Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau
-
Chương 92: Trình tự công khai
Edit: Hanayang
Không đợi Diệp Phong lấy thêm dũng khí, chuẩn bị một lần nữa phóng tới Hạ Dịch Dương, bí thư Tô Hiểu Sầm đột nhiên bay tới Bắc Kinh, vào ngày thứ ba Doanh Nguyệt đến thu âm đĩa nhạc.
Giữa trưa nhận được điện thoại của Tô Hiểu Sầm, bà đã vào Văn phòng chính phủ Thanh Đài xác định địa điểm khách sạn. Đây tuyệt đối không phải tác phong của Tô Hiểu Sầm, khi cô đi học bà ấy đến Bắc Kinh công tác, nhất định sẽ có biểu hiện của một từ mẫu, sẽ hỏi Diệp Phong có muốn mang chút đặc sản Thanh Đài hoặc là món ruột của bà ngoại tới đây hay không, còn muốn Diệp Phong sớm một chút lên tiếng thông báo với các bạn cùng phòng, đến khách sạn ở với bà mấy ngày.
Diệp Phong cảm thấy kỳ quái, dừng máy lập tức gọi điện thoại cho Ngô Phong, Ngô Phong mới từ Thanh Đài trở về không lâu, đối với tình hình hẳn là có chút hiểu biết.
"Hiểu Sầm đến Bắc Kinh?" Ngữ khí Ngô Phong cũng lắp bắp kinh hãi, Diệp Phong nghe thấy lòng cũng nguội phân nửa, "Có thể là công sự khẩn cấp đi, buổi chiều bà ấy có an bài gì không?"
"Nói là đi Quốc hội báo cáo công tác, buổi tối ở phòng họp văn phòng Bắc Kinh, bảo con đi qua ăn cơm chiều."
"Thật sự là đại nhân vật mà, vậy con đi đi, cơm nước xong liền từ đó trực tiếp đến đài đi làm, nhớ chú ý một chút." Ngô Phong dặn dò.
Có thể là chính mình quá nhạy cảm, Diệp Phong tự trấn an mình.
Cô không dám lãng phí thời gian của Tô bí thư, nhanh chóng đi đến văn phòng chính phủ. Chủ nhiệm Hành chính tổng hợp còn nhớ rõ cô, dẫn cô đi vào một phòng nhỏ yên tĩnh. Buổi tối, Tô Hiểu Sầm cùng một đoàn nhân viên công tác ở văn phòng chính phủ Bắc Kinh ăn cơm, cơm xong lại mở hội nghị. Vì phương tiện cho mẹ con nói chuyện, Tô Hiểu Sầm dặn dò chủ nhiệm hành chính tổng hợp tìm một phòng riêng nhỏ.
Diệp Phong mếu máo, cô đã quen rồi, từ nhỏ đến lớn, thời gian Tô Hiểu Sầm dành cho cô đều là cố gắng nhín ra, công tác vĩnh viễn là quan trọng nhất với Tô Hiểu Sầm. Lần đó cô phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là lần đầu tiên làm cho Tô Hiểu Sầm vì cô ném công tác mà đến.
Vừa nhấp mấy ngụm trà, Tô Hiểu Sầm vội vàng đi từ bên ngoài vào. Chủ nhiệm Hành chính tổng hợp cung kính hỏi ba2 khi nào thì dùng cơm, bà nói 40 phút sau.
Diệp Phong không khỏi nói một câu oán trách: "Mẹ bận như vậy, có việc trực tiếp gọi điện thoại dặn dò con được rồi... Mẹ, làm gì đánh con chứ?"
Tô Hiểu Sầm vừa nhấc cánh tay liền gõ trán cô một cái, Diệp Phong đau hét lên.
"Ai kêu ta là mẹ con, con chịu được cũng phải chịu, chịu không nổi cũng phải chịu, bớt theo mẹ châm chọc khiêu khích. Con sao lại gầy thành như vậy?" Tô Hiểu Sầm trừng mắt nhìn cô, mày nhíu lại.
Diệp Phong sờ sờ mặt, "Mùa hè vừa qua khỏi nha, lập tức sẽ tròn thôi. Ba ba đâu?" Có vẻ mà nói thì, cô thích Diệp Nhất Châu hơn Tô Hiểu Sầm.
"Không Cho Phép Nhắc Ông Ta." Tô Hiểu Sầm đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Ta đối ông ấy có ý kiến."
Diệp Phong thật sự là ngoài ý muốn, phải biết rằng ở trước mặt Diệp Nhất Châu, Tô Hiểu Sầm thế nhưng là trăm phần trăm cô gái nhỏ, uống ly trà đều phải hỏi: Nhất Châu, anh nói em nên uống trà xanh hay là hồng trà?
"Ba... phạm nguyên tắc sai lầm gì sao?" Diệp Phong thật cẩn thận hỏi.
"Gần đúng, dù sao cũng làm mẹ rất đau lòng." Hai mắt Tô Hiểu Sầm thật sự hiện ra một tia điềm đạm đáng yêu.
Diệp Phong đè lại ngực, muôn nghìn sự việc hệ trọng không ngừng lóe ra trong đầu. Cô không thể tin được trong mắt Diệp Nhất Châu, còn có người phụ nữ nào có sức quyến rũ nặng hơn Tô Hiểu Sầm, đương nhiên, không tính cô. "Đối phương là loại người nào?" Cô đem ghế dựa kéo gần lại Tô Hiểu Sầm, đồng tình nắm lấy tay bà.
"Còn không phải..." Tô Hiểu Sầm nâng lên mắt, đầu đầy hắc tuyến, đột nhiên lớn tiếng khiển trách, "Con nhỏ này đầu óc rốt cuộc suy nghĩ cái gì, ba cô có thể là hạng người như vậy sao? Mẹ cô sẽ kém cỏi như vậy sao?"
Cô lầm thầm: "Rõ ràng là mẹ nói ba phạm nguyên tắc sai lầm."
"Nguyên tắc có bao nhiêu hạng, ông ấy... ông ấy cư nhiên cùng người khác liên minh lại đến đối phó ta. Không nói chuyện này, mẹ hỏi con, Diệp Phong, cùng cái người Hạ Dịch Dương kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hơi thở của cô thiếu chút nữa là dội ngược vào trong, mẹ con vẫn là có tương thông, "Tô bí thư, mẹ lời này từ đâu mà hỏi vậy?" Cô vòng vo đảo mắt tình cảm.
"Con đừng có mà giả bộ với mẹ, chú Ngô đều nói hết với mẹ rồi. Con vừa về nước, liền cùng cậu ta yêu đương, có phải hay không?"
Cô không rõ trong hồ lô Tô Hiểu Sầm muốn làm cái gì, chỉ có thể trầm mặc, lấy tĩnh xem tình thế.
"Mẹ thật sự là không hiểu, nếu cậu ta thích con, sáu năm trước làm gì chứ, vì sao phải chờ tới sáu năm sau? Có phải biết thân phận của con hay không, mới cố gắng như vậy?"
"Mẹ," Diệp Phong đỏ bừng mặt, nhảy dựng lên, "Mẹ không cần dùng loại này giọng điệu nghi ngờ này nói về anh ấy, làm con gái của mẹ tốt lắm sao? Mẹ đã có lần nào tham gia họp phụ huynh cho con, mẹ có lần nào cùng con đi dạo phố? Cùng ăn cơm với nhau còn phải chịu hạn chế thời gian, mỗi lần đều làm con thực khẩn trương! Những lúc trong lòng con khổ sở, cũng không thể tìm mẹ khóc lóc tâm sự, bởi vì mẹ luôn bận việc. Không phải mỗi người đều giống nhau, đều mong chờ lợi dụng quan hệ của mẹ đỡ phải phấn đấu suốt bao nhiêu năm. Anh ấy đã có thành tựu, là do tự anh cố gắng đến được, không phải dựa vào ai, cho dù về sau con cùng anh ấy ở bên nhau, anh ấy tôn trọng mẹ, là vì mẹ là mẹ của con, không phải vì mẹ là một vị bí thư."
Tô Hiểu Sầm phá lệ không có phát hỏa, ngược lại nở nụ cười, "Có phải mẹ cũng lấy làm tự hào vì có người con gái như con hay không?"
"Vốn chính là vậy mà! Con nhà quan như con đây, không lấy uy danh của mẹ ra ngoài tác oai tác oái, mẹ chưa vừa lòng sao? Huống chi con không chỉ có mẹ cùng ba, còn có chú Ngô cùng dì Tần thương nữa nha, chú Ngô ở Bắc Kinh cũng là nhân vật quan trọng."
"Con cũng quá tự kỷ." Tô Hiểu Sầm trừng mắt, quăng trả lại cô một chút, "Con cánh tay khuỷu tay đều quải hướng ra ngoài mà, vì Hạ Dịch Dương đến chỉ trích mẹ con. Mẹ còn không phải là vì con, sợ con ngây ngốc, ngo ngoe, gặp phải đàn ông tồi."
"Anh ấy mới không phải, mẹ cùng tiếp xúc với anh ấy rồi, sẽ biết anh ấy có bao nhiêu tốt..." Từ bên dưới hàng mi lặng lẽ đánh giá Tô Hiểu Sầm, thanh âm càng nói càng nhỏ.
"Mẹ tiếp xúc rồi, hơn phân nửa đêm cùng người phụ nữ khác ở trên giường ôm một cục." Tô Hiểu Sầm tức giận nói.
"Đó là hiểu lầm."
"Dù sao trong lòng mẹ đã có cái u, con đừng vội hát đệm, được rồi, ngày kia là thứ Sáu, công việc của mẹ làm cũng gần xong, con hẹn cậu ta ra, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều."
Tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại, Diệp Phong nhất thời thừa nhận không nổi, "Mẹ rất bận mà... để sau đi!"
"Mẹ đã muốn bị con quở trách thành như vậy, cũng không muốn cho cậu ta lưu ấn tượng xấu. Mẹ đến Bắc Kinh, có một nửa chính là vì cậu ta."
Diệp Phong hoàn toàn trợn tròn mắt. Bọn họ hiện tại... còn đang giằng co nha, sớm biết vậy không thay anh nói chuyện.
Cô muốn gọi điện thoại cho anh, cảm thấy thảo luận qua điện thoại không rõ lắm; muốn nhắn tin cho Ngô Phong, cũng lo lắng, vạn nhất chú Ngô quên thì sao? Xin Ngả Lỵ trợ giúp, càng không được, Ngả Lỵ chính mình đều lo không xong.
Cô kiên trì, cuối cùng vào sáng sớm thứ Sáu, dậy thật sớm, gõ cửa nhà Hạ Dịch Dương.
Chuông cửa ấn một hồi lâu, cửa mới mở, anh trang phục chỉnh tề, mặt mày sáng sủa, dường như ngủ rất ngon. Cô tối hôm qua ở trên giường lăn qua lộn lại, một đêm đều không chợp mắt được gì.
"Diệp Phong?" Anh có chút ngoài ý muốn, mở cửa rộng ra, nghiêng người, để cho cô tiến vào.
Cô lắc lắc tay, "Em không đi vào, ngay bên ngoài nói đi."
Anh thong thả chớp mắt, gật gật đầu.
Cô thần sắc đình trệ một chút, ánh mắt lóe ra, mở đầu ấp a ấp úng nói: "Không là việc lớn gì... Chính là mẹ em đến đây... Anh có thể không cần phải xen vào... Có thể cự tuyệt... Em có biện pháp đối phó bà ấy, haiz, buổi tối bà ấy muốn gặp anh, nói cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Được!" Toàn bộ vẻ mặt Hạ Dịch Dương rung lên, cô vừa dứt lời, Anh liền đáp ứng. "Anh bây giờ liền đặt nhà hàng. Dì ở tại khách sạn nào? Em chừng nào thì thu tiết mục?"
Liên tiếp vấn đề làm cô ngớ người, không đợi cô trả lời, cô liền thấy anh cầm lấy di động, bấm một cái dãy số rồi lại một cái dãy số, ngữ tốc vững vàng, nhìn thấy trấn định, nhưng cô cảm giác thấy anh dường như rất khẩn trương.
Hai người cùng đi ra ngoài ăn bữa sáng, "Em tranh thủ đem thời gian thu tiết mục lên sớm một chút, buổi chiều anh đến đài đón em." Khi đưa cô về biệt, anh nói.
Cô nha một tiếng, nhìn anh tuấn lãng bên cạnh, anh biểu hiện vậy có phải đại biểu là bỏ qua cho cô trước đó hay không?
Cô tưởng chính là một bữa tối ba người, sẽ không chính thức như thế nào, cũng không thay quần áo, vẫn là một thân trang phục chức nghiệp khi đi làm. Lên xe Hạ Dịch Dương, phát giác anh ăn mặc so với lên đài trực tiếp còn muốn nghiêm chỉnh hơn, caravat nền màu xanh nhạt có chấm bi nhỏ li ti màu hồng, ánh mắt của cô tìm tòi một chút, nhìn anh nhiều hơn vài lần, tóc một tia bất loạn, lộ ra cái trán trơn bóng.
Doanh Nguyệt cũng đến đây, một thân váy mùa thu mới tinh, nhìn thấy cô vui vẻ nhếch môi. Tiếp theo, Ngô Phong cùng dì Tần xuất hiện, điên rồi, cái tên Tần Phái kia theo ở phía sau, Tô Hiểu Sầm là đến cuối cùng.
Trường hợp bất ngờ, cô có loại dự cảm bị người ta thiết kế, cô quay đầu, Hạ Dịch Dương đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi một chút, lại tránh đi.
Doanh Nguyệt phát giác khuôn mặt Tô Hiểu Sầm có chút quen thuộc, đến khi nhớ ra, cô không khỏi khẩn trương đứng lên, bắt lấy tay Diệp Phong, nho nhỏ giọng nói: "Chị dâu, em ngồi cạnh chị."
Tô Hiểu Sầm mắt lạnh đảo qua liếc mắt một cái, đuôi lông mày nhíu nhíu.
"Mời dì ngồi!" Hạ Dịch Dương tiến lên trước giúp Tô Hiểu Sầm kéo ghế dựa, tiếp nhận áo khoác xong rồi, sau đó là Ngô Phong cùng dì Tần, anh nhất trí thay đổi cách chào hỏi, theo Diệp Phong gọi "Chú Ngô, dì Tần".
Kỳ quái là, ba người này không lộ ra một chút sắc mặt kinh ngạc.
Vị trí an bài ổn thỏa, các trưởng bối ngồi cùng một bên, Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương ngồi ở bên trong, Doanh Nguyệt ngồi cạnh Hạ Dịch Dương, Tần Phái ngồi ở cuối bàn.
Không khí kỳ thật rất nhẹ nhàng, giống như là một lần họp mặt gia đình bình thường. Ngô Phong hỏi Doanh Nguyệt chuyện thu âm đĩa nhạc, Doanh Nguyệt từng câu trả lời, Tô Hiểu Sầm cùng dì Tần dường như cũng cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu, Doanh Nguyệt dần dần thả lỏng.
Tô Hiểu Sầm còn hỏi Doanh Nguyệt tình huống trong nhà, còn có sức khỏe mẹ cô như thế nào... chuyện phiếm linh tinh.
Đồ ăn là Hạ Dịch Dương chọn, anh dường như rất quen thuộc với sở thích mỗi người. Tất cả mọi người ở trên bàn đều có thể tìm được một món ăn mình thích, không có uống rượu, trên bàn có rượu vang còn có nước trái cây, anh lại không cố ý quan sát, ly ai còn ai hết, anh còn có thể hợp thời hơn nữa, mỗi người đều chiếu cố đến.
Diệp Phong thì giống chuyên môn đến làm khách, không phải uống chính là ăn, không nói được một lời.
Anh cùng Doanh Nguyệt cùng nhau đứng dậy hướng Tô Hiểu Sầm kính rượu, Doanh Nguyệt đại biểu mẹ ở xa tận Tứ Xuyên, Tô Hiểu Sầm vãy vãy tay, làm cho hai người ngồi xuống, hòa ái đối với anh nói: "Cậu còn lái xe nữa, uống ít một chút. Ngày đó chú Diệp của cậu vui vẻ, uống nhiều, nửa đêm còn ở nhà ca hát, làm cho ta không thể ngủ. Còn cậu có ổn không?"
Hai lỗ tai Diệp Phong tự dựng thẳng lên.
Người nói tiếp là Ngô Phong, "Cậu ta không khỏe lắm, vẫn ngủ thẳng đến giữa trưa, tỉnh dậy còn nói choáng váng đầu. Lên máy bay là ngủ."
"Uống bia tươi Thanh Đài sao?" Diệp Phong rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Cũng là rượu vang đỏ." Lần này, là anh trả lời.
"Đi Thanh Đài không uống bia tươi, rất tiếc nuối." Diệp Phong hướng anh cười tươi như hoa.
Tần Phái phát hiện ra cái gì, đồng tình nhìn anh, nháy mắt.
Tiệc tối ấm áp mà lại hài hòa cuối cùng cũng tan, Diệp Phong mặc áo khoác vào, tính đưa Tô Hiểu Sầm về khách sạn, phát giác tất cả mọi người đều không có chuyển động.
Doanh Nguyệt mặt đỏ hồng, xoay người từ phía sau lấy ra một hộp lễ vật đóng gói tinh mỹ, trịnh trọng hướng về Diệp Phong, "Mẹ ở Tứ Xuyên giúp em trông đứa nhỏ, lần này không thể tới đây, đây là bà ấy đưa cho chị dâu một chút lễ mọn."
Diệp Phong trừng mắt cứng lưỡi.
Tần Phái vuốt vuốt cái mũi, cái này vui rồi nha!
"Mau nói cám ơn đi!" Tô Hiểu Sầm đẩy cô một phen, dì Tần đứng ở bên cạnh cũng làm ảo thuật lấy ra hai hộp lễ vật, "Dịch Dương, đây là tâm ý của dì Tô cùng chú Diệp, ở dưới là của ta cùng chú Ngô."
Cảnh hoàn toàn là hai nước hòa hảo, trao đổi lễ vật cống phẩm, để biểu đạt thành ý.
Giờ phút này, Diệp Phong mới thật sự hiểu được chân chính ý nghĩa của yến tiệc này. Giữa cô cùng Hạ Dịch Dương đã hoàn toàn không còn là cô gái nhỏ bàn chuyện tình chuyện yêu, mà là nghiêm túc bước theo con đường truyền thống, chính thức khởi động trình tự công khai ra mắt.
Hôm nay xem như tộc trưởng hai bên gặp mặt, thừa nhận quan hệ hai người yêu đương, kế tiếp, hẳn chính là đàm hôn luận gả.
Anh lễ phép nói cảm ơn, hai tay cung kính tiếp nhận hộp quà. Tô Hiểu Sầm mặt khác còn vô cùng chu đáo chuẩn bị một phần lễ vật cho Doanh Nguyệt. Doanh Nguyệt cương quyết nhét cái hộp vào trong tay cô, cô cầm, nặng trịch.
Dì Tần lôi kéo Tô Hiểu Sầm đi làm hương hoàng, Ngô Phong làm lái xe cho hai người. Tần Phái vỗ vỗ vai Diệp Phong, "Chúc mừng cô rốt cục có chủ." Còn làm ra vẻ mặt bi thương.
Diệp Phong phẫn nộ đá anh ta một cước.
Tần Phái cũng không giận, cười khanh khách hỏi Doanh Nguyệt, "Hạ nữ sĩ, muốn tôi tiễn cô một đoạn đường hay không?"
Doanh Nguyệt vội vàng kéo mở cửa xe, "Tốt, làm phiền Tần đại ca!"
Cuối cùng, cô lên xe của anh. Cô hạ cửa kính xe xuống thấp nhất, đặt cánh tay lên đó, lấy tay chống cằm.
"Bỏ tay vào đi, như vậy nguy hiểm." Anh vươn tay kéo cánh tay của cô xuống dưới.
Cô muốn bỏ ra, lại không đẩy được anh, lại băn khoăn anh đang lái xe, chỉ phải giương mắt nhìn.
"Đi uống ly cà phê đi!" Anh đề nghị.
Cô không có phản đối, cô quả thật cần một chỗ một ít thời gian, cẩn thận mà hỏi anh mấy câu.
"Anh mua máy pha cà phê." Anh bỏ thêm một câu, tâm tư cô đang suy nghĩ, không chú ý nghe. Khi xe dừng lại, cô cũng không nhìn đây là chỗ nào, kiềm chế không được hỏi: "Anh đã cùng chú Ngô đi Thanh Đài gặp ba mẹ em sao?"
Anh rất thành thật, "Đúng vậy, vốn là tuần trước đi, có việc nên kéo mấy ngày."
"Anh... Không phải đang tức giận với em sao?" Cô reo lên.
Anh cười cười, đóng cửa kính xe lại, "Chỉ có con nít mới có ghi thù."
"Vậy anh gì chứ không để ý tới em?" Cô oán hận hỏi, thân mình đều phát run.
Anh ung dung trả lời: "Không có nha, em gọi điện thoại cho anh, anh đều tiếp. Em tìm đến anh, anh đều vô cùng nhiệt tình."
Không đợi Diệp Phong lấy thêm dũng khí, chuẩn bị một lần nữa phóng tới Hạ Dịch Dương, bí thư Tô Hiểu Sầm đột nhiên bay tới Bắc Kinh, vào ngày thứ ba Doanh Nguyệt đến thu âm đĩa nhạc.
Giữa trưa nhận được điện thoại của Tô Hiểu Sầm, bà đã vào Văn phòng chính phủ Thanh Đài xác định địa điểm khách sạn. Đây tuyệt đối không phải tác phong của Tô Hiểu Sầm, khi cô đi học bà ấy đến Bắc Kinh công tác, nhất định sẽ có biểu hiện của một từ mẫu, sẽ hỏi Diệp Phong có muốn mang chút đặc sản Thanh Đài hoặc là món ruột của bà ngoại tới đây hay không, còn muốn Diệp Phong sớm một chút lên tiếng thông báo với các bạn cùng phòng, đến khách sạn ở với bà mấy ngày.
Diệp Phong cảm thấy kỳ quái, dừng máy lập tức gọi điện thoại cho Ngô Phong, Ngô Phong mới từ Thanh Đài trở về không lâu, đối với tình hình hẳn là có chút hiểu biết.
"Hiểu Sầm đến Bắc Kinh?" Ngữ khí Ngô Phong cũng lắp bắp kinh hãi, Diệp Phong nghe thấy lòng cũng nguội phân nửa, "Có thể là công sự khẩn cấp đi, buổi chiều bà ấy có an bài gì không?"
"Nói là đi Quốc hội báo cáo công tác, buổi tối ở phòng họp văn phòng Bắc Kinh, bảo con đi qua ăn cơm chiều."
"Thật sự là đại nhân vật mà, vậy con đi đi, cơm nước xong liền từ đó trực tiếp đến đài đi làm, nhớ chú ý một chút." Ngô Phong dặn dò.
Có thể là chính mình quá nhạy cảm, Diệp Phong tự trấn an mình.
Cô không dám lãng phí thời gian của Tô bí thư, nhanh chóng đi đến văn phòng chính phủ. Chủ nhiệm Hành chính tổng hợp còn nhớ rõ cô, dẫn cô đi vào một phòng nhỏ yên tĩnh. Buổi tối, Tô Hiểu Sầm cùng một đoàn nhân viên công tác ở văn phòng chính phủ Bắc Kinh ăn cơm, cơm xong lại mở hội nghị. Vì phương tiện cho mẹ con nói chuyện, Tô Hiểu Sầm dặn dò chủ nhiệm hành chính tổng hợp tìm một phòng riêng nhỏ.
Diệp Phong mếu máo, cô đã quen rồi, từ nhỏ đến lớn, thời gian Tô Hiểu Sầm dành cho cô đều là cố gắng nhín ra, công tác vĩnh viễn là quan trọng nhất với Tô Hiểu Sầm. Lần đó cô phát sinh chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là lần đầu tiên làm cho Tô Hiểu Sầm vì cô ném công tác mà đến.
Vừa nhấp mấy ngụm trà, Tô Hiểu Sầm vội vàng đi từ bên ngoài vào. Chủ nhiệm Hành chính tổng hợp cung kính hỏi ba2 khi nào thì dùng cơm, bà nói 40 phút sau.
Diệp Phong không khỏi nói một câu oán trách: "Mẹ bận như vậy, có việc trực tiếp gọi điện thoại dặn dò con được rồi... Mẹ, làm gì đánh con chứ?"
Tô Hiểu Sầm vừa nhấc cánh tay liền gõ trán cô một cái, Diệp Phong đau hét lên.
"Ai kêu ta là mẹ con, con chịu được cũng phải chịu, chịu không nổi cũng phải chịu, bớt theo mẹ châm chọc khiêu khích. Con sao lại gầy thành như vậy?" Tô Hiểu Sầm trừng mắt nhìn cô, mày nhíu lại.
Diệp Phong sờ sờ mặt, "Mùa hè vừa qua khỏi nha, lập tức sẽ tròn thôi. Ba ba đâu?" Có vẻ mà nói thì, cô thích Diệp Nhất Châu hơn Tô Hiểu Sầm.
"Không Cho Phép Nhắc Ông Ta." Tô Hiểu Sầm đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Ta đối ông ấy có ý kiến."
Diệp Phong thật sự là ngoài ý muốn, phải biết rằng ở trước mặt Diệp Nhất Châu, Tô Hiểu Sầm thế nhưng là trăm phần trăm cô gái nhỏ, uống ly trà đều phải hỏi: Nhất Châu, anh nói em nên uống trà xanh hay là hồng trà?
"Ba... phạm nguyên tắc sai lầm gì sao?" Diệp Phong thật cẩn thận hỏi.
"Gần đúng, dù sao cũng làm mẹ rất đau lòng." Hai mắt Tô Hiểu Sầm thật sự hiện ra một tia điềm đạm đáng yêu.
Diệp Phong đè lại ngực, muôn nghìn sự việc hệ trọng không ngừng lóe ra trong đầu. Cô không thể tin được trong mắt Diệp Nhất Châu, còn có người phụ nữ nào có sức quyến rũ nặng hơn Tô Hiểu Sầm, đương nhiên, không tính cô. "Đối phương là loại người nào?" Cô đem ghế dựa kéo gần lại Tô Hiểu Sầm, đồng tình nắm lấy tay bà.
"Còn không phải..." Tô Hiểu Sầm nâng lên mắt, đầu đầy hắc tuyến, đột nhiên lớn tiếng khiển trách, "Con nhỏ này đầu óc rốt cuộc suy nghĩ cái gì, ba cô có thể là hạng người như vậy sao? Mẹ cô sẽ kém cỏi như vậy sao?"
Cô lầm thầm: "Rõ ràng là mẹ nói ba phạm nguyên tắc sai lầm."
"Nguyên tắc có bao nhiêu hạng, ông ấy... ông ấy cư nhiên cùng người khác liên minh lại đến đối phó ta. Không nói chuyện này, mẹ hỏi con, Diệp Phong, cùng cái người Hạ Dịch Dương kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hơi thở của cô thiếu chút nữa là dội ngược vào trong, mẹ con vẫn là có tương thông, "Tô bí thư, mẹ lời này từ đâu mà hỏi vậy?" Cô vòng vo đảo mắt tình cảm.
"Con đừng có mà giả bộ với mẹ, chú Ngô đều nói hết với mẹ rồi. Con vừa về nước, liền cùng cậu ta yêu đương, có phải hay không?"
Cô không rõ trong hồ lô Tô Hiểu Sầm muốn làm cái gì, chỉ có thể trầm mặc, lấy tĩnh xem tình thế.
"Mẹ thật sự là không hiểu, nếu cậu ta thích con, sáu năm trước làm gì chứ, vì sao phải chờ tới sáu năm sau? Có phải biết thân phận của con hay không, mới cố gắng như vậy?"
"Mẹ," Diệp Phong đỏ bừng mặt, nhảy dựng lên, "Mẹ không cần dùng loại này giọng điệu nghi ngờ này nói về anh ấy, làm con gái của mẹ tốt lắm sao? Mẹ đã có lần nào tham gia họp phụ huynh cho con, mẹ có lần nào cùng con đi dạo phố? Cùng ăn cơm với nhau còn phải chịu hạn chế thời gian, mỗi lần đều làm con thực khẩn trương! Những lúc trong lòng con khổ sở, cũng không thể tìm mẹ khóc lóc tâm sự, bởi vì mẹ luôn bận việc. Không phải mỗi người đều giống nhau, đều mong chờ lợi dụng quan hệ của mẹ đỡ phải phấn đấu suốt bao nhiêu năm. Anh ấy đã có thành tựu, là do tự anh cố gắng đến được, không phải dựa vào ai, cho dù về sau con cùng anh ấy ở bên nhau, anh ấy tôn trọng mẹ, là vì mẹ là mẹ của con, không phải vì mẹ là một vị bí thư."
Tô Hiểu Sầm phá lệ không có phát hỏa, ngược lại nở nụ cười, "Có phải mẹ cũng lấy làm tự hào vì có người con gái như con hay không?"
"Vốn chính là vậy mà! Con nhà quan như con đây, không lấy uy danh của mẹ ra ngoài tác oai tác oái, mẹ chưa vừa lòng sao? Huống chi con không chỉ có mẹ cùng ba, còn có chú Ngô cùng dì Tần thương nữa nha, chú Ngô ở Bắc Kinh cũng là nhân vật quan trọng."
"Con cũng quá tự kỷ." Tô Hiểu Sầm trừng mắt, quăng trả lại cô một chút, "Con cánh tay khuỷu tay đều quải hướng ra ngoài mà, vì Hạ Dịch Dương đến chỉ trích mẹ con. Mẹ còn không phải là vì con, sợ con ngây ngốc, ngo ngoe, gặp phải đàn ông tồi."
"Anh ấy mới không phải, mẹ cùng tiếp xúc với anh ấy rồi, sẽ biết anh ấy có bao nhiêu tốt..." Từ bên dưới hàng mi lặng lẽ đánh giá Tô Hiểu Sầm, thanh âm càng nói càng nhỏ.
"Mẹ tiếp xúc rồi, hơn phân nửa đêm cùng người phụ nữ khác ở trên giường ôm một cục." Tô Hiểu Sầm tức giận nói.
"Đó là hiểu lầm."
"Dù sao trong lòng mẹ đã có cái u, con đừng vội hát đệm, được rồi, ngày kia là thứ Sáu, công việc của mẹ làm cũng gần xong, con hẹn cậu ta ra, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều."
Tình thế nhanh chóng quay ngược trở lại, Diệp Phong nhất thời thừa nhận không nổi, "Mẹ rất bận mà... để sau đi!"
"Mẹ đã muốn bị con quở trách thành như vậy, cũng không muốn cho cậu ta lưu ấn tượng xấu. Mẹ đến Bắc Kinh, có một nửa chính là vì cậu ta."
Diệp Phong hoàn toàn trợn tròn mắt. Bọn họ hiện tại... còn đang giằng co nha, sớm biết vậy không thay anh nói chuyện.
Cô muốn gọi điện thoại cho anh, cảm thấy thảo luận qua điện thoại không rõ lắm; muốn nhắn tin cho Ngô Phong, cũng lo lắng, vạn nhất chú Ngô quên thì sao? Xin Ngả Lỵ trợ giúp, càng không được, Ngả Lỵ chính mình đều lo không xong.
Cô kiên trì, cuối cùng vào sáng sớm thứ Sáu, dậy thật sớm, gõ cửa nhà Hạ Dịch Dương.
Chuông cửa ấn một hồi lâu, cửa mới mở, anh trang phục chỉnh tề, mặt mày sáng sủa, dường như ngủ rất ngon. Cô tối hôm qua ở trên giường lăn qua lộn lại, một đêm đều không chợp mắt được gì.
"Diệp Phong?" Anh có chút ngoài ý muốn, mở cửa rộng ra, nghiêng người, để cho cô tiến vào.
Cô lắc lắc tay, "Em không đi vào, ngay bên ngoài nói đi."
Anh thong thả chớp mắt, gật gật đầu.
Cô thần sắc đình trệ một chút, ánh mắt lóe ra, mở đầu ấp a ấp úng nói: "Không là việc lớn gì... Chính là mẹ em đến đây... Anh có thể không cần phải xen vào... Có thể cự tuyệt... Em có biện pháp đối phó bà ấy, haiz, buổi tối bà ấy muốn gặp anh, nói cùng nhau ăn một bữa cơm."
"Được!" Toàn bộ vẻ mặt Hạ Dịch Dương rung lên, cô vừa dứt lời, Anh liền đáp ứng. "Anh bây giờ liền đặt nhà hàng. Dì ở tại khách sạn nào? Em chừng nào thì thu tiết mục?"
Liên tiếp vấn đề làm cô ngớ người, không đợi cô trả lời, cô liền thấy anh cầm lấy di động, bấm một cái dãy số rồi lại một cái dãy số, ngữ tốc vững vàng, nhìn thấy trấn định, nhưng cô cảm giác thấy anh dường như rất khẩn trương.
Hai người cùng đi ra ngoài ăn bữa sáng, "Em tranh thủ đem thời gian thu tiết mục lên sớm một chút, buổi chiều anh đến đài đón em." Khi đưa cô về biệt, anh nói.
Cô nha một tiếng, nhìn anh tuấn lãng bên cạnh, anh biểu hiện vậy có phải đại biểu là bỏ qua cho cô trước đó hay không?
Cô tưởng chính là một bữa tối ba người, sẽ không chính thức như thế nào, cũng không thay quần áo, vẫn là một thân trang phục chức nghiệp khi đi làm. Lên xe Hạ Dịch Dương, phát giác anh ăn mặc so với lên đài trực tiếp còn muốn nghiêm chỉnh hơn, caravat nền màu xanh nhạt có chấm bi nhỏ li ti màu hồng, ánh mắt của cô tìm tòi một chút, nhìn anh nhiều hơn vài lần, tóc một tia bất loạn, lộ ra cái trán trơn bóng.
Doanh Nguyệt cũng đến đây, một thân váy mùa thu mới tinh, nhìn thấy cô vui vẻ nhếch môi. Tiếp theo, Ngô Phong cùng dì Tần xuất hiện, điên rồi, cái tên Tần Phái kia theo ở phía sau, Tô Hiểu Sầm là đến cuối cùng.
Trường hợp bất ngờ, cô có loại dự cảm bị người ta thiết kế, cô quay đầu, Hạ Dịch Dương đang nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau ngắn ngủi một chút, lại tránh đi.
Doanh Nguyệt phát giác khuôn mặt Tô Hiểu Sầm có chút quen thuộc, đến khi nhớ ra, cô không khỏi khẩn trương đứng lên, bắt lấy tay Diệp Phong, nho nhỏ giọng nói: "Chị dâu, em ngồi cạnh chị."
Tô Hiểu Sầm mắt lạnh đảo qua liếc mắt một cái, đuôi lông mày nhíu nhíu.
"Mời dì ngồi!" Hạ Dịch Dương tiến lên trước giúp Tô Hiểu Sầm kéo ghế dựa, tiếp nhận áo khoác xong rồi, sau đó là Ngô Phong cùng dì Tần, anh nhất trí thay đổi cách chào hỏi, theo Diệp Phong gọi "Chú Ngô, dì Tần".
Kỳ quái là, ba người này không lộ ra một chút sắc mặt kinh ngạc.
Vị trí an bài ổn thỏa, các trưởng bối ngồi cùng một bên, Diệp Phong cùng Hạ Dịch Dương ngồi ở bên trong, Doanh Nguyệt ngồi cạnh Hạ Dịch Dương, Tần Phái ngồi ở cuối bàn.
Không khí kỳ thật rất nhẹ nhàng, giống như là một lần họp mặt gia đình bình thường. Ngô Phong hỏi Doanh Nguyệt chuyện thu âm đĩa nhạc, Doanh Nguyệt từng câu trả lời, Tô Hiểu Sầm cùng dì Tần dường như cũng cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu, Doanh Nguyệt dần dần thả lỏng.
Tô Hiểu Sầm còn hỏi Doanh Nguyệt tình huống trong nhà, còn có sức khỏe mẹ cô như thế nào... chuyện phiếm linh tinh.
Đồ ăn là Hạ Dịch Dương chọn, anh dường như rất quen thuộc với sở thích mỗi người. Tất cả mọi người ở trên bàn đều có thể tìm được một món ăn mình thích, không có uống rượu, trên bàn có rượu vang còn có nước trái cây, anh lại không cố ý quan sát, ly ai còn ai hết, anh còn có thể hợp thời hơn nữa, mỗi người đều chiếu cố đến.
Diệp Phong thì giống chuyên môn đến làm khách, không phải uống chính là ăn, không nói được một lời.
Anh cùng Doanh Nguyệt cùng nhau đứng dậy hướng Tô Hiểu Sầm kính rượu, Doanh Nguyệt đại biểu mẹ ở xa tận Tứ Xuyên, Tô Hiểu Sầm vãy vãy tay, làm cho hai người ngồi xuống, hòa ái đối với anh nói: "Cậu còn lái xe nữa, uống ít một chút. Ngày đó chú Diệp của cậu vui vẻ, uống nhiều, nửa đêm còn ở nhà ca hát, làm cho ta không thể ngủ. Còn cậu có ổn không?"
Hai lỗ tai Diệp Phong tự dựng thẳng lên.
Người nói tiếp là Ngô Phong, "Cậu ta không khỏe lắm, vẫn ngủ thẳng đến giữa trưa, tỉnh dậy còn nói choáng váng đầu. Lên máy bay là ngủ."
"Uống bia tươi Thanh Đài sao?" Diệp Phong rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Cũng là rượu vang đỏ." Lần này, là anh trả lời.
"Đi Thanh Đài không uống bia tươi, rất tiếc nuối." Diệp Phong hướng anh cười tươi như hoa.
Tần Phái phát hiện ra cái gì, đồng tình nhìn anh, nháy mắt.
Tiệc tối ấm áp mà lại hài hòa cuối cùng cũng tan, Diệp Phong mặc áo khoác vào, tính đưa Tô Hiểu Sầm về khách sạn, phát giác tất cả mọi người đều không có chuyển động.
Doanh Nguyệt mặt đỏ hồng, xoay người từ phía sau lấy ra một hộp lễ vật đóng gói tinh mỹ, trịnh trọng hướng về Diệp Phong, "Mẹ ở Tứ Xuyên giúp em trông đứa nhỏ, lần này không thể tới đây, đây là bà ấy đưa cho chị dâu một chút lễ mọn."
Diệp Phong trừng mắt cứng lưỡi.
Tần Phái vuốt vuốt cái mũi, cái này vui rồi nha!
"Mau nói cám ơn đi!" Tô Hiểu Sầm đẩy cô một phen, dì Tần đứng ở bên cạnh cũng làm ảo thuật lấy ra hai hộp lễ vật, "Dịch Dương, đây là tâm ý của dì Tô cùng chú Diệp, ở dưới là của ta cùng chú Ngô."
Cảnh hoàn toàn là hai nước hòa hảo, trao đổi lễ vật cống phẩm, để biểu đạt thành ý.
Giờ phút này, Diệp Phong mới thật sự hiểu được chân chính ý nghĩa của yến tiệc này. Giữa cô cùng Hạ Dịch Dương đã hoàn toàn không còn là cô gái nhỏ bàn chuyện tình chuyện yêu, mà là nghiêm túc bước theo con đường truyền thống, chính thức khởi động trình tự công khai ra mắt.
Hôm nay xem như tộc trưởng hai bên gặp mặt, thừa nhận quan hệ hai người yêu đương, kế tiếp, hẳn chính là đàm hôn luận gả.
Anh lễ phép nói cảm ơn, hai tay cung kính tiếp nhận hộp quà. Tô Hiểu Sầm mặt khác còn vô cùng chu đáo chuẩn bị một phần lễ vật cho Doanh Nguyệt. Doanh Nguyệt cương quyết nhét cái hộp vào trong tay cô, cô cầm, nặng trịch.
Dì Tần lôi kéo Tô Hiểu Sầm đi làm hương hoàng, Ngô Phong làm lái xe cho hai người. Tần Phái vỗ vỗ vai Diệp Phong, "Chúc mừng cô rốt cục có chủ." Còn làm ra vẻ mặt bi thương.
Diệp Phong phẫn nộ đá anh ta một cước.
Tần Phái cũng không giận, cười khanh khách hỏi Doanh Nguyệt, "Hạ nữ sĩ, muốn tôi tiễn cô một đoạn đường hay không?"
Doanh Nguyệt vội vàng kéo mở cửa xe, "Tốt, làm phiền Tần đại ca!"
Cuối cùng, cô lên xe của anh. Cô hạ cửa kính xe xuống thấp nhất, đặt cánh tay lên đó, lấy tay chống cằm.
"Bỏ tay vào đi, như vậy nguy hiểm." Anh vươn tay kéo cánh tay của cô xuống dưới.
Cô muốn bỏ ra, lại không đẩy được anh, lại băn khoăn anh đang lái xe, chỉ phải giương mắt nhìn.
"Đi uống ly cà phê đi!" Anh đề nghị.
Cô không có phản đối, cô quả thật cần một chỗ một ít thời gian, cẩn thận mà hỏi anh mấy câu.
"Anh mua máy pha cà phê." Anh bỏ thêm một câu, tâm tư cô đang suy nghĩ, không chú ý nghe. Khi xe dừng lại, cô cũng không nhìn đây là chỗ nào, kiềm chế không được hỏi: "Anh đã cùng chú Ngô đi Thanh Đài gặp ba mẹ em sao?"
Anh rất thành thật, "Đúng vậy, vốn là tuần trước đi, có việc nên kéo mấy ngày."
"Anh... Không phải đang tức giận với em sao?" Cô reo lên.
Anh cười cười, đóng cửa kính xe lại, "Chỉ có con nít mới có ghi thù."
"Vậy anh gì chứ không để ý tới em?" Cô oán hận hỏi, thân mình đều phát run.
Anh ung dung trả lời: "Không có nha, em gọi điện thoại cho anh, anh đều tiếp. Em tìm đến anh, anh đều vô cùng nhiệt tình."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook