Thế Thân Nữ Xứng Phản Giết Bốn Nam Chủ
-
5: Thậm Chí Bây Giờ Còn Chặn Luôn Cả Phương Thức Liên Lạc Của Cô Ta
Anh ta lạnh lùng gọi tên cô.
Nhiệt độ trong phòng trực tiếp giảm tám độ.
“Giám đốc Phó!” Những người hầu gái mở to mắt nhìn sang, vội vàng cúi đầu chào hỏi.
Tô Mạn Thù cũng chậm chạp nhìn qua, ôi chao, nam chính à? Ngoại hình quá mức tinh tế, ước chừng cao một mét chín, chân dài, vai rộng eo nhỏ, mặc vest thủ công cao cấp, nhìn là biết giá trị không hề nhỏ.
Nhưng nghĩ đến việc anh ta đưa năm trăm vạn tiền chia tay...!sự khinh thường trong mắt cô không thể rõ ràng hơn.
Hai năm nay, Phó Cảnh Nghiêu gặp chuyện gì, nguyên chủ đều ở bên cạnh anh ta.
Anh ta làm việc cao ngạo, thủ đoạn tàn độc, lại nhiều kẻ thù, có lần bị người ta ám hại đến nửa sống nửa chết, nằm viện tròn hai tháng, nguyên chủ không rời nửa bước, ở bên giường bệnh chăm sóc anh ta.
Suýt chút nữa Phó Cảnh Nghiêu đã chết, cơ thể nguyên chủ không chịu nổi.
Xem đi, một trái tim nhiệt huyết chân thành có thể đổi lại được gì.
Năm trăm vạn cộng thêm một câu cút đi?
Dù sao cũng là đại boss có tài sản hàng nghìn tỷ.
Anh ta thêm hai số không vào năm trăm vạn thì sẽ chết à!
Phó Cảnh Nghiêu nhướng mày, đôi mắt lạnh lẽo nheo lại.
Thường ngày Tô Mạn Thù thấy anh ta, đều chạy đến đón như một con chó cưng, bưng trà rót nước, hỏi han ân cần.
Hôm nay sao thế...
Chẳng lẽ thật sự uống nhầm thuốc rồi?
Trợ lý cũng thấy kỳ lạ liền ho khan một tiếng, nói: “Tô tiểu thư, giám đốc Phó về rồi.”
Tô tiểu thư đã hy sinh nhiều như vậy vì giám đốc Phó.
Trong thâm tâm anh hy vọng Tô tiểu thư và giám đốc Phó ở bên nhau.
Tô Mạn Thù không nhúc nhích.
Trợ lý lại ho khan một tiếng thật mạnh.
Tô Mạn Thù vẫn không nhúc nhích.
“Khụ khụ!” Trợ lý lại ho khan một tiếng.
Tô Mạn Thù: “Anh bạn, anh biết siro ho không?”
Trợ lý: “...”
“Ha.”
Phó Cảnh Nghiêu kéo cà vạt: “Chỉ là muốn lạc mềm buộc chặt thôi mà.”
Đàn bà mà, anh ta hiểu cái tâm lý đó.
Anh ta đi vào bằng những bước dài.
Người hầu gái trước đó đỏ hoe đôi mắt, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt giàn giụa bắt đầu mách lẻo.
“Giám đốc Phó, cuối cùng anh cũng về rồi! Tô tiểu thư ở nhà đã gây ra chuyện lớn, cô ta đánh Tô Ngọc Ngọc tiểu thư bị thương! Còn làm khó dễ bắt nạt chúng tôi! Chúng tôi là người hầu hạ anh, cô ta làm khó dễ chúng tôi, chẳng phải là không coi anh ra gì sao!”
“Ôi trời ơi, các cô đều hầu hạ anh ta.” Tô Mạn Thù nhướng mày đầy ẩn ý, phấn khích đếm: “Một hai ba...!trời ơi, một đêm giám đốc Phó cưỡi mười người phụ nữ, đúng là có bản lĩnh, nhìn anh đối xử với Tô Nhu như thể tình sâu không dứt, đằng sau lưng lại là một con ngựa giống bẩn thỉu, anh bẩn như vậy, mẹ anh có biết không.”
Má nó chứ ngựa giống bẩn thỉu.
Anh bẩn như vậy mẹ anh có biết không.
Thật không thể tin nổi.
Phó Cảnh Nghiêu nhìn người phụ nữ từ trên cao xuống, nếu như ánh mắt có thể giết người thì không nghi ngờ gì nữa, Tô Mạn Thù đã chết không toàn thây.
Trợ lý há hốc mồm, suýt nữa tưởng rằng tai mình nghe nhầm.
Tô tiểu thư bị kích thích rồi hả? Hay là ăn gan hùm mật gấu rồi lại dám nói chuyện với giám đốc Phó như vậy?
Trên đường về giám đốc Phó đã biết chuyện Tô tiểu thư đánh bị thương Tô Ngọc Ngọc.
Anh tưởng giám đốc Phó sẽ rất tức giận, dù sao Tô Ngọc Ngọc cũng là em gái ruột của Tô Nhu, ai ngờ, giám đốc Phó không định quản chuyện này.
Ngược lại còn phái người đến bệnh viện cảnh cáo Tô Ngọc Ngọc, sau này không được tự tiện đến nhà họ Phó.
Giám đốc Phó đối với Tô tiểu thư...
Phó Cảnh Nghiêu có tình cảm gì với cô đâu!
Nếu Tô Mạn Thù biết được suy nghĩ của trợ lý, chắc chắn sẽ trợn trắng mắt, Phó Cảnh Nghiêu đối xử tốt với cô ta đều là để chọc tức Tô Nhu.
Anh ta muốn Tô Nhu hiểu rõ ràng, anh ta không phải không thể sống thiếu cô ta.
Đừng tưởng rằng cô ta về nước, anh ta sẽ chạy đến tìm cô ta.
Anh ta muốn dành những thứ tốt đẹp vốn thuộc về cô ta đưa hết cho một người phụ nữ khác.
“Giám đốc Phó, anh xem cô ta kìa, trước mặt anh mà còn ngang ngược như vậy!” Người hầu gái tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giám đốc Phó đẹp trai và bá đạo quá đi, bộ vest được cắt may vừa vặn, không che được cơ bắp săn chắc cuồn cuộn bên dưới lớp vest, nếu như những gì Tô Mạn Thù nói mà thành sự thật thì tốt biết mấy.
“Ồn ào, ném cô ta ra chợ giết mổ.” Phó Cảnh Nghiêu đầy vẻ không kiên nhẫn.
Trợ lý nhận lệnh, vội vàng gọi vệ sĩ kéo người hầu gái xuống, cái thứ gì vậy, dám ở trước mặt giám đốc Phó nói xấu Tô tiểu thư, còn nói thẳng chữ “thế thân” trước mặt Tô tiểu thư, muốn chết sao!
Chợ giết mổ? Đến nơi đó còn sống được sao?
Những người hầu gái còn lại nhìn nhau, họ nào còn dám nói thêm nửa lời nào nữa.
Hận không thể tàng hình thì tốt biết mấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook