Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
-
Chương 59: Tai nạn
Chu Hạc bị bệnh, chỉ cần ngủ một đêm liền khỏe rồi, tình trạng không tệ như những gì cậu biểu hiện. Phó Đoạn không biết cách chăm sóc người khác, nhưng hắn vẫn ngồi canh Chu Hạc cả một đêm. Đến sáng thấy cậu đã khỏe thì mới yên tâm đi làm.
"Rầm." Dự Lam quăng ngã đồ trên bàn. Rõ ràng Phó Đoạn đã hứa với hắn sẽ về nhà, sẽ không qua đêm ở bên ngoài!
"Chu Hạc! Cậu thắng." Dự Lam nghiến răng nói.
Chu Hạc nửa nằm trên giường nhận điện thoại của Dự Lam khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Sau lần Chu Hạc bỏ trốn thì Phó Đoạn đã tăng mạnh đề phòng. Vệ sĩ hắn thuê tới dù là Phúc Hạ cũng không thể ra lệnh, người duy nhất có thể ra lệnh là Phó Đoạn.
Nên Chu Hạc muốn thử kích thích Dự Lam, dù sao thì Dự Lam cũng là bạn đời hợp pháp của Phó Đoạn.
Dự Lam biết Chu Hạc muốn trốn thoát, ban đầu hắn không để ý nhưng Chu Hạc có thể kéo lấy Phó Đoạn khiến anh thất hứa, điều này khiến Dự Lam cảm thấy nguy cơ.
Chu Hạc đã hết bệnh nhưng cơ thể rất suy yếu, cậu chỉ có thể nằm ở trên giường. Phó Đoạn hoàn toàn không đề phòng trạng thái đang bệnh của cậu.
Chờ Phó Đoạn đi thì Chu Hạc mới ngồi dậy, Dự Lam đã điều động vệ sĩ và hầu gái đi nơi khác, Phúc Hạ đã lái xe dừng ở dưới lầu.
Chu Hạc nhìn ngôi biệt thự không người, biểu tình lãnh lệ đặt chiếc nhẫn cưới lên bàn. Đây là lần thứ ba cậu cởi bỏ nó, hi vọng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để tiếp tục đeo nó trên tay.
Phúc Hạ lái xe chở Chu Hạc ra khỏi đây liền giao cậu cho Hứa Kỷ Trạch, còn hắn đi đánh lạc hướng.
Hứa Kỷ Trạch nghiêm túc nói với Chu Hạc: "Chúng ta gặp Sở Tinh Châu, chỉ cần gặp anh ta thì cậu không cần phải sợ nữa."
"Sở Tinh Châu ở bên kia đã sắp xếp đủ cả rồi, cậu chỉ cần đi theo anh ta là được." Giọng nói thật bình tĩnh như chuyện này đã được anh hạ quyết định từ trước.
Chu Hạc rũ mắt, mỉm cười nói câu cảm ơn.
...
Phó Đoạn rõ ràng ở công ty nhưng khi Phúc Hạ vừa đưa Chu Hạc cho Hứa Kỷ Trạch thì hắn đã biết tin... là Dự Lam đã thông báo.
Giúp đỡ Chu Hạc thì Dự Lam chẳng có lợi ích gì, hắn sẽ không để bản thân chịu nghẹn khuất như vậy.
Hắn lại không có ý định để Chu Hạc chạy thoát, tốt nhất nên để cậu... chết đi.
Dự Lam ngồi trước giá vẽ tô lên màu đỏ cho đóa hoa hồng, ánh mắt âm lãnh rợn người.
Trên đường đi đến vị trí đã hẹn trước với Sở Tinh Châu, Hứa Kỷ Trạch phát hiện có xe đang chạy theo họ, không phải một chiếc mà là năm chiếc.
Hứa Kỷ Trạch lái xe sang một con đường mới, khi đang muốn quẹo vào khúc cua thì từ bên trong lại đột nhiên chạy ra hai chiếc xe khác.
Hứa Kỷ Trạch cắn răng đánh tay lái sang hướng ngược lại, chọn đi đường vòng trên một con đường vắng hơn, tăng hết tốc độ chạy về phía trước. Nhưng đám người kia rõ ràng không phải cùng một bọn.
Hai xe muốn chặn họ lại, còn năm chiếc kia như muốn tông thẳng vào họ, cùng chết với họ!
Hứa Kỷ Trạch chỉ còn cách né tránh sự truy đuổi của đám người, họ như muốn dồn anh đến một nơi nào đó. Đến khi Hứa Kỷ Trạch phát hiện ra chuyện này thì đã quá muộn rồi.
Chiếc xe đang chạy với tốc độ cực nhanh trên sườn đồi, bỗng từ một bên xuất hiện một người phụ nữ ôm đứa con đứng chắn giữa lộ!
Tình huống xảy ra quá mức đột nhiên, Hứa Kỷ Trạch theo bản năng đánh tay lái, cả chiếc xe mất thăng bằng lao về phía rào chắn!
"Rầm!"
Chiếc xe tông phá rào chắn rơi thẳng xuống vách đá tạo nên một làn khói bụi mịt mù.
Chu Hạc chỉ kịp trừng mắt nhìn người phụ nữ áo đỏ và đứa bé kia, thì thế giới đột nhiên quay cuồng, phao phòng hộ được mở ra, Hứa Kỷ Trạch nhanh tay ôm Chu Hạc vào lòng, cả chiếc xe đều rơi xuống vực.
Cú va chạm mạnh khiến cậu hôn mê bất tỉnh, trước khi hoàn toàn ngất xỉu cậu chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm thật ấm áp.
Người phụ nữ gầy ốm kia hai chân run cầm cập đứng không vững mà ngã khụy trên đường. Đứa bé khoảng 2 tuổi đứng bên cạnh sợ hãi ôm lấy mẹ không ngừng gào khóc. Người phụ nữ cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng gương mặt lại nở một nụ cười quỷ dị, cũng không quan tâm đứa con sợ tới mức tè ra quần.
"Hahaha... tôi thành công, tôi thành công, phát tài rồi!" Người phụ nữ như phát điên mà hét lên.
Các chiếc xe phía sau cũng dừng lại, có người bước xuống xem tình hình. Một tên vệ sĩ áo đen quăng cho ả một túi tiền đầy ấp dày cộm.
Người phụ nữ nhanh tay giấu nó vào người rồi hớt hãy kéo con chạy đi. Ván cược này ả thắng rồi, dùng sinh mạng để làm tiền cược. Nếu Hứa Kỷ Trạch không màng sống chết của hai người thì ả liền không có số tiền khen thưởng này.
Người phụ nữ vui vẻ đếm tiền, nhiêu đây đủ cho ả tiếp tục đánh bạc rồi!
"Bằng!"
Đám vệ sĩ muốn xuống phía dưới xem xét tình hình, thì một phát súng bắn vào dưới chân họ.
Sở Tinh Châu đứng một bên lạnh lùng nhìn đám người, phía sau anh là các vệ sĩ cao to được trang bị vũ khí và người phụ nữ đã bị đánh bất tỉnh kia.
Hai đám người rơi vào thế giằng co.
Cùng lúc đó, Dự Lam nhận được một thông báo tác phẩm của hắn đã bị loại khỏi cuộc thi vẽ, không được phép tiếp tục trận chung kết vì lí do vi phạm luật thi.
Dự Lam trừng mắt, rõ ràng người kia đã nói sẽ giúp hắn làm một lý lịch sạch sẽ! Hiện tại lại thất hứa!
Ban tổ chức mới phát hiện ra việc lừa dối này!
Dự Lam nôn nóng gọi cho số máy kia nhưng đối phương đã từ chối trả lời.
"Rầm." Dự Lam quăng ngã đồ trên bàn. Rõ ràng Phó Đoạn đã hứa với hắn sẽ về nhà, sẽ không qua đêm ở bên ngoài!
"Chu Hạc! Cậu thắng." Dự Lam nghiến răng nói.
Chu Hạc nửa nằm trên giường nhận điện thoại của Dự Lam khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Sau lần Chu Hạc bỏ trốn thì Phó Đoạn đã tăng mạnh đề phòng. Vệ sĩ hắn thuê tới dù là Phúc Hạ cũng không thể ra lệnh, người duy nhất có thể ra lệnh là Phó Đoạn.
Nên Chu Hạc muốn thử kích thích Dự Lam, dù sao thì Dự Lam cũng là bạn đời hợp pháp của Phó Đoạn.
Dự Lam biết Chu Hạc muốn trốn thoát, ban đầu hắn không để ý nhưng Chu Hạc có thể kéo lấy Phó Đoạn khiến anh thất hứa, điều này khiến Dự Lam cảm thấy nguy cơ.
Chu Hạc đã hết bệnh nhưng cơ thể rất suy yếu, cậu chỉ có thể nằm ở trên giường. Phó Đoạn hoàn toàn không đề phòng trạng thái đang bệnh của cậu.
Chờ Phó Đoạn đi thì Chu Hạc mới ngồi dậy, Dự Lam đã điều động vệ sĩ và hầu gái đi nơi khác, Phúc Hạ đã lái xe dừng ở dưới lầu.
Chu Hạc nhìn ngôi biệt thự không người, biểu tình lãnh lệ đặt chiếc nhẫn cưới lên bàn. Đây là lần thứ ba cậu cởi bỏ nó, hi vọng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để tiếp tục đeo nó trên tay.
Phúc Hạ lái xe chở Chu Hạc ra khỏi đây liền giao cậu cho Hứa Kỷ Trạch, còn hắn đi đánh lạc hướng.
Hứa Kỷ Trạch nghiêm túc nói với Chu Hạc: "Chúng ta gặp Sở Tinh Châu, chỉ cần gặp anh ta thì cậu không cần phải sợ nữa."
"Sở Tinh Châu ở bên kia đã sắp xếp đủ cả rồi, cậu chỉ cần đi theo anh ta là được." Giọng nói thật bình tĩnh như chuyện này đã được anh hạ quyết định từ trước.
Chu Hạc rũ mắt, mỉm cười nói câu cảm ơn.
...
Phó Đoạn rõ ràng ở công ty nhưng khi Phúc Hạ vừa đưa Chu Hạc cho Hứa Kỷ Trạch thì hắn đã biết tin... là Dự Lam đã thông báo.
Giúp đỡ Chu Hạc thì Dự Lam chẳng có lợi ích gì, hắn sẽ không để bản thân chịu nghẹn khuất như vậy.
Hắn lại không có ý định để Chu Hạc chạy thoát, tốt nhất nên để cậu... chết đi.
Dự Lam ngồi trước giá vẽ tô lên màu đỏ cho đóa hoa hồng, ánh mắt âm lãnh rợn người.
Trên đường đi đến vị trí đã hẹn trước với Sở Tinh Châu, Hứa Kỷ Trạch phát hiện có xe đang chạy theo họ, không phải một chiếc mà là năm chiếc.
Hứa Kỷ Trạch lái xe sang một con đường mới, khi đang muốn quẹo vào khúc cua thì từ bên trong lại đột nhiên chạy ra hai chiếc xe khác.
Hứa Kỷ Trạch cắn răng đánh tay lái sang hướng ngược lại, chọn đi đường vòng trên một con đường vắng hơn, tăng hết tốc độ chạy về phía trước. Nhưng đám người kia rõ ràng không phải cùng một bọn.
Hai xe muốn chặn họ lại, còn năm chiếc kia như muốn tông thẳng vào họ, cùng chết với họ!
Hứa Kỷ Trạch chỉ còn cách né tránh sự truy đuổi của đám người, họ như muốn dồn anh đến một nơi nào đó. Đến khi Hứa Kỷ Trạch phát hiện ra chuyện này thì đã quá muộn rồi.
Chiếc xe đang chạy với tốc độ cực nhanh trên sườn đồi, bỗng từ một bên xuất hiện một người phụ nữ ôm đứa con đứng chắn giữa lộ!
Tình huống xảy ra quá mức đột nhiên, Hứa Kỷ Trạch theo bản năng đánh tay lái, cả chiếc xe mất thăng bằng lao về phía rào chắn!
"Rầm!"
Chiếc xe tông phá rào chắn rơi thẳng xuống vách đá tạo nên một làn khói bụi mịt mù.
Chu Hạc chỉ kịp trừng mắt nhìn người phụ nữ áo đỏ và đứa bé kia, thì thế giới đột nhiên quay cuồng, phao phòng hộ được mở ra, Hứa Kỷ Trạch nhanh tay ôm Chu Hạc vào lòng, cả chiếc xe đều rơi xuống vực.
Cú va chạm mạnh khiến cậu hôn mê bất tỉnh, trước khi hoàn toàn ngất xỉu cậu chỉ cảm thấy bản thân rơi vào một cái ôm thật ấm áp.
Người phụ nữ gầy ốm kia hai chân run cầm cập đứng không vững mà ngã khụy trên đường. Đứa bé khoảng 2 tuổi đứng bên cạnh sợ hãi ôm lấy mẹ không ngừng gào khóc. Người phụ nữ cơ thể không ngừng run rẩy, nhưng gương mặt lại nở một nụ cười quỷ dị, cũng không quan tâm đứa con sợ tới mức tè ra quần.
"Hahaha... tôi thành công, tôi thành công, phát tài rồi!" Người phụ nữ như phát điên mà hét lên.
Các chiếc xe phía sau cũng dừng lại, có người bước xuống xem tình hình. Một tên vệ sĩ áo đen quăng cho ả một túi tiền đầy ấp dày cộm.
Người phụ nữ nhanh tay giấu nó vào người rồi hớt hãy kéo con chạy đi. Ván cược này ả thắng rồi, dùng sinh mạng để làm tiền cược. Nếu Hứa Kỷ Trạch không màng sống chết của hai người thì ả liền không có số tiền khen thưởng này.
Người phụ nữ vui vẻ đếm tiền, nhiêu đây đủ cho ả tiếp tục đánh bạc rồi!
"Bằng!"
Đám vệ sĩ muốn xuống phía dưới xem xét tình hình, thì một phát súng bắn vào dưới chân họ.
Sở Tinh Châu đứng một bên lạnh lùng nhìn đám người, phía sau anh là các vệ sĩ cao to được trang bị vũ khí và người phụ nữ đã bị đánh bất tỉnh kia.
Hai đám người rơi vào thế giằng co.
Cùng lúc đó, Dự Lam nhận được một thông báo tác phẩm của hắn đã bị loại khỏi cuộc thi vẽ, không được phép tiếp tục trận chung kết vì lí do vi phạm luật thi.
Dự Lam trừng mắt, rõ ràng người kia đã nói sẽ giúp hắn làm một lý lịch sạch sẽ! Hiện tại lại thất hứa!
Ban tổ chức mới phát hiện ra việc lừa dối này!
Dự Lam nôn nóng gọi cho số máy kia nhưng đối phương đã từ chối trả lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook