Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau
-
Chương 35: Lý do giận dỗi
Ngô Phong là cao thủ thiêu nướng, trước khi Hạ Dịch Dương đến, đã nướng đầy một bàn thịt bò, thịt dê, còn có mấy xiên ngô. Diệp Phong không ăn thịt dê, thịt bò chỉ ăn vài xâu, sau đó cầm xiên ngô ngồi qua một bên hóng gió, vừa ăn ngô vừa uống nước chanh do dì Tần pha.
Bên ngoài biệt viện có một con đường trải sỏi rộng rãi, rất ít xe lui tới, xe khách đến liền đậu ở ven đường. Ánh đèn xe chiếu vào trong viện, dì Tần quay đầu vừa thấy người xuống xe là Hạ Dịch Dương, liền thế chỗ của Ngô Phong, để cho ông ấy đi tiếp đón khách.
Tần Phái và Hạ Dịch Dương tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng là người quen, giơ tay lên xem như là chào hỏi. Hạ Dịch Dương vẫn một thân đồ tây như cũ, giống như vừa thu trực tiếp xong, anh lễ phép xoay về phía dì Tần gật đầu, tầm mắt dừng ở người đang ngồi bên bàn gặm ngô, gặm đến vui vẻ - Diệp Phong, gương mặt tuấn tú bỗng dưng cứng đờ.
Diệp Phong lau miệng, đứng lên cười ha ha, ở góc độ chỉ có anh nhìn thấy, cười khẽ hướng về anh nháy mắt, dùng khẩu ngữ hỏi: "Anh theo dõi em sao?"
Hạ Dịch Dương khóe miệng không dấu vết giật giật.
"Dịch Dương, có thể cậu không rõ ràng lắm, Tần Phái là cháu vợ của tôi, à, chúng tôi ở đài cũng không nhắc đến quan hệ này với mọi người. Còn đây là Diệp Phong, chính là tiểu mỹ nữ lần trước có hẹn với tôi, ha ha! Mới từ nước ngoài trở về." Ngô Phong đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái, "Hai người cũng coi như là bạn học."
"Chú Ngô, còn mạnh miệng nói sẽ chăm sóc cháu, ngay cả điểm ấy cũng không biết, chúng cháu thế nào gọi là coi như bạn học, chúng cháu chính là bạn học cùng lớp đó!" Diệp Phong thật vất vả đem một miệng đầy ngô nuốt xuống, ra vẻ ủy khuất chu chu miệng.
Ngô Phong ngạc nhiên, "Hai người là bạn học? A, đúng đúng, haiz, ở trong mắt chú, chú vẫn xem Tiểu Phong Diệp là đứa nhỏ, mà Dịch Dương tạo cho chú cảm giác, rất thành thục trầm ổn, chú không có cách nào đem hai đứa đánh đồng với nhau."
"Vốn chính là bất đẳng thức, tuy rằng là bạn học, nhưng mà con so với cậu ấy nhỏ hơn mấy tuổi mà!"
Ngô Phong cười đến thực hiền lành, "Nói đến chuyện này chú đối với mẹ con có ý kiến, nhớ ngày đó, con nhỏ xíu như vậy, mà phải đeo cặp táp lớn như vậy đi đến trường, nhìn thật xót xa."
"Chú còn lâu mới như vậy, chú đến Thanh Đài công tác, cháu đến khách sạn muốn đi chơi với chú, chú lại lừa cháu đưa đến trường học, sau đó liền chạy mất, cháu ở trường học khóc thật lâu."
"Ách, Tiểu Phong Diệp cư nhiên ghi thù?"
"Đó là đương nhiên!"
Hạ Dịch Dương nghe hai người cháu một lời chú một câu, mày không khỏi giật giật, lần trước ở phòng lưu trữ nghe đạo diễn chương trình < Chào buổi sáng > nói Diệp Phong là con gái người bạn cũ của Ngô Phong, còn tưởng rằng gần quan hệ cũng bình thường, không ngờ Ngô Phong đối với Diệp Phong lại yêu thương, cưng chiều như vậy, giống như viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay.
"Chúng ta đi qua bên kia uống rượu!" Tần Phái vỗ hai cái lên vai anh, "Dượng tôi mà bắt đầu nói chuyện này, liền không dứt. Thật là buồn cười, cô tôi làm thế nào mà lại không hề khó chịu vậy chứ?"
Hạ Dịch Dương bưng lên hai dĩa đầy đồ ăn, nghi hoặc nhìn Tần Phái.
Tần Phái cúi đầu cầm mấy chai bia, ghé sát vào anh, "Anh không tin chứ gì, cô nhóc này là con gái của mối tình đầu của dượng tôi, hắc hắc, yêu ai yêu cả đường đi!"
Khó trách cưng lên tận trời! Hạ Dịch Dương nói thầm trong bụng, nghiêng người nhìn Tần biên tập đang đứng bên bếp lò, nghe hai người kia nói đùa vui vẻ, cong lên khóe miệng, cười vô cùng sung sướng.
"Có lẽ trong lòng nghĩ thoáng một chút, tình yêu có thể biến thành tình thân." Anh ngẩng cổ lên uống một ngụm bia, phát hiện quá lạnh, nhất thời có điểm chịu không nổi, ngậm trong miệng một hơi, mới chầm chậm nuốt xuống.
Tần Phái thích ăn thịt dê, ăn đầy một miệng nói không rõ lắc lắc đầu, "Tôi không quá tin tưởng loại cảnh giới này. Người con gái mình yêu thành vợ người khác, nghĩ thôi cũng buồn nôn. Đúng rồi, Hạ Dịch Dương, anh và cái cô Kha An Di kia thật sự đang hẹn hò sao?"
Hạ Dịch Dương bình tĩnh đặt chai bia xuống, giương mắt nhìn. Tần Phái ở trong đài nổi tiếng là phong lưu, niềm vui mới gần đây nhất của anh ta chính là MC Mạc Phỉ bên kênh giải trí. Hai người ở trong đài che giấu rất tốt, nhưng bị đồng sự khác ở trong quán bar vài lần bắt gặp hai người cử chỉ vô cùng thân thiết. Nhóm biên đạo rất thích tán dóc mấy chuyện nhảm nhí đó, Hạ Dịch Dương trong lúc tình cờ nghe được.
"Anh muốn hỏi chuyện gì?"
"Cả đài đều nói, hai người là cặp đôi hoàng kim, tôi cũng hiếu kì. Nhưng mà, cô ta nhìn qua quả thật rất tích cực, tôi từng hẹn cô ta vài lần, cô ta ngay cả câu từ chối cũng không thèm ném cho tôi." Tần Phái tự giễu cười cười, "Tôi còn tưởng rằng bản thân mình ở trong đài đánh đâu thắng đó không gì cản nổi chứ!"
Hạ Dịch Dương không nói gì, chỉ giơ chai bia còn phân nửa về phía Tần Phái, hai người cụng một cái rồi im lặng uống.
Ở bên kia hai người tán chuyện nãy giờ chắc là khát nước, đều tự cầm chai bia hướng bên này đi tới. Dì Tần nướng đồ ăn đã đầy mấy đĩa lớn, tạm thời tắt bếp, cũng đi qua đây.
Lần này có rau dưa, dì Tần đã trộn thêm gia vị, Diệp Phong cầm một đĩa, ngồi bên người Hạ Dịch Dương, chân ở dưới bàn nhẹ nhàng đá chân của anh, cái đĩa dịch một chút về phía bên anh.
Anh xoay người lại, "Ăn không?" Cô nhìn anh thản nhiên cười.
Anh cầm lên một xâu, nhã nhặn nhai nuốt.
"Tiểu Phong Diệp, không nên chỉ ăn rau dưa, cũng phải ăn thịt chứ. Thịt dê này dì xử lý qua rồi, không có mùi đâu. Con nếm thử đi!" Dì Tần đem một xiên thịt dê đưa cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhếch miệng, bất đắc dĩ nhận lấy.
Thừa dịp người khác đều cúi đầu lấy đồ ăn, Hạ Dịch Dương cầm lấy xiên thịt dê trong tay cô, đưa phần rau củ anh đang ăn đến miệng cô.
"Tần Phái, anh quen biết không ít nhà quảng cáo chứ!" Ngô Phong hỏi.
"Dượng có tiết mục gì cần tài trợ?"
"Không phải ta, là Tiểu Phong Diệp cần hai trăm vạn chỉ tiêu quảng cáo, anh tìm khách hàng giúp cô ấy hoàn thành đi."
Hạ Dịch Dương rút ra khăn tay lau khóe miệng, tà tà liếc Diệp Phong.
Diệp Phong còn đang mâu thuẫn nên ăn một xiên ngô hay là một phần rau dưa, không phát hiện ra anh nhìn chăm chú đầy bụng nghi vấn.
Tần Phái hừ một tiếng, " Kim ngạch nhỏ như vậy còn mở miệng nhờ người khác?"
"Cũng không hướng anh mở miệng, không giúp thì bỏ đi!" Diệp Phong thẳng thắn nói.
"Giúp thì có thể giúp, chính là... cô muốn như thế nào cám ơn tôi?"
"Có thể như thế nào cám ơn? Mời anh ăn một bữa, dưới hai trăm đồng." Diệp Phong quyết định vẫn là ăn ngô. Ngô đặt bên cạnh lò nướng, cô đứng dậy, Tần Phái theo cô đi qua.
"Ăn cơm thì miễn, cô nói cho tôi biết, người đàn ông sống cùng cô là ai?" Tần Phái cười đến thực bao dung, rộng lượng.
Giọng của anh ta không lớn không nhỏ, nhưng bị gió đêm thổi qua, vẫn là có thể bay ra không xa. Diệp Phong quay đầu trừng mắt, "Anh điên rồi..."
"Ai bảo cô vừa mới rồi ở trước mặt cô tôi làm cho hình tượng của tôi bị hủy hoại, tôi đương nhiên muốn báo thù. Nhưng mà, tôi là thật sự tò mò, cô mới về nước có bao lâu, từ nơi này tìm được người đàn ông sống cùng cô? Được được, cô đừng trợn mắt, vậy cô nói cho tôi biết, người đàn ông kia là người phương Đông, hay là phương Tây?" Tần Phái giơ lên hai tay.
"Phương Bắc." Diệp Phong tức giận từ trong miệng nhả ra hai từ.
Tần Phái hắc hắc cười, " Không phải là cô làm ám chỉ nào đó với tôi chứ?"
"Anh thật đúng là đầu óc của Trư Bát Giới, mặc kệ anh."
"Sáu năm không gặp, hai người một chút không xa lạ, Tần Phái vẫn thích chọc ghẹo Tiểu Phong Diệp." Dì Tần nhìn Diệp Phong cùng Tần Phái đang đầu chụm đầu, không khỏi cười nói với Ngô Phong.
"Đúng vậy, đáng tiếc hai người không hợp nhãn, chúng ta đã tính sai rồi!" Ngô Phong bật cười thở dài.
Hạ Dịch Dương yên lặng ngồi ở một bên, uống thêm một chai bia, sau đó không động vào gì khác.
"Tiểu Phong Diệp, tư liệu nhập học của con chú để ở trong thư phòng, một chút về nhớ cầm theo. Thứ Năm tuần sau đi Quảng viện đăng kí, giáo viên chú cũng giúp con tìm xong rồi." Ngô Phong gân cổ họng lên nói.
Diệp Phong nghe được thực vang dội, chọn cây ngô nhỏ, ngồi trở lại chỗ ngồi.
Tần Phái như bị khơi mào hứng thú, không ngừng tiến đến bên tai cô nói chuyện, cô dùng mắt liếc nhìn anh, ý tứ cảnh cáo.
"Chớp mắt một cái, đã trưởng thành rồi, như thế nào còn giống cái đứa nhỏ?" Dì Tần nhìn thấy bất đắc dĩ, cười trách cứ Tần Phái.
Khi ăn uống đã gần xong, Ngô Phong và Hạ Dịch Dương đi vào thư phòng bàn việc. Diệp Phong và Tần Phái ngồi theo dì Tần hàn huyên một hồi, Hạ Dịch Dương ngồi ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng cười cả hai người một trận lại một trận truyền vào trong.
"Sao vậy?" Ngô Phong thấy anh mày giãn ra rồi nhăn lại, giống như đang rất rối rắm.
Hạ Dịch Dương thản nhiên cười cười, chính chính thần sắc, " Chủ nhiệm Ngô, tôi mong thời gian sau có thể giúp tôi đổi người hợp tác hay không?"
"Bởi vì chuyện Kha An Di đang trên sóng ách xì một cái sao?"
"Không phải! An Di là người mới, tôi cũng không thể xem như tiền bối. An Di hẳn là nên tìm một vị biên tâp giàu kinh nghiệm hợp tác, như vậy cô ấy mới có thể học được nhiều hơn, kinh nghiệm trường quay cũng có thể tăng thêm, khi gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn, có thể xử lý khéo léo. Trong sự kiện lần trước, tôi cũng có chút trách nhiệm."
"Nhưng mà hai người vẫn phối hợp rất tốt mà! Một tuần nay ngừng không để hai người lên sóng trực tiếp, còn có khán giả hỏi hai người đi đâu? Hai người rất có duyên với khán giả. Đọc tin tức là một chuyện nghiêm túc, cần một ít ánh sáng đến điều tiết không khí, nhưng hai người là sự thay đổi lớn của tôi, đừng làm cho tôi thất vọng. Dịch Dương, cậu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng không thua kém gì biên tập viên giàu kinh nghiệm. Chuyện cái ngáp đó sẽ nhanh trôi qua thôi, làm cho khán giả quên đi, cách một tuần là hai người có thể tiếp tục lên sóng trực tiếp. À, tổng biên đạo《 Có hẹn với nhân vật nổi tiếng》 có nói với cậu hay không, điểm số thu hút khán giả rất tốt đó!"
"Uhm, ông ấy có gọi điện thoại cho tôi." Hạ Dịch Dương nhíu mày, biểu tình hơi hơi căng thẳng. Anh không thể nói với Ngô Phong tình hình thực tế, nhưng nếu còn tiếp tục cùng Kha An Di hợp tác đi, anh không biết Kha An Di có thể hay không vẫn hành động giống như trước.
"Thời tiết càng ngày càng ấm, buổi tối mười giờ rất nhanh sẽ trở thành giờ vàng. Đến lúc đó điểm số thu hút khán giả sẽ rất cao. Dịch Dương, tôi nghe được một tin tức, bây giờ còn không đối ngoại công bố đâu! Thành phố mới Thanh Đài có thể sẽ được nâng lên thành thành phố trực thuộc trung ương."
Hạ Dịch Dương giật mình ngước mắt lên, "Đây chính là một tin tức lớn."
"Ai nói không phải đâu? Trung Quốc có thể có mấy cái thành phố trực thuộc trung ương chứ, hắc hắc, đến lúc đó hoạt động chúc mừng nhất định rất nhiều, vào ngày vinh danh đó, đài sẽ chuẩn bị cử một tổ tin tức đi Thanh Đài, cậu cũng trong số đó. Mặt khác, tôi còn có cái ý tưởng, cậu ở Thanh Đài lại làm hai kỳ 《 Có hẹn với nhân vật nổi tiếng》."
"Khách mời là ai?"
"Bí thư tỉnh ủy hiện nay của Thanh Đài - Tô Hiểu Sầm."
Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi, anh từng nghe nói qua về Tô Hiểu Sầm, nữ lãnh đạo cấp tỉnh bộ trẻ tuổi nhất Trung Quốc, anh cũng xem qua ảnh chụp của bà, vóc dáng nhỏ nhắn, diện mạo thực thanh tú. Nếu Thanh Đài trở thành thành phố trực thuộc trung ương, có thể mời được Tô Hiểu Sầm làm phỏng vấn, rất có sức cạnh tranh.
"Khi đó bà ấy rất bận, không biết có thể hẹn được hay không?"
Ngô Phong nở nụ cười, hai mắt ôn nhu, "Dù bận, bà ấy cũng sẽ dành ra thời gian. Hiện giờ chúng ta chuẩn bị trước, còn một khoảng thời gian!"
"Được!"
"Muốn dùng thêm trà không?" Dì Tần đẩy ra cửa thư phòng đi vào.
Hạ Dịch Dương nâng lên cổ tay nhìn xem giờ, "Không cần đâu, tôi cũng nên cáo từ."
"Được, ngày mai đến đài gặp! Tần Phái và Tiểu Phong Diệp đâu?" Ngô Phong hỏi.
"Về được một lúc rồi, thấy hai người đóng cửa nên không muốn vào quấy rầy hai người. Em bảo Tần Phái đưa Tiểu Phong Diệp về, yên tâm, nhất định sẽ đưa đến cửa nhà." Dì Tần nhìn Ngô Phong nhíu mày lại, liền nói.
"Cũng không phải bàn chuyện quốc gia cơ mật gì, có cái gì không thể quấy rầy, khó được gặp mặt một lần."
Dì Tần tà nghễ liếc ông, trêu ghẹo nói: "Không bằng chúng ta bảo nó dọn đến đây ở?"
Ngô Phong khoát tay, "Người trẻ tuổi đều thích tự do, tôi không làm khó người khác."
Hai người tiễn Hạ Dịch Dương ra xe, Hạ Dịch Dương biểu đạt lòng biết ơn sau đó lên xe rời đi.
Không biết là có phải do uống bia lạnh không, ngực hơi tức tức, anh sờ sờ túi trước, muốn tìm điếu thuốc, phát hiện không có mang, cắn cắn môi, tay nắm tay lái không khỏi nắm thật chặt.
Xe ra khỏi khu biệt thự, xuống dưới là ngọn đồi nhỏ, ven đường không có nhà cửa công trình gì, chỉ có cây cổ thụ, mấy ngọn đèn đường cách nhau một khoảng cách cũng rất xa, ánh sáng dìu dịu âm trầm, bên cạnh một cây to phía trước có một bóng người đang vung hai tay gây chú ý vô cùng, từ rất xa đã thấy được.
"Nói chuyện gì chứ, nói lâu như vậy? Em ở chỗ này bị muỗi cắn mấy phát." Diệp Phong lên xe cúi đầu, xăn ống quần lên, lẩm bẩm nói, "Trời, đã nổi lên mấy cái mận hồng, thảo nào ngứa như vậy."
Không ai nói gì, cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như đêm tối của Hạ Dịch Dương, chớp cũng không chớp nhìn trừng cô.
Cô mất tự nhiên phất phất mái tóc bị gió thổi loạn, "Em... muốn chờ anh cùng về, nhưng mà Tần Phái có việc, dì Tần thúc giục anh ta đưa em về, em... đành phải lên xe, đến chỗ này, em nói em có chút đồ để quên ở nhà chú Ngô, phải trở lại lấy..."
"Là cái này sao?" Anh lấy từ ghế sau đưa cho cô một cái túi hồ sơ đề "Quảng viện Bắc Kinh".
"Chú Ngô nói anh đưa cho em hả?"
Anh rất thong thả chớp mắt, "Không phải, là ông ấy thấy em để quên, đang muốn gọi điện thoại cho em, anh chủ động nói sẽ giúp ông ấy đưa cho em."
"Dịch Dương... giận em sao?" Cô cúi thấp mi mắt, từ khe hở giữa lông mi lén nhìn anh.
"Tức giận cái gì? Chuyện em vào Quảng viện tiến tu? Hay là quan hệ giống cha và con gái của em và Ngô Phong? Vẫn là Tần Phái giúp em hoàn thành chỉ tiêu quảng cáo hai trăm vạn?" Anh nở nụ cười, khóe miệng gợi lên một chút cô đơn.
Cô gắt gao cắn môi, trầm mặc xoay đầu hướng ngoài cửa sổ.
Anh đợi một hồi, thấy cô không có ý nói gì, vô lực phát động xe. Xe đi qua khoảnh rừng cây tối đen như mực, sau đó quẹo ra đường lớn, phía trước đèn đuốc rực rỡ, sáng ngời như ngọn đèn hải đăng, vô biên vô hạn.
*******
Bên ngoài biệt viện có một con đường trải sỏi rộng rãi, rất ít xe lui tới, xe khách đến liền đậu ở ven đường. Ánh đèn xe chiếu vào trong viện, dì Tần quay đầu vừa thấy người xuống xe là Hạ Dịch Dương, liền thế chỗ của Ngô Phong, để cho ông ấy đi tiếp đón khách.
Tần Phái và Hạ Dịch Dương tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng là người quen, giơ tay lên xem như là chào hỏi. Hạ Dịch Dương vẫn một thân đồ tây như cũ, giống như vừa thu trực tiếp xong, anh lễ phép xoay về phía dì Tần gật đầu, tầm mắt dừng ở người đang ngồi bên bàn gặm ngô, gặm đến vui vẻ - Diệp Phong, gương mặt tuấn tú bỗng dưng cứng đờ.
Diệp Phong lau miệng, đứng lên cười ha ha, ở góc độ chỉ có anh nhìn thấy, cười khẽ hướng về anh nháy mắt, dùng khẩu ngữ hỏi: "Anh theo dõi em sao?"
Hạ Dịch Dương khóe miệng không dấu vết giật giật.
"Dịch Dương, có thể cậu không rõ ràng lắm, Tần Phái là cháu vợ của tôi, à, chúng tôi ở đài cũng không nhắc đến quan hệ này với mọi người. Còn đây là Diệp Phong, chính là tiểu mỹ nữ lần trước có hẹn với tôi, ha ha! Mới từ nước ngoài trở về." Ngô Phong đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái, "Hai người cũng coi như là bạn học."
"Chú Ngô, còn mạnh miệng nói sẽ chăm sóc cháu, ngay cả điểm ấy cũng không biết, chúng cháu thế nào gọi là coi như bạn học, chúng cháu chính là bạn học cùng lớp đó!" Diệp Phong thật vất vả đem một miệng đầy ngô nuốt xuống, ra vẻ ủy khuất chu chu miệng.
Ngô Phong ngạc nhiên, "Hai người là bạn học? A, đúng đúng, haiz, ở trong mắt chú, chú vẫn xem Tiểu Phong Diệp là đứa nhỏ, mà Dịch Dương tạo cho chú cảm giác, rất thành thục trầm ổn, chú không có cách nào đem hai đứa đánh đồng với nhau."
"Vốn chính là bất đẳng thức, tuy rằng là bạn học, nhưng mà con so với cậu ấy nhỏ hơn mấy tuổi mà!"
Ngô Phong cười đến thực hiền lành, "Nói đến chuyện này chú đối với mẹ con có ý kiến, nhớ ngày đó, con nhỏ xíu như vậy, mà phải đeo cặp táp lớn như vậy đi đến trường, nhìn thật xót xa."
"Chú còn lâu mới như vậy, chú đến Thanh Đài công tác, cháu đến khách sạn muốn đi chơi với chú, chú lại lừa cháu đưa đến trường học, sau đó liền chạy mất, cháu ở trường học khóc thật lâu."
"Ách, Tiểu Phong Diệp cư nhiên ghi thù?"
"Đó là đương nhiên!"
Hạ Dịch Dương nghe hai người cháu một lời chú một câu, mày không khỏi giật giật, lần trước ở phòng lưu trữ nghe đạo diễn chương trình < Chào buổi sáng > nói Diệp Phong là con gái người bạn cũ của Ngô Phong, còn tưởng rằng gần quan hệ cũng bình thường, không ngờ Ngô Phong đối với Diệp Phong lại yêu thương, cưng chiều như vậy, giống như viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay.
"Chúng ta đi qua bên kia uống rượu!" Tần Phái vỗ hai cái lên vai anh, "Dượng tôi mà bắt đầu nói chuyện này, liền không dứt. Thật là buồn cười, cô tôi làm thế nào mà lại không hề khó chịu vậy chứ?"
Hạ Dịch Dương bưng lên hai dĩa đầy đồ ăn, nghi hoặc nhìn Tần Phái.
Tần Phái cúi đầu cầm mấy chai bia, ghé sát vào anh, "Anh không tin chứ gì, cô nhóc này là con gái của mối tình đầu của dượng tôi, hắc hắc, yêu ai yêu cả đường đi!"
Khó trách cưng lên tận trời! Hạ Dịch Dương nói thầm trong bụng, nghiêng người nhìn Tần biên tập đang đứng bên bếp lò, nghe hai người kia nói đùa vui vẻ, cong lên khóe miệng, cười vô cùng sung sướng.
"Có lẽ trong lòng nghĩ thoáng một chút, tình yêu có thể biến thành tình thân." Anh ngẩng cổ lên uống một ngụm bia, phát hiện quá lạnh, nhất thời có điểm chịu không nổi, ngậm trong miệng một hơi, mới chầm chậm nuốt xuống.
Tần Phái thích ăn thịt dê, ăn đầy một miệng nói không rõ lắc lắc đầu, "Tôi không quá tin tưởng loại cảnh giới này. Người con gái mình yêu thành vợ người khác, nghĩ thôi cũng buồn nôn. Đúng rồi, Hạ Dịch Dương, anh và cái cô Kha An Di kia thật sự đang hẹn hò sao?"
Hạ Dịch Dương bình tĩnh đặt chai bia xuống, giương mắt nhìn. Tần Phái ở trong đài nổi tiếng là phong lưu, niềm vui mới gần đây nhất của anh ta chính là MC Mạc Phỉ bên kênh giải trí. Hai người ở trong đài che giấu rất tốt, nhưng bị đồng sự khác ở trong quán bar vài lần bắt gặp hai người cử chỉ vô cùng thân thiết. Nhóm biên đạo rất thích tán dóc mấy chuyện nhảm nhí đó, Hạ Dịch Dương trong lúc tình cờ nghe được.
"Anh muốn hỏi chuyện gì?"
"Cả đài đều nói, hai người là cặp đôi hoàng kim, tôi cũng hiếu kì. Nhưng mà, cô ta nhìn qua quả thật rất tích cực, tôi từng hẹn cô ta vài lần, cô ta ngay cả câu từ chối cũng không thèm ném cho tôi." Tần Phái tự giễu cười cười, "Tôi còn tưởng rằng bản thân mình ở trong đài đánh đâu thắng đó không gì cản nổi chứ!"
Hạ Dịch Dương không nói gì, chỉ giơ chai bia còn phân nửa về phía Tần Phái, hai người cụng một cái rồi im lặng uống.
Ở bên kia hai người tán chuyện nãy giờ chắc là khát nước, đều tự cầm chai bia hướng bên này đi tới. Dì Tần nướng đồ ăn đã đầy mấy đĩa lớn, tạm thời tắt bếp, cũng đi qua đây.
Lần này có rau dưa, dì Tần đã trộn thêm gia vị, Diệp Phong cầm một đĩa, ngồi bên người Hạ Dịch Dương, chân ở dưới bàn nhẹ nhàng đá chân của anh, cái đĩa dịch một chút về phía bên anh.
Anh xoay người lại, "Ăn không?" Cô nhìn anh thản nhiên cười.
Anh cầm lên một xâu, nhã nhặn nhai nuốt.
"Tiểu Phong Diệp, không nên chỉ ăn rau dưa, cũng phải ăn thịt chứ. Thịt dê này dì xử lý qua rồi, không có mùi đâu. Con nếm thử đi!" Dì Tần đem một xiên thịt dê đưa cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhếch miệng, bất đắc dĩ nhận lấy.
Thừa dịp người khác đều cúi đầu lấy đồ ăn, Hạ Dịch Dương cầm lấy xiên thịt dê trong tay cô, đưa phần rau củ anh đang ăn đến miệng cô.
"Tần Phái, anh quen biết không ít nhà quảng cáo chứ!" Ngô Phong hỏi.
"Dượng có tiết mục gì cần tài trợ?"
"Không phải ta, là Tiểu Phong Diệp cần hai trăm vạn chỉ tiêu quảng cáo, anh tìm khách hàng giúp cô ấy hoàn thành đi."
Hạ Dịch Dương rút ra khăn tay lau khóe miệng, tà tà liếc Diệp Phong.
Diệp Phong còn đang mâu thuẫn nên ăn một xiên ngô hay là một phần rau dưa, không phát hiện ra anh nhìn chăm chú đầy bụng nghi vấn.
Tần Phái hừ một tiếng, " Kim ngạch nhỏ như vậy còn mở miệng nhờ người khác?"
"Cũng không hướng anh mở miệng, không giúp thì bỏ đi!" Diệp Phong thẳng thắn nói.
"Giúp thì có thể giúp, chính là... cô muốn như thế nào cám ơn tôi?"
"Có thể như thế nào cám ơn? Mời anh ăn một bữa, dưới hai trăm đồng." Diệp Phong quyết định vẫn là ăn ngô. Ngô đặt bên cạnh lò nướng, cô đứng dậy, Tần Phái theo cô đi qua.
"Ăn cơm thì miễn, cô nói cho tôi biết, người đàn ông sống cùng cô là ai?" Tần Phái cười đến thực bao dung, rộng lượng.
Giọng của anh ta không lớn không nhỏ, nhưng bị gió đêm thổi qua, vẫn là có thể bay ra không xa. Diệp Phong quay đầu trừng mắt, "Anh điên rồi..."
"Ai bảo cô vừa mới rồi ở trước mặt cô tôi làm cho hình tượng của tôi bị hủy hoại, tôi đương nhiên muốn báo thù. Nhưng mà, tôi là thật sự tò mò, cô mới về nước có bao lâu, từ nơi này tìm được người đàn ông sống cùng cô? Được được, cô đừng trợn mắt, vậy cô nói cho tôi biết, người đàn ông kia là người phương Đông, hay là phương Tây?" Tần Phái giơ lên hai tay.
"Phương Bắc." Diệp Phong tức giận từ trong miệng nhả ra hai từ.
Tần Phái hắc hắc cười, " Không phải là cô làm ám chỉ nào đó với tôi chứ?"
"Anh thật đúng là đầu óc của Trư Bát Giới, mặc kệ anh."
"Sáu năm không gặp, hai người một chút không xa lạ, Tần Phái vẫn thích chọc ghẹo Tiểu Phong Diệp." Dì Tần nhìn Diệp Phong cùng Tần Phái đang đầu chụm đầu, không khỏi cười nói với Ngô Phong.
"Đúng vậy, đáng tiếc hai người không hợp nhãn, chúng ta đã tính sai rồi!" Ngô Phong bật cười thở dài.
Hạ Dịch Dương yên lặng ngồi ở một bên, uống thêm một chai bia, sau đó không động vào gì khác.
"Tiểu Phong Diệp, tư liệu nhập học của con chú để ở trong thư phòng, một chút về nhớ cầm theo. Thứ Năm tuần sau đi Quảng viện đăng kí, giáo viên chú cũng giúp con tìm xong rồi." Ngô Phong gân cổ họng lên nói.
Diệp Phong nghe được thực vang dội, chọn cây ngô nhỏ, ngồi trở lại chỗ ngồi.
Tần Phái như bị khơi mào hứng thú, không ngừng tiến đến bên tai cô nói chuyện, cô dùng mắt liếc nhìn anh, ý tứ cảnh cáo.
"Chớp mắt một cái, đã trưởng thành rồi, như thế nào còn giống cái đứa nhỏ?" Dì Tần nhìn thấy bất đắc dĩ, cười trách cứ Tần Phái.
Khi ăn uống đã gần xong, Ngô Phong và Hạ Dịch Dương đi vào thư phòng bàn việc. Diệp Phong và Tần Phái ngồi theo dì Tần hàn huyên một hồi, Hạ Dịch Dương ngồi ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng cười cả hai người một trận lại một trận truyền vào trong.
"Sao vậy?" Ngô Phong thấy anh mày giãn ra rồi nhăn lại, giống như đang rất rối rắm.
Hạ Dịch Dương thản nhiên cười cười, chính chính thần sắc, " Chủ nhiệm Ngô, tôi mong thời gian sau có thể giúp tôi đổi người hợp tác hay không?"
"Bởi vì chuyện Kha An Di đang trên sóng ách xì một cái sao?"
"Không phải! An Di là người mới, tôi cũng không thể xem như tiền bối. An Di hẳn là nên tìm một vị biên tâp giàu kinh nghiệm hợp tác, như vậy cô ấy mới có thể học được nhiều hơn, kinh nghiệm trường quay cũng có thể tăng thêm, khi gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn, có thể xử lý khéo léo. Trong sự kiện lần trước, tôi cũng có chút trách nhiệm."
"Nhưng mà hai người vẫn phối hợp rất tốt mà! Một tuần nay ngừng không để hai người lên sóng trực tiếp, còn có khán giả hỏi hai người đi đâu? Hai người rất có duyên với khán giả. Đọc tin tức là một chuyện nghiêm túc, cần một ít ánh sáng đến điều tiết không khí, nhưng hai người là sự thay đổi lớn của tôi, đừng làm cho tôi thất vọng. Dịch Dương, cậu tuy rằng tuổi không lớn, nhưng không thua kém gì biên tập viên giàu kinh nghiệm. Chuyện cái ngáp đó sẽ nhanh trôi qua thôi, làm cho khán giả quên đi, cách một tuần là hai người có thể tiếp tục lên sóng trực tiếp. À, tổng biên đạo《 Có hẹn với nhân vật nổi tiếng》 có nói với cậu hay không, điểm số thu hút khán giả rất tốt đó!"
"Uhm, ông ấy có gọi điện thoại cho tôi." Hạ Dịch Dương nhíu mày, biểu tình hơi hơi căng thẳng. Anh không thể nói với Ngô Phong tình hình thực tế, nhưng nếu còn tiếp tục cùng Kha An Di hợp tác đi, anh không biết Kha An Di có thể hay không vẫn hành động giống như trước.
"Thời tiết càng ngày càng ấm, buổi tối mười giờ rất nhanh sẽ trở thành giờ vàng. Đến lúc đó điểm số thu hút khán giả sẽ rất cao. Dịch Dương, tôi nghe được một tin tức, bây giờ còn không đối ngoại công bố đâu! Thành phố mới Thanh Đài có thể sẽ được nâng lên thành thành phố trực thuộc trung ương."
Hạ Dịch Dương giật mình ngước mắt lên, "Đây chính là một tin tức lớn."
"Ai nói không phải đâu? Trung Quốc có thể có mấy cái thành phố trực thuộc trung ương chứ, hắc hắc, đến lúc đó hoạt động chúc mừng nhất định rất nhiều, vào ngày vinh danh đó, đài sẽ chuẩn bị cử một tổ tin tức đi Thanh Đài, cậu cũng trong số đó. Mặt khác, tôi còn có cái ý tưởng, cậu ở Thanh Đài lại làm hai kỳ 《 Có hẹn với nhân vật nổi tiếng》."
"Khách mời là ai?"
"Bí thư tỉnh ủy hiện nay của Thanh Đài - Tô Hiểu Sầm."
Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng hít vào một hơi, anh từng nghe nói qua về Tô Hiểu Sầm, nữ lãnh đạo cấp tỉnh bộ trẻ tuổi nhất Trung Quốc, anh cũng xem qua ảnh chụp của bà, vóc dáng nhỏ nhắn, diện mạo thực thanh tú. Nếu Thanh Đài trở thành thành phố trực thuộc trung ương, có thể mời được Tô Hiểu Sầm làm phỏng vấn, rất có sức cạnh tranh.
"Khi đó bà ấy rất bận, không biết có thể hẹn được hay không?"
Ngô Phong nở nụ cười, hai mắt ôn nhu, "Dù bận, bà ấy cũng sẽ dành ra thời gian. Hiện giờ chúng ta chuẩn bị trước, còn một khoảng thời gian!"
"Được!"
"Muốn dùng thêm trà không?" Dì Tần đẩy ra cửa thư phòng đi vào.
Hạ Dịch Dương nâng lên cổ tay nhìn xem giờ, "Không cần đâu, tôi cũng nên cáo từ."
"Được, ngày mai đến đài gặp! Tần Phái và Tiểu Phong Diệp đâu?" Ngô Phong hỏi.
"Về được một lúc rồi, thấy hai người đóng cửa nên không muốn vào quấy rầy hai người. Em bảo Tần Phái đưa Tiểu Phong Diệp về, yên tâm, nhất định sẽ đưa đến cửa nhà." Dì Tần nhìn Ngô Phong nhíu mày lại, liền nói.
"Cũng không phải bàn chuyện quốc gia cơ mật gì, có cái gì không thể quấy rầy, khó được gặp mặt một lần."
Dì Tần tà nghễ liếc ông, trêu ghẹo nói: "Không bằng chúng ta bảo nó dọn đến đây ở?"
Ngô Phong khoát tay, "Người trẻ tuổi đều thích tự do, tôi không làm khó người khác."
Hai người tiễn Hạ Dịch Dương ra xe, Hạ Dịch Dương biểu đạt lòng biết ơn sau đó lên xe rời đi.
Không biết là có phải do uống bia lạnh không, ngực hơi tức tức, anh sờ sờ túi trước, muốn tìm điếu thuốc, phát hiện không có mang, cắn cắn môi, tay nắm tay lái không khỏi nắm thật chặt.
Xe ra khỏi khu biệt thự, xuống dưới là ngọn đồi nhỏ, ven đường không có nhà cửa công trình gì, chỉ có cây cổ thụ, mấy ngọn đèn đường cách nhau một khoảng cách cũng rất xa, ánh sáng dìu dịu âm trầm, bên cạnh một cây to phía trước có một bóng người đang vung hai tay gây chú ý vô cùng, từ rất xa đã thấy được.
"Nói chuyện gì chứ, nói lâu như vậy? Em ở chỗ này bị muỗi cắn mấy phát." Diệp Phong lên xe cúi đầu, xăn ống quần lên, lẩm bẩm nói, "Trời, đã nổi lên mấy cái mận hồng, thảo nào ngứa như vậy."
Không ai nói gì, cô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm như đêm tối của Hạ Dịch Dương, chớp cũng không chớp nhìn trừng cô.
Cô mất tự nhiên phất phất mái tóc bị gió thổi loạn, "Em... muốn chờ anh cùng về, nhưng mà Tần Phái có việc, dì Tần thúc giục anh ta đưa em về, em... đành phải lên xe, đến chỗ này, em nói em có chút đồ để quên ở nhà chú Ngô, phải trở lại lấy..."
"Là cái này sao?" Anh lấy từ ghế sau đưa cho cô một cái túi hồ sơ đề "Quảng viện Bắc Kinh".
"Chú Ngô nói anh đưa cho em hả?"
Anh rất thong thả chớp mắt, "Không phải, là ông ấy thấy em để quên, đang muốn gọi điện thoại cho em, anh chủ động nói sẽ giúp ông ấy đưa cho em."
"Dịch Dương... giận em sao?" Cô cúi thấp mi mắt, từ khe hở giữa lông mi lén nhìn anh.
"Tức giận cái gì? Chuyện em vào Quảng viện tiến tu? Hay là quan hệ giống cha và con gái của em và Ngô Phong? Vẫn là Tần Phái giúp em hoàn thành chỉ tiêu quảng cáo hai trăm vạn?" Anh nở nụ cười, khóe miệng gợi lên một chút cô đơn.
Cô gắt gao cắn môi, trầm mặc xoay đầu hướng ngoài cửa sổ.
Anh đợi một hồi, thấy cô không có ý nói gì, vô lực phát động xe. Xe đi qua khoảnh rừng cây tối đen như mực, sau đó quẹo ra đường lớn, phía trước đèn đuốc rực rỡ, sáng ngời như ngọn đèn hải đăng, vô biên vô hạn.
*******
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook