The Nebula Civilization
Chapter 16: dối trá, dối trá và dối trá

Khi Owen đến gần hơn, Lakrak đã vẽ ra những hình ảnh mà chính cậu, Zaol và rất nhiều người thằn lằn khác trong tộc cậu đã tạo ra và chia sẻ với nhau. Sau đó cậu ấy giải thích ý nghĩa cho Owen. Những ký tự nguyên thủy này rất đơn giản và không có quá nhiều. Owen đủ thông minh để nhanh chóng ghi nhớ tất cả chúng.

‘Chúng không chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc…hay dấu vết săn bắn đơn giản. Anh có thể kết hợp chúng để diễn đạt một ý nghĩa khác. Giống như đang nói chuyện vậy.”

Lakrak sau đó nói với Owen, người đang lặng lẽ lắng nghe những lời giải thích, “Điều này không thú vị sao? Bộ tộc của tôi và tôi đã cùng nhau tạo ra được nó.”

“...Thật là thú vị. Tuy nhiên tôi không biết liệu nó có hữu ích hay không nữa.”

“Nó chắc chắn sẽ hữu ích. Chúng tôi gọi những thứ này là ‘chữ viết’ và anh phải biết ý nghĩa của chúng để hiểu những gì đang được viết.”

“Sao cậu lại giải thích cặn kẽ như thế cho tôi…”

Owen ngừng nói, nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Lakrak.

'Cậu ta đang nói rằng mình, người mới học chúng và bản thân Lakrak biết ý nghĩa của các ký tự, nhưng những người ếch khác sẽ không thể nào biết được. Có phải người thằn lằn vảy đen này muốn có một cuộc đối thoại riêng để nói với mình điều này không? …Tại sao?'

Dường như Lakrak đã đọc được suy nghĩ của anh.

 

“Vì sự tin tưởng, Owen.”

“.......”

“Những điều chúng ta đã nói trước đó, cuộc trò chuyện về việc xây dựng lòng tin—không phải giữa anh và tôi, mà là giữa tôi, Lakrak, đại diện cho bộ tộc người thằn lằn và Auloi, đại diện cho bộ tộc người thằn lằn. Tuy nhiên, sự tin tưởng thực sự mà tôi muốn có là giữa anh và tôi ”.

“...Haha. Điều này có thật sự cần thiết không? Tôi chỉ là người thằn lằn kẹt ở giữa người ếch và cậu thôi, những người thằn lằn vảy đen…”

Lakrak lắc đầu.

“Hôm nay chúng ta đã trao đổi về lòng tin, nhưng tôi không tin người ếch. Tôi không tin bất cứ điều gì mà anh nói về bọn họ. Tôi thực sự tin rằng còn rất nhiều điều anh đang che giấu và không nói cho tôi biết ”.

“V…vậy, tất cả những gì chúng ta nói hôm nay đều là dối trá à?”

"Không Tôi có thể thề trên mọi thứ tôi có rằng tên tôi và mọi thứ về bộ tộc của tôi đều là sự thật.”

Lakrak nói những lời này với đôi mắt mở to, và Owen có thể nhìn thấy từ đôi mắt đó rằng chiến binh và thủ lĩnh bộ tộc này có lòng kiêu hãnh mãnh liệt, và rằng cậu ta chỉ nói sự thật. Tuy nhiên, Owen sẽ không thể nói điều đó với chính bản thân mình.

Lakrak thả lỏng nét mặt và nói: "Điều quan trọng là sự tin tưởng giữa anh và tôi."

“Sao thế?”

“Trông anh như đang có khuôn mặt của một người đang đau khổ vậy.”

“Tôi đau khổ sao?”

"Đúng vậy."

Owen vô thức chạm vào mặt mình. Vì người thằn lằn có mõm dài nên họ không phải là loài được biết đến với nhiều biểu cảm trên khuôn mặt.

“Tôi biết nhiều điều về sự đau khổ. Tôi và gia tộc của mình biết rất rõ cảm giác bị ruồng bỏ và bị đuổi ra ngoài là như thế nào. Tôi nhìn thấy điều đó ở chính anh,” Lakrak nói.

"Oh."

Owen vô thức kêu lên và nhanh chóng lắc đầu.

"Không. Tôi không hề đau khổ.”

“Chỉ những người thực sự đau khổ mới nói điều đó thôi.”

Có sự im lặng giữa hai người.

Lakrak nhẹ nhàng xoay thanh gỗ trong tay và nói: “Vậy thì, còn một điều nữa .Nó có nghĩa là ‘không’ hoặc ‘từ chối’.”

Lakrak viết trên mặt đất.

X

“Và điều này có nghĩa là ‘dối trá’ hoặc ‘giả tạo’.”

Khi Lakrak di chuyển bàn tay của mình, một ký tự khác được viết bên dưới chữ X.

Owen chớp mắt.

“Nếu đặt hai thứ này gần nhau…” Owen lẩm bẩm. “Nó thể hiện, ‘Đó không phải là lời nói dối.’ Như vậy nó là sự thật.”

“Oh, đợi một chút. Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó theo hướng này. Anh thông minh lắm đúng không?”

“…Ngoài ra, những gì mà cậu đã viết khi nãy…”

Owen đã đưa ra cho Lakrak một vài ý tưởng và Lakrak cho rằng đó là một khám phá có giá trị. Owen thấy khoảnh khắc này vui tươi và vui vẻ lạ lùng, nhưng anh nhận ra giọng mình đang run run. Anh chưa từng có khoảnh khắc nào như thế này kể từ khi bị bắt làm nô lệ bởi người ếch, nơi anh đắm chìm trong việc sử dụng khả năng trí tuệ của mình. Đó là cảm giác mà những cá thể khôn ngoan sẽ có được khi họ phát hiện ra một sự đổi mới có giá trị cho nền văn minh của họ. Khi Owen đang nói ý tưởng của mình với Lakrak, anh mơ hồ nghĩ thầm: ‘Mình ước gì thời gian dừng lại ngay lúc này.’

Nhưng điều đó đã không xảy ra. Lakrak hơi ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh chuyển động.

“Thời gian chúng ta bỏ ra thật đáng giá. Oboi vẫn còn đang quanh quẩn ở đó. Chúng ta quay lại nhé?”

"...Ừm."

Owen nhìn lưng Lakrak ngày càng xa hơn sau khi đứng dậy. Do dự, anh gần như không thể nói với Lakrak, "Cậu không còn gì muốn nói nữa à?"

"Đúng thế. Tôi tin rằng niềm tin đã được hình thành giữa hai chúng ta. Và tôi đã nhìn thấy các dấu hiệu.”

“Dấu hiệu?”

Lakrak không nói thêm gì nữa mà chỉ nhe răng cười. Owen có thể cảm nhận được có điều gì đó đằng sau sự tự tin của Lakrak, nhưng anh không thể nói chính xác đó là gì.

***

“Làm tốt lắm, Owen.”

“K-Không có gì đâu ạ.”

“Đây là một bước tiến đáng kể, đặc biệt chỉ với một cây cung duy nhất.”

Owen cúi chào Shunen.

Lakrak đã kể cho Owen hầu hết mọi chuyện về gia tộc và ngôi làng. Chỉ riêng điều đó thôi đã là một bước tiến lớn rồi, nhưng Lakrak thậm chí còn nói về sự tin tưởng và mời Shunen cùng một số chiến binh người ếch đến làng của mình. Lúc đầu, Oboi nghĩ rằng đó có thể là một cái bẫy, nhưng không phải vậy. Các chiến binh người ếch không thể đi qua xa vào làng, nhưng họ đã xác nhận được rằng mọi điều Lakrak nói đều là sự thật.

“Ta chưa bao giờ nghĩ tên đó sẽ tin tưởng bọn ta nhiều đến thế. Phần lớn là nhờ công của người đây.”

"Cảm ơn người."

“Hãy nói cho ta biết ngươi muốn gì.”

Owen nuốt nước bọt.

“Tôi…không chắc liệu người có nhớ thỏa thuận chúng ta đã ký lần trước không…”

"thỏa thuận? Nó là cái gì vậy?"

Owen muốn đánh người ếch trước mặt vì trí nhớ kém của hắn ta, nhưng đã kìm lại.

“Nếu tôi làm được việc lớn, ngài nói sẽ cho con tôi ra khỏi đảo và quay trở lại với tôi…”

“Ồ, cái đó. Ừm, được thôi. Ta sẽ cho phép điều đó.”

Shunen gật đầu.

“Oboi sẽ phản đối việc này, nhưng có lẽ ta có thể thuyết phục được cha tôi. Ta luôn nghĩ cần phải cho các người thằn lằn các ngươi thấy rằng nếu vâng lời bọn ta thì—không, không chỉ vâng lời, mà nếu các ngươi ngoan ngoãn phục tùng bọn ta, sẽ có lúc những thứ tốt đẹp có thể xảy ra cho các ngươi.”

"Cảm ơn người."

Trái tim Owen tràn ngập niềm vui khi anh cảm thấy giấc mơ ấp ủ từ lâu của mình cuối cùng đã trở thành hiện thực. Và đâu đó trong tâm trí anh cũng nghĩ đến Lakrak. Anh nghĩ về Lakrak, những hình vẽ mà Lakrak đã cho anh xem, và những cuộc trò chuyện giữa họ về các hình vẽt khác nhau.

‘…Mặc dù cậu ta là một thủ lĩnh bộ tộc và rất tự tin, cậu ta sẽ không thể chiến thắng trước số lượng người ếch và con quỷ hai đầu này.’

Trong đầu Owen, anh nghĩ rằng 30 chiến binh người thằn lằn thậm chí sẽ khó có thể tạo ra một vết xước nhỏ trên vảy của con quỷ hai đầu đó.

‘Họ đề cập rằng họ đã bắt được một con quái vật khổng lồ trước đây, nhưng loại chuyện đó chẳng là gì đối với những người luôn nhìn thấy một con quái vật thực sự trong cuộc sống hàng ngày của họ.’

Lakrak đã mang một mảnh vỏ cứng và lớn của coleoptera cổ xưa để đổi vật phẩm, nhưng người ếch thấy nó chẳng có mấy giá trị. Thất vọng, Lakrak đã không tiến hành trao đổi.

‘Nó có thể là một đồ vật mà một kẻ lang thang đã trao đổi và nói rằng nó có giá trị. Người ếch cũng có rất nhiều thứ như vậy. Những chiếc răng nanh to bằng cẳng tay hoặc tấm da không bị mục nát. Chúng là những đồ vật hấp dẫn, nhưng chúng thực sự không có giá trị gì…”

Nói cách khác, mặc dù Lakrak có vẻ chu đáo hơn Owen nghĩ ban đầu nhưng anh vẫn tin rằng Lakrak là một thủ lĩnh ngây thơ.

‘Đáng lẽ cậu nên nghi ngờ hơn và thận trọng hơn. Cậu không nên tin tưởng một người như tôi.'

Owen nghĩ anh đã quyết định rồi.

‘Đáng lẽ không nên tin một người như mình.’

Tuy nhiên, Owen nhìn hòn đảo giữa hồ vào ban đêm và nhặt một cây gậy gỗ lên.

‘…Tại sao cậu ấy lại muốn tin tưởng mình? Mình chẳng là gì ngoài một kẻ lừa gạt cả.”

Sau đó anh bắt đầu vẽ trên mặt đất.

***

Shunen đang có tâm trạng vui vẻ vào ngày Lakrak và các chiến binh đến làng của người ếch.

"Chào mừng cậu."

“Cảm ơn vì đã mời chúng tôi đến. Tôi hy vọng sẽ làm sâu sắc thêm tình hữu nghị giữa các bộ tộc của chúng ta thông qua cuộc tụ họp ngày hôm nay.”

"Ta cũng thế."

Shunen dẫn theo các chiến binh đến trước làng của bộ tộc người ếch để chào đón Lakrak và các chiến binh của cậu. Oboi không chịu hạ thấp sự cảnh giác của mình đến cùng, liên tục nói rằng Shunen phải mang theo 30 chiến binh đi cùng để chào đón người thằn lằn, điều này khiến Shunen có chút bất mãn. May mắn thay, Shunen thấy có vẻ như Lakrak không đáng ngờ gì hết.

“Ta hy vọng cậu không thất vọng vì bọn tôi mang theo vũ khí. Bên cậu đã làm bọn tôi hơi dè chừng sau khi kể cho chúng tôi về Cockatrice, vì vậy một số chiến binh của đã nhất quyết yêu cầu nên trang bị vũ khí. Sẽ là một vấn đề nếu gặp phải chuyện tương tự trên đường tới đây mà không có vũ khí, phải không?” Lakrak nói.

“Oh, tôi hiểu mà.”

Shunen cười thầm trong lòng.

‘Tên người thằn lằn ngu ngốc. Ta đã bảo là một ngọn giáo cùn như thế sẽ chẳng thể làm bất cứ điều gì với một con Cockatrice hết.'

Việc những tên thằn lằn được trang bị ba trong số bốn ngọn giáo cũng là vô nghĩa vì người ếch bọn ta sử dụng cung tên. Các ngươi chỉ có thể ném giáo ba hoặc bốn lần, nhưng mỗi người ếch lại mang theo khoảng mười mũi tên.

‘Ta sẽ chuốc say tất cả ngay giữa phòng tiệc, sau đó bắn những mũi tên độc vào lưng các ngươi.’

Những người ếch đã không cho người thằn lằn thấy được điều đó, nhưng họ cũng mang theo những vũ khí bí mật quanh eo ngoài những chiếc bao đựng tên. Những vũ khí bí mật này là những con ếch độc sống. Chất độc thần kinh được tiết ra từ lưng của những con ếch độc này nếu bôi một ít chất độc vào mũi tên sẽ khiến nó có tác dụng làm tê liệt mạnh.

Shunen cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ đến những tên người thằn lằn vảy đen trước mặt mình bất lực gục ngã.

‘Cha cuối cùng cũng sẽ rất hài lòng.’

Có một sự thật mà Shunen chưa nói với Owen. Bộ tộc người ếch phần lớn được chia thành ba khu vực xung quanh hồ. Một là nơi những người ếch cấp thấp hơn không phải là chiến binh hay trưởng lão sống cùng với những người thằn lằn có vảy màu nâu xám để giữ chúng bị bao vây và giám sát. Một khu vực khác là hòn đảo nơi những đứa trẻ người thằn lằn bị hiến tế, cùng với những người ếch trông chừng chúng. Và khu vực cuối cùng nằm ở phía đối diện của hồ, nơi Auloi, các trưởng lão, chiến binh người ếch và gia đình của họ sinh sống.

‘Thật tốt là căn bệnh này không lây lan nhiều ở những người ếch có thứ hạng thấp hơn. Cha không phải là vấn đề duy nhất bây giờ.”

Căn bệnh mà họ gọi là bệnh ngứa này được biết là khiến chất lỏng màu trắng tiết ra khỏi cơ thể và nó đã lan rộng khắp ngôi làng nơi những người ếch có thứ hạng cao hơn sinh sống. Đã có một số trường hợp tử vong. Căn bệnh này đã cướp đi sinh mạng của mười chiến binh và mười chiến binh khác đang phải chịu đựng nó. Căn bệnh này nguy hiểm hơn một cách kỳ lạ đối với những người trẻ và khỏe mạnh.

Phần lớn, nếu người ếch không sống thành hai ngôi làng thì những người thằn lằn còn lại không ở trên đảo sẽ nhận ra. Shunen không rời mắt khỏi Lakrak và các chiến binh của hắn lấy một giây để đảm bảo kế hoạch của họ không bị gián đoạn.

Lakrak sau đó hỏi khi cậu được mời đến phòng tiệc ở giữa làng, "Đúng rồi, nhắc mới nhớ, Owen đâu rồi?"

“Ta để Owen chuẩn bị bữa tiệc rồi… Để xem nào…cậu ta đây rồi. Owen! Owen! Huh, có vẻ như cậu ấy không thể nghe thấy tai vì đang ở quá xa. Cậu ta đang làm gì vậy?"

“Có vẻ như cậu ta đang vẽ thứ gì đó trên mặt đất.”

“Ồ, tôi hiểu rồi. Có vẻ như cậu ta đang quyết định xem mọi người nên ngồi ở đâu. Mùi thức ăn và khói bốc ra từ đằng kia.Cứ ngồi xuống và gọi owen thôi.”

"Ta sẽ đi đến chỗ đằng kia"

“Kiểm tra xem thức ăn đã được chuẩn bị tốt trong giây lát chưa.”

Nói xong Shunen rời đi, còn Lakrak dẫn các chiến binh của mình đến dự tiệc. Owen và mười chiến binh người ếch đang đợi.

“Owen.”

“Cậu đã đến rồi, Lakrak.”

"Đúng thế."

“Tôi đã đánh dấu những chỗ cậu có thể ngồi. Sau khi cậu và các chiến binh của mình ngồi xuống, bữa tiệc mừng hòa bình và tình hữu nghị giữa hai bộ tộc sẽ bắt đầu.”

Lakrak gật đầu và nhìn vào ký tự Owen đã vẽ trên mỗi ghế.

Lakrak vừa nói vừa nhìn về phía sau, “Yur.”

“Vâng, thưa thủ lĩnh.”

"Bắt đầu đi."

"Đã rõi."

Yur rút cây thương đeo ở thắt lưng ra. Hành động tự nhiên và khéo léo đến mức những người ếch vây quanh những người thằn lằn trong bữa tiệc thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó Yur nói, “Các cốt binh, tiêu diệt tất cả người ếch.”

Ngọn giáo sắc bén trong tay Yur bay xuyên không trung như một tia sét và xuyên qua đầu một chiến binh người ếch.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương