Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 25: Quán bar

Bầu không khí đình trệ trong giây lát.
Lưu Cần định bước lên vài bước để nói chuyện, lại bởi vì sắc mặt của Hứa Điện âm trầm mà không dám chỉ đứng yên bất động, chỉ có Mạnh Oánh cong khóe môi, hoàn toàn không sợ.
Hồi học đại học, mỗi lần Mạnh Oánh nhìn Hứa Điện đều thấy anh đang cười, người đàn ông này rất thích cười, lại có cặp mắt đào hoa, lộ ra vẻ nhàn nhã, phong lưu.
Lại có bề ngoài đẹp trai, phàm là lỡ như sa vào đôi mắt và nụ cười ấy thì khó mà thoát ra được.
Mỗi lần đến khu tài chính, không chỉ có cô để ý đến Hứa Điện mà còn có không ít nữ sinh dõi mắt theo, nghe nói Hứa Điện nhận được thư báo vào đại học Harvard, nhưng bởi vì Hứa gia xảy ra một số chuyện, anh từ bỏ Harvard mà học đại học ở Lê thành.
Cho dù trong khoảng thời gian gia tộc xảy ra biến cố, anh vẫn không nhíu mày lấy một cái, không ai có thể nhìn ra cảm xúc khác trên mặt anh.
Nhưng vẻ mặt bây giờ đúng là hiếm thấy.
"Mạnh Oánh." Cố Viêm ở cách đó không xa gọi một tiếng, anh cũng không tới gần, chỉ là đứng từ xa nhìn tới, từ khi Mạnh Oánh cự tuyệt việc theo đuổi, anh có thể đoán được đại khái cô còn tình cảm với người kia nên vẫn còn dây dưa.
Mạnh Oánh quay đầu, đáp lại.
"Em đến đây."
Nói xong, cô nhìn Hứa Điện lần nữa, chuẩn bị mở miệng, Hứa Điện lại nhướng mày cười một tiếng, vẻ mặt âm lãnh lập tức được tháo xuống, anh nói: "Vậy khi nào em rảnh thì tìm anh?"
"Được không? Bạn gái?" Nói xong, anh mở cửa xe ngồi vào lại, xe không đi, chỉ là mở một nửa cửa sổ xe, cúi đầu đốt thuốc.
Cửa sổ xe nửa mở. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy nửa gương mặt góc cạnh của anh, Mạnh Oánh yên tĩnh nhìn mấy giây, sau đó, xoay người rời đi, vòng qua chiếc xe Hummer màu đen, đi về phía Cố Viêm, một tốp người Cố Viêm đã bước lên bậc thang, đang đợi cô, cô cười cười nói: "Để mọi người đợi lâu."
"Không sao." Cố Viêm cũng cười, dẫn đầu đi lên.
Mạnh Oánh và Lưu Cần đi theo sau, Lưu Cần quay đầu nhìn chiếc xe, nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hứa thiếu.
Chẳng biết tại sao, lại dấy lên cảm giác sợ hãi.
Cô nhanh chóng bước nhanh hai bước.
Bên trong xe Hummer.
Hứa Điện dựa vào thành ghế, khóe môi ngậm thuốc lá nghiêng nghiêng, không hút cũng không lấy xuống, khói mù lượn lờ, một chút mông lung vương lên hàng mi của anh.
Trong cơn mông lung mang theo một tia âm trầm, lúc nào cũng có thể sẽ bùng nổ.
Chỉ chốc lát sau, xe khởi động, Hummer màu đen rốt cục cũng lái đi, giống như là một con sói lao nhanh ra đường lớn.
*
"Thức ăn ở đây rất ngon, đều là đồ Quảng Đông chính tông." Cố Viêm ngoắc tay, để cho phục vụ đẩy xe tới. Mạnh Oánh lấy khăn tay lau son môi, sau đó cười nói: "Em đã từng ăn ở đây rồi, Hứa Khuynh dẫn em đi."
"Vậy là anh chậm một bước rồi?" Cố Viêm cười hỏi, Mạnh Oánh thoa son, bờ môi vẫn hồng hào, trên mặt cô đã tẩy trang hết, chỉ còn lại son môi tô điểm gương mặt này, nhưng vẫn rất đẹp.
Cố Viêm ngồi ở phía đối diện, nhìn cô.
Mạnh Oánh cười nói: "Lúc đầu em cũng có ý định mời anh ăn cơm."
Cố Viêm cười lên.
Lưu Cần giao lưu với Thẩm Sùng, hỏi Thẩm Sùng một vài vấn đề, đều là liên quan tới chuyện người đại diện. Ban đầu là cô giữa đường xuất gia nên cũng không thật sự chuyên nghiệp, nhưng Thẩm Sùng lại là người quản lý có tiếng trong giới những người quản lý, ngang hàng với vị trí của Quan Tiêu hiện giờ. Sáu người, vui chơi giải trí, tâm sự, ai cũng ăn ý không đề cập đến chuyện vừa mới xảy ra ở cửa ra vào kia.
Lưu Cần cầm điện thoại hưng phấn nói, "Mạnh Oánh, anh Cố, hai người lại lên hot search. . . ."
Nói xong, cô liền cười, nhưng lại không nói tiêu đề của hot search, Mạnh Oánh cúi đầu nhìn thoáng qua, # Cố Viêm Mạnh Oánh cầu cho hai người thành đôi #
Cố Viêm cũng cúi đầu nhìn theo, sau khi xem xong, anh ngẩng đầu, Mạnh Oánh cũng ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau, mấy giây sau, Mạnh Oánh mỉm cười: "Ngại quá, lại cọ nhiệt hot search của anh rồi."
Cố Viêm khựng lại, sau đó cũng cười theo, "Cũng không phải lần đầu, nhưng mà lần này nói không chừng là anh cọ nhiệt của em."
Bởi vì phía dưới còn có một hot search liên quan tới Mạnh Oánh.
# Mạnh Oánh nốt ruồi son # đang không ngừng lên top.
Nhìn xuống chút nữa, còn có hai hotsearch.
# Dương Đồng thật sự bị phong sát#
# Kịch bản và hợp đồng quảng cáo trong tay Dương Đồng phải làm sao bây giờ #
Mạnh Oánh nhấn vào tin tức nói Dương Đồng bị phong sát, nhìn thấy có bình luận của fan hâm mộ bác bỏ tin đồn: "Dương Đồng chỉ là đi học, không phải bị phong sát, trước đó Mạnh Oánh không phải cũng đi tĩnh dưỡng sao, làm sao người ta thì xem là tĩnh dưỡng, đến lượt Đồng Đồng chúng tôi thì bị coi là phong sát, đừng có tiêu chuẩn kép như thế chứ."
Lướt thêm mấy cái, Mạnh Oánh liền thoát ra ngoài.
Ăn xong là đã gần mười giờ, sáng mai Cố Viêm còn có lịch trình đi quay phim, thế là một nhóm người cũng nhanh chóng tan tiệc, ai về nhà người nấy. Mạnh Oánh lên xe, đang muốn đóng cửa xe lại thị bị một cái tay chặn cửa, Cố Viêm đứng bên cạnh cửa xe, anh đã đeo kính râm và khẩu trang, che kín đầy đủ.
Mạnh Oánh chỉ có thể nhìn khuôn mặt mình đang phản chiếu lên kính mắt của anh.
Cô cười cười, hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì không?."
Cố Viêm chần chừ một lúc, nói: "Sắp tới em muốn quay « song bào thai » đúng không?"
"Vâng."
"Cố lên." Anh nói.
Mạnh Oánh gật gật đầu: "Tiền bối, anh cũng cố lên."
"Được."
Nói xong, cô đóng cửa xe lại, từ cửa sổ xe nhìn Cố Viêm đi đến xe của mình, Mạnh Oánh dựa vào ghế, điện thoại liền tích tích vang lên.
Cô cầm lên xem.Là Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh: Chị đang ở tầng ba quán sushi, vừa mới thấy bọn em ở đây mà, đã đi rồi sao?
Mạnh Oánh: Đúng vậy, chị thấy em sao không gọi.
Hứa Khuynh: Chị muốn xem drama.
Hứa Khuynh: Hứa Điện xem ra rất tức giận, đôi mắt kia cũng bị mất kiểm soát luôn rồi.
Hứa Khuynh: Em cự tuyệt hắn nhẫn tâm như vậy, chị thấy hắn chắc chắn muốn từ bỏ.
Hứa Điện là ai chứ, người đàn ông này chưa bao giờ phải hạ mình, tặng hoa, quỳ xuống, xin lỗi, kỳ thật đã là quá lắm rồi, sau đó lại đồng ý điều kiện yêu đương qua lại với Mạnh Oánh, xem như đã nhượng bộ, mà điều này nói lên rằng hắn đã động tâm trước Mạnh Oánh, nhưng kết quả lại không như mong muốn của hắn.
Chậc chậc.
Mạnh Oánh: Ha ha, vậy thì từ bỏ đi, em cũng không muốn bắt đầu.
Hứa Khuynh: Thật sự là không thèm để ý?
Hứa Khuynh: Cược đi, nếu hắn không tới tìm em, em làm egg tart cho chị.
Mạnh Oánh: Em cũng chắn hắn sẽ không tới tìm, vậy chị làm egg tart cho em?
Hứa Khuynh: Ai, chúng ta đang cá cược kiểu gì vậy, sao lại về hết một phe chứ.
Hứa Khuynh: Nhưng mà em xác thực, không thèm để ý? Chậc chậc, lợi hại.
Mạnh Oánh cười cười, không đáp lại. Để điện thoại di động xuống, nhắm mắt dưỡng thần, một năm trước nam nhân này cao cao tại thượng, một năm sau này mèo vẫn hoàn mèo.
Thì có sao đâu.
Liên quan gì đến cô chứ.
Về đến nhà, Mạnh Oánh đã đổ mồ hôi cả người, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa, tắm rửa xong ra, ngồi bên giường mở điện thoại, phát hiện mình bị kéo vào một group Wechat.
Là nhóm chat của đoàn làm phim « song bào thai ».
Đạo diễn gọi là Lâm đạo, am hiểu về loại đề tài hiện thực, trước đó cũng đã làm một bộ tâm lý phạm tội, cầm về không ít giải thưởng lớn. Nhân viên bên trong nhóm lúc này không nhiều, danh sách thành viên trong nhóm hiển thị ở đầu trang, tác giả nguyên tác là bức ava thứ hai trong danh sách, lúc này đang nói chuyện phiếm cùng người khác trong nhóm, thỉnh thoảng gửi vài cái meme cảm xúc.
Lý Nguyên Nhi cũng ở đó, cũng gửi tin nhắn: Ha ha ha ha ha. . . .
Hùa theo cái meme cảm xúc mà Đường Nhất gửi trong nhóm.
Mặt khác, nam chính cũng ở trong nhóm này, chỉ là không nói chuyện.
Mạnh Oánh cũng không ở lại lâu liền bấm thoát màn hình.
Xem cái tình hình này, « song bào thai » hẳn là sắp khai máy, diễn viên chính đều đã định xong, Lâm đạo ngoại trừ am hiểu loại đề tài hiện thực loại, thì anh ta còn khả năng khơi gợi cảm xúc của diễn viên, từ đó bắt trọn mọi khoảnh khắc cảm xúc trong màn ảnh.
Mạnh Oánh cầm kịch bản, lật xem.
Kịch bản chỉ mới viết được một phần, còn một phần đang dần hoàn thiện.
Ngày hôm sau còn có một buổi chụp hình tạp chí, vốn là Dương Đồng cùng với một nữ diễn viên khác, nhưng mà Dương Đồng bị phong sát, liền rơi lên người Mạnh Oánh, chủ đề chế phục hệ, bộ thứ nhất là áo vest phối với quần đùi, phía dưới lộ ra một đôi chân dài, Mạnh Oánh đứng trước ống kính, mọi người ở studio không cách nào khống chế đưa mắt nhìn về phía đôi chân của cô.
Tỉ lệ chân của cô rất xinh đẹp.
Lại trắng lại dài còn thẳng nữa, làn da giống như muốn phát sáng.
"Không sai." Người nhiếp ảnh gia kia giơ ngón cái, nói, "Rất tốt, đổi tư thế, nghiêng người, nửa khom lưng, đúng. . . ."
Vị tổng giám của tạp chí vốn cho rằng đổi người đột ngột sẽ có không có hiệu quả tốt, không nghĩ tới tốt như vậy, khoanh cánh tay đứng ở cách đó không xa quan sát, ánh mắt hơi sáng.
Lúc này, màn studio bên cạnh bị xốc lên, tổng giám tạp chí quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Hứa Điện đang ngậm nghiêng nghiêng điếu thuốc thì ngây ngẩn cả người, nhanh miệng kêu một tiếng Hứa tổng.
Hứa Điện không phản ứng, đôi mắt nhìn qua.
Mạnh Oánh vừa lúc đứng lên, vừa nhấc mắt, nhìn thấy anh đang vén màn sân khấu, chiếc màn màu đen làm nổi bật lên bàn tay thon dài thẳng thớm, hai người nhìn nhau, khóe môi Hứa Điện câu lên mỉm cười, nhưng cũng chỉ là cười nhạt, sau đó anh nhẹ buông tay, buông màn sân khấu xuống.
Đi rồi.
Mạnh Oánh dừng một giây, quay người lại, tiếp tục chụp hình.
Chờ chụp xong, Lưu Cần mới nói: "Ai da, thì ra tạp chí này ở dưới trướng của Hứa gia, chị vừa mới biết."
Mạnh Oánh ừ một tiếng, để thợ trang điểm tẩy trang, thợ trang điểm nói: "Đúng vậy, công ty của chúng tôi được thu mua hồi năm ngoái, hiện tại không đơn thuần là làm tạp chí, còn sản xuất những video ngắn các loại."
"À, thì ra là vậy." Lưu Cần gật đầu, sau lại nhìn về phía Mạnh Oánh, nghĩ thầm, chuyện từ chối Dương Đồng, xong lại tìm Mạnh Oánh tới chụp, có phải là ý của Hứa Điện hay không đây.
Nhưng mà Mạnh Oánh nhắm hai mắt, hai người không cách nào giao tiếp.
Chụp các loại tạp chí khoảng ba ngày, thì nhận thông báo của đoàn làm phim « song bào thai », ngày kia sẽ khai máy. Thời gian được sắp xếp vừa vặn, Mạnh Oánh có một ngày để nghỉ ngơi.
Mà thực sự, kể từ ngày đó sau khi Hứa Điện rời đi, anh cũng không đến tìm Mạnh Oánh, câu cuối cùng gọi bạn gái, giống như là một lời cáo biệt.
*
Màn đêm buông xuống, phố lên đèn.
Giang Úc ngậm điếu thuốc đẩy cửa đi vào, Hứa Điện và Chu Dương đang đánh bi-da, Chu Dương cầm cây cơ, nhàn nhã dựa ở bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm một bàn cầu, nhất là nhìn chằm chằm cây cơ của Hứa Điện, anh chậc một tiếng, "Cậu hai ngày này. . . Không đuổi theo người ta, là từ bỏ rồi?"
Hứa Điện dùng sức, đẩy cây cơ về phía trước, đụng một cái, đánh ba quả cầu cùng di chuyển, anh đứng thẳng người, cầm lấy lơ phấn, mắt kính lóe ánh sáng.
Cặp mắt đào hoa nhấc lên, chỉ nhìn Chu Dương một cái, sau đó khom lưng, tiếp tục , không phản ứng với lời nói của Chu Dương, Giang Úc dựa vào bàn bi-da nói: "Nếu không thì dứt khoát một lần đi rồi lại giới thiệu cho cậu một người tốt, cũng bởi vì cậu chỉ qua lại với cô ta nên mới nhớ mãi không quên mà không biết còn có người khác hợp với cậu hơn thì sao."
"Cậu còn có mặt mũi nói người khác?" Chu Dương liếc mắt qua Giang Úc, không khách khí chút nào trào phúng. Giang Úc khóe môi cứng đờ, tức giận nói: "Tôi đã kết hôn rồi, tôi còn muốn thế nào được? Ngược lại là cậu. . . ."
Giang Úc cầm cây cơ phách lối chỉ vào Chu Dương, "Cậu cũng giao du không ít đâu? Còn không bằng Hứa Điện."
Nói Hứa Điện bạc tình bạc nghĩa, người này là bạc tình bạc nghĩa, không đem nữ nhân nhìn vào trong mắt, nhưng anh cũng không có đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, mà tên chó chết Chu Dương này thì không giống như vậy, thay người yêu như thay áo. Chu Dương cười, "Các cậu cũng có thể làm giống tôi mà, cũng không phải không thể, còn ghen tị với ông đây, đúng không, Hứa Điện."
Hứa Điện không đáp, đứng lên, dựa vào bàn bi-da, nhàn nhã lấy lơ bôi lên cây cơ. Chân dài chống lên cạnh bàn trà, sắc mặt trầm xuống.
Giang Úc ngồi ở trên ghế sa lon, nói: "Hứa Điện, rõ ràng tâm tình cậu không tốt."
Chu Dương cười, "Cũng không phải chỉ hôm nay tâm tình mới không tốt."
Từ ngày nào đó trở đi tâm tình đã luôn không tốt.
"Dưới tầng một mới mở một quán rượu. Đi uống vài ly không?" Chu Dương chuyển chủ đề. Giang Úc bóp tắt thuốc lá, "Đi chứ sao."
Đẩy cửa quán bar ra.
Âm thanh xập xình truyền đến, ba người đàn ông cao lớn đi vào, lập tức hấp dẫn những cô gái đang uống rượu tại quầy bar, người đi cuối cùng kia đeo kính mắt viền bạc, gương mặt không cảm xúc, áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, quần đen ôm lấy đôi chân dài, toàn thân mang một cỗ cấm dục.
Những cô gái này vô thức bưng ly rượu đứng lên, nhìn ba người bọn họ ngồi xuống tại ghế VIP, người đàn ông áo sơ mi đen tháo kính mắt, ngẩng đầu nhìn qua.
Các nàng lập tức không hẹn mà cùng hồi hộp.
Lý Nguyên Nhi đứng trong đám người, nhấp rượu, yên lặng nhìn anh.
*
Sau khi ngồi xuống, Hứa Điện hời hợt cầm ly rượu, đôi mắt nhìn theo chuyển động của chất lỏng ở trong ly, thất thần không có cảm xúc.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua tin nhắn.
Là tin nhắn hẹn Mạnh Oánh ra ngoài, nhưng cô không trả lời.
Mấy ngày nay, mỗi lần cầm điện thoại thì sẽ nhìn tin nhắn này một cái, anh bật cười một tiếng, úp màn hình điện thoại xuống, nhấp một miếng rượu, bỗng thoảng qua mùi nước hoa.
Trong tầm mắt, có thêm một đôi chân đi tới, mùi hương nước hoa ngập tràn trong không khí, ngồi xuống bên cạnh Hứa Điện.
"Hứa tổng?" Giọng Lý Nguyên Nhi mềm mại.
Hứa Điện ngồi thẳng dậy, một cái tay chống đầu gối, nhìn qua.
"Thật đúng là anh. . . Em còn tưởng rằng em nhìn lầm, à, anh vẫn là huấn luyện viên của bọn em." Lý Nguyên Nhi rất biết cách nói chuyện, vừa cười vừa nói, một tiếng huấn luyện viên còn kéo dài âm cuối.
Hứa Điện lùi ra sau, bắt chéo chân, nói: "Tôi chỉ dạy một người, cô không phải là học viên của tôi, đừng gọi bậy."
"Không đâu, anh Lý nói, anh chính là thầy của bọn em, chỉ là anh có hơi bận bịu." Lý Nguyên Nhi chống cằm, mỉm cười, một mực nhìn anh không rời.
Hứa Điện nhấc lên mí mắt, nhếch miệng liếc cô ta một cái, không đáp.
Anh luôn như vậy.
Mặc kệ là người phụ nữ nào, anh chưa từng chủ động, mang một bộ mặt hời hợt, lạnh nhạt.
Hết lần này tới lần khác.
Vậy mà ngược lại càng khiến phụ nữ nhào vào anh nhiều hơn nữa.
Đối diện Chu Dương và Giang Úc nhìn thấy một màn này, cười, hoàn toàn không quá để ý tới Lý Nguyên Nhi, sau đó Giang Úc khom lưng đẩy một cái xúc xắc tới, đụng vào đầu gối của Hứa Điện, nói: "Cậu cùng với mỹ nhân người ta chơi một team? Hai người bọn tôi chơi một team. . . ."
Hứa Điện nhìn Giang Úc một cái.
Không nói chuyện.
Chỉ là đẩy viên xúc xắc kia ra.
Lý Nguyên Nhi cười cười, cúi người về phía trước, cầm viên xúc xắc.
Mùi hương nước hoa trên người cô ta lần nữa thoảng qua khiến Hứa Điện nhíu lông mày, anh giơ cổ tay của mình lên, trên cổ tay có một mùi hương.
Mùi vị đó.
Là hương hoa anh đào.
Là mùi hương mà Mạnh Oánh thường dùng.
Sắc mặt anh nhàn nhạt, nhắm mắt lại, dựa vào ghế, không nói lời nào.
Bởi vì động tác này, cần cổ thon dài, đường cong khuôn cằm càng thêm rõ nét, Lý Nguyên Nhi nhìn đến thất thần, cô ta lại dịch tới gần anh hơn một chút.
Chu Dương ngồi đối diện, nhả khói liếc mắt đưa tình với mấy mỹ nữ, thong thả cầm điện thoại nhấn nhấn vài cái.
Mấy giây sau.
Hắn nở nụ cười, ném điện thoại lên người Hứa Điện, anh mở mắt, có chút không kiên nhẫn cúi đầu, thấy được một cái screenshots của một đoạn tin nhắn.
Là Cố Tùy gửi tới.
Là tin nhắn của vợ anh ta và Mạnh Oánh.
Hứa Khuynh: Hình ảnh.
Hứa Khuynh: Hứa Điện đi quán bar, ờ, bên cạnh còn có mỹ nữ, hình như là Lý Nguyên Nhi, ngồi sát rạt nhau luôn kìa.
Mạnh Oánh: Em chuẩn bị ngủ, chị ngủ ngon.
Hứa Khuynh: Aizz, em không nhìn ảnh chụp sao?
Mạnh Oánh: Nhìn cái gì, có liên quan tới em đâu.
* chương này bị gì í mn. có 3k4 chữ thôi mà edit hoài k hết. cứ như chương thạch sanh T.T. thankyou for voting <3333

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương