Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 17: Gặp lại (Hạ)
Hạ Diễm mở cửa, lúc nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, trên mặt lộ ra kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Lâm Sắt lại quay lại.
"Tên mập kia đâu? " Lâm Sắt trực tiếp hỏi.
"Ra ngoài mới vừa trở về rồi. Hiện tại đang ở trên lầu, tiên sinh tìm hắn có việc gì không? " Hạ Diễm dò hỏi, trong lòng đem tên mập kia mắng mấy trăm lần, xem ra sắc mặt Lâm Sắt rất khó coi, tên mập này chẳng lẽ lại đắc tội người ta rồi?
"Tôi có chuyện muốn hỏi hắn." Lâm Sắt nói.
Hạ Diễm kêu tên mập đi xuống.
Tên mập hùng hục chạy đến, vây quanh Lâm Sắt chạy hai vòng, trên mặt lộ ra nụ cười khen ngợi, chân chó* nói: "Tiên sinh, ngài tìm tôi? "
(Chân chó*: chỉ người nịnh nọt, đeo bám.)
Lâm Sắt nhìn Hạ Diễm một chút, Hạ Diễm cũng nhìn hắn. Lâm Sắt đi ra ngoài, tiến ra cửa, tên mập vẫn đứng tại chỗ. Hạ Diễm đạp tên mập một cái, tên mập vội vã lăn hùng hục ra ngoài.
"Tôi hỏi cậu." Lâm Sắt nói.
Tên mập gật đầu liên tục.
"Người mới vừa rồi ngồi cùng cậu trong phi cơ là ai?" Lâm Sắt hỏi.
"Tiểu Hạ? Thiếu gia?" Hai cái tên đang bay lòng vòng trong đầu tên mập.
Lâm Sắt suy nghĩ một chút: "Thiếu gia cậu đang ở đâu?"
Tên mập chỉ chỉ vào phía sau cửa phòng.
Lâm Sắt theo tên mập lại đi vào trong biệt thự. Đúng vào lúc này, cửa phòng trên lầu hai mở, có một người đi ra.
Lâm Sắt quay đầu nhìn lại, tiếp đó hắn ngây người, tâm hắn đột nhiên nhảy một cái, tựa như có thứ gì mãnh liệt dâng trào. Nam nhân mặc thường phục* rộng rãi, tóc ngắn màu đỏ được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, mắt như ngọc thạch trong suốt, đôi môi cho dù không tô son vẫn cứ bỏ bừng như vậy. Lâm Sắt xưa nay chưa từng thấy, cư nhiên lại có đến hai người giống nhau như vậy, không chỉ giống ở hình dáng, mà đến vẻ mị hoặc kia cũng giống nhau như đúc. Nam nhân kia mang dáng vẻ hững hờ, còn cả cái điệu bộ lúc híp mắt, quả thật cùng Y Lai giống nhau như đúc.
(Thường phục*: Quần áo mặc ở nhà.)
Y Lai... Y Lai thật sự đã chết rồi! Chỉ là bởi vì ý nghĩ này, Lâm Sắt liền cảm thấy được trong lòng một trận đau đớn. Lâm Sắt là người tâm tình nội liễm, trong lòng hắn dù có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng biểu hiện ở bên ngoài, chỉ là khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt trở nên thâm trầm, ngón tay theo bản năng mà đưa lên.
Lúc đang đi trên đường, có người đánh cho mình một đòn cảnh cáo thì cảm giác ra sao chứ? Đây chính là cảm giác của Y Lai lúc này. Khi đứng trên lầu nhìn thấy người đàn ông này, y trong nháy mắt có chút bối rối. Y xem như chính mình sẽ không bao giờ nhìn thấy Lâm Sắt nữa, thế nhưng ở tình huống bất ngờ như vậy không kịp chuẩn bị, y lại gặp hắn. Y chỉ là vội vã nhìn lướt qua, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống che lấp tâm tư chính mình...
Y không phải Y Lai, Y Lai đã chết rồi, y là Y Lý, là vợ của Hạ Diễm. Trong nháy mắt đó, Y Lai đột nhiên bình tĩnh lại. Trên mặt của y treo lên một nụ cười ôn hòa, Y Lai sẽ không cười như vậy. Y Lai từng bước tiến đến, đi tới bên người Lâm Sắt.
Đương lúc người kia đi đến bên cạnh Lâm Sắt, Lâm Sắt theo bản năng mà liếc mắt nhìn y, có vô số lần, Y Lai đều là chậm rãi đi tới như vậy, tiếp đó sà vào lồng ngực hắn. Thế nhưng lần này, y không thế nữa, y trực tiếp đi đến bên cạnh người đàn ông khác. Người đàn ông kia đem y kéo vào trong lồng ngực, thân mật mà xoa xoa đầu y, tiếp đó nói với Lâm Sắt: "Lâm tiên sinh, đây chính là vợ của tôi, tên Y Lý."
Câu nói này khiến cho Lâm Sắt có chút choáng váng.
Y Lý, vợ của Hạ Diễm.
Thế nhưng vì sao mà y lại có gương mặt cùng Y Lai giống nhau đến như vậy?
Lâm Sắt đột nhiên cảm thấy hành động thân mật của hai người kia có chút ngứa mắt, cho dù y không phải là Y Lai, cho dù đây chỉ là gương mặt của một con người xa lạ, hắn cũng không thể chịu đựng được y bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực. Lâm Sắt cảm giác hắn tựa hồ có hơi run lên.
Ngón cái Lâm Sắt vuốt nhẹ bàn tay của mình, Y Lai hiểu rõ hắn, đây là hắn đang căng thẳng bất an. Lâm Sắt gặp lại y, tất nhiên sẽ cảm thấy căng thẳng bất an.
Y Lai đầu tiên là cảm thấy kỳ quái, có điều rất nhanh sau đó đã hiểu ra. Y chết rồi, không có ai trở ngại dây dưa cùng Lâm Sắt, Lâm Sắt có thể cùng A Thụy Tư hạnh phúc bên nhau. Tất cả những điều này đều là để thỏa mãn tâm tư Lâm Sắt. Nếu như vạn nhất y sống lại, Lâm Sắt lại gặp phải một phiền phức lớn, cho nên Lâm Sắt mới cảm thấy bất an.
Vô luận là vì lí do gì, Y Lai đều quyết định, không thể để cho Lâm Sắt phát hiện ra y còn sống. Y rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái cùng tư thái.
Y Lai đối với Lâm Sắt đưa tay ra, lễ phép nói: "Lâm tiên sinh, chào ngài, rất hân hạnh được gặp ngài."
Lễ phép mà xa cách, Y Lai sẽ không nói chuyện như vậy với hắn. Hơn nữa, tiếng nói của y trầm trầm khàn khàn, cũng không giống thanh âm trong trẻo của Y Lai. Lâm Sắt trong lòng có chút lạc lõng. Hắn cũng đưa tay ra, nắm chặt lấy tay y, Lâm Sắt tựa hồ có hơi thất thần, bắt tay đối phương có hơi lâu.
Hạ Diễm ánh mắt đảo qua nhìn hai người, trong mắt lóe ra một tia đăm chiêu.
"Hai người biết nhau à?" Hạ Diễm hỏi.
"Không có quen." Y Lai nói.
"Hình dáng Y Lý giống với một người quen cũ của tôi." Lâm Sắt nói.
"Lâm tiên sinh, ngài có thể cùng Y Lý tâm sự, tôi đi nhìn Anna một chút." Hạ Diễm nói. Hạ Diễm ôm hũ tro đặt bên cạnh Lâm Sắt rời đi.
Lần này Lâm Sắt trả lời là: "Tốt."
Hạ Diễm rời đi, Lâm Sắt trên ghế sa-lông ngồi xuống. Tư thái của hắn nhàn nhã, ánh mắt lơ đãng đánh giá cách bài trí của gian phòng, chỉ là cuối cùng ánh mắt lại rơi lên người nam nhân ngồi đối diện hắn.
Nam nhân kia vẫn ngồi yên tĩnh, y hơi hơi rũ mắt, lông mi dài che lấp đi ánh sáng trong đáy mắt. Y không nói gì, Lâm Sắt cũng không đoán ra y nghĩ gì.
"Dung mạo cậu thật rất giống một người bạn của tôi." Lâm Sắt nói.
Nam nhân hai tay nắm lấy nhau, siết càng thêm chặt một chút: "Có thật không?"
"Cậu rất sợ tôi?" Lâm Sắt hỏi. Người đối diện không nhìn hắn được một cái, điều này làm cho tâm tình của hắn có chút u ám.
"Không có!" Nam nhân liền vội vàng lắc đầu, đột nhiên khiếp sợ đứng dậy, có vẻ hơi hoảng loạn: "Ngài có muốn uống gì không?"
Lâm Sắt căn bản không có tâm tư uống cái gì hết, hắn vốn là muốn từ chối, chỉ là tâm đột nhiên xoay chuyển một cái, nhân tiện nói: "Một ly café, cảm ơn."
Nam nhân tự mình đi đến rót một ly café, tiếp đó đưa tới trước mặt Lâm Sắt, ngay lúc y muốn lùi lại, Lâm Sắt đột nhiên nắm lấy tay y.
Nam nhân tựa hồ có chút hoảng, lông mi run lên một cái, nỗ lực muốn thu lại tay chính mình.
Lâm Sắt đột nhiên hoàn hồn, hắn đang làm gì đây? Hắn cảm thấy thật vô vị, người này chỉ đơn giản có gương mặt giống với Y Lai, căn bản không phải Y Lai.
Lâm Sắt như vô lực tựa lên ghế sa-lông, trên nét mặt anh tuấn lộ ra vẻ phiền muộn. Tay hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Bởi vì hắn nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy nam nhân đối diện trên mặt lộ xuất một nụ cười tự giễu.
Sau một tiếng, Hạ Diễm xuất hiện, còn mang theo hũ tro của Anna. Hắn đem hũ tro cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong lòng, thật sự giống như đang âu yếm thê tử. Hắn hôn hũ tro một hồi, trên mặt lộ xuất vẻ mặt lưu luyến không nỡ rời xa, cuối cùng đem hũ tro đưa tới: "Lâm tiên sinh, xin ngài chăm sóc tốt cho Anna."
Lâm Sắt trịnh trọng nhận lấy.
Hạ Diễm khom người chào hắn.
"Chúc ngài thượng lộ bình an." Hạ Diễm nói.
"Nơi này dù sao cũng là nơi Anna từng sống, tôi muốn ở lại đây mấy ngày." Lâm Sắt đột nhiên nói.
Lâm Sắt chán ghét Hạ gia, chát ghét Hải Thần tinh, hận không thể lập tức rời đi, như thế nào lại có ý muốn ở lại chỗ Hạ gia? Lâm Sắt vội vã rời đi, hiện tại lại quay trở về, rõ ràng cùng Y Lý có quan hệ. Có điều hắn bây giờ là loạn trong giặc ngoài, nếu như có thể cùng Lâm Sắt hòa hoãn quan hệ, lại là hết sức tốt. Chỉ trong nháy mắt, Hạ Diễm liền nghĩ qua vô số chuyện.
"Vô cùng hoan nghênh, chỗ này của tôi có rất nhiều phòng khách. Mấy ngày nay công việc của tôi có chút bận, không thể đi theo hầu chuyện, quản gia sẽ phục vụ anh bất kể lúc nào." Hạ Diễm nói.
"Y Lý là tốt rồi." Lâm Sắt nói.
Hạ Diễm đột nhiên quay đầu nhìn Y Lai một chút, Y Lai cũng lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ.
Trong lòng Lâm Sắt vô cùng đa nghi, hắn vừa diễn một phen, cũng không có gì có thể gạt được Lâm Sắt. Lâm Sắt sẽ không cho phép bất cứ nhân tố nào gây bất lợi cho sự tồn tại của mình, cho nên hắn muốn hoàn toàn xác nhận thân phận của y.
Y Lai đột nhiên muốn cười, y đã minh bạch rõ ràng nói chính mình sẽ không quấn lấy hắn nữa, cũng là đã chết đi một lần, vậy mà Lâm Sắt vẫn là không chịu buông tha cho y. Y cùng Lâm Sắt đã ba năm lên giường, Lâm Sắt cũng chưa từng tin tưởng y.
---------------------------------------------------------
Trong bản QT một từ nhiều nghĩa, nếu chuyển sang thuần Việt thì rất khó diễn giải T^T Cho nên mình xin phép đôi lúc sẽ thêm một chút xíu xiu từ để làm mượt câu văn hơn mà dễ hiểu nữa T*T Mong mọi người thông cảm nha~
"Tên mập kia đâu? " Lâm Sắt trực tiếp hỏi.
"Ra ngoài mới vừa trở về rồi. Hiện tại đang ở trên lầu, tiên sinh tìm hắn có việc gì không? " Hạ Diễm dò hỏi, trong lòng đem tên mập kia mắng mấy trăm lần, xem ra sắc mặt Lâm Sắt rất khó coi, tên mập này chẳng lẽ lại đắc tội người ta rồi?
"Tôi có chuyện muốn hỏi hắn." Lâm Sắt nói.
Hạ Diễm kêu tên mập đi xuống.
Tên mập hùng hục chạy đến, vây quanh Lâm Sắt chạy hai vòng, trên mặt lộ ra nụ cười khen ngợi, chân chó* nói: "Tiên sinh, ngài tìm tôi? "
(Chân chó*: chỉ người nịnh nọt, đeo bám.)
Lâm Sắt nhìn Hạ Diễm một chút, Hạ Diễm cũng nhìn hắn. Lâm Sắt đi ra ngoài, tiến ra cửa, tên mập vẫn đứng tại chỗ. Hạ Diễm đạp tên mập một cái, tên mập vội vã lăn hùng hục ra ngoài.
"Tôi hỏi cậu." Lâm Sắt nói.
Tên mập gật đầu liên tục.
"Người mới vừa rồi ngồi cùng cậu trong phi cơ là ai?" Lâm Sắt hỏi.
"Tiểu Hạ? Thiếu gia?" Hai cái tên đang bay lòng vòng trong đầu tên mập.
Lâm Sắt suy nghĩ một chút: "Thiếu gia cậu đang ở đâu?"
Tên mập chỉ chỉ vào phía sau cửa phòng.
Lâm Sắt theo tên mập lại đi vào trong biệt thự. Đúng vào lúc này, cửa phòng trên lầu hai mở, có một người đi ra.
Lâm Sắt quay đầu nhìn lại, tiếp đó hắn ngây người, tâm hắn đột nhiên nhảy một cái, tựa như có thứ gì mãnh liệt dâng trào. Nam nhân mặc thường phục* rộng rãi, tóc ngắn màu đỏ được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề, mắt như ngọc thạch trong suốt, đôi môi cho dù không tô son vẫn cứ bỏ bừng như vậy. Lâm Sắt xưa nay chưa từng thấy, cư nhiên lại có đến hai người giống nhau như vậy, không chỉ giống ở hình dáng, mà đến vẻ mị hoặc kia cũng giống nhau như đúc. Nam nhân kia mang dáng vẻ hững hờ, còn cả cái điệu bộ lúc híp mắt, quả thật cùng Y Lai giống nhau như đúc.
(Thường phục*: Quần áo mặc ở nhà.)
Y Lai... Y Lai thật sự đã chết rồi! Chỉ là bởi vì ý nghĩ này, Lâm Sắt liền cảm thấy được trong lòng một trận đau đớn. Lâm Sắt là người tâm tình nội liễm, trong lòng hắn dù có sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng biểu hiện ở bên ngoài, chỉ là khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt trở nên thâm trầm, ngón tay theo bản năng mà đưa lên.
Lúc đang đi trên đường, có người đánh cho mình một đòn cảnh cáo thì cảm giác ra sao chứ? Đây chính là cảm giác của Y Lai lúc này. Khi đứng trên lầu nhìn thấy người đàn ông này, y trong nháy mắt có chút bối rối. Y xem như chính mình sẽ không bao giờ nhìn thấy Lâm Sắt nữa, thế nhưng ở tình huống bất ngờ như vậy không kịp chuẩn bị, y lại gặp hắn. Y chỉ là vội vã nhìn lướt qua, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, rũ mắt xuống che lấp tâm tư chính mình...
Y không phải Y Lai, Y Lai đã chết rồi, y là Y Lý, là vợ của Hạ Diễm. Trong nháy mắt đó, Y Lai đột nhiên bình tĩnh lại. Trên mặt của y treo lên một nụ cười ôn hòa, Y Lai sẽ không cười như vậy. Y Lai từng bước tiến đến, đi tới bên người Lâm Sắt.
Đương lúc người kia đi đến bên cạnh Lâm Sắt, Lâm Sắt theo bản năng mà liếc mắt nhìn y, có vô số lần, Y Lai đều là chậm rãi đi tới như vậy, tiếp đó sà vào lồng ngực hắn. Thế nhưng lần này, y không thế nữa, y trực tiếp đi đến bên cạnh người đàn ông khác. Người đàn ông kia đem y kéo vào trong lồng ngực, thân mật mà xoa xoa đầu y, tiếp đó nói với Lâm Sắt: "Lâm tiên sinh, đây chính là vợ của tôi, tên Y Lý."
Câu nói này khiến cho Lâm Sắt có chút choáng váng.
Y Lý, vợ của Hạ Diễm.
Thế nhưng vì sao mà y lại có gương mặt cùng Y Lai giống nhau đến như vậy?
Lâm Sắt đột nhiên cảm thấy hành động thân mật của hai người kia có chút ngứa mắt, cho dù y không phải là Y Lai, cho dù đây chỉ là gương mặt của một con người xa lạ, hắn cũng không thể chịu đựng được y bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực. Lâm Sắt cảm giác hắn tựa hồ có hơi run lên.
Ngón cái Lâm Sắt vuốt nhẹ bàn tay của mình, Y Lai hiểu rõ hắn, đây là hắn đang căng thẳng bất an. Lâm Sắt gặp lại y, tất nhiên sẽ cảm thấy căng thẳng bất an.
Y Lai đầu tiên là cảm thấy kỳ quái, có điều rất nhanh sau đó đã hiểu ra. Y chết rồi, không có ai trở ngại dây dưa cùng Lâm Sắt, Lâm Sắt có thể cùng A Thụy Tư hạnh phúc bên nhau. Tất cả những điều này đều là để thỏa mãn tâm tư Lâm Sắt. Nếu như vạn nhất y sống lại, Lâm Sắt lại gặp phải một phiền phức lớn, cho nên Lâm Sắt mới cảm thấy bất an.
Vô luận là vì lí do gì, Y Lai đều quyết định, không thể để cho Lâm Sắt phát hiện ra y còn sống. Y rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái cùng tư thái.
Y Lai đối với Lâm Sắt đưa tay ra, lễ phép nói: "Lâm tiên sinh, chào ngài, rất hân hạnh được gặp ngài."
Lễ phép mà xa cách, Y Lai sẽ không nói chuyện như vậy với hắn. Hơn nữa, tiếng nói của y trầm trầm khàn khàn, cũng không giống thanh âm trong trẻo của Y Lai. Lâm Sắt trong lòng có chút lạc lõng. Hắn cũng đưa tay ra, nắm chặt lấy tay y, Lâm Sắt tựa hồ có hơi thất thần, bắt tay đối phương có hơi lâu.
Hạ Diễm ánh mắt đảo qua nhìn hai người, trong mắt lóe ra một tia đăm chiêu.
"Hai người biết nhau à?" Hạ Diễm hỏi.
"Không có quen." Y Lai nói.
"Hình dáng Y Lý giống với một người quen cũ của tôi." Lâm Sắt nói.
"Lâm tiên sinh, ngài có thể cùng Y Lý tâm sự, tôi đi nhìn Anna một chút." Hạ Diễm nói. Hạ Diễm ôm hũ tro đặt bên cạnh Lâm Sắt rời đi.
Lần này Lâm Sắt trả lời là: "Tốt."
Hạ Diễm rời đi, Lâm Sắt trên ghế sa-lông ngồi xuống. Tư thái của hắn nhàn nhã, ánh mắt lơ đãng đánh giá cách bài trí của gian phòng, chỉ là cuối cùng ánh mắt lại rơi lên người nam nhân ngồi đối diện hắn.
Nam nhân kia vẫn ngồi yên tĩnh, y hơi hơi rũ mắt, lông mi dài che lấp đi ánh sáng trong đáy mắt. Y không nói gì, Lâm Sắt cũng không đoán ra y nghĩ gì.
"Dung mạo cậu thật rất giống một người bạn của tôi." Lâm Sắt nói.
Nam nhân hai tay nắm lấy nhau, siết càng thêm chặt một chút: "Có thật không?"
"Cậu rất sợ tôi?" Lâm Sắt hỏi. Người đối diện không nhìn hắn được một cái, điều này làm cho tâm tình của hắn có chút u ám.
"Không có!" Nam nhân liền vội vàng lắc đầu, đột nhiên khiếp sợ đứng dậy, có vẻ hơi hoảng loạn: "Ngài có muốn uống gì không?"
Lâm Sắt căn bản không có tâm tư uống cái gì hết, hắn vốn là muốn từ chối, chỉ là tâm đột nhiên xoay chuyển một cái, nhân tiện nói: "Một ly café, cảm ơn."
Nam nhân tự mình đi đến rót một ly café, tiếp đó đưa tới trước mặt Lâm Sắt, ngay lúc y muốn lùi lại, Lâm Sắt đột nhiên nắm lấy tay y.
Nam nhân tựa hồ có chút hoảng, lông mi run lên một cái, nỗ lực muốn thu lại tay chính mình.
Lâm Sắt đột nhiên hoàn hồn, hắn đang làm gì đây? Hắn cảm thấy thật vô vị, người này chỉ đơn giản có gương mặt giống với Y Lai, căn bản không phải Y Lai.
Lâm Sắt như vô lực tựa lên ghế sa-lông, trên nét mặt anh tuấn lộ ra vẻ phiền muộn. Tay hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Bởi vì hắn nhắm mắt lại, cho nên không nhìn thấy nam nhân đối diện trên mặt lộ xuất một nụ cười tự giễu.
Sau một tiếng, Hạ Diễm xuất hiện, còn mang theo hũ tro của Anna. Hắn đem hũ tro cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong lòng, thật sự giống như đang âu yếm thê tử. Hắn hôn hũ tro một hồi, trên mặt lộ xuất vẻ mặt lưu luyến không nỡ rời xa, cuối cùng đem hũ tro đưa tới: "Lâm tiên sinh, xin ngài chăm sóc tốt cho Anna."
Lâm Sắt trịnh trọng nhận lấy.
Hạ Diễm khom người chào hắn.
"Chúc ngài thượng lộ bình an." Hạ Diễm nói.
"Nơi này dù sao cũng là nơi Anna từng sống, tôi muốn ở lại đây mấy ngày." Lâm Sắt đột nhiên nói.
Lâm Sắt chán ghét Hạ gia, chát ghét Hải Thần tinh, hận không thể lập tức rời đi, như thế nào lại có ý muốn ở lại chỗ Hạ gia? Lâm Sắt vội vã rời đi, hiện tại lại quay trở về, rõ ràng cùng Y Lý có quan hệ. Có điều hắn bây giờ là loạn trong giặc ngoài, nếu như có thể cùng Lâm Sắt hòa hoãn quan hệ, lại là hết sức tốt. Chỉ trong nháy mắt, Hạ Diễm liền nghĩ qua vô số chuyện.
"Vô cùng hoan nghênh, chỗ này của tôi có rất nhiều phòng khách. Mấy ngày nay công việc của tôi có chút bận, không thể đi theo hầu chuyện, quản gia sẽ phục vụ anh bất kể lúc nào." Hạ Diễm nói.
"Y Lý là tốt rồi." Lâm Sắt nói.
Hạ Diễm đột nhiên quay đầu nhìn Y Lai một chút, Y Lai cũng lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ.
Trong lòng Lâm Sắt vô cùng đa nghi, hắn vừa diễn một phen, cũng không có gì có thể gạt được Lâm Sắt. Lâm Sắt sẽ không cho phép bất cứ nhân tố nào gây bất lợi cho sự tồn tại của mình, cho nên hắn muốn hoàn toàn xác nhận thân phận của y.
Y Lai đột nhiên muốn cười, y đã minh bạch rõ ràng nói chính mình sẽ không quấn lấy hắn nữa, cũng là đã chết đi một lần, vậy mà Lâm Sắt vẫn là không chịu buông tha cho y. Y cùng Lâm Sắt đã ba năm lên giường, Lâm Sắt cũng chưa từng tin tưởng y.
---------------------------------------------------------
Trong bản QT một từ nhiều nghĩa, nếu chuyển sang thuần Việt thì rất khó diễn giải T^T Cho nên mình xin phép đôi lúc sẽ thêm một chút xíu xiu từ để làm mượt câu văn hơn mà dễ hiểu nữa T*T Mong mọi người thông cảm nha~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook