Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
-
Chương 17: Camera
Tu hành là rời xa thế sự để sống cuộc sống thanh bình và chiêm nghiệm cuộc đời, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, bỏ đi tạp niệm, bỏ đi chấp niệm. Mạnh Oánh ở núi Phật Đà đã nghe quá nhiều chuyện xưa, phần lớn đều là do yêu thù hận tình cừu, bị tình yêu giày vò đến mức chết đi sống lại, so với lúc cô rút chiếc bông tai kia ra càng chật vật hơn nhiều.
Thậm chí có người còn cầu cho bạn trai cũ bị xe đâm chết nhưng đều bị các tiểu sư phụ xem như trò cười mà cho qua. Nhất thời tức giận nói sai đều sẽ được tha thứ với lại chắc hẳn là trước kia cùng nhau trải qua rất tốt cho nên mới đau khổ nhiều như vậy.
Bây giờ Mạnh Oánh muốn sống còn tốt hơn so với trước kia.
Mà lúc trước không tốt, bởi vì tâm người kia không đặt vào mình nên vô cùng thống khổ, bởi vì nhìn không thấu xem không xét cho nên chỉ có thể giãy dụa trong bể khổ.
Người bị tổn thương nhiều nhất đa số là nữ nhân, chung quy cũng vì đã đặt quá nhiều tình cảm nên đau thương càng nhiều.
Cho nên, cô bây giờ hết sức cẩn thận với chuyện tình cảm nam nữ này, đối với đề nghị của Cố Viêm cũng thật cẩn thận, thậm chí còn có chút kháng cự. Đáng tiếc, cô cũng phải chấp nhận.
Đêm đó công ti của Cố Viêm thông báo lên Weibo thì lên ngay hotsearch, đã đè ép được hotsearch không tốt kia đi xuống, những fan đang mắng chửi đều ngây người.
Chuyện này giống như đang vả vào mặt họ vậy, Cố Viêm chủ động theo đuổi Mạnh Oánh, thân là fan hâm mộ có mặt mũi nào mà đi mắng cô ấy chứ.
Thế là đám fan hâm mộ rất không tình nguyện mà xem đi xem lại bài đăng Weibo kia.
Vừa cảm thấy dòng chữ "Hết sức trân quý cô" chướng mắt, vừa cảm thấy ngọt, nam thần của mình có người trong lòng cũng không làm điều gì sai trái. Nên bình luận của fan bắt đầu có biến hóa.
"Nam thần chúng ta là một người trầm ổn, nếu như anh ấy không thích thì ai dám kéo anh tạo scandal để gây chú ý chứ? Rõ ràng là người ta nguyện ý, không biết thì đừng đi nói bậy bạ, rác rưởi."
"Ai còn nhớ một năm trước Cố Viêm chủ động follow Mạnh Oánh, sau đó còn chủ động tương tác với Mạnh Oánh? Ý tứ theo đuổi của anh này rất rõ ràng được không? Chỉ tai mấy người mù thôi, xem không hiểu, còn bị anti dắt mũi."
"Tóm lại, tôi tiếp tục làm fan ship bọn họ nha, nhưng mà Mạnh Oánh có thể tiếp nhận Cố Viêm nhanh chút đi được không, Cố Viêm có chỗ nào không tốt? Nói anh ấy sửa lại là được. "
Mà cái bình luận này được fan hâm mộ nhiệt tình nâng lên đứng top đầu bình luận. Mạnh Oánh lướt mấy cái, định thoát ra ngoài đúng lúc điện thoại di động vang lên.
Lúc này hơi trễ, Mạnh Oánh nhìn thấy Lưu Cần gọi tới, mới bắt máy.
Lưu Cần ở đầu kia xì một tiếng khinh miệt, "Hoa Ảnh thật là, vừa mới mua mười cái hotsearch đè cái của em và Cố Viêm xuống rồi."
"Nhanh như vậy?" Cô mới xem bình luận xong, không chú ý đến top hotsearch nên không biết.
"Đúng đó, hơn nửa đêm cũng không biết phát bệnh điên gì mà mua nhiều hotsearch như vậy, còn có hai cái liên quan đến Tinh Tế, một cái nói là hiện nay tiến độ quay Tinh Tế không thuận lợi, không tìm thấy diễn viên thích hợp, cái còn lại nói kỹ thuật diễn của Dương Đồng đã được cải thiện, nên sẽ sớm được hoàn thiện các cảnh quay." Giọng nói Lưu Cần vừa có chút tiếc hận, lại có chút nhẹ nhõm, cô nhìn ra được Mạnh Oánh không có tâm tư với Cố Viêm, nhưng cũng có hi vọng Mạnh Oánh có thể thực sự ở bên cạnh Cố Viêm thường xuyên qua lại, hotsearch Cố Viêm theo đuổi Mạnh Oánh trụ top được một lúc rồi bị đè xuống dưới, ngược lại cũng khiến cô thở phào một hơi.
"Với lại hotsearch kia của Dương Nhu cũng mất luôn rồi, nếu không cố ý đi tìm thì sẽ không nhìn thấy, bình luận mắng em cũng dần ít đi rồi." Lưu Cần suy nghĩ một chút, lại nói: "Chỉ là Tinh Tế... "
Khá là đáng tiếc.
Cô giữ vững tinh thần, nói: "Không sao, gần đây công ty nhận được không ít kịch bản, ngày mai đi xem, với lại không phải lúc trước Tiêm Kỷ tìm em làm người đại diện sao? Gần đây bọn họ ra sản phẩm mới, lại tìm em, chuẩn bị cùng em ký hợp đồng quảng cáo cho sản phẩm mới, chỉ là có thể trở thành người đại diện vĩnh cửu hay không còn phải xem biểu hiện của em nữa, cho nên chúng ta phải cố lên nha."
Mạnh Oánh cười nói: "Được."
Lưu Cần cũng cười lên, tuy cô không lo lắng trình độ của Mạnh Oánh. Chỉ là lần trở lại này sẽ gặp không ít khó khăn, những hợp đồng quảng cáo lúc trước bây giờ chỉ còn lại một cái của Tiêm Kỷ, quá ít . Còn một ít hoạt động khác, vẫn chưa thu hút được sự chú ý, phỏng chừng là đang quan sát thêm.
Hai người chúc nhau ngủ ngon.
Mạnh Oánh đi tắm rửa, lúc nước nóng rửa đến cổ tay, cô nhìn thấy có một chút vết đỏ chắc là do lúc cô hất Hứa Điện ra đã dùng quá sức cho nên mới lưu lại dấu.
Bởi làn da của cô mềm lại trắng, chỉ cần hơi dùng chút lực là có thể lưu lại. Cô dùng nước nóng rửa sạch mà cũng không hết nên cô liền mặc kệ.
Khoác thêm áo ngủ đi ra.
Vừa lau tóc vừa nhìn điện thoại di động, hotsearch Weibo lại lên một cái mới.
Hotsearch # năm nay công ti Ảnh Thị muốn chuyển thể một bộ tiểu thuyết #, Mạnh Oánh thuận thế bấm vào thì thấy không ít fan hâm mộ bình luận rất hăng say.
Hi vọng sẽ giống như nguyên tác.
Hi vọng tiểu thuyết chuyển thể thật thành công.
Cũng có người phản đối, kêu không cần làm phim, đừng hủy nguyên tác. Lướt đến mấy cái sau.
Top bình luận nổi lên tựa sách « Song Bào Thai ». Mạnh Oánh nhíu lông mày, nhìn những bình luận khác nói: "Má ơi, nếu mà bộ này được làm phim thì tôi nổi da gà da vịt hết lên đó. "
"Chậc chậc, bộ này rất hay đó mà đến nay vẫn không biết đã trôi dạt đến phương trời nào rồi. "
Lướt thêm mấy cái, Mạnh Oánh liền thoát Weibo ra đi sấy tóc. Cô để máy sấy và điện thoại xuống, duỗi người nằm trên giường ngáp một cái, sau đó tiến vào mộng đẹp.
Một đêm không mộng, ngày thứ hai chỉnh lại thời gian, cô uống collagen xong, liền bắt đầu tập yoga, tập cho đến khi trên người chảy một lớp mồ hôi, cô mới dùng khăn mặt lau đi rồi vào phòng bếp, tiếng cửa liền vang lên.
Cô thò đầu ra thấy Lưu Cần đi vào, trong tay cầm theo bữa sáng, cười nói, "Tiện đường mua cho em, với lại "
Dừng lại một chút, Lưu Cần đem bữa sáng để lên bàn, sau đó chống hai tay trên bàn nói: "Hứa tổng có bệnh đúng không, hôm qua thì không để cho chúng ta quay, hôm nay đạo diễn lại tìm tới còn trực tiếp tìm Vu tổng, hi vọng chúng ta có thể nhanh ký hợp đồng. "
Mạnh Oánh dừng động tác xoa tay lại, cô nhìn Lưu Cần, ánh mắt Lưu Cần hiện lên vẻ thương lượng, Mạnh Oánh cười cười, nói: "Vậy thì ký nhanh đi."
Lưu Cần dừng lại, cười nói: "Được."
Bộ phim này cấp cát-sê cho Mạnh Oánh khá cao, Vu tổng đương nhiên là muốn gặm rồi. Thân là người đại diện, bây giờ lại giống như cái đinh trong mắt Vu tổng. Lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô nên đành phải trông cậy vào Mạnh Oánh để sống.
Ký thì ký.
Lưu Cần lấy bữa sáng ra, nói: "Dù sao là bọn họ cần chúng ta."
Mạnh Oánh cười một tiếng.
Đúng, quan tâm Hứa Điện làm cái gì, dù sao là do đạo diễn tự tìm tới.
Ăn sáng xong, lại đi Hoa Ảnh ký kết, nhưng người hôm nay ký hợp đồng với cô là biên tập, không có Hứa Điện. Sau khi ký xong là được sắp xếp đặt trước vé máy bay, chuẩn bị xuất phát đến phim trường.
Bên này nhận điện thoại của trợ lý Cố Viêm, anh trợ lý nói, "Cố Viêm cũng phải đến phim trường, biết Mạnh Oánh đã ký hợp đồng nên công ty muốn sắp xếp cho hai người cùng xuất phát."
Lưu Cần dừng lại, nói: "Được, vé máy bay."
Anh trợ lý cười, nói: "Khoang hạng nhất "
Lưu Cần hơi đau lòng, cúp điện thoại, nói: "Phải xuất phát cùng Cố Viêm, em được ngồi khoang hạng nhất."
"Được." Mạnh Oánh nói, "Có thể tính cho em cũng được."
Lưu Cần cười cười, đi sắp xếp.
Mạnh Oánh bắt đầu thu thập hành lý, chuyến này đi cần rất lâu nên phải mang đủ đồ dùng. Giữa trưa Mạnh Oánh nấu cơm, mời Lưu Cần và Trần Khiết, Tiểu Manh ở lại ăn cơm, lần này Tiểu Manh không đi cùng, thành thật ở lại luyện kĩ năng lái xe, Trần Khiết và Lưu Cần đi theo chăm sóc Mạnh Oánh.
Vé máy bay đặt vào lúc ba giờ rưỡi, cơm nước xong xuôi, ba người liền xuất phát đến sân bay. Xe bảo mẫu màu đen đến cửa sân bay, sau đó một chiếc xe khác cũng đến, hai chiếc xe vừa tới, tiếng thét chói tai liền vang lên giống như muốn lật tung toàn bộ nóc sân bay, vốn định để hai người cùng nhau đi vào nhưng nhìn tình huống này, Lưu Cần và Thẩm Sùng cùng nhau thương lượng một chút, quyết định để Cố Viêm đi vào trước, dẫn đi bớt một số fan hâm mộ. Còn Mạnh Oánh thì đi sau.
Ở trong xe ngồi một lúc, chờ Thẩm Sùng gọi điện thoại đến, mấy người Mạnh Oánh mới xuống xe, fan hâm mộ ở bên ngoài đã tản rất nhiều, nhưng vẫn có người kiên trì cầm máy quay phim hướng đến cô, nhao nhao xông tới hỏi.
"Mạnh Oánh, cô và Cố Viêm cùng đi đến phim trường sao? Hai người cùng đi một chuyến bay?"
"Cố Viêm đã dùng cách nào để theo đuổi cô vậy?" Những câu hỏi vì tò mò, Mạnh Oánh chỉ mỉm cười không đáp, sau đó bọn họ lại nhỏ giọng nói thầm.
"Trời ạ, làn da cô ấy đẹp ghê, có phải đang để mặt mộc không, mặt mộc thôi mà đã đẹp tới như vậy rồi" những fan nữ này theo phản xạ che mặt lại bởi vì cảm thấy tự ti.
Mấy người các cô đi giữa vòng fan hâm mộ, tiến vào kiểm an. Mạnh Oánh lại đi một mình vào khoang hạng nhất, cô cầm điện thoại di động, bước chân đều đặn, vừa đi vào đã thấy Cố Viêm đang nhìn mình rồi cười, sau đó ánh mắt cô hơi quét qua, thì thấy người đàn ông đang gõ máy tính, Hứa Điện nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, thấu kính bên trong cặp mắt đào hoa tụ lại một điểm.
Mạnh Oánh nhíu mày, dời ánh mắt, hướng Cố Viêm cười một tiếng, chỗ ngồi của cô ở phía sau, cô đi ngang qua giữ hai người bọn họ, đi đến phía sau.
Cố Viêm nói chuyện với cô.
Mạnh Oánh mỉm cười đáp lại.
Tay Hứa Điện khoác lên bàn mang theo dáng vẻ lười nhác, đôi mắt rơi vào văn bản bên trong màn hình máy tính mà bên lỗ tai thì không ngừng truyền đến âm thanh dịu dàng của Mạnh Oánh, giọng của cô gái mềm mà nhu, giống như có thể bóp ra nước, một hỏi một đáp, mang theo tiếng cười thấp thoáng, Hứa Điện hoàn hồn, tựa lưng vào ghế ngồi, chân dài bắt chéo.
Chỉ cảm thấy một đoạn đối thoại vừa rồi, tiếng của người đàn ông kia vô cùng chói tai.
Chói tai đến mức đôi mắt anh càng trầm hơn, ý cười nhạt bên khóe môi đã tan thành mây khói, mấy giây sau, anh cười nhẹ một tiếng, gọi tiếp viên hàng không, nói: "Một ly Mocha."
Tiếp viên hàng không, đáp: "Vâng."
Cà phê được mang đến, anh nhấp một miếng, vậy mà hai người kia còn không ngừng nói chuyện phiếm, Mạnh Oánh còn ôn nhu hỏi: "Trán anh có đỡ hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Có cần phải kiểm tra lại không?"
"Không cần, hai ngày nữa là có thể tháo băng được rồi."
"Vậy là tốt rồi, chỉ sợ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của anh."
"Có em quan tâm, nhất định có thể khỏi rất nhanh "
Chén cà phê cạch một tiếng thả lên mặt bàn, Hứa Điện kéo cổ áo, khóe môi vương ý cười nhưng không chạm đến đáy mắt, anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng mà liếc nhìn Mạnh Oánh đang chống cằm nói chuyện.
Mà Mạnh Oánh, dường như phát giác được ánh mắt của anh nên nhìn lướt qua.
Đôi mắt kia cong cong. Vẫn sắc sảo như vậy.
Nhưng lại không có một chút chập chờn.
Hứa Điện híp mắt, bật cười chua chát mà dời ánh mắt, trong lồng ngực nhói lên.
Giống như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài vậy.
Khí thế người đàn ông bên cạnh quá mức cường đại khiến Cố Viêm không khỏi nhìn qua Hứa Điện vài lần, sắc mặt không lộ ra cảm xúc gì nhưng lại mang theo bộ dáng cường thế.
Hành khách lên máy bay sau khi đi qua chỗ hai người đều bị hai khuôn mặt tuấn tú trong bầu không khí lúc đó dọa cho phát sợ, vội vàng nhanh chân tìm kiếm chỗ ngồi.
Tình huống gì đang xảy ra vậy.
Hai người là tình địch sao?
*
Phim trường lần này mới xây dựng, tuy là cùng địa điểm với « Cửu Trọng Thiên », nhưng mà khoảng cách thì có hơi xa, một năm trước thì chê Hoa Ảnh dại dột mà đi hao tổn món tiền khổng lồ để xây phim trường, trên thực tế thì Hoa Ảnh không như vậy, đây là phim trường có một không hai, bây giờ rất nhiều đoàn làm phim bắt đầu xếp hàng đặt trước rồi.
Mạnh Oánh có thói quen là lên máy bay thì ngủ, lúc đến nơi đã hơn bảy giờ tối, nối tiếp đoàn người đi ra khoang máy bay, Mạnh Oánh vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Cố Viêm thả chậm bước chân đợi cô, hai người sóng vai đi cùng nhau, Cố Viêm nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của cô, cười, gọi điện thoại cho Thẩm Sùng, để bọn anh sắp xếp xe.
Mạnh Oánh ngẩng đầu, nghe tiếng Lưu Cần ở đầu dây bên kia, xem ra hai vị người đại diện đã tụ cùng một chỗ.
Hành lang dài mà sáng.
Sau lưng, Hứa Điện một tay cầm áo khoác, tay còn lại xách theo một túi hành lý cỡ nhỏ màu đen, theo sát bên cạnh là một trợ lý, đôi mắt Hứa Điện tụ lại một điểm vào cô gái phía trước đang ngửa đầu, cô lại tới gần hơn dựa ở trên người kia. Anh lẳng lặng bước đi mà không biết rằng ánh mắt anh nhìn thấy cảnh đó.
Lạnh đến như băng.
Thấu kính phản chiếu lại đôi mắt của anh, hình như có cái gì bị giấu ở bên trong. Trợ lý bên cạnh thấy thế, có hơi sợ, đi theo Hứa Điện nhiều năm, là kiểu người ngoài cười nhưng trong không cười, mặt không đổi sắc nhìn người khác giãy dụa, hơn nữa xưa nay không bao giờ để lộ tâm tình của mình, bất cứ lúc nào hay thời điểm nào đều có thể nở nụ cười.
Trước đây ít năm, cha anh bị cổ đông uy hiếp dẫn đến một thân chật vật. Tại hội trường nhỏ hẹp kia, một đám cổ đông cho rằng cha anh không còn sức điều hành nữa, nên mỗi người một câu bãi bỏ đi chức chủ tịch của cha anh. Hứa Điện lúc ấy còn trẻ, vẫn chưa tới thời điểm để có thể tiếp quản công ty, nên anh chỉ đứng tại cửa ra vào, tĩnh lặng nhìn xem cha anh xoay sở trong đám cổ đông hống hách. Có người nhìn thấy anh, thế là thay đổi mục tiêu công kích, mang theo sự trào phúng cùng tự đại, hướng về phía Hứa Điện hỏi: "Hứa thiếu gia, cậu cảm thấy chúng tôi nói đúng không?"
Cố ý ở trước mặt cha anh mà hỏi như vậy, khác nào xem thường hai cha con bọn họ. Lúc ấy Hứa Điện định đi ra ngoài, nhếch môi mỉm cười, nói: "Các vị nói đều đúng."
Ngay lập tức khí thế của đám cổ đông càng sung huyết hơn, tiếp tục mạt sát cha Hứa, mà ngay ngày thứ hai sau đó, đám cổ đông lại hóa chó nằm sấp trước mặt Hứa Điện.
Hứa Điện còn rất hiếu kì, "Thế nào?"
Thế nào.
Đám cổ đông run lẩy bẩy, chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ sổ sách của bọn họ đều ở trong tay Hứa Điện, toàn bộ những chuyện xấu xa đều được công khai ở trước mặt mọi người.
Hứa Điện đánh đến không còn một mảnh giáp, để bọn họ sống không bằng chết.
Lúc ấy, Hứa Điện chính là bộ dáng giống như bây giờ, ánh mắt lãnh đạm lấp lóe bên trong thấu kính.
Đang là giờ cao điểm ở sân bay người đến người đi, cũng không ít fan hâm mộ, lúc Mạnh Oánh và Cố Viêm đi ra, fan hâm mộ nhao nhao chen chúc chụp ảnh, hỏi thăm bọn họ có mệt hay không, fan hâm mộ của Cố Viêm yêu ai yêu cả đường đi nên Mạnh Oánh cũng trở thành đối tượng đáng quan tâm, Mạnh Oánh đeo khẩu trang, cách Cố Viêm không xa cũng không gần, luôn duy trì khoảng cách nhất định, nên rất được fan quan tâm với sự thiện ý.
Đi được một lúc, đột nhiên fan hâm mộ đi theo thét lên.
"Đó là ai, đẹp trai quá đi, là minh tinh sao?"
"Đeo kính nữa kìa, trông nhã nhặn thật đó. "
Đang nói đến Hứa Điện.
Nhưng mà cái từ nhã nhặn này dường như lại không có quan hệ gì với anh. Mạnh Oánh mặt không đổi sắc bước đi, Lưu Cần lại quay đầu nhìn lại, chậc một tiếng nói, "Nữ nhân câu dẫn người thì gọi là hồ ly tinh, nam nhân câu dẫn người thì gọi sao đây? Nam hồ ly tinh sao? Ặc."
Cô không thích Hứa Điện.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, người này vô cùng có sức hút.
Ngoài cửa có xe của đoàn làm phim xe tới đón, bởi vì Mạnh Oánh và Cố Viêm đi cùng nhau cho nên ngồi cùng một chiếc xe, xe màu đen bảo mẫu hòa vào dòng xe cộ, chiếc Hummer màu đen chậm rãi lái đến cửa, trong tầm mắt một ít fan hâm mộ đang đứng lặng, Hứa Điện ngồi vào ghế phía sau, ngay khi vừa lên xe anh đã lấy kính mắt xuống.
Dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe theo sát tiến vào dòng xe cộ, đến khách sạn bên cạnh phim trường « Tinh Tế », Hứa Điện xuống xe, chân dài sải bước thì thấy Mạnh Oánh đi theo Cố Viêm cười cười nói nói đi vào nhà ăn của khách sạn cạnh, anh híp mắt nhìn bóng lưng của cô, sau đó đeo kính mắt, tiến vào đại sảnh khách sạn.
Sau khi đi đến bậc thang, khóe môi anh giương lên, lại dùng sức kéo cổ áo, mở ra hai cái cúc, áo sơmi hơi mở.
Nhà hàng ở tầng trên, trợ lý bước nhanh đi lên gọi món.
Khách sạn ở bên cạnh phim trường này không giống với những khách sạn bình thường khác, bởi vì nơi này bao gồm cả nhà hàng.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Điện chống trán nhìn ra ngoài cửa sổ, cái ghế trước mặt xê dịch một chút khiến anh nhướn mày nhìn sang, nhìn rõ người đối diện.
Anh khóe môi cong lên, chậm rãi dựa ra sau, hỏi Dương Nhu: "Đã đi bệnh viện chưa?"
Ánh mắt của anh hơi có một tia lạnh lùng hiện lên.
Từ đầu hai người Dương Đồng và Dương Nhu đã có hơi sợ, Dương Đồng lúc này lại không dám nói chuyện, cô đẩy Dương Nhu một cái, Dương Nhu hoàn hồn, dịu dàng nói: "Em không đi vì cảm thấy không sao hết. "
"Ừ." Hứa Điện nhíu nhíu mày, gật đầu, hai tay anh đan xen, vẫn mang theo nụ cười, nhưng lại có thể cảm giác được trên người anh có không khí nặng nề bao trùm.
Dương Đồng nhíu lông mày, kiên trì kéo ghế ra, đẩy chị mình ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi xuống ngay bên cạnh, hai chị em cũng không phải rất giống nhau, một người giống mẹ một người giống cha, Dương Đồng nhỉnh hơn một chút, Dương Nhu có một nét mặt dịu dàng tinh tế, Hứa Điện bưng cà phê lên nhấp một miếng, ánh mắt dừng trên mặt Dương Nhu khoảng một giây, nhất là khóe mắt, bởi vì không có trang điểm nên rất bình thường. Không giống người nào đó, mặc dù không cười cũng giống như một hồ nước trong trẻo, đung đung đưa đưa.
Anh để cà phê xuống, dời ánh mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, từng nhịp từng nhịp, Dương Đồng cảm thấy Dương Nhu vô dụng, lại đẩy một cái, ra hiệu cho cô mở miệng.
Ai biết Hứa Điện lại mở miệng trước, nói: "Công ti T đang chuẩn bị hợp tác, em đi nói lời xin lỗi với người ta đi."
Dương Đồng sửng sốt mấy giây, khuôn mặt biến sắc, cô đang muốn phản bác lại nhưng nhìn sự lạnh lẽo được cất giấu bên trong đôi mắt của anh, lập tức ngậm miệng lại.
Cô lại đẩy chị mình, Dương Nhu nhìn người trước mắt nhưng lại không biết nên nói cái gì. Lúc này trợ lý bưng đồ ăn đến, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người, sau đó đem đồ ăn đặt ở trước mặt Hứa Điện, anh ngước mắt nhìn trợ lý cười nhẹ, trợ lý ngây ra mấy giây mới kịp phản ứng.
Quay đầu lại hỏi Dương Nhu và Dương Đồng: "Hai vị đã ăn gì chưa?"
Dương Đồng không đẩy Dương Nhu nữa, mở miệng muốn nói không ăn nhưng ánh mắt lại quét đến ý cười nhạt của Hứa Điện, dáng vẻ thờ ơ, thái độ xa cách giống như muốn đuổi khách, Dương Đồng nghĩ lại, nói: "Ăn rồi."
"Nếu đã ăn rồi vậy thì không thể nán hai vị ở lại thêm lâu nữa, Hứa tổng bôn ba mệt nhọc, sau khi ăn xong rồi còn phải xử lý công việc." nhìn lướt một giây, trợ lý cứ như vậy mà nói.
Hàm răng Dương Đồng khẽ cắn, kéo người bên cạnh, lúc này Dương Nhu mới nhìn về phía Hứa Điện một lần nữa, miệng anh nhấp cà phê, mỉm cười, thái độ ngầm đồng ý.
Tim Dương Nhu chua xót.
Ánh mắt cô vội vàng lướt qua ngón tay thon dài của anh, hai người chỉ có một lần vượt ranh giới, là năm mười sáu tuổi đó, cầm tay nhau.
Chỉ một lần đó.
Thất hồn lạc phách đi tới cửa, Dương Đồng nhíu lông mày, có chút khó tin: "Chị, chị cũng đã ly hôn rồi, anh ấy sao còn lạnh nhạt với chị như vậy?"
"Lúc trước chị kết hôn, anh ấy hờ hững thì em có thể hiểu được, nhưng bây giờ chị đã ly hôn rồi, anh ấy sao không nhiệt tình một chút, tại sao? "
Dương Đồng vẫn cho rằng Dương Nhu chiếm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook