Thê Khống
-
Chương 172: Kinh Quốc
Editor: minhngoc20vt
Phương Cẩn Chi lấy một cái ghế ngồi bên cạnh thùng tắm, trong tay cầm một cọng lông trắng nhẹ nhàng chạm lên gò má của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên quay đầu đi, nàng liền vẽ xuống cổ hắn, nhẹ nhàng chạm vào cổ và hai vai của hắn.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ chế trụ cổ tay nàng, cười hỏi: “Đùa rất vui sao?”
“Cũng tạm được…..” Phương Cẩn Chi dùng sức rút tay của mình về, lại cầm lông chim trong tay vẽ lên tay đang đặt trên thành bồn tắm của Lục Vô Nghiên.
“Đừng nháo nữa…..” Lục Vô Nghiên khẽ nói, đoạt lấy cọng lông chim trong tay nàng.
“Trả lại cho thiếp!” Phương Cẩn Chi lập tức nhíu mi.
Lục Vô Nghiên do dự một hồi, cầm cọng lông chim vẽ lên khuôn mặt trắng noãn của Phương Cẩn Chi, mới có chút bất đắc dĩ trả lại cọng lông chim cho nàng.
Nhìn Phương Cẩn Chi lấy khăn chà lau cọng lông chim bị ướt, Lục Vô Nghiên bật cười lắc đầu. Phương Cẩn Chi mang thai càng ngày càng giống đữa bé bốc đồng rồi. Nhớ hắn vô pháp vô thiên hai đời, cuối cùng lại thua trong tay Phương Cẩn Chi, hôm nay càng thêm nàng nói hướng đông không thể đi hướng tây, nàng nói hướng tây không thể đi hướng đông.
Có đôi khi lấy cho Phương Cẩn Chi cái này lại vội vàng lấy cái kia giống như một nô bộc trung thành và tận tâm, mà đôi khi……
Lục Vô Nghiên ngửa ra sau, né tránh lông chim trong tay Phương Cẩn Chi.
Chẳng hạn như hiện tại, Lục Vô Nghiên cảm thấy mình giống như là món đồ chơi của Phương Cẩn Chi………
“Vô Nghiên, Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi nằm sấp lên thành bồn tắm, đôi mắt bồ câu nhìn hắn chăm chú.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Mỗi khi Phương Cẩn Chi dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, Lục Vô Nghiên liền biết nàng lại là nghĩ muốn cái gì rồi.
“Ở đây.” Lục Vô Nghiên từ trong bồn tắm bước ra, lấy một cái khăn bông treo trên giá lau từng chút từng chút nước đọng trên người.
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, giẫm lên chân hắn một cái.
Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân trần của mình bị chiếc giày thêu của Phương Cẩn Chi giẫm lên. Đợi đến lúc hắn giả bộ mất hứng nhìn về phía Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi chớp đôi mắt to sáng ngời vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên cười lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, nhấc chân giẫm lên thành bồn tắm, lại rửa sạch chân một lần nữa. Đợi đến khi hắn hạ chân xuống, Phương Cẩn Chi không chút do dự giẫm lên chân hắn.
Lần này, Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình rất lâu, mới quay đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi. Lúc hắn nhìn Phương Cẩn Chi, trong mắt có vài phần giả bộ trách cứ và tức giận.
Nhưng mà Phương Cẩn Chi đã sớm nhìn thấu tính tình của hắn, đối với mỗi một biểu cảm của hắn lại càng rõ như lòng bàn tay. Phương Cẩn Chi nhìn ra được trách cứ và tức giận trong mắt hắn là giả vờ.
Phương Cẩn Chi nháy mắt một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Vừa nãy có con ruồi ở trên mu bàn chân của chàng, thiếp giúp chàng giẫm chết rồi!”
Vẻ mặt căng cứng của hắn lập tức không kiên trì nổi, bật cười, nói: “Mùa đông này làm gì có ruồi bọ!”
Phương Cẩn Chi rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nàng xẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Đúng a……., quên mất mùa đông không có ruồi bọ………”
Nàng lôi kéo tay Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt cong hình trăng non, ngọt ngào nói: “Được thôi, vậy chàng người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, sẽ không cần phải so đo với thiếp nha!”
Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, cẩn thận đánh giá Phương Cẩn Chi, đôi mắt sáng thâm sâu mang theo vài phần suy tư.
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Lục Vô Nghiên, lại lung lay tay của hắn hai lần, hỏi: “Không phải thực sự tức giận đấy chứ?”
“Không có, ta chỉ là đang nghĩ muốn…….” Ánh mắt của Lục Vô Nghiên nhìn xuống bụng nhỏ của Phương Cẩn Chi, “Này còn chưa có sinh ra đã ầm ỹ như vậy, chờ hắn sinh ra rồi có phải hay không muốn lên phòng dỡ ngói, xuống nước bắt cá……”
Lục Vô Nghiên đây là quy kết toàn bộ đoạn thời gian tâm tính như trẻ nhỏ của Phương Cẩn Chi cho đứa nhỏ trong bụng của nàng rồi.
“Vậy thì cứ dỡ ngói bắt cá.” Phương Cẩn Chi không chút nghĩ ngợi nói thẳng.
Lục Vô Nghiên gật gật đầu, “Lời phu nhân nói rất đúng.”
Lục Vô Nghiên cầm lấy áo choàng rộng rãi ở bên cạnh mặc vào, lúc nắm tay Phương Cẩn Chi đi ra ngoài mới nghĩ đến tiểu gia hỏa kia ở trong bụng của Phương Cẩn Chi về sau sinh ra lại có nhiều nghịch ngợm gây sự.
Nếu như hỏi Lục Vô Nghiên vì cái gì lại cảm thấy được tiểu tử ở trong bụng Phương Cẩn Chi là đứa nghịch ngợm gây sự, có lẽ hắn không thể nói được nguyên nhân. Nhưng mà loại dự cảm này của Lục Vô Nghiên tương đối mãnh liệt.
Lục Vô Nghiên quay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi ở bên cạnh. Phương Cẩn Chi ngay cả đi một đoạn đường ngắn cũng không yên, có thể đi ngang qua cái bàn cao thuận tay bẻ một cành hoa.
Trước kia nàng không như thế…..
Ánh mắt Lục Vô Nghiên không khỏi lại một lần nữa nhìn vào bụng của Phương Cẩn Chi, tiểu tử chưa sinh ra này làm cho hắn có một loại cảm giác nguy cơ không thể hiểu nổi.
“Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi bỗng nhiên ngừng lại.
“Ở đây, ở đây.” Lục Vô Nghiên cúi đầu trả lời nàng.
“Thiếp muốn ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím!” Trong đôi mắt sáng ngời kia của Phương Cẩn Chi từ từ nhuộm lên một loại bộ dáng tội nghiệp, nhìn Lục Vô Nghiên không chớp mắt. Thậm chí nàng vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm liếm môi của mình, để diễn tả mình thật sự rất muốn ăn!
Hai ngày trước Lục Vô Nghiên đã một lần tự mình làm bánh ngọt hoa quế khoai tím cho Phương Cẩn Chi. Lần đó bánh ngọt hoa quế khoai tím cũng được xem là hiệu quả tốt một lần trong đoạn thời gian xuống phòng bếp của Lục Vô Nghiên rồi.
“Ta làm?” Lục Vô Nghiên cười xoa xoa đầu nàng.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Nhìn đôi mắt ấm áp ý cười của Lục Vô Nghiên, hai mắt mở to của Phương Cẩn Chi từ từ cong lên, ngọt ngào nhìn Lục Vô Nghiên gật đầu.
“Được, ta làm cho nàng.” Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi trở lại phòng ngủ, “Bánh ngọt hoa quế khoai tím kia làm hơi lâu, nếu như nàng không tán gẫu thì xem sách một lát. Trên kệ ở đầu giường ta đã tìm cho nàng một vài quyển sách xưa mà nàng thích. Có điều không nên nhìn lâu, đã là buổi tối, đừng làm mắt mệt mỏi.”
Lục Vô Nghiên nhìn nàng một cái, mới xoay người đi phòng bếp.
Bánh ngọt hoa quế khoai tím kia quả thực cần thời gian không ngắn, Lục Vô Nghiên bận rộn nửa canh giờ mới làm xong. Hắn lấy từng cái bánh hoa quế khoai tím bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, sau khi xếp xong lại phủ thêm một lớp vải bông ở trên hộp thức ăn---để tránh cho đoạn đường đi từ phòng bếp đến phòng ngủ sẽ làm cho bánh ngọt hoa quế khoai tím bị lạnh mất.
Khi Lục Vô Nghiên về đến cửa phòng ngủ, hơi hơi dừng lại một chút, hắn nhẹ bước chân, mới đẩy cửa phòng ra đi vào.
Quả nhiên Phương Cẩn Chi đã ngủ thiếp đi, nàng nằm nghiêng ở bên cạnh kệ sách trên giường, một chân để ở dưới giường, quyển cố sự nàng cầm đọc ở trên tay cũng rơi xuống đất.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn đang cầm trên tay lên bàn ở phía ngoài bình phong, không cho nó phát ra một chút âm thanh.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, nhặt lên quyển cố sự mà Phương Cẩn Chi làm rơi xuống đất, lại lộn ngược giá đèn, thổi tắt đèn trong phòng.
Lục Vô Nghiên quay trở lại giường, lúc nhẹ nhàng ôm lấy Phương Cẩn Chi, nàng xoay người lại, hai cánh tay mảnh khảnh trắng như ngó sen tự nhiên ôm lấy cổ Lục Vô Nghiên, đầu cũng dựa vào ngực của Lục Vô Nghiên.
Trong ngực là thân thể tuyết trắng mềm nhũn mong muốn, hơi thở trong lúc đó lại là một trận mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc biệt của Phương Cẩn Chi.
Trong lòng Lục Vô Nghiên có phần ngứa ngáy.
Hắn ôm lấy Phương Cẩn Chi đang ngủ, qua thật lâu, hắn khe khẽ thở dài.
Vì cái gì phải có thai mười tháng chứ? Một tháng có thể sinh thật là tốt!
Phiền!
Ngày thứ hai lúc Phương Cẩn Chi tỉnh lại, quả nhiên đã hoàn toàn quên đêm qua một mực đòi ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím.
Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý.
Ngày mai là mùng hai tháng hai, cũng là ngày hoàng thất của Kinh Quốc đến hoàng cung Đại Liêu làm khách, cũng định ra ngày hiệp ước ngừng chiến vĩnh viễn.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Cho dù mấy ngày trước Trưởng Công chúa cố ý mượn bệnh để buông tay việc triều chính, nhưng ngày này, nàng cũng không thể bỏ mặc. Sáng sớm nàng đã ra khỏi biệt viện Trưởng Công chúa, đi đến Hoàng cung để bố trí.
Lục Thân Cơ nắm trong tay toàn bộ binh mã của Đại Liêu, lúc này cũng đang cẩn thận thương lượng các sách lược cùng với các Tướng quân của Liêu quốc, để ứng đối với hoàng thất Kinh quốc lần này khả năng có thể xuất hiện những loại tình huống gì.
Đừng nhìn bộ dáng ngày thường của Lục Thân Cơ u mê hồ đồ, không thông minh. Nhưng đến lúc hắn mặc toàn thân quân trang, đứng trước bản đồ quân sự, dường như thay đổi bộ dáng hoàn toàn. Giữa hai chân mày có cảm giác áp bách đột nhiên mà đến.
Đó chỉ là một bản đồ quân sự bình thường, nhưng trong mắt hắn lại như có huyền cơ khác biệt. Hắn hơi hơi khom lưng, một tay đặt lên bàn, một tay chỉ vào địa phương ở trong bản đồ quân sự, bố trí từng cái.
Phương Cẩn Chi dùng bữa sáng xong liền trở về nằm lên giường nghỉ ngơi, chờ đến lúc nàng mở mắt, liền nhìn thấy Lục Vô Nghiên ngồi trên ghế mây trước cửa sổ, hắn lẳng lặng nhìn vào hư vô ở phía trước, khuôn mặt trong veo lạnh lùng.
“Vô Nghiên?”
“Dậy rồi sao?” Lục Vô Nghiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi phát hiện trong mắt Lục Vô Nghiên không có một chút ý cười. Phương Cẩn Chi lẳng lặng suy nghĩ một lát, mới giẫm xuống giày đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên.
“Làm sao vậy? Nghĩ muốn cái gì?” Lục Vô Nghiên nắm tay nàng, ôm nàng ngồi lên đùi.
“Không muốn cái gì cả.” Ánh mắt Phương Cẩn Chi nhìn vào một tờ danh sách trên bàn ở trước mặt Lục Vô Nghiên. Nàng cầm danh sách lên, nhẹ nhàng lướt nhanh.
Phần lớn Phương Cẩn Chi đều không biết tên, nhưng có mấy tên nàng từng nghe qua. Trong ngày thường khi Lục Vô Nghiên nói chuyện với Trưởng Công chúa cũng không có đề phòng Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi biết đây là danh sách những người ở Kinh quốc đến Đại Liêu lần này.
“Người Kinh quốc đã đến nơi rồi sao?” Phương Cẩn Chi hỏi.
“Ừ, đã bố trí ổn thỏa ở trong hành cung rồi.” Lục Vô Nghiên thản nhiên nói.
Mấy ngày nay, mặc dù Phương Cẩn Chi bị tiểu tử kia ở trong bụng ầm ĩ phiền lòng, cả ngày không thể nào yên lòng, nhưng chuyện tình bên cạnh nàng vẫn biết một chút. Phương Cẩn Chi biết rõ lần này Hoàng thất Kinh quốc tiến cung, trong cung sẽ cử hành quốc yến càng lớn hơn so với đêm giao thừa. Tuy rằng quốc yến là biểu lộ rõ ràng thực lực của một nước, không làm mất đi oai nghi lễ tiết. Nhưng cũng có thể sẽ phát sinh các loại tình huống nguy hiểm. Dù sao Kinh quốc và Túc quốc há có thể vì một tờ hiệp ước đồng minh là thật sự nghị hòa chứ?
Nhưng lúc này Phương Cẩn Chi lo lắng nhất cũng không phải việc này.
Nàng thật cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Lục Vô Nghiên, hỏi: “Ngày mai chàng sẽ tham gia Quốc yến sao?”
Lục Vô Nghiên không trả lời.
Phương Cẩn Chi liền không hỏi lại Lục Vô Nghiên nữa.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hiểu rõ, cho dù là qua nhiều năm như vậy, những chuyện đã xảy ra vào hai năm ở Kinh Quốc khi Lục Vô Nghiên còn bé hắn đều không thể quên. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện đó vẫn còn ảnh hưởng đến hắn.
Hiện giờ những người Kinh quốc đó muốn tới, những vết nhơ kia đã trôi qua nhiều năm không thể nghi ngờ lại bị khơi dậy.
Máu tươi đầm đìa.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, tựa vào ngực Lục Vô Nghiên, lại cầm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn nâng niu trong lòng bàn tay. “Vô Nghiên, chàng không nên đi. Ở nhà cùng với thiếp có được hay không?”
Lục Vô Nghiên hiểu rõ Phương Cẩn Chi đây là đang lo lắng cho hắn, nhưng hắn không thể không đi. Hơn nữa hắn và Trưởng Công chúa đã chuẩn bị từ lâu, sẽ lợi dụng cơ hội lần này loại bỏ đảng phản tâm của Tả tướng ở trong triều.
Vì vậy hung hiểm và biến cố trong đó là không thể tránh được, thời điểm này hắn làm sao có thể bởi vì nguyên nhân của bản thân mình và vắng mặt không tham dự được. Chẳng qua là nghĩ đến việc phải cùng với đám người này tham gia yến tiệc vui vẻ, Lục Vô Nghiên liền cảm thấy thật ghê tởm. Cùng với mối thù ghê tởm.
Ban đêm Trưởng Công chúa về rất khuya, hôm nay nàng không chỉ muốn phân phó trong cung, âm thầm bố trí trong triều, càng thêm sắp gặp người Kinh quốc. Nàng phải nhẫn nhịn không rút đao, lại muốn kết thúc nên cần phải đối xử giữ lễ, một ngày sức cùng lực kiệt.
Sau khi nàng trở về, Lục Vô Nghiên đến thăm nàng, bị nàng phân phó thị nữ cản trở về.
Ẩn nhẫn một ngày không thể chính tay đâm những người đó khiến cho nàng không nghĩ muốn gặp Lục Vô Nghiên, giống như luôn mang theo một sự áy náy không thể đối mặt. Nàng nhìn nến trên giá sắp tắt, khẽ thở dài một tiếng.
Nếu như nàng không phải là Trưởng Công chúa Đại Liêu, mà bản thân là hiệp nữ giang hồ không vướng bận trách nhiệm thì thật tốt, muốn giết người nào liền giết, cùng đến chỗ chết cũng thật sảng khoái.
Nhưng mà, hiện tại nàng vẫn là Trưởng Công chúa Liêu quốc, nàng không thể làm như vậy.
Một tầng lại một tầngbăn khoăn, một tầng lại một tầng lợi ích, lại thêm một tầng một tầng trách nhiệm nữa, đan vào thành một vòng kín kẽ không chỗ hở, bao phủ cả người nàng.
Làm cho nàng không thể làm bậy.
Vai Trưởng Công chúa hơi rũ xuống, mang theo chút mệt mỏi. Nhưng nháy mắt sau, nàng mở mắt thật mạnh.
“Người đâu!”
Thị nữ tiến vào, nàng lập tức hỏi: “Hiện tại Lục tướng quân ở đâu?”
“Bẩm Công chúa, Lục tướng quân vẫn chưa trở về.”
Trưởng Công chúa cau mày hồi lâu, trong lòng hơi bất an. Nàng dừng lại xoay người phân phó thị nữ “ Đi gọi Nhập Rượu đến đây cho bản cung!”
“Công chúa người tìm ta!” Nhập Rượu mặc hồng y tay cầm bảo kiếm vừa vặn đi tới cửa, nàng bước vào phòng, chờ Trưởng Công chúa phân phó.
Trưởng Công chúa ra lệnh cho thị nữ lui xuống, mới nói với nàng: “Đi, lập tức đi biệt viện gần đây âm thầm tìm hiểu, nếu thấy Lục Thân Cơ, bắt hắn về đây cho bản cung!”
“Công chúa, người là lo lắng………” Trong lòng Nhập Rượu cả kinh. Nàng đi theo bên cạnh Trưởng Công chúa đã rất nhiều năm, lập tức hiểu rõ băn khoăn của Trưởng Công chúa.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Nhập Rượu xoay người, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhưng nàng mới vừa bước chân tới cửa, liền dừng chân.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
“Công chúa, Lục tướng quân trở lại………”
Trưởng Công chúa chạy tới cửa, thấy Lục Thân Cơ đang đi qua hành lang uốn khúc, hỏi: “Lục Thân Cơ, ngươi đi đâu vậy?”
Sở dĩ Lục Thân Cơ đi đường hành lang uốn khúc, là vốn định tránh phòng Trưởng Công chúa.
Bước chân Lục Thân Cơ ngừng lại, “Không đi đâu cả!”
“Bản cung hỏi ngươi nói đi!” Giọng nói của Trương Công chúa hơi hơi cao lên, mang theo vài phần tàn khốc.
Lục Thân Cơ cợt nhã giang tay, “Tầm hoa vấn liễu đánh nhau bài bạc, nàng là cái gì của ta, dựa vào cái gì quản ta!”
Hắn không giống như trước đi vội vội vàng vàng qua hành lang uốn khúc đó nữa, ngược lại bày ra bộ dáng xộc xệch, nhàn nhã lửng thững đi tới hậu viện.
“Lục Thân Cơ! Ngươi đừng có phá hoại đại sự của bản cung!”
Lục Thân Cơ nhún nhún vai, không để ý nàng.
Trong lòng Trưởng Công chúa buồn bực, lập tức chỉ vào Lục Thân Cơ, nói với Nhập Rượu bên cạnh: “Đi, bắt hắn trói lại cho bản cung!”
“Hả? Thuộc hạ đánh không lại Lục tướng quân!” Nhập Rượu gãi gãi đầu, tóc đuôi ngựa ở phía sau cổ nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của nàng.
Nghe xong lời Nhập Rượu nói, tâm tình Lục Thân Cơ không tệ, hừ nhẹ hai tiếng.
Trưởng Công chúa giận dữ, nàng đoạt lấy bội kiếm trong tay Nhập Rượu, hướng về phía Lục Thân Cơ.
Nếu như nói, những năm này Trưởng Công chúa bị những thần tử trong triều rèn luyện đã sớm không bộc lộ sắc mặc vui buồn, thậm chí rất ít chuyện có thể làm cho nàng thật sự tức giận. Nhưng chỉ có Lục Thân Cơ, mỗi lần nói tùy tiện một câu liền có thể chọc giận nàng.
“Nói! Đi chỗ nào!” Trưởng Công chúa trực tiếp cầm bội kiếm trong tay đặt lên cổ Lục Thân Cơ.
Nét mặt của Lục Thân Cơ vẫn cợt nhã như cũ, “Vậy nàng lấy thân phận gì quản ta!”
Trưởng Công chúa cười một tiếng, “Bản cung quản trời quản đất, thuận tiện thay ông trời quản ngươi thôi.”
Lục Thân Cơ lại lắc đầu, “Câu hỏi của ông trời ta cũng không quan tâm, ta chỉ nghe lời nói của phu nhân thôi.”
Hắn lại “Chậc” một tiếng, “Đáng tiếc nam nhân tốt như Lục Thân Cơ ta đây lại không có phu nhân, thật đáng thương thật đáng thương!”
“Muốn có phu nhân ư? Được, trong tay bản cung có.” Ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn hắn một cái thật sâu, ném bội kiếm trong tay cho Nhập Rượu.
Trưởng Công chúa xoay người trở về phòng, Lục Thân Cơ đứng yên một hồi, mới đuổi theo.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, trong phòng, thấy một màn như vậy Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi nhìn nhau cười, cười ra tiếng.
Phương Cẩn Chi nằm trên người Lục Vô Nghiên, buồn cười hỏi: “Vô Nghiên, chàng nói tính tình của chàng là giống phụ thân hay mẫu thân thế? Thiếp nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không giống…….”
“Không,” Lục Vô Nghiên cực kỳ nghiêm túc lắc đầu, “Nghe nói, ta kế thừa khuyết điểm của hai người bọn họ.”
Chẳng hạn như Lục Thân Cơ không coi trọng sang hèn, chẳng hạn như Trưởng Công chúa cường đại ham muốn khống chế.
Phương Cẩn Chi nghiêm túc suy nghĩ, mới có phần nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, Lục Vô Nghiên đưa tay gõ gõ đầu của nàng, chất vấn: “Như thế nào, nàng cũng cảm thấy cả người ta đều là khuyết điểm à?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng xoay chuyển, mới nói: “Lúc nào cũng có ưu điểm, nhưng là áp đảo hơn so với ưu điểm của phụ thân và mẫu thân. Chẳng hạn như bánh ngọt hoa quế khoai tím kia, cho dù là phụ thân hay là mẫu thân đều chắc chắn không làm được…….”
Phương Cẩn Chi “Nha” một tiếng, bỗng nhiên mở to hai mắt ra, nàng đột nhiên nhớ tới đêm hôm qua la hét đòi ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím, sau đó……..Sau đó không đợi Lục Vô Nghiên làm xong, nàng liền ngủ thiếp đi.
Đợi đến sáng hôm nay, liền hoàn toàn quên triệt để bánh ngọt hoa quế khoai tím rồi…..
Phương Cẩn Chi xụ mặt, có chút chột dạ nhìn Lục Vô Nghiên.
“Nhớ rồi sao?” Lục Vô Nghiên nhướng mày, “Đừng nói với ta hiện tại nàng đang muốn ăn.”
Ngay tức khắc vẻ mặt chột dạ của Phương Cẩn Chi tản đi, nàng kéo tay Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng lung lay, lại cố ý làm nũng nói: “Kia…..Nếu hiện tại thiếp muốn ăn thì làm sao bây giờ?”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Vô Nghiên đã sớm dự đoán, cười nói: “Bất cứ khi nào bất cứ nơi nào, nguyện cống hiến sức lực vì phu nhân.”
Hắn nói xong làm bộ muốn đứng dậy.
Phương Cẩn Chi vội vàng kéo hắn, “Đừng, thiếp thuận miệng nói một chút, không ăn mà……”
Chung quy trong lòng nàng có một chút áy náy, nàng cũng hiểu được từ sau khi mang thai, Lục Vô Nghiên đã vì nàng mà vất vả nhiều.
“Thực không muốn ư?” Lục Vô Nghiên trái lại không nghĩ nhiều.
“Không cần, đã trễ rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. Ngày mai cùng nhau vào cung đi.” Phương Cẩn Chi cười kéo tay Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn, “Ngày mai nàng muốn đi với ta sao?”
Phương Cẩn Chi rất nghiêm túc gật đầu.
Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, hắn nhìn Phương Cẩn Chi ở trước mặt, do dự một hồi, mới nói: “Cẩn Chi, lần này Kinh quốc đến đây có dẫn theo một vị Quận chúa, phải hòa thân.”
Phương Cẩn Chi lấy một cái ghế ngồi bên cạnh thùng tắm, trong tay cầm một cọng lông trắng nhẹ nhàng chạm lên gò má của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên quay đầu đi, nàng liền vẽ xuống cổ hắn, nhẹ nhàng chạm vào cổ và hai vai của hắn.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ chế trụ cổ tay nàng, cười hỏi: “Đùa rất vui sao?”
“Cũng tạm được…..” Phương Cẩn Chi dùng sức rút tay của mình về, lại cầm lông chim trong tay vẽ lên tay đang đặt trên thành bồn tắm của Lục Vô Nghiên.
“Đừng nháo nữa…..” Lục Vô Nghiên khẽ nói, đoạt lấy cọng lông chim trong tay nàng.
“Trả lại cho thiếp!” Phương Cẩn Chi lập tức nhíu mi.
Lục Vô Nghiên do dự một hồi, cầm cọng lông chim vẽ lên khuôn mặt trắng noãn của Phương Cẩn Chi, mới có chút bất đắc dĩ trả lại cọng lông chim cho nàng.
Nhìn Phương Cẩn Chi lấy khăn chà lau cọng lông chim bị ướt, Lục Vô Nghiên bật cười lắc đầu. Phương Cẩn Chi mang thai càng ngày càng giống đữa bé bốc đồng rồi. Nhớ hắn vô pháp vô thiên hai đời, cuối cùng lại thua trong tay Phương Cẩn Chi, hôm nay càng thêm nàng nói hướng đông không thể đi hướng tây, nàng nói hướng tây không thể đi hướng đông.
Có đôi khi lấy cho Phương Cẩn Chi cái này lại vội vàng lấy cái kia giống như một nô bộc trung thành và tận tâm, mà đôi khi……
Lục Vô Nghiên ngửa ra sau, né tránh lông chim trong tay Phương Cẩn Chi.
Chẳng hạn như hiện tại, Lục Vô Nghiên cảm thấy mình giống như là món đồ chơi của Phương Cẩn Chi………
“Vô Nghiên, Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi nằm sấp lên thành bồn tắm, đôi mắt bồ câu nhìn hắn chăm chú.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Mỗi khi Phương Cẩn Chi dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, Lục Vô Nghiên liền biết nàng lại là nghĩ muốn cái gì rồi.
“Ở đây.” Lục Vô Nghiên từ trong bồn tắm bước ra, lấy một cái khăn bông treo trên giá lau từng chút từng chút nước đọng trên người.
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn hắn một hồi, giẫm lên chân hắn một cái.
Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân trần của mình bị chiếc giày thêu của Phương Cẩn Chi giẫm lên. Đợi đến lúc hắn giả bộ mất hứng nhìn về phía Phương Cẩn Chi, Phương Cẩn Chi chớp đôi mắt to sáng ngời vẻ mặt vô tội nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên cười lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, nhấc chân giẫm lên thành bồn tắm, lại rửa sạch chân một lần nữa. Đợi đến khi hắn hạ chân xuống, Phương Cẩn Chi không chút do dự giẫm lên chân hắn.
Lần này, Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm chân của mình rất lâu, mới quay đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi. Lúc hắn nhìn Phương Cẩn Chi, trong mắt có vài phần giả bộ trách cứ và tức giận.
Nhưng mà Phương Cẩn Chi đã sớm nhìn thấu tính tình của hắn, đối với mỗi một biểu cảm của hắn lại càng rõ như lòng bàn tay. Phương Cẩn Chi nhìn ra được trách cứ và tức giận trong mắt hắn là giả vờ.
Phương Cẩn Chi nháy mắt một cái, cực kỳ nghiêm túc nói: “Vừa nãy có con ruồi ở trên mu bàn chân của chàng, thiếp giúp chàng giẫm chết rồi!”
Vẻ mặt căng cứng của hắn lập tức không kiên trì nổi, bật cười, nói: “Mùa đông này làm gì có ruồi bọ!”
Phương Cẩn Chi rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nàng xẹp miệng, nhỏ giọng nói: “Đúng a……., quên mất mùa đông không có ruồi bọ………”
Nàng lôi kéo tay Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt cong hình trăng non, ngọt ngào nói: “Được thôi, vậy chàng người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, sẽ không cần phải so đo với thiếp nha!”
Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, cẩn thận đánh giá Phương Cẩn Chi, đôi mắt sáng thâm sâu mang theo vài phần suy tư.
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Lục Vô Nghiên, lại lung lay tay của hắn hai lần, hỏi: “Không phải thực sự tức giận đấy chứ?”
“Không có, ta chỉ là đang nghĩ muốn…….” Ánh mắt của Lục Vô Nghiên nhìn xuống bụng nhỏ của Phương Cẩn Chi, “Này còn chưa có sinh ra đã ầm ỹ như vậy, chờ hắn sinh ra rồi có phải hay không muốn lên phòng dỡ ngói, xuống nước bắt cá……”
Lục Vô Nghiên đây là quy kết toàn bộ đoạn thời gian tâm tính như trẻ nhỏ của Phương Cẩn Chi cho đứa nhỏ trong bụng của nàng rồi.
“Vậy thì cứ dỡ ngói bắt cá.” Phương Cẩn Chi không chút nghĩ ngợi nói thẳng.
Lục Vô Nghiên gật gật đầu, “Lời phu nhân nói rất đúng.”
Lục Vô Nghiên cầm lấy áo choàng rộng rãi ở bên cạnh mặc vào, lúc nắm tay Phương Cẩn Chi đi ra ngoài mới nghĩ đến tiểu gia hỏa kia ở trong bụng của Phương Cẩn Chi về sau sinh ra lại có nhiều nghịch ngợm gây sự.
Nếu như hỏi Lục Vô Nghiên vì cái gì lại cảm thấy được tiểu tử ở trong bụng Phương Cẩn Chi là đứa nghịch ngợm gây sự, có lẽ hắn không thể nói được nguyên nhân. Nhưng mà loại dự cảm này của Lục Vô Nghiên tương đối mãnh liệt.
Lục Vô Nghiên quay đầu lại, nhìn Phương Cẩn Chi ở bên cạnh. Phương Cẩn Chi ngay cả đi một đoạn đường ngắn cũng không yên, có thể đi ngang qua cái bàn cao thuận tay bẻ một cành hoa.
Trước kia nàng không như thế…..
Ánh mắt Lục Vô Nghiên không khỏi lại một lần nữa nhìn vào bụng của Phương Cẩn Chi, tiểu tử chưa sinh ra này làm cho hắn có một loại cảm giác nguy cơ không thể hiểu nổi.
“Vô Nghiên!” Phương Cẩn Chi bỗng nhiên ngừng lại.
“Ở đây, ở đây.” Lục Vô Nghiên cúi đầu trả lời nàng.
“Thiếp muốn ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím!” Trong đôi mắt sáng ngời kia của Phương Cẩn Chi từ từ nhuộm lên một loại bộ dáng tội nghiệp, nhìn Lục Vô Nghiên không chớp mắt. Thậm chí nàng vươn đầu lưỡi màu hồng phấn liếm liếm môi của mình, để diễn tả mình thật sự rất muốn ăn!
Hai ngày trước Lục Vô Nghiên đã một lần tự mình làm bánh ngọt hoa quế khoai tím cho Phương Cẩn Chi. Lần đó bánh ngọt hoa quế khoai tím cũng được xem là hiệu quả tốt một lần trong đoạn thời gian xuống phòng bếp của Lục Vô Nghiên rồi.
“Ta làm?” Lục Vô Nghiên cười xoa xoa đầu nàng.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Nhìn đôi mắt ấm áp ý cười của Lục Vô Nghiên, hai mắt mở to của Phương Cẩn Chi từ từ cong lên, ngọt ngào nhìn Lục Vô Nghiên gật đầu.
“Được, ta làm cho nàng.” Lục Vô Nghiên nắm tay Phương Cẩn Chi trở lại phòng ngủ, “Bánh ngọt hoa quế khoai tím kia làm hơi lâu, nếu như nàng không tán gẫu thì xem sách một lát. Trên kệ ở đầu giường ta đã tìm cho nàng một vài quyển sách xưa mà nàng thích. Có điều không nên nhìn lâu, đã là buổi tối, đừng làm mắt mệt mỏi.”
Lục Vô Nghiên nhìn nàng một cái, mới xoay người đi phòng bếp.
Bánh ngọt hoa quế khoai tím kia quả thực cần thời gian không ngắn, Lục Vô Nghiên bận rộn nửa canh giờ mới làm xong. Hắn lấy từng cái bánh hoa quế khoai tím bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, sau khi xếp xong lại phủ thêm một lớp vải bông ở trên hộp thức ăn---để tránh cho đoạn đường đi từ phòng bếp đến phòng ngủ sẽ làm cho bánh ngọt hoa quế khoai tím bị lạnh mất.
Khi Lục Vô Nghiên về đến cửa phòng ngủ, hơi hơi dừng lại một chút, hắn nhẹ bước chân, mới đẩy cửa phòng ra đi vào.
Quả nhiên Phương Cẩn Chi đã ngủ thiếp đi, nàng nằm nghiêng ở bên cạnh kệ sách trên giường, một chân để ở dưới giường, quyển cố sự nàng cầm đọc ở trên tay cũng rơi xuống đất.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn nhẹ nhàng đặt hộp thức ăn đang cầm trên tay lên bàn ở phía ngoài bình phong, không cho nó phát ra một chút âm thanh.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, nhặt lên quyển cố sự mà Phương Cẩn Chi làm rơi xuống đất, lại lộn ngược giá đèn, thổi tắt đèn trong phòng.
Lục Vô Nghiên quay trở lại giường, lúc nhẹ nhàng ôm lấy Phương Cẩn Chi, nàng xoay người lại, hai cánh tay mảnh khảnh trắng như ngó sen tự nhiên ôm lấy cổ Lục Vô Nghiên, đầu cũng dựa vào ngực của Lục Vô Nghiên.
Trong ngực là thân thể tuyết trắng mềm nhũn mong muốn, hơi thở trong lúc đó lại là một trận mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc biệt của Phương Cẩn Chi.
Trong lòng Lục Vô Nghiên có phần ngứa ngáy.
Hắn ôm lấy Phương Cẩn Chi đang ngủ, qua thật lâu, hắn khe khẽ thở dài.
Vì cái gì phải có thai mười tháng chứ? Một tháng có thể sinh thật là tốt!
Phiền!
Ngày thứ hai lúc Phương Cẩn Chi tỉnh lại, quả nhiên đã hoàn toàn quên đêm qua một mực đòi ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím.
Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý.
Ngày mai là mùng hai tháng hai, cũng là ngày hoàng thất của Kinh Quốc đến hoàng cung Đại Liêu làm khách, cũng định ra ngày hiệp ước ngừng chiến vĩnh viễn.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Cho dù mấy ngày trước Trưởng Công chúa cố ý mượn bệnh để buông tay việc triều chính, nhưng ngày này, nàng cũng không thể bỏ mặc. Sáng sớm nàng đã ra khỏi biệt viện Trưởng Công chúa, đi đến Hoàng cung để bố trí.
Lục Thân Cơ nắm trong tay toàn bộ binh mã của Đại Liêu, lúc này cũng đang cẩn thận thương lượng các sách lược cùng với các Tướng quân của Liêu quốc, để ứng đối với hoàng thất Kinh quốc lần này khả năng có thể xuất hiện những loại tình huống gì.
Đừng nhìn bộ dáng ngày thường của Lục Thân Cơ u mê hồ đồ, không thông minh. Nhưng đến lúc hắn mặc toàn thân quân trang, đứng trước bản đồ quân sự, dường như thay đổi bộ dáng hoàn toàn. Giữa hai chân mày có cảm giác áp bách đột nhiên mà đến.
Đó chỉ là một bản đồ quân sự bình thường, nhưng trong mắt hắn lại như có huyền cơ khác biệt. Hắn hơi hơi khom lưng, một tay đặt lên bàn, một tay chỉ vào địa phương ở trong bản đồ quân sự, bố trí từng cái.
Phương Cẩn Chi dùng bữa sáng xong liền trở về nằm lên giường nghỉ ngơi, chờ đến lúc nàng mở mắt, liền nhìn thấy Lục Vô Nghiên ngồi trên ghế mây trước cửa sổ, hắn lẳng lặng nhìn vào hư vô ở phía trước, khuôn mặt trong veo lạnh lùng.
“Vô Nghiên?”
“Dậy rồi sao?” Lục Vô Nghiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi phát hiện trong mắt Lục Vô Nghiên không có một chút ý cười. Phương Cẩn Chi lẳng lặng suy nghĩ một lát, mới giẫm xuống giày đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên.
“Làm sao vậy? Nghĩ muốn cái gì?” Lục Vô Nghiên nắm tay nàng, ôm nàng ngồi lên đùi.
“Không muốn cái gì cả.” Ánh mắt Phương Cẩn Chi nhìn vào một tờ danh sách trên bàn ở trước mặt Lục Vô Nghiên. Nàng cầm danh sách lên, nhẹ nhàng lướt nhanh.
Phần lớn Phương Cẩn Chi đều không biết tên, nhưng có mấy tên nàng từng nghe qua. Trong ngày thường khi Lục Vô Nghiên nói chuyện với Trưởng Công chúa cũng không có đề phòng Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi biết đây là danh sách những người ở Kinh quốc đến Đại Liêu lần này.
“Người Kinh quốc đã đến nơi rồi sao?” Phương Cẩn Chi hỏi.
“Ừ, đã bố trí ổn thỏa ở trong hành cung rồi.” Lục Vô Nghiên thản nhiên nói.
Mấy ngày nay, mặc dù Phương Cẩn Chi bị tiểu tử kia ở trong bụng ầm ĩ phiền lòng, cả ngày không thể nào yên lòng, nhưng chuyện tình bên cạnh nàng vẫn biết một chút. Phương Cẩn Chi biết rõ lần này Hoàng thất Kinh quốc tiến cung, trong cung sẽ cử hành quốc yến càng lớn hơn so với đêm giao thừa. Tuy rằng quốc yến là biểu lộ rõ ràng thực lực của một nước, không làm mất đi oai nghi lễ tiết. Nhưng cũng có thể sẽ phát sinh các loại tình huống nguy hiểm. Dù sao Kinh quốc và Túc quốc há có thể vì một tờ hiệp ước đồng minh là thật sự nghị hòa chứ?
Nhưng lúc này Phương Cẩn Chi lo lắng nhất cũng không phải việc này.
Nàng thật cẩn thận nhìn biểu cảm trên mặt Lục Vô Nghiên, hỏi: “Ngày mai chàng sẽ tham gia Quốc yến sao?”
Lục Vô Nghiên không trả lời.
Phương Cẩn Chi liền không hỏi lại Lục Vô Nghiên nữa.
Trong lòng Phương Cẩn Chi hiểu rõ, cho dù là qua nhiều năm như vậy, những chuyện đã xảy ra vào hai năm ở Kinh Quốc khi Lục Vô Nghiên còn bé hắn đều không thể quên. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện đó vẫn còn ảnh hưởng đến hắn.
Hiện giờ những người Kinh quốc đó muốn tới, những vết nhơ kia đã trôi qua nhiều năm không thể nghi ngờ lại bị khơi dậy.
Máu tươi đầm đìa.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, tựa vào ngực Lục Vô Nghiên, lại cầm lấy bàn tay hơi lạnh của hắn nâng niu trong lòng bàn tay. “Vô Nghiên, chàng không nên đi. Ở nhà cùng với thiếp có được hay không?”
Lục Vô Nghiên hiểu rõ Phương Cẩn Chi đây là đang lo lắng cho hắn, nhưng hắn không thể không đi. Hơn nữa hắn và Trưởng Công chúa đã chuẩn bị từ lâu, sẽ lợi dụng cơ hội lần này loại bỏ đảng phản tâm của Tả tướng ở trong triều.
Vì vậy hung hiểm và biến cố trong đó là không thể tránh được, thời điểm này hắn làm sao có thể bởi vì nguyên nhân của bản thân mình và vắng mặt không tham dự được. Chẳng qua là nghĩ đến việc phải cùng với đám người này tham gia yến tiệc vui vẻ, Lục Vô Nghiên liền cảm thấy thật ghê tởm. Cùng với mối thù ghê tởm.
Ban đêm Trưởng Công chúa về rất khuya, hôm nay nàng không chỉ muốn phân phó trong cung, âm thầm bố trí trong triều, càng thêm sắp gặp người Kinh quốc. Nàng phải nhẫn nhịn không rút đao, lại muốn kết thúc nên cần phải đối xử giữ lễ, một ngày sức cùng lực kiệt.
Sau khi nàng trở về, Lục Vô Nghiên đến thăm nàng, bị nàng phân phó thị nữ cản trở về.
Ẩn nhẫn một ngày không thể chính tay đâm những người đó khiến cho nàng không nghĩ muốn gặp Lục Vô Nghiên, giống như luôn mang theo một sự áy náy không thể đối mặt. Nàng nhìn nến trên giá sắp tắt, khẽ thở dài một tiếng.
Nếu như nàng không phải là Trưởng Công chúa Đại Liêu, mà bản thân là hiệp nữ giang hồ không vướng bận trách nhiệm thì thật tốt, muốn giết người nào liền giết, cùng đến chỗ chết cũng thật sảng khoái.
Nhưng mà, hiện tại nàng vẫn là Trưởng Công chúa Liêu quốc, nàng không thể làm như vậy.
Một tầng lại một tầngbăn khoăn, một tầng lại một tầng lợi ích, lại thêm một tầng một tầng trách nhiệm nữa, đan vào thành một vòng kín kẽ không chỗ hở, bao phủ cả người nàng.
Làm cho nàng không thể làm bậy.
Vai Trưởng Công chúa hơi rũ xuống, mang theo chút mệt mỏi. Nhưng nháy mắt sau, nàng mở mắt thật mạnh.
“Người đâu!”
Thị nữ tiến vào, nàng lập tức hỏi: “Hiện tại Lục tướng quân ở đâu?”
“Bẩm Công chúa, Lục tướng quân vẫn chưa trở về.”
Trưởng Công chúa cau mày hồi lâu, trong lòng hơi bất an. Nàng dừng lại xoay người phân phó thị nữ “ Đi gọi Nhập Rượu đến đây cho bản cung!”
“Công chúa người tìm ta!” Nhập Rượu mặc hồng y tay cầm bảo kiếm vừa vặn đi tới cửa, nàng bước vào phòng, chờ Trưởng Công chúa phân phó.
Trưởng Công chúa ra lệnh cho thị nữ lui xuống, mới nói với nàng: “Đi, lập tức đi biệt viện gần đây âm thầm tìm hiểu, nếu thấy Lục Thân Cơ, bắt hắn về đây cho bản cung!”
“Công chúa, người là lo lắng………” Trong lòng Nhập Rượu cả kinh. Nàng đi theo bên cạnh Trưởng Công chúa đã rất nhiều năm, lập tức hiểu rõ băn khoăn của Trưởng Công chúa.
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Nhập Rượu xoay người, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhưng nàng mới vừa bước chân tới cửa, liền dừng chân.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
“Công chúa, Lục tướng quân trở lại………”
Trưởng Công chúa chạy tới cửa, thấy Lục Thân Cơ đang đi qua hành lang uốn khúc, hỏi: “Lục Thân Cơ, ngươi đi đâu vậy?”
Sở dĩ Lục Thân Cơ đi đường hành lang uốn khúc, là vốn định tránh phòng Trưởng Công chúa.
Bước chân Lục Thân Cơ ngừng lại, “Không đi đâu cả!”
“Bản cung hỏi ngươi nói đi!” Giọng nói của Trương Công chúa hơi hơi cao lên, mang theo vài phần tàn khốc.
Lục Thân Cơ cợt nhã giang tay, “Tầm hoa vấn liễu đánh nhau bài bạc, nàng là cái gì của ta, dựa vào cái gì quản ta!”
Hắn không giống như trước đi vội vội vàng vàng qua hành lang uốn khúc đó nữa, ngược lại bày ra bộ dáng xộc xệch, nhàn nhã lửng thững đi tới hậu viện.
“Lục Thân Cơ! Ngươi đừng có phá hoại đại sự của bản cung!”
Lục Thân Cơ nhún nhún vai, không để ý nàng.
Trong lòng Trưởng Công chúa buồn bực, lập tức chỉ vào Lục Thân Cơ, nói với Nhập Rượu bên cạnh: “Đi, bắt hắn trói lại cho bản cung!”
“Hả? Thuộc hạ đánh không lại Lục tướng quân!” Nhập Rượu gãi gãi đầu, tóc đuôi ngựa ở phía sau cổ nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của nàng.
Nghe xong lời Nhập Rượu nói, tâm tình Lục Thân Cơ không tệ, hừ nhẹ hai tiếng.
Trưởng Công chúa giận dữ, nàng đoạt lấy bội kiếm trong tay Nhập Rượu, hướng về phía Lục Thân Cơ.
Nếu như nói, những năm này Trưởng Công chúa bị những thần tử trong triều rèn luyện đã sớm không bộc lộ sắc mặc vui buồn, thậm chí rất ít chuyện có thể làm cho nàng thật sự tức giận. Nhưng chỉ có Lục Thân Cơ, mỗi lần nói tùy tiện một câu liền có thể chọc giận nàng.
“Nói! Đi chỗ nào!” Trưởng Công chúa trực tiếp cầm bội kiếm trong tay đặt lên cổ Lục Thân Cơ.
Nét mặt của Lục Thân Cơ vẫn cợt nhã như cũ, “Vậy nàng lấy thân phận gì quản ta!”
Trưởng Công chúa cười một tiếng, “Bản cung quản trời quản đất, thuận tiện thay ông trời quản ngươi thôi.”
Lục Thân Cơ lại lắc đầu, “Câu hỏi của ông trời ta cũng không quan tâm, ta chỉ nghe lời nói của phu nhân thôi.”
Hắn lại “Chậc” một tiếng, “Đáng tiếc nam nhân tốt như Lục Thân Cơ ta đây lại không có phu nhân, thật đáng thương thật đáng thương!”
“Muốn có phu nhân ư? Được, trong tay bản cung có.” Ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn hắn một cái thật sâu, ném bội kiếm trong tay cho Nhập Rượu.
Trưởng Công chúa xoay người trở về phòng, Lục Thân Cơ đứng yên một hồi, mới đuổi theo.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, trong phòng, thấy một màn như vậy Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi nhìn nhau cười, cười ra tiếng.
Phương Cẩn Chi nằm trên người Lục Vô Nghiên, buồn cười hỏi: “Vô Nghiên, chàng nói tính tình của chàng là giống phụ thân hay mẫu thân thế? Thiếp nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không giống…….”
“Không,” Lục Vô Nghiên cực kỳ nghiêm túc lắc đầu, “Nghe nói, ta kế thừa khuyết điểm của hai người bọn họ.”
Chẳng hạn như Lục Thân Cơ không coi trọng sang hèn, chẳng hạn như Trưởng Công chúa cường đại ham muốn khống chế.
Phương Cẩn Chi nghiêm túc suy nghĩ, mới có phần nghiêm túc gật đầu.
Thấy vậy, Lục Vô Nghiên đưa tay gõ gõ đầu của nàng, chất vấn: “Như thế nào, nàng cũng cảm thấy cả người ta đều là khuyết điểm à?”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng xoay chuyển, mới nói: “Lúc nào cũng có ưu điểm, nhưng là áp đảo hơn so với ưu điểm của phụ thân và mẫu thân. Chẳng hạn như bánh ngọt hoa quế khoai tím kia, cho dù là phụ thân hay là mẫu thân đều chắc chắn không làm được…….”
Phương Cẩn Chi “Nha” một tiếng, bỗng nhiên mở to hai mắt ra, nàng đột nhiên nhớ tới đêm hôm qua la hét đòi ăn bánh ngọt hoa quế khoai tím, sau đó……..Sau đó không đợi Lục Vô Nghiên làm xong, nàng liền ngủ thiếp đi.
Đợi đến sáng hôm nay, liền hoàn toàn quên triệt để bánh ngọt hoa quế khoai tím rồi…..
Phương Cẩn Chi xụ mặt, có chút chột dạ nhìn Lục Vô Nghiên.
“Nhớ rồi sao?” Lục Vô Nghiên nhướng mày, “Đừng nói với ta hiện tại nàng đang muốn ăn.”
Ngay tức khắc vẻ mặt chột dạ của Phương Cẩn Chi tản đi, nàng kéo tay Lục Vô Nghiên, nhẹ nhàng lung lay, lại cố ý làm nũng nói: “Kia…..Nếu hiện tại thiếp muốn ăn thì làm sao bây giờ?”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Vô Nghiên đã sớm dự đoán, cười nói: “Bất cứ khi nào bất cứ nơi nào, nguyện cống hiến sức lực vì phu nhân.”
Hắn nói xong làm bộ muốn đứng dậy.
Phương Cẩn Chi vội vàng kéo hắn, “Đừng, thiếp thuận miệng nói một chút, không ăn mà……”
Chung quy trong lòng nàng có một chút áy náy, nàng cũng hiểu được từ sau khi mang thai, Lục Vô Nghiên đã vì nàng mà vất vả nhiều.
“Thực không muốn ư?” Lục Vô Nghiên trái lại không nghĩ nhiều.
“Không cần, đã trễ rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi. Ngày mai cùng nhau vào cung đi.” Phương Cẩn Chi cười kéo tay Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn, “Ngày mai nàng muốn đi với ta sao?”
Phương Cẩn Chi rất nghiêm túc gật đầu.
Lục Vô Nghiên nhíu mày lại, hắn nhìn Phương Cẩn Chi ở trước mặt, do dự một hồi, mới nói: “Cẩn Chi, lần này Kinh quốc đến đây có dẫn theo một vị Quận chúa, phải hòa thân.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook