Trong mắt Mộc Đàn hiện lên vẻ nghi hoặc chần chờ: "Nô tỳ luôn cảm thấy, ngày đó nương nương mất con, dường như, dường như là cố ý.

.

."
"Vì sao ta phải cố ý mất con?"
"Nô tỳ không biết, nhưng một khi nữ tử có thai, nếu gặp nguy hiểm đều sẽ bảo vệ bụng trước, nhưng ngày đó nương nương chỉ che mặt.

.

."
"Bởi vì ta sinh ra đã là kẻ ích kỷ chỉ lo cho bản thân mà," Ta cười nhẹ, "Mộc Đàn, ngươi có yêu Hoàng thượng không?"
Mộc Đàn sững sờ: "Nô tỳ," nàng ta cụp mắt, "Nô tỳ không dám yêu."

"Nhưng ta yêu Hoàng thượng, ta hy vọng được ở bên ngài ấy cả đời."
Mộc Đàn ngỡ ngàng: "Vậy, vậy lần này nương nương sẽ sinh con cho Hoàng thượng, đúng không?"
"Ta muốn ở bên Hoàng thượng cả đời, chứ không phải sinh một đứa con để ở bên ngài cả đời."
Lúc này ngay cả Liễu Nhứ cũng ngớ người nhìn ta, ta cười thở dài: "Những hài tử trong cung này sống không nổi, tưởng chừng là do Hoàng hậu nương nương tác quái, nhưng thực ra chỉ là vì Hoàng thượng không quan tâm đến sự sống ch*t của những hài tử này." Ta nhẹ nhàng vuốt bụng, "Nếu ngay cả Hoàng thượng cũng không muốn đứa bé này, thì ta sinh nó ra để chịu khổ làm gì? Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ ch*t dưới tay các phi tần trong hậu cung."
Sắc mặt Mộc Đàn trắng bệch.
Ta cười nói: "Ta khuyên ngươi cũng đừng nên sinh, trong hậu cung này sinh một đứa bé ra mới là tạo nghiệt."
Mộc Đàn run rẩy toàn thân, lắc đầu liên tục: "Không, không, nô tỳ muốn giữ lại đứa bé này, nô tỳ có thể bảo vệ nó lớn lên bình an." Nàng ta nói những lời buồn cười như vậy, bản thân cũng không nhịn được mà khóc òa lên, "Nô tỳ không thể mất thêm một đứa con nữa.

.

."
Ta nghe nàng ta khóc đến đau đầu, nhíu mày nói: "Ta có nói là sẽ gi*t con của ngươi đâu, ngươi khóc lóc với ta cũng vô ích."
Mộc Đàn không ngừng dập đầu, khóc lóc: "Nương nương, hiện giờ Hoàng thượng nghe lời nương nương, xin nương nương nói giúp nô tỳ một lời, xin nương nương.


.

."
"Ngươi muốn làm phi tần của Hoàng thượng sao?"
Mộc Đàn vừa khóc vừa lắc đầu: "Một khi được phong phi, nô tỳ sẽ ch*t nhanh hơn, Hoàng hậu sẽ không tha cho nô tỳ, nô tỳ muốn ra khỏi cung, xin nương nương khai ân, xin nương nương từ bi, nô tỳ.

.

."
"Ngươi là người của Hoàng hậu, ta đồng ý cho ngươi xuất cung cũng vô ích, Hoàng hậu sẽ không cho phép đâu."
Mộc Đàn chỉ lo khóc lóc van xin, ta có chút bực bội: "Bản thân ta còn là quân cờ trong tay Hoàng hậu, làm sao bảo vệ được ngươi? Đừng có nằm mơ nữa, ta sẽ không tiết lộ chuyện ngươi có thai, ngươi cũng đừng nói với Hoàng hậu rằng Liễu y nữ biết ta, chúng ta đều nắm điểm yếu của đối phương, trái lại cũng coi như sống yên ổn với nhau."
Mộc Đàn khóc đến cả người run rẩy hế, ta vẫn không chịu nhượng bộ, trong cơn tuyệt vọng, nàng ta bỗng gào lên: "Ta muốn gi*t Hoàng hậu nương nương! Ta gi*t Hoàng hậu, nương nương có thể thay thế nàng ta! Ta biết nương nương chắc chắn cũng muốn gi*t Hoàng hậu!"
Liễu Nhứ bị vẻ mặt đó của nàng ta dọa đến rùng mình, nhưng ta chỉ thấy buồn cười: "Ta muốn gi*t Hoàng hậu? Tại sao chứ? Cho dù nàng ta luôn lợi dụng ta, nhưng nếu không có nàng ta, ta đã sớm bị Tiết Thường Khiết gi*t ch*t rồi."
Mộc Đàn nói một cách tàn nhẫn: "Nô tỳ sẵn sàng giúp nương nương một tay, nương nương muốn nô tỳ làm gì cũng được, chỉ cần có thể bao dung cho đứa con của nô tỳ, nô tỳ làm gì cũng được!"
Ta nhìn chằm chằm nàng ta một lúc, khẽ cười: "Thật kỳ lạ, rõ ràng ngươi không yêu Hoàng thượng, nhưng lại muốn giữ lại con của ngài ấy như vậy, còn ta rõ ràng yêu Hoàng thượng, nhưng lại chẳng thấy tiếc nuối gì khi không giữ con của ngài ấy."
Mộc Đàn nhìn chằm chằm vào ta: "Nương nương cũng không yêu Hoàng thượng."
Ta hơi nghiêng đầu, khiến hoa bỉ ngạn như bị gió thổi nghiêng, đây là biểu cảm mà Cao Thành yêu thích nhất những ngày gần đây, ta cười nhẹ: "Thật sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương