là nhà của y.
Đối với Hướng Nam bị mất đi ký ức mà nói, cái gọi là nhà, rốt cuộc là hàm nghĩa gì đây?
Là nơi che gió chắn mưa, hay là nơi có bạn bè người thân?
Chu Cảnh tìm không thấy đáp án nào xác thực cả, nhưng muốn anh cam tâm tình nguyện đuổi Hướng Nam đi, lại là chuyện không có khả năng.
Anh khẽ cười một tiếng nói: "Tôi đồng ý với anh."
"Thật vậy không? Thầy Chu đồng ý để tôi ôm thầy lên?" Hướng Nam đột nhiên mở to hai mắt.
"Buông tay___"" Chu Cảnh trừng mắt liếc y một cái, "Tôi chỉ là đồng ý không để anh đi mà thôi."
"Thầy Chu vì cái gì luôn bảo tôi buông tay, chẳng lẽ tôi ôm thầy không tốt sao?" Nghe được không bị đuổi đi, biểu tình trên mặt Hướng Nam tức khắc liền mềm hơn nhiều, nhưng bảo y buôn tay, lại có chút không muốn như cũ.
Chu Cảnh lạnh mặt, không cảm xúc nói: "Tôi muốn soạn bài."
"Thật đáng tiếc, bế thầy Chu lên rất thích...."
Hướng Nam nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, mắt thấy Chu Cảnh bên cạnh đã sắp giận đến nơi, rốt cuộc không tình nguyện mà buông lỏng tay ra. Nói đến cũng khéo, trong nháy mắt Hướng Nam vừa buông tay thì cũng đúng lúc Tô Ngôn giặt xong quần áo đẩy cửa bước vào phòng.
Nếu bị Tô Ngôn nhìn thấy hai người đàn ông ôm ấp nhau, không biết sẽ còn sinh ra hiểu lầm không nên gì nữa, cho nên Chu Cảnh theo bản năng liền nhẹ nhàng thở ra. Tô Ngôn bê chậu trong tay, cười nói: "Hướng Nam anh cũng thay quần áo trên người ra mà giặt đi, vừa vặn thử xem quần áo mới có hợp không nữa."
"Cái này...." Hướng Nam cúi đầu nhìn cổ tay áo của mình, đúng là có chút bẩn thật.
Y toàn chạy vào trong rừng hoặc bờ sông, làm bẩn quần áo cũng là việc hết sức bình thường, hơn nữa y đều là người lớn như vậy rồi, cũng không thể có chuyện đưa quần áo cho thầy Chu giặt giúp.
Chu Cảnh cũng nói: "Đi giặt đi, hè tới rồi, quần áo muốn thay cũng cần phải giặt."
"Được!" Hướng Nam gật gật đầu, chuẩn bị thay quần áo rồi lại hỏi Chu Cảnh: " Quần áo của thầy Chu đâu?"
"Không cần, anh cứ giặt của mình đi." Chu Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục viết.
Hướng Nam chớp chớp mắt, cọ tới cọ lui cũng thay được quần áo, sau đó lại lưu luyến nhìn Chu Cảnh một cái, lúc này mới cầm cái chậu cùng xà phòng đi ra ngoài.
Y đi rồi, Tô Ngôn lập tức liền hỏi Chu Cảnh: "Hướng Nam nói như thế nào, có đi về tiếp tục làm tổng tài bá đạo không?"
"Không, y muốn ở lại chỗ này." Chu Cảnh buông bút, ánh mắt trống rỗng.
"......"
Chu Cảnh nói mà không có bất kỳ cảm xúc gì cả, nhưng từ góc độ Tô Ngôn mà nhìn, lại sinh ra ảo giác rằng kỳ thực anh cũng rất bi thương đi.
Tô Ngôn nhìn ánh đèn chiếu xuống người Chu Cảnh, nhất thời cũng không tìm được câu nào để nói lại.
Về thân phận thật của Hướng Nam, cứ như vậy đột ngột dừng lại, cùng với sự bình đạm trước giờ cũng không có gì quá khác nhau.
Mấy ngày ban đầu Hướng Nam còn có chút cẩn thận, gắt gao bám dính lấy Chu Cảnh một tấc cũng không rời, rồi một khoảng thời gian dài sau, Chu Cảnh cũng chưa từng lộ ra ý tứ muốn đuổi y đi, y cũng liền an tâm, lớn gan lớn mật giống như trước mà bôn tẩu trên rừng núi.
Mùa hè nóng bức lặng lẽ tới gần, ban ngày nóng cực kỳ.
Bởi vì thường xuyên đứng ở cửa sổ nghe Chu Cảnh giảng bài mà da của Hướng Nam bị phơi đen đi rất nhiều, đã hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng quý khí mười phần trước kia của Ân Hướng Bắc.
Chu Cảnh khuyên y trở về, nhưng y lại bướng bỉnh ngồi ngốc tại chỗ, ngẫu nhiên có ngoại lệ thì cũng tuyệt đối là đi bắt cá bẫy gà rừng.
Bản lĩnh săn thú của Hướng Nam đã thành thạo hơn rất nhiều, so với nhiều người địa phương còn lành nghề hơn một chút. Ngày đó y đi bắt cá, chính là đang vui vẻ trở về, lại nhìn thấy có một nam một nữ đang tranh chấp, ầm ĩ không ngừng.
Vốn dĩ y sẽ không quan tâm, cố tình cái cô gái kia y lại nhớ rõ, đúng là người xem bệnh cho thầy Chu – Giang Vũ.
Nói đến Giang Vũ, đã cùng với Hướng Nam có một đoạn nhạc đệm không được thoải mái gì hết, cô đối Chu Cảnh là cố ý, chẳng nề hà Chu Cảnh đối với cô vô tình, Hướng Nam càng xem cô giống tình địch.
Sau đó, Giang Vũ lại đến thăm Chu Cảnh thêm lần nữa, nhưng với Hướng Nam như hổ rình mồi cũng không nán lại bao lâu liền rời đi.
Giang Vũ tính tình nóng nảy, diện mạo ở nơi này cũng coi như thuộc loại xuất sắc, cộng thêm lại là bác sĩ nữa, được rất nhiều nam thanh niên phụ cận xung quanh thích. Nhưng cô lại thích kiểu người văn nhược thư sinh như Chu Cảnh, tự nhiên cũng bị chướng mắt luôn thôn dân ở đây.
Có những người thức thời, bị lạnh mặt cự tuyệt vài lần liền thôi, nhưng lại có những người như thế này, liền bị cô cực kỳ chán ghét.
Chẳng những theo đuổi không ngừn nghỉ, ngược lại còn động tay động chân thêm, Giang Vũ kham không nổi sự quấy nhiễu này, cộng thêm không đánh lại sức của đàn ông con trai, mắt thấy thằng cha đáng khinh này sắp đắc thủ, dư quang quét tới Hướng Nam đang cách đó không xa.
Giang Vũ nóng nảy, lập tức lớn tiếng kêu cứu: "Hướng Nam! Cứu tôi!"
Người đàn ông kia vừa nghe, xoay người trừng mắt Hướng Nam đang tới gần: "Thức thời liền cút, bằng không mày cũng không tốt lành gì!"
Gã là con trai trưởng thôn gần đó, là bá vương thổ địa chỗ này, vừa mắt cái gì thì nhất định phải cầm trong tay, reo rắc tai họa cho rất nhiều cô gái, gần đây mới bắt đầu theo dõi Giang Vũ.
Nếu là người bình thường, nhìn thấy gã phỏng chừng liền nghe lời mà rời đi, nhưng Hướng Nam mặc kệ, trực tiếp một quyền đấm lên mặt gã, đấm đến mức phun máu.
"Mẹ kiếp! Đm mày! Mày cái thằng ngu si còn quản cái gì!" Gã đàn ông bụm mặt, từ miệng vẫn như cũ hùng hùng hổ hổ tuôn ra lời lẽ không sạch sẽ.
Giang Vũ nhanh chóng đem quần áo mặc tử tế lại, phẫn nộ nhổ một bãi nước bọt về phía gã: "Thằng mất dạy, mày sớm thăng thiên một chút đi!"
"Được a, chúng mày thật là có tiền đồ..."
Hướng Nam sức lực rất lớn, khi đánh người lại không có lưu tình, đứa con trai của thôn trưởng kia vừa phun ra một miếng máu loãng thì lại thấy ngay cái răng chỏng chơ bên trong.
Gã tác oai tác quái đã từng chịu quá loại ủy khuất này đâu, lập tức liền nghĩ muốn trả thù lại, nhưng Hướng Nam cao to lại tứ cố vô thân, đành phải nuốt ngược răng vào trong, hung tợn ném lại một câu sau đó liền bụm mặt chật vật rời đi.
Gã vừa đi, Giang Vũ liền chân thành tha thiết nói cảm ơn với Hướng Nam: "Lần này thật muốn cảm ơn anh, nếu không có anh giúp tôi, hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Nếu không phải Hướng Nam đúng lúc xuất hiện, cô cũng không biết sẽ bị cái thằng khốn nạn kia làm gì nữa.
"Không có việc gì, cô trước kia cũng giúp tôi." Hướng Nam chẳng hề để ý.
Giang Vũ sảng khoái vỗ vỗ ngực, cười nói: "Vậy chúng ta coi như hòa nhau, về sau thầy Chu tới nhà tôi lấy thuốc, tôi không tính tiền anh."
"Được, một lời đã định." Dứt lời, Hướng Nam liền xoay người rời đi.
Giang Vũ nhìn bóng dáng cao lớn của y, nhịn không được dặng dò: "Hướng Nam, phải cẩn thận cái thằng vương bát đản* kia trả thù anh!"
*vương bát đản: đồ khốn nạn, quân vô lại.
Hướng Nam đưa lưng về phía cô phất phất tay, lại không để trong lòng chút nào cứ thế mà đi.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhaaaa~~~~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook