Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 28: Cái khăn che mặt

“Em cũng vì không muốn cho anh thấy bộ dáng lộn xộn của em thôi.” Diệp Phong làm mặt hề nghiêng về phía anh khuynh khuynh khóe miệng.

Nếu lấy cửa thang máy làm cửa lớn, như vậy cả tầng lầu có thể xem là một cái nhà của họ, hành lang là phòng khách, căn hộ của anh và của cô cho là hai cái phòng. Ở trong cùng cái nhà, chỉ cần không ra cửa, muốn khi nào gặp là có thể gặp. Diệp Phong cảm thấy vậy là đủ.

Kỳ thật trong lòng cô cảm thấy tuy rằng hai người hiện tại là quan hệ yêu đương, nhưng cũng cần có một không gian riêng tư cho mình, để cho bản thân một nơi chốn vào thời điểm không muốn bị ai quấy rầy,có thể lẳng lặng ở đó, theo đuổi tâm tình của mình.

“Nhìn thấy thì như thế nào?” Hạ Dịch Dương nâng mi.

“Sẽ làm hỏng hình tượng hoàn mỹ của em ở trong mắt anh.”

“Từ sáu năm trước cũng đã phá hủy rồi.” Anh chậm rì rì nói.

“Gì?”

“Khi chúng ta cùng ở trong cái nhà xưởng đó, mỗi sáng sớm thức dậy, em đều cầm một cái khăn mặt, mắt híp lại đi qua trước mặt anh, có đôi khi còn không cẩn thận đạp anh một cái… Em mặc cái áo ngủ nhỏ, sau một đêm nhăn thành một mớ hỗn độn, trên mặt còn bị in vài cái dấu ấn…”

Cô đột nhiên che miệng anh, ngăn cản anh tiếp tục nói, sẵng giọng: “Em còn tưởng anh là quân tử, phi lễ chớ nhìn chứ”

“Diệp Phong,” anh nhẹ nhàng cười, “Em không biết em lúc đó đẹp cỡ nào đâu, anh làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy?” Anh ghé sát vào tai cô, không biết nói cái gì, cô xấu hổ kéo cánh tay anh lên, cắn một ngụm nơi cổ tay anh, một chút đỏ ửng lan từ hai má thẳng đến sau tai.

Trong phòng, phút chốc ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Trước giờ, cô ở trước mặt anh không phải khóc, thì là trốn tránh, hiếm khi toát ra dáng vẻ nữ tính nghịch ngợm như vậy, nhìn cô hai má phiếm hồng, lòng anh không khỏi trở nên ấm áp.

“Dịch Dương, nếu đêm đó, người anh gặp là bạn học nữ khác, anh cũng sẽ đối với cô ấy như vậy sao?”

“Nếu em gặp một nam sinh khác, em cũng sẽ đi với người đó sao?”

Cô ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười. Đây thật sự là hai cái vấn đề ngốc nghếch, sớm một khắc, trễ một khắc, gặp gỡ ai, ông trời đã sớm có an bài.

Nếu nói như vậy, Biên Thành đem đến cho cô tình yêu và thương tổn, đều là bước đệm để cô và anh gặp gỡ nhau sao? Đột nhiên, cô lại cảm thấy có chút khổ sở, đời này đã nhất định cùng với một người bên nhau, vậy thì cứ thẳng tắp mà tới, sao lại phải biến thành gấp gấp khúc khúc như vậy?

Chẳng lẽ yêu một người khác là có thể quên đi mọi chuyện lúc trước, từ nay về sau, liền vui vẻ hạnh phúc?

Vậy thì vì sao, giờ phút này nhắc tới cái tên ‘Biên Thành’, lòng của cô còn đau như dao cắt?

Cô chỉ có một cái chìa khóa, muốn đưa cho anh cũng phải để ngày mai ra ngoài làm thêm một cái. Hai người buổi tối đều phải đọc sách, anh về nhà của anh, khoảng hai giờ sau, anh nấu bữa khuya, hai người ăn xong lại nghỉ ngơi.

Tâm tình có chút bấp bênh, làm sao có thể đọc sách. Cô dẹp gọn gàng quần áo trên sô pha, sắp xếp phân loại mớ sách đang tán loạn, xong vào phòng ngủ lấy áo ngủ đi tắm, ánh mắt thoáng nhìn, đến trên giường, cô giật mình đứng lại một bên.

Lúc dọn nhà vào, đi mua sắm đồ đạc, vốn nguyên bộ đồ giường ngủ, gối nằm đều là hai cái, cô cố chấp chỉ muốn mua một cái, làm nhân viên bán hàng dở khóc dở cười. “Cô à, dù chưa kết hôn, ở trên giường để hai cái gối cũng không vấn đề gì, cô có thể làm gối ôm, cũng có thể làm cái đệm, đều được. Cho dù cô không cần, nhưng vẫn phải trả tiền hai cái.”

Cô trả tiền hai cái, nhưng chỉ lấy một cái gối.

Cô cảm thấy trên giường bày hai cái gối, giống như chuẩn bị đem một nửa giường chia cho một người khác. Cô cũng không biết mình đang bảo vệ cái gì, chỉ là cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

Trên giường Hạ Dịch Dương đã có hai cái gối, vào cái đêm không khống chế được đó, cô không nằm trên gối, mà là gối đầu lên khuỷu tay anh.

Tóc gội từ hôm kia, lúc tắm rửa, cô cũng gội đầu luôn. Quấn tóc lên đi ra ngoài, cô ngồi vắt chân trên sô pha gọi điện thoại cho Ngả Lỵ.

Ngả Lỵ có thói quen khi ngủ sẽ tắt máy. Nếu gọi được, chứng minh còn có thể quấy rầy.

“Ai đó?” Ngả Lỵ hừ hừ có vẻ kỳ quái.

“Cậu hy vọng mình là ai nào?”

“Nha bộ muội, nói cho cậu biết, hai ngày nay mình làm cái gì cũng không yên lòng, đến bây giờ còn không nghĩ ra, cậu và Hạ Dịch Dương làm sao có thể dính líu tới nhau? Anh… Anh ta không phải cùng với cái người hợp tác Kha An Di có tình yêu cuồng nhiệt sao? Cậu sao lại thành hàng xóm của anh ta, rồi sau đó lại lên giường của anh ta. Cuối cùng là diễn bao nhiêu?”

“Quản nhiều làm gì, cậu thừa nhận sự thật là tốt rồi.”

“Phải không? Sự thật là vì để loại bỏ hiểu lầm của bà sếp nhà cậu, cậu lấy mình làm tấm chắn, lại đem chân mệnh thiên tử thật sự cất giấu đi. Anh ta cũng không phải ngôi sao thần tượng gì, có cần phải như vậy không? Hay là cậu không muốn ở trước mặt những người khác thừa nhận quan hệ nam nữ của hai người?” Sau khi nói dối trong điện thoại trước mặt Thôi Linh, bị Ngả Lỵ truy hỏi, Diệp Phong đã đến Thành Đô radio làm việc, bao gồm cả việc Thôi Linh ghen tuông, từ đầu đến cuối kể hết toàn bộ.

“Đúng vậy, mình chuẩn bị một chân đạp mấy chiếc thuyền mà!” Diệp Phong thấy hơi hối hận vì đã gọi cho Ngả Lỵ, trong lòng như có ngọn lửa vô danh, vù vù bốc thẳng lên trên.

“Cậu không phải là người như vậy, nhưng mà…” Ngả Lỵ thở dài một hơi, “Quên đi, không nói nữa. Sớm tắm rửa rồi ngủ đi, Hạ Dịch Dương đã nói thứ Bảy mời mình ăn cơm, nhắc anh ta đừng có quên đó.”

Cô cơ hồ là chán nản cúp máy. Hạ Dịch Dương vào đến, thấy cô ngồi ngơ ngác.

Bữa ăn khuya cũng không ăn được mấy đũa, “Mệt lắm sao?” Anh sờ sờ đầu cô, tóc còn rất ẩm ướt!

“Có một chút.”

“Ngày mai buổi tối còn phải thu tiết mục mà!”

“Ngày mai là do chuyên gia giải đáp đề tài tình cảm, không cần thu trực tiếp, trước buổi chiều có thể xong.”

“Hôm đó không còn việc gì khác chứ?”

“Có, chiều mai ở Thủy lập phương có cuộc thi nhảy cầu thế giới, còn có nhiều tiết mục biểu diễn bơi nghệ thuật của Nga, radio sẽ đi tiếp sóng, em cùng người dẫn chương trình thể dục sẽ đi xem.”

“Uh,” anh muốn nói gì đó, con ngươi chậm rãi đảo qua một vòng, cuối cùng chỉ cười cười vẻ thần bí.

***

Sự kiện Kha An Di ngáp quả nhiên khiến cho trên mạng internet xôn xao một trận thật lớn, đoạn phim đó bị cư dân mạng điên cuồng đăng lên, may mắn là, đa số cư dân mạng bình luận rất đúng trọng điểm, đều cho rằng biên tập viên tin tức cũng không phải thượng thần ngồi ở ngôi cao, áp lực thu hình trực tiếp lớn như vậy, ngẫu nhiên phạm một sai lầm nhỏ là có thể tha thứ.

Tổ tin tức thở phào nhẹ nhỏm, nhưng lãnh đạo đài vẫn rất nghiêm khắc. Kha An Di ngừng lên sóng tin tức hai tuần, tạm thời làm công việc thu âm hậu đài, cũng vừa vặn điều tiết cảm xúc. Hai người cùng hợp tác, Hạ Dịch Dương cũng vất vả không kém, cấp trên tạm thời sắp xếp công việc của anh chủ yếu chuyển sang ‘Có hẹn với nhân vật nổi tiếng’.

Kha An Di rõ ràng là bị suy sụp, một người bình thường luôn cười cười nói nói đột nhiên trở nên im lặng, suốt ngày mặt mày u ám, thu âm xong, liền một mình đứng lặng một bên, suy nghĩ xuất thần. Ai nói chuyện với cô, cô đều bị giật mình, hơn nửa ngày mới trả lời lại.

Cuộc đời cô từ nhỏ đến lớn luôn luôn thuận buồm xuôi gió, đây là lần đầu tiên cô gặp phải đả kích, lần đầu vấp phải lại là chuyện lớn như vậy. Người khác không biết thật sự trong lòng cô còn có một nỗi chua sót khác.

Cô u oán liếc nhìn Hạ Dịch Dương, anh đóng laptop lại rồi xách đi, sải bước đi ra ngoài, cũng không quan tâm quay nhìn cô lấy một cái.

Mấy kỳ ‘Có hẹn với nhân vật nổi tiếng’ đều thu cùng một lúc, Hạ Dịch Dương thật sự phải chuẩn bị rất nhiều tư liệu, may mắn ở đài có phòng lưu trữ sách báo, các loại tư liệu đều có, nhưng phải tốn công đi tìm.

Người tìm kiếm tài liệu rất nhiều, bình thường rất hiếm khi chạm mặt người chủ trì của các kênh khác, đến chỗ này có thể thường xuyên gặp được. Hạ Dịch Dương muốn tìm một đoạn phim tư liệu có liên quan đến quốc phòng vào năm 2004, anh tìm đến kệ của năm 2004, nhìn thấy phía trước đã có một người đang đứng, là đạo diễn của ‘Chào buổi sáng’, ở CCTV có thể xem là thuộc hàng nguyên lão, tóc hoa râm, đôi mắt sáng ngời tinh tường.

Anh gật đầu chào hỏi, nhìn thấy đạo diễn cầm trong tay một cuộn phim cũ, “Sao vậy, phải làm một tiết mục hoài cổ sao?”

“Tiết mục ‘Chào buổi sáng’ phát sóng tròn sáu năm rồi, phải chuẩn bị xem lại.” Đạo diễn nói.

‘Chào buổi sáng’ là tiết mục cùng với ‘Tin tức buổi chiều’ của kênh tin tức ở CCTV có số khán giả cao nhất, có thể nói là tương đồng. Tiết mục buổi sáng có vẻ thoải mái, là một ngày mới vui vẻ bắt đầu, những bà nội trợ đặc biệt yêu thích, người đi làm lúc ăn điểm tâm cũng có thể xem, nội dung tiết mục cũng bao hàm toàn diện, có tin tức, tập thể hình, du lịch, làm đẹp.

“Thời gian qua thật nhanh!” Hạ Dịch Dương cười nói, “Tôi từng đọc được một tin, khi tiết mục vừa phát sóng, được đánh giá là cơn gió xuân tươi mát thổi vào CCTV, làm người ta yêu thích.”

“Đúng vậy, lúc ấy có can đảm đổi mới, ngay cả biên tập cũng chọn gương mặt mới.” Đạo diễn chỉ vào cuốn phim trong tay chép miệng, “Nếu do cô ấy đảm nhận, có thể còn tốt hơn. Cô bé đó thật sự rất xinh đẹp, cười rộ lên ánh mắt giống như mảnh trăng non, miệng lưỡi cũng đặc biệt lanh lợi.”

“Sao? Vậy biên tập hiện giờ là?”

“Là người dự phòng thứ hai được đẩy lên thay.”

“Người thứ nhất đâu?” Hạ Dịch Dương thật sự sửng sốt, người nào lại có thể từ bỏ một cơ hội tốt như vậy?

“Đột ngột hủy bỏ, hợp đồng cũng ký rồi, cuối cùng lại đổi ý, nếu không có chủ nhiệm Ngô Phong biện hộ thay, tôi đã muốn khởi kiện rồi

“Chủ nhiệm Ngô Phong?”

“Uh, dường như là bạn tốt của cô bé đó, hiện tại cũng không biết đi đâu, chỉ là tùy hứng một chút, những điều kiện khác thật sự rất tốt. Đáng tiếc!”

“Tôi có thể xem cuộn phim đó không?” Hạ Dịch Dương hỏi.

“Cầm xem đi, đây là tiết mục ‘Chào buổi sáng’ thu thử một kỳ, là do cô bé đó chủ trì.” Đạo diễn đem cuộn phim đưa cho Hạ Dịch Dương.

Trong phòng lưu trữ còn có đầu xem phim, chậm rãi đẩy mạnh cuộn băng vào, trên màn hình hoa tuyết nhấp nháy, đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, ngay sau đó lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Chào quý vị khán giả, buổi sáng tốt lành! Tôi là Diệp Phong, hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh rất đẹp, chỗ quý vị thế nào? Đang mưa, hay là trời âm u? Đều không sao cả, bởi vì chúng ta sẽ cùng mở ra một tờ giấy trắng tinh. Bắt đầu một ngày mới, trước tiên chúng ta hãy xem các nơi trên thế giới đã xảy ra những việc gì…”

Khi đó cô so với hiện giờ hơi béo một chút, nhìn ra được vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con, ở trước màn ảnh còn có một chút không được tự nhiên, nhưng bộ dáng mỉm cười của cô, ngữ điệu nhẹ nhàng thanh thúy, nhìn thấy gì, nghe được ai, không tự chủ được đều bộc lộ ra tâm trạng.

Thì ra cô đã sớm có thể thực hiện ước mơ của cô.

Anh phải thừa nhận lời đạo diễn nói rất đúng, tiết mục buổi sáng giống như vì cô mà làm theo. Nếu là cô chủ trì, hiện tại cô có thể đã là một ngôi sao sáng giá nhất CCTV.

Cô lại từ bỏ tất cả, bởi vì đã không còn tình yêu của Biên Thành, tất cả những thứ này sẽ không có ý nghĩa gì? Ở trong lòng cô, tình yêu vượt lên tất cả s

Cô chưa từng nhắc đến chuyện này với anh, không chỉ là một chuyện này, rất nhiều rất nhiều chuyện liên quan đến cô, cô đều không có nói đến. Là do cô cho rằng không cần thiết hay là chưa đến thời điểm, hay là không muốn? Anh không muốn bản thân nghĩ quá nhiều, nhưng tâm tình đột nhiên ảm đạm.

Cô đã sớm quen biết Ngô Phong, mỗi khi anh nhắc tới chuyện công tác, cô chỉ lắng nghe, rất ít lên tiếng.

Cô đề phòng anh sao?

***

“Đạo diễn Giang, anh đã nói để dành vé cho em, vì sao giờ lại không có?” Anh trợ lý đạo diễn gấp đến độ chà xát tay, “Còn có một giờ nữa là bắt đầu rồi, anh bảo em làm sao kiếm được vé đây? Em còn muốn nhìn mặt bạn của biên tập Hạ mà!”

“Tôi để tất cả vé ở chỗ này, không biết ai đã lấy nhiều hơn.” Giang Nhất Thụ nhún nhún vai.

“Bạn tôi không đi, chỗ tôi còn lại một vé.” Hạ Dịch Dương chen vào nói.

“Không đi sao?” Vài người đồng loạt hỏi.

Hạ Dịch Dương cười cười, “Cô ấy bận việc khác.” Bất quá, vẫn có thể gặp được.

“A! Chuyện này cũng quá sức đả kích người ta.” Trợ lý đạo diễn dài mặt ra.

“Vậy cậu còn lấy vé không?”

“Không cần, em không thích xem nhảy cầu, không cần.”

“Không cần thì cho tôi đi, tôi cũng muốn đi xem.” Kha An Di vẫn đang trầm mặc đột nhiên nói.

Hạ Dịch Dương nhấc môi cười, đem vé đưa cho cô, “Đi thả lỏng một chút cũng tốt.”

“Em không có lái xe, có thể ngồi xe của anh không?”

“Được! Còn có ai muốn đi nhờ xe?” Hạ Dịch Dương hỏi.

Không ai lên tiếng trả lời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương