Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 32: Trong gió nỉ non

Sau giữa trưa mặt trời rực rỡ chiếu vào trước mặt Hạ Dịch Dương, ánh sáng xuyên qua cửa kính xe tuy rằng đã dịu bớt phần nào, nhưng vẫn làm cho sợi tóc, khuôn mặt anh được phủ một vòng sáng bóng. Cô dường như là lần đầu tiên nhìn anh không chuyển mắt như vậy, mặt mày tuấn tú, ý cười ôn hòa, nhưng trong mắt của anh có một tia bất đắc dĩ, đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng mà lại hỗn loạn.

Cô không thể đối diện với ánh mắt của anh, chỉ có thể lặng lẽ đem tầm mắt tránh đi, trong lòng có chút khác thường, bất an, còn có nhè nhẹ đau xót.

Lúc nhỏ học tiểu học, trong lớp có một học sinh chuyển trường, ba mẹ đều bán rau cải ở chợ, luôn mặc quần áo rất cũ, dáng người nho nhỏ. Các bạn nam trong lớp đều thích khi dễ cô bé, bởi vì cô bé sẽ không dám đi mách giáo viên, cũng không dám khóc thành tiếng.

Cô cảm thấy cô cũng có chút giống với các bạn nam kia, bởi vì tình ý của anh không né tránh không che đậy, cô thấy rõ tất cả, cho nên mới đối với anh như gần như xa.

Không cần suy đoán tình cảm, thì không cần lo lắng giữ gìn sao? Không có chờ đợi, không có lo được lo mất, thì không đáng để cô quý trọ

ng sao? trong tình yêu, người được yêu kia chẳng lẽ chính là chúa tể tình yêu?

Cô đưa tay ôm mặt, đột nhiên cảm thấy không chỗ nào ẩn nấp.

Đường lên núi xe cộ thưa thớt, chỉ biết hôm nay du khách thật sự không ‘Đinh’ lắm. Vào thu, cả sườn núi Hương Sơn là một màu lá đỏ như biển lửa, trên đường núi đặc kín người. Còn vào mùa này những người đến đây đều là khách ba lô yêu thích leo núi, leo lên Quỷ Kiến Sầu, còn có thể ngắm một góc thành phố Bắc Kinh.

Hạ Dịch Dương lái xe về phía trước, đến một chỗ khá bằng phẳng dừng xe lại, nhìn phía trước phía sau đều không có người ngang qua. Có một đường mòn quanh quanh co co dẫn sâu vào Hương Sơn.

“Oa, gió lớn quá!” Cửa xe vừa mở ra, gió núi táp vào mặt mà đến làm tóc Diệp Phong bay rối tinh rối mù, cô co rúm lại lùi vào trong xe, muốn tìm cọng dây túm tóc lại.

“Để anh!” Hạ Dịch Dương tiếp nhận dây cột tóc, lấy ngón tay làm lược, giúp cô vuốt tóc, khéo léo lấy dây cột tóc lại.

“Ngay cả việc này anh cũng biết làm?”

“Lúc nhỏ, mẹ phải làm việc đồng áng, tóc của em gái đều do anh thắt.” Anh nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, mà cô liên tưởng đến hình ảnh đó, thiếu niên cao gầy đứng ở sau lưng một bé gái, vụng về thắt thắt bím tóc, hốc mắt không khỏi hơi hơi nóng lên.

Trên núi gió lớn, so với nội thành còn lạnh hơn mấy độ, nhưng mà cũng rất thoải mái.

Không biết sẽ tới tản bộ, cô mang giày không phù hợp lắm, đi mới một chút, chân đã hơi đau, hơn phân nửa sức nặng cơ thể đều dồn lên người Hạ Dịch Dương.

“Đi được nữa không?” Anh nhìn cô nhe răng ngồi xổm xuống muốn xem chân của cô.

Cô sợ tới mức lui về phía sau vài bước, đầu lắc như trống bỏi, “Không cho phép xem, em rất ổn.”

Anh nở nụ cười, “Nơi này không có ai khác, anh xem một chút, sẽ không mất mặt.”

“Không!” Cô cũng ngồi xổm người xuống, khẩn trương ôm lấy chân, làm như sợ anh sẽ xông lên cướp giày của cô vậy.

“Diệp Phong, em thật sự một chút cũng không thay đổi. Có nhớ lần đó đến Zoo Amoy mua quần áo không?” Anh đỡ cô đứng lên, xoay người đi trở về xe.

Cô đương nhiên nhớ rõ. Ngày đó đi giày cũng không vừa chân, đi bộ mấy giờ liền, lúc nhìn thấy Biên Thành, cô đã bật khóc.

“Em đứng trước mặt anh, dạy anh đeo caravat, chọn lựa phối hợp với áo sơmi, chỉ cho anh biết nút áo trong đồ tây ở trường hợp nào thì cài mấy cái.”

“Uhm, vì giúp anh tìm mua bộ trang phục thích hợp, chạy vài cái tiệm, nên bị lạc mất Ngả Lỵ và các bạn. Tiền của anh dùng hết, tiền của em thì bị mấy kẻ móc túi chôm hết, cuối cùng chúng ta đành phải đi bộ trở về Quảng viện.”

“Em cũng là đi không được bao lâu, mặt liền mặt nhăn nhíu lại, tư thế có vẻ không được tự nhiên. Anh hỏi em có phải chân đau hay không, em gật đầu, anh ngồi xổm xuống muốn xem thử, em liền giống như thế này ôm lấy cái chân, ánh mắt trừng thật to, nếu anh kiên trì, em chắc cũng sẽ liều mạng với anh.”

“Chân thuộc về một bộ phận riêng tư, làm sao có thể tùy tiện cho người khác xem?” Cô phản bác lại đúng lý hợp tình.

Anh cúi đầu nói, “Anh rất muốn mở miệng nói để anh cõng em một lúc, nhưng nhìn vẻ mặt của em, anh sao dám lên tiếng.” Huống chi khi đ vẫn là bạn gái của Biên Thành, anh nói cũng không thích hợp.

Cô hờn dỗi khoát cánh tay anh, “Thực ngốc, vì sao không thử một chút chứ? Có lẽ em cũng không rụt rè như vậy.”

“Phải không? Vậy đi lên đi!” Anh khom người xuống.

Cô cười vỗ lưng của anh, “Đã đến bên cạnh xe rồi, còn cõng đi đâu? Dịch Dương, không đi tản bộ, chúng ta ngồi ở trong xe hóng gió, được không?”

“Đương nhiên được rồi.”

Hai người cùng ngồi ở ghế sau, cửa kính xe mở ra, mặc gió tùy ý thổi qua. Anh chòm người ra phía trước mở nhạc, là một bản nhạc đồng quê của Mỹ, nhẹ nhàng đàn ghita, giọng hát quyến rũ. Bài này cô biết hát, cả người không khỏi nhịp nhàng lắc lư, cũng ngâm nga theo.

Anh âu yếm nhìn cô chăm chú, cảm giác thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy cũng giống như vẻ đẹp trong thơ ca.

Hát hát, thân mình cô từ từ ngã xuống, cuối cùng đầu gối lên trên đùi của anh, nhắm hai mắt lại. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô, từ trán đến đuôi lông mày, lại lên mũi, khóe môi.

Cô đột nhiên hé miệng ra, nhẹ nhàng cắn cắn tay anh, một đôi mắt đẹp vụng trộm hé ra, từ dưới nhìn lên ngưỡng mộ gương mặt của anh, “Uhm? Dịch Dương, anh chỗ này có vết trày.” Cô nâng ngón tay chỉ chỉ cằm của anh.

“Sốt ruột đi ra ngoài, lúc cạo râu không cẩn thận cắt trúng.” Anh đem cằm ngưỡng cao cao, làm cho cô thấy rõ ràng miệng vết thương.

Tay cô từ miệng vết thương xoay kéo đến yết hầu của anh. “Nhìn anh như vậy, anh kỳ thật cũng rất cương nghị.”

“Trước kia cho rằng anh đẹp kiểu tinh tế sao?” Anh nghiền ngẫm nhướng đuôi lông mày lên.

“Không phải, chính là… Có chút cùng hiện giờ không giống.” Cô lại nhắm mắt lại, nằm nghiêng một bên, che miệng ách xì một cái.

“Không ngủ được sao?” Anh nhẹ nhàng vỗ về đầu cô.

“Uhm, đã mất ngủ vài buổi tối.”

“Công việc làm phiền lòng sao?”

“Không phải.”

“Vậy làm sao lại ngủ không ngon?”

Cô không nói lời nào, hô hấp nhợt nhạt. Anh cúi đầu kịp thấy, hàng mi mắt thật dài run rẩy mấy cái, khóe miệng cong lên một tia cười, “Nghịch ngợm!” Anh nhịn không được cúi người hôn xuống môi của cô.

Nhưng một lát sau, cô thật sự đã ngủ.

Anh sợ cô lạnh, kéo cửa kính xe lên. Khi quyển sách trên tay đã đọc được phân nửa, bên trong xe ánh sáng đã tối. Hoàng hôn buông xuống, trên núi nhiệt độ càng thấp, anh không thể không đánh thức cô.

“Trời đã tối rồi sao!” Cô mở mắt ra, vẫn còn mông lung buồn ngủ.

Chân của anh có chút tê, chờ hết một lúc mới ngồi lên ghế lái. Cô vẫn ngồi ở phía sau, “Sao đánh thức em làm gì, em đang ngủ ngon.”

“Đã đói bụng chưa?”

“Hay quá. Không phải đi về nấu cơm, chúng ta ăn ở bên ngoài đi!”

“Uh!”

Đường núi xe rất ít, xe anh chạy rất nhanh. Khi xe tiến vào nội thành, trước sau như một chậm lại. “Diệp Phong, chiếc áo gió kia của em là mua ở hiệu này sao?” Lúc ngang qua đường Vương phủ tỉnh, có một bảng hiệu quảng cáo viết một chuỗi từ nước ngoài xẹt qua trước mắt anh.

“Không phải chỗ này, nhưng là đúng là nhãn hiệu này.”

Anh xem xét khắp xung quanh, nhìn thấy một quán ăn có bãi đậu xe trước cửa, liền lái xe đi qua. “Chúng ta ăn vịt nướng sao?” Cô ngẩng đầu nhìn tên quán.

“Chỗ này hương vị rất nhẹ, chúng ta còn có thể gọi món khác.” Anh lôi kéo cô nhưng không đi vào quán ăn, mà là thẳng hướng về cửa hàng quần áo ban nãy vừa nói.

“Sao lại đi vào trong này?” Áo khoác nhãn hàng này rất được, nhưng là trang phục mùa hè quá mức chức nghiệp hóa, cô ngại vẻ người lớn, rất ít quan tâm.

“Áo khoác của em không phải rớt cái nút áo sao? Chúng ta đi vào nhìn xem, xem có thể tìm được cái để thay hay không. Nếu tìm không được, hỏi họ áo khoác kiểu kia còn không, chúng ta mua một cái khác.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, mở miệng ra, rồi lại khép, rất là rung động.

Cái áo khoác đó, cô mặc hai lần. Có một hôm từ radio ngồi xe buýt trở về, trời bỗng đổ mưa, khi xuống xe, bị một cái ô vướng vào, một cái nút bị móc rớt, đêm mưa, cũng không biết rơi xuống đâu. Khi đó cô buổi tối đều ngủ ở chỗ anh, cô ôm áo khoác, nằm đối với anh, buồn bực nói thầm cả đêm.

Cô cũng đã quên việc này, không ngờ anh lại nhớ rõ.

Trong tiệm không có cái nút nào giống vậy, cũng không có trữ hàng, nhưng nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình, đáp ứng họ sẽ đặt nút từ tổng công ty.

Họ vào quán ăn, đúng như lời anh nói, đồ ăn rất nhẹ, món chính còn có cháo, làm cho cô rất là giật mình mà vui vẻ một chút. Cô muốn ăn cháo khoai lang, có chút vị ngọt. Anh không có ăn cháo, vẫn là gọi cháo, bữa trưa kia, anh không ăn gì nhiều.

Trở lại nhà, thời gian còn không gọi là trễ. Ngừng xe lại, anh đã xuống xe vòng đến chỗ cô bên này, cô còn ngồi ở trong xe không nhúc nhích.

“Ăn quá no rồi, không động đậy nổi.” Cô thực vô tội nhìn anh.

“Vậy đi dạo một chút, tiêu hóa bớt?”

“Chân đau!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Anh xem cô ánh mắt nhanh như chớp không ngừng xoay chuyển, không biết đang có ý định quỷ quái gì đây. Anh cũng không thúc giục, rất có tâm tình cùng cô chơi.

Cô hướng anh vẫy tay, chờ anh gần sát lại, “Cõng em!” Cô nói nho nhỏ.

Tim của anh lạc nhịp một chút.

“Được!” Giọng nói không tự giác trầm thấp xuống.

Cô rất gầy, so với sáu năm trước khi anh cõng cô đi bệnh viện còn nhẹ hơn. Bãi đỗ xe cách căn hộ có một khoảng cách, anh đi rất chậm, cảm giác được ngực của cô dán phía sau lưng anh, tim ‘thình thịch’ đập thật sự nhanh.

“Dịch Dương.” Cô tựa đầu chôn ở cổ anh, ôn nhu gọi.

“Uh!”

“Không phải ‘Đinh’ diêu tây bãi, mà là bên trong con tim cất chứa một người gần mười năm, đột nhiên thay đổi một người khác, cần cho em thời gian thích ứng.”

Yết hầu kịch liệt chạy lên xuống, trong lòng đột nhiên trào dâng một luồng nhiệt lưu, tay anh nâng hai chân cô không khỏi càng chặt càng nhanh.

Đứng ở cửa thang máy, cô từ trên lưng anh đưa tay ấn nút gọ

“Không cho phép cười em. Rõ ràng là giường của mình, nhưng mà em lại mất ngủ, đó là bởi vì bên cạnh không có anh, thói quen của em…” Chính lúc cô cố lấy hết can đảm muốn tiếp tục thổ lộ làm cho người ta mặt đỏ tai hồng thì nghe được có tiếng bước chân từ bên ngoài đi về phía này đi tới, cô muốn leo xuống, đã không còn kịp rồi.

“Biên tập Hạ, ah? Cô ấy không được khỏe sao?” Người đến là hàng xóm trong cùng tòa nhà, đã gặp qua Hạ Dịch Dương vài lần. Nhìn thấy anh cõng Diệp Phong trên lưng, kinh ngạc.

Anh thanh thanh cổ họng, “Chính là… Trật chân.” Ngữ điệu bình tĩnh, đâu vào đấy, giống như trực tiếp tin tức.

Cô xấu hổ vô cùng đem đầu hướng vào áo của anh cọ cọ, làm bộ hôn mê.

“Có thể bị thương đến xương cốt hay không? Xem cô ấy như vậy, dường như bị thương không nhẹ. Chuyện này cũng không thể qua loa được, đến bệnh viện nhìn xem, chậm trễ thời gian, sẽ rất phiền toái.”

“Chúng tôi mới từ bệnh viện trở về, không có việc gì, chỉ là tạm thời không thể đi đường.”

“Vậy là tốt rồi!” Hàng xóm thở ra một hơi, liếc nhìn Diệp Phong, vẫn là nhịn không được tò mò, “Cô ấy là?”

“Bạn gái tôi.” Người nào đó nở nụ cười, cười đến trong lòng nở hoa, làm cho vị hàng xóm đã gần đến tuồi năm mươi cũng phải trố mắt nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương