Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 39: Nhược điểm
"Khắc Thụy Tư." Y Lai nói, đây là họ hiện tại của cậu.
(Sao mấy cái tên họ y hệt nhaoo ko vậy?!? -.-)
"Lại đây." Ngữ khí Lâm Sắt bất thường.
Hai tay Y Lai nắm lấy nhau, có vẻ hơi bất an. Cách Lỗ Tư đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt cầu viện của Y Lai.
Ánh mắt Lâm Sắt cứng rắn, Y Lai không thể không đi đến.
Ánh mắt Lâm Sắt dừng lại trên gương mặt Y Lai, nhìn chằm chặp cậu, tựa hồ phải đem linh hồn cậu kéo ra. Thời điểm Y Lai đi tới trước bàn, Lâm Sắt đột nhiên nói: "Khom lưng."
Y Lai khom lưng xuống, bàn tay Lâm Sắt liền xoa xoa gương mặt ấy, đôi tay kia trên mặt cậu từng chút từng chút vuốt ve nhẹ nhàng, lạnh lẽo thấu xương giống như rắn độc, khiến cho Y Lai rất muốn né tránh.
Lâm Sắt đột nhiên thu tay về. Anh không có nhìn người trước mặt nữa, ánh mắt hoàn toàn toàn tập trung vào quang não trong tay. Rõ ràng chỉ là một vật bình thường, ánh mắt Lâm Sắt lại như nhìn người yêu, trong mắt hiện ra một vệt ôn nhu quỷ dị.
Kỳ thực bởi vì Y Lai không thấy được thứ bên trong quang não. Quang não trong tay Lâm Sắt hiện lên một bức ảnh, đó là một thanh niên tóc đỏ mắt xanh, toàn thân lại mang theo một luồng thanh khí, mà người vận âu phục đứng trước mặt một thân thổ khí, mang kính mắt dày nặng, cùng thanh niên trong bức ảnh kia hoàn toàn khác nhau.
(Hiên Dư: Tui có cảm giác quang não là cái Ipad ớ *.,*)
Lâm Sắt vốn là ghị lấy mắt kính của cậu, hiện tại đột nhiên thả lỏng. Anh ngồi tựa trên ghế, hai tay vô lực thả ra, cả người đều hiện ra một trạng thái quỷ dị.
Y Lai cảm thấy người này rất không bình thường, tựa hồ hơi có vẻ thần kinh. Hơn nữa có thể chắc chắn rằng cậu không thích người này, bất luận là vì nguyên nhân gì.
"Tiên sinh, một giờ sau tôi sẽ lên phi cơ rời khỏi Phong Thần tinh, ngài có muốn cử Tina đến đây không?" Cách Lỗ Tư cảm thấy Y Lai không cách nào đảm nhiệm được công việc này, cho nên lại lần nữa hỏi dò Lâm Sắt.
"Không cần." Lâm Sắt nói.
Thời gian cấp bách, Cách Lỗ Tư dùng nửa giờ bàn giao chuyện bình thường cậu cần làm cùng những điều Lâm Sắt kiêng kỵ. Y Lai hiển nhiên thông minh có hạn, trên mặt hiện vẻ hơi dại ra. Cách Lỗ Tư cũng không quá cố gắng: "Chút nữa tôi sẽ mang tư liệu gửi đến quang não cậu, xem cho cẩn thận."
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Lâm Sắt vẫn là trầm mặc, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cửa sổ, đầu óc đã kinh hoàn toàn bay đi nơi nào.
Ánh mắt Y Lai không khỏi lạc trên người anh, Cách Lỗ Tư cũng chú ý tới, hắn kề sát vào Y Lai, dùng thanh âm cực thấp nói: "Mấy cái từ tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt Lâm Sắt: Giao nhân châu, phi thuyền rơi tan, còn có... Y Lai."
Y Lai kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, cậu như vậy bởi vì cậu cùng mấy từ này có quan hệ. Cậu nguyên bản là người của Giao tộc, nước mắt của cậu ở đâu rồi? Y Lai biết mình mất đi một đoạn ký ức trọng yếu, thế nhưng những chuyện kia đã không còn quan trọng nữa, cho nên cậu cũng không cố hết sức tìm kiếm. Cậu tên Y Lai, cũng đã trải qua một trận phi thuyền bị rơi tan, như vậy, có thể hay không là nhược điểm của Lâm Sắt?
Cách Lỗ Tư sau khi rời đi, Lâm Sắt không nói gì, cũng không có bàn giao cho cậu làm bất cứ chuyện gì, Y Lai liền đứng đực ở nơi đó như tên ngốc, trên căn bản không chút cảm giác. Ánh mắt Y Lai vẫn rơi trên người Lâm Sắt, mắt kính dày nặng che đi mọi tâm tình trong đáy mắt. Từ trong mấy động tác của Lâm Sắt, Y Lai liền có thể phán đoán ra tính cách của anh, người này hành sự cẩn thận, thủ đoạn tàn nhẫn, tính nết xác thực không thể nào tốt nổi.
Lâm Sắt đột nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu. Cái nhìn kia khiến sau lưng Y Lai phát lạnh.
"Cậu làm sao vẫn còn ở đây?" Lâm Sắt hỏi.
"Tôi... vẫn luôn ở đây, ngài có chuyện gì cần tôi sao?" Trong thanh âm Y Lai lộ ra một chút nhát gan.
"Tôi có việc sẽ gọi cậu, ra ngoài trước đi." Lâm Sắt nói.
Y Lai đi ra ngoài, cũng chỉ đứng tại cửa, đi ra ngoài thi có thể làm được cái gì đây? Cậu không có phòng làm việc riêng, căn bản không có chỗ để đi, nếu như đến phòng nghỉ ngơi, chút nữa sẽ có người nói cậu lười biếng. Có điều đứng ngoài cửa so với đứng trong phòng làm việc Lâm Sắt còn khá hơn. Cậu rất không thích Lâm Sắt, không thích tướng mạo anh, không thích cách anh ăn mặc, không thích nhất cử nhất động của anh, loại căm ghét kia là từ sâu trong nội tâm tản mát ra.
Đứng bên ngoài văn phòng, hít thở không khí trong lành, cả người cậu đều thanh tĩnh lại.
Có điều một lát sau, Y Lai liền nhớ tới Cách Lỗ Tư nói Lâm Sắt tính khí không tốt. Thời điểm cậu lại lần nữa đi vào văn phòng, bên trong đã kinh dày đặc khói mờ, nam nhân ngồi giữa làn khói, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn nghiêng một bên, đống văn kiện trên bàn rơi tứ tung, toàn bộ văn phòng quả thực loạn tung lên.
Tay Y Lai đè phím ấn trên cửa muốn gọi người máy đến dọn dẹp, ánh mắt Lâm Sắt liền giống như rắn độc rơi trên người cậu.
"Cút!!!" Thanh âm Lâm Sắt mang theo ý tàn nhẫn.
Y Lai rất nhanh lăn đi, trong phút chốc cậu đóng cửa lại, khóe miệng cậu câu lên một nụ cười nhạt nhòa. Hành động quái dị của Lâm Sắt khiến cậu càng lúc càng tiến gần đến suy đoán của mình. Cậu cảm thấy, Lâm Sắt tựa hồ hoài niệm chuyện gì đó, loại tình cảm kia đã hoàn toàn nhiễu loạn cuộc sống của anh.
Đi theo bên người Lâm Sắt mấy ngày, Y Lai càng hiểu Lâm Sắt hơn một chút. Người này sẽ có một chút hành động quái dị. Tỷ như phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh xưa nay không cho ai tiến vào, tỷ như ngăn kéo thứ nhất của anh vĩnh viễn khóa chặt, tỷ như thời điểm anh ngủ trưa lại đột nhiên thức tỉnh, trong miệng luôn lẩm bẩm một cái tên, tỷ như anh thường đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt lạc ở phương xa, trong mắt lại lộ ra đau thương sâu sắc, đương nhiên còn có cả hút thuốc uống rượu không biết tiết chế.
Người đàn ông này xem ra cứng rắn cực kỳ, đao thương bất nhập, thế nhưng kỳ thực vẫn là có nhược điểm. Nam nhân có nhược điểm... La Đức không có nhược điểm, sở dĩ Lâm Sắt so với La Đức càng dễ đối phó hơn, sự lựa chọn của cậu không có sai. Chỉ là, nhược điểm của anh là gì? Hiện tại cậu chỉ cần tìm được điểm yếu của Lâm Sắt, tiếp đó hảo hảo lợi dụng, liền có thể lấy được vật mình muốn. Ánh mắt Y Lai thất thần, đôi kính che đi vệt sung sướng nơi đáy mắt.
Y Lai chất phác ít lời, Lâm Sắt cũng không có hứng thú trò chuyện, hai người đều xem như người còn lại không tồn tại, ngược lại đều bình an vô sự.
Có chuyện này khiến cả bộ hành chính được mở rộng tầm mắt. Đã qua ba, bốn tháng, Y Lai ngu ngốc kia cư nhiên lại không có bị đuổi việc.
"Nghe gì chưa? Cái vị kia là Lâm Sắt tiên sinh đó!"
Lâm Sắt Wilson, chủ nhân gia tộc lớn nhất Đế Quốc, một vị đàn ông kim cương độc thân đó nha.
Giá trị bản thân Lâm Sắt so với La Đức lớn gấp mấy trăm lần! Đối với Y Lai lúc trước bị bọn họ vất vả đẩy ra mà chả được gì, các nam nhân ước ao, các nữ nhân đố kỵ.
Tin tức Lâm Sắt ở Phong Thần tinh dần truyền ra, rất nhanh liền có rất nhiều thiệp mời đưa đến tay anh, mời anh tham gia các loại tiệc rượu, Lâm Sắt cuối cùng chỉ chọn một cái, là tiệc rượu do công tước Ni Khắc tổ chức.
Y Lai cũng đi theo. Giữa một đám quý tộc, cậu có vẻ hoàn toàn không thích nhìn bọn họ uống rượu đàm tiếu, ăn mặc diêm dúa. Cậu vẫn đi theo sau lưng Lâm Sắt, dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác cũng khiến không ít người chú ý.
"Không được uống rượu, chờ chút nữa đưa tôi về." Ngữ khí Lâm Sắt như ra lệnh.
Cuối cùng, Lâm Sắt thật sự uống say.
Kỳ thực, dùng thân phận của anh, căn bản không cần ứng phó những vị quý tộc cùng thương nhân ở Phong Thần tinh. Anh uống say, bởi vì anh muốn say. Chỉ có công tước Ni Khắc nhìn không thấu, còn cảm giác mình đặc biệt có mặt mũi.
Nam nhân say rượu so với lúc bình thường cũng không có gì khác nhau, chỉ là ánh mắt không còn sắc bén như ngày xưa. Y Lai đỡ Lâm Sắt ra ngoài, chờ ra khỏi tầm nhìn của công chúng, Lâm Sắt đột nhiên tới gần, cả người đều dựa vào trên người Y Lai. Lâm Sắt không mập, thế nhưng thân hình anh cao lớn mà cường tráng, cả người đè trên người cậu, đè đến vô cùng không thoải mái.
Y Lai cũng không biết nơi ở của Lâm Sắt, cho nên mang anh về công ty. Trong phòng làm việc Lâm Sắt có giường, Y Lai giúp anh cởi áo khoác, đỡ anh nằm xuống. Trong quá trình này, Lâm Sắt đều hết sức phối hợp, Y Lai thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Y Lai không nghĩ tới chính là, thời điểm khi cậu muốn xoay người rời đi, Lâm Sắt đột nhiên nắm lấy tay cậu, hơi dùng sức liền đem cậu đẩy lên giường, thân thể cường tráng đè xuống, chôn mặt vào cổ Y Lai, thở hồng hộc giống như cá mắc cạn. Mùi rượu trên người Lâm Sắt phả vào chóp mũi Y Lai, cậu cảm giác được một trận buồn nôn, khó đè xuống mong muốn đập tên nam nhân này. Miệng anh lại phun ra một cái tên lại làm cho cậu choáng váng.
Lâm Sắt gọi tên Y Lai.
Y Lai đột nhiên dùng sức, một nắm đấm liền nện lên đầu Lâm Sắt, tiếp đó từ dưới thân anh thoát ra.
Y Lai đứng bên giường, mặt không chút cảm xúc nhìn nam nhân một chút. Khí chất trên người cậu đột nhiên thay đổi, vẻ ngơ ngác đã biến mất, cả người đều trở nên sắc bén. Đầu tiên cậu xác định Lâm Sắt đã hoàn toàn say, tiếp đó ở hệ thống camera theo dõi động đậy tay chân một chút, cuối cùng ánh mắt rơi trên cửa phỏng luôn đóng chặt. Y Lai cảm thấy căn phòng này chứa rất nhiều bí mật, chỉ cần mở ra cánh cửa kia, cậu có thể nhìn thấy được chân tướng, biết được điểm yếu của Lâm Sắt.
Bóng người Y Lai tấn tốc vọt đến trước cánh cửa kia. Cánh cửa này cùng mấy cái khác có chút khác biệt, phá khóa cửa này đơn giản, thế nhưng mở mà không để lại dấu vết lại có chút khó khăn. Cho nên Y Lai phá khóa cánh cửa này lại mất đi một phen công sức.
Mười phút sau, Y Lai cuối cùng cũng đẩy cửa ra, khi cậu nhìn thấy một thứ gì đó trong phòng thì cậu hoàn toàn sửng sốt. Đó là một gian phòng được bố trí vô cùng ấm áp, mặt tường màu trắng, ánh đèn dìu dịu, trên bàn bày hoa tươi, trên mặt đất có đá hoa cương xinh đẹp. Bên trong có một chiếc giường, có một người nằm trên đó. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, dáng người kia cũng trở nên nhu hòa. Người kia không mặc quần áo, da trắng nõn, đường nét ôn nhu, mái tóc màu đỏ, xương bả vai xinh đẹp, thời điểm Y Lai tới gần, người kia cũng chậm rãi xoay người lại...
Thời điểm khi thấy gương mặt đó, trong lòng Y Lai nhảy lên một cái, theo bản năng mà lùi về sau hai bước. Đôi mắt xanh lam của người trên giường kia vẫn cứ nhìn cậu trừng trừng.
Nguyên nhân Y Lai sợ hãi không phải bởi vì cặp mắt kia quá mức khủng bố, mà là bởi vì người nằm trên giường kia cùng cậu giống nhau như đúc. Gương mặt đó cậu ở trong gương đã gặp qua vô số lần.
Y Lai tấn tốc trấn định lại, cậu đi về phía trước hai bước, người trên giường vẫn trừng trừng nhìn cậu, hoặc là nói không phải là nhìn cậu, bởi vì ánh mắt người kia không có tiêu điểm. Ánh mắt Y Lai đảo qua trong phòng, rốt cuộc phát hiện vấn đề. Cậu đưa tay ra, quả nhiên chỉ sờ được một khoảng không. Sở dĩ người này không phải người thật, mà là một cái hình chiếu... Sở dĩ... nhược điểm của Lâm Sắt là người này sao?
------
Hiên Dư: Chương này ngắn quá~ Ăn tết vui vẻ nha mấy má:"> má nào sủng công chuẩn bị chương saooo hứng một thúng máo chó nha~~~
(Sao mấy cái tên họ y hệt nhaoo ko vậy?!? -.-)
"Lại đây." Ngữ khí Lâm Sắt bất thường.
Hai tay Y Lai nắm lấy nhau, có vẻ hơi bất an. Cách Lỗ Tư đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt cầu viện của Y Lai.
Ánh mắt Lâm Sắt cứng rắn, Y Lai không thể không đi đến.
Ánh mắt Lâm Sắt dừng lại trên gương mặt Y Lai, nhìn chằm chặp cậu, tựa hồ phải đem linh hồn cậu kéo ra. Thời điểm Y Lai đi tới trước bàn, Lâm Sắt đột nhiên nói: "Khom lưng."
Y Lai khom lưng xuống, bàn tay Lâm Sắt liền xoa xoa gương mặt ấy, đôi tay kia trên mặt cậu từng chút từng chút vuốt ve nhẹ nhàng, lạnh lẽo thấu xương giống như rắn độc, khiến cho Y Lai rất muốn né tránh.
Lâm Sắt đột nhiên thu tay về. Anh không có nhìn người trước mặt nữa, ánh mắt hoàn toàn toàn tập trung vào quang não trong tay. Rõ ràng chỉ là một vật bình thường, ánh mắt Lâm Sắt lại như nhìn người yêu, trong mắt hiện ra một vệt ôn nhu quỷ dị.
Kỳ thực bởi vì Y Lai không thấy được thứ bên trong quang não. Quang não trong tay Lâm Sắt hiện lên một bức ảnh, đó là một thanh niên tóc đỏ mắt xanh, toàn thân lại mang theo một luồng thanh khí, mà người vận âu phục đứng trước mặt một thân thổ khí, mang kính mắt dày nặng, cùng thanh niên trong bức ảnh kia hoàn toàn khác nhau.
(Hiên Dư: Tui có cảm giác quang não là cái Ipad ớ *.,*)
Lâm Sắt vốn là ghị lấy mắt kính của cậu, hiện tại đột nhiên thả lỏng. Anh ngồi tựa trên ghế, hai tay vô lực thả ra, cả người đều hiện ra một trạng thái quỷ dị.
Y Lai cảm thấy người này rất không bình thường, tựa hồ hơi có vẻ thần kinh. Hơn nữa có thể chắc chắn rằng cậu không thích người này, bất luận là vì nguyên nhân gì.
"Tiên sinh, một giờ sau tôi sẽ lên phi cơ rời khỏi Phong Thần tinh, ngài có muốn cử Tina đến đây không?" Cách Lỗ Tư cảm thấy Y Lai không cách nào đảm nhiệm được công việc này, cho nên lại lần nữa hỏi dò Lâm Sắt.
"Không cần." Lâm Sắt nói.
Thời gian cấp bách, Cách Lỗ Tư dùng nửa giờ bàn giao chuyện bình thường cậu cần làm cùng những điều Lâm Sắt kiêng kỵ. Y Lai hiển nhiên thông minh có hạn, trên mặt hiện vẻ hơi dại ra. Cách Lỗ Tư cũng không quá cố gắng: "Chút nữa tôi sẽ mang tư liệu gửi đến quang não cậu, xem cho cẩn thận."
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Lâm Sắt vẫn là trầm mặc, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cửa sổ, đầu óc đã kinh hoàn toàn bay đi nơi nào.
Ánh mắt Y Lai không khỏi lạc trên người anh, Cách Lỗ Tư cũng chú ý tới, hắn kề sát vào Y Lai, dùng thanh âm cực thấp nói: "Mấy cái từ tuyệt đối không được nhắc tới trước mặt Lâm Sắt: Giao nhân châu, phi thuyền rơi tan, còn có... Y Lai."
Y Lai kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, cậu như vậy bởi vì cậu cùng mấy từ này có quan hệ. Cậu nguyên bản là người của Giao tộc, nước mắt của cậu ở đâu rồi? Y Lai biết mình mất đi một đoạn ký ức trọng yếu, thế nhưng những chuyện kia đã không còn quan trọng nữa, cho nên cậu cũng không cố hết sức tìm kiếm. Cậu tên Y Lai, cũng đã trải qua một trận phi thuyền bị rơi tan, như vậy, có thể hay không là nhược điểm của Lâm Sắt?
Cách Lỗ Tư sau khi rời đi, Lâm Sắt không nói gì, cũng không có bàn giao cho cậu làm bất cứ chuyện gì, Y Lai liền đứng đực ở nơi đó như tên ngốc, trên căn bản không chút cảm giác. Ánh mắt Y Lai vẫn rơi trên người Lâm Sắt, mắt kính dày nặng che đi mọi tâm tình trong đáy mắt. Từ trong mấy động tác của Lâm Sắt, Y Lai liền có thể phán đoán ra tính cách của anh, người này hành sự cẩn thận, thủ đoạn tàn nhẫn, tính nết xác thực không thể nào tốt nổi.
Lâm Sắt đột nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cậu. Cái nhìn kia khiến sau lưng Y Lai phát lạnh.
"Cậu làm sao vẫn còn ở đây?" Lâm Sắt hỏi.
"Tôi... vẫn luôn ở đây, ngài có chuyện gì cần tôi sao?" Trong thanh âm Y Lai lộ ra một chút nhát gan.
"Tôi có việc sẽ gọi cậu, ra ngoài trước đi." Lâm Sắt nói.
Y Lai đi ra ngoài, cũng chỉ đứng tại cửa, đi ra ngoài thi có thể làm được cái gì đây? Cậu không có phòng làm việc riêng, căn bản không có chỗ để đi, nếu như đến phòng nghỉ ngơi, chút nữa sẽ có người nói cậu lười biếng. Có điều đứng ngoài cửa so với đứng trong phòng làm việc Lâm Sắt còn khá hơn. Cậu rất không thích Lâm Sắt, không thích tướng mạo anh, không thích cách anh ăn mặc, không thích nhất cử nhất động của anh, loại căm ghét kia là từ sâu trong nội tâm tản mát ra.
Đứng bên ngoài văn phòng, hít thở không khí trong lành, cả người cậu đều thanh tĩnh lại.
Có điều một lát sau, Y Lai liền nhớ tới Cách Lỗ Tư nói Lâm Sắt tính khí không tốt. Thời điểm cậu lại lần nữa đi vào văn phòng, bên trong đã kinh dày đặc khói mờ, nam nhân ngồi giữa làn khói, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn nghiêng một bên, đống văn kiện trên bàn rơi tứ tung, toàn bộ văn phòng quả thực loạn tung lên.
Tay Y Lai đè phím ấn trên cửa muốn gọi người máy đến dọn dẹp, ánh mắt Lâm Sắt liền giống như rắn độc rơi trên người cậu.
"Cút!!!" Thanh âm Lâm Sắt mang theo ý tàn nhẫn.
Y Lai rất nhanh lăn đi, trong phút chốc cậu đóng cửa lại, khóe miệng cậu câu lên một nụ cười nhạt nhòa. Hành động quái dị của Lâm Sắt khiến cậu càng lúc càng tiến gần đến suy đoán của mình. Cậu cảm thấy, Lâm Sắt tựa hồ hoài niệm chuyện gì đó, loại tình cảm kia đã hoàn toàn nhiễu loạn cuộc sống của anh.
Đi theo bên người Lâm Sắt mấy ngày, Y Lai càng hiểu Lâm Sắt hơn một chút. Người này sẽ có một chút hành động quái dị. Tỷ như phòng nghỉ trong phòng làm việc của anh xưa nay không cho ai tiến vào, tỷ như ngăn kéo thứ nhất của anh vĩnh viễn khóa chặt, tỷ như thời điểm anh ngủ trưa lại đột nhiên thức tỉnh, trong miệng luôn lẩm bẩm một cái tên, tỷ như anh thường đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt lạc ở phương xa, trong mắt lại lộ ra đau thương sâu sắc, đương nhiên còn có cả hút thuốc uống rượu không biết tiết chế.
Người đàn ông này xem ra cứng rắn cực kỳ, đao thương bất nhập, thế nhưng kỳ thực vẫn là có nhược điểm. Nam nhân có nhược điểm... La Đức không có nhược điểm, sở dĩ Lâm Sắt so với La Đức càng dễ đối phó hơn, sự lựa chọn của cậu không có sai. Chỉ là, nhược điểm của anh là gì? Hiện tại cậu chỉ cần tìm được điểm yếu của Lâm Sắt, tiếp đó hảo hảo lợi dụng, liền có thể lấy được vật mình muốn. Ánh mắt Y Lai thất thần, đôi kính che đi vệt sung sướng nơi đáy mắt.
Y Lai chất phác ít lời, Lâm Sắt cũng không có hứng thú trò chuyện, hai người đều xem như người còn lại không tồn tại, ngược lại đều bình an vô sự.
Có chuyện này khiến cả bộ hành chính được mở rộng tầm mắt. Đã qua ba, bốn tháng, Y Lai ngu ngốc kia cư nhiên lại không có bị đuổi việc.
"Nghe gì chưa? Cái vị kia là Lâm Sắt tiên sinh đó!"
Lâm Sắt Wilson, chủ nhân gia tộc lớn nhất Đế Quốc, một vị đàn ông kim cương độc thân đó nha.
Giá trị bản thân Lâm Sắt so với La Đức lớn gấp mấy trăm lần! Đối với Y Lai lúc trước bị bọn họ vất vả đẩy ra mà chả được gì, các nam nhân ước ao, các nữ nhân đố kỵ.
Tin tức Lâm Sắt ở Phong Thần tinh dần truyền ra, rất nhanh liền có rất nhiều thiệp mời đưa đến tay anh, mời anh tham gia các loại tiệc rượu, Lâm Sắt cuối cùng chỉ chọn một cái, là tiệc rượu do công tước Ni Khắc tổ chức.
Y Lai cũng đi theo. Giữa một đám quý tộc, cậu có vẻ hoàn toàn không thích nhìn bọn họ uống rượu đàm tiếu, ăn mặc diêm dúa. Cậu vẫn đi theo sau lưng Lâm Sắt, dáng vẻ ngây ngốc ngơ ngác cũng khiến không ít người chú ý.
"Không được uống rượu, chờ chút nữa đưa tôi về." Ngữ khí Lâm Sắt như ra lệnh.
Cuối cùng, Lâm Sắt thật sự uống say.
Kỳ thực, dùng thân phận của anh, căn bản không cần ứng phó những vị quý tộc cùng thương nhân ở Phong Thần tinh. Anh uống say, bởi vì anh muốn say. Chỉ có công tước Ni Khắc nhìn không thấu, còn cảm giác mình đặc biệt có mặt mũi.
Nam nhân say rượu so với lúc bình thường cũng không có gì khác nhau, chỉ là ánh mắt không còn sắc bén như ngày xưa. Y Lai đỡ Lâm Sắt ra ngoài, chờ ra khỏi tầm nhìn của công chúng, Lâm Sắt đột nhiên tới gần, cả người đều dựa vào trên người Y Lai. Lâm Sắt không mập, thế nhưng thân hình anh cao lớn mà cường tráng, cả người đè trên người cậu, đè đến vô cùng không thoải mái.
Y Lai cũng không biết nơi ở của Lâm Sắt, cho nên mang anh về công ty. Trong phòng làm việc Lâm Sắt có giường, Y Lai giúp anh cởi áo khoác, đỡ anh nằm xuống. Trong quá trình này, Lâm Sắt đều hết sức phối hợp, Y Lai thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, Y Lai không nghĩ tới chính là, thời điểm khi cậu muốn xoay người rời đi, Lâm Sắt đột nhiên nắm lấy tay cậu, hơi dùng sức liền đem cậu đẩy lên giường, thân thể cường tráng đè xuống, chôn mặt vào cổ Y Lai, thở hồng hộc giống như cá mắc cạn. Mùi rượu trên người Lâm Sắt phả vào chóp mũi Y Lai, cậu cảm giác được một trận buồn nôn, khó đè xuống mong muốn đập tên nam nhân này. Miệng anh lại phun ra một cái tên lại làm cho cậu choáng váng.
Lâm Sắt gọi tên Y Lai.
Y Lai đột nhiên dùng sức, một nắm đấm liền nện lên đầu Lâm Sắt, tiếp đó từ dưới thân anh thoát ra.
Y Lai đứng bên giường, mặt không chút cảm xúc nhìn nam nhân một chút. Khí chất trên người cậu đột nhiên thay đổi, vẻ ngơ ngác đã biến mất, cả người đều trở nên sắc bén. Đầu tiên cậu xác định Lâm Sắt đã hoàn toàn say, tiếp đó ở hệ thống camera theo dõi động đậy tay chân một chút, cuối cùng ánh mắt rơi trên cửa phỏng luôn đóng chặt. Y Lai cảm thấy căn phòng này chứa rất nhiều bí mật, chỉ cần mở ra cánh cửa kia, cậu có thể nhìn thấy được chân tướng, biết được điểm yếu của Lâm Sắt.
Bóng người Y Lai tấn tốc vọt đến trước cánh cửa kia. Cánh cửa này cùng mấy cái khác có chút khác biệt, phá khóa cửa này đơn giản, thế nhưng mở mà không để lại dấu vết lại có chút khó khăn. Cho nên Y Lai phá khóa cánh cửa này lại mất đi một phen công sức.
Mười phút sau, Y Lai cuối cùng cũng đẩy cửa ra, khi cậu nhìn thấy một thứ gì đó trong phòng thì cậu hoàn toàn sửng sốt. Đó là một gian phòng được bố trí vô cùng ấm áp, mặt tường màu trắng, ánh đèn dìu dịu, trên bàn bày hoa tươi, trên mặt đất có đá hoa cương xinh đẹp. Bên trong có một chiếc giường, có một người nằm trên đó. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, dáng người kia cũng trở nên nhu hòa. Người kia không mặc quần áo, da trắng nõn, đường nét ôn nhu, mái tóc màu đỏ, xương bả vai xinh đẹp, thời điểm Y Lai tới gần, người kia cũng chậm rãi xoay người lại...
Thời điểm khi thấy gương mặt đó, trong lòng Y Lai nhảy lên một cái, theo bản năng mà lùi về sau hai bước. Đôi mắt xanh lam của người trên giường kia vẫn cứ nhìn cậu trừng trừng.
Nguyên nhân Y Lai sợ hãi không phải bởi vì cặp mắt kia quá mức khủng bố, mà là bởi vì người nằm trên giường kia cùng cậu giống nhau như đúc. Gương mặt đó cậu ở trong gương đã gặp qua vô số lần.
Y Lai tấn tốc trấn định lại, cậu đi về phía trước hai bước, người trên giường vẫn trừng trừng nhìn cậu, hoặc là nói không phải là nhìn cậu, bởi vì ánh mắt người kia không có tiêu điểm. Ánh mắt Y Lai đảo qua trong phòng, rốt cuộc phát hiện vấn đề. Cậu đưa tay ra, quả nhiên chỉ sờ được một khoảng không. Sở dĩ người này không phải người thật, mà là một cái hình chiếu... Sở dĩ... nhược điểm của Lâm Sắt là người này sao?
------
Hiên Dư: Chương này ngắn quá~ Ăn tết vui vẻ nha mấy má:"> má nào sủng công chuẩn bị chương saooo hứng một thúng máo chó nha~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook