Mộc Đàn vui mừng trong giây lát, rồi lại vội hỏi: "Nếu lỡ như là công chúa thì sao?"
Ta hơi cụp mắt xuống: "Thì có lẽ sẽ bị đưa ra khỏi cung để đổi lấy một nam hài."
Mộc Đàn sững sờ, vội hỏi: "Tại sao phải đưa ra khỏi cung?"
"Vì cái thai này của ngươi chỉ có thể là nam hài, như vậy Hoàng hậu mới có đích tử." Ta nhìn nàng ta: "Ngươi muốn để nữ nhi của mình ở lại trong thâm cung này sao?"
Mộc Đàn ngơ ngác nhìn ta: "Thật sự là đưa ra khỏi cung sao? Không phải sẽ bị bóp c.h.ế.t rồi đổi lấy một nam hài từ bên ngoài chứ?"
Ta không còn nhìn thẳng vào mắt nàng ta nữa, Bán Hạ cũng không biết nói gì, nhưng Mộc Đàn cố gắng mỉm cười: "Không đâu, đưa ra khỏi cung cũng không phiền phức, đưa một đứa trẻ ra khỏi cung đâu có gì phiền phức.

Hơn nữa, ta cảm thấy đứa trẻ này của ta chắc chắn là nam hài.

Nương nương xem, bụng ta tròn và dẹt giống như lần trước, lần này ta cũng thích chua không thích cay, chắc chắn là nam hài rồi."
Ta mỉm cười gật đầu, ngừng một lát rồi mới nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để thương lượng với Hoàng hậu, bảo vệ con của ngươi."

Mộc Đàn cảm kích gật đầu, rồi lại vội nói: "Nương nương, thế còn hài tử của người thì sao? Nếu đêm nay Vũ Uy Hầu xé mặt với Hoàng thượng, Hoàng hậu có thể sẽ không quan tâm đến chúng ta nữa, chúng ta có thể trốn ra khỏi cung ngay đêm nay.

.

."
Ta cười nhẹ: "Ngươi không nhận ra bên ngoài Tiêu Phòng điện có thêm nhiều thái giám quét dọn sao?"
Mộc Đàn cứng người: "Hoàng hậu?"
Ta cười nói: "Xem ra họ đều có chút võ công.

Với tính cách của Hoàng hậu, dù đến lúc nàng ta không còn đường sống, nàng ta cũng sẽ không quên gi*t Tiết Thường Khiết, cùng với hài tử của ngươi và ta.

Đây là niềm hy vọng nàng ta sống trong cung những năm qua, làm sao nàng ta có thể quên được chứ."
Mặt Mộc Đàn tái nhợt.
Bán Hạ bất mãn với ta: "Nương nương, người lại dọa nàng ta làm gì? Nếu sảy thai thì người sẽ đỡ đẻ à?"
Ta cười nói: "Sảy thai thì tốt, không cần phải đỡ đẻ nữa."
Bán Hạ tức giận nói: "Người.

.

."

Ta bĩu môi: "Chính nàng ta muốn hỏi mà, ta vốn dĩ rất buồn ngủ, giờ lại tỉnh táo rồi."
Mộc Đàn gượng cười nói: "Là ta muốn hỏi, nếu nương nương không buồn ngủ nữa, thì cứ nói thêm với ta, về phòng ta cũng ngủ không được."
Ta suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: "Ngươi có biết tại sao Hoàng hậu lại để ta đợi đến bây giờ mới hãm hại Tiết Thường Khiết không?"
"Không phải để đợi lời tiên tri của Tư Thiên Giám sao?"
Ta cười: "Hài tử trong bụng ta bình an báo hiệu Hoàng thượng trường thọ, lời tiên tri này đã được Hoàng thượng tin tưởng từ ba tháng trước rồi.

Tại sao lúc đó không lập tức bắt ta sảy thai để hãm hại Tiết Thường Khiết? Tại sao Hoàng hậu lại cố tình kéo dài đến tận bây giờ?"
"Không phải để Hoàng thượng càng thêm quyến luyến đứa bé này.

.

."
Ta khẽ cười: "Chỉ cần đứa bé này có thể báo hiệu Hoàng thượng trường thọ, thì Tiết Thường Khiết cố ý gi*t hại chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận.


Hoàng hậu kéo dài đến hôm nay, là vì nàng ta muốn đợi cơ hội Hữu Tướng qua đời.

Nàng ta muốn giáng toàn bộ đòn sấm cùng một lúc: Tiết Thanh Vân ở ngoài cung mưu hại Triệu Trác và Triệu Chỉ, đồng thời Tiết Thường Khiết ở trong cung mưu hại Hoàng tử trong bụng ta.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến Hoàng thượng nghi ngờ liệu Tiết Thường Khiết có lén lút nghe theo lệnh của Tiết Thanh Vân hay không.

Lúc này lại thêm lời tiên tri của Tư Thiên Giám, rồi lại vạch trần đứa bé trong bụng Tiết Thường Khiết là con của người khác, mới có thể khiến Hoàng thượng nghi ngờ người Tiết Thường Khiết thực sự muốn mưu hại là ai."
Không chỉ Mộc Đàn, ngay cả Bán Hạ cũng đứng ngây tại chỗ, nửa ngày sau mới nói: "Tiết Thường Khiết vào cung phong làm Tần, chính là do tên tiểu thái giám đó tuyên chỉ, lúc đó Tiết Thường Khiết đã rơi vào thế cục.

Hoàng hậu, thật đáng sợ.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương