Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 20: Có thể

Đầu kia truyền đến tiếng tút tút, Mạnh Oánh để điện thoại xuống, tiếp tục lau tóc, chờ tóc khô hoàn toàn mới đứng dậy đi vào phòng ngủ, chuẩn bị nằm xuống thì điện thoại lại vang.
Cô dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị người gọi tới là ba của cô, đối với ba, Mạnh Oánh luôn tôn trọng và nghe lời, cô bắt máy, "Ba. . ."
"Oánh Oánh à." Mạnh Ngọc Lâm ho khan hai lần, "Còn chưa ngủ sao?"
"Con chuẩn bị ngủ." Mạnh Oánh đáp, mẹ cô trọng nam khinh nữ, chuyện này ba cô cũng biết, nhưng mấy năm này ông đã lớn tuổi, sức khỏe không còn tốt như trước, cộng với sự nghiệp thất bại mà vợ lại hùng hổ dọa người nên ông mất đi ý chí, bỏ hết những tính cách cứng rắn của người đàn ông, trở thành một người cha nhu nhược.
Mạnh Ngọc Lâm nhìn đồng hồ: "Là con gái thì nên đi ngủ sớm, con làm cái nghề diễn viên này cực khổ lắm. . ."
"Vâng." Mạnh Oánh nhẹ giọng đáp.
Đầu kia, Mạnh Ngọc Lâm lại ho khan một tiếng, mới nói: "Oánh Oánh à, bây giờ con cũng sắp 29 tuổi rồi đúng không? Hôm nay, ba nghe mẹ con tán gẫu cùng với mấy người bạn, muốn giới thiệu bạn trai cho con, mẹ con hình như rất vừa ý với những người kia nhưng ba thì cảm thấy không quá phù hợp với con. . ."
"Con ở bên ngoài, lại làm cái nghề này nên chắc cũng sẽ quen được vài người đúng không?" Mạnh Ngọc Lâm lại hạ tiếng xuống một chút, những lời này đều là vụng trộm mà nói cho cô, tuyệt đối không thể để cho Trần Kiều biết.
Mạnh Oánh dừng một chút, nói: "Chuyện bạn trai, con cũng không vội đâu ạ."
"Ba biết con không vội, thế nhưng mẹ con làm ầm lên, ba sợ sẽ ảnh hướng đến sự nghiệp của con."
Kể từ khi sự nghiệp Mạnh Ngọc Lâm thất bại, bà ta liền toàn quyền quản lý cái gia đình này hết thảy. Bà đặt vấn đề học tập của con trai lên hàng đầu mà hiện tại Mạnh Oánh đã làm ra tiền nên việc này đã không thành vấn đề, bà liền bắt đầu chuyển mục tiêu lên người Mạnh Oánh.
Mà với tính cách của mẹ cô, Mạnh Oánh nhéo nhéo mi, nói: "Vâng con biết rồi."
Mạnh Ngọc Lâm sau khi nghe xong, "Con biết là được, tóm lại đừng để mẹ con định đoạt cuộc đời của con, bà ấy toàn giới thiệu những người không thích hợp với con. . ."
Mạnh Oánh theo cái nghề này, Mạnh Ngọc Lâm cũng hiểu rõ. Diễn viên thì không thể tuỳ tiện kết hôn, yêu đương bởi vì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Trần Kiều lại có suy nghĩ rằng phù sa không lưu ruộng người ngoài, những người bà muốn giới thiệu cho Mạnh Oánh đa số đều là con trai của mấy bà bạn.
Những người kia, Mạnh Ngọc Lâm rất có thành kiến nên cảm thấy chướng mắt.
"Vâng, ba cũng giữ sức khỏe, đừng hút thuốc." Mạnh Oánh ngáp một cái, nghe đầu kia Mạnh Ngọc Lâm thỉnh thoảng ho khan mấy lần, nhắc nhở vài câu.
"Tốt, vậy con ngủ đi, ngủ ngon."
"Ba ngủ ngon."
Để điện thoại qua một bên, Mạnh Oánh ngã xuống liền ngủ say, ngoài cửa sổ vẫn còn lất phất mưa, tí tách tí tách rơi suốt một buổi tối.
*
Ngày hôm sau vẫn còn vương một chút dư âm của trận mưa hôm qua, Mạnh Oánh sau khi thức dậy liền nhận điện thoại của Lưu Cần, người bên kia vẫn đang choáng váng vì ly rượu hôm qua, cầm điện thoại nhẹ giọng hỏi: "Tối hôm qua em không sao chứ? Chị vừa mới gọi cho Vu tổng, mới phát hiện cái tên Tề tổng kia không phải người gì tốt, bây giờ Vu tổng đang khóc như mưa ở công ty bởi vì hôm nay là ký hợp đồng mua bản quyền, phải giao tiền cho tác giả nguyên tác mà không liên lạc được với Tề tổng, trước đó Vu tổng đã giao một phần tiền đặt cọc nên giờ không thể lui, chắc là sắp phát điên rồi. . . ."
Quả nhiên, Mạnh Oánh nghĩ thầm, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ tới đây, cô cũng định nói Lưu Cần là tối hôm qua xém chút cũng bị trúng chiêu, nếu không nhờ mấy người Hứa Điện xuất hiện thì sợ là cũng rất khó thoát thân, loại chuyện này ở ngành giải trí cũng không hiếm, cô đẩy cửa sổ ra, đưa mắt nhìn dưới lầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đến chỗ Hứa Điện quỳ tối hôm qua.
Lưu Cần lại nói: "Cũng tại Vu tổng, tự nhiên lại nổi lên lòng tham tại nhìn thấy trào lưu chuyển thể hot quá liền muốn thò một chân vào mà lại không biết chỗ nông chỗ cạn, bây giờ ngồi đó ăn cho hết. . . ."
"Thôi đừng lo nữa, em sửa soạn một chút đi bọn chị đang trên đường đón em đây, đi chụp quảng cáo cho Tiêm Kỷ."
"Vâng."
Mạnh Oánh đứng dậy, đi rửa mặt, sau đó luyện yoga, đi vào bếp nấu cháo, vừa nấu xong thì Lưu Cần và Trần Khiết cũng vừa đến, Mạnh Oánh thuận tiện mời hai người ăn cùng, Lưu Cần vẫn còn đang say rượu, vô cùng khổ sở xoa trán mà ăn từng ngụm cháo, sau khi ăn xong ba người liền xuất phát.
Hơn một năm vừa qua nhãn hiệu Tiêm Kỷ đã phát triển lên rất nhiều, studio chụp hình cũng rộng rãi hơn, Mạnh Oánh nhẹ nhàng chụp xong hết, người phụ trách có ý định sẽ ký hợp đồng vĩnh cửu với cô, mắt Lưu Cần sáng lên, hào hứng đồng ý. Sau khi chụp xong quảng cáo cho Tiêm Kỷ thì nhận được điện thoại của Vu tổng, nói các cô về công ty một chuyến.
Mà ngữ khí so với buổi sáng lại tốt hơn nhiều, thậm chí còn có vẻ rất vui nữa, Lưu Cần cúp điện thoại, chậc một tiếng, "Xem ra là chuyện bản quyền « song bào thai » đã được giải quyết."
Mạnh Oánh ăn que cay, cười cười.
Có thể giải quyết là chuyện tốt, Vu tổng chỉ có công ty nhỏ này nên không chịu được sóng gió lớn như vậy.
Xe quay đầu, tiến về công ty, xe bảo mẫu màu đen dừng lại, Mạnh Oánh mặc váy dài màu đen xuống xe, lộ ra chân dài trắng nõn, giày cao gót tinh tế lên lầu, đến tầng lầu Mạnh Oánh mới ăn xong que cay, cô lau miệng đôi môi đỏ ửng lên vì ăn cay.
Lưu Cần đẩy cửa phòng làm việc của Vu tổng ra, Mạnh Oánh liền thấy Hứa Điện ngồi bắt chéo chân trên ghế sa lon, cánh tay gác lên thành ghế, gật đầu mỉm cười nghe Vu tổng nói chuyện, vừa nghe thấy tiếng mở cửa anh liền chuyển tầm mắt nhìn về phía cô, anh hôm nay không có đeo kính, cặp mắt đào hoa ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
"Tới rồi sao?" Anh nhướng mày.
Vu tổng cũng ngẩng đầu, nhìn hai người bọn họ, cười nói, "Mau vào đi."
Lưu Cần quay đầu nhìn Mạnh Oánh thấy cô mỉm cười, gật gật đầu, đi vào, Lưu Cần đi theo sau, hai người ngồi xuống ghế sa lon đối diện.
Mạnh Oánh cũng ngồi bắt chéo chân dài, tà váy chập chờn phủ lên đôi chân trắng noãn, ánh mắt Hứa Điện nhìn lướt qua chân cô, sau đó dời tầm mắt, nâng tách trà lên, nhấp một miếng.
Lưu Cần nhìn Hứa Điện lại nhìn qua Vu tổng, cười nói, "Vu tổng, đây là. . ."
Vu tổng mỉm cười, nói: "Về bản quyền « song bào thai », Hoa Ảnh và chúng ta cùng hùn vốn mua, về phần làm phim sẽ giao cho Hoa Ảnh. Lúc đầu định để cho Mạnh Oánh nhận vai nữ chính, nhưng vừa rồi Hứa tổng và tôi đã thương lượng, cảm thấy vai nữ phụ thích hợp với cô hơn, mặt khác, Hứa tổng còn đưa cho cô hai kịch bản đều nhận vai nữ chính, coi như là thả con tép bắt con tôm đi, ha ha."
Nói xong, Vu tổng liền đưa qua hai phần kịch bản.
Lưu Cần đưa tay cầm lấy, nhìn thoáng qua người bên cạnh, Mạnh Oánh nhìn lướt qua hai quyển kịch bản, đều là kịch bản tốt, một cái là phim truyền hình, một cái là phim điện ảnh, đề tài thì chưa nhìn qua nhưng nhìn đến tên đạo diễn là biết kịch bản tốt. Mạnh Oánh xem hết nhưng không nói gì.
Tiểu thuyết « song bào thai » này rất bùng nổ, nữ chính đương nhiên là thế thân, nữ phụ là một nữ sinh hiền lành, là thanh mai trúc mã của nhân vật nam chính, được nhân vật nam chính bảo vệ, không giống với vai nữ chính làm thế thân.
Lưu Cần cảm thấy vô cùng trào phúng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Điện, cười hỏi: "Hứa tổng, Mạnh Oánh của chúng tôi thân là diễn viên, nhân vật nào cũng có thể diễn, huống chi là diễn cái vai thế thân đơn giản như vậy, anh để ý nhiều như vậy, chẳng lẽ anh đây đã từng dùng thế thân để làm chuyện xấu sao?"
Động tác cầm ly của Hứa Điện dừng lại, đôi mắt đào hoa nhìn về phía Lưu Cần.
Với một ánh mắt này, bên trong đó ẩn chứa sự lạnh lùng và nguy hiểm khó lường khiến Lưu Cần bất giác bị áp chế mà không nói nữa, mấy giây sau, Hứa Điện câu môi cười một tiếng, "Tôi cảm thấy này vai nữ phụ này hợp với hình tượng của Mạnh Oánh hơn, nếu như không hài lòng, chỗ tôi còn có rất nhiều kịch bản, cho cô tự chọn. . ."
Vu tổng trừng Lưu Cần một cái, sau đó cười giả lả với Hứa Điện: "Hứa tổng, Mạnh Oánh không có ý kiến gì đâu, cứ quyết định như vậy đi, vả lại, kịch bản « song bào thai » cũng chưa chắc là tốt, cô ấy hiểu mà, Lưu Cần nói chuyện có hơi bộp chộp, cậu bỏ qua cho."
Hứa Điện cười cười, gật đầu, anh để ly xuống, nhìn về phía Vu tổng: "Có thể cho tôi nói vài câu với Mạnh Oánh được không?"
Vu tổng hơi ngạc nhiên nhưng cũng lập tức gật đầu, nhìn về phía Mạnh Oánh dùng ánh mắt ra hiệu Mạnh Oánh nghe lời, cô mỉm cười đáp lại, Vu tổng đứng dậy cùng Lưu Cần đi ra ngoài, Lưu Cần không nói gì chỉ vỗ vỗ vai Mạnh Oánh rồi đóng cửa lại vì cô biết trong công ty mình Hứa Điện sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Căn phòng bỗng chốc chìm vào yên tĩnh, trong tách trà còn hơi nóng đang bốc lên, hương vị trà tỏa ra bốn phía. Mạnh Oánh chống trán nhìn Hứa Điện, cô chờ anh mở miệng.
Hứa Điện dựa ra sau, nới lỏng cà vạt, quay đầu nhìn cô.
Mạnh Oánh nhìn anh cười cười.
Đôi mắt cong cong, môi đỏ căng mọng khiến yết hầu anh hơi di chuyển. Hứa Điện đứng dậy đi tới, một phát bắt được của tay cô mà nắm vuốt, anh đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Mạnh Oánh, em thật sự không để ý thể loại thế thân này sao?"
Anh bóp tay cô nhưng không dùng sức, Mạnh Oánh lùi ra sau, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Không để ý, Hứa tổng, còn anh làm sao phải quản nhiều như vậy?"
Đôi mắt anh sâu hơn bởi vì cô mở miệng cứ một tiếng Hứa tổng, hai tiếng Hứa tổng. Lúc cô nhìn anh, ánh mắt không có dư thừa một cảm xúc nào khác, không có một chút tình cảm.
Hứa Điện nhịn không được xiết chặt năm ngón tay.
"Hứa tổng, anh bóp đau tôi." Mạnh Oánh nhíu mày, đưa tay đẩy anh, Hứa Điện bắt lấy cái tay còn lại của cô, sau đó đè lên thành ghế sa lon, anh cúi người xuống, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, đôi mắt trầm xuống, dục vọng tiềm ẩn dường như bừng lên.
Anh xích lại gần.
Mạnh Oánh đã nhận ra hành động của anh, nghiêng mặt qua, môi Hứa Điện sượt qua gương mặt của cô, một giây sau, Mạnh Oánh lạnh lùng nói: "Anh thử đụng tôi một lần nữa xem."
Hứa Điện dừng động tác lại.
Ước chừng lại một giây sau, anh hạ xuống khóe môi cô một nụ hôn.
Sau đó mới buông cô ra, vừa ngồi xuống, Mạnh Oánh cầm lấy chén trà, tạt hết nước trà trong ly về phía anh khiến mặt và cả người Hứa Điện đều là trà, anh nhìn lại cô. Nở nụ cười.
Mạnh Oánh đứng trước mặt anh, hỏi một câu: "Anh vẫn còn muốn cùng tôi yêu đương sao?"
Hứa Điện sửng sốt.
Ý cười bên trong đôi mắt dần phai nhạt, anh mím chặt môi, nới cà vạt ra thêm một chút, nói: "Có thể chứ?"
Mạnh Oánh cũng cười, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
"Có thể."
Cô ngồi lên bàn trà, bắt chéo chân, nghiêng người nhìn Hứa Điện, nói: "Nhưng có điều kiện, chúng ta yêu đương không công khai, tôi sẽ không rep tin nhắn Wechat của anh, tôi đi đâu anh đừng quản, anh có thể mập mờ với bất kỳ ai cũng được, muốn kết hôn thì nói cho tôi một tiếng, ngược lại, tôi cũng vậy, tôi có thể mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào, cũng có thể kết hôn bất kì lúc nào mà tôi muốn, tài nguyên của công ty anh phải đưa cho tôi, nếu tôi phát hiện anh nâng đỡ người khác thì chúng ta đường ai nấy đi, với lại, anh không cần yêu tôi, tôi cũng sẽ không yêu anh, chúng ta chỉ là mối quan hệ có qua có lại."
Cô càng nói, sắc mặt của Hứa Điện càng trầm xuống, cuối cùng, bên trong đôi mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo, anh chậm rãi tháo cà vạt, mở cổ áo, nghiêng người về phía cô, toàn thân tỏa ra khí tràng nguy hiểm mà đáng sợ.
Mạnh Oánh hoàn toàn không sợ, cô cười xán lạn, "Làm sao? Không muốn? Không muốn thì về sau đừng có đến đây dây dưa với tôi."
"Đừng rải hoa hồng, cũng đừng kể chuyện xưa tỏ tình với tôi, càng đừng quỳ xuống, tất cả chỉ là vô dụng thôi, anh không biết sao?"
* Cảm ơn những lượt vote và bình luận của các bạn. Nhờ vậy nên mới có động lực hoàn thành chương nè T.T. Dạo gần đây mình còn bận chút việc nên sẽ không thường xuyên ra chương được. Mong các bạn thông cảm nha. Love u all <3!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương