Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 13: Lỗi của anh

Người ngoài cửa dường như rất kiên nhẫn, lẳng lặng chờ đợi, không có một chút tiếng động nào.

Cô bối rối nhưng vẫn đi trước mở cửa.

Quần áo nhàu nhĩ, trên áo thậm chí còn dính một vết bẩn, mái tóc không được nhà tạo mẫu chăm chút, nghiêng ngã tá

n loạn, vẻ mặt mệt mỏi, môi khô nứt, chỉ có ánh mắt bức người, giống như có thể nhìn thấu linh hồn người khác.

“Hi, anh về rồi đây.” Anh thấy cô hồi lâu không mở miệng nên lên tiếng trước.

Hàng mi dài cong cong chớp chớp vài cái, cái mũi cao cao duyên dáng trong ánh đèn tranh tối tranh sáng khẽ hếch lên. “Nhà anh ở bên kia.” Tiếp theo, cô lại lẩm bẩm một câu, “Mặt em nổi đậu đậu.”

Cô đứng ở ngược sáng, anh đứng đối diện nên nhìn không rõ mặt cô. “Em dời qua đây, để anh xem xem.” Anh đang xách hành lý trong tay vừa nói xong liền thả xuống đá tựa vào cửa.

Cô trừng mắt nhìn anh, ngẩng mặt lên, “Anh xem, có bảy cái.” Tiểu Vệ đã hớn hở trêu cô nói như hình sao bắc đẩ

Anh thật sự xem xét, thực nghiêm gật gật đầu, “Không sai, đúng là bảy cái, là lỗi của anh, tối hôm qua không nên nhắc đậu đậu.”

“Anh còn nói muốn nổi liền nổi trên mặt anh.” Cô thở khì khì làm mặt giận.

“À, có thể đậu đậu không biết anh đi Ngọc Thụ.” Anh nháy mắt ra vẻ biết lỗi.

“Hạ Dịch Dương…” Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Đem chậu lô hội của anh về đi.”

“Em không biết nước lô hội có thể làm giảm bớt đậu đậu sao?” Anh nhíu mày.

Cô hơi há miệng, ánh mắt đảo đảo suy nghĩ, “Có dược hiệu này sao?”

“Có chứ! Anh đi rửa tay giúp em thoa. Khăn mặt ở đâu?”

Tất cả lực chú ý của cô đều dồn vào dược hiệu cây lô hội rồi, căn bản đã quên mất nhà người kia ở ngay đối diện. Cô dẫn anh vào toilet, vừa bước chân vào, cô cắn chặt môi dưới. Căn hộ của cô ngoại trừ Ngả Lỵ, chưa từng có người thứ hai quang lâm quá, cho nên cô cũng chưa từng phải lo lắng thu dọn gì cả. Đồ vật này nọ cứ thế tùy tiện, cứ thế bừa bãi, trên bồn rửa tay chất đầy đồ trang điểm, ở một bên cái tủ âm tường nhỏ là băng vệ sinh và giấy súc, bên dưới là giỏ quần áo dơ có thể thấy được bộ đồ lót chưa giặt.

“Hay là ra nhà bếp rửa đi?” Cô che cái này, lại giấu cái kia, mặt nóng đỏ bừng.

“Không cần đâu.” Anh thản nhiên từ trên tủ lấy xuống một cái khăn mặt, mở ra, nước thật lạnh. Nhưng khoảnh khắc áp khăn lên lau mặt, khóe miệng anh cong lên đầy hạnh phúc.

“Em xem, chính là cái này.” Anh chiết một ẹ lô hội, đỉnh chóp chảy ra ít chất lỏng trong suốt.

Anh dùng ngón tay quệt vào chất lỏng, “Đến đây!” Ngữ điệu nhỏ nhẹ ôn hòa, không biết vì duyên cớ gì, cô cảm thấy mặt và cổ lập tức nóng lên.

Nhưng đậu đậu vẫn quan trọng hơn, cô đến gần anh, ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy anh cúi đầu xuống, từng đợt hơi thở ấm áp phảng phất qua mặt.

Ánh mắt long lanh, hàng mi dài run rẩy, cái mũi cao, cánh môi hồng, giờ phút này cùng anh gần trong gang tấc, tim Hạ Dịch Dương xôn xao muốn nhảy lên, anh mím chặt môi, khụ khụ hai tiếng, ổn định tâm tình rồi cẩn thận đem chất lỏng xoa lên trên nốt mụn.

“Rất thoải mái.” Chất lỏng vừa bôi lên da, cảm giác man mát lành lạnh, còn có một mùi hương thanh khiết, làm cô không khỏi cong lên khóe mắt.

“Ngày mai kiên trì thoa thêm một ngày, ngày kia khẳng định đậu đậu sẽ không thấy tăm hơi.” Ngón tay ịn trên làn da trắng hồng mịn màng, anh lưu luyến vuốt ve, hồi lâu mới tiếc nuối rút tay về.

“Nếu không hết, em không để yên cho anh đâu.” Cô mở mắt ra.

“Được thôi!” Anh ôn hòa nhìn cô, khóe mắt đảo đến bữa tối trên bàn, “Uhm, em đang ăn tối sao?”

“Anh ăn tối chưa?” Cô thuận miệng hỏi.

“Anh vừa xuống máy bay.”

“Vậy cùng ăn đi?” Cô chỉ là khách khí mời một câu thôi.

“Được!” Anh đồng ý cũng thật quá nhanh rồi.

Nhưng hồi lâu, người đứng trước mặt anh cứng đờ như tượng đá, môi cắn chặt, vẻ mặt thực kì quái. “Làm sao vậy, không cần chuẩn bị cái gì đNc biệt đâu. Em ăn cái gì thì anh ăn cái đó.”

“Trong nhà chỉ có một chảo cơm rang, còn có một túi bánh.” Bánh là để dành cho bữa điểm tâm sáng ngày mai của cô.

“Vậy anh ăn bánh, em ăn cơm rang.” Anh thực ga lăng.

Cô đành nhận mệnh đem cơm dâng cho anh, dâng luôn bát canh hải sản, còn cô vừa uống nước lọc, từng ngụm từng ngụm cắn bánh bao.

“Đây là em viết?” Laptop của cô nằm một góc trên bàn, anh kéo qua nhìn nhìn.

“Tiết mục vừa mới bắt đầu, cần thêm chút cảm xúc, em muốn nói vài lời dạo đầu, thêm chút âm nhạc, để thính giả có thể dung nhập hoàn cảnh.” Cô đang nuốt bánh, miệng nói không rõ.

“Uh!” Ann gật đầu, chỉ vào màn hình, “Chỗ này có hơi vụn vặt, có thể bỏ đi. Nói một ít chuyện của mình, là làm cho thính giả cảm thấy sự thẳng thắn thành khẩn cùng chân thành tha thiết của em, nhưng dù sao em vẫn là người dẫn chuyện, không thể lấn át tiếng nói của người muốn tâm tình.”

Cô chòm sang, nhìn kỹ lại, cảm giác có chút như chính cô mới là người đang tâm tình, “Uhm, em sẽ sửa lại cẩn thận. Nhưng mà thật ra, sau này em không còn áp lực lớn như vậy nữa, có thể để tâm chú trọng hơn vào chất lượng chương trình.”

“Sao, cấp trên tìm người giúp đỡ em à?”

Cô nói quanh co một hồi rồi đem những thay đổi của chương trình kể cho anh nghe. Nghe xong, anh nở nụ cười, “Lâu Dương người này rất hiểu rõ chuyện lấy lùi để tiến.”

“Hả?” Cô giật mình.

“Chuyên gia tình cảm bình thường đều thích thuyết giáo, nếu không có người chủ trì ở một bên xe chỉ luồn kim, thính giả sẽ vô cùng phản cảm. Cô ta cùng em phân chủ trì cùng một tiết mục, ưu thế của em liền hiện rõ, mà em còn có duyên với thính giả qua mấy kỳ trước. Đây là Lâu Dương thông minh nghĩ ra, không muốn cãi vã phiền phức cùng vị trưởng phòng nhân sự kia nên anh ta muốn dùng sự thật chứng minh, làm cho cô ta thua tâm phục khẩu phục.”

Cô quả thực chỉ có thể dùng ánh mắt ‘kính nể’ như vậy ngẩng đầu nhìn anh, “Hạ Dịch Dương, anh bây giờ thật là lợi hại.”

Anh không cười, mắt không chớp nhìn thẳng cô, “Diệp Phong, thứ sáu tuần sau anh liền tròn ba mươi tuổi rồi, cũng đã công tác được sáu năm, không còn là cái người mới ra trường bước vào xã hội nữa.”

Giọng điệu bình thản, lại hàm ẩn một loại ma lực làm tim cô bỗng đập nhanh hơn.

Cô như bị ánh mắt anh giam cầm, ngay cả thở cũng không thể tự nhiên. Giống như con côn trùng nhỏ mắc vào mạng nhện, không dám giãy dụa, chỉ sợ càng quằn quại càng bị dính chặt, không còn cơ hội đào thoát.

Hạ Dịch Dương đoán không sai, vào buổi tối thứ Sáu, chuyên gia tình cảm làm chủ trì ‘Đêm khuya khuynh tình’, bởi vì lời nói sắc bén, chọc giận thính giả, hai người ở giữa tiết mục liền tranh chấp, nếu không nhờ Tiểu Vệ ngắt điện thoại đúng lúc, không biết sẽ gây thành cái dạng gì.

Lâu Dương cùng Thôi Linh tối hôm đó đều đứng ở phòng quan sát.

Ngày hôm sau Diệp Phong đi làm, Tiểu Vệ vừa kể vừa diễn tả cho cô xem cái mặt xanh mét không còn chút sắc của Thôi Linh, mà giám đốc Lâu rất có phong độ, không chỉ không phê bình chuyên gia, còn an ủi vài câu.

Cô không thể không nghĩ Lâu Dương dùng chiến thuật như vậy đến đối phó chính vợ mình, người đàn ông này nội tâm nhất định không giống như vẻ ngoài ôn hòa khiêm tốn.

Cô cầm di đNốn vào toilet gọi cho Hạ Dịch Dương, đem kết quả này nói cho anh, Hạ Dịch Dương cười, “Vậy tối nay em càng phải xuất ra tiêu chuẩn chuyên nghiệp của mình, trăm ngàn lần không được tự cao.”

“Như thế nào, sợ em làm hỏng tiết mục, có một ngày, người khác nói chúng ta là đồng học, làm anh mất mặt lắm sao?” Cô tự nhiên hỏi.

Hỏi xong, cảm giác có chút không ổn, vội nói, “Em phải đi họp cùng với nhóm biên tập rồi, tạm biệt!”

Sờ sờ mặt, lại nóng bỏng.

Hạ Dịch Dương nhẹ nhàng khép lại di động, không khỏi mỉm cười.

Anh cũng không lo cô làm hỏng tiết mục, cho dù như vậy, cô hẳn là biết, ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn đều là độc nhất vô nhị.

“Dịch Dương, điện thoại gì mà nghe lâu như vậy?” Giang Nhất Thụ nhíu mi hỏi.

“À, là bạn đồng học.” Anh mỉm cười ngồi xuống. Ngô Phong ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai anh, “Dịch Dương, sáng kiến đó của tôi, anh thấy như thế nào?”

“Tôi cảm thấy rất có chiều sâu, rất nhiều khán giả đối với các ngôi sao đều tò mò, mà đối với lĩnh vực quốc phòng và quân sự lại có sự e ngại, nếu có thể đem một ít chuyện trong quân sự trước đây công khai, từ chính miệng các vị tướng nói ra chuyện bí mật, nhất định làm cho người ta rất rung động.” Ngô phong là nhà sản xuất chương trình nổi tiếng của đài truyền hình, ông đối với Hạ Dịch Dương coi như là có ơn tri ngộ. Năm đó, ông mạo hiểm lớn chọn Hạ Dịch Dương - người gặp được kỳ tích, sống sót sau hai ngày mất tích trong cơn bão ở Hải Ninh - làm biên tập viên tin tức, rất nhiều người đều cho rằng không ổn, nhưng ông đã đánh cuộc, chống lại mọi lời phản đối. Gần đây, ông muốn dàn dựng một chương trình phỏng vấn trên tin tức.

“Tên gọi như thế nào?”

“ ‘Tôi có hẹn với người nổi tiếng’, tôi cảm thấy rất tiếp cận chủ đề, giai đoạn tuyên truyền trước đó làm rất tốt, lên sóng sẽ rất hút khán giả. Tiết mục chuẩn bị phát lúc mấy giờ?”

Ngô Phong nhìn Giang Nhất Thụ.

“Loại tiết mục này thích hợp phát lúc qua mười giờ hơn, mọi tiếng động ồn ào huyên náo đã chấm dứt, khi con người có thể đã bình tâm lại.” Giang Nhất Thụ nói.

“Vậy thì phát vào 10 giờ rưỡi tối, một tuần một lần, Dịch Dương, cậu làm chủ trì.”

Hạ Dịch Dương cười nói: “Tôi đối với chuyện quân sự hoàn toàn là người thường, ngại phải cho tôi thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng.”

“Cậu chưa bao giờ làm tôi phải thất vọng. Ngày mai, tôi đem một ít tư liệu đưa đến văn phòng cậu. Đến, chúng ta vì ‘Tôi có hẹn với người nổi tiếng’ cụng ly.” Ngô Phong hào khí giơ chén rượu về phía hai người.

Ăn xong đi ra, trăng đã lên cao, gió đêm nhẹ phẩy, ba người đều có chút váng vất “Tôi đưa Ngô chủ nhiệm về, tự cậu có thể lái xe được không?” Giang Nhất Thụ đưa tay gọi người ta đưa xe chạy tới.

Ngô Phong vẫy vẫy tay, lên xe chờ trước.

Hạ Dịch Dương vén tay áo nhìn đồng hồ, “Tôi đứng hóng gió một lát, chờ mùi rượu tan rồi sẽ đi.”

“Uy,” Giang Nhất Thụ đột nhiên nắm áo Hạ Dịch Dương, đem anh kéo đến một bên, “Tiểu tử nhà ngươi miệng thực kín nha, từ Edinburgh khi trở về, chúng tôi ai cũng không dám nói chuyện với cậu, thế mà mới hơn hai tháng, cậuền lừa được nàng từ Edinburgh về nước. Sao phải ở đối diện nhà cậu chứ, hai người một nhà, không tốt sao?”

“Anh gặp cô ấy rồi?” Hạ Dịch Dương đẩy tay anh ta ra, nheo mắt nhìn.

“Hôm cậu kéo tôi đến nhà uống rượu, lúc về tình cờ đụng ở cửa. Khi ở Quảng viện, tôi nhớ rõ cô ấy khá nhỏ nhắn, giống như cái đuôi đi theo Biên Thành… Hắc, có thể nói bây giờ so với lúc trước còn xinh đẹp hơn. Về đến nhà tôi mới nhớ ra cô ấy là ai.” Giang Nhất Thụ không được tự nhiên ôm bả vai, bên dưới mắt lặng lẽ đánh giá Hạ Dịch Dương.

Hạ Dịch Dương thần sắc như thường, anh hít sâu một hơi khí lạnh, cười nói: “Mặc kệ là lúc trước nhỏ một chút, hay là hôm nay mới trưởng thành, cốt cách của cô ấy một chút cũng không đổi.”

Giang Nhất Thụ chịu không nổi bĩu môi, “Trong mắt người tình xuất Tây Thi. Cậu nói rõ với cô ấy chưa?”

“Ngô chủ nhiệm đang đợi anh kìa!”

“Cậu tên tiểu tử này, qua sông đoạn cầu, nhớ ngày đó, là ai cho cậu địa chỉ?” Giang Nhất Thụ trừng mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn không truy hỏi được gì.

Anh hiểu rõ Hạ Dịch Dương, không nắm chắc mười phần, cậu ta sẽ không mở miệng thổ lộ. Tiểu tử này đường tình thật gian nan, anh ta tỏ vẻ nghiêm trọng đồng tình.

Thời gian canh thật chuẩn, tiết mục vừa kết thúc, chỉ trong chốc lát, Diệp Phong xách túi từ bên trong đi ra. Anh ấn còi, cô theo bản năng nhìn qua, phát hiện là xe của anh, cười chạy tới, “Hôm nay anh về trễ vậy. Á, anh uống rượu?”

Cửa xe vừa mở ra, cô ngửi được trên người anh có nhàn nhạt mùi rượu.

“Cùng nhà sản xuất ăn một bữa cơm, anh chỉ uống một ly, hoàn hảo trong phạm vi anh có thể thừa nhận.” Anh đón lấy giỏ xách của cô, để vào ghế sau.

“Vậy cũng là uống rượu, nếu gặp phải cảnh sát, anh - nhân vật lớn ngày mai sẽ lên trên bảng tin tức.” Cô nhăn mày.

“Vậy làm sao bây giờ?” Anh sờ sờ cái mũi cười, giờ này trên đường còn có cảnh sát tuần tra sao? “Gửi xe ở đây, chúng ta đón xe về nhà?”

“Em sẽ lái!”

Anh yên lặng nhìn cô một hồi, xuống xe, cùng cô đổi vị trí.

Tay lái của cô hình như không được tốt lắm, có lẽ do cô không quen tính năng chiếc Passat, xe chạy rùa bò trên đường vắng, ở đầu đường, còn lựng khựng một hồi lâu, không rõ là muốn rẽ trái hay rẽ phải.

“Khu này, em không quen thuộc lắm. Đi nhiều thường là buổi tối, lại ngồi xe buýt, không chú ý ven đường như thế nào.” Cô phát hiện anh đang nhìn mình, xấu hổ giải thích.

Miệng anh bất giác cong lên, “Về sau chạy nhiều sẽ nhớ rõ.”

“Tạm thời em chưa tính mua xe.”

Anh chỉnh hạ thấp lưng ghế, một tay chỉ, “Phía trước là vòng xoay.”

“Vòng xoay rồi quẹo trái hay phải?” Cô khẩn trương xoay qua hỏi, không cẩn thận nhầm chân ga thành thắng xe mà đạp, xe phóng tới trước ngay lúc đèn vừa chuyển sang đỏ, “A, làm sao bây giờ? Là đèn đỏ, đèn đỏ!” Cô hoảng quá la lên.

Xe cuối cùng dừng lại ngay chính giữa ngã tư đường, tuy rằng dòng xe cộ rất thưa thớt, nhưng những chiếc xe chạy ngang qua đều quay lại nhìn bọn họ.

Cô lau đi đầu mồ hôi lạnh, khóe mắt liếc nhìn thấy một người cảnh sát đang hướng bên này đi tới.

Cảnh sát thủ đô thật sự làm đúng phận sự mà, Cô vẻ mặt van xin nói với anh: “Anh chút nữa cái cũng đừng nói, để em đối phó.”

Nếu không sợ cô sẽ hiểu sai ý, anh thật muốn cất tiếng cười to. Mở cửa xe, anh nghênh chào chú cảnh sát.

“Biên tập Hạ?” Cảnh sát chấn động, “Anh như thế nào…?” Tay chào cứng ở bên tai.

“Vừa quay xong tiết mục, đầu có hơi choáng váng, lại uống chút rượu. Bạn tôi mới từ nước ngoài trở về, không biết đường đi, là lỗi của tôi, không đúng lúc nhắc nhở cô ấy, lúc cô ấy muốn đổi hướng đã không còn kịp rồi.” Anh đưa tay bắt tay chú cảnh sát.

“Chà chà, biên tập Hạ thật sự là vất vả rồi.” Chú cảnh sát vụng trộm liếc nhìn người ngồi ở ghế điều khiển, là một cô gái thanh tú, bạn gái biên tập Hạ?

“Ở trước mặt các anh, tôi nào dám nói vất vả. Xin cứ mở hóa đơn phạt đi!”

“A, tình huống này có vẻ đặc thù, vậy thì đặc biệt xử lý thôi, lại không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng gì. Nhưng mà bạn anh còn có thể lái xe được không?” Người đó đang vùi thấp đầu, nhìn như bị dọa không nhẹ, chú cảnh sát nhìn thấy bất giác cũng nảy lòng thương tiếc.

“Tôi nghĩ chắc có thể.” Hạ Dịch Dương cười khẽ, trong mắt tràn đầy yêu thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương