Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 30: Mất trí nhớ
Lần này, Nặc Mạn Đại Đế hoàn toàn sửng sốt. Hắn cùng Y Lai ở chung nhiều năm như vậy, biết rõ tính cách của y. Y Lai là một người cố chấp, y đã quyết định một việc, liền nhất định phải làm đến cùng, y yêu mến một người, liền sẽ không dễ dàng thay đổi. Hắn không biết Y Lai yêu Lâm Sắt từ lúc nào, khi hắn biết đến, thì tình yêu kia đã biến thành một loại chấp niệm. Hắn biết Y Lai có bao nhiêu yêu Lâm Sắt, hắn cảm thấy có một ngày, cho dù Y Lai quên tất cả mọi người trên thế giới này, cũng sẽ không quên Lâm Sắt. Đã là quá khứ, sự thật này khiến cho Nặc Mạn Đại Đế có chút không thoải mái, dù sao hắn cũng là người hiểu rõ Y Lai nhất.
Nhưng mà chuyện này thật sự xảy ra, kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Y Lai nhớ hết tất cả mọi người trên thế giới, lại cô đơn quên đi Lâm Sắt...
Nặc Mạn Đại Đế rất nhanh hồi phục lại tinh thần, hắn bấm điện thoại gọi thư ký, hướng cậu yêu cầu tư liệu trị liệu của Y Lai. Những tư liệu kia rất nhanh gửi đến quang não cá nhân Nặc Mạn Đại Đế. Nặc Mạn Đại Đế đem những tư liệu kia tấn tốc xem qua một lần. Hắn rốt cuộc cũng tìm ra vấn đề. Mà trong lúc này, Y Lai vẫn ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nặc Mạn Đại Đế biết vì sao thái độ của y đối với hắn đã thay đổi, cũng biết vì sao Y Lai lại quên Lâm Sắt. Đây là di chứng sau kỳ chữa bệnh tâm thần, trị liệu đối với tính cách nhất định sản sinh ảnh hưởng. Quá trình trị liệu tương đối tỉ mỉ, tuy nhiên hắn vẫn có chú ý đến một chi tiết nhỏ, Lâm Sắt tiến vào thế giới giả lập, trên đường lại rời đi, đây là nguyên nhân dẫn đến việc Y Lai quên đi Lâm Sắt.
Khi thấy chuyện này, Nặc Mạn Đại Đế suýt chút nữa không nhịn được cười to. Từ hành động này của Lâm Sắt, Nặc Mạn Đại Đế phát hiện Lâm Sắt đối với Y Lai cũng không phải không có chút tình cảm nào, Y Lai không phải hoàn toàn yêu đơn phương. Lâm Sắt nghĩ muốn đem chính mình gieo vào ký ức của Y Lai, để lại cho y một hồi ức tuyệt hảo, mà lại không nghĩ tới cư nhiên lại khiến cho Y Lai hoàn toàn quên hắn. Này chính là mua dây buộc mình.
Nhưng mà hết thảy chuyện này, đối với sắc mặt bình tĩnh của Y Lai mà nói, tựa hồ cũng không quá quan trọng. Quên Lâm Sắt, đối với Y Lai không hẳn là việc xấu.
Nặc Mạn Đại Đế đè nén tâm tình muốn phun trào trong lòng, tiếp đó bên người Y Lai ngồi xuống.
"Y Lai, ngươi lưu lại bên cạnh ta đi, chân chính làm chính mình." Nặc Mạn Đại Đế nói, ánh mắt nhìn Y Lai mang theo sủng nịch, "Không cần phải chịu đựng ánh mắt xem thường của những người kia nữa, không cần phải làm chuyện mình không thích nữa."
"Bệ hạ, nhiệm vụ của thần còn chưa hoàn thành." Y Lai cố chấp nói.
"Hạ Diễm đã biết thân phận của ngươi, hắn sẽ không vì ngươi bỏ qua vật trọng yếu* như vậy." Nặc Mạn Đại Đế nói, "Ngươi đã làm được rất nhiều việc rồi."
(* Ý chỉ cái vảy Hỏa Diễm á.)
"Thế nhưng bệ hạ, không chỉ có vảy giáp Hỏa Diễm. Ở Hồng Hà Đế Quốc, còn có một thứ, so với vảy giáp Hỏa Diễm thú còn thích hợp chế tạo cơ giáp hơn." Y Lai nói, "Thần biết, chế tạo cơ giáp đỉnh cấp là nguyện vọng của ngài."
Trong mắt Nặc Mạn Đại Đế hiện lên một tia sáng. Hắn biết thứ mà Y Lai nói là cái gì, ánh mắt của hắn rất nhanh lại tối sầm đi. Muốn lấy được thứ đó, so với lấy vảy Hỏa Diễm trên người Hạ Diễm độ khó càng cao hơn rất nhiều.
"Y Lai, chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, ta sẽ phái người đi làm."
"Bệ hạ, xin hãy cho thần đi."
"Y Lai, ngươi không cần như vậy."
"Bệ hạ, đây là ước định giữa chúng ta. Hơn nữa, thần không muốn ở lại Đế Quốc." Y Lai nói, con ngươi xanh lam lộ ra thần thái kiên định. "Không biết tại sao, nơi này tựa hồ có thứ gì đó khiến thần hoảng sợ, thần muốn rời khỏi đây!"
Y Lai ngồi ở chỗ đó, vẫn cứ mặc bệnh phục rộng lớn, lộ ra vóc người thon gầy. Y Lai xác thực gầy đi rất nhiều, cằm càng thêm nhọn, mắt vốn dĩ dài nhỏ trông có vẻ lớn hơn, xem ra đặc biệt đáng thương. Đặc biệt là dáng vẻ lúc y cắn môi cau mày, càng khiến lòng người thêm xót.
Nặc Mạn Đại Đế đối diện với ánh mắt của y, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn biết Y Lai đang sợ hãi điều gì. Bởi vì yêu Lâm Sắt, Y Lai xác thực đã chịu nhiều đau khổ, nhận hết bi thương, chịu hết ủy khuất, thậm chí suýt chút nữa mạng cũng đánh mất, nhưng vẫn không chiếm được vật mình muốn.
Rời xa Đế Quốc, rời xa Lâm Sắt, chuyện này đối với Y Lai như được tái sinh một lần nữa.
........
Thời điểm Lâm Sắt đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy một người ngồi trên giường. A Thụy Tư mặc bệnh phục rộng lớn, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt tuấn tú mang theo một nụ cười nhạt nhòa, cậu cười rất ấm áp, vẻ mặt vô cùng ôn nhu. Lâm Sắt đứng ở nơi đó, suýt chút nữa nhịn không được làm ra động tác ấu trĩ dùng hai tay dụi mắt.
A Thụy Tư thật sự tỉnh rồi, sống sờ sờ, sẽ cười, sẽ nói. Chuyện hắn chờ đợi ba năm rốt cuộc cũng thành sự thật. Một khắc đó, hắn cứ ngỡ rằng mình đang mơ. Hắn cẩn thận từng li từng tí một bước tới, đi đến trước giường bệnh A Thụy Tư. A Thụy Tư nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt càng thêm nồng, thanh âm cũng rất ôn nhu, thấp giọng hô một câu: "Lâm Sắt..."
Có thể là vì vừa tỉnh lại, đã quá lâu không nói, nên A Thụy Tư có chút khàn giọng, thế nhưng Lâm Sắt lại nghe đến vô cùng êm tai.
Lâm Sắt đột nhiên cúi người xuống, đem A Thụy Tư ôm thật chặt vào trong ngực. A Thụy Tư trong lồng ngực hắn là chân thực, là có nhiệt độ, hắn thậm chí cảm giác được hơi thở của A Thụy Tư.
A Thụy Tư là một người ôn nhu, cậu tùy ý để Lâm Sắt ôm. Cho dù hắn ôm vẫn có chút khó chịu, trên mặt cậu vẫn mang theo ý cười.
Mấy phút sau, Lâm Sắt rốt cuộc buông cậu ra.
Ánh mắt Lâm Sắt rơi trên khuôn mặt A Thụy Tư. Cậu tựa hồ không hề thay đổi, vẫn giống như ba năm trước. Ba năm trôi lại không để lại trên người cậu bất kỳ một dấu vết gì. A Thụy Tư là tóc đen mắt xanh, thế nhưng thần thái bên trong, không thể không lộ ra cái bóng của người khác. Lâm Sắt nhìn chằm chằm A Thụy Tư, trong đầu lại hiện ra một gương mặt khác. Tóc đen biến thành đỏ, mắt màu lam nhạt lại biến thành màu lam thẫm... Ánh mắt hắn có chút u ám, chỉ là nhìn bằng mắt, thầm nghĩ nghĩ, lại không nhớ ra đến tột cùng là ai.
Vợ chồng Niết Phổ Đốn chia nhau ngồi bên trái cùng bên phải A Thụy Tư. Trên gương mặt hai người là ý mừng khó che giấu, ánh mắt nhìn về phía A Thụy Tư cũng tràn đầy từ ái. Phu nhân Niết Phổ Đốn hiển nhiên là vừa mới khóc, trên mặt còn đầy nước mắt, viền mắt của Niết Phổ Đốn tiên sinh còn có chút đỏ lên. Đây kỳ thực là một màn cảm động. Thế nhưng Lâm Sắt không khỏi nghĩ đến Y Lai, thực sự là chênh lệch rõ ràng, Y Lai chỉ có một mình, bên cạnh y không có bất kỳ người thân nào. Khi y tỉnh lại, làm bạn với y cơ hồ chỉ có khoảng không lạnh lẽo. Lâm Sắt có chút thất thần, hắn đột nhiên hối hận chính mình lại đi vội vã như vậy, hắn có lẽ nên ở đó bồi tiếp Y Lai hoàn thành trị liệu. A Thụy Tư đã tỉnh lại, hắn có thể ngày mai đến nhìn cậu, chỉ cần nhịn thêm một chút. Thế nhưng hiện tại hắn đã đến rồi, ý nghĩ kia cũng chỉ ngăn hắn vài giây, bản năng hắn lựa chọn ai mới là quan trọng, tiếp tục suy tưởng cũng không có ý nghĩa.
"Lâm Sắt, A Thụy Tư đã tỉnh lại, con cẩn thận bồi nó đi, dì cùng tiên sinh có chút mệt mỏi." Niết Phổ Đốn phu nhân làm ra vẻ mặt buồn ngủ, mà lại lén lút hướng Niết Phổ Đốn tiên sinh nháy mắt, tiên sinh khiếp sợ vội vã đứng dậy, đôi vợ chồng cùng A Thụy Tư cáo biệt, sau liền cùng nhau đi ra ngoài.
Kỳ thực bọn họ coi như chịu ủy khuất, không nỡ lòng rời xa nhi tử vừa tỉnh dậy. Chỉ là ba năm qua, bọn họ nhìn thấy chân tình của Lâm Sắt đối với A Thụy Tư, cho nên muốn cho hắn cơ hội. Lâm Sắt tất nhiên là biết, trong lòng hắn cảm động, thế nhưng chẳng biết vì sao trong tâm có một cỗ lúng túng.
"Lâm Sắt, ba năm qua thật cảm ơn anh đã vì tôi làm nhiều việc, mẹ đều đã kể tôi nghe hết rồi." A Thụy Tư nói, gương mặt cậu trắng xám hơi hơi đỏ lên, so với nói là thẹn thùng, không bằng nói là lúng túng. Dù sao ở trong lòng cậu, Lâm Sắt vẫn tồn tại như một người bằng hữu bình thường, cậu chưa từng hướng nghĩ về phương diện tình cảm. Thế nhưng Niết Phổ Đốn phu nhân nói những chuyện kia khiến cho cậu cảm động, cậu nhất thời không thể nào tiếp thu được, cũng không biết nên đem Lâm Sắt đặt ở vị trí nào.
"A Thụy Tư, hà tất gì phải khách khí với tôi như vậy?" Lâm Sắt nói, thời điểm đối mặt với A Thụy Tư, hắn vĩnh viễn là một bộ dáng dấp ôn nhu.
"Lâm Sắt, đã nửa đêm rồi, anh cũng ngủ đi." A Thụy Tư xem đồng hồ nói.
"Tôi nhìn cậu ngủ trước."
Lâm Sắt đỡ A Thụy Tư nằm xuống, A Thụy Tư nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn. Lâm Sắt vẫn ngồi bên giường, lưng thẳng tắp. A Thụy Tư đột nhiên mở mắt: "Anh sao còn không đi nghỉ ngơi?"
"A Thụy Tư, cậu đang giả bộ ngủ." Lâm Sắt vạch trần cậu. Cậu muốn giả bộ ngủ để hắn đi ngủ sớm một chút.
A Thụy Tư không có vì bị vạch trần mà lúng túng, trên mặt của cậu lộ ra một nụ cười nhạt nhòa: "Tôi đã ngủ ba năm, thật sự ngủ không được nữa. Hơn nữa, tôi có chút sợ hãi. Tôi sợ... lần này ngủ không tỉnh lại nữa..."
"A Thụy Tư, sẽ không đâu." Lâm Sắt ôn nhu an ủi, "Tôi ngồi cùng cậu một lát."
"Anh không mệt sao?"
"Nhìn thấy cậu tỉnh lại, tôi rất kích động, làm sao có thể ngủ được?"
A Thụy Tư cười cười: "Lâm Sắt, tôi rất hiếu kì. Tôi rõ ràng đã chết rồi, làm sao sống lại được?"
Ánh mắt Lâm Sắt chợt tối sầm: "Giao Nhân châu."
A Thụy Tư lộ xuất vẻ kinh ngạc, sắc mặt cậu thay đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lại, mà Lâm Sắt tựa hồ có hơi thất thần, sở dĩ cũng không thấy biến hóa của A Thụy Tư.
"Người của Giao Tộc... hắn ở đâu? Tôi muốn gặp hắn!" A Thụy Tư nén kích động trong lòng nói.
Sắc mặt Lâm Sắt có chút âm trầm, hắn trầm mặt, không trả lời A Thụy Tư. A Thụy Tư nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ không lành, thanh âm A Thụy Tư có chút kích động: "Hắn có phải có ẩn khuất gì không? Dù sao trân châu cũng nắm giữ linh khí, người trong Giao Tộc không thể mất đi giao nhân châu."
"A Thụy Tư..." Lâm Sắt nhận ra được A Thụy Tư khác thường, "Cậu đối với Giao Tộc hiểu rất rõ?"
A Thụy Tư rũ mắt xuống, che lại những tâm tư phức tạp, thanh âm trở nên bình ổn: "Trong sách có ghi chép..."
"Hắn không có chuyện gì...", A Thụy Tư ngẩng mặt lên, trong đầu Lâm Sắt không khỏi hiện ra khuôn mặt Y Lai, trong lòng lại không khỏi có chút lo lắng, không biết Y Lai tiến độ trị liệu như thế nào. Dưới ánh nhìn chằm chằm của A Thụy Tư, Lâm Sắt hoàn hồn, tiếp tục nói: "Hắn không muốn để cho người khác biết thân phận của hắn."
Trên mặt A Thụy Tư lộ xuất biểu tình thất vọng.
A Thụy Tư tựa hồ rất muốn nhìn thấy người cứu cậu. Lâm Sắt nghĩ, Y Lai hẳn sẽ không đồng ý đến gặp A Thụy Tư.
"A Thụy Tư, ba năm qua, tôi thu thập được một ít tin tức về cơ giáp Đế Quốc, cậu rảnh rỗi có thể xem qua." Lâm Sắt nói.
Sự chú ý của A Thụy Tư rất nhanh bị cơ giáp thu hút, hắn cùng Lâm Sắt nói đến chuyện cơ giáp, rất nhanh liền đến hừng đông, hai người cũng là một đêm chưa chợp mắt. A Thụy Tư dần dần buồn ngủ, lúc đó vừa khoảng bảy giờ, A Thụy Tư ngủ thiếp đi, Lâm Sắt lại tỉnh táo chưa từng thấy.
Lâm Sắt đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài rất yên tĩnh vắng vẻ, luôn cảm giác như thiếu cái gì đó. Lâm Sắt có cảm giác mình tựa như bị ma ám, hắn lại nghĩ đến Y Lai, ý niệm này càng thêm sâu đậm, cuối cùng thành một loại khát vọng mãnh liệt.
Hắn yêu A Thụy Tư, người hắn yêu đang nằm đó, vì sao hắn lại nghĩ đến một người khác? Lâm Sắt một lần rồi lại một lần hỏi mình, nhưng thủy chung không tìm ra đáp án. Hắn chỉ có một ý nghĩ, hắn phải đi thăm Y Lai.
Lâm Sắt thậm chí không kịp để Cách Lỗ Tư sắp xếp, chính mình liền lao ra khỏi bệnh viện, dùng tiền thuê một chiếc phi cơ, liền chạy đến bệnh viện Hách Lỗ Tư.
Phi cơ đáp xuống, Lâm Sắt liền vọt vào bệnh viện, thẳng tắp chạy đến phòng bệnh Y Lai. Chỉ là khi hắn đứng đó, hắn đột nhiên có chút sốt sắng lên. Y Lai sẽ biến thành thế nào? Vẫn là cái bộ dạng thẫn thờ kia? Hay là dáng dấp trước đây? Hắn lại không nghĩ đến chút nữa làm sao đối mặt với Y Lai cùng đứa trẻ trong bụng y, hắn hiện tại chỉ muốn nhìn thấy y, thấy gương mặt của y, xem y có mạnh khỏe hay không... Lâm Sắt theo bản năng chỉnh chỉnh y phục cùng tóc, trên mặt treo lên vẻ nghiêm nghị, tiếp đó từ từ đẩy cửa ra.
Trên giường không có một bóng người. Cơ thể Lâm Sắt cứng đờ, có loại lạc lõng khó có thể nói thành lời. Ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển, cuối cùng rơi trên người máy đang ngồi cạnh giường.
"Bệnh nhân đâu?"
"Bệnh nhân đã xuất viện." Thanh âm người máy kim loại đáp lại.
"Tại sao tôi không biết?" Sắc mặt Lâm Sắt có chút khó coi. Y Lai vừa tỉnh lại, cư nhiên liền xuất viện.
"Đã gọi điện thoại thông báo cho ngài."
"Bệnh nhân đi đâu rồi?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời. Vấn đề này không có trong hệ thống bệnh viện."
Lông mày Lâm Sắt chau lại. Hắn lập tức gọi một cú điện thoại cho Cách Lỗ Tư.
"Tra xem Y Lai đang đi đâu!"
Cách Lỗ Tư rất nhanh đã có câu trả lời chắc chắn, Y Lai bị cận vệ hoàng đế đưa đi hoàng cung rồi.
"Tôi ở bệnh viện Hách Lỗ Tư, lập tức sắp xếp phi cơ, tôi muốn đến hoàng cung." Hắn nhất định phải nhìn thấy Y Lai, nhìn một Y Lai đã khôi phục thần trí. Chuyện sau này thì để sau này tính.
Chỉ là Lâm Sắt lại quên, không có ai sẽ vĩnh viễn chờ hắn, chờ hắn nghĩ rõ ràng đến tột cùng thứ mình muốn là cái gì...
-------------------------------------------------------
Lật bàn**** BỐ HẬN!!!! –Anh Sắt nhây vl
Nhưng mà chuyện này thật sự xảy ra, kết quả lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn không nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Y Lai nhớ hết tất cả mọi người trên thế giới, lại cô đơn quên đi Lâm Sắt...
Nặc Mạn Đại Đế rất nhanh hồi phục lại tinh thần, hắn bấm điện thoại gọi thư ký, hướng cậu yêu cầu tư liệu trị liệu của Y Lai. Những tư liệu kia rất nhanh gửi đến quang não cá nhân Nặc Mạn Đại Đế. Nặc Mạn Đại Đế đem những tư liệu kia tấn tốc xem qua một lần. Hắn rốt cuộc cũng tìm ra vấn đề. Mà trong lúc này, Y Lai vẫn ngồi yên tĩnh ở chỗ đó, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
Nặc Mạn Đại Đế biết vì sao thái độ của y đối với hắn đã thay đổi, cũng biết vì sao Y Lai lại quên Lâm Sắt. Đây là di chứng sau kỳ chữa bệnh tâm thần, trị liệu đối với tính cách nhất định sản sinh ảnh hưởng. Quá trình trị liệu tương đối tỉ mỉ, tuy nhiên hắn vẫn có chú ý đến một chi tiết nhỏ, Lâm Sắt tiến vào thế giới giả lập, trên đường lại rời đi, đây là nguyên nhân dẫn đến việc Y Lai quên đi Lâm Sắt.
Khi thấy chuyện này, Nặc Mạn Đại Đế suýt chút nữa không nhịn được cười to. Từ hành động này của Lâm Sắt, Nặc Mạn Đại Đế phát hiện Lâm Sắt đối với Y Lai cũng không phải không có chút tình cảm nào, Y Lai không phải hoàn toàn yêu đơn phương. Lâm Sắt nghĩ muốn đem chính mình gieo vào ký ức của Y Lai, để lại cho y một hồi ức tuyệt hảo, mà lại không nghĩ tới cư nhiên lại khiến cho Y Lai hoàn toàn quên hắn. Này chính là mua dây buộc mình.
Nhưng mà hết thảy chuyện này, đối với sắc mặt bình tĩnh của Y Lai mà nói, tựa hồ cũng không quá quan trọng. Quên Lâm Sắt, đối với Y Lai không hẳn là việc xấu.
Nặc Mạn Đại Đế đè nén tâm tình muốn phun trào trong lòng, tiếp đó bên người Y Lai ngồi xuống.
"Y Lai, ngươi lưu lại bên cạnh ta đi, chân chính làm chính mình." Nặc Mạn Đại Đế nói, ánh mắt nhìn Y Lai mang theo sủng nịch, "Không cần phải chịu đựng ánh mắt xem thường của những người kia nữa, không cần phải làm chuyện mình không thích nữa."
"Bệ hạ, nhiệm vụ của thần còn chưa hoàn thành." Y Lai cố chấp nói.
"Hạ Diễm đã biết thân phận của ngươi, hắn sẽ không vì ngươi bỏ qua vật trọng yếu* như vậy." Nặc Mạn Đại Đế nói, "Ngươi đã làm được rất nhiều việc rồi."
(* Ý chỉ cái vảy Hỏa Diễm á.)
"Thế nhưng bệ hạ, không chỉ có vảy giáp Hỏa Diễm. Ở Hồng Hà Đế Quốc, còn có một thứ, so với vảy giáp Hỏa Diễm thú còn thích hợp chế tạo cơ giáp hơn." Y Lai nói, "Thần biết, chế tạo cơ giáp đỉnh cấp là nguyện vọng của ngài."
Trong mắt Nặc Mạn Đại Đế hiện lên một tia sáng. Hắn biết thứ mà Y Lai nói là cái gì, ánh mắt của hắn rất nhanh lại tối sầm đi. Muốn lấy được thứ đó, so với lấy vảy Hỏa Diễm trên người Hạ Diễm độ khó càng cao hơn rất nhiều.
"Y Lai, chuyện này ngươi không cần phải để ý đến, ta sẽ phái người đi làm."
"Bệ hạ, xin hãy cho thần đi."
"Y Lai, ngươi không cần như vậy."
"Bệ hạ, đây là ước định giữa chúng ta. Hơn nữa, thần không muốn ở lại Đế Quốc." Y Lai nói, con ngươi xanh lam lộ ra thần thái kiên định. "Không biết tại sao, nơi này tựa hồ có thứ gì đó khiến thần hoảng sợ, thần muốn rời khỏi đây!"
Y Lai ngồi ở chỗ đó, vẫn cứ mặc bệnh phục rộng lớn, lộ ra vóc người thon gầy. Y Lai xác thực gầy đi rất nhiều, cằm càng thêm nhọn, mắt vốn dĩ dài nhỏ trông có vẻ lớn hơn, xem ra đặc biệt đáng thương. Đặc biệt là dáng vẻ lúc y cắn môi cau mày, càng khiến lòng người thêm xót.
Nặc Mạn Đại Đế đối diện với ánh mắt của y, nhất thời không biết nên nói gì. Hắn biết Y Lai đang sợ hãi điều gì. Bởi vì yêu Lâm Sắt, Y Lai xác thực đã chịu nhiều đau khổ, nhận hết bi thương, chịu hết ủy khuất, thậm chí suýt chút nữa mạng cũng đánh mất, nhưng vẫn không chiếm được vật mình muốn.
Rời xa Đế Quốc, rời xa Lâm Sắt, chuyện này đối với Y Lai như được tái sinh một lần nữa.
........
Thời điểm Lâm Sắt đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy một người ngồi trên giường. A Thụy Tư mặc bệnh phục rộng lớn, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt tuấn tú mang theo một nụ cười nhạt nhòa, cậu cười rất ấm áp, vẻ mặt vô cùng ôn nhu. Lâm Sắt đứng ở nơi đó, suýt chút nữa nhịn không được làm ra động tác ấu trĩ dùng hai tay dụi mắt.
A Thụy Tư thật sự tỉnh rồi, sống sờ sờ, sẽ cười, sẽ nói. Chuyện hắn chờ đợi ba năm rốt cuộc cũng thành sự thật. Một khắc đó, hắn cứ ngỡ rằng mình đang mơ. Hắn cẩn thận từng li từng tí một bước tới, đi đến trước giường bệnh A Thụy Tư. A Thụy Tư nhìn thấy hắn, nụ cười trên mặt càng thêm nồng, thanh âm cũng rất ôn nhu, thấp giọng hô một câu: "Lâm Sắt..."
Có thể là vì vừa tỉnh lại, đã quá lâu không nói, nên A Thụy Tư có chút khàn giọng, thế nhưng Lâm Sắt lại nghe đến vô cùng êm tai.
Lâm Sắt đột nhiên cúi người xuống, đem A Thụy Tư ôm thật chặt vào trong ngực. A Thụy Tư trong lồng ngực hắn là chân thực, là có nhiệt độ, hắn thậm chí cảm giác được hơi thở của A Thụy Tư.
A Thụy Tư là một người ôn nhu, cậu tùy ý để Lâm Sắt ôm. Cho dù hắn ôm vẫn có chút khó chịu, trên mặt cậu vẫn mang theo ý cười.
Mấy phút sau, Lâm Sắt rốt cuộc buông cậu ra.
Ánh mắt Lâm Sắt rơi trên khuôn mặt A Thụy Tư. Cậu tựa hồ không hề thay đổi, vẫn giống như ba năm trước. Ba năm trôi lại không để lại trên người cậu bất kỳ một dấu vết gì. A Thụy Tư là tóc đen mắt xanh, thế nhưng thần thái bên trong, không thể không lộ ra cái bóng của người khác. Lâm Sắt nhìn chằm chằm A Thụy Tư, trong đầu lại hiện ra một gương mặt khác. Tóc đen biến thành đỏ, mắt màu lam nhạt lại biến thành màu lam thẫm... Ánh mắt hắn có chút u ám, chỉ là nhìn bằng mắt, thầm nghĩ nghĩ, lại không nhớ ra đến tột cùng là ai.
Vợ chồng Niết Phổ Đốn chia nhau ngồi bên trái cùng bên phải A Thụy Tư. Trên gương mặt hai người là ý mừng khó che giấu, ánh mắt nhìn về phía A Thụy Tư cũng tràn đầy từ ái. Phu nhân Niết Phổ Đốn hiển nhiên là vừa mới khóc, trên mặt còn đầy nước mắt, viền mắt của Niết Phổ Đốn tiên sinh còn có chút đỏ lên. Đây kỳ thực là một màn cảm động. Thế nhưng Lâm Sắt không khỏi nghĩ đến Y Lai, thực sự là chênh lệch rõ ràng, Y Lai chỉ có một mình, bên cạnh y không có bất kỳ người thân nào. Khi y tỉnh lại, làm bạn với y cơ hồ chỉ có khoảng không lạnh lẽo. Lâm Sắt có chút thất thần, hắn đột nhiên hối hận chính mình lại đi vội vã như vậy, hắn có lẽ nên ở đó bồi tiếp Y Lai hoàn thành trị liệu. A Thụy Tư đã tỉnh lại, hắn có thể ngày mai đến nhìn cậu, chỉ cần nhịn thêm một chút. Thế nhưng hiện tại hắn đã đến rồi, ý nghĩ kia cũng chỉ ngăn hắn vài giây, bản năng hắn lựa chọn ai mới là quan trọng, tiếp tục suy tưởng cũng không có ý nghĩa.
"Lâm Sắt, A Thụy Tư đã tỉnh lại, con cẩn thận bồi nó đi, dì cùng tiên sinh có chút mệt mỏi." Niết Phổ Đốn phu nhân làm ra vẻ mặt buồn ngủ, mà lại lén lút hướng Niết Phổ Đốn tiên sinh nháy mắt, tiên sinh khiếp sợ vội vã đứng dậy, đôi vợ chồng cùng A Thụy Tư cáo biệt, sau liền cùng nhau đi ra ngoài.
Kỳ thực bọn họ coi như chịu ủy khuất, không nỡ lòng rời xa nhi tử vừa tỉnh dậy. Chỉ là ba năm qua, bọn họ nhìn thấy chân tình của Lâm Sắt đối với A Thụy Tư, cho nên muốn cho hắn cơ hội. Lâm Sắt tất nhiên là biết, trong lòng hắn cảm động, thế nhưng chẳng biết vì sao trong tâm có một cỗ lúng túng.
"Lâm Sắt, ba năm qua thật cảm ơn anh đã vì tôi làm nhiều việc, mẹ đều đã kể tôi nghe hết rồi." A Thụy Tư nói, gương mặt cậu trắng xám hơi hơi đỏ lên, so với nói là thẹn thùng, không bằng nói là lúng túng. Dù sao ở trong lòng cậu, Lâm Sắt vẫn tồn tại như một người bằng hữu bình thường, cậu chưa từng hướng nghĩ về phương diện tình cảm. Thế nhưng Niết Phổ Đốn phu nhân nói những chuyện kia khiến cho cậu cảm động, cậu nhất thời không thể nào tiếp thu được, cũng không biết nên đem Lâm Sắt đặt ở vị trí nào.
"A Thụy Tư, hà tất gì phải khách khí với tôi như vậy?" Lâm Sắt nói, thời điểm đối mặt với A Thụy Tư, hắn vĩnh viễn là một bộ dáng dấp ôn nhu.
"Lâm Sắt, đã nửa đêm rồi, anh cũng ngủ đi." A Thụy Tư xem đồng hồ nói.
"Tôi nhìn cậu ngủ trước."
Lâm Sắt đỡ A Thụy Tư nằm xuống, A Thụy Tư nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn. Lâm Sắt vẫn ngồi bên giường, lưng thẳng tắp. A Thụy Tư đột nhiên mở mắt: "Anh sao còn không đi nghỉ ngơi?"
"A Thụy Tư, cậu đang giả bộ ngủ." Lâm Sắt vạch trần cậu. Cậu muốn giả bộ ngủ để hắn đi ngủ sớm một chút.
A Thụy Tư không có vì bị vạch trần mà lúng túng, trên mặt của cậu lộ ra một nụ cười nhạt nhòa: "Tôi đã ngủ ba năm, thật sự ngủ không được nữa. Hơn nữa, tôi có chút sợ hãi. Tôi sợ... lần này ngủ không tỉnh lại nữa..."
"A Thụy Tư, sẽ không đâu." Lâm Sắt ôn nhu an ủi, "Tôi ngồi cùng cậu một lát."
"Anh không mệt sao?"
"Nhìn thấy cậu tỉnh lại, tôi rất kích động, làm sao có thể ngủ được?"
A Thụy Tư cười cười: "Lâm Sắt, tôi rất hiếu kì. Tôi rõ ràng đã chết rồi, làm sao sống lại được?"
Ánh mắt Lâm Sắt chợt tối sầm: "Giao Nhân châu."
A Thụy Tư lộ xuất vẻ kinh ngạc, sắc mặt cậu thay đổi mấy lần, cuối cùng bình tĩnh lại, mà Lâm Sắt tựa hồ có hơi thất thần, sở dĩ cũng không thấy biến hóa của A Thụy Tư.
"Người của Giao Tộc... hắn ở đâu? Tôi muốn gặp hắn!" A Thụy Tư nén kích động trong lòng nói.
Sắc mặt Lâm Sắt có chút âm trầm, hắn trầm mặt, không trả lời A Thụy Tư. A Thụy Tư nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra suy nghĩ không lành, thanh âm A Thụy Tư có chút kích động: "Hắn có phải có ẩn khuất gì không? Dù sao trân châu cũng nắm giữ linh khí, người trong Giao Tộc không thể mất đi giao nhân châu."
"A Thụy Tư..." Lâm Sắt nhận ra được A Thụy Tư khác thường, "Cậu đối với Giao Tộc hiểu rất rõ?"
A Thụy Tư rũ mắt xuống, che lại những tâm tư phức tạp, thanh âm trở nên bình ổn: "Trong sách có ghi chép..."
"Hắn không có chuyện gì...", A Thụy Tư ngẩng mặt lên, trong đầu Lâm Sắt không khỏi hiện ra khuôn mặt Y Lai, trong lòng lại không khỏi có chút lo lắng, không biết Y Lai tiến độ trị liệu như thế nào. Dưới ánh nhìn chằm chằm của A Thụy Tư, Lâm Sắt hoàn hồn, tiếp tục nói: "Hắn không muốn để cho người khác biết thân phận của hắn."
Trên mặt A Thụy Tư lộ xuất biểu tình thất vọng.
A Thụy Tư tựa hồ rất muốn nhìn thấy người cứu cậu. Lâm Sắt nghĩ, Y Lai hẳn sẽ không đồng ý đến gặp A Thụy Tư.
"A Thụy Tư, ba năm qua, tôi thu thập được một ít tin tức về cơ giáp Đế Quốc, cậu rảnh rỗi có thể xem qua." Lâm Sắt nói.
Sự chú ý của A Thụy Tư rất nhanh bị cơ giáp thu hút, hắn cùng Lâm Sắt nói đến chuyện cơ giáp, rất nhanh liền đến hừng đông, hai người cũng là một đêm chưa chợp mắt. A Thụy Tư dần dần buồn ngủ, lúc đó vừa khoảng bảy giờ, A Thụy Tư ngủ thiếp đi, Lâm Sắt lại tỉnh táo chưa từng thấy.
Lâm Sắt đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài rất yên tĩnh vắng vẻ, luôn cảm giác như thiếu cái gì đó. Lâm Sắt có cảm giác mình tựa như bị ma ám, hắn lại nghĩ đến Y Lai, ý niệm này càng thêm sâu đậm, cuối cùng thành một loại khát vọng mãnh liệt.
Hắn yêu A Thụy Tư, người hắn yêu đang nằm đó, vì sao hắn lại nghĩ đến một người khác? Lâm Sắt một lần rồi lại một lần hỏi mình, nhưng thủy chung không tìm ra đáp án. Hắn chỉ có một ý nghĩ, hắn phải đi thăm Y Lai.
Lâm Sắt thậm chí không kịp để Cách Lỗ Tư sắp xếp, chính mình liền lao ra khỏi bệnh viện, dùng tiền thuê một chiếc phi cơ, liền chạy đến bệnh viện Hách Lỗ Tư.
Phi cơ đáp xuống, Lâm Sắt liền vọt vào bệnh viện, thẳng tắp chạy đến phòng bệnh Y Lai. Chỉ là khi hắn đứng đó, hắn đột nhiên có chút sốt sắng lên. Y Lai sẽ biến thành thế nào? Vẫn là cái bộ dạng thẫn thờ kia? Hay là dáng dấp trước đây? Hắn lại không nghĩ đến chút nữa làm sao đối mặt với Y Lai cùng đứa trẻ trong bụng y, hắn hiện tại chỉ muốn nhìn thấy y, thấy gương mặt của y, xem y có mạnh khỏe hay không... Lâm Sắt theo bản năng chỉnh chỉnh y phục cùng tóc, trên mặt treo lên vẻ nghiêm nghị, tiếp đó từ từ đẩy cửa ra.
Trên giường không có một bóng người. Cơ thể Lâm Sắt cứng đờ, có loại lạc lõng khó có thể nói thành lời. Ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển, cuối cùng rơi trên người máy đang ngồi cạnh giường.
"Bệnh nhân đâu?"
"Bệnh nhân đã xuất viện." Thanh âm người máy kim loại đáp lại.
"Tại sao tôi không biết?" Sắc mặt Lâm Sắt có chút khó coi. Y Lai vừa tỉnh lại, cư nhiên liền xuất viện.
"Đã gọi điện thoại thông báo cho ngài."
"Bệnh nhân đi đâu rồi?"
"Xin lỗi, tôi không thể trả lời. Vấn đề này không có trong hệ thống bệnh viện."
Lông mày Lâm Sắt chau lại. Hắn lập tức gọi một cú điện thoại cho Cách Lỗ Tư.
"Tra xem Y Lai đang đi đâu!"
Cách Lỗ Tư rất nhanh đã có câu trả lời chắc chắn, Y Lai bị cận vệ hoàng đế đưa đi hoàng cung rồi.
"Tôi ở bệnh viện Hách Lỗ Tư, lập tức sắp xếp phi cơ, tôi muốn đến hoàng cung." Hắn nhất định phải nhìn thấy Y Lai, nhìn một Y Lai đã khôi phục thần trí. Chuyện sau này thì để sau này tính.
Chỉ là Lâm Sắt lại quên, không có ai sẽ vĩnh viễn chờ hắn, chờ hắn nghĩ rõ ràng đến tột cùng thứ mình muốn là cái gì...
-------------------------------------------------------
Lật bàn**** BỐ HẬN!!!! –Anh Sắt nhây vl
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook