Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 68: Thực hiện được!
Con trai út của Mễ Ân tên Mễ Ái, rất yêu thích khoa học. Tính cách cậu không hẳn là quái gở, mà là không thích bàn chuyện nhân sinh nhàm chán với người khác, hơn nữa cha cậu là người cường hãn, cho nên rất ít người dám kết bằng hữu với cậu. Thế nhưng một khi gặp phải người có cùng sở thích, cậu có rất nhiều thứ để tán gẫu. Y Lai là người bạn đầu tiên cậu giao du, cho nên khi y mời cậu làm bạn nhảy, cậu rất thoải mái đáp ứng.
Mễ Ái về mặt Vật Lý rất ưu tú, chuyên nghiệp, thế nhưng đối với những chuyện khác lại có chút đơn thuần. Cậu ngây thơ tin tưởng lời của cha cậu, cho rằng mình thật sự phải đánh nhau với Tháp Thụy mới có thể làm bạn nhảy Y Lai. Cậu là người rất coi trọng chữ tín, chuyện cậu đã hứa với Y Lai thì nhất định phải làm cho bằng được. Cho nên lúc đối mặt với tên Tháp Thụy to con gấp ba lần cậu, cậu vẫn một mực nghiêm túc hỏi: "Thúc thúc, chúng ta đánh ở đây luôn hay sao?"
Khóe mắt Tháp Thụy giật giật, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Mễ Ân Tinh Tương. Mễ Ái tay chân đều nhỏ xíu, chỉ cần gã không chế sức mạnh không tốt một chút, đứa nhỏ này liền coi như bị phế bỏ. Sau đó gã cũng sẽ bị Mễ ân tống cổ về trời luôn.
Mễ Ân cũng bị chọc cho tức điên, con trai ngốc của ông ta không chỉ phá vỡ kế hoạch ban đầu, còn mạnh mẽ kiên quyết dâng hiến cái mạng nhỏ của mình đi chịu chết!
Mễ Ân Tinh Tương quát: "Đánh cái gì mà đánh! Mễ Ái, võ thuật của con tới đâu mà đòi đánh!"
"Con đánh vì tự trọng của bản thân." Mễ Ái lạnh nhạt nói: "Có chết cũng không thối lui."
Đánh cái mẹ ngươi!!!
Mễ Ân Tinh Tương đột nhiên rất muốn chửi bậy. Ông nhịn xuống, môi giật giật, cuối cùng nói: "Cút sang một bên!"
Mễ Ân vốn cảm thấy những chuyện này đã đủ mất mặt, thế nhưng không nghĩ tới lại có chuyện còn đáng đập đầu hơn! Lâm Sắt vốn là con rể tương lai bảo bối trong lòng ông, mà hiện tại "con rể" đứng dậy, nói rằng: "Mễ Ân Tinh Tương, vừa rồi chỉ là chuyện vui chọc cho ngài cười thôi, thật ra tôi mới là bạn nhảy của Y Lai." Lâm Sắt vừa nói vừa khoát tay ôm bả vai Y Lai, thân mật ôm y, "Tôi nguyện ý tỷ thí cùng thiếu tướng Tháp Thụy đây."
Con rể vàng ngọc của ta sao lại đi cùng Y Lai? Năm đó lúc cả thế giới thù hằn Y Lai, chẳng phải hắn và ông ta rất thân thiết sao? Y Lai này quả nhiên là hồ ly tinh, không chỉ quyến rũ con trai ông, còn quyến rũ luôn cả con rể! Mễ Ái cho Tháp Thụy một ánh mắt, nếu Lâm Sắt muốn chết, nhất định phải cho kẻ phản bội ấy một bài học, khiến hắn đến nửa cái mạng cũng không còn.
Tháp Thụy gồng mình, hai tay đầy cơ bắp nổi rõ, gương mặt vốn xấu xí càng thêm phần khủng bố.
Mà trong đám đông có một cô thiếu nữ, trên mặt nàng xuất hiện biểu tình thương tâm, viền mắt hồng hồng, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Hải Na là một cô gái mạnh mẽ, giờ phút này lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn hai người. Thế nhưng khi mọi người nhường ra một chỗ trống để Lâm Sắt cùng Tháp Thụy đánh nhau, Hải Na mới hoàn hồn. Nàng biết Tháp Thụy lợi hại, gã đàn ông cường tráng này đã từng tay không giết mười con mãnh thú đó!
Đúng là sức mạnh tình yêu, thân thể nhỏ bé kiều diễm liền xông ra ngoài, dang hai tay che trước mặt Lâm Sắt: "Baba, này không công bằng!"
Mễ Ân Tinh Tương thực sự bị chọc cho tức điên, hắn rất muốn tự tay đánh chết con trai ngốc mọt sách cùng cả đứa con gái này.
"Hải Na nói rất đúng, Tháp Thụy là mãnh thú từng chinh chiến rất nhiều lần trên chiến trường, hai người này chênh lệch quá nhiều. Cho dù Tháp Thụy có thắng Lâm Sắt, cũng không phải chuyện vẻ vang gì." Mễ Ái nói.
"Mễ Ân Tinh Tương, coi như tôi giữ mặt mũi cho ngài, lưu lại cho Tháp Thụy một cái mạng." Lâm Sắt lạnh nhạt nói.
Đây chính là khiêu khích a!!!
"Dẫn Hải Na đi đi." Mễ Ân ra lệnh.
Hải Na bị một người gõ một cái liền ngất đi, tiếp đó bị ôm qua một bên.
Mễ Ân đã quyết định, hôm nay nhất định ông sẽ khiến cho Lâm Sắt hối hận vì những câu nói của hắn.
Mọi người nhất thời lùi lại tạo khảng trống cho hai người họ. Lâm Sắt tuy rằng sinh ra cũng cao to, thế nhưng đứng trước mặt Tháp Thụy lại trở nên "nhỏ bé yêu kiều."
Hai ngừơi cũng ngầm chuẩn bị biến thành hình thú để chiến đấu. Tháp Thụy sức rất mạnh, gã đột nhiên dang hai tay ra, ngoại trừ mùi sát khí đang ngợp trời kia còn có một trận gió lạnh thấu xương thổi ngang qua. Mọi người đứng vây xem đều thấy lạnh đi mấy phần. Lâm Sắt đột nhiên lùi về sau, nhảy lên một tảng đá. Tháp Thụy thu tay về, một cước đá tới, mang theo một trận gió rét. Lâm Sắt cũng không trốn, mạnh mẽ thẳng thắn đấm một phát vào bụng Tháp Thụy, hai người đều ăn đau, lùi về sau hai bước.
Hai người nghỉ ngơi mười mấy giây, lại đồng thời phát động tấn công. Tháp Thụy nắm tay thành đấm hướng về phía mặt Lâm Sắt, tay Lâm Sắt thì lại nhắm thẳng nửa người dưới của Tháp Thụy. Năm phút sau, Tháp Thụy ôm nửa thân dưới nằm xuống đất kêu rên. Mặt Lâm Sắt xưng phù, thế nhưng vẫn thẳng tắp đứng đó.
Thắng bại đã định.
Mặt Mễ Ân triệt để đen, mặt mũi ngày hôm nay của ông cùng con cái đều đi mất hết, cái gì cũng không còn sót lại.
Ông tàn bạo trừng Lâm Sắt một chút, lại trừng Y Lai, tiếp đó hít sâu một hơi nói: " Xin mời đại gia cứ tự nhiên tận hưởng bữa tiệc." nói xong cũng xoay người rời đi.
Đây là một bước đệm nhỏ trong tiệc sinh nhật của Mễ Ân, mà lại trở thành nội dung thú vị nhất, sau này rất nhiều người cứ hễ nhìn thấy ông là lại nhắc tới chuyện này. Đây lại trở thành tiệc sinh nhật bết bát nhất của ông.
Lâm Sắt đi tới trước mặt Y Lai, chìa tay phải ra trước mặt y, cúi người chào: "Tôi có thể mời em khiêu vũ một đoạn nhạc không?"
Tâm tình Y Lai cũng rất tốt, hiển nhiên rất hài lòng phối hợp với biểu hiện của Lâm Sắt: "Rất vinh hạnh."
Âm nhạc vừa vặn là điệu Waltz. Lâm Sắt một tay nắm tay y, một tay ôm eo y, hai người nhẹ nhàng khiêu vũ.
"Tại sao lại là tôi nhảy bước của nữ?" Y Lai nhìn hắn.
"Em nhìn mặt tôi đi." Lâm Sắt nói.
Y Lai nhìn gương mặt đầy vết xanh xanh tím tím của hắn, cũng không nói gì thêm.
"Sao em quen biết thằng nhóc kia?" Lâm Sắt nhịn không được hỏi. Đầu tiên là Hoắc Cách, giờ lại là tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Y Lai mị lực thật lớn a!
Lần trước hắn bảo Cách Lỗ Tư nói xấu Hoắc Cách trước mặt Y Lai, Y Lai dần dần xa lánh Hoắc Cách, mới loại trừ được đại họa. Có điều tiểu tử này có chút ngu ngốc, cha nhóc ta cũng không có khả năng để cho nó dây dưa với Y Lai. Nghĩ tới đây Lâm Sắt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không được can thiệp chuyện của nhau."
"Nhìn mặt tôi đi..."
"Làm tốt lắm. Ha ha, vừa nãy sắc mặt của Mễ Ân xanh mét cả lên." Nghĩ đến Mễ Ân, tâm tình Y Lai lại hết sức tốt.
Lâm Sắt đột nhiên hôn y, đem mọi lời nói của y toàn bộ nuốt vào. Lúc bắt đầu Y Lai có chút bài xích, kỹ thuật hôn của Lâm Sắt rất tốt, đầu lưỡi lướt qua môi y, mang theo một chút run rẩy, Y Lai rất nhanh liền bị sa vào, theo bản năng mà đáp lại hắn.
Chờ nụ hôn kết thúc, chân Y Lai trụ không vững nữa, cả người cũng dâng lên một luồng nhiệt khí. Đương nhiên Lâm Sắt cũng không khá hơn chút nào, hắn cảm giác được nơi "nào đó" đang nhô lên!
"Lâm tiên sinh!" Một âm thanh nức nở vang lên.
Y Lai đột nhiên tuột ra hỏi lồng ngực Lâm Sắt, lùi về sau hai ba bước.
Hải Na đứng bên cạnh Lâm Sắt. Y Lai nhìn nửa người dưới của hắn, y đi rồi, cái "phúc" kia sẽ không được giải quyết đâu a! Sắc mặt Lâm Sắt không khỏi đen, cùng Hải Na tùy tiện nói hai câu liền đi tới phòng rửa tay.
Tâm tình Y Lai càng tốt lên mấy phần. Y tìm một cái ghế đá ngồi xuống, cầm ly rượu đỏ chậm chạp thưởng thức.
Thiếu nữ đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh y.
"Anh... là người yêu của Lâm tiên sinh sao?" Hải Na nhìn chân, thấp giọng hỏi. Có điều rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời, nàng không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh. Người này thực sự rất đẹp, nàng nhìn đôi gò má kia, cũng ngẩn cả người.
"Cô đang nói chuyện với tôi hả? Tôi cứ tưởng cô nói chuyện với cái chân." Y Lai hỏi.
Hải Na buồn bực nhìn y.
"Bây giờ cô rất khó chịu sao?"
Hải Na gật gật đầu.
"Muốn xem tôi làm ảo thuật không?"
Hải Na chần chừ một chút, lại gật đầu.
Y Lai buông ly rượu đỏ, đem hau tay xòe ra trước mặt nàng. Hai tay Y Lai thon dài trắng nõn, rất dễ nhìn. Tay y quơ quơ trước mặt nàng, tiếp đó nắm chặt hai tay, đột nhiên mở ra, trong tay y đã có hai hộp kem lạnh.
Trên mặt Hải Na lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc Lâm Sắt trở lại từ phòng rửa tay, liền nhìn thấy Hải Na ôm cánh tay Y Lai, hai người cúi đầu không biết là đang nói gì, vẻ mặt Hải Na có vẻ rất vui.
Mặt Lâm Sắt nhất thời đen.
Lâm Sắt đi tới trước mặt hai người: "Hải Na tiểu thư, có thể nhường chỗ cho tôi không?"
Đau buồn trên gương mặt Hải Na đã biến đi đâu mất, mắt phượng liếc qua, một mặt ngây thơ nói: "Bên kia có rất nhiều ghế mà."
Lâm Sắt: "..."
Hắn rốt cuộc biết bản lĩnh câu nhân của Y Lai mạnh bao nhiêu.
Khi tiệc sinh nhật kết thúc, tuy rằng Mễ Ân đã vài lần nhắc khéo các vị quan khách không được nhắc đến chuyện này, thế nhưng mọi chuyện rất nhanh đã bị lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không sót.
Dương hiên, trog đó có cả chuyện Lâm Sắt vì Y Lai cùng ng khác giao tranh, cả chuyện hai người hôn môi. Rất nhiều người nghĩ bọn họ đang ở cùng nhau. Còn có chuyện Mễ Ái vì Y Lai cùng Tháp Thụy trang đấu, tư duy dân chúng rất khó đoán. Nếu như chuyện này xảy ra trong quá khứ, Y Lai nhất định sẽ bị goi là "hồ ly", thế nhưng hiện tại fan não tàn của y lại rất đông nha!
"Y Lai mị lực thật lớn!"
"Mễ Ái của chúng ta cũng thật dũng cảm!"
"Lâm Sắt đại nhân ghen, haha!"
"Mọi người nói xem, Mễ Ái cùng Lâm Sắt, ai hợp với Y Lai hơn?"
Vấn đề này tung hoành trên mạng một trận, gây náo động rất lớn, rất nhiều người bình luận phát biểu chính kiến của mình.
Tâm tình Y Lai rất tốt, nhìn bài đăng này, lại dùng tài khoản giả lén lút bình luận: "Đương nhiên là Mễ Ái rồi! Mỹ thiếu niên mới mẻ ngon miệng! Nếu như là tôi, cả ngày nhìn mặt Lâm Sắt già nua kia, quả thực ăn không ngon."
Ngày hôm sau, lời nhắn này liền nhận rất nhiều phản hồi công kích, đặc biệt có một tài khoản là "Ni Khắc Tư", ngôn ngữ của hắn là kịch liệt nhất! Hắn lưu loát phát biểu mười vạn chữ phản bác quan điểm Y Lai, luận ưu điểm của đại thúc so với mỹ thiếu niên, luận cứ đầy đủ, trật tự rõ ràng. Y Lai nhìn cũng không đủ sức phản kháng, nếu như không phải ba chữ "Ni Khắc Tư" kia quá lớn, y chắc cũng sẽ tán thành quan điểm của vị này.
Y Lai ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sắt đối diện đang xem báo, trện mặt lộ ra biểu tình hiểu rõ: "Hóa ra vành mắt anh đen là do vậy."
Lâm Sắt hàm hậu nhìn y.
Y Lai hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa, nhìn bản mặt anh là tôi muốn móc luôn cặp mắt đào hoa kia ra rồi đồ lang sói!
----------------------------
Hiendu: Tui định để dành đăng 1 lần luôn, mà thấy con dân kêu gào thảm thiết quá nên nhá hàng trước một chương:v vào năm học bận sấp mặt đm:)))
À hôm trước có bạn hỏi xin ảnh bìa truyện á, tại bận quá nên tui quên mất:>> Xin lỗi nha. Giờ lại không thấy tin nhắn bạn đó đâu, nếu bạn có đọc thì cmt lại gmail nha tớ gửi qua ahhuhu:>>
Mễ Ái về mặt Vật Lý rất ưu tú, chuyên nghiệp, thế nhưng đối với những chuyện khác lại có chút đơn thuần. Cậu ngây thơ tin tưởng lời của cha cậu, cho rằng mình thật sự phải đánh nhau với Tháp Thụy mới có thể làm bạn nhảy Y Lai. Cậu là người rất coi trọng chữ tín, chuyện cậu đã hứa với Y Lai thì nhất định phải làm cho bằng được. Cho nên lúc đối mặt với tên Tháp Thụy to con gấp ba lần cậu, cậu vẫn một mực nghiêm túc hỏi: "Thúc thúc, chúng ta đánh ở đây luôn hay sao?"
Khóe mắt Tháp Thụy giật giật, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Mễ Ân Tinh Tương. Mễ Ái tay chân đều nhỏ xíu, chỉ cần gã không chế sức mạnh không tốt một chút, đứa nhỏ này liền coi như bị phế bỏ. Sau đó gã cũng sẽ bị Mễ ân tống cổ về trời luôn.
Mễ Ân cũng bị chọc cho tức điên, con trai ngốc của ông ta không chỉ phá vỡ kế hoạch ban đầu, còn mạnh mẽ kiên quyết dâng hiến cái mạng nhỏ của mình đi chịu chết!
Mễ Ân Tinh Tương quát: "Đánh cái gì mà đánh! Mễ Ái, võ thuật của con tới đâu mà đòi đánh!"
"Con đánh vì tự trọng của bản thân." Mễ Ái lạnh nhạt nói: "Có chết cũng không thối lui."
Đánh cái mẹ ngươi!!!
Mễ Ân Tinh Tương đột nhiên rất muốn chửi bậy. Ông nhịn xuống, môi giật giật, cuối cùng nói: "Cút sang một bên!"
Mễ Ân vốn cảm thấy những chuyện này đã đủ mất mặt, thế nhưng không nghĩ tới lại có chuyện còn đáng đập đầu hơn! Lâm Sắt vốn là con rể tương lai bảo bối trong lòng ông, mà hiện tại "con rể" đứng dậy, nói rằng: "Mễ Ân Tinh Tương, vừa rồi chỉ là chuyện vui chọc cho ngài cười thôi, thật ra tôi mới là bạn nhảy của Y Lai." Lâm Sắt vừa nói vừa khoát tay ôm bả vai Y Lai, thân mật ôm y, "Tôi nguyện ý tỷ thí cùng thiếu tướng Tháp Thụy đây."
Con rể vàng ngọc của ta sao lại đi cùng Y Lai? Năm đó lúc cả thế giới thù hằn Y Lai, chẳng phải hắn và ông ta rất thân thiết sao? Y Lai này quả nhiên là hồ ly tinh, không chỉ quyến rũ con trai ông, còn quyến rũ luôn cả con rể! Mễ Ái cho Tháp Thụy một ánh mắt, nếu Lâm Sắt muốn chết, nhất định phải cho kẻ phản bội ấy một bài học, khiến hắn đến nửa cái mạng cũng không còn.
Tháp Thụy gồng mình, hai tay đầy cơ bắp nổi rõ, gương mặt vốn xấu xí càng thêm phần khủng bố.
Mà trong đám đông có một cô thiếu nữ, trên mặt nàng xuất hiện biểu tình thương tâm, viền mắt hồng hồng, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Hải Na là một cô gái mạnh mẽ, giờ phút này lại chỉ có thể ngây ngốc nhìn hai người. Thế nhưng khi mọi người nhường ra một chỗ trống để Lâm Sắt cùng Tháp Thụy đánh nhau, Hải Na mới hoàn hồn. Nàng biết Tháp Thụy lợi hại, gã đàn ông cường tráng này đã từng tay không giết mười con mãnh thú đó!
Đúng là sức mạnh tình yêu, thân thể nhỏ bé kiều diễm liền xông ra ngoài, dang hai tay che trước mặt Lâm Sắt: "Baba, này không công bằng!"
Mễ Ân Tinh Tương thực sự bị chọc cho tức điên, hắn rất muốn tự tay đánh chết con trai ngốc mọt sách cùng cả đứa con gái này.
"Hải Na nói rất đúng, Tháp Thụy là mãnh thú từng chinh chiến rất nhiều lần trên chiến trường, hai người này chênh lệch quá nhiều. Cho dù Tháp Thụy có thắng Lâm Sắt, cũng không phải chuyện vẻ vang gì." Mễ Ái nói.
"Mễ Ân Tinh Tương, coi như tôi giữ mặt mũi cho ngài, lưu lại cho Tháp Thụy một cái mạng." Lâm Sắt lạnh nhạt nói.
Đây chính là khiêu khích a!!!
"Dẫn Hải Na đi đi." Mễ Ân ra lệnh.
Hải Na bị một người gõ một cái liền ngất đi, tiếp đó bị ôm qua một bên.
Mễ Ân đã quyết định, hôm nay nhất định ông sẽ khiến cho Lâm Sắt hối hận vì những câu nói của hắn.
Mọi người nhất thời lùi lại tạo khảng trống cho hai người họ. Lâm Sắt tuy rằng sinh ra cũng cao to, thế nhưng đứng trước mặt Tháp Thụy lại trở nên "nhỏ bé yêu kiều."
Hai ngừơi cũng ngầm chuẩn bị biến thành hình thú để chiến đấu. Tháp Thụy sức rất mạnh, gã đột nhiên dang hai tay ra, ngoại trừ mùi sát khí đang ngợp trời kia còn có một trận gió lạnh thấu xương thổi ngang qua. Mọi người đứng vây xem đều thấy lạnh đi mấy phần. Lâm Sắt đột nhiên lùi về sau, nhảy lên một tảng đá. Tháp Thụy thu tay về, một cước đá tới, mang theo một trận gió rét. Lâm Sắt cũng không trốn, mạnh mẽ thẳng thắn đấm một phát vào bụng Tháp Thụy, hai người đều ăn đau, lùi về sau hai bước.
Hai người nghỉ ngơi mười mấy giây, lại đồng thời phát động tấn công. Tháp Thụy nắm tay thành đấm hướng về phía mặt Lâm Sắt, tay Lâm Sắt thì lại nhắm thẳng nửa người dưới của Tháp Thụy. Năm phút sau, Tháp Thụy ôm nửa thân dưới nằm xuống đất kêu rên. Mặt Lâm Sắt xưng phù, thế nhưng vẫn thẳng tắp đứng đó.
Thắng bại đã định.
Mặt Mễ Ân triệt để đen, mặt mũi ngày hôm nay của ông cùng con cái đều đi mất hết, cái gì cũng không còn sót lại.
Ông tàn bạo trừng Lâm Sắt một chút, lại trừng Y Lai, tiếp đó hít sâu một hơi nói: " Xin mời đại gia cứ tự nhiên tận hưởng bữa tiệc." nói xong cũng xoay người rời đi.
Đây là một bước đệm nhỏ trong tiệc sinh nhật của Mễ Ân, mà lại trở thành nội dung thú vị nhất, sau này rất nhiều người cứ hễ nhìn thấy ông là lại nhắc tới chuyện này. Đây lại trở thành tiệc sinh nhật bết bát nhất của ông.
Lâm Sắt đi tới trước mặt Y Lai, chìa tay phải ra trước mặt y, cúi người chào: "Tôi có thể mời em khiêu vũ một đoạn nhạc không?"
Tâm tình Y Lai cũng rất tốt, hiển nhiên rất hài lòng phối hợp với biểu hiện của Lâm Sắt: "Rất vinh hạnh."
Âm nhạc vừa vặn là điệu Waltz. Lâm Sắt một tay nắm tay y, một tay ôm eo y, hai người nhẹ nhàng khiêu vũ.
"Tại sao lại là tôi nhảy bước của nữ?" Y Lai nhìn hắn.
"Em nhìn mặt tôi đi." Lâm Sắt nói.
Y Lai nhìn gương mặt đầy vết xanh xanh tím tím của hắn, cũng không nói gì thêm.
"Sao em quen biết thằng nhóc kia?" Lâm Sắt nhịn không được hỏi. Đầu tiên là Hoắc Cách, giờ lại là tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Y Lai mị lực thật lớn a!
Lần trước hắn bảo Cách Lỗ Tư nói xấu Hoắc Cách trước mặt Y Lai, Y Lai dần dần xa lánh Hoắc Cách, mới loại trừ được đại họa. Có điều tiểu tử này có chút ngu ngốc, cha nhóc ta cũng không có khả năng để cho nó dây dưa với Y Lai. Nghĩ tới đây Lâm Sắt mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không được can thiệp chuyện của nhau."
"Nhìn mặt tôi đi..."
"Làm tốt lắm. Ha ha, vừa nãy sắc mặt của Mễ Ân xanh mét cả lên." Nghĩ đến Mễ Ân, tâm tình Y Lai lại hết sức tốt.
Lâm Sắt đột nhiên hôn y, đem mọi lời nói của y toàn bộ nuốt vào. Lúc bắt đầu Y Lai có chút bài xích, kỹ thuật hôn của Lâm Sắt rất tốt, đầu lưỡi lướt qua môi y, mang theo một chút run rẩy, Y Lai rất nhanh liền bị sa vào, theo bản năng mà đáp lại hắn.
Chờ nụ hôn kết thúc, chân Y Lai trụ không vững nữa, cả người cũng dâng lên một luồng nhiệt khí. Đương nhiên Lâm Sắt cũng không khá hơn chút nào, hắn cảm giác được nơi "nào đó" đang nhô lên!
"Lâm tiên sinh!" Một âm thanh nức nở vang lên.
Y Lai đột nhiên tuột ra hỏi lồng ngực Lâm Sắt, lùi về sau hai ba bước.
Hải Na đứng bên cạnh Lâm Sắt. Y Lai nhìn nửa người dưới của hắn, y đi rồi, cái "phúc" kia sẽ không được giải quyết đâu a! Sắc mặt Lâm Sắt không khỏi đen, cùng Hải Na tùy tiện nói hai câu liền đi tới phòng rửa tay.
Tâm tình Y Lai càng tốt lên mấy phần. Y tìm một cái ghế đá ngồi xuống, cầm ly rượu đỏ chậm chạp thưởng thức.
Thiếu nữ đỏ mặt ngồi xuống bên cạnh y.
"Anh... là người yêu của Lâm tiên sinh sao?" Hải Na nhìn chân, thấp giọng hỏi. Có điều rất lâu sau cũng không nghe thấy tiếng trả lời, nàng không khỏi quay đầu nhìn người bên cạnh. Người này thực sự rất đẹp, nàng nhìn đôi gò má kia, cũng ngẩn cả người.
"Cô đang nói chuyện với tôi hả? Tôi cứ tưởng cô nói chuyện với cái chân." Y Lai hỏi.
Hải Na buồn bực nhìn y.
"Bây giờ cô rất khó chịu sao?"
Hải Na gật gật đầu.
"Muốn xem tôi làm ảo thuật không?"
Hải Na chần chừ một chút, lại gật đầu.
Y Lai buông ly rượu đỏ, đem hau tay xòe ra trước mặt nàng. Hai tay Y Lai thon dài trắng nõn, rất dễ nhìn. Tay y quơ quơ trước mặt nàng, tiếp đó nắm chặt hai tay, đột nhiên mở ra, trong tay y đã có hai hộp kem lạnh.
Trên mặt Hải Na lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc Lâm Sắt trở lại từ phòng rửa tay, liền nhìn thấy Hải Na ôm cánh tay Y Lai, hai người cúi đầu không biết là đang nói gì, vẻ mặt Hải Na có vẻ rất vui.
Mặt Lâm Sắt nhất thời đen.
Lâm Sắt đi tới trước mặt hai người: "Hải Na tiểu thư, có thể nhường chỗ cho tôi không?"
Đau buồn trên gương mặt Hải Na đã biến đi đâu mất, mắt phượng liếc qua, một mặt ngây thơ nói: "Bên kia có rất nhiều ghế mà."
Lâm Sắt: "..."
Hắn rốt cuộc biết bản lĩnh câu nhân của Y Lai mạnh bao nhiêu.
Khi tiệc sinh nhật kết thúc, tuy rằng Mễ Ân đã vài lần nhắc khéo các vị quan khách không được nhắc đến chuyện này, thế nhưng mọi chuyện rất nhanh đã bị lộ ra ngoài, thậm chí ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không sót.
Dương hiên, trog đó có cả chuyện Lâm Sắt vì Y Lai cùng ng khác giao tranh, cả chuyện hai người hôn môi. Rất nhiều người nghĩ bọn họ đang ở cùng nhau. Còn có chuyện Mễ Ái vì Y Lai cùng Tháp Thụy trang đấu, tư duy dân chúng rất khó đoán. Nếu như chuyện này xảy ra trong quá khứ, Y Lai nhất định sẽ bị goi là "hồ ly", thế nhưng hiện tại fan não tàn của y lại rất đông nha!
"Y Lai mị lực thật lớn!"
"Mễ Ái của chúng ta cũng thật dũng cảm!"
"Lâm Sắt đại nhân ghen, haha!"
"Mọi người nói xem, Mễ Ái cùng Lâm Sắt, ai hợp với Y Lai hơn?"
Vấn đề này tung hoành trên mạng một trận, gây náo động rất lớn, rất nhiều người bình luận phát biểu chính kiến của mình.
Tâm tình Y Lai rất tốt, nhìn bài đăng này, lại dùng tài khoản giả lén lút bình luận: "Đương nhiên là Mễ Ái rồi! Mỹ thiếu niên mới mẻ ngon miệng! Nếu như là tôi, cả ngày nhìn mặt Lâm Sắt già nua kia, quả thực ăn không ngon."
Ngày hôm sau, lời nhắn này liền nhận rất nhiều phản hồi công kích, đặc biệt có một tài khoản là "Ni Khắc Tư", ngôn ngữ của hắn là kịch liệt nhất! Hắn lưu loát phát biểu mười vạn chữ phản bác quan điểm Y Lai, luận ưu điểm của đại thúc so với mỹ thiếu niên, luận cứ đầy đủ, trật tự rõ ràng. Y Lai nhìn cũng không đủ sức phản kháng, nếu như không phải ba chữ "Ni Khắc Tư" kia quá lớn, y chắc cũng sẽ tán thành quan điểm của vị này.
Y Lai ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Sắt đối diện đang xem báo, trện mặt lộ ra biểu tình hiểu rõ: "Hóa ra vành mắt anh đen là do vậy."
Lâm Sắt hàm hậu nhìn y.
Y Lai hừ lạnh một tiếng, không nhìn hắn nữa, nhìn bản mặt anh là tôi muốn móc luôn cặp mắt đào hoa kia ra rồi đồ lang sói!
----------------------------
Hiendu: Tui định để dành đăng 1 lần luôn, mà thấy con dân kêu gào thảm thiết quá nên nhá hàng trước một chương:v vào năm học bận sấp mặt đm:)))
À hôm trước có bạn hỏi xin ảnh bìa truyện á, tại bận quá nên tui quên mất:>> Xin lỗi nha. Giờ lại không thấy tin nhắn bạn đó đâu, nếu bạn có đọc thì cmt lại gmail nha tớ gửi qua ahhuhu:>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook