Có lẽ cuộc sống này còn lắm điều bất ngờ hay thú vị, chỉ là chúng ta vẫn chưa biết được mà thôi. Những cuộc gặp gỡ đều được xem như định mệnh do thần linh sắp đặt. Và ắt hẳn tất cả đều có mục đích của nó. Kozue biết rõ, nhưng nếu thuyết phục Kozue bằng những đức tin do thần linh tạo ra thì chắc chắn một con người đi theo khoa học như cô ấy sẽ dùng những học thuyết mà mình từng học được phản kháng đến cùng.

Nhưng chắc lẽ chúng ta không nên chọc giận Kozue vì bây giờ sự phẫn nộ trong cô ấy đang cán mức đỉnh điểm hệt như chiếc nhiệt kế được đặt trong ấm nước sôi đang sùng sục. Phải, tâm trạng của cô gái mang danh hiệu Edison hiện không được tốt cho lắm. Ngồi trong lớp học, tay chống cằm, ánh mắt cứ hướng trừng trừng lên bục giảng, nơi giáo viên đang giảng bài với nguồn sát khí vô tận. Nói là sát khí thì hơi quá, chỉ đơn thuần là đang cảm thấy khó chịu buồn bực nên mới làm cái bộ mặt khó coi như vậy… mặc dù Kozue không biết rằng mọi người trong lớp cũng như giáo viên đều rất hãi trước sự phẫn nộ tiềm ẩn của Kozue.

- Em ấy đang nhìn mình, em ấy đang nhìn mình. Phải làm thế nào đây? Toriyama – san là một trong những học sinh đứng đầu mang danh hiệu Edison. Chắc chắn là mình vừa giảng sai chỗ nào rồi!

Khó có thể tránh được áp lực đè nặng lên nữ giáo viên hiền lành tội nghiệp, bởi rằng không phải ai cũng có thể đảm nhiệm được một lớp học mà trong đó có ít nhất hai học sinh đến từ trường chuyên ngành It. Harm Sokyuran, một ngôi trường nổi tiếng nhất trên Tokyo còn được biết đến như một nơi cho ra những thiên tài phục vụ nhân loại. Vì chỉ cần một sơ suất nhỏ trong quá trình giảng dạy cũng có thể khiến cho lòng tự trọng của một giáo viên biến mất nếu chẳng may để học sinh đó phát hiện.

……………

Ngồi ở chiếc bàn ngay sát bên, Tora khẽ thì thầm.

- Kozue, mọi người sẽ hoảng sợ nếu cậu vẫn còn làm cái bộ mặt ấy đó. Cho đến khi tìm thấy Kazuma, đừng khiến cho mọi thứ trở nên phiền phức thêm có được không?

Nguyên nhân chính khiến Kozue cảm thấy không vui, hằn học là vì Kazuma vẫn chưa chịu lết cái thân đến lớp dẫu cho tiết học đã bắt đầu từ lâu. Nhưng cũng không thể phủ nhận điều Tora vừa nói, cho đến khi tìm được Kazuma, tốt nhất đừng khiến tình hình trở nên tệ hơn.

Kozue cất tiếng thở dài chán nản, rồi thì tập trung vào những trang sách đang cầm trên tay. Ánh mắt cô ấy phần nào đã trở nên dịu nhẹ hơn, không còn gay gắt hằn học, khiến cho bầu không khí xung quanh Kozue cũng trở nên yên bình dễ chịu phần nào.

Nói thì như vậy, nhưng làm sao có thể không bận tâm suy nghĩ khi Kazuma vẫn còn lang thang bên ngoài không rõ tình hình ra sao. Hy vọng Kazuma không làm điều gì ngu ngốc để rồi gây thêm hàng đống chuyện phiền phức đến tay Kozue phải giải quyết. Đây là một ngôi trường khác so với It. Harm Sokyuran, và chỉ duy nhất ba người được cử đến ngôi trường toàn những điều mới mẻ này nên Kozue rất lấy làm hoang mang lo lắng… Kozue lo lắng nhiều thứ và đặc biệt là về Kazuma. Cô tự hỏi không biết cả ba người liệu có thích ứng cũng như có thể sống được trong một môi trường mới. hoàn toàn khác xa so với It. Harm Sokyuran được không. Đáng lẽ ra ba người phải luôn ở bên nhau, nhưng với cái tính hở mắt một chút là biến mất của Kazuma thì có hơi… khó khăn chút đỉnh.

- Đồ ngốc… Kazuma!

…………….

Nếu như Kozue đang lo lắng cho Kazuma thì bên nhóm Vam cũng gặp vấn đề của riêng mình. Tuy ngồi trong lớp học, nhưng Hiyama vẫn hướng ánh mắt đầy tâm trạng qua khung cửa sổ, nơi có bầu trời trong xanh và những áng mây trắng lồng bồng như kẹo bông gòn lơ lửng giữa tầng trời xanh biếc ấy. Cũng tương tự như Kozue, Hiyama lo lắng cho Eri không biết cô ấy đã đi đâu mà vẫn chưa thấy xuất hiện mặc dù tiết học bắt đầu khá lâu.

Không… đi đâu cũng được, chỉ mong Eri không làm điều gì để dính vào rắc rối. Chân Tổ trong tâm niệm của con người là những ác ma khát máu sẵn sàng giết hại con người. Tuy quan niệm ấy không còn tồn tại nữa khi hay bản chất Chân Tổ cũng giống như con người bình thường, nhưng từng thế hệ Ma Cà Rồng đi trước vẫn luôn dặn dò con cháu đời sau rằng không nên tiếp xúc với con người quá nhiều. Bởi rằng tâm địa của con người, không biết chúng sẽ trở mặt khi nào nên tuyệt đối phải giữ khoảng cách với con người càng xa càng tốt.

Riêng bản thân Hiyama cũng không thích con người cho lắm… không, phải nói là cực kỳ căm ghét con người mới đúng, đặc biệt là những kẻ sống với niềm tin vào khoa học, những kẻ đang cố gắng biến những điều không tưởng trở thành hiện thực. Hiyama cảm thấy con người thật quá đỗi kiêu ngạo và xem thường những gì thiên nhiên mang lại. Nhưng điều ấy nào có quan trọng bằng việc Eri dường như đang bị những thứ được gọi là khoa học ấy dụ dỗ làm mờ tâm trí. Chỉ mong Eri không vướng vào bất kỳ rắc rối nào có liên quan đến con người và các nhà khoa học nữa.

……….

Hiyama không tập trung vào bài giảng, điều này cũng khiến cho Hebi và Namehari cũng lo lắng không kém. Họ biết nỗi phiền muộn trong tâm trí Hiyama bây giờ là Eri, nhưng đến nỗi không thèm tập trung vào bài giảng thì thật không tốt chút nào. Ngay lập tức, Hebi liền ném sang bàn Hiyama một mẩu giấy trắng nhỏ được cuộn tròn lại.

- Đừng lo lắng Hiyama – kun, Eri – chan chắc chắn sẽ ổn thôi. Ngay khi tiết học kết thúc, chúng ta sẽ cùng đi tìm cậu ấy!

Kể cả khi Hebi đã nói như thế nhưng thật lòng không dễ bỏ qua nỗi lo lắng sang một bên. Hiyama thoáng nghĩ có lẽ chính vì đây là Eri nên chàng trai trẻ mới càng thêm lo toan bồn chồn. Giữa một cộng đồng chỉ toàn con người với nhau, ai biết được chuyện gì có thể xảy đến mà không có sự đề phòng trước. Sẽ thật tốt nếu Hiyama có thể giữ vững tinh thần cũng như sự bình tĩnh và… Eri vẫn bình yên vô sự.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Liệu đây có được tính như một sự an toàn bình yên không khi chắc chắn một điều rằng Eri không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Eri hiện tại chỉ đang gặp một chút rắc rối khi phải dính chặt với chàng trai có mái tóc tài tử đen che đi nửa trên đôi mắt phờ phạc thiu thiu buồn ngủ Kazuma mà thôi. Đây có lẽ cũng do định mệnh sắp đặt, cuộc sống đâu ai biết trước được điều gì, cho đến khi nhận ra rằng mình đã bước vào con đường được các vị thần dẫn dắt. Nhưng nếu nói do thần linh chỉ lối, thì chắc chắn những người sống với lý tưởng về khoa học sẽ sử dụng chất xám của mình để phản kháng đến cùng.

Quay trở lại vấn đề cốt lõi, sau thời gian say sưa chán chê ở vườn hoa lung linh sắc màu sau khuôn viên trường, không biết bằng phương cách nào mà hai người họ cũng mò đến được phòng y tế của trường. Ở đây, Kazuma tìm được một thứ thuốc có thể giúp mình tỉnh táo vì tối qua mình vẫn chưa hề chợp mắt được tí nào, thế nên mới có chuyện cậu ta bỗng dưng biến mất khi đi chung với Kozue và Tora, rồi trốn tiệt trong vườn hoa đánh một giấc mà quên đi thời gian vào lớp.

- Xin lỗi nhé, thật tình, tớ cũng không biết mình học lớp nào, nên mới khiến cả hai đứa cùng đi lạc như vậy!

- Không sao, không sao mà, cậu đừng bận tâm!

Đương nhiên Kazuma và Eri biết thân biết phận, biết thời gian biết thời điểm và biết rõ mình cần phải nhanh chóng vào lớp nếu không muốn gặp rắc rối với cả hai bên. Nhưng ngặt nỗi một điều rằng Eri không biết đã đành, ngay cả Kazuma là niềm hy vọng cuối cùng cũng trở thành một nỗi thất vọng trầm trọng khi cậu ta cũng chẳng nhớ nổi mình học lớp nào. Không như Eri, Kozue có dặn dò Kazuma chính xác phòng mấy, giáo viên chủ nhiệm là ai. Nhưng khi ấy Kazuma vừa đi vừa ngủ gật nên chẳng nhớ được chính xác được gì, báo hại cả hai đều không biết thế nào mà lần. May mắn thay, Kazuma tìm được một tấm sơ đồ trường học có ghi chi tiết đầy đủ các dãy các tầng. Và rồi cả hai phát hiện ra có tìm thấy bản đồ cũng đâu giúp ích được gì khi chính bản thân mình còn không hề biết mình học lớp nào. Vậy nên họ lại quay trở về thời điểm xuất phát.

Đi lòng vòng một hồi, Kazuma có dấu hiệu ngủ gật. Cái cách biểu hiện cậu ta ngáp dài ngáp ngắn, tinh thần cũng như thể chất vô cùng mệt mỏi khiến Eri có chút lo lắng. Sau đó Eri đề nghị đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút, và bây giờ thì họ đang có mặt ngay trong căn phòng này.

Nhưng biết nói gì khi trong một căn phòng nho nhỏ chẳng thấy giáo viên y tế đâu. Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời Eri đối diện một người không phải Chân Tổ, hơn nữa lại còn là con trai trạc tuổi với Hiyama và Namehari. Liệu đây có phải là cái cảm giác mà người ta vẫn thường hay nhắc đến trên phim ảnh về cuộc sống đời thường của những cô cậu học sinh tuổi mới lớn. Cái cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng, e ấp… Eri chưa từng trải qua cái cảm giác đó trước đây. Chưa từng có một cuốn sách nào Eri từng đọc miêu tả cái cảm xúc kỳ lạ này nên cô ấy chưa giải thích được hiện tượng quá đỗi lạ lùng.

- Thật kỳ lạ, cái cảm giác thấp thỏm trong lồng ngực này… Rút cuộc thì đây là gì?

Eri dường như đã quên mất những lời dạy từ các bề trên trong thị tộc, không được tiếp xúc với con người quá gần gũi, luôn luôn phải tạo một khoảng cách an toàn vì con người là loài sinh vật tinh vi, gian xảo đầy mưu mô. Có lẽ nỗi lo lắng của Hiyama không phải thừa khi tư tưởng Eri quá hướng về thế giới con người. Nhưng dù có ngồi đây trách mắng thế nào, thì sự thật Eri đang ở bên cạnh một đứa con trai loài người là điều không thể phủ nhận. Không biết thị tộc Chân Tổ đã ban bố luật lệ ra sao, chỉ hy vọng chuyện này không bị vỡ lỡ ra bên ngoài cũng như Eri sẽ không bị phạt nếu chẳng may những bậc lão làng phát hiện ra.

………………

Eri có thứ để lo và đối mặt, làm Chân Tổ hơn con người nhiều mặt nhưng vẫn bị giới hạn bởi một số quy luật nhất định. Trái ngược với cuộc sống của Eri thì Kazuma có phần tự do tự tại hơn… À không, phải nói là cậu ta rất đỗi tự do khi được phép làm bất cứ thứ gì mình muốn, không phải lo toan bất cứ điều gì trừ những nghiên cứu mình đang dở tay tại nhà. Điều duy nhất khiến Kazuma bận tâm ngay trong thời điểm này chính là những học thuyết nghiên cứu mình làm dang dở chưa kịp xong thì bị bắt đến trường. Kazuma lo ngại không biết chị hai có lấy cớ dọn phòng rồi táy máy vào thì chết dở. Nhưng sau đó, Kazuma lại cho suy nghĩ thế ra khỏi đầu và tỏ ra an tâm khi nhớ đến trang quá khứ hào hùng của chị hai.

Kazuma chẳng tỏ ra ngại ngùng khó xử khi biết mình đang ở cùng một cô gái cùng tuổi trong một căn phòng không có ai. Liệu có phải sợi dây xấu hổ của Kazuma đã bị đứt rồi hay không mà trông nét mặt cậu ta không hề biểu lộ tí cảm xúc nào. Hay do những người làm khoa học thì đều trở nên như thế?

Thi thoảng Kazuma liếc ngang liếc dọc theo thói quen không thể bỏ của mình. Đôi lúc cậu ấy vô tình trông thấy Eri đang bồn chồn khó xử khi cứ đan từng ngón tay với nhau. Dựa theo học thuyết về con người mà Kazuma đã từng học được thì hiện tượng này chứng tỏ đối tượng đang khó xử về một vấn đề gì đó. Nhớ những lần chị hai nổi đóa nổi khùng lên vì Kazuma ngỏ ý muốn ra ngoài mua chút vật dụng cá nhân cho chị ấy, Kazuma tự rút kinh nghiệm tốt hơn hết là mình không nên xen vào vấn đề của con gái nhiều quá.

Cứ mỗi lần trông thấy Eri, Kazuma để ý rất kỹ đến làn da trắng rất đỗi lạ lùng trên cơ thể cô ấy. Kazuma thuộc dạng chỉ biết ở nhà, mò mẫm vào các cuộc nghiên cứu, không bước chân ra ngoài đường nửa bước chỉ trừ những trường hợp khẩn cấp như đến trường học. Trong lớp, Kazuma thường hay bị những đứa bạn cùng môn chọc ghẹo rằng con trai mà lại có làn da trắng bóc. Da của Kazuma được xem như là trắng nhất rồi, nay còn gặp một cô gái có làn da còn trắng hơn gấp chục lần. Dựa theo những hiểu biết về cấu tạo da bì lông của con người, không có một làn da nào có thể trắng muốt như kem tuyết đến vậy, giống như không hề có máu chảy bên trong cơ thể con người đó vậy, và chắc chắn con người không thể sống nếu thiếu đi thứ chất lỏng màu đỏ đặc biệt chảy suốt cơ thể được gọi là máu ấy. Không có tế bào nhiễm sắc thể nào lại có khả năng tạo ra một màu trắng đến kỳ lạ như vậy trên cơ thể con người.

Điểm thứ hai khiến Kazuma không ngừng để ý chính là đôi mắt đỏ rực của Eri. Là do cô ấy đeo kính sát tròng hay đó thật sự là mắt cô ấy? Nếu chỉ là kính sát tròng thì Kazuma không có ý kiến gì để bàn tán vì cậu ta cũng chẳng rành về thời trang hiện nay, đặc biệt là đối với con gái. Nhưng nếu bản chất sinh ra đã có đôi mắt đỏ như viên Ruby thế kia thì rất đáng để nghiên cứu bằng học thuyết khoa học.

Dựa theo những đặc điểm Eri đang thể hiện thì Kazuma có thể khẳng một điều rằng…

- Cậu… là một Chân Tổ?

Eri giật thọt mình vì hoảng sợ. Không ngờ chỉ bằng một cái nhìn đơn giản mà Kazuma có thể phát hiện ra Eri là một Chân Tổ. Bây giờ thì Eri mới nhớ lại những lời cảnh báo của các già trưởng trong tộc và Hiyama cảnh báo trước khi đến trường. Loài người là loài sinh vật rất tinh vi, mưu mô và xảo quyệt. Đừng bao giờ tin hay tiếp xúc quá gần con người, nếu không muốn bị đem đi mổ xẻ trên bàn thí nghiệm hay bị đuổi đánh đến chết. Eri đã quên mất điều đó và bây giờ thì đã muộn mất rồi.

- Thật ra… mình…

- A… xin lỗi, Chân Tổ không thể tiết lộ thân phận của mình trước người bình thường nhỉ. Xin lỗi vì tính tò mò của tớ. Cậu không cần phải trả lời nếu cậu không muốn đâu. Tốt hơn hết cậu nên quên những gì tớ vừa nói đi!

- Được ư? Mình thật sự không cần trả lời ư?

- Ừ, không cần đâu, nếu cậu không muốn thì không cần phải trả lời, mặc dù tớ khá hiếu kỳ trước sự hiện diện của Chân Tổ… Chỉ là một chút hiếu kỳ thôi… chỉ là một chút hiếu kỳ thôi…

“ Không cần đâu”, chắc chắn Eri không hề nghe nhầm khi Kazuma đã nói đến ba chữ “ Không cần đâu”. Câu nói của ba từ đó mang ý nghĩa rằng Eri không cần khẳng định bản thân mình là Chân Tổ. Nhưng liệu có ổn không khi bàn tay nâng cốc nước của Kazuma đang run lên cầm cập. Bàn tay Kazuma thật sự đang rất run, run một cách lạ lùng trong khi gương mặt vẫn nguyên một khung hình không thay đổi. Từ một bàn tay dần dần đến cả thân hình Kazuma khẽ run lên lẩy bẩy.

- Cậu có sao không? Sao toàn thân run lên thế này? Cậu bị trúng gió à?

- Không sao, tớ ổn. Đừng quan tâm đến tớ, chỉ cần có thứ gì đó ngọt ngọt là tớ sẽ bình thường trở lại thôi!

Làm sao có thể tìm thấy thứ gì đó ngọt ngọt ở phòng y tế của trường được. Học sinh đâu được phép mở ngăn bàn làm việc lục lọi xem có trữ đồ ăn vặt của giáo viên. Và chắc chắn cũng sẽ không tìm được một miếng socola nhỏ trong mấy cái tủ đựng thuốc ngay bên cạnh… nhưng biết đâu nếu may mắn thì ta sẽ tìm thấy được một hũ đường chuyên được dùng để pha cà phê. Mà thật sự nếu có hũ đường như thế thì chắc chắn lao công đã dọn dẹp từ tối hôm qua nếu không muốn thấy bầy kiến đi kiếm ăn.

Nhìn cách biểu hiện của Kazuma chứng tỏ cậu ấy đang vô cùng thất vọng… cực kỳ cực kỳ thất vọng, dẫu cho gương mặt lạnh lùng đó vẫn chẳng hề thay đổi dù chỉ một milimet.

Còn về Eri thì… đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người lạ ngoài nhóm Hiyama hay những người trong thị tộc trên núi. Nên có hơi chút khó khăn khi giao tiếp với Kazuma. Eri rất sợ làm người khác phật lòng trong lần gặp gỡ đầu tiên. Nếu chẳng may để ai đó không hài lòng thì còn đâu thanh danh của thị tộc Chân Tổ. Chính vì thế nên…

- Mình… mình… thật sự là Chân Tổ!

- Cậu không cần phải ép bản thân tự nhận mình là Chân Tổ…

- Không… không phải do mình tự ép bản thân mình mà là do mình muốn như vậy. Mình… thật sự là một Chân Tổ như cậu đã nói… Nhưng vì một số điều luật nên chúng tớ không được phép tiết lộ thân phận của mình với người khác nếu cảm thấy nó không cần thiết. Người trong làng cứ liên tục dặn dò rằng sự hiện diện của Chân Tổ sẽ khiến xã hội loài người bị đảo lộn. Cho nên…

- Cho nên các cậu cần phải che giấu thân phận của mình càng kỹ càng tốt hả?

Eri khẽ gật đầu. Cô còn có thể làm gì khác khi Kazuma đã hiểu vấn đề quá nhanh mà không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào.

- Nhìn chung thì tớ hiểu được phần nào lý do cậu không muốn thân phận mình bị bại lộ. Nhưng chẳng phải cứ chiêm ngưỡng như thường ngày thì ai cũng có thể đoán mấy cậu là Chân Tổ sao? Ý tớ là sẽ chẳng có một người bình thường nào lại có nước da trắng bệch như vậy và đôi mắt đỏ ngầu thế kia. Chí ít thì các cậu cũng phải làm gì đó để che đậy chúng lại chứ nhỉ?

Eri tròn to đôi mắt đầy vẻ đáng yêu chớp mấy cái khi nhìn thẳng vào Kazuma với thái độ khó hiểu đôi chút. Sau đó cô lặng lẽ nhìn xuống nước da trắng ở hai cánh tay mình một hồi lâu rồi mới phát hiện ra những gì Kazuma vừa nói là hoàn toàn hợp lý. Một lý do rất đơn giản mà sao bấy lâu nay mình không hề nhận thấy. Ngay cả trong những cuốn sách nói về các bậc danh nhân mà Eri nghiên cứu mấy đêm liền cũng chẳng có ai lại sở hữu làn da trắng bất bình thường và đôi mắt đỏ như viên Ruby hồng mà mình đang có. Chỉ có Chân Tổ, những nhân vật tồn tại trong trí tưởng tượng của con người kèm theo biết bao nhiêu giai thoại đầy sự đáng sợ được gọi là Chân Tổ thì mới có những đặc điểm dị dạng. Giờ nhận ra được cốt lõi của vấn đề, Eri không thể làm bộ mặt bình thường như mọi người.

- Không thể nào, tại sao một điều đơn giản như thế mà mình chưa từng nghĩ tới? Thảo nào trên đường đến trường, ai ai cũng chằm chằm vào tụi mình như thể đã biết tụi mình là Chân Tổ. Tại sao Hiyama – kun và Hebi – chan lại không nhắc nhở mình điều này sớm hơn? Chết rồi chết rồi… như vậy là thân phận của bọn mình bị bại lộ mất tiêu rồi còn đâu… Làm sao đây, các bậc trưởng lão trong làng sẽ nổi đóa và mắng bọn mình một trận vì sự bất cẩn này mất!

Xét riêng một góc độ của chính bản thân Kazuma thì đây là lần đầu tiên trong đời mình thấy một cảnh tượng phải nói là hết sức thú vị… À cũng không hẳn, vì điều thú vị duy nhất trong cuộc đời cậu ta từ trước đến nay có lẽ vẫn ưu tiên cho những thí nghiệm và thuật toán mình đã dày công nghiên cứu trong khoảng thời gian dài. Một người chỉ biết cắm đầu vào những thứ không dành cho độ tuổi học sinh như Kazuma thì đây cũng được xem như một trải nghiệm đầy thú vị trong cuộc đời tuổi học trò.

Trông thấy Eri không ngừng tỏ ra luống cuống, Kazuma đúc kết ra hai điều. Thứ nhất: thì ra Chân Tổ cũng biết xấu hổ, cũng biết những cảm xúc mà người bình thường chúng ta vẫn thường hay biểu đạt để thể hiện một trạng thái của họ. Suy cho cùng, ngoài màu da trắng, đôi mắt đỏ và sống chủ yếu về đêm tối, thì Chân Tổ cũng giống như bao con người bình thường khác, hoàn toàn không đáng sợ như những giai thoại trong mấy cuốn tiểu thuyết đáng sợ mà Onee – san yêu quý của Kazuma vẫn hay đọc ở nhà mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.

Và điều thứ hai: Onee – san đã nói đúng về việc mình nên ra ngoài để tìm hiểu về bên ngoài hơn. Có rất nhiều thứ Kazuma vẫn chưa được trải nghiệm hết và sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được trải nghiệm nó nếu cậu ấy vẫn tiếp tục cắm mắt vào những thí nghiệm của mình. Lần đầu tiên tiếp xúc với một Chân Tổ, hơn nữa lại là một cô gái cùng tuổi mình không tính Kozue, Kazuma cũng có một cảm giác hơi lạ lạ dẫu cho nét biểu hiện trên gương mặt cậu ta vẫn là một sự thờ ơ, lạnh nhạt không hề thay đổi. Có khi đường dây cười trong Kazuma đã đứt từ lâu nên cậu ấy không thể biểu hiện được cảm xúc nào khác. Người ta vẫn thường hay nói cái giá phải trả cho trí tuệ siêu thông minh là thường bị mất một số giác quan hay cảm xúc nào đó, giờ thì chúng ta đã biết Kazuma là một ví dụ điển hình cho điều đó.

…………………….

Hiện giờ Kazuma đang cười vì thấy Eri tỏ ra luống cuống thật đỗi thú vị, nhưng ta sẽ không thể trông thấy được nụ cười đó trên gương mặt lạnh nhạt, thờ ơ, lãnh cảm của cậu ta. Kazuma hiểu rằng mình cần phải làm gì đó để khiến cô ấy không còn hoang mang này nọ, vì theo như những gì Onee – san dạy về phái nữ, chắc chắn sẽ xảy ra rắc rối nếu chẳng may khiến con gái rơi nước mắt, và người sẽ hứng chịu lấy những phiền phức ấy là mình chứ không ai khác. Mới nghĩ đến đó thôi Kazuma cũng sợ đến già. Tuy chỉ qua lời kể nhưng Kazuma luôn tự nhủ mình phải cố gắng hết sức để con gái không phật lòng.

- Đừng bận tâm đến những điều tớ vừa nói. Chỉ là một chút giao lưu văn hóa giữa hai bên thôi. Chẳng qua tớ cảm thấy hiếu kỳ trước cuộc sống cũng như những tập tục của Chân Tổ cho nên… nếu chẳng may tớ có nói gì khiến cậu khó xử thì mong cậu rộng lượng bỏ qua!

Từ khi nào Kazuma lại là người xin lỗi trước trong khi cậu ấy không làm gì có lỗi. Chính điều này càng khiến Eri trở nên khó xử hoang mang hơn. Lần đầu tiên tiếp xúc với người ngoài làng, con trai cùng tuổi mà lại để người khác phải cúi đầu xin lỗi, Eri càng cảm thấy khả năng giao tiếp của mình thật tệ.

Nhưng Eri thoáng để ý đến cái gì mà liên quan đến tập tục rồi giao lưu văn hóa giữa hai bên. Theo một định nghĩa từ triết học thì “ giao lưu văn hóa” cũng tương đương trao đổi thông tin về lĩnh vực văn hóa giữa hai quốc gia với nhau. Chỉ tiếc rằng từ thời khai sinh ra cho đến nay, thị tộc Chân Tổ đã không còn ngao du với xã hội loài người bên ngoài nên việc giao lưu giữa hai nền văn hóa đã biến mất. Hơn nữa, các bậc trưởng lão trong làng luôn dặn dò con cháu mang dòng máu Chân Tổ phải luôn tránh xa con người cũng vì những giai thoại về Ma Cà Rồng trong trí tưởng tượng của họ. Và cứ mỗi lần nghĩ đến những giai thoại không có cơ sở về Chân Tổ, thì Eri đều rợn hết cả người vì không biết rất có thể mình sẽ trở thành kẻ xấu trong mắt người khác nếu không cẩn thận trong lối giao tiếp.

Eri nghĩ rằng Kazuma đang muốn khai thác thông tin về Chân Tổ vì cậu ta cũng nghĩ đến những câu chuyện đáng sợ về việc hút máu người này nọ ở Chân Tổ. Thế nên cô càng mặc sức phân bua.

- Không phải không phải, bọn mình hoàn toàn không như cậu nghĩ đâu!

- Hử?

Kazuma tỏ ra khó hiểu trước thái độ bất chợt của Eri.

- Tuy thật sự mang dòng máu Chân Tổ trong người nhưng cuộc sống của bọn mình không khác xa với người bình thường là bao nhiêu… Trừ việc có thể sống vào ban đêm và trở nên yếu đi khi đứng dưới ánh nắng mặt trời ra thì sinh hoạt bình thường của Chân Tổ nói chung vẫn giống như người thường. Mặc dù thi thoảng vẫn phải duy trì chất dinh dưỡng trong cơ thể bằng máu tươi nhưng bọn mình chỉ sử dụng máu động vật trong rừng với hàm lượng rất ít, còn thường ngày chúng mình ăn uống như người thường… Bọn mình không có hút máu người như trong mấy câu chuyện kinh dị đâu… hoàn toàn không có chuyện đó!

Kazuma càng không hiểu tại sao Eri lại mặc sức phản kháng trong khi cậu ta còn chưa hỏi sâu về tập tính của Chân Tổ. Kazuma tự hỏi hiện tượng này được gọi là “ chưa đánh mà khai”. Có bao nhiêu bí mật cần được che giấu thì Eri đều tiết lộ ra hết bên ngoài khi lâm vào tình thế hoảng loạn. Thử đặt một trường hợp người đứng trước mặt Eri không phải Kazuma mà là một băng đảng xấu xa muốn tìm hiểu về ngôi làng của Chân Tổ thì chắc… Eri sẽ khai ra hết từ đầu đến cuối quá.

- Cậu cứ bình tĩnh, tớ vẫn chưa hỏi gì sâu vào đời sống thường ngày của các Chân Tổ. Nếu cậu càng như thế thì sẽ khiến người khác tò mò hơn mất!

Mãi một lúc sau, Eri mới có thể lấy lại bình tĩnh.

- Mình xin lỗi, mình bị rối quá nên không làm chủ được bản thân. Xin lỗi!

- Không sao, ai khi rơi vào trạng thái hoảng loạn cũng đều sẽ trở nên như thế. Nhưng tốt hơn hết là nên kiềm chế bản thân lại nếu không thì mọi chuyện sẽ rắc rối to. Hay nói một cách khác, nó sẽ hại cậu trên con đường đời sau này đó!

- Xin lỗi… nhưng thật sự Chân Tổ chúng mình không hề có ý định làm hại đến con người. Bọn mình chỉ sử dụng máu của các loài động vật trong rừng với hàm lượng rất ít. Phần còn lại thì chúng mình chỉ dùng những loại thực phẩm sạch có sẵn trong rừng như…

- Tớ hiểu tớ hiểu, cậu không cần phải cố gắng giải thích tường tận như vậy. Đừng lo, tớ không phải người chỉ dựa vào ba câu chuyện không có cơ sở mà tin ngay đâu. Chỉ khi đôi mắt này thật sự kiểm chứng thì tớ mới có lòng tin. Còn bây giờ, tớ vẫn phủ nhận chuyện Chân Tổ uống máu con người sống qua ngày như lời người ta đồn đại!

- Cậu thật sự… không sợ Chân Tổ ư? Theo quan điểm của con người, chúng mình là loài quái vật đáng sợ chuyên sống trên nỗi sợ hãi của con người đó…

- Nếu tớ cũng theo một số người đó, chấp nhận quan điểm ấy thì tớ đã không ngồi đây nói chuyện với một Chân Tổ ngay tại thời điểm này. Cứ yên tâm, câu chuyện Chân Tổ hút máu người này nọ đối với tớ mà nói… thật sự viễn vông. Bởi vì vẫn còn rất nhiều nghịch lý trong việc Chân Tổ uống máu người để sống. Và một khi đã biết Chân Tổ không uống máu người, thì tớ đâu còn lý do gì để xem họ như những con quái vật nữa đúng không? Hoàn toàn không cần thiết phải sợ hãi khi Chân Tổ cũng giống người bình thường!

Có một người đã dám đứng lên tuyên bố rằng “ Tôi không sợ Chân Tổ” hay “ Chân Tổ cũng giống như những con người bình thường chứ không phải quái vật”. Đối với một cô gái mang trong mình dòng máu của thứ được xem như quái vật ấy, thì đó như một lời khẳng định sự tồn tại cũng như giá trị của thị tộc Chân Tổ. Một người con trai đã chấp nhận Eri cũng như thị tộc của cô ấy. Thử hỏi, làm sao trái tim Eri không dao động bồi hồi sau phát bắn chí mạng ấy.

Eri cảm thấy cậu con trai trước mặt mình thật đặc biệt… một người tuy mới gặp cách đây không lâu nhưng có thể khiến Eri tin tưởng. Eri tuy là một cô gái khù khờ chưa từng tiếp xúc với người ngoài tộc, nhưng trực giác siêu nhạy bén của một Chân Tổ luôn mách bảo Eri rằng Kazuma không hề nói dối hay có tí vu lợi nào… Trái tim Eri… bắt đầu có những cảm xúc đặc biệt mà bấy lâu nay mình chưa từng trải qua đối với cậu con trai mang tên Kazuma.

……………….

Kazuma bỗng hướng mắt lên phía chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn. Đó là một chiếc đồng hồ hình chú mèo thần tài lông vàng sọc đen mini trông vô cùng đáng yêu. Không biết gu thẩm mỹ của giáo viên nào lại có thể chọn mua được một chiếc đồng hồ ngộ nghĩnh như thế. Nhưng cũng nhờ vào nó mà Kazuma biết được rằng giờ nghỉ giữa các tiết học đã đến rồi.

Ding dong ding dong.

Giờ thì chính thức nghỉ giữa trận để chuẩn bị cho hai tiết học sau cuối. Nếu chiếu theo thói quen ở ngôi trường cũ thì vào khoảng thời gian này, học sinh sẽ được ra khỏi lớp, xuống căn tin trường mua thức ăn dành cho buổi sáng hay xàm xí đú gì đó ngoài hành lang lớp học. Một số khác sẽ tranh thủ xuống phòng y tế xin thuốc nếu cảm thấy không khỏe trong người.

Chà, Kazuma cảm thấy sẽ có hơi rắc rối nếu như bất thình lình có học sinh xộc thẳng vào phòng y tế ngay lúc này. Không phải do cậu ta sợ rằng họ sẽ hiểu nhầm khi chỉ có hai người một trai một gái ở chung trong một căn phòng trống vì Kazuma còn chẳng nghĩ đến vấn đề đó. Mà nếu có thì cũng chẳng thể trách móc được gì vì Kazuma và Eri có làm điều gì mờ ám đen tối đâu. Điều khiến Kazuma không ngừng suy ngẫm chính là Eri. Nếu chẳng may có ai đó bất ngờ bước vào và thấy Eri, thì họ sẽ hỏi cung cô ấy những thứ liên quan đến Chân Tổ, như thế không những khiến cho Eri trở nên băn khoăn khó xử mà biết bao thông tin bí mật về thị tộc Chân Tổ sẽ tuôn ra khỏi miệng cô ấy một cách mất tự chủ như đối với Kazuma lúc nãy.

Kazuma đã đề nghị một điều.

- Có lẽ chúng ta cũng nên quay trở lại lớp học thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến ngôi trường mới. Và tớ đoán rằng cậu không có đi một mình đúng không?

Eri đảo đôi mắt đỏ to tròn đáng yêu ấy một vòng từ trái sang phải rồi từ phải sang trái. Dường như cô đã quên mất điều gì khi cứ mải lo trò chuyện với Kazuma như không có gì. Cho đến khi Kazuma đề cập ngược trở lại thì cô mới nhớ đến nhóm Hiyama và mọi người. Eri trở nên tá hỏa.

- Thôi chết, mình quên mất, Hiyama – kun và mọi người chắc đang rất lo cho mình. Làm thế nào đây, cũng do mình mải chú tâm vào việc khác quá mà quên mất… Chắc chắn Hiyama – kun sẽ lại mắng mình một trận cho xem!

- Tớ không biết quan hệ bạn bè của cậu như thế nào. Nhưng việc hai đứa đi lạc một phần cũng do lỗi của tớ. Nếu cảm thấy cần thiết, tớ sẽ ra xin lỗi họ cùng cậu!

- Thôi thôi, không cần đâu. Hiyama – kun tuy hơi khó chịu nóng tính, nhưng bản chất cậu ấy rất tốt và hay lo lắng cho mình. Hiyama – kun sẽ không giận lâu đâu nên cậu không cần phải…

- Nhưng chị tớ nói rằng đã là đàn ông con trai thì phải chịu mọi trách nhiệm từ tội lỗi mình gây ra, nếu không thì xác định về nhà không có cơm để ăn… Không sao, dù gì thì tớ cũng phải nói lời xin lỗi. Trước sau gì thì cũng không thể tránh khỏi sự phẫn nộ của Kozue nếu không có được một lời giải thích đàng hoàng!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Và cứ như vậy, Kazuma cùng Eri không còn sự lựa chọn nào khác ngoài quay trở lại lớp sau khi đã đi hỏi thăm một số lớp khác về vị trí phòng học. Cuối cùng thì hai người họ cũng đã có thể trở về đến đúng nơi mình cần đến.

- Eri!

Điều đầu tiên an ủi cho việc Eri đi lạc là cô ấy đã có thể gặp lại những người bạn thuở nhỏ của mình.

- He – chan, Namehari – kun!

Eri mừng rỡ đến mức không còn để tâm đến mọi chuyện xung quanh mà chạy thật nhanh đến vòng tay ấm áp của Hebi. Eri mặc sức nhõng nhẽo với cô bạn có mái tóc bạch kim đẹp lung linh như gà con đang làm nũng gà mái mẹ.

- Eri – chan, cậu đã đi đâu suốt cả buổi sáng vậy? Làm cho mọi người lo lắng lắm đó. Bọn tớ còn tính tranh thủ thời gian nghỉ này để đi tìm cậu. Rút cuộc là đã đi đâu thế hả?

- Mình xin lỗi, He – chan. Chỉ vì mải vui ham chơi mà mình quên mất giờ vào lớp. Xin lỗi Hebi – chan, xin lỗi mọi người!

Về tính cách của Eri thì chẳng ai lạ gì. Nếu là những người bạn chơi thân với cô ấy từ hồi mới chập chững biết đi cho đến thời điểm hiện tại thì sẽ hiểu với tính cách của Eri thì việc bị tách nhóm rồi lạc là một trong những điều bình thường nhất của cuộc sống. Với tính mày mò thích tìm hiểu cái mới như vậy thì Hebi hay Namehari có thể thông cảm cho qua.

- Thôi được rồi, điều quan trọng là cậu vẫn bình yên vô sự. Hơn nữa, Eri – chan còn tìm về được lớp của mình mà không lạc. Đó không phải là điều đáng khen sao. Đúng không hả Hiyama?

Mặc dù Hebi và Namehari châm chước cho qua, nhưng không dễ dàng gì nhận được sự tha thứ từ người phải nói là khó tính nhất trong nhóm, Hiyama. Trước khi trở về lớp, Eri tự nhủ mình phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho những trường hợp xấu nhất. Và trường hợp xấu mà Eri sợ nhất chính là Hiyama. Cô lo sợ rằng cậu ấy sẽ nổi đóa lên rồi mắng mình một trận vì cái tội không đi theo nhóm… nhưng có còn sự lựa chọn nào khác nên Eri đành nhắm mắt nhận lấy điều mình phải nhận.

Gương mặt Hiyama hiện đang trở nên khó gần. Có thể hiểu cậu ta đang tức tối trong lòng và đang cần một ai đó để xả hết mọi sự giận dữ chất chứa trong lòng. Rồi thì Eri đã tự thân tự động biết đường trở về lớp học sau khoảng thời gian ham chơi ham vui bên ngoài quên giờ giấc. Và đây là cơ hội tốt để Hiyama trút bỏ mọi sự tức giận xuống đôi vai nhỏ của Eri.

Hiyama từ từ tiến đến gần Eri với từng bước chân lãnh cảm. Nhìn mặt cậu ấy khá căng thẳng mà khi nhìn vào, ai ai cũng phải căng theo cậu ta.

Hebi lo sợ rằng Hiyama không làm chủ nổi bản thân mình rồi mắng Eri một trận nhừ thân ngay trước bao nhiêu ánh mắt của toàn dân thiên hạ. Như thế không tốt cho cả Hiyama, Eri và toàn bộ thị tộc Chân Tổ.

- Hiyama – kun, Eri đã biết lỗi rồi, cậu đừng mắng cậu ấy lớn quá có được không?

Mặc kệ lời yêu cầu từ Hebi, Hiyama vẫn sẽ làm theo những gì mà mình cảm thấy là đúng. Và những điều cậu ấy làm là cất tiếng thở dài ngán ngẫm lần thứ n trong ngày. Kế theo sau là hành động đặt bàn tay phải lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc hồng phấn êm mượt như nhung lụa ấy một cách đầm ấm dịu dàng.

Điều này hoàn toàn trái ngược so với dự kiến của Eri. Cô thiết nghĩ sẽ chẳng có một ai đang giận giữ phẫn nộ mà lại đi xoa đầu người khác như thế này. Eri khá mông lung khó hiểu.

- Hiyama – kun!

- Thôi bỏ qua đi. Điều quan trọng là cậu đã trở về an toàn. Lần sau đừng có khiến người khác lo lắng nữa!

Trong tất cả học thuyết của các bậc danh nhân đã hao tâm tốn sức dành hết cả cuộc đời mình để nghiên cứu, thì những học thuyết liên quan đến con người bao giờ cũng thuộc một đẳng cấp vượt ngoài khả năng dự đoán của một bộ não thiên tài nhất. Nếu như toán học chính xác đến từng con số ngay khi ta đã tính toán đúng những phần cốt lõi bên trên thì tâm lý con người dù có tính toán ra sao thì kết quả cuối cùng vẫn luôn khiến cho ta phải bất ngờ. Có thể nói, tâm tư tình cảm con người không thể tóm gọn nó như toán học hay những học thuyết khác… Eri hoàn toàn không thể hiểu được lý do vì sao Hiyama lại trở nên hiền hòa như vậy dẫu cho mình đã phạm phải một sai lầm khó có thể cho qua.

………….

Vấn đề của Eri đã được giải quyết khi Hiyama đã rộng lượng tha thứ. Nhưng còn về tình hình của Kazuma thì có hơi…

- KAZUMA, CẬU NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ?

Tiếng hét từ ai đó bất thình lình vang lên khiến cả lớp học bị một phen giật thọt. Ngay cả Chân Tổ là giống loài có tinh thần vượt trội hơn người bình thường cũng phải hoảng hồn trước tiếng hét ấy. Nhưng dù cô ấy có la toáng lên nhưng thế, thì đó cũng là một giọng nói khá ngọt ngào, chứ không chua ngoa như những bà bán cá bán chanh cãi nhau ngoài chợ.

Thử ngoảnh đầu lại 180 độ về phía hướng cửa sổ dãy bàn đầu tiên bên tay phải, người đang nổi trận lôi đình lôi đám ấy chính là một thành viên trong nhóm ba người đến từ học viện chuyên đào tạo ra những nhân tài thế giới, Kozue Toriyama. Và người đang phải hứng chịu lấy trận cuồng phong ấy không ai khác ngoài Kazuma.

Trái ngược với gương mặt phừng phừng rực lửa thì Kazuma lại tỏ thái độ thờ ơ, lãnh cảm pha chút ngô ngố. Hay nói một cách cho dễ hiểu thì Kazuma dường như tỏ ra không mấy quan tâm đến sự tức giận sôi sục bên trong Kozue. Nhìn bề ngoài thì như thế nhưng thực chất Kazuma đang nghĩ ra lý do nói dối sao để Kozue tin mà bớt mắng mình một chút.

- Nói thế nào đây nhỉ. Do không để ý nên đang đi tớ bị lọt xuống giếng. Sau một hồi vật lộn với cá sấu thì tớ mới có thể trở về bình yên vô sự!

- KAZUMA, TỚ KHÔNG PHẢI CON NGU MÀ DÁM NÓI DỐI TRẮNG TRỢN NHƯ THẾ. BỘ CẬU VỪA ĐI VỪA NGỦ HAY SAO MÀ LẠI LỌT GIẾNG ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY? CÓ CÁ SẤU NÀO LẠI SỐNG Ở DƯỚI GIẾNG HẢ? VỚI LẠI, TẠI SAO RỚT GIẾNG MÀ QUẦN ÁO LẠI KHÔ KHỐC THẾ KIA? BIẾT LỰA LỜI NÓI DỐI CHÚT CÁI COI!

Một con người đi theo khoa học như Kazuma. Một con người luôn nghiên cứu và đưa ra những học thuyết chính xác đến từng chi tiết như Kazuma thì nói dối quả là một thử thách gian nan. Cỡ như cậu ta dù có thiên tài đến đâu thì cũng phải chịu thua một đứa trẻ tiểu học ở khoản bịa chuyện nói dối.

Dõi theo thái độ của Kozue, Kazuma rút ra một kết luận hay nhất từ trước đến nay trong cuộc đời mình.

- Vậy là nói dối không thể qua mắt được Kozue. Kỳ lạ thật, sao Onee – san lại nói rằng đối với con gái thì chỉ cần một lời nói dối ngọt ngào là có thể khiến họ tha thứ cho qua hết mọi tội lỗi?

- CÁI ĐÓ MÀ LÀ LỜI NÓI DỐI NGỌT NGÀO Á? CẬU ĐANG CỐ TÌNH TRÊU TỨC TỚ PHẢI KHÔNG KAZUMA?

- Thôi nào Kozue, mọi người trong lớp vừa bị cậu dọa cho một phen sợ đến xanh người rồi kìa. Với lại, điều quan trọng bây giờ không phải là Kazuma đã trở về với chúng ta rồi ư? Đừng mắng nhiếc cậu ấy nữa!

Nhóm ba người đến từ học viện đào tạo nhân tài vẫn còn một chàng trai với mái tóc tài tử na ná trông giống với Kazuma. Nhưng nếu tóc của Kazuma là màu đen thì chàng ấy sẽ là một màu trắng giống như Hebi. Cậu ấy tên là Tora Izukage. Và cũng nhờ có Tora lên tiếng nên Kazuma mới thoát khỏi sự phẫn nộ trong Kozue.

- Tora, chính vì cậu cứ bênh vực cho Kazuma nên cậu ta mới mặc sức làm những điều mình muốn đó. Báo hại chúng ta bị một phen lo lắng!

- Dù là như thế nhưng Kazuma bình yên vô sự vẫn là quan trọng hơn… Coi nào Kazuma, ra xin lỗi Kozue cho đàng hoàng nếu không muốn ăn mắng nữa nào. Lâu lâu làm trẻ ngoan đi!

- Xin lỗi, lần sau tớ không dám thế nữa. Bỏ qua cho tớ Kozue!

Tora đã lên tiếng như vậy, ngay cả Kazuma cũng đã cúi đầu nhận lỗi, Kozue không còn lý do gì để giận cậu ta lâu. Thôi thì cũng đành cho qua để mọi thứ không trở nên rắc rối phiền phức hơn. Kozue cất tiếng thở dài chán nản như ai kia.

- Đừng quên lời cậu vừa mới hứa xong. Nếu không, tớ sẽ nhờ Ayame nee – san dạy dỗ cậu lại một trận!

- Vâng, tớ không dám tái phạm nữa đâu!

Vậy là vấn đề của Kazuma cũng đã được giải quyết xong mặc dù kết cục sau cùng thì cậu ta cũng bị ăn mắng một trận, không như Eri. Thật may mắn khi mọi chuyện đã kết thúc trước khi mọi thứ trở nên lớn chuyện hơn. Thật sự, Eri cũng dự định mình sẽ nhảy vào nói đỡ cho Kazuma nhưng không hiểu sao, linh tính của một Chân Tổ nhắc bảo Eri rằng Kazuma sẽ ổn thôi. Và sự tin tưởng ấy đã không khiến cho cô bé nhỏ phải thất vọng… Từ khi nào, Eri cảm thấy Kazuma trong mắt mình lại trở nên đặc biệt hơn bao người khác.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

- A, hai em đây chắc là Kazuma Kusanagi và Eri Hoshimiya!

Tuy chưa vào học, tiết nghỉ giữa trưa vẫn còn nhưng giáo viên phụ trách lớp lại có mặt trong lớp từ khi nào không ai để ý.

- Sensei… xin lỗi vì đã vắng mặt tại lễ khai giảng. Vì chúng em gặp phải một chút chuyện nên đến trễ. Xin lỗi!

Không cần phải nhiều lời lôi thôi, do đã được dặn dò từ trước nên Kazuma đã tiên phong nhận lời xin lỗi với giáo viên phụ trách về sự vắng mặt của hai người. Nhưng xét về vị thế thì một học sinh đến từ ngôi trường chuyên đào tạo ra các nhân tài được tất cả các quốc gia trên thế giới đánh giá là tuyệt vời còn hơn cả Oxfort hay Cambridge. Hơn nữa lại là học sinh ưu tú được chính hiệu trưởng ngôi trường nổi tiếng bên đó đề nghị. Và một học sinh đến từ thị tộc Chân Tổ với truyền thuyết Ma Cà Rồng đã từng khiến cả thế giới phải khuynh đảo trong nỗi sợ hãi. Ngoài ra, việc để học sinh đến từ thị tộc Chân Tổ đến ngôi trường này cũng là một trách nhiệm cực kỳ quan trọng trong vấn đề giao lưu văn hóa. Thế nên, nữ giáo viên tội nghiệp ấy cũng không dám lớn tiếng, mà chỉ có thể cười trừ cho qua.

- Thôi không sao, quan trọng là các em không sao. À phải, sẵn tiện Kusanagi – san và Hoshimiya – san ở đây rồi. Sao các em không giới thiệu bản thân mình trước các bạn trong lớp nhỉ. Dẫu sao thì mọi người trong lớp vẫn chưa được biết tên hai em!

Mặc dù đã có một vài học sinh đã ra khỏi lớp học vào giờ nghỉ nhưng so với sỉ số hiện tại thì cũng được xem gần như đầy đủ. Và thật sự chỉ còn duy nhất Eri và Kazuma vẫn chưa giới thiệu mình trước những người bạn sẽ cùng kề vai sát cánh đi hết quãng đường trung học. Hai người họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lời yêu cầu này như một phép tắc xã giao lịch thiệp khi bước chân vào môi trường học tập mới.

……………

- Xem ra không còn sự lựa chọn nào khác. Hiểu rồi!

Kazuma đã nhấc cái mông ra khỏi ghế và tiến về phía trước lớp. Eri cũng làm theo Kazuma vì Hebi và Namehari cũng khuyến khích cô nên làm như thế.

Một lần nữa, hai người họ lại có cơ hội được đứng chung với nhau. Cùng đứng trước mặt rất nhiều người giống như một cặp đôi đứng trước vòng tuyên thệ nên vợ nên chồng trong nhà thờ lớn. Đương nhiên tất cả chỉ là do trí tưởng tượng thú vị của con người khi đem ra so sánh, chứ nếu thật sự là như thế thì ít nhiều cũng sẽ có người lên tiếng kịch liệt phản đối. Chắc chắn Hiyama bên thị tộc Vam và Kozue bên Pro sẽ không để yên chuyện này.

- Etou, tên đầy đủ của mình là Eri Hoshimiya, mình đến từ thị tộc Chân Tổ trên núi Himako cùng với Hiyama – kun, Hebi – chan và Namehari – kun. Bọn tớ là bạn thuở nhỏ cùng nhau nên cùng chuyển đến ngôi trường mới này cùng nhau. Mình không giỏi lắm về khả năng giao tiếp nên nếu có gì sai sót, mong các bạn thông cả bỏ qua cho. Từ giờ trở đi, xin được chỉ giáo nhiều hơn!

Lời nói ngọt ngào đáng yêu đi cùng với hành động cúi đầu lễ phép đã khiến cho điểm số thân thiện của Eri trong mắt mọi người trong lớp tăng lên vù vù. Dường như họ chẳng còn quan tâm đến chuyện Eri có phải Chân Tổ hay không, mà họ bắt đầu chuyển sang giai đoạn thích thú phấn khởi khi trong lớp xuất hiện một cô gái vừa duyên dáng, vừa xinh đẹp và vô cùng dễ thương… đặc biệt là những cu cậu nam sinh hào hứng như những con sói hoang hú lên khi trông thấy cừu non nhỏ nhắn. Chính vì thái độ kiểu đó nên Hiyama đã nổi đóa lên và không ngần ngại muốn xông vào tẩn cho chúng một trận. Nếu không có Hebi can ngăn kịp thời thì chắc đã xảy ra án mạng ngay trong lớp rồi.

- Lũ khốn này!

- Bỏ đi Hiyama – kun. Eri đang giới thiệu bản thân kia mà. Chẳng lẽ cậu lại chen ngang vào phá đám sao? Đừng khiến Eri – chan trở nên khó xử trước mặt con người bình thường!

- Nhưng mà chúng dám!

- Bình tĩnh, chỉ là một vài cá thể phấn khích quá khi thấy gái xinh thôi. Đáng lý ra cậu nên tự hào khi Eri đã lấy được thiện cảm trong lòng họ mới đúng. Phấn khởi như vậy nhưng Eri sẽ không gặp nguy hiểm đâu, cứ làm mát cái đầu một chút đi Hiyama!

Đã xong phần giới thiệu của Eri với tỷ số thắng nghiêng về nhóm Vam. Tuy có chút nhút nhát và ngờ nghệch, nhưng cũng nhờ Eri mà mức độ thân thiện giữa con người và thành phần trong thị tộc Chân Tổ đã được cải thiện đáng kể, bù cho sự không hòa hợp từ màn giới thiệu của Hiyama. Hay nói một cách khác, Eri đã cứu nguy cho bộ mặt của thị tộc Chân Tổ, giúp mối quan hệ giữa hai bên trở nên tốt hơn.

Chỉ còn lại Kazuma. Đáng lẽ cậu ta là con trai, phải giới thiệu đầu tiên chứ ai lại để con gái ra tiền tuyến bao giờ. Nhưng thôi lỡ rồi, một chút về chịu tội với Onee – san yêu quý của mình sau.

- Để xem, nên giới thiệu từ đâu đây nhỉ. Chắc Kozue và Tora đã giới thiệu từ trước rồi, chúng tớ thật sự được hiệu trưởng của trường It. Harm Sokyuran gửi xuống đây cùng học chung với mọi người. Tên đầy đủ của tớ là Kazuma Kusanagi, từ nay trở về sau mong được mọi người giúp đỡ!

Không thua kém gì Eri, Kazuma cũng là một chàng trai tuy lạnh mặt bên ngoài nhưng rất đỗi lịch thiệp bên ngoài. Cũng nhờ có Kazuma mà mức độ thân thiện trong mắt toàn bộ học sinh trong lớp về nhóm Pro cũng được cải thiện đáng kể, thay cho phần chào hỏi không mấy tốt lắm của Kozue.

Dĩ nhiên là sẽ không giống như Eri, sẽ không có chuyện hội con trai tru tréo lên vì một tên đực rựa đẹp mã như Kazuma. Mà phần này xin nhường lại cho các chị em nữ sinh nhiều hơn. Nhiều cô gái đã bắt đầu liếc mắt đưa tình để ý đến vẻ hấp dẫn từ đôi mắt lạnh nhạt lãnh cảm ấy. Và đó cũng là lý do đến lượt Kozue nổi quạu không ít. Nếu không có Tora cản lại thì chắc sẽ có án mạng ngay trong lớp.

- Tớ biết cậu tính làm gì nhưng thôi bỏ đi Kozue. Kazuma tuy lịch thiệp như thế nhưng sẽ không dễ dãi để bị mê hoặc như vậy đâu. Cậu không cần phải lo!

- Ba… Baka… tại sao tớ lại phải lo lắng chuyện đó. Kazuma có bị một con nào đó quyến rũ… cũng đâu có liên quan đến tớ…

- Ừ ừ… hiểu hiểu!

………………

- Kusanagi – san, bạn học ở khoa nào trong It. Harm Sokyuran thế? Với lại, danh hiệu mà bạn đạt được là gì?

Bởi vì trong màn giới thiệu trước, Kozue có nói rằng mình đang học tại khoa điện từ điện khí, danh hiệu cao nhất Kozue đạt được là Edison. Tora học tại khoa nghiên cứu về trọng trường và trọng lực cùng với danh hiệu Newton cao quý. Vậy thì không có lý nào những người bạn trong lớp cũng hiếu kỳ với ngành học của Kazuma cũng như danh hiệu cao nhất cậu ấy đạt được.

Kazuma đưa tay ra sau gáy gãi sột sột. Giống như cậu ấy đang gặp phải một câu hỏi cực kỳ khó trả lời.

- Cha chả lụa… về điều này thì có hơi… tớ có thể không tiết lộ được không?

- Heh, sao lại không? Chẳng công bằng tí nào!

- Đừng có giấu nữa mà, cho bọn tớ biết đi!

Mọi người trong lớp ai ai cũng đều tỏ ra bất mãn khi Kazuma cứ giấu mãi danh hiệu của mình. Danh hiệu ấy là gì mà tại sao Kazuma lại khó trả lời đến thế? Phải chăng đó là danh hiệu tệ nhất không phù hợp với một ngôi trường danh tiếng như It. Harm Sokyuran… Điều này là hết sức vô lý, vì không có một bậc danh nhân nào lại bị xem như tầm thường tồi tệ trong lịch sử phát triển nhân loại. Không thể nào có chuyện đó trừ khi Kazuma không thích cái danh hiệu mà mình đang có cho lắm. Cậu ta vẫn cứ đinh ninh, nhất quyết không muốn nói dẫu cho mọi người có mặc sức đòi biết cho bằng được.

Và khi ấy, Kozue đã cứu nguy cho Kazuma một bàn thua trông thấy.

- Đừng có bắt ép cậu ấy nói điều mà cậu ấy không thích. Vì một số lý do cá nhân nên Kazuma không muốn nói ra chuyên ngành cũng như danh hiệu của mình. Danh hiệu là một thứ linh thiêng đánh giá về giá trị cũng như những thành tựu mà học sinh đó đạt được trong It. Harm Sokyuran, không phải là thứ để phô trương tài năng của họ. Chính vì thế, không nhiều nhà khoa học thường tiết lộ danh hiệu của mình trước người khác một cách dễ dàng. Mấy người đừng làm khó dễ cho Kazuma nữa!

- Heh, nhưng chẳng phải cậu và Izukage – san đã tiết lộ về danh hiệu của mình sao? Vậy thì Kusanagi – san cũng phải nói thì mới công bằng được!

- Đúng đúng, chẳng công bằng tí nào. Các cậu là nhà khoa học, thì phải hiểu sự công bằng là điều rất tối quan trọng mới đúng!

- Nói đi nói đi nói đi!

Ngay cả khi Kozue lên tiếng nhưng dư luận vẫn chưa được dập tắt. Xem ra tất cả bọn họ đều hiếu kỳ và muốn biết cho bằng được ngành học của Kazuma.

- Ô cha, ngay cả người nổi tiếng chằn lửa như Kozue mà cũng phải chịu thua. Sức mạnh của sự tò mò bên trong con người thật đáng sợ!

- Im đi Kazuma, tớ làm điều này là vì ai hả?

- Không sao đâu Kozue, chẳng qua là vì tớ không muốn nói thôi. Chứ không phải là tớ không muốn để họ biết. Cậu thay tớ trả lời là được mà!

- Nhưng…

……….

- Etou, nếu các em không cảm thấy phiền thì có thể để cho cô chuyện này không?

Đã có người tình nguyện đứng lên thay Kazuma trả lời câu hỏi của “ fan hâm mộ” tự xưng. Và người đó không ai khác là nữ giáo viên đáng thương đang cầm trên tay sơ yếu lí lịch của Kazuma và những người còn lại.

- Vâng, xin nhờ vào sensei!

- Các em, theo những thông tin mà It. Harm Sokyuran cung cấp về trường chúng ta, thì Kusanagi – san là học viên đứng đầu khoa cơ học lượng tử. Hiện tại Kusanagi – san đã thành công trong việc tái hiện lại những thí nghiệm về thuyết tương đối và lượng tử ánh sáng để có thể cải biến nó trở nên tốt hơn. Ở It. Harm Sokyuran, Kusanagi – san còn được biết đến với danh hiệu Einstein!

Einstein, quả là một danh hiệu cao quý dành cho một con người đi quá sâu vào con đường nghiên cứu khoa học như Kazuma. Không nói đến những thành tựu cậu ta đã đạt được. Nhưng có thể khẳng định một điều rằng, không phải ai cũng có thể chạm tay đến ngôi vị Einstein.

Chắc chắn ai cũng biết Einstein, đã là con người thì phải biết đến nhà khoa học lỗi lạc Albert Einstein. Chính vì thế ngay khi biết được danh hiệu Kazuma đã đạt được, cả lớp đều được một phen giật mình đến đứng người.

- Phải, danh hiệu cao nhất mà tên ngố Kazuma này được chính là Einstein, người đi đầu trong lĩnh vực cơ học lượng tưởng. Và mọi người ở trường cũ vẫn thường hay gọi cậu ta là thiên tài Einstein! Kozue tiếp lời.

- Thiên tài gì chứ, đừng có bơm phồng thêm như thế Kozue!

So với nhóm bốn người đến từ thị tộc Chân Tổ, thì dường như họ chẳng mấy quan tâm đến điều này. Chỉ quan sát theo thái độ của toàn thể học sinh trong lớp, họ cũng hiểu ra nhân vật Kazuma Kusanagi kia hoàn toàn không chỉ như những nhà khoa học bình thường khác. Hay thậm chí cậu ta còn giỏi hơn cả Kozue Edison hay Tora Newton. Nếu không thì cả lớp đã không ngạc nhiên quá mức tưởng tượng như vậy.

Và người chịu nhiều cú shock nhất, người phải gánh chịu lấy sự ngạc nhiên lớn hơn bao giờ hết, có lẽ chính là Eri… Tại sao ư? Vì Eri biết Einstein là bậc danh nhân vĩ đại ra sao. Thậm chí, chính bản thân Eri cũng thần tượng Einstein rất rất nhiều. Và nay, cô ấy đã có cơ hội được gặp người mang trí thông minh ngang tầm với Einstein, chẳng phải quá tuyệt vời sao.

Đôi mắt đỏ hồng to tròn của Eri hướng về Kazuma bên phải với sự ngưỡng mộ long lanh vô bờ bến. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đó khẽ đan xen vào nhau và đặt trước lồng ngực, nơi đang bảo vệ con tim không ngừng thổn thức liên hồi.

- Kazuma Kusanagi… cậu ấy… liệu đây có phải là mơ không? Cuối cùng thì mình… cũng đã được gặp Albert Einstein rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương