Thế Thân - Thi Tả
-
Chương 1
Theo lý thuyết, tôi không phải người được hoan nghênh.
Tôi thường ngồi trước máy tính điều khiển chuột cả ngày, trên mặt đeo cặp kính cận nặng, không quen giao tiếp, lười biếng, trong công việc luôn mắc sai sót.
Gần như có đầy đủ điều kiện khiến người phản cảm.
Tôi như thế vốn dĩ nên bị người thân ghét bỏ, bị đồng nghiệp xa lánh, không có bạn bè.
Nhưng thực tế thì trong mắt người khác tôi lại là một thanh niên ưu tú chăm chỉ làm việc, có chí tiến thủ, đối đãi thân thiện với người ngoài.
Vì tôi có một bí mật.
Bí mật không ai biết.
—— Thanh niên ưu tú chăm chỉ làm việc, có chí tiến thủ, đối đãi thân thiện với người ngoài thật ra chỉ là thế thân của tôi mà thôi.
Mỗi sáng giây phút đầu tiên mở mắt sau khi bị chuông báo thức làm ồn thì tôi luôn nghĩ, nếu có thể một người giống tôi như đúc thay thế cho tôi thì hay biết mấy.
Thay tôi đi làm, xã giao, xử lý mối quan hệ với từng người, đi bôn ba khắp nơi.
Còn tôi chỉ cần nằm trong chăn, ngủ thẳng đến khi nào tự tỉnh.
Suy nghĩ ấy lởn vởn trong đầu tôi ngày qua ngày, mãi đến một buổi sáng nào đó, khi tôi mơ màng với tay ra từ ổ chăn cố ấn chuông báo thức ầm ĩ thì có người tắt nó trước tôi một bước.
Tôi mở mắt, nhìn thấy một người trông giống mình như đúc đứng trước giường, ăn mặc chỉnh tề mỉm cười với tôi.
“Ngủ tiếp đi.” Anh ấy dịu dàng vuốt lại góc chăn cho tôi.
Tôi tưởng mình đang nằm mơ nên nhắm mắt ngủ tiếp.
Sau khi tỉnh lại đã là buổi trưa.
11 giờ 30 tan ca, giờ đã hơn 12 giờ.
Tôi giật mình nhảy xuống giường, cầm điện thoại lên tính gọi số của cấp trên xin lỗi rồi đẩy cửa phòng ngủ ra nhưng lại nhìn thấy trên bàn phòng khách bày các món ăn nóng hổi, còn người đàn ông trông giống hệt tôi thì ngồi trước bàn, dịu dàng nói: “Đến đây ăn trưa.”
Tôi máy móc bước về phía anh ta, hai chân như bị rót chì, mỗi một bước đều cực kỳ nặng nề.
Càng gần tôi càng thấy rõ ngũ quan của anh ta, lông mày quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, chiếc mũi quen thuộc, khuôn miệng quen thuộc, đó là một gương mặt quen thuộc mà lần nào tôi soi gương cũng thấy.
Anh ta thích chí ngồi ở đó, mặc tây trang màu đen vừa vặn, mở hai viên cúc áo ở cổ, lộ ra cần cổ trắng sạch sẽ.
Đó là dáng vẻ mà tôi từng vô số lần khát khao trở thành.
Tôi khát khao mình mặc âu phục thẳng thớm, nghiêm túc làm việc, người gặp người thích.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn nằm trong khao khát, chứ chưa từng thật sự trả giá bằng hành động thực tế.
Vậy nên một đứa suốt ngày cắm mặt trước máy tính như tôi lại lừa mình dối người đắp nặn nên một người đàn ông hoàn mỹ trên internet. Trên internet tôi không còn là em trai mặc áo thun dài rộng tóc rối bù khúm núm bưng trà rót nước cho đồng nghiệp trong văn phòng, mà là một tinh anh xã hội mặc tây trang phẳng phiu, nghiêm túc làm việc, có chí tiến thủ, đối đãi thân thiện với người ngoài.
Tôi hưởng thụ những sự ngưỡng mộ và sùng bái đến từ trên mạng.
Dù cho đó là giả tạo, là không thiết thực.
Mà vào giây khắc này, tên tinh anh xã hội tồn tại trong mạng lưới hư cấu do tôi tự tay đắp nặn lại sống sờ sờ ngồi ngay ngắn trước mặt tôi, cong khóe môi mỉm cười với tôi: “Cần anh báo cáo tình trạng làm việc buổi sáng nay với em không, Lục Minh?”
Anh ta không những giống y hệt tôi mà còn biết tên của tôi và công ty, còn thuận lợi đi làm cả buổi sáng trong khi tôi không hay biết gì.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Là kết quả do tôi tâm thần phân liệt ảo tưởng ra ư?
Tuy có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng tôi sợ sau khi hỏi thành lời thì anh ta sẽ biến mất. Giống như bong bóng bị chọc vỡ, đùng một cái biến mất trước mắt tôi.
Sự tồn tại của anh ta đối với tôi bây giờ chỉ có trăm cái lợi chứ không có cái hại nào.
Thậm chỉ có thể nói tôi vô cùng cần sự tồn tại của anh ta.
Thế là tôi lựa chọn im lặng.
Tôi kìm nén những nghi ngờ và hoang mang trong lòng, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống trước mặt người đàn ông đó, ăn thức ăn anh ta nấu.
Dường như anh ta đã biết tôi rất nhiều năm, ánh mắt nhìn tôi luôn mang theo ý cười dịu dàng, lúc tôi bất cẩn dính hạt cơm ở khóe miệng thì anh ta còn săn sóc gạt nó đi cho tôi.
Vì thế tôi cũng vờ như quen anh ta rất nhiều năm, đáp lại anh ta bằng nụ cười lịch sự.
Sáng ngày thứ hai, khi tôi tỉnh giấc từ trong giấc mộng thì anh ta vẫn còn tồn tại.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, anh ta vẫn ở đó, đồng thời ngày nào cũng đi làm thay tôi không một câu oán thán.
Nếu đây thật sự chỉ là giấc mộng thì tôi nghĩ chắc chắn mình đã bị nhốt trong mộng không thể thoát ra.
Đã vậy còn là mộng cảnh tuyệt vời hư ảo như trong các câu chuyện đồng thoại.
Tôi thường ngồi trước máy tính điều khiển chuột cả ngày, trên mặt đeo cặp kính cận nặng, không quen giao tiếp, lười biếng, trong công việc luôn mắc sai sót.
Gần như có đầy đủ điều kiện khiến người phản cảm.
Tôi như thế vốn dĩ nên bị người thân ghét bỏ, bị đồng nghiệp xa lánh, không có bạn bè.
Nhưng thực tế thì trong mắt người khác tôi lại là một thanh niên ưu tú chăm chỉ làm việc, có chí tiến thủ, đối đãi thân thiện với người ngoài.
Vì tôi có một bí mật.
Bí mật không ai biết.
—— Thanh niên ưu tú chăm chỉ làm việc, có chí tiến thủ, đối đãi thân thiện với người ngoài thật ra chỉ là thế thân của tôi mà thôi.
Mỗi sáng giây phút đầu tiên mở mắt sau khi bị chuông báo thức làm ồn thì tôi luôn nghĩ, nếu có thể một người giống tôi như đúc thay thế cho tôi thì hay biết mấy.
Thay tôi đi làm, xã giao, xử lý mối quan hệ với từng người, đi bôn ba khắp nơi.
Còn tôi chỉ cần nằm trong chăn, ngủ thẳng đến khi nào tự tỉnh.
Suy nghĩ ấy lởn vởn trong đầu tôi ngày qua ngày, mãi đến một buổi sáng nào đó, khi tôi mơ màng với tay ra từ ổ chăn cố ấn chuông báo thức ầm ĩ thì có người tắt nó trước tôi một bước.
Tôi mở mắt, nhìn thấy một người trông giống mình như đúc đứng trước giường, ăn mặc chỉnh tề mỉm cười với tôi.
“Ngủ tiếp đi.” Anh ấy dịu dàng vuốt lại góc chăn cho tôi.
Tôi tưởng mình đang nằm mơ nên nhắm mắt ngủ tiếp.
Sau khi tỉnh lại đã là buổi trưa.
11 giờ 30 tan ca, giờ đã hơn 12 giờ.
Tôi giật mình nhảy xuống giường, cầm điện thoại lên tính gọi số của cấp trên xin lỗi rồi đẩy cửa phòng ngủ ra nhưng lại nhìn thấy trên bàn phòng khách bày các món ăn nóng hổi, còn người đàn ông trông giống hệt tôi thì ngồi trước bàn, dịu dàng nói: “Đến đây ăn trưa.”
Tôi máy móc bước về phía anh ta, hai chân như bị rót chì, mỗi một bước đều cực kỳ nặng nề.
Càng gần tôi càng thấy rõ ngũ quan của anh ta, lông mày quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, chiếc mũi quen thuộc, khuôn miệng quen thuộc, đó là một gương mặt quen thuộc mà lần nào tôi soi gương cũng thấy.
Anh ta thích chí ngồi ở đó, mặc tây trang màu đen vừa vặn, mở hai viên cúc áo ở cổ, lộ ra cần cổ trắng sạch sẽ.
Đó là dáng vẻ mà tôi từng vô số lần khát khao trở thành.
Tôi khát khao mình mặc âu phục thẳng thớm, nghiêm túc làm việc, người gặp người thích.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn nằm trong khao khát, chứ chưa từng thật sự trả giá bằng hành động thực tế.
Vậy nên một đứa suốt ngày cắm mặt trước máy tính như tôi lại lừa mình dối người đắp nặn nên một người đàn ông hoàn mỹ trên internet. Trên internet tôi không còn là em trai mặc áo thun dài rộng tóc rối bù khúm núm bưng trà rót nước cho đồng nghiệp trong văn phòng, mà là một tinh anh xã hội mặc tây trang phẳng phiu, nghiêm túc làm việc, có chí tiến thủ, đối đãi thân thiện với người ngoài.
Tôi hưởng thụ những sự ngưỡng mộ và sùng bái đến từ trên mạng.
Dù cho đó là giả tạo, là không thiết thực.
Mà vào giây khắc này, tên tinh anh xã hội tồn tại trong mạng lưới hư cấu do tôi tự tay đắp nặn lại sống sờ sờ ngồi ngay ngắn trước mặt tôi, cong khóe môi mỉm cười với tôi: “Cần anh báo cáo tình trạng làm việc buổi sáng nay với em không, Lục Minh?”
Anh ta không những giống y hệt tôi mà còn biết tên của tôi và công ty, còn thuận lợi đi làm cả buổi sáng trong khi tôi không hay biết gì.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Là kết quả do tôi tâm thần phân liệt ảo tưởng ra ư?
Tuy có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng tôi sợ sau khi hỏi thành lời thì anh ta sẽ biến mất. Giống như bong bóng bị chọc vỡ, đùng một cái biến mất trước mắt tôi.
Sự tồn tại của anh ta đối với tôi bây giờ chỉ có trăm cái lợi chứ không có cái hại nào.
Thậm chỉ có thể nói tôi vô cùng cần sự tồn tại của anh ta.
Thế là tôi lựa chọn im lặng.
Tôi kìm nén những nghi ngờ và hoang mang trong lòng, giả vờ bình tĩnh ngồi xuống trước mặt người đàn ông đó, ăn thức ăn anh ta nấu.
Dường như anh ta đã biết tôi rất nhiều năm, ánh mắt nhìn tôi luôn mang theo ý cười dịu dàng, lúc tôi bất cẩn dính hạt cơm ở khóe miệng thì anh ta còn săn sóc gạt nó đi cho tôi.
Vì thế tôi cũng vờ như quen anh ta rất nhiều năm, đáp lại anh ta bằng nụ cười lịch sự.
Sáng ngày thứ hai, khi tôi tỉnh giấc từ trong giấc mộng thì anh ta vẫn còn tồn tại.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, anh ta vẫn ở đó, đồng thời ngày nào cũng đi làm thay tôi không một câu oán thán.
Nếu đây thật sự chỉ là giấc mộng thì tôi nghĩ chắc chắn mình đã bị nhốt trong mộng không thể thoát ra.
Đã vậy còn là mộng cảnh tuyệt vời hư ảo như trong các câu chuyện đồng thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook