Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 3: Tình Địch
Thời điểm Y Lai từ trong giấc mộng tỉnh lại, đã không còn ở đáy hồ kia nữa, mà đang nằm trên giường mềm mại. Y mở mắt ra, nhìn gian phòng u ám, đột nhiên phát hiện trên mặt có chút khí lạnh... Sờ lên, chính là lệ rơi đầy mặt... Y Lai có chút khó hiểu, cái kia đến tột cùng là mộng, vẫn còn ẩn giấu sâu trong ký ức. Đó là một đoạn ký ức tuyệt hảo, cũng chính là nỗi thống khổ tột cùng.
A Thụy Tư, trong thần thoại cổ xưa chính là tên của một chiến binh.
Nhắc đến cái tên này, dân chúng đầu tiên sẽ nghĩ đến "cơ giáp chi thần" A Thụy Tư. A Thụy Tư tướng mạo vốn thực thanh tú nhã nhặn. Mái tóc đỏ nhưng không kiêu ngạo, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu, khiến cho người ta dễ sinh thiện cảm. Thường người nào đã từng gặp qua A Thụy Tư, không thể không thích cậu.
A Thụy Tư sinh ra ở Đế Quốc, dùng cổ xưa cùng thần bí lập gia tộc Niết Phổ Đốn. Cậu ở phương diện chế tạo cơ giáp* có thiên phú đặc biệt. Đoàn đội của cậu đã từng chế tạo ra cơ giáp mạnh nhất Đế Quốc. Nhưng mà thiên tài như vậy luôn có thiếu hụt. Thân thể của cậu vô cùng kém. Kém chính là gen kém. Y Thuật tiên tiến nhất Đế Quốc cũng không thể thay đổi được gì... Sở dĩ A Thụy Tư vẫn sống là do người khác bao bọc cậu cẩn thận từng li từng tí.
(cơ giáp*: có thể hiểu là mấy bộ áo giáp, cũng là mấy kiểu rô-bốt á các cậu:">)
A Thụy Tư không chỉ là bảo bối của gia tộc Niết Phổ Đốn, là con trai cưng, mà còn là người yêu của Lâm Sắt. Lâm Sắt bề ngoài trông như vô tình, thật ra hắn không vô tình, mà là đem toàn bộ tình cảm trao cho một người. Lâm Sắt như là kỵ sĩ, bảo vệ bên người A Thụy Tư, cẩn thận từng li từng tí, hận không thể đem thứ đồ tốt nhất đến cho cậu.
Ba năm trước, A Thụy Tư lâm trọng bệnh mà qua đời, Lâm Sắt rốt cuộc cũng trở thành người vô tình...
Lâm Sắt thực yêu A Thụy Tư, bạn bè khắp nơi, thậm chí ba mẹ A Thụy Tư cũng biết. Nhưng mà, cái buồn cười ở đây chính là, mãi đến tận khi A Thụy Tư qua đời, Lâm Sắt cũng vẫn không dám biểu lộ tình cảm với A Thụy Tư. Bọn họ vẫn gọi cái gì mà bằng hữu, huynh đệ. Thường nam nhân uy dũng ngang tàng bao nhiêu, trước ái tình, vẫn là ngu ngốc bấy nhiêu.
Ở trong mắt người ngoài, A Thụy Tư chết rồi, Lâm Sắt vẫn độc thân... Hắn không kết hôn, mãi mãi cấm dục. Hắn đối với A Thụy Tư thâm tình như vậy, khiến cho rất nhiều người cảm động, thậm chí ngay cả cha mẹ A Thụy Tư cũng khuyên Lâm Sắt hắn không cần vì A Thụy Tư mà mãi thương tâm, khuyên hắn nên bắt đầu cuộc sống mới.
Mà Y Lai, ở trong lòng hắn, là một người qua đường không quan trọng, là một dâm phụ, là để hắn tưởng niệm hình bóng người trong lòng, cũng là nơi để hắn phát tiết dục vọng...
Y Lai vĩnh viễn nhớ đến lần đầu tiên bọn họ cùng nhau làm tình, Lâm Sắt dùng chủy thủ* kề vào cổ y, dùng âm thanh mang theo hàn ý nói: "Y Lai, nếu như có người biết quan hệ giữa chúng ta, tôi liền giết cậu!"
( Chủy thủ*: là cái dao ngắn á.)
Trước đây không lâu, Lâm Sắt có một lần nhắc nhở thân phận của hắn. Đối với Lâm Sắt, quan hệ của bọn họ chính là vô cùng dơ bẩn, cho nên mới muốn giấu chuyện này đi.
Y Lai có thể bò lên giường Lâm Sắt, kỳ thực nên cảm tạ A Thụy Tư. Bởi vì A Thụy Tư chết rồi, Lâm Sắt đau đến không muốn sống. Bởi vì gương mặt của y... đối với dung nhan A Thụy Tư có đến mười phần giống. Chỉ cần bày ra dáng vẻ chỉnh tề của A Thụy Tư, lộ ra một nụ cười nho nhã, xuất hiện trước mặt Lâm Sắt luôn nhớ nhung A Thụy Tư kia mà uống một chút rượu, mọi chuyện đều như dự đoán mà phát sinh.
Y Lai rốt cuộc tình nguyện bò lên giường Lâm Sắt, cứ thế mà bò suốt ba năm...
Hai năm trước, quan hệ của bọn họ cũng không phải như vậy, chí ít cũng không bết bát như thế. Bọn họ cố định mỗi tuần gặp nhau hai lần, có lúc Lâm Sắt sẽ chủ động tìm y. Sau khi bọn họ lên giường, Lâm Sắt cũng sẽ không đuổi y đi, mà mạnh mẽ ôm lấy eo y, hai người da thịt chạm nhau, hô hấp nhịp nhàng, cùng nhau ngủ. Đương nhiên, đó là do Y Lai suy nghĩ tích cực, vì y rất giống A Thụy Tư. Y Lai đã từng đem hết thảy video có A Thụy Tư ra xem, học theo cách cậu ăn mặc, cử chỉ, cách cậu cười. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cảm tạ khuôn mặt này. Bất luận y ở trước mặt công chúng như thế nào, trước mặt Lâm Sắt đều sẽ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây. Trên mặt luôn cười ôn hòa, Lâm Sắt sẽ hôn y, sẽ tặng y một ít lễ vật, tựa như tình nhân vậy...
Từ khi nào lại thay đổi như vậy?
Là bởi vì từ đầu đến cuối, thời điểm Lâm Sắt ôm Y Lai, trong miệng lại chỉ gọi "A Thụy Tư"? Hay vì Lâm Sắt tặng cho y một ít lễ vật, lại là vật A Thụy Tư yêu thích? Mô hình cơ giáp kiểu mới, sách điện tử về phương diện cơ giáp, mà Y Lai chỉ yêu thích mỹ thực cùng rượu ngon... Hay là vì y vô ý tẩy trắng cái cà vạt rồi ném vào thùng rác, y không biết đó là quà A Thụy Tư tặng cho Lâm Sắt, lại bị Lâm Sắt tát cho một bạt tai...
Tiếp đó, Y Lai đã mất hứng với loại trò chơi thế thân này... Y liền thay đổi, đã biến thành hồ ly tinh trước mặt công chúng, đem mái tóc đỏ xõa xuống, tùy tiện mặc một bộ áo ngủ, đi chân đất, trên mặt vẽ ra ý cười yêu mị, chính là dáng vẻ Lâm Sắt ghét nhất. Y nhất cử nhất động, toàn thân đều muốn nói cho Lâm Sắt biết, y không phải A Thụy Tư, tên của y là Y Lai...
Lâm Sắt không hề che giấu sự căm ghét đối với Y Lai. Thời điểm Mễ Ân Tinh Tương trước mặt mọi người nhục mạ Y Lai, Lâm Sắt đều sẽ phụ họa. Thế nhưng, bọn họ vẫn duy trì quan hệ ám muội kia...
Để công chúng biết đến quan hệ của bọn họ, chính là điểm yếu của Lâm Sắt. Vì không muốn để thiên hạ biết chủ gia tộc Wilson lại cùng hồ ly tinh Y Lai dây dưa? Hay vì hắn muốn giữ lại danh tiếng yêu A Thụy Tư vô cùng thuần túy, cho dù tận sâu đáy lòng đã tan nát? Bọn họ cùng nhau lên giường nhiều lần, còn có thể nói là trung thành sao? Y Lai cảm thấy, Lâm Sắt cũng là một người dối trá, một bên cùng y lên giường, một bên lại đối với y căm ghét cực kỳ, đồng thời còn cao giọng chính mình vô cùng yêu A Thụy Tư.
Nhưng mà, một người vô liêm sỉ như vậy, Y Lai lại không thể nào bỏ xuống được, y chính là tiện nhân... Có điều y không dễ chịu, cũng sẽ không để cho Lâm Sắt dễ chịu.
Lần kia qua đi, ròng rã mười ngày Y Lai cũng không có đi tìm Lâm Sắt, Lâm Sắt cũng không chủ động đi tìm y. Sau mười ngày, trời ấm gió mát, Y Lai tâm tình vô cùng tốt, không trang điểm mà đi ra ngoài, có điều mái tóc đỏ kia vẫn có chút chói mắt, y còn cố ý mặc tây trang thật đơn giản.
Lâu đài Tạp Lạp cùng lâu đài Mai Lâm có một lối đi bí mật thông với nhau. Bọn họ thông qua lối đi này mà lui tới, quan hệ của bọn họ chưa từng minh bạch, cho nên không có ai biết giữa bọn họ còn có mối quan hệ này.
Y Lai tới lâu đài cổ Mai Lâm. Lâu đài này thực lớn, thế nhưng phạm vi hoạt động của Lâm Sắt chỉ có mấy chỗ. Y Lai mỗi tuần đều đến mấy lần, nhà Lâm Sắt đối với nơi ở của mình còn có phần quen thuộc hơn. Y thuần thục tiến vào, trước tiên đi tới phòng ngủ, lại tới thư phòng, không có bất kỳ ai, cuối cùng mới tới phòng huấn luyện cơ giáp.
Quả nhiên, Lâm Sắt ở trong đó.
Phòng huấn luyện cơ giáp là một gian phòng trống trải, Y Lai liền thấy nam nhân cao to đứng cạnh một bộ cơ giáp trắng bạc. Nam nhân đứng trước bộ cơ giáp, không nhúc nhích, ánh mắt lưu luyến, mang theo hoài niệm sâu sắc cùng thương cảm.
Bộ cơ giáp này, là A Thụy Tư vì Lâm Sắt mà thiết kế.
Thời gian cùng thống khổ mài giũa người đàn ông này, nam nhân tâm tình nội liễm, ít khi vẻ mặt có chút ôn hòa, chỉ khi nhìn thấy đồ vật A Thụy Tư lưu lại, mới có thể lộ ra cảm tình rõ ràng như vậy.
Y Lai đột nhiên cảm thấy như có thứ gì kiềm hãm y đứng tại chỗ, một bước cũng không thể đi được. Vẻ mặt y đọng lại, yết hầu như bị ngạnh, khó chịu đến lợi hại.
Thời điểm Lâm Sắt chuyển ánh nhìn từ cơ giáp sang người Y Lai, ánh mắt có chút hoảng hốt. Hôm nay Y Lai mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, Lâm Sắt hầu như sản sinh một loại ảo giác, đứng trước mặt hắn chính là A Thụy Tư.
Y Lai từng bước từng bước đi đến gần, tới trước mặt Lâm Sắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Y Lai da dẻ rất trắng, cứ như bệnh bạch tạng. Nhưng mà càng như vậy, trông y ngũ quan càng xinh đẹp. Hai mắt màu lam, môi đỏ tươi, mày hiện lên rõ ràng. Đầu lưỡi đỏ liếm môi một cái, đôi mắt hơi cong lên, vẽ ra một nụ cười, ý cười kia như khiến y càng thêm quyến rũ.
Y không phải A Thụy Tư, A Thụy Tư sẽ không cười như vậy. Trong mắt Lâm Sắt, ảo giác nhất thời biến mất, trở nên lạnh lẽo...
"Cậu đến làm gì? " Lâm Sắt mặt không chút cảm xúc nói.
"Nhớ anh a." Y Lai cười híp mắt khẽ nói, xem ra cực kỳ chân thành. Có điều y đã nói câu này nhiều lần, khiến Lâm Sắt không khỏi nghĩ, liệu câu này y đã nói với bao nhiêu người.
"Cậu tại sao lại nhớ tôi?" Lâm Sắt tiếp tục hỏi.
Y Lai hơi kinh ngạc, Lâm Sắt rất ít nói, đặc biệt là ở trước mặt của y, đã ít lại càng ít. Đối thoại kiểu này, bọn họ nửa năm cũng khó mà có được một lần. Bọn họ ở cùng nhau, chủ yếu chỉ có lên giường. Y Lai trong lòng có tâm tư cực kỳ quái, tựa hồ có hơi hưng phấn. Cứ như là chơi trò diễn kịch, mà bọn họ đóng vai tình nhân, y cũng rất nhanh mà nhập tâm diễn.
"Bởi vì tôi yêu anh." Y Lai nhìn chằm chằm Lâm Sắt, ánh mắt đảo qua ngũ quan anh tuấn của người kia, mang theo mê luyến sâu sắc.
"Cậu yêu tôi bao nhiêu?" Lâm Sắt hỏi. Tựa như lời tâm tình, nhưng bên trong âm thanh kia cùng vẻ mặt, chỉ có lạnh lẽo.
Vấn đề này thực làm khó Y Lai.
Hắn có yêu y bao nhiêu đâu...
Trong đầu y mơ hồ hiện ra cảnh biển rộng, cảnh tượng thật chân thực, y tựa hồ chỉ nghe được thanh âm sóng biển, cảm giác như được gió biển thổi lướt qua. Bên cạnh y, là một thiếu niên thực anh tuấn, thiếu niên có một mái tóc đen mượt, mày rậm mắt to, ẩn chứa sự ôn nhu.
Lâm Sắt chờ đến mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: "Nếu như tôi ép cậu phải chết thì sao?"
Y Lai trên mặt lộ ra một nụ cười vô vị: "Được."
Vào lúc ấy, Y Lai chỉ cho rằng Lâm Sắt giận quá nói bừa, cho nhiên cùng hắn nói trăng hoa như kịch. Đối với Y Lai chính là kịch vui, rất mới mẻ, y tình nguyện diễn.
Sau đó, Y Lai mới biết, Lâm Sắt là người làm việc quyết đoán, đối với diễn kịch hoàn toàn không có hứng thú. Hắn xưa nay không thích phí lời, hắn nói đều là thật...
A Thụy Tư, trong thần thoại cổ xưa chính là tên của một chiến binh.
Nhắc đến cái tên này, dân chúng đầu tiên sẽ nghĩ đến "cơ giáp chi thần" A Thụy Tư. A Thụy Tư tướng mạo vốn thực thanh tú nhã nhặn. Mái tóc đỏ nhưng không kiêu ngạo, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn nhu, khiến cho người ta dễ sinh thiện cảm. Thường người nào đã từng gặp qua A Thụy Tư, không thể không thích cậu.
A Thụy Tư sinh ra ở Đế Quốc, dùng cổ xưa cùng thần bí lập gia tộc Niết Phổ Đốn. Cậu ở phương diện chế tạo cơ giáp* có thiên phú đặc biệt. Đoàn đội của cậu đã từng chế tạo ra cơ giáp mạnh nhất Đế Quốc. Nhưng mà thiên tài như vậy luôn có thiếu hụt. Thân thể của cậu vô cùng kém. Kém chính là gen kém. Y Thuật tiên tiến nhất Đế Quốc cũng không thể thay đổi được gì... Sở dĩ A Thụy Tư vẫn sống là do người khác bao bọc cậu cẩn thận từng li từng tí.
(cơ giáp*: có thể hiểu là mấy bộ áo giáp, cũng là mấy kiểu rô-bốt á các cậu:">)
A Thụy Tư không chỉ là bảo bối của gia tộc Niết Phổ Đốn, là con trai cưng, mà còn là người yêu của Lâm Sắt. Lâm Sắt bề ngoài trông như vô tình, thật ra hắn không vô tình, mà là đem toàn bộ tình cảm trao cho một người. Lâm Sắt như là kỵ sĩ, bảo vệ bên người A Thụy Tư, cẩn thận từng li từng tí, hận không thể đem thứ đồ tốt nhất đến cho cậu.
Ba năm trước, A Thụy Tư lâm trọng bệnh mà qua đời, Lâm Sắt rốt cuộc cũng trở thành người vô tình...
Lâm Sắt thực yêu A Thụy Tư, bạn bè khắp nơi, thậm chí ba mẹ A Thụy Tư cũng biết. Nhưng mà, cái buồn cười ở đây chính là, mãi đến tận khi A Thụy Tư qua đời, Lâm Sắt cũng vẫn không dám biểu lộ tình cảm với A Thụy Tư. Bọn họ vẫn gọi cái gì mà bằng hữu, huynh đệ. Thường nam nhân uy dũng ngang tàng bao nhiêu, trước ái tình, vẫn là ngu ngốc bấy nhiêu.
Ở trong mắt người ngoài, A Thụy Tư chết rồi, Lâm Sắt vẫn độc thân... Hắn không kết hôn, mãi mãi cấm dục. Hắn đối với A Thụy Tư thâm tình như vậy, khiến cho rất nhiều người cảm động, thậm chí ngay cả cha mẹ A Thụy Tư cũng khuyên Lâm Sắt hắn không cần vì A Thụy Tư mà mãi thương tâm, khuyên hắn nên bắt đầu cuộc sống mới.
Mà Y Lai, ở trong lòng hắn, là một người qua đường không quan trọng, là một dâm phụ, là để hắn tưởng niệm hình bóng người trong lòng, cũng là nơi để hắn phát tiết dục vọng...
Y Lai vĩnh viễn nhớ đến lần đầu tiên bọn họ cùng nhau làm tình, Lâm Sắt dùng chủy thủ* kề vào cổ y, dùng âm thanh mang theo hàn ý nói: "Y Lai, nếu như có người biết quan hệ giữa chúng ta, tôi liền giết cậu!"
( Chủy thủ*: là cái dao ngắn á.)
Trước đây không lâu, Lâm Sắt có một lần nhắc nhở thân phận của hắn. Đối với Lâm Sắt, quan hệ của bọn họ chính là vô cùng dơ bẩn, cho nên mới muốn giấu chuyện này đi.
Y Lai có thể bò lên giường Lâm Sắt, kỳ thực nên cảm tạ A Thụy Tư. Bởi vì A Thụy Tư chết rồi, Lâm Sắt đau đến không muốn sống. Bởi vì gương mặt của y... đối với dung nhan A Thụy Tư có đến mười phần giống. Chỉ cần bày ra dáng vẻ chỉnh tề của A Thụy Tư, lộ ra một nụ cười nho nhã, xuất hiện trước mặt Lâm Sắt luôn nhớ nhung A Thụy Tư kia mà uống một chút rượu, mọi chuyện đều như dự đoán mà phát sinh.
Y Lai rốt cuộc tình nguyện bò lên giường Lâm Sắt, cứ thế mà bò suốt ba năm...
Hai năm trước, quan hệ của bọn họ cũng không phải như vậy, chí ít cũng không bết bát như thế. Bọn họ cố định mỗi tuần gặp nhau hai lần, có lúc Lâm Sắt sẽ chủ động tìm y. Sau khi bọn họ lên giường, Lâm Sắt cũng sẽ không đuổi y đi, mà mạnh mẽ ôm lấy eo y, hai người da thịt chạm nhau, hô hấp nhịp nhàng, cùng nhau ngủ. Đương nhiên, đó là do Y Lai suy nghĩ tích cực, vì y rất giống A Thụy Tư. Y Lai đã từng đem hết thảy video có A Thụy Tư ra xem, học theo cách cậu ăn mặc, cử chỉ, cách cậu cười. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cảm tạ khuôn mặt này. Bất luận y ở trước mặt công chúng như thế nào, trước mặt Lâm Sắt đều sẽ mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây. Trên mặt luôn cười ôn hòa, Lâm Sắt sẽ hôn y, sẽ tặng y một ít lễ vật, tựa như tình nhân vậy...
Từ khi nào lại thay đổi như vậy?
Là bởi vì từ đầu đến cuối, thời điểm Lâm Sắt ôm Y Lai, trong miệng lại chỉ gọi "A Thụy Tư"? Hay vì Lâm Sắt tặng cho y một ít lễ vật, lại là vật A Thụy Tư yêu thích? Mô hình cơ giáp kiểu mới, sách điện tử về phương diện cơ giáp, mà Y Lai chỉ yêu thích mỹ thực cùng rượu ngon... Hay là vì y vô ý tẩy trắng cái cà vạt rồi ném vào thùng rác, y không biết đó là quà A Thụy Tư tặng cho Lâm Sắt, lại bị Lâm Sắt tát cho một bạt tai...
Tiếp đó, Y Lai đã mất hứng với loại trò chơi thế thân này... Y liền thay đổi, đã biến thành hồ ly tinh trước mặt công chúng, đem mái tóc đỏ xõa xuống, tùy tiện mặc một bộ áo ngủ, đi chân đất, trên mặt vẽ ra ý cười yêu mị, chính là dáng vẻ Lâm Sắt ghét nhất. Y nhất cử nhất động, toàn thân đều muốn nói cho Lâm Sắt biết, y không phải A Thụy Tư, tên của y là Y Lai...
Lâm Sắt không hề che giấu sự căm ghét đối với Y Lai. Thời điểm Mễ Ân Tinh Tương trước mặt mọi người nhục mạ Y Lai, Lâm Sắt đều sẽ phụ họa. Thế nhưng, bọn họ vẫn duy trì quan hệ ám muội kia...
Để công chúng biết đến quan hệ của bọn họ, chính là điểm yếu của Lâm Sắt. Vì không muốn để thiên hạ biết chủ gia tộc Wilson lại cùng hồ ly tinh Y Lai dây dưa? Hay vì hắn muốn giữ lại danh tiếng yêu A Thụy Tư vô cùng thuần túy, cho dù tận sâu đáy lòng đã tan nát? Bọn họ cùng nhau lên giường nhiều lần, còn có thể nói là trung thành sao? Y Lai cảm thấy, Lâm Sắt cũng là một người dối trá, một bên cùng y lên giường, một bên lại đối với y căm ghét cực kỳ, đồng thời còn cao giọng chính mình vô cùng yêu A Thụy Tư.
Nhưng mà, một người vô liêm sỉ như vậy, Y Lai lại không thể nào bỏ xuống được, y chính là tiện nhân... Có điều y không dễ chịu, cũng sẽ không để cho Lâm Sắt dễ chịu.
Lần kia qua đi, ròng rã mười ngày Y Lai cũng không có đi tìm Lâm Sắt, Lâm Sắt cũng không chủ động đi tìm y. Sau mười ngày, trời ấm gió mát, Y Lai tâm tình vô cùng tốt, không trang điểm mà đi ra ngoài, có điều mái tóc đỏ kia vẫn có chút chói mắt, y còn cố ý mặc tây trang thật đơn giản.
Lâu đài Tạp Lạp cùng lâu đài Mai Lâm có một lối đi bí mật thông với nhau. Bọn họ thông qua lối đi này mà lui tới, quan hệ của bọn họ chưa từng minh bạch, cho nên không có ai biết giữa bọn họ còn có mối quan hệ này.
Y Lai tới lâu đài cổ Mai Lâm. Lâu đài này thực lớn, thế nhưng phạm vi hoạt động của Lâm Sắt chỉ có mấy chỗ. Y Lai mỗi tuần đều đến mấy lần, nhà Lâm Sắt đối với nơi ở của mình còn có phần quen thuộc hơn. Y thuần thục tiến vào, trước tiên đi tới phòng ngủ, lại tới thư phòng, không có bất kỳ ai, cuối cùng mới tới phòng huấn luyện cơ giáp.
Quả nhiên, Lâm Sắt ở trong đó.
Phòng huấn luyện cơ giáp là một gian phòng trống trải, Y Lai liền thấy nam nhân cao to đứng cạnh một bộ cơ giáp trắng bạc. Nam nhân đứng trước bộ cơ giáp, không nhúc nhích, ánh mắt lưu luyến, mang theo hoài niệm sâu sắc cùng thương cảm.
Bộ cơ giáp này, là A Thụy Tư vì Lâm Sắt mà thiết kế.
Thời gian cùng thống khổ mài giũa người đàn ông này, nam nhân tâm tình nội liễm, ít khi vẻ mặt có chút ôn hòa, chỉ khi nhìn thấy đồ vật A Thụy Tư lưu lại, mới có thể lộ ra cảm tình rõ ràng như vậy.
Y Lai đột nhiên cảm thấy như có thứ gì kiềm hãm y đứng tại chỗ, một bước cũng không thể đi được. Vẻ mặt y đọng lại, yết hầu như bị ngạnh, khó chịu đến lợi hại.
Thời điểm Lâm Sắt chuyển ánh nhìn từ cơ giáp sang người Y Lai, ánh mắt có chút hoảng hốt. Hôm nay Y Lai mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, Lâm Sắt hầu như sản sinh một loại ảo giác, đứng trước mặt hắn chính là A Thụy Tư.
Y Lai từng bước từng bước đi đến gần, tới trước mặt Lâm Sắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Y Lai da dẻ rất trắng, cứ như bệnh bạch tạng. Nhưng mà càng như vậy, trông y ngũ quan càng xinh đẹp. Hai mắt màu lam, môi đỏ tươi, mày hiện lên rõ ràng. Đầu lưỡi đỏ liếm môi một cái, đôi mắt hơi cong lên, vẽ ra một nụ cười, ý cười kia như khiến y càng thêm quyến rũ.
Y không phải A Thụy Tư, A Thụy Tư sẽ không cười như vậy. Trong mắt Lâm Sắt, ảo giác nhất thời biến mất, trở nên lạnh lẽo...
"Cậu đến làm gì? " Lâm Sắt mặt không chút cảm xúc nói.
"Nhớ anh a." Y Lai cười híp mắt khẽ nói, xem ra cực kỳ chân thành. Có điều y đã nói câu này nhiều lần, khiến Lâm Sắt không khỏi nghĩ, liệu câu này y đã nói với bao nhiêu người.
"Cậu tại sao lại nhớ tôi?" Lâm Sắt tiếp tục hỏi.
Y Lai hơi kinh ngạc, Lâm Sắt rất ít nói, đặc biệt là ở trước mặt của y, đã ít lại càng ít. Đối thoại kiểu này, bọn họ nửa năm cũng khó mà có được một lần. Bọn họ ở cùng nhau, chủ yếu chỉ có lên giường. Y Lai trong lòng có tâm tư cực kỳ quái, tựa hồ có hơi hưng phấn. Cứ như là chơi trò diễn kịch, mà bọn họ đóng vai tình nhân, y cũng rất nhanh mà nhập tâm diễn.
"Bởi vì tôi yêu anh." Y Lai nhìn chằm chằm Lâm Sắt, ánh mắt đảo qua ngũ quan anh tuấn của người kia, mang theo mê luyến sâu sắc.
"Cậu yêu tôi bao nhiêu?" Lâm Sắt hỏi. Tựa như lời tâm tình, nhưng bên trong âm thanh kia cùng vẻ mặt, chỉ có lạnh lẽo.
Vấn đề này thực làm khó Y Lai.
Hắn có yêu y bao nhiêu đâu...
Trong đầu y mơ hồ hiện ra cảnh biển rộng, cảnh tượng thật chân thực, y tựa hồ chỉ nghe được thanh âm sóng biển, cảm giác như được gió biển thổi lướt qua. Bên cạnh y, là một thiếu niên thực anh tuấn, thiếu niên có một mái tóc đen mượt, mày rậm mắt to, ẩn chứa sự ôn nhu.
Lâm Sắt chờ đến mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: "Nếu như tôi ép cậu phải chết thì sao?"
Y Lai trên mặt lộ ra một nụ cười vô vị: "Được."
Vào lúc ấy, Y Lai chỉ cho rằng Lâm Sắt giận quá nói bừa, cho nhiên cùng hắn nói trăng hoa như kịch. Đối với Y Lai chính là kịch vui, rất mới mẻ, y tình nguyện diễn.
Sau đó, Y Lai mới biết, Lâm Sắt là người làm việc quyết đoán, đối với diễn kịch hoàn toàn không có hứng thú. Hắn xưa nay không thích phí lời, hắn nói đều là thật...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook