Minh Dao cảm thấy Kỳ Tự thật sự rất khó tính, mình ra sức kể chuyện cười lại còn nhảy nhót, kết quả là anh ấy hoàn toàn không có phản ứng gì thì cũng không nói đi, còn cúp video, kêu mình đi ngủ sớm một chút.
Chỉ số tương tác bằng không.
Phong cách quá khó hiểu.
Minh Dao nghĩ, đại khái là, có khả năng cần phải mặc đồ ngủ tình thú thì người đàn ông này mới cười đến đứng lên.
Không cho mặt mũi thì thôi, Minh Dao cũng không thèm quan tâm.

Dù sao mình cũng đã tận tâm tận lực, quay đầu lại Tưởng Vũ Hách có hỏi thì cũng dễ giải thích.
Đêm nay ở hội sở phát sinh sóng gió như vậy, nhưng có lẽ Tưởng Vũ Hách đã lên tiếng nên một chút gió cũng không lọt ra được.
Nhưng trong một đêm, Trần Dung bị phong sát.
Cụ thể là ai bày mưu tính kế thì Minh Dao cũng không rõ lắm.

Ngày hôm sau đạo diễn Tống gọi điện thoại đến nói với cô, chỉ nói Trần Dung đắc tội người ta, hoàn toàn bị phong sát trong giới, cho nên cũng bị đá ra khỏi cuộc đua tranh giành nhân vật Lâm Vân Vân này.
Nếu vòng quay thử tháng sau của Minh Dao không có vấn đề gì, cô sẽ là người duy nhất được đề cử cho nhân vật Lâm Vân Vân.
Minh Dao cũng không biết đây là hoạ hay là phúc (1), nhưng đồng thời nó cũng tạo cho cô áp lực vô cùng lớn.
**(1): từ gốc là “an tri hoạ phúc”, trong câu “Tái ông thất mã, an tri hoạ phúc”: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là hoạ hay là phúc.
Còn một tháng nữa sẽ là vòng quay thử cuối cùng, nhưng trước sau gì cô cũng chỉ mới trải qua 16 tập trong tổng số 40 tập.
Cần phải tăng tốc.
Sau ngày hôm đó Kỳ Tự cũng không liên lạc lại với Minh Dao, dường như anh rất bận, ban đầu nói 1 tuần sẽ trở về, nhưng hôm nay đã là ngày thứ 7 mà vẫn chưa có tin tức gì về việc anh sẽ quay về.
Minh Dao đã tìm được nhà rồi, vốn dĩ muốn đợi Kỳ Tự về rồi mới chuyển đi, nhưng anh vẫn chậm chạp chưa về, Minh Dao đành phải ngượng ngùng tiếp tục ăn vạ ở khách sạn.
Nhưng mà lúc trước cũng đã nói rõ chỉ ở một tuần, nói lời phải giữ lấy lời.
Hôm nay Minh Dao dự định làm xong hết công việc sẽ quay lại khách sạn để thu dọn đồ đạc, ngày mai dọn đi.
Theo kế hoạch đã định từ trước, công việc hôm nay của Minh Dao là chụp ảnh tuyên truyền.
8h sáng, Minh Dao đi vào phòng làm việc của Điền An Ni.
Điền An Ni đang mở cuộc họp với các nhân viên phòng kế hoạch, Minh Dao ngồi chờ ở bên ngoài, Nhuế Nhuế rót cho cô ly nước.
“Chị Dao, chị thật là may mắn đó.

Hôm nay hai cánh tay đắc lực của chị Anne đều trở lại, chị đợi một lát nữa có thể gặp được họ ngay”.
Mắt Minh Dao sáng rực lên, “Thật sao?”
Hai cánh tay đắc lực của Điền An Ni chính là 2 nam nghệ sĩ mà studio của chị ấy đã ký hợp đồng, một người là Lương Hằng, một sinh viên của khoa biểu diễn hệ chính quy, còn người kia là nam cầu thủ đỉnh lưu toàn năng bước ra từ đoàn giải Trắc Tự Kiêu.
Trước năm ngoái, Điền An Ni vẫn làm việc cho một công ty quản lý nào đó, nhưng sau đó vì quan niệm khác nhau nên chị ấy đã ra làm riêng, hai người này là nghệ sĩ duy nhất đi theo chị ấy.
Cuối cùng lần này studio cũng ký hợp đồng với một người mới, Trác Tự Kiêu và Lương Hằng cũng thuận lợi thăng cấp trở thành đàn anh, họ rất tò mò về đàn em mới nhập môn này.

Biết rằng hôm nay cô sẽ đến, nên cũng đặc biệt tới đây để nhìn một cái.
Chờ một hồi, cửa phòng họp bị đẩy ra.

Điền An Ni thấy Minh Dao đã đến, quay người nói với hai thanh niên trẻ phía sau lưng:
“Dao Dao đến rồi, sau này 2 người các cậu phải chăm sóc em ấy đến nơi đến chốn, biết không? Đến đây đến đây, mọi người làm quen với nhau đi, tôi vào trong gọi điện thoại một lát”.
Hiện tại Trác Tự Kiêu và Lương Hằng đều đang trên đà nổi tiếng, Điền An Ni điều hành công việc kinh doanh, sau khi thành lập studio riêng, chị ấy thúc đẩy sự nghiệp của 2 người càng thêm rực rỡ.
Lần đầu tiên Minh Dao nhìn thấy 2 tiền bối, ngượng ngùng vươn tay: “Chào anh Kiêu, chào anh Hằng”.

Vì hôm nay đến đây để chụp ảnh tuyên truyền nên Minh Dao không trang điểm, để mặt mộc mà chạy đến.
Trác Tự Kiêu giả vờ lấy điện thoại ra chụp ảnh, một tiếng “tách”: “Được rồi, có ảnh mặt mộc của đàn em ở đây, sau này phải ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho đàn anh……”
Còn chưa nói xong, Lương Hằng đã giựt lấy điện thoại của cậu ta: “Bệnh hả?”
“Moá, chỉ đùa một chút thôi mà”.
“Về tìm mẹ cậu đùa đi”.
Minh Dao có chút ngượng ngùng: “Không sao, em không ngại, 2 anh đừng cãi nhau”.
Nhuế Nhuế ở bên cạnh cười lớn: “Chị Dao, bình thường họ cũng như vậy đó, không phải cãi nhau”.
Minh Dao: “……”
Đúng lúc này Lương Hằng đi tới: “Minh Dao đúng không? Tối nay anh mời em ăn tối”.
Minh Dao: “……? Em?”
Trác Tự Kiêu nói tiếp: “Đúng vậy, hoan nghênh Điền Gia Quân chúng ta lại có thêm một đàn em, anh Hằng của em đã mong chờ hết một năm, cuối cùng cũng chờ được em tới đây như trải qua chín kiếp vậy đó”.
Vừa dứt lời, Lương Hằng liền quăng cho cậu ta một ánh mắt giết người.
Trác Tự Kiêu lập tức ngậm miệng: “Tôi đi tập nhảy đây, tối gặp lại em nha em gái”.
Tiễn bọn họ đi, Minh Dao bước vào văn phòng của Điền An Ni.

Điền An Ni nhìn thấy cô thì mỉm cười hỏi:
“Thế nào, thấy hai đàn anh của em có nhiệt tình không?”
Minh Dao mím môi gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói: “Hoá ra ở ngoài bọn họ rất hài hước nha, em còn tưởng cả hai đều rất lạnh lùng chứ, em thường thấy họ tham gia các hoạt động nhưng không mấy khi cười”.
“Kia đều là hình ảnh thôi”.

Điền An Ni nhìn Minh Dao: “Giống như em vậy, cũng yêu cầu cần một hình ảnh thu hút fans hâm mộ”.
Minh Dao tò mò: “Hình ảnh gì ạ?”
Điền An Ni cười nhạt một tiếng, úp úp mở mở nói: “Vốn dĩ chị đã chuẩn bị một ít, nhưng đột nhiên vừa nãy chị phát hiện có một cái rất thích hợp với em.

Chị cần phải sắp xếp một chút, mấy ngày nữa em sẽ biết.

Nhưng mà nói trước, đến lúc đó em nhất định phải phối hợp với chị.

Chị hy vọng trước khi em vào tổ của đạo diễn Tống sẽ giúp em tạo ra một làn sóng nổi tiếng.
Minh Dao rất tin tưởng năng lực của Điền An Ni, cô gật đầu: “Dạ, em chắc chắn sẽ phối hợp”.

Vào buổi chiều, Điền An Ni đưa Minh Dao đến studio đã hẹn để chụp ảnh tuyên truyền.

Minh Dao có lớp nền tốt, hơn nữa còn trẻ tuổi, chỉ cần trang điểm một chút đã có hình tượng tươi tắn và tinh tế.
“Búi tóc lên đi, làm cho tóc phồng bồng bênh lên”.

Điền An Ni đứng bên cạnh tự mình chỉ đạo, “Đừng gợi cảm, đừng quyến rũ, chọn khuyên tai hoa anh đào nhỏ, đúng đúng, có cảm giác em gái nhà bên đấy…..”
Cứ như vậy họ ở studio chụp 4-5 bộ trang phục, cuối cùng ekip cũng hoàn thành việc chụp trước giờ cơm.
Sau khi thay quần áo, Điền An Ni đưa Minh Dao đến thẳng nhà hàng mà Lương Hằng đã đặt, họ gặp mặt nhau và vui vẻ ăn tối.
Đây là bữa tiệc chào đón do hai tiền bối tổ chức cho Minh Dao, Minh Dao rất vui và có cảm giác thân thiết như trở về nhà.

Giữa chừng, Điền An Ni chụp một vài bức ảnh chung của họ bằng điện thoại của mình, Minh Dao cũng không để ý, lúc đó cô vẫn đang nói chuyện rất thân thiết với Lương Hằng và Trác Tự Kiêu, mọi người hoà hợp, khi chụp ảnh nụ cười cũng rất tự nhiên.
Vừa ăn xong, bỗng nhiên Minh Dao nhận được Wechat của Kỳ Tự.
[đang ở khách sạn sao?]
[vẫn chưa trở về, sao vậy?]
[có một số tài liệu trong máy tính ở phòng làm việc bên đó, anh phải qua xử lý một chút, có tiện không?]
Trái tim Minh Dao nhảy thót lên, vội buông đũa, [anh về rồi?]
[ừ]
Ngay lúc này Trác Tự Kiêu gắp cho Minh Dao một phần gạo nếp ngó sen, [yêu yêu (yaoyao), ăn cái này đi, ngọt lắm]
Lương Hằng nhíu mày, [cái gì yêu yêu]
[đây là biệt danh dễ thương mà nhà tôi gọi cô em gái út đấy, không phải Minh Dao được gọi là Dao Dao sao, vừa vặn phù hợp.]
[quê muốn chết, gọi Tiểu Minh không được à?]
[Tiểu Minh không quê chắc.

Tôi gọi cậu Tiểu Lương chịu không?]
“……….” Hai người này lại bắt đầu.
Nhưng Minh Dao không có thời gian quan tâm đến việc cãi vã của bọn họ, hiện giờ tất cả tâm tư đều tập trung chuyện Kỳ Tự đã quay về.
Cô lập tức cầm túi xách đứng lên, [Thật xin lỗi, em có chút việc phải đi trước, mọi người cứ từ từ ăn, bữa này em mời nhé]
Nói xong Minh Dao liền chạy nhanh như chớp đến quầy tính tiền.
Cô lập tức bắt taxi đến khách sạn khi vừa ra ngoài cửa.
Lần này Kỳ Tự đi công tác khoảng 8 ngày, tính theo thời gian trải nghiệm 90 ngày mà Minh Dao đặt ra cho bọn họ, đã lãng phí gần một phần mười.
Cô gửi cho Kỳ Tự một tin trả lời khi đang trên đường trở về, [không sao, anh qua đi, công việc quan trọng, một lát nữa em về]
Minh Dao cũng không biết tại sao tim lại đập rất nhanh, nhưng cảm giác này không phải khẩn trương, mà là một niềm vui và sự phấn khích nhảy nhót như chim sẻ không thể giải thích được.
Đáng chết, cô đang nhớ người đàn ông công cụ người ngọt ngào này ư?
Nếu không tại sao trên mặt lại hiện lên nụ cười vừa ngượng ngùng vừa biến thái vậy chứ.
Minh Dao vỗ vỗ mặt mình.
Vị thế thân này, thỉnh cô bình tĩnh một chút, khống chế cảm xúc của mình lại đi.
Mười phút sau, xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn Châu Dật, Minh Dao xuống xe đi thẳng đến tầng 28.
Cô không biết Kỳ Tự đã đến hay chưa, lại không thể nhắn tin hỏi, có vẻ như cô rất mong chờ anh đại giá quang lâm.
Mặc dù hiện tại, cô rất muốn gặp anh.
Lý do chính là đã bị hoang phí suốt 8 ngày, lúc trước cô rất vất vả mới tìm được một ít cảm giác thế thân, bây giờ gần như đã quên sạch.
Muốn học giỏi thì phải siêng năng, “Cố Viễn” biến mất 8 ngày, ngày quay thử đang gần ngay trước mắt, Minh Dao phải cố gắng từng phút từng giây để bù đắp khoảng thời gian 8 ngày lãng phí này
Lặng lẽ dùng thẻ mở cửa, trong phòng yên tĩnh, Minh Dao cũng không biết được rốt cuộc Kỳ Tự có đến hay chưa.
Cô đặt túi xách xuống, giả vờ đi rót nước rồi liếc mắt hướng về phía phòng làm việc.
Cửa phòng đang mở!
Anh ấy đã đến……
Ực một tiếng, nuốt ngụm nước vào cổ họng, Minh Dao siết chặt bàn tay đang cầm ly của mình, đột nhiên chân tay có chút luống cuống.
Có nên chủ động đi qua chào hỏi không?
Nhưng có phải dáng vẻ bây giờ của mình giống như rất kích động, rất hưng phấn không?

Minh Dao chưa từng trải qua nên cũng không biết phải đối phó với tình huống này như thế nào, nhớ lại Lâm Vân Vân và Cố Viễn hình như cũng có cùng cốt truyện như vậy, liền chuồn về phòng ngủ mà không nói một lời.
Mở kịch bản ra, cuối cùng cũng tìm được tình tiết không khác biệt lắm trong tập 15.
Cố Viễn đi công tác 3 ngày, khi trở về, Lâm Vân Vân ra sân bay đón, hai người từ sân bay trở về nhà, sau đó…..
Minh Dao: “………..”
Chết tiệt hai người có thể làm việc khác được không?
Minh Dao tức giận đến mức quăng luôn kịch bản.
Biên kịch này đúng là có độc mà, còn tên Cố Viễn này nữa, đi công tác 3 ngày trở về mà cơm không ăn, nước không uống, ngủ cũng không ngủ đã lên giường rồi.
Có còn là người bình thường không?
Minh Dao xem đến đau cả đầu.
Quên đi.
Minh Dao đi ra ngoài một lần nữa, nghĩ nghĩ, rót ly cafe sau đó đi đến cửa phòng làm việc, gõ hai tiếng:
“Kỳ Tự, anh có cần cafe không?”
Giọng nói vừa dứt, người đàn ông ngồi trước máy tính cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Bốn mắt đối diện, Minh Dao hơi sửng sốt.
“Anh……”
“Sao vậy? Kỳ Tự nhìn lại mình theo ánh mắt của Minh Dao, “Có vấn đề gì à?”
Không phải có vấn đề.
Chỉ là Minh Dao có chút ngoài ý muốn.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ khi đang làm việc của Kỳ Tự.
Thì ra khi anh làm việc sẽ mang mắt kính.
Thật không nghĩ tới.
Kỳ Tự ngồi đó, mang trên mặt một mắt kính gọng vàng, bộ âu phục được cởi ra và treo ở một bên, hai cúc áo trên áo sơ mi được cởi ra, cà vạt buông lỏng lẻo, cả người hoàn toàn khác với khí chất lạnh lùng thường thấy.
Khi anh đeo kính, gương mặt sắc bén bị tròng kính trung hoà, cả người toát ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng.
Nhưng lại mang một loại cấm dục không giải thích được.
Minh Dao nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện trên đường viền cổ áo của anh.
Cô nghĩ ra một từ —
Người đàn ông **
Ôi không.
Bậy bạ bậy bạ, tại sao lại có thể mơ ước công cụ người của mình chứ.
Bỏ hết mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Minh Dao bước vào, đặt ly cafe lên bàn, vừa định nói chuyện thì bỗng ngửi thấy một mùi.
Ngừng lại một chút, cô nhíu mày, “Anh uống rượu sao?”
Kỳ Tự ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói, “Buổi chiều đi xã giao có uống một chút”.
Mùi rượu còn rất nồng, xem ra đã uống không ít.
Minh Dao lại cầm lên ly cafe vừa mới đặt xuống, định đi ra ngoài đổi cho Kỳ Tự một ly sữa, “Vậy anh nên nghỉ ngơi rồi mai hãy trở về, cần gì phải gấp gáp bắt chuyến bay buổi tối chứ”.
Cô xoay người, đồng thời nghe được giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông: “Vì muốn gặp em”.
Minh Dao cứng người, bàn tay đang cầm tách cafe cũng siết chặt lại.
Anh ấy đang nói mấy từ lang sói gì vậy?
Trước kia chưa bao giờ anh ấy nói chuyện như vậy hết!
Cứu mạng, trả lời làm sao đây…….
Kỳ Tự thấy Minh Dao đứng bất động ở đằng kia, kéo ống tay áo của cô từ phía sau, “Lại đây”
Minh Dao bị anh kéo khiến cô có chút đứng không vững, lui về phía sau 2 bước, trực tiếp ngồi xuống đùi anh.
Minh Dao: “………”
Trong vòng một giây, não bộ tưởng tượng ra hàng trăm hình ảnh tổng tài sau khi say rượu không còn là người.
“Ơ, thật ngại quá”, cô run rẩy định đứng dậy, nhưng lại bị Kỳ Tự đè lại, “Đừng nhúc nhích”.
Minh Dao không dám động đậy dù chỉ là một cử động nhỏ.
“Ngẩng đầu nhìn anh”.

“……….”, Minh Dao cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu đập thình thịch thình thịch như súng máy.
Cô khó khăn ngẩng đầu lên, “Làm gì vậy?”
“Em không nhìn thấy sao?”
“?”
Nhìn thấy cái gì.
Minh Dao không biết Kỳ Tự đang nói chuyện kỳ kỳ quái quái gì.
Cẩu nam nhân này có phải uống nhiều quá không?
“Có phải anh say rồi không?”, Minh Dao vẫn muốn đứng lên, “Em đi lấy cho anh ly sữa”.
“Minh Dao”
“…….”
Kỳ Tự chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng, vậy mà Minh Dao liền đầu hàng không rõ lý do.
Cô rũ mắt xuống, lông mi chớp chớp nhẹ nhàng, cũng đúng lúc này, cô phát hiện một món đồ quen mắt.
Kỳ Tự đang mang cái cà vạt kia.
Minh Dao hơi mở to mắt, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Không sai, lúc trước để chọn được chiếc cà vạt này, cô đã đi tung tăng từ trên xuống dưới trong trung tâm thương mại, cuối cùng cũng chọn được chiếc có màu sắc và hoa văn vừa ý.
Nhưng mà Kỳ Tự chưa từng mang lần nào.
Minh Dao cũng không quá quan tâm, sớm biết vị trí của mình chỉ là thế thân, món đồ cô tặng có bị coi là có lệ cũng hết sức bình thường.
Nhưng bây giờ, anh ấy thật sự đã đeo nó?
Minh Dao tự cười chính mình: “Vẫn luôn chưa thấy anh mang nó, còn tưởng rằng anh không thích”.
“Không mang bởi vì lúc trước mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.

Nhưng khi không thấy được em, thì nó chính là em”.
Kỳ Tự ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Bất cứ lúc nào anh cũng muốn mang ở trên người”.
Câu nói âu yếm bộc phát này khiến Minh Dao không kịp phòng ngừa, ý cười trên khoé môi của Minh Dao cũng dừng lại, tim đập nhanh đến cổ họng.
Cô nhìn Kỳ Tự.
Kỳ Tự cũng nhìn cô.
Bốn mắt đối diện, một số cảm xúc tình cảm đang lên men không kiểm soát được.
Ý thức được mình đang bất tri bất giác bị người đàn ông này từng bước mê hoặc, Minh Dao tận lực duy trì lý trí, muốn đánh vỡ bầu không khí này.
Cô cười gượng hai tiếng, cố ý thay đổi chủ đề đột ngột.
“Kính của anh đẹp lắm, em mượn mang một chút được không”.
Nói xong liền gỡ mắt kính của Kỳ Tự xuống.
Lần thứ hai.
A
Vốn tưởng rằng gỡ được mắt kính của Kỳ Tự sẽ giảm bớt sự ngột ngạt ái muội này một chút, nhưng Minh Dao không ngờ rằng, thiếu đi chiếc mắt kính, khuôn mặt Kỳ Tự lại khôi phục vẻ hờ hững thường ngày, gương mặt góc cạnh, chiếc mũi cao, ánh mắt sắc bén càng thêm lay động lòng người.
Ngay lập tức Minh Dao cảm thấy như mình đã bị thứ gì đó cuốn vào.
Nhịp tim liên tục tăng tốc.
Hơi thở cũng nóng dần lên.
Cơ thể của Kỳ Tự từ từ đến gần cô.
Hơi thở quyện với vị cồn nóng rực đang ép sát lại đây.
Minh Dao cứng đờ cả người, cô không dám cử động.
Cô có thể cự tuyệt.
Nhưng không có.
Cảm nhận được hơi thở của Kỳ Tự đang dần dần đến gần, đại não Minh Dao trống rỗng, hoảng loạn nhắm hai mắt lại.
Dường như cô cam chịu sự việc sắp phát sinh, nhưng sau một lúc lâu, hơi thở kia ngừng lại ở một bên gương mặt của Minh Dao.
Người đàn ông nhẹ nhàng cười, “Em đỏ mặt rồi”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương