The Smile!
Chương 7

5.30.AM...

Một chiếc Taxi đỗ ngay trước cổng biệt thự nhà họ Hoàng. Từ trên xe, có một người con gáibước xuống. Người tài xế lấy ra hai chiếc vali từ cốp xe sau đó nhanh chóng cho xe chạy đi, chỉ để lại một đám khói dày đặc.

Cả bầu trời phủ lên một màn sương khói, mùa đông năm nay bắt đầu sớm...

Cô gái đó có mái tóc xoăn nhẹ màu nâu, chiếc kính râm che gần hết khuôn mặt, cả người toát ra chất quý tộc. Cô gái ấy mặc trên người chiếc áo khoác màu đen, hai tay lười biếng đút trong túi áo. Đôi môi đỏ khẽ cười.

Đột nhiên, cô gái đó quay người lại, hướng ánh nhìn về phía căn biệt thự màu trắng phía đối diện. Đôi tay thon dài từ từ gỡ chiếc kính xuống, lộ ra cặp mắt màu nâu xinh đẹp có chút gì đó quen quen. Đôi mắt đẹp khẽ xao động, ánh mắt phảng phất chút gì đó của quá khứ... chút gì đó đau xót đã nhạt nhòa đi theo thời gian...

" Đã 9 năm rồi... mọi thứ vẫn như vậy..."

Con người đó khẽ mấp máy môi, thật có chút gì đó nuối tiếc...

Đoạn ký ức của ngày xưa khẽ vụt qua...

Đứng ở đó một hồi lâu, cô gái đó lấy điện thoại, bàn phím khẽ sáng hiện lên một cuộc gọi...

" Alo! Quản gia! Cháu về rồi!"

Không lâu sao đó, cánh cổng lớn của căn biệt thự nhà họ Hoàng từ từ mở ra, vị quản gia họ Huỳnh cung kính cúi đầu:

" Đại tiểu thư!"

***

Tấm rèm dày trong phòng được kéo kín đến không có một kẽ hở nào để ánh sáng xuyên vào. Cả căn phòng bao tròm bở những con bọ ngủ. Trên giường, một dáng người cao cao nằm cuộn tròn trong chăn ngủ đến say sưa. Con gấu bông không biết đã bị quăng xuống đất từ bao giờ.

" Cạch!"

Cánh cửa phòng khẽ bật mở. Một dáng người nhẹ nhàng đi vào không mấy tiếng động. Cô gái có mái tóc màu nâu khẽ cười, đi đến bên cửa sổ:

" Rẹt!"

Một tiếng động, tấm rèm dày màu xanh đã bị kéo sang một bên không thương tiếc, ánh sáng nhờ thế chui vào phòng tạo thành những khoảng sáng tối lẫn lộn trong phòng.

Con người nằm trên giường khẽ nhíu mày, cọ cọ mái tóc mềm màu nâu đỏ vào gối, chùm chăn kín đầu tiếp tục ngủ.

" Tiểu Vũ, sáng rồi, dậy đi."

Cô gái đi đến bên giường, không nhẹ nhành mà kéo cái chăn ra.

" Còn chưa có ngủ đủ a." Con sâu ngủ trên giường cau có, vùi mặt vào gối tiếp tục ngủ.

" 7h rồi còn sớm gì nữa, dậy đi!" Cô gái hai hai chống hông, dùng chân đá đá vào giường nói.

Con người trên giường không có phản ứng.

" Hoàng Thiên Vũ! Em có dậy không thì bảo?" Cô gái nọ biết rõ tính của con người kia, lớn đến như vậy rồi, tật ngủ nướng cũng không hề thuyên giảm mà còn có phần tăng thêm vài bậc.

" Sâu ngủ kia! Dậy ngay!"

Cô gái kia không khách khí, giật luôn cái gối bông ngay dưới đầu người nọ. Tiểu Vũ, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, tay dụi dụi mắt còn đang ngái ngủ:

" Ai vậy?" Thiên Vũ mắt còn chưa có mở nổi, ngáp ngắn ngáp dài hỏi.

" Chị của em chứ ai?"

" Chị của em? Là chị nào?"

" Hoàng Thiên Vũ! Rốt cuộc là em có mấy chị?"

" Một a!" Con người ngồi trên giường lắc lắc đầu mấy cái, hồn vẫn đang ở trên mây chưa rơi xuống.

" Nhóc con, mấy năm không gặp là quên luôn chị em à?"

" Vậy thôi, ngủ tiếp!"

Vũ đại thiếu gia, cái người vừa thẳng được một chút đã mềm nhũn ra như bún từ từ trượt xuống giường. Mắt vừa nhắm lại lập tức ở ra.

" Chị hai!" Con người từ trên giường, nhảy một phát như bạch tuộc râu dây lằng nhằm bám chặt vào con người trước mặt.

" Chị hai, nhớ chị quá à."

Cô gái kia, chính xác là đại tiểu thư nhà họ Hoàng - Hoàng Thiên An, mới lấu bằng tiến sĩ từ Anh quốc trở về. Hoàng Thiên An, là chị ruột của Hoàng Thiên Vũ.

" Nhóc con, xuống đi nặng chết khiến đi được." Hoàng Thiên An khổ sở gỡ cái tay dính như kẹo cao su ra khỏi cổ mình.

" Chị!" Đại thiếu gia đột nhiên nhìn xuống cô chị, cậu cao hơn cả một cái đầu nên cũng có chút mỏi cổ a.

" Gì?" Cô gái phía trước khẽ nhíu mày.

" Lâu không gặp, chị... già đi thì phải."

" Cái gì?" Đại tieru thư mắt trợn tròn, 5s sau mặt đột nhiên đỏ bừng, đầu bốc khói nghi ngút.

" Hoàng Thiên Vũ! Có biết chị đây bao nhiêu tuổi? Mới có 25 tuổi mà bảo là già. Nhóc con kia hôm nay chết chắc rồi."

" Đố chị đuổi được em đấy."

" Nhóc kia! Đứng lại!"

" Chị bảo đứng lại! Có nghe không?"

" Đứng lại!"

" Rầm! Rầm!!"

" Rầm!"

Mới sáng sớm từ biệt thự nhà họ Hoàng đã phát ra không ít tiếng động lạ...

***

Căn biệt thự màu nâu sa hoa rộng lớn ngay giữa thành phố mang đến một vẻ ảm đạm vào u ám. Một chiếc môtô phân phối lớn mà đen lao vút giữa lòng đường vắng người, dừng lại ngay trước cổng căn biệt thự kia.

Người ngồi trên xe là một chàng trai có mái tóc màu vàng nổi bật. Người có một ánh mắt lạnh lùng khiến cho những người đối diện phải cảm thấy rùng mình. Anh ta chính là đại thiếu gia nhà họ Trần - Trần Hà Duy. Anh ta dường như rất thiếu kia nhẫn, đôi tay đeo găng bấm còi liên tục.

Không lâu sau, một người từ trong căn biệt thự đi ra, cánh cổng lớn từ từ mở ra một cách nặng nhọc.

" Thiếu gia..." Người ra mở cửa là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặc một bộ vest màu đen, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, lắp bắm nói không nên lời.

" Brừm!!" Hắn ta không để ý đến con người đang run sợ bên cạnh, rồ ga cho xe chạy thẳng vào bên trong gara.

Trần Hà Duy, hắn ta vừa đỗ xe liền nhanh chóng phát hiện ra bên cạnh chiếc ôtô thể thao của mình còn có một chiếc xe khác, sắc mặt ngay lập tứ tối sầm lại. Rút chiếc chiều khóa xe ra một cách thô bạo đi thẳng vào nhà.

Người hầu kể trên người dưới thấy sắc mặt hắn ta khó coi, ngày thường đã sợ, bây giờ còn sợ hơn, mặt tái mét như tàu lá chuối.

Hắn ta một mạch đi thẳng vào phòng khách, thoáng thấy bóng dáng có người ngồi trên sofa liền dừng bước, khuôn mặt hằm hằm nhìn con người kia.

Trên ghế sofa là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt cũng chẳng mấy gì gọi là vui vẻ.

" Ông đến đây là gì?" Cái giọng trầm thấp đến đáng sợ khiến không khí như giảm xuống mấy độ, lạnh đến run người. Cô hầu bưng trà đi ra tay cũng run run mà toàn thân bất động.

" Mày ăn nói với bố mày thế à?" Người đàn ông ngồi trên ghế, trợn mắt lại nhìn hắn ta.

Người đàn ông đó là tổng tài của Trần gia, sở hữu hàng chục công ty lớn nhỏ khắp thế giới, có một tổ chức ngầm Mafia vô cùng lớn mạnh - cũng chính là cha ruột của Trần Hà Duy đại thiếu gia. Nhưng quen hệ giữa hai người này vô cùng không tốt, chuyện này chỉ sợ người ngoài không ai không biết.

" Ông có tư cách nói câu này với tôi sao?" Hắn ta cười nhạt một cái, nụ cười lạnh đến thấu xương.

" Ranh con! Mày nên nhớ mày là ai?" Ông ta tức giận đập bàn, khuôn mặt nổi đầy gân xanh trông đến là đáng sợ.

" Nực cười. Ông có quyền gì mà nói chuyện với tôi." Hắn nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh.

" Mày..."

Ông ta có vẻ đang rất ức giận khuôn mặt đỏ gay nhìn chằm chằm thằng con trước mặt, đôi tay vớ đại lấy cái gạt tàn thủy tinh đặt trên bàn ném thẳng về phía trước.

" XOảNG!!!!"

Cả căn phòng im lặng vang lên tiếng đổ vỡ, chiếc gạt tàn vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà, đống thủy tinh văng tung tóe khắp nơi có lẫn vài giọt máu.

Từ cánh tay, từng dòng máu chảy xuống rồi tí tách rơi xuống đất...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương