Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 23: Không thể xóa đi ký ức (Hạ)

“Em phụ một tháng tiền thuê nhà, ở nhờ một tuần, có thể không?” Cô đứng phía dưới bậc thang, ngưỡng mặt hỏi người đứng trên cô hai cái bậc thang. “Anh cũng biết, trong học viện hiện tại hoàn cảnh thực ầm ỹ, em không thể tập trung mà viết luận văn tốt được… Em sẽ tuyệt đối im lặng, sẽ không quấy rầy đến anh.”

Dưới lầu, cái máy trộn bê tông bắt đầu quay, tiếng động ầm ầm vang lên cơ hồ át luôn tiếng của cô. Lý do của cô tệ đến cỡ nào, cô nghe xong còn cảm thấy gượng gạo.

Cô thật sự không biết bây giờ còn có thể đi đâu, ở lại học viện, mỗi ngày nhất định sẽ nhìn thấy Biên Thành cùng Hứa Mạn Mạn ra vào có đôi, còn phải nhận lấy sự đồng tình an ủi của những người khác, còn nếu cuốn gói về, buông tha cho cái bằng cử nhân đã học suốt bốn năm, chỉ sợ Tô Hiểu Sầm sẽ rống từ Thanh Đài thẳng đến Bắc Kinh. Mà nhà Ngô Phong càng không thể đến được, cô chuẩn bị rút lui không vào CCTV nữa, làm sao còn mặt mũi nào đối mặt với Ngô Phong. Cùng thi đậu vào học viện Bắc Kinh với cô cũng có mấy người bạn thời trung học, nhưng mà cô yêu sớm, mỗi ngày đều dính theo Biên Thành, thấy sắc quên bạn, đã lâu không liên hệ, nên bây giờ cũng không thể đến ở nhờ. Cuối cùng dường như chỉ có cái nhà xưởng cũ kỹ này có thể dung chứa cô, giúp cô trốn tránh. Tuy rằng có hơi đường đột, nhưng ngày hôm qua cô chật vật thế nào cũng đã bị Hạ Dịch Dương nhìn thấy hết, mất mặt thêm lần nữa cũng có sao.

“Mau giúp em mở cửa, em không buông tay ra được.” Cô lẩm bẩm, đầu cúi thấp xuống, anh có chút buồn cười, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy ngọt ngào như vậy, ánh mắt rất nhanh xẹt qua một tia say đắm, lúc cô ngẩng đầu lên, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.

Chìa khóa nằm trong ba lô của anh, lục một hồi, mới tìm được. Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh cửa, giống như người khách rụt rè, chờ chủ nhà dẫn vào, mới dám ngồi xuống.

Anh đặt chậu lô hội và một cái túi giấy trên tay xuống. Cô nhìn thấy bên trong có cải bẹ xanh, còn có dưa chuột, cà chua, bánh mì… và hai gói khoai tây chiên.

Cô hơi ngạc nhiên vì nhìn anh không giống như người thích ăn quà vặt.

“Lúc em đọc sách thích ăn vặt.” Anh dọn dẹp máy tính trên bàn đến bên cạnh giường, dành ra một chỗ để đồ của cô

“Làm sao anh biết?”

“Trong thư viện im lặng như vậy, em không biết em ăn khoai chiên tiếng vang lớn cỡ nào sao.”

Cô xấu hổ đến cổ cũng đỏ hồng, “Em… cũng chưa từng để ý.”

“Em đọc sách rất chăm chú.” Anh cười.

“Em từ nhỏ đã như vậy… Có khi đi học cũng ăn vụng bánh quy, cho nên răng hàm rất xấu.”

Anh nhớ tới bộ niềng răng của cô, liền cười.

Thật ra, một nam một nữ ở chung một phòng có rất nhiều điều bất tiện.

Cơm chiều là do anh nấu, vẫn là mì gói, bất quá đổi thành ăn kèm với cà chua. Một bữa cơm xong xuôi, hai người từ trong ra ngoài đều thấm ướt mồ hôi, hai cây quạt cũng không có tác dụng gì. Công trường có rất nhiều muỗi, không thể không đốt nhang muỗi. Mùi nhang quá nồng, làm đầu óc cháng váng. Anh giúp cô đun nước ấm, để cho cô tắm ở trong phòng, còn anh ra bên ngoài cạnh bể nước tùy tiện xối vài cái.

Cô ôm áo ngủ của mình, nghe tiếng nước ào ào bên ngoài, chán nản cắn môi. Cô chỉ lo cho mình có nơi trốn tránh, không hề nghĩ sẽ mang phiền phức đến cho người khác. Cô còn nghĩ đến Biên Thành và Hứa Mạn Mạn hiện giờ chắc đang ngồi trong phòng mát mẻ, nói chuyện nghe nhạc, lòng càng thêm bi thương, nước mắt lập tức không ngăn được mà chảy xuống.

Anh biết cô vừa mới khóc, tuy rằng lúc anh đi vào, cô đã lau khô nước mắt, nhưng mắt và mũi đỏ bừng làm cô không thể giấu được.

Trong phòng không có dây mạng, hai người chỉ có thể viết luận văn ở trên laptop. Luận văn của Diệp Phong có đề mục là ‘Ngôn ngữ cơ thể trong việc tạo ra ý nghĩaới cho ngành phát thanh’, viết đã gần xong, hiện giờ chỉ còn sửa lại vài chỗ. Luận văn của Hạ Dịch Dương chỉ mới được cái đề cương, tư liệu chiếm hơn phân nửa bàn.

Cô không có cách nào tịnh tâm đi sửa luận văn, gõ chưa được mấy chữ, mắt lại nhòe lên vì nước mắt. Cô giả bộ nóng nực, cầm khăn mặt đi ra bể nước rửa mặt. Bể nước nằm ở cua quẹo đầu cầu thang, nằm lộ thiên, bậc thang bị mưa tạt trơn trợt, cô đi xuống rất cẩn thận mà còn thiếu chút nữa bị trượt chân.

Thời tiết thì khó chịu, tâm tình cô thì trước nay cũng chưa từng u ám như vậy, rõ ràng đã muốn né tránh Biên Thành, vậy mà vẫn là cảm thấy mọi thứ trong không khí đều có liên quan với anh. Mưa bụi lất phất bay vào mặt, cô cắn răng, nước mắt lặng lẽ chảy dài.

“Diệp Phong?” Hạ Dịch Dương từ trong phòng đi ra.

“Ở đây!” Cô cất tiếng nghèn nghẹn.

Anh vắt khăn, đưa cho cô. Cô kỳ cọ lung tung lên mặt, ngại ngùng nói: “Trong phòng buồn, em ra đây hít thở không khí. Anh đi vào viết luận văn đi!”

“Đêm dài rất! Chút nữa viết cũng không muộn.” Anh do dự một chút, đưa tay giữ chặt tay cô. Hai người không vể phòng, đứng trên hành lang nhìn sang công trường đèn đuốc sáng trưng.

“Nghe nói nơi này sẽ xây dựng thành một khu căn hộ cao cấp, có trên hai mươi tầng.” Anh nói.

Cô gật gật đầu, “Chỗ này cách CCTV không bao xa, sau này nếu ở đây mà đi làm thật sự là rất thuận tiện.”

Anh nghiêng người nhìn cô, “Em muốn vào CCTV?”

Cô sâu kín lắc lắc đầu, “Ước mơ trước kia mà thôi. Ở lại Bắc Kinh, vào CCTV trở thành người dẫn ch nổi tiếng, anh ấy… làm biên tập viên tin tức, sau đó… ước mơ này thực sự không thực tế, đúng không! Anh thì sao, vì sao phải về Tứ Xuyên dạy học?”

“Vào Quảng viện chẳng qua là chuyện tình cờ mà thôi, anh theo một bạn học đi phỏng vấn, hai chúng tôi đều thông qua, nhưng kết quả thi văn hóa của người bạn học đó lại trượt. Anh chuẩn bị từ bỏ việc vào Quảng viện, nhưng thầy giáo tuyển sinh tìm đến nhà anh, nói sẽ cung cấp cho anh học bổng đặc biệt, rồi anh đến đây, nhưng cuối cùng anh vẫn làm cho người thầy đó thất vọng. Về Tứ Xuyên học, sau khi tốt nghiệp có thể ở quê hương làm giáo viên dạy toán trung học, có thể chăm sóc cho mẹ và em gái anh. Ba anh đã qua đời từ sớm.”

“Uhm!” Cô biết gia cảnh nhà anh rất khó khăn, để theo học ngành phát thanh là phải phi thường cố gắng. Con người, thực tế một chút vẫn tốt hơn, lên kế hoạch trước quá sớm, một khi không thể thực hiện được, sẽ có nhiều mất mát. Giống như cô, mới mười chín tuổi, đã lên xong kế hoạch cho cả cuộc đời, giờ cô mới biết bản thân mình ngây thơ biết bao nhiêu.

“Em sau này dự định thế nào?”

“Em?” Cô tự giễu nhếch mép cười, “Lấy được bằng cấp rồi, em sẽ tính tiếp.”

“Diệp Phong…” Anh đột nhiên gọi tên cô.

Cô quay đầu nhìn anh.

Anh thản nhiên cười cười, “Không có gì, vào nhà đi đã!”

Anh nhường giường cho cô, rồi trải chiếu nằm trên mặt đất. Anh thật sự không cách nào ngủ được, nên ngồi viết luận văn cho đến rạng sáng. Lúc nằm xuống thấy cô ở trên giường xoay người, còn nghe được cô nhỏ giọng nức nở.

***

Tin tức cô và Biên Thành chia tay cuối cùng vẫn không dấu được, Ngả Lỵ nổi trận lôi đình nói muốn đi tìm Biên Thành tính sổ, bị cô ngăn lại. “Nếu có thể tính toán rõ ràng, Biên Thành có thể quay về thì sao, mình đã sớm quên rồi! Đừng để mình trở thành trò cười trong học viện, được không?”

Lúc đó Ngả Lỵ đã đồng ý với cô, nhưng đến giờ cơm trưa, đột nhiên cô ấy bưng lên một bát canh, tạt thẳng vào người Biên Thành, còn úp cả bát lên đầu anh ta, rồi nghênh ngang bỏ đi.

Hứa Mạn Mạn nhảy dựng lên muốn gây với Ngả Lỵ, Biên Thành kéo cô ta lại, chậm rãi nói: “Đi tắm là sạch thôi, không cần thiết vì việc nhỏ nhặt này mà thất thố.”

Anh ta ngay cả mấy cọng rau trên người cũng không phủi, không coi ai ra gì nắm tay Hứa Mạn Mạn, tao nhã rời đi dưới cái nhìn trân trối nghẹn họng của mọi người.

Chỗ cô ngồi cách bàn bọn họ không xa, từ đầu đến cuối, anh ta cũng không ngó cô một cái.

Luận văn của cô đã đóng tập hoàn chỉnh, cũng đã đưa giáo sư xem qua, không có vấn đề gì, cô chỉ chờ tới ngày đội áo mũ cử nhân nữa thôi. Hạ Dịch Dương chuẩn bị công tác đầy đủ, luận văn viết cũng rất nhanh.

Sau mấy ngày mưa dầm liên tục, trời lại trong xanh. Trong phòng nóng như lò xông hơi, công trường đang chạy tiến độ, tiếng ồn của máy móc làm cho người ta không có biện pháp đi vào giấc ngủ. Cô lấy ghế dựa ra hành lang ngồi ngắm sao.

Cô bị sụt cân đáng kể, thân mình gầy yếu, có thể nhìn thấy mấy cái xương sườn chìa ra.

“Em cũng tin chuyện nguyện ước dưới sao băng hả?” Anh cho cô quả dưa đã rửa sạch, cầm theo chai nước khoáng từ trong phòng ra.

“Nếu ước nguyện thực sự linh nghiệm, thì có hạn hán cũng không cần tuyệt vọng rồi?”

“Nhưng cũng cần phải có một cái nguyện vọng, như vậy phấn đấu mới không thấy mờ mịt. Có mệt cũng vui vẻ.” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như có rất nhiều điều muốn nói.

Cô không nhìn lại anh.

Ngày anh đem bài luận văn nộp cho giáo sư, hai người hẹn đợi ở cổng Quảng viện rồi cùng về nhà. Anh đợi tới trời tối, cũng không gặp cô, bối rối trở về nhà.

Cô tay ôm hai túi giấy lớn, ngồi trên bậc thềm chờ anh.

“Đi đâu vậy?” Anh lau đi mồ hôi trên trán, che giấu sự hoảng hốt của mình.

“Đi đến bưu điện, đem hành lý ký gửi trước, sau đó đi thăm một người chú.” Hôm nay, cô áy náy đến xin Ngô Phong hủy bỏ hợp đồng giữa cô và CCTV, cô quyết định rời khỏi Bắc Kinh. Về sau, tự cô một mình đi tiếp, không còn liên quan gì đến Biên Thành nữa. “Sau đó nữa, em đi mua chút thức ăn, chúc mừng luận văn của anh được thông qua.”

Cô dương dương tự đắc giơ giơ túi giấy trong tay, bên trong có món ăn, còn có rượu nữa.

Khóe môi cô cười khẽ cong lên, ánh mắt xinh đẹp lưu chuyển không ngừng, nhưng anh nhìn thấy lòng bất chợt nặng nề.

Cô phải đi rồi.

Hiện tại mới cảm thấy đêm thực ngắn, thời gian trôi quá nhanh, trong lòng anh nảy lên chua xót khôn cùng.

Một tuần nay, giống như là trộm được, anh chưa từng vui như vậy, mỗi ngày cùng cô về nhà, nấu cơm cho cô, nghe cô nói chuyện. Ban đêm, cô đã ngưng không còn khóc nữa, nhưng thường xuyên ngồi ngơ ngác.

Anh cố ý từ từ nhắm mắt lại, để cho cô tưởng anh đã ngủ say. Lúc sắp hừng ‘Đinh’, cô không chống đỡ nổi nữa, mới ngủ một chút. Anh ngồi dậy, cho phép chính mình tới gần cô, gần đến nổi có thể đếm được từng sợi trên hàng mi cong cong thật dài của cô.

Ở một nơi nào đó trong anh, có một loại tình cảm xa lạ mà thần bí, giống như cỏ dại sau cơn mưa, sinh sôi nảy nở không cách nào khống chế được.

Bữa cơm tối hai người ăn thực trầm lặng, rượu cũng chưa khui, cô giành đi rửa bát đũa, còn xẻ nửa quả dưa hấu.

“Trong laptop của em có một bộ phim điện ảnh, chúng ta cùng xem đi!” Cô nói.

Anh cười cười.

Tom Hanks và Meg Ryan cùng đóng vai chính trong phim ‘You've Got Mail’, đây là bộ phim kế tiếp mà hai người hợp tác sau phim ‘Sleepless in Seattle’, thể loại hài lãng mạn, rất ấm áp.

Hanks tuy không đẹp trai, nhưng đôi mắt dường như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ. “Tuy rằng anh ta diễn vai chính rất nhiều phim, em cũng chỉ thích nhất bộ này.” Cô chỉ vào màn hình nói.

Anh không trả lời, cô xoay người nhìn anh.

“Diệp Phong,” anh hít sâu một hơi, trên trán đổ một tầng một hôi, đầu ngón tay đang run rẩy, “Ước mơ kia chỉ có thể cùng với anh ta thực hiện thôi sao?”

Lòng của cô bùm một tiếng rối loạn.

“Anh… Hôm nay anh đã đến nhà của giáo sư, xin ông ấy giúp anh hỏi thăm CCTV có cần tuyển biên đạo hoặc là phóng viên ngoại cảnh hay không, anh… không trở về Tứ Xuyên, anh muốn ở lại Bắc Kinh. Em cũng đừng đi!” Hắn dùng lực nắm tay cô.

“Hạ Dịch Dương…” Cô chỉ cảm thấy hơi hơi hoa mắt, haóng lên một chút.

“Thực hiện một cái ước mơ tuy rằng khó, nhưng chắc chắn có thể đạt tới.” Anh thực sự bối rối, nhưng ánh mắt nhìn cô rất kiên định. “Tin tưởng anh!”

“Vì sao?”

“Chính là muốn ích kỷ một chút, vì chính mình.” Ánh mắt của anh nóng kinh người.

Cô nhất thời hoảng sợ, cái gì cũng nói không nên lời.

Ngày làm lễ tốt nghiệp, các sinh viên vây quanh khắp nơi chụp ảnh lưu niệm, Biên Thành và Hứa Mạn Mạn chỉ chụp chung một tấm tập thể rồi về. Tối nay, Biên Thành trở thành biên tập viên thực tập, lần đầu tiên thực hiện bản tin buổi chiều của đài truyền hình Bắc Kinh, bọn họ phải về đài để chuẩn bị.

Nhìn bóng dáng bọn họ sóng vai đi bên nhau, lòng của cô đau đớn, thân người không đứng thẳng nổi.

Tối hôm đó, các nữ sinh thực điên cuồng, cô và Ngả Lỵ uống rất nhiều rượu. Ngả Lỵ khóc, cô cũng khóc. Ngả Lỵ như thế nào về ký túc xá, cô cũng không biết, cô gắng giữ tỉnh táo về tới nhà trọ.

Đêm nay hình như không thấy Hạ Dịch Dương?

Hạ Dịch Dương đang hút thuốc, tư thế thực không thuần thục, hút mấy ngụm liền bị sặc ho khù khụ.

“Em đã về rồi đây!” Mặt cô đỏ hồng nhìn anh tươi cười.

Anh cau mày tiến đến đỡ cô, cô đột nhiên xà vào trong lòng anh. Đêm nay ngoài công trường phá lệ nghỉ ngơi, tất cả đèn đều tắt, yên tĩnh đến nỗi dường như ngay cả mạch đập cũng có thể nghe thấy.

“Anh đi nấu nước cho em, em tắm trước đi.” ả người của cô nóng bỏng, hơi thở toàn là mùi rượu.

“Không tắm!” Cô không biết xấu hổ ở trong lòng anh xoay tới xoay lui, đầu bỗng nhiên nghiêng qua, ngây thơ hỏi: “Em và Hứa Mạn Mạn, ai xinh đẹp hơn?”

Anh không nói lời nào, vẻ mặt cứng nhắc.

“A, thì ra anh cũng thích cô ta! Ha ha, cho nên người như em không đáng được người khác quý trọng.” Cô giống như rất buồn khổ, đầu chậm rãi cúi thấp.

“Em đồng ý để cho anh quý trọng em sao?” Anh thở dài.

Cô nặng nề gật gật đầu, “Em nguyện ý! Nhưng mà anh phải đáp ứng em, từ giờ trở đi, chỉ cho phép anh yêu một mình em, phải cưng chiều em, không thể gạt em, mỗi một chuyện đồng ý với em đều phải làm được, mỗi một câu nói với em đều phải thật tình, không được khi dễ em, mắng em, phải tin tưởng em, người khác khi dễ em, anh phải bênh vực em, em vui vẻ, anh sẽ cùng em vui vẻ, em không vui, anh phải dỗ ngọt em, mãi mãi phải cảm thấy em là xinh đẹp nhất, nằm mơ cũng phải thấy em, ở trong lòng anh chỉ có em, vậy là được rồi!”

Lời thoại trong ‘Sư tử Hà ‘Đinh’’, cô thật sự rất quen thuộc, nói xong, vẻ mặt khiêu khích lại còn châm chọc nhìn anh.

Vẻ mặt này, lại làm cho anh đau lòng đến thế.

Anh lúng túng, thậm chí còn hơi chút ngại ngùng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của cô. Có mấy lần, anh va vào răng của cô, cô đau rít lên, nhưng không có đẩy anh ra.

Không có ai chủ động, cũng không có ai ngụ ý, có lẽ là do thời tiết quá nóng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, có lẽ là do ai đó nóng lòng muốn xác định, có lẽ là đêm mùa hạ quá mức tĩnh lặng, có lẽ do cô đã chống đỡ quá lâu, muốn tìm một bờ vai rộng lớn để nghỉ ngơi

Cô đang run rẩy, anh cũng không thể tự nhiên. Khi cơn đau xuyên thấu cơ thể đột ngột kéo tới, cô thất thanh thở nhẹ, anh cúi đầu, hôn lên giọt nước mắt trên khóe mi cô.

Đêm nay, cô ngủ thật sự sâu, anh lại chong mắt đến hừng ‘Đinh’.

Sáng sớm thức dậy, cô không dám đối mặt với anh. Trong lúc đánh răng, cô nhìn thấy giấy gọi nhập học ở Tứ Xuyên bị xé thành mảnh nhỏ trong giỏ rác.

Anh đi tìm việc không mấy thuận lợi, nhưng anh dường như rất tự tin. Một lần anh kể cho cô nghe chuyện thú vị nhìn thấy trên xe buýt, còn bảo cô làm người phỏng vấn, anh thì ngồi ở trước mặt cô, biên tập tin tức, chủ trì tiết mục, viết bản thảo, đều theo gợi ý của cô.

***

Ngày thứ ba sau khi tốt nghiệp, Tô Hiểu Sầm đến Bắc Kinh đón cô về Thanh Đài, cô ở bên ngoài dùng cơm. Buổi tối, cô nói với mẹ muốn đi chào từ biệt Ngả Lỵ, nên ở lại bên kia.

Anh không biết cô đi đâu, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, lúc nhìn thấy cô, chỉ biết gắt gao ôm chặt, giống như vừa tìm được báu vật bị thất lạc.

Giường chật chội, hai người chỉ có thể nằm cùng một chỗ. Anh để một tay cho cô gối đầu, còn tay kia vòng ôm lấy cô từ phía sau.

Cô ngủ rất nhẹ, ngay cả tiếng ngáy cũng không có.

“Diệp Phong, hôm nay anh xem được một căn phòng, hoàn cảnh tốt hơn so với nơi này, chúng ta qua vài ngày nữa chuyển đến nơi đó, được không?” Anh ở bên tai cô nói thầm.

Cô như là ngủ say, không có lên tiếng.

giáo sư gọi điện cho anh, nói ở CCTV tuyển nhân viên làm việc tạm thời, anh đã gửi lý lịch qua rồi.”

Cô đột nhiên xoay người lại, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng ‘n’ một tiếng.

Anh hôn hôn lên trán cô, vui vẻ chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm tỉnh lại, Diệp Phong không ở trong phòng. Anh nghĩ là cô đi rửa mặt, đợi một lát, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Anh nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện quần áo của cô hoàn toàn không thấy.

Trên bàn có hai tờ giấy, một cái là giấy báo nhập học đã được dán lại, cái kia là tin nhắn lại của cô.

“Mấy ngày nay làm phiền anh, cám ơn!”

Bình thản như làn gió, cô cứ như vậy đem chuyện xảy ra trong mười ngày nay tóm gọn trong một câu.

Điện thoại của cô không thể liên lạc, những người quen biết cô cũng không có tin tức gì, giáo sư nói cô là người Thanh Đài. Vé xe đến Thanh Đài một vòng một tiếng đều đã bán hết, anh mua vé đứng, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, rạng sáng bốn giờ đến Thanh Đài, tìm được địa chỉ cô điền trong hồ sơ sinh viên.

Nơi đó cũng là một khu công trường, không còn sót lại chút dấu vết nào trước kia.

Thời điểm cha anh qua đời, anh cũng chỉ đỏ hốc mắt. Mà giờ phút này, đứng trong bóng tối trước bình minh, anh lặng lẽ rơi lệ.

Một lần nữa nghe được tin tức của cô, là khi đến họp lớp, Ngả Lỵ nói cô đi New Zealand lưu học.

Anh vẫn là vào CCTV, từ ngày làm nhân viên tạm thời cho tới hôm nay trở thành biên tập viên tin tức. Ngôi nhà trọ trước kia bị phá bỏ, anh phải rời đi nơi khác. Sau này khi khu căn hộ mới bắt đầu giao dịch bán ra, anh cũng mua một căn, ngày anh dọn vào, bồn lô hội kia cũng theo tới đây.

Thời gian công tác của anh và người khác tương đối khác nhau, ở đây đã hơn một năm, anh cũng không biết hàng xóm nào. Nhà bên cạnh hình như là để cho thuê, mới mấy tháng liền có tiếng động ầm ầm, giống như có người dọn nhà. Lúc người thuê chuyển đi, anh tình cờ ở trong thang máy gặp được, thầm oán tiền thuê rất đắt.

Chưa được vài ngày, tiếng động ầm ầm lại vang lên. Anh biết lại có người thuê khác dọn vào, anh đứng trên ban công nhìn thấy nhà đối diện phơi quần áo.

Anh thật không ngờ đó là cô.

***

Từ Edinburgh trở về, cô nghĩ cả đời này bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.

Lý do rời đi vốn rất đầy đủ, đến cuối cùng, cô cơ hồ là chạy trối chết, giống như thoát được càng xa mới có thể càng an toàn.

Cô tự dấu kín bản thân mình, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè. Cô không muốn nghe được tin tức của Biên Thành, càng không dám nghe đến tin tức của anh.

Cô không thể giải thích được chuyện phát sinh trong mấy ngày cuối cùng đó, chỉ có thể giống như đà điểu vùi đầu vào trong cát trốn tránh.

Một thoáng trốn tránh đã là bốn năm.

Lúc động đất ở Vấn xuyên, cô đến trung tâm lưu học sinh quyên góp tiền, vô tình nhìn thấy hình ảnh của anh ở trên tivi. Anh đứng trước trường trung học Bắc Xuyên, dùng ngữ điệu ngưng trọng thông báo số người thương vong và mất tích.

Cô nhìn anh không chớp mắt, anh thành thục hơn rất nhiều, ánh mắt sáng ng nhưng cũng nghiêm túc lạnh lùng, lúc mím môi còn nhiều thêm vài nếp nhăn.

Khi kết thúc, anh nói đây là Hạ Dịch Dương, phóng viên Đài Trung Ương đưa tin ở Bắc Xuyên.

Cô bụm miệng, sợ hãi quay đầu bước đi, tưởng như anh có thể ở phía sau nhìn thấy cô.

Cô rời khỏi Auckland, đến Edinburgh làm hướng dẫn viên du lịch, chuyên đón tiếp du khách trong nước sang đây. Công việc đó rất nhẹ nhàng, cảm giác giống như ở trong nước, có thể nghe được ngôn ngữ và những cái tên quen thuộc.

Cô cùng đoàn hướng dẫn du lịch đi tham quan rất vui vẻ, người ta hỏi chuyện cô, cô cũng sẽ thoải mái trả lời.

“Cô là sinh viên tốt nghiệp Quảng viện ra sao?” Quản lý công ty du lịch Hoàn Cầu - Lâu Tình vừa nghe cô nói, ngạc nhiên lắp bắp, “Ông xã của tôi cũng là cựu sinh viên Quảng viện, tên là Giang Nhất Thụ, cô có quen không? Còn có Hạ Dịch Dương cũng ở Quảng viện, cô biết không?”

Cô trợn mắt há hốc miệng, cảm thấy thế giới này sao lại bé nhỏ như vậy!

“Hạ Dịch Dương hiện giờ là biên tập viên tin tức rồi, ở trong nước rất nổi danh. Ai, bất quá, người này có chút hết hy vọng, chỉ yêu thương một người con gái, chờ đợi suốt sáu năm rồi, đến bây giờ vẫn còn độc thân!”

Cô hốt hoảng trở lại nhà trọ, tay chân lạnh lẽo.

Về nước cũng không có lý do gì, khi trả nhà, chú quản lý hỏi cô, cô có trở lại không? Cô cười cười nói đùa, không được, cháu sắp kết hôn.

Nói xong, chính mình cũng thất thần.

Căn hộ cô thuê bây giờ được chọn khi còn ở Edinburgh, tìm thấy ở trên mạng, chủ nhà đã đất nhiều ảnh chụp căn hộ, cô vừa thấy địa chỉ, lại nhìn hình, lập tức liền đặt cọc một năm tiền thuê.

Đây là chính là ý trời sao?

Nhưng là…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương