Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
-
Chương 29: Số điện thoại
Chậm rãi rút tay về, Mạnh Oánh quay người đi vào khách sạn, Lưu Cần và Trần Khiết đi theo sau, Trần Khiết còn run như cầy sấy quay đầu, nhìn người đang đứng dưới bậc thang.
Gió rất lớn, luồn vào cổ áo sơ mi của anh, đôi mắt đằng sau chiếc kính trầm lại, sâu không thấy đáy. Nhưng gương mặt kia vẫn rất đẹp.
Cùng bóng đêm hòa làm một thể, như một con sói đang bị thương.
Trần Khiết càng nhìn càng sợ, quay phắt đầu lại, chạy theo Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh đi không nhanh, giày cao gót va chạm bậc thang phát ra tiếng cạch cạch, dây lưng áo cột hờ rủ xuống, nổi bật giữa làn da trắng noãn, thấp thoáng cành hoa hồng, Hứa Điện bỏ tay vào túi quần đứng đó nhìn bóng lưng ngày một xa dần, lát sau, anh nhếch môi cười nhạt, quay người rời đi.
Tay kéo cửa xe ra, sau đó lại dùng sức đóng lại.
Rầm —— một tiếng.
Anh đứng trước cửa xe, cúi đầu đốt thuốc, đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ lạnh lùng.
Lúc này.
Chu Dương nhắn tin tới.
Chu Dương: Nghe nói bánh đậu xanh ở Liêu sơn rất ngon, lúc về mua giúp tao hai hộp, tặng cho người ta.
Hứa Điện: Tặng ai?
Chu Dương: Đang theo đuổi một cô gái.
Hứa Điện: Làm sao mày biết người ta thích ăn cái này?
Chu Dương: Nói nhảm? Theo đuổi người ta mà ngay cả điều cơ bản cũng không biết thì theo đuổi làm gì? Vợ của Giang Úc thích mặc nội y màu gì, size bao nhiêu nó đọc ngược cũng rất lưu loát đó biết không.
Chu Dương: Mày thì không cần học, cái loại như mày, chỉ cần ngồi yên rồi hưởng thụ nữ nhân tự dâng tới là được rồi.
Hứa Điện: . . . . ..
"Tao yêu cầu. . . ." Ba chữ đánh xong, lại xóa bỏ, chỉ còn lại sáu dấu chấm vừa gửi đi, một giây sau, Chu Dương lại nhắn tới.
Chu Dương: Ít ra mày với Mạnh Oánh cũng qua lại hơn một năm, chắc không phải là người ta thích gì mày cũng không biết đấy chứ?
Trầm mặc một lát, Hứa Điện bấm tắt điện thoại, mở cửa xe đi vào, dựa vào thành ghế, chậm rãi hút thuốc.
Xác thực.
Cái gì cũng không biết.
*
Thang máy mở ra, Mạnh Oánh cầm thẻ đi về phòng , đang chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa, trong chốc lát, cô đột nhiên nhớ ra điều gì liền quay đầu nhìn sang.
Lưu Cần và Trần Khiết lẳng lặng mà đứng tại cửa phòng của hai người, chần chờ nhìn cô, bầu không khí có chút kì lạ, Mạnh Oánh mới phản ứng được, cô cầm thẻ phòng gõ gõ cái trán của mình mấy cái rồi cân nhắc nên nói thế nào.
Lưu Cần cất tiếng, nói: "Oánh Oánh, chị đã thấy được. . ."
Trần Khiết bên cạnh cũng gật đầu theo.
Nhìn thấy cô hôn boss của Hoa Ảnh. Lưu Cần đi về phía trước hai bước, "Làm sao. . . Lại cho hắn quay lại?"
Sau khi nói xong, cô lại nhớ tới: "Không được, phải đi chuẩn bị trước bên truyền thông mới được, sao em không nói với chị? Cũng may vừa nãy đều là người của mình."
"Không cần làm, bên kia sẽ xử lý." Mạnh Oánh lạnh nhạt nói.
Lưu Cần lại sửng sốt, "Cho nên quan hệ của hai người. . . . là yêu đương sao?"
Mạnh Oánh cười nhạt, suy nghĩ một hồi, nhất thời không biết phải nói như thế nào với Lưu Cần, vẻ mặt Lưu Cần rõ ràng là đang lo lắng cho cô, Lưu Cần có lẽ không thể hiểu được, một người sao có thể lại rơi vào một cái hố tận hai lần, bầu không khí lần nữa trì trệ, Mạnh Oánh chậm chạp không trả lời nhưng cô lại rất thản nhiên.
Ánh mắt đó, gương mặt đó, hoàn toàn không giống với cô gái một năm trước đã rơi vào lưới tình, lúc ấy Mạnh Oánh đã cố tình giấu diếm, nhưng Lưu Cần lại nhìn ra điểm khác thường và có một chút nghi ngờ.
Mà lần này, cho dù bọn cô có theo dõi và giám sát bao lâu cũng không có phát hiện gì.
Lại nhìn Mạnh Oánh lúc này đang mỉm cười nét mặt bình thản như không có chuyện gì, Lưu Cần mới bừng tỉnh, cô mở to hai mắt, chỉ vào Mạnh Oánh, lặp lại lời đã nói trước đây: "Đừng rơi hai lần vào một cái hố, nếu như gặp lại hố, phải học được cách lấp đầy, dẫm nó cho đến nhão nhoẹt, lúc ấy mới miễn cưỡng nhìn lại nó một cái, là thế này phải không?"
Mạnh Oánh mỉm cười.
Lưu Cần lại nghĩ đến cảnh tượng vừa xảy ra ở bậc thang kia, lẩm bẩm nói: "Bây giờ là đang miễn cưỡng nhìn nó một cái sao?"
Mạnh Oánh lần nữa mỉm cười, cô cầm thẻ phòng, quét cửa mở ra, đi vào.
Cửa còn chưa đóng lại.
Lưu Cần cảm thán một tiếng, nói: "Oánh Oánh, chị phục em."
"Em muốn ăn khuya không?" Lưu Cần bám lấy cửa hỏi.
"Không ăn."
Mạnh Oánh vịn cửa, ra hiệu cô buông tay, Lưu Cần cười tủm tỉm, bồi thêm một câu nói: "Cầu cho em luôn giữ được trạng thái này
Nói trúng trọng tâm luôn có tác dụng, xin em hãy luôn giữ vững trạng thái này, đừng giẫm lên vết xe đổ. Mạnh Oánh gật đầu, cười nói: "Mau trở về đi thôi."
"Được rồi." Lưu Cần lôi Trần Khiết có vẻ mặt ngây thơ mờ mịt rời đi.
Mạnh Oánh thuận thế đóng cửa lại.
Đóng xong, cô đá giày cao gót trên chân xuống, thả túi xách và thẻ phòng lên bàn, đi vào phòng tắm tắm rửa, lúc trở ra mang theo một thân hơi nước.
Mặc chiếc váy ngủ, ngồi ở trên ghế sa lon lau tóc.
Điện thoại tích tích vang lên, toàn là tin nhắn của group chat đoàn làm phim « song bào thai ».
Mạnh Oánh ấn mở xem tin nhắn.
Đạo diễn Lâm thật là một người dễ tính, thế mà ở trong nhóm làm sứ giả hòa bình, đại khái ông biểu đạt rằng đây là đoàn làm phim, uống say không thể kiểm soát gây ra xích mích, nên kiềm chế bản thân giữ tỉnh táo một chút để không có lần sau.
Sau khi nhắn xong ước chừng tầm mười phút, Đường Nhất là người đầu tiên đáp lại, thái độ cũng không tệ.
Đường Nhất: Tối nay chúng tôi uống hơi nhiều, nhất thời không khống chế lại cảm xúc, mang đến phiền toái cho mọi người, thật sự xin lỗi.
Sau đó, Lý Nguyên Nhi cũng đáp lời theo.
Lý Nguyên Nhi: Tôi nhất thời nhanh tay, không khống chế lại chính mình, đừng so đo nha.
Đường Nhất: Chúng tôi cũng có lỗi.
Lý Nguyên Nhi: Vâng.
Hai người đáp qua đáp lại khiến bầu không khí trong nhóm đã tốt hơn một chút, cô bé trợ lý và chị thủ quỹ cũng tiếp chuyện về buổi liên hoan hôm nay, hai người khen món gà rán ở nhà hàng đó ăn rất ngon, lại khen thịt bò xào vừa chín tới, còn có nước trái cây rất ngọt, trò chuyện đến quên cả trời đất.
Lý Nguyên Nhi cũng nhập hội, nói: Còn có tôm hùm nữa, thịt rất ngon.
Đường Nhất đáp lại: Đúng đó tôi cũng thấy ngon, nhưng mà đang uống rượu nên không dám ăn quá nhiều.
Mắt thấy bầu không khí tốt hơn rồi.
Một em gái trong đoàn đột nhiên tới một câu: Nhà đầu tư của chúng ta cũng soái nữa, là người ngồi bên cạnh chị Mạnh Oánh đó, rất đẹp trai, vóng dáng cũng cực chuẩn nữa đúng không? @chị thủ quỹ.
Chị thủ quỹ: Đúng đúng, anh ta chỉ cần nhìn tới một cái, chị đã đỏ mặt. . . [ icon ôm mặt ]
Trong group chat lập tức lại an tĩnh, Lý Nguyên Nhi và Đường Nhất không lên tiếng nữa, sau đó nội dung cuộc trò chuyện của mấy cô gái trong nhóm chat đều là Hứa Điện.
Mạnh Oánh xem hết tin nhắn của mọi người.
Hứa Khuynh nhắn tin: [Hình ảnh]
Hứa Khuynh: Lý Nguyên Nhi bị cái gì vậy?
Ấn mở hình ảnh là Lý Nguyên Nhi đăng status lên vòng bạn bè: [A].
Sau đó, lại đăng thêm một cái: [ Giả vờ giả vịt, làm bộ hài hòa.]
* cái lý nguyên nhi đăng status lên giống zalo bên mình. chỉ có bạn bè mới thấy được dòng trạng thái của mình thôi.
Mạnh Oánh cười nhạt, đưa mắt nhìn thời gian thấy hơi trễ nên không nói chuyện đã xảy ra ở buổi liên hoan cho Hứa Khuynh, sấy tóc xong, cô đứng dậy luyện yoga, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau ở Tùng sơn có một cơn mưa, sắc trời tối tăm mờ mịt. Xe của đoàn làm phim đã đến khách sạn từ sớm, đưa đón diễn viên đến phim trường, Mạnh Oánh cùng Lưu Cần Trần Khiết đi xuống tầng một thì đụng phải Đường Nhất và Dương Nhu, hai người họ đang nói chuyện nên không phát hiện mấy người Mạnh Oánh, chỉ trong chớp mắt Mạnh Oánh đã đi qua.
Lưu Cần duỗi dài lỗ tai, mơ hồ nghe thấy Đường Nhất nói: "Tối hôm qua, trợ lý Hứa tổng muốn đưa cậu về Lê thành, vé máy bay đã mua xong nhưng mình đã không đồng ý, mấy ngày nay cậu vất vả một chút, giúp mình sửa lại phần sau kịch bản với còn vài chỗ cũng cần phải sửa nên đành phải trông cậy vào cậu rồi."
"Được." Dương Nhu đáp ứng.
Đường Nhất thở dài: "Mình không tín nhiệm bọn họ, chỉ sợ bọn họ chỉnh kịch bản mà ngay cả tác giả cũng không nhận ra, càng sợ diễn viên diễn không. . . ."
Còn chưa nói hết câu thì thấy được Mạnh Oánh ngồi vào trong xe, Đường Nhất sắc mặt biến đổi kéo Dương Nhu đi qua một chiếc xe khác.
Diễn viên mà cô sợ diễn không tốt đương nhiên là Mạnh Oánh!
Lưu Cần chậc chậc hai tiếng, bị Trần Khiết kéo lên xe, đây là xe bảy chỗ, ba người Mạnh Oánh ngồi sau ghế lái, chuẩn bị đóng cửa.
Lý Nguyên Nhi mang theo một trợ lý từ trong thang máy đi ra, ánh mắt nhìn thấy Mạnh Oánh đang ngồi trong xe thì khựng lại, sau đó không chút do dự đi đến chiếc xe phía sau, không ngờ là còn chưa đến gần thì thấy Đường Nhất và Dương Nhu, bước chân cô phanh lại, do dự mấy giây, quay người trở lại trước mặt chiếc xe kia, không nhìn ba người Mạnh Oánh đã chui vào, cùng với trợ lý ngồi đằng sau Mạnh Oánh, Trần Khiết còn bị chen lấn.
Lưu Cần quay đầu nhìn Lý Nguyên Nhi.
Lý Nguyên Nhi nhìn chằm chằm cái gáy Mạnh Oánh, còn cô thì chống cằm, tựa vào cửa sổ bên cạnh, đầu cũng không quay lại. Lưu Cần nhịn lại, quay đầu hướng tài xế nói: "Lên đường."
Rầm —— cửa đóng lại.
Lái xe ứng tiếng, nổ máy, đi đến địa điểm quay.
Bởi vì hôm nay có khả năng cao là trời mưa nên mọi người đã dựng lều, nhưng chủ yếu vẫn là diễn ở trong nhà. Sau khi xuống xe thì đến phòng hóa trang, bởi vì nữ chính là cảnh sát nhân dân, không cần phải trang điểm nhiều, lấy nét đẹp tự nhiên, đơn giản, mộc mạc nhất nhưng chính vì thế gương mặt Mạnh Oánh càng tươi sáng thoát tục, mỹ lệ làm rung động lòng người. Sau khi tạo hình xong, liền đi đến trường quay.
Đạo diễn Lâm đang đứng ở hành lang chỉ đạo nhân viên.
Nhìn thấy Mạnh Oánh, hắn ngoắc: "Cô ở chỗ này chờ, khi tôi nói bắt đầu, cô từ chỗ này đi ra, nhớ kỹ, cảnh này là lần đầu tiên cô gặp Tần Tuyển, ánh mắt phải thay đổi giống như là vừa thấy đã yêu, biết không?"
"Vâng." Mạnh Oánh gật đầu.
Sau đó liền thấy bên kia hành lang, Tần Tuyển mặc áo sơ mi trắng cùng quần dài màu đen đi tới, bởi vì kịch bản nên tóc của hắn được tạo hình hơi lộn xộn, gương mặt mang một nét kiêu ngạo. Hắn đi vào phòng thẩm vấn, vọt tới trước Mạnh Oánh cười một tiếng, lập tức liền phá đi cái khí chất ngạo nghễ kia đi.
Mạnh Oánh nghĩ.
Người này có thể diễn được không?
Chậc.
Nhưng mà gương mặt kia đúng thật là có tư cách làm người nổi tiếng.
"Bắt đầu." Đạo diễn Lâm ra hiệu, Mạnh Oánh cầm văn kiện hồ sơ trong tay, đi vào phòng thẩm vấn, cô nâng hồ sơ lên, gõ cửa một cái, đang định mở miệng, liền thấy người ngồi trên ghế đang bị thẩm vấn, Tần Tuyển đang ôm đầu bỗng ngẩng lên nhìn tới khiến Mạnh Oánh trố mắt.
Đôi mắt xinh đẹp rơi vào trên mặt của hắn.
Chuyên chú, mà mang theo một chút lấp lóe.
Năm đầu đại học, cô vào đại học Lê thành, bước chân khựng lại khi nhìn thấy cách đó không xa là một thân áo sơ mi trắng quần tây đen, cổ áo hơi mở, xương quai xanh hơi lộ ra, chân đạp lên đầu lão giáo sư khoa tài chính kia, anh chậm rãi tháo kính mắt xuống, cặp mắt đào hoa mang ý cười: "Nhìn cái gì vậy, bạn học. . . ."
Nhìn cái gì.
Nhìn anh đó.
Mạnh Oánh lúc ấy nghĩ như vậy.
Cô tỉnh táo lại, thần sắc tự nhiên đi vào, để tập hồ sơ trước mặt Tần Tuyển, động tác lưu loát.
"OK, rất tốt." tiếng đạo diễn Lâm truyền đến, Mạnh Oánh cười đứng thẳng người, ánh mắt nhìn qua cách đó không xa, Hứa Điện đang đứng dựa vào bàn, phía sau là tủ đựng hồ sơ, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô không rời.
Khoảnh khắc cô thất thần chỉ có một giây, cực kỳ bé nhỏ, nếu không cực kỳ tinh mắt sẽ không thấy. Mà anh lúc trước, xa xa, liền nhìn ra trong mắt cô là sự kinh diễm còn có thất kinh.
Rất nhiều cô gái, đều nhìn anh với ánh mắt như vậy.
Của cô là rõ ràng nhất.
Nhưng, lúc này trong mắt cô lại không có gì, không có cảm xúc nhìn lại anh.
"Hứa tổng mời ăn que cay." Đột nhiên, cô trợ lý của đoàn phim cùng một cậu nhân viên cầm theo một túi lớn que cay còn có hai hộp lớn bánh tart trứng vào cửa, để lên bàn.
Mạnh Oánh bị Trần Khiết kéo tới, Trần Khiết nhỏ giọng nói: "Thật nhiều que cay. . . ."
"Đều là thứ chị thích ăn." Trần Khiết nói, xé ra một gói, đưa cho Mạnh Oánh, Mạnh Oánh cắn một cây.
Đạo diễn Lâm cũng tới lấy một cây, nói: "Mạnh Oánh, cảnh quay vừa rồi rất tốt, nghỉ ngơi một chút, cảnh tiếp theo là đoạn em thẩm vấn Tần Tuyển."
"Vâng."
Một đám người túm tụm nghỉ ngơi một chút, ăn một chút đồ ăn vặt Hứa Điện mời, làm vơi đi cảm giác khẩn trương từ lúc khai máy tới giờ, liền lại tiếp tục quay chụp.
Cảnh thứ hai.
Nữ chính Nguyệt Yến thẩm vấn nam chính Trương Hách Sâu.
Nam chính luôn một mực nhìn chằm chằm khuôn mặt của nữ chính, bởi vì cô ấy rất giống người bạn gái đã biến mất của hắn. Nữ chính lại chỉ muốn thẩm vấn hắn, liên quan tới các chi tiết của vụ Nguyệt Linh mất tích. Bên cạnh còn có Lý Nguyên Nhi là nữ phụ tên Hà Đan, ở bên cạnh hỗ trợ tiếp lời, phân đoạn này có tính khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất khá cao.
Mạnh Oánh cơ hồ chỉ diễn duy nhất một lần là qua.
Nhưng Lý Nguyên Nhi và Tần Tuyển lại NG nhiều lần, càng về sau Tần Tuyển còn có thể miễn cưỡng qua mà Lý Nguyên Nhi vẫn tiếp tục NG, bản thân cô ta đã xuất đạo lâu, diễn qua nhiều tác phẩm hơn so với Mạnh Oánh, trong giới cũng được coi là người có thực lực, kết quả lại liên tục NG trước mặt Mạnh Oánh khiến ả vuốt mặt không kịp.
Một lát sau, hai người diễn một đoạn thoại đơn giản mà Lý Nguyên Nhi lại NG, đạo diễn Lâm chống nạnh nói: "Mạnh Oánh, mang cô ta. . . ."
Đạo diễn Lâm cũng bất lực.
Lý Nguyên Nhi cắn răng, nhìn Mạnh Oánh, Mạnh Oánh ngừng lại, hỏi: "Tôi khiến cho cô cảm thấy rất áp lực?"
"Không." Lý Nguyên Nhi lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu như cô có thể cho tôi số điện thoại riêng tư của Hứa Điện, tôi có thể sẽ diễn một lần là qua."
Mạnh Oánh cười nhạt, cô nói: "Chỉ có vậy?"
"Quá đơn giản."
Nói rồi, cô khom lưng, lấy tờ giấy, viết xuống một chuỗi dãy số, đưa cho Lý Nguyên Nhi, "Tôi chỉ có số này, không biết có phải là số cá nhân hay không, cô thử xem?"
Lý Nguyên Nhi không dám tin, cầm tờ giấy, nhìn mấy lần, lập tức cất lại.
"Được."
Cũng không biết có phải là số thật hay không, hai cảnh quay sau đó chỉ diễn duy nhất một lần là qua. Mà phần diễn sau càng đơn giản hơn, một đường thuận lợi quay đến tám giờ tối.
Tạm thời sẽ không quay cảnh đêm vì đạo cụ còn chưa hoàn thành nên mọi người được trở về khách sạn nghỉ ngơi.
*
Tùng sơn, khách sạn Vân Tinh.
Điện thoại trên bàn sáng lên, hiển thị tin nhắn đến.
"Đoàn làm phim đã kết thúc công việc."
Hứa Điện hơi cúi người xem tin nhắn, vừa tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo, cổ của anh đã hơi đỏ vì uống chút rượu xã giao, anh bưng ly nước lên uống một ngụm, điện thoại đúng lúc này vang lên, anh có ba cái điện thoại, hai cái dành cho công việc, chỉ có một cái là cá nhân.
Cuộc gọi đến từ điện thoại cá nhân, anh bắt máy, alo một tiếng.
Bên kia.
Một giọng nữ yểu điệu truyền đến: "Hứa tổng, cuối cùng cũng liên lạc được với anh. . . ."
Hứa Điện híp mắt, chuẩn bị cúp máy.
Đầu kia giọng nữ lại cười: "Em là Lý Nguyên Nhi, số này là Mạnh Oánh cho em. . ."
"A?" Hứa Điện nhướn lông mày, đi đến bên cửa sổ, tựa vào, nụ cười không chạm đến đáy mắt, "Cô ấy đưa số cho cô, có nói gì không?"
Bên kia âm thanh trầm thấp truyền đến khiến toàn thân Lý Nguyên Nhi run lên, ả cười vô cùng xán lạn, "Cô ấy nói em với anh rất xứng. . ."
Nụ cười trên khóe môi Hứa Điện hoàn toàn biến mất.
"Phải không?"
*merry chistmas ^.^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook