Thê Khống
-
Chương 166: Thất bại
Editor: minhngoc20vt
Nghi thức sắc lập thái tử rườm rà, hoàng tử chỉ vừa mới đầy tháng, những nghi thức này cũng không giảm bớt.
Nghi thức Cấm vệ quân nghiêm ngặt, trống nhạc, nghi thức nghênh đón sách bảo liên tục được đưa đến Đông Cung. Trưởng Công chúa mặc cung trang long trọng phức tạp, nằm sấp quỳ lạy, thay Thái tử tiếp nhận sách bảo.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn tiểu Hoàng tử trong lòng mình. Vị vua kế tiếp của nước Đại Liêu cái gì cũng đều không hiểu, an tĩnh làm ổ trong ngực nàng, một cái quả đấm nhỏ từ trong tã lót lộ ra, nắm lấy vạt áo của Trưởng Công chúa chơi đùa thật vui vẻ.
Trưởng Công chúa nhất thời hoảng hốt, giống như trong lòng đang ôm chính là Sở Hoài Xuyên.
Nàng đứng dậy, kéo cung trang, ôm tiểu Hoàng tử từng bước một đi đến đại điện.
Toàn thân Sở Hoài Xuyên mặc long bào hình rồng đang giương nanh múa vuốt, khoanh tay đứng bên cạnh ghế rồng, chăm chú nhìn lụa đỏ ở nơi tận cùng, Trưởng Công chúa ôm tiểu Hoàng tử chậm rãi tiến đến gần hắn.
Trưởng Công chúa đi đến trước bậc thềm, đợi Xướng Lễ quan hô to một tiếng: Quỳ---
Nàng ôm tiểu Hoàng tử quỳ xuống, cung kính nghe Tuyên Chế quan cúi người giơ cao sách bảo, cao giọng tuyên đọc. Tuyên Chế quan tuyên đọc xong, cung kính nâng sách bảo lên cho Sở Hoài Xuyên, Sở Hoài Xuyên trịnh trọng giao sách bảo cho Trưởng Công chúa thay mặt tiểu Hoàng tử nhận lấy.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Hoài Xuyên nhếch miệng một cái.
Trưởng Công chúa hơi run sợ trong nháy mắt, mới đưa sách bảo cho nội thị ở phía sau. Từ đó, Sở Hưởng Thụ trở thành Thái tử.
Văn võ bá quan quỳ lạy, hô to vạn tuế……….
“Hoàng tỷ vất vả rồi.” Sở Hoài Xuyên đưa tay, dìu Trưởng Công chúa đứng dậy.
Hắn vẫn đi cùng Trưởng Công chúa đến cửa đại điện, mới chậm rãi buông lỏng tay. Bước chân Trưởng Công chúa hơi ngừng lại, từ đầu đến cuối ánh mắt của Sở Hoài Xuyên vẫn không rời khỏi Trưởng Công chúa, đợi đến lúc Trưởng Công chúa quay đầu lại, khóe miệng thoáng cười kia của hắn lại sâu thêm vài phần.
Trưởng Công chúa cũng hơi hơi mỉm cười một chút, ôm Thái tử đi ra đại điện, đi lên long liễn, tiến về phía Tông miếu bái tế. Trên đường bái tế, dân chúng đứng hai bên đường, tranh nhau nhìn.
Đợi đến lúc Trưởng Công chúa ôm Thái tử hồi cung đã là chiều tà, đèn lồng thắp sáng khắp nơi, ca múa mừng cảnh thái bình.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Trưởng Công chúa thật cẩn thận ôm Thái tử mệt mỏi cả ngày đã sớm ngủ say ở trong lòng giao cho Lục Giai Bồ. Thái tử vốn là đang ngủ thiếp đi vừa đến trong lòng Lục Giai Bồ liền mở mắt, bàn tay nhỏ trong tã lót vươn ra, muốn bắt lấy trâm cài tóc sáng lấp lánh ở trên tóc mai của Mẫu phi.
“Công chúa đã vất vả rồi.” Lục Giai Bồ nhìn về phía Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa cười cười, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ nhàng vào mu bàn tay của Thái Tử, nói: “Hắn nhu thuận hơn so với phụ hoàng của hắn khi còn bé, không có gì vất vả. Bản cung thấy mặc dù khuôn mặt của hắn giống Sở Hoài Xuyên, nhưng tính tình không khóc không nháo này thế nhưng lại không giống.”
Nghe thấy Trưởng Công chúa nói đến chuyện trước kia của Sở Hoài Xuyên, Lục Giai Bồ có chút ngoài ý muốn.
Trưởng Công chúa liền giải thích với nàng: “Trước đây mặc dù thân thể của Bệ hạ không được tốt, nhưng mà vô cùng bướng bỉnh, đều luôn luôn không chịu nằm yên ổn. Cho dù đã bọc kỹ tã lót của hắn lại, cuối cùng hắn cũng có thể không an phận vùng ra.”
Lục Giai Bồ ngước mắt nhìn Trưởng Công chúa, lúc này trên trán của Trưởng Công chúa lộ ra một chút nhu hòa nhàn nhạt. Trong lòng Lục Giai Bồ dừng lại một chút, cười nói: “Lúc nào Bệ hạ cũng hoài niệm công chúa tốt, ngài thường nói.... .......Khi còn bé hết sức ghen tỵ với người bình thường được cha đau mẹ thương. Cho nên mặc dù ngài ấy biết người là trưởng tỷ của ngài ấy, cũng đùa nghịch gọi người là mẫu thân.... ...”
“Đúng vậy, Xuyên nhi luôn là như vậy.” Trưởng Công chúa cười cười, “Tính tình của hắn từ nhỏ liền đã như vậy, nghĩ muốn cái gì cho tới bây giờ đều sẽ không nói thẳng ra, nhất định làm cho người khác không nghĩ ra được.”
Trưởng Công chúa từ từ thu lại ý cười trên mặt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hôm qua Lục Vô Nghiên khuyên nàng những lời này.
Thái tử ở trong lòng Lục Giai Bồ rầm rì hai tiếng, hắn rất ít khóc, lúc khóc âm thanh cũng rất là nhỏ. Lục Giai Bồ vỗ nhè nhẹ, dỗ hắn.
Trưởng Công chúa thu hồi suy nghĩ, “Bận rộn một ngày, chắc là hắn vừa mệt vừa đói. Nương nương ôm hắn trở về đi.”
Lục Giai Bồ cũng lo lắng Thái tử đói bụng nghe Trưởng Công chúa nói như vậy, vội vàng gật đầu, có chút áy náy nói: “Chắc là hắn đói bụng rồi, Giai Bồ không tiễn nương nương rồi.”
Nếu bàn về thân phận, hiện giờ nàng cũng không kém Trưởng Công chúa, chỉ là nàng có thói quen hòa nhã, khoan dung, khiêm tốn với người khác .
“Không sao.” Trưởng Công chúa đi ra đại điện, xoay người lại nhìn thoáng qua.
Trong lòng Lục Giai Bồ hướng thiện, trạch tâm nhân hậu, không kiêu ngạo không nóng nảy, có phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Hiện giờ sinh được Thái tử, lại được thánh sủng, nếu đăng lên hậu vị đích thật là chuyện tốt.
Trưởng Công chúa hơi hơi nhíu mi.
Nàng vốn cho là ngày hôm nay sắc phong Thái tử cũng sẽ là ngày đại điển phong hậu của Lục Giai Bồ. Nhưng mà nàng thế nhưng lại không dự đoán được Sở Hoài Xuyên không những không có phong nàng làm Hoàng hậu, lại càng đè ép sổ con đề nghị ở trong triều xuống.
Sở Hoài Xuyên không tính toán phong Lục Giai Bồ làm Hoàng hậu sao?
Hắn suy nghĩ cái gì?
Trưởng Công chúa bật cười lắc đầu, bệnh cũ của nàng lại tái phát………
Đều là phải rời khỏi người rồi, lại còn quản chuyện này để làm gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh toàn bộ hoàng cung, trong lòng đã có ý ly biệt.
Tiểu Chu tử vội vàng chạy lại, “Công chúa điện hạ, Bệ hạ mời người đi qua.”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Trưởng Công chúa vốn cho là hôm nay Sở Hoài Xuyên mời nàng đi dự tiệc, nhưng thật không ngờ Tiểu Chu tử dẫn nàng đi đến một con đường nhỏ yên lặng, cuối cùng không biết muốn dẫn đi đến chỗ cung điện kia.
Trưởng Công chúa nhìn thoáng qua Tiểu Chu tử đang dẫn đường ở phía trước--------Tiểu Chu tử là người của nàng.
“Đây là đi nơi nào?” Trưởng Công chúa hơi có vài phần cảnh giác.
Tiểu Chu tử đi ở phía trước dừng bước, xoay người lại, cung kính nói: “Bệ hạ sai nô tài dẫn người đi Vũ Tiên cung.”
Vũ Tiên cung.
Trưởng Công chúa sợ run hồi lâu, tiểu Chu tử nhỏ giọng nhắc nhở, mới nâng bước tiếp tục đi trước.
Vũ Tiên cung là cung điện Sở Hoài Xuyên ở khi còn bé.
Thời điểm Sở Hoài Xuyên sinh ra, mẫu phi khó sinh mà chết. Lúc ấy Tiên đế tuổi đã quá cao, trong cung lại có Thái tử, và vài vị Hoàng tử tranh quyền. Thân thể của hắn lại yếu, lại không có mẫu thân che chở, được mấy người vú nuôi chăm sóc tại Vũ Tiên cung chẳng khác gì lãnh cung.
Lần đầu tiên Trưởng Công chúa nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, hắn nho nhỏ một khối, toàn thân xanh xao. Nàng không khỏi nhớ tới đứa bé chết yểu kia của mình.
Tay nho nhỏ của Sở Hoài Xuyên nắm chặt tóc nàng, lớn tiếng khóc to, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Thời điểm Trưởng Công chúa xuất giá, số lần tiến cung cũng rất ít. Chỉ có thể tiêu phí số tiền lớn nhờ người trong cung dốc lòng chiếu cố. Nhưng mà dù sao cũng là không có người quan tâm, thân thể tiểu Hoàng tử lại bị bệnh hiểm nghèo không được sủng ái, những ngày ấy tất nhiên là không dễ chịu.
Lúc Sở Hoài Xuyên lại một lần phát bệnh, suýt chút nữa bỏ mạng, Trưởng Công chúa rốt cục cũng đưa hắn ra khỏi Vũ Tiên cung, ôm trở về Lục gia chăm sóc.
Mãi đến khi thân thể hắn từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng dù sao Sở Hoài Xuyên cũng là Hoàng tử, cũng không có đạo lý nuôi dưỡng ở bên ngoài. Vì thế liền mấy tháng ở trong cung mấy tháng Ôn Quốc công phủ.
Mỗi lần nội thị ở trong cung đến Ôn Quốc công phủ nghênh đón hắn, hắn đều ôm tay Trưởng Công chúa oa oa khóc lớn, như thế nào cũng không chịu buông tay. Mà mỗi lần Trưởng Công chúa tiến cung đón hắn, chính là lúc hắn vui vẻ nhất.
Vũ Tiên cung ở vị trí hẻo lánh, không tính là một đoạn đường ngắn, đợi đến khi Trưởng Công chúa đi đến Vũ Tiên cung, trong đầu vẫn là bộ dáng khi còn bé của Sở Hoài Xuyên.
Đẩy cửa cung ra, Trưởng Công chúa chậm rãi đi vào Vũ Tiên cung. Ánh mắt nàng nhìn qua sân hoang vu, sau cùng rơi vào trên người Sở Hoài Xuyên đang đứng ở trên bậc thềm.
Trưởng Công chúa đi từng bước qua, khi bóng râm chạm vào đầu của Sở Hoài Xuyên, hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Hoàng tỷ, người đã đến rồi.”
Hoàng tỷ, người đã đến rồi.
Trưởng Công chúa hơi hơi hoảng hốt, giống như lại về tình cảnh trước đây mỗi lần tiến cung đón hắn.
Trưởng Công chúa không để ý bụi đất, ngồi xuống bên cạnh Sở Hoài Xuyên, cười nói: “Dù sao Vũ Tiên cung này cũng từng là cung điện của người, như thế nào lại hoang vu thành cái dạng này.”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sở Hoài Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Hôm nay Trẫm cũng là đột nhiên nhớ tới chỗ này, trái lại có thể tu sữa lại một lần nữa, để lại cho Hưởng Thụ.”
Hắn cười một phen, “Thôi, mệnh của Hưởng Thụ tốt hơn Trẫm, có thể ở nơi lớn như Đông cung vậy.”
Đến đây đột nhiên hắn hưng trí, quay đầu nhìn Trưởng Công chúa, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hoàng tỷ, ta và vật nhỏ kia người nào đẹp, người nào đáng yêu hơn?”
“Lại hồ nháo, sao có thể gọi hắn như vậy. Có điều hắn xác thực đẹp hơn Bệ hạ lúc nhỏ, Bệ hạ lúc bé quá nhỏ gầy, trên người lại một mảnh xanh tím, giống một trái dưa muối.” Khóe miệng Trưởng công chúa nhẹ nhàng mấy phần ý cười thoải mái.
Sở Hoài Xuyên lại từng chút từng chút thu lại ý cười trên mặt, “Hoàng tỷ, Trẫm có một chuyện không hiểu, nghĩ muốn thỉnh giáo Hoàng tỷ.”
Trưởng Công chúa quay đầu lại nhìn về phía hắn.
“Rốt cuộc Trẫm đã làm sai cái gì, các ngươi một cái hai cái đều tới chỉ trích Trẫm?” Sở Hoài Xuyên có chút cô đơn, “Rõ ràng cái gì Trẫm cũng chưa làm, toàn bộ các ngươi đều đã tới trách móc Trẫm…..”
Trưởng Công chúa nhíu nhíu mày, nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay của Sở Hoài Xuyên đang đặt trên đùi, hỏi: “Hoài Xuyên, có phải đệ đã không còn tín nhiệm Hoàng tỷ nữa rồi phải không?”
“Từ khi Trẫm còn bé liền phái người theo dõi từng cử chỉ hành động của Trẫm là người, âm thầm xây dựng thêm Châu Thành là người, tích trữ mười vạn tinh binh để lại cho Vô Nghiên là người.” Sở Hoài Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, “Hiện tại người trái lại hỏi Trẫm có phải hay không không còn tín nhiệm người……”
Trong lòng Trưởng Công chúa khẽ nhói một cái, quả nhiên là hắn biết rõ….
“Đúng, việc này đều là sự thật.” Trưởng Công chúa cũng không có phủ nhận.
“Đúng vậy, Vô Nghiên mới đúng là cốt nhục của người. Nghĩ lại, trước đây Trẫm nghĩ cách tranh thủ tình cảm với Lục Vô Nghiên thật đúng là ngu xuẩn……” Sở Hoài Xuyên cúi đầu cười.
Đợi hắn cười đủ rồi, hắn quay đầu sang nhìn Trưởng Công chúa, lẳng lặng nhìn nàng, hỏi: “Nếu như Trẫm không tín nhiệm Hoàng tỷ, hôm nay như thế nào lại giao Thái tử cho Hoàng tỷ mang đi xuất cung? Hoàng tỷ, giữa người và ta, tới cùng là ai không tín nhiệm ai chứ?”
Trưởng Công chúa hơi hơi hé miệng, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết trả lời như thế nào. Nàng nhìn Sở Hoài Xuyên trước mặt tâm tình bị đè nén, trong lòng là đau thương nhè nhẹ.
Sở Hoài Xuyên rút tay đang bị Trưởng Công chúa đè nặng, từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía đèn lồng treo cao nơi xa xa, nói khẽ: “Cung điện to như vậy lại không có lấy một nơi an ổn, khắp nơi đều là cơ sở ngầm, khắp nơi là nguy hiểm, làm sao có nửa phần giống gia đình…….”
Hắn ngoái đầu nhìn về phía Trưởng Công chúa vẫn đang ngồi ở trên bậc thềm, cười nói: “Hoàng tỷ, ngôi vị hoàng đế này, hoàng cung này, tất cả giang sơn này đều đưa lại cho người thì thế nào? Nhưng mà Hoàng tỷ có hay không nghĩ tới từ ngày đầu tiên lúc người bắt đầu phòng bị Trẫm, Trẫm cũng sẽ khổ sở?”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sở Hoài Xuyên nhanh chóng cúi đầu, che đi giọt lệ nơi khóe mắt.
“Thời gian không còn sớm nữa, Hoàng tỷ trở về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn xoay người, đi nhanh ra ngoài giống như né tránh một cái gì đó.
“Xuyên nhi!” Trưởng Công chúa đứng dậy, ở trên bậc thềm gọi Sở Hoài Xuyên.
Nàng nghĩ muốn giải thích, nhưng mà sau khi bước chân của Sở Hoài Xuyên chợt dừng, lại tiếp tục đi về phía trước, không tiếp tục nghe nữa. Nhìn bóng lưng Sở Hoài Xuyên đi xa, Trưởng Công chúa chậm rãi ngã ngồi ở trên bậc thềm.
Là một tay nàng nuôi hắn trưởng thành.
Trưởng Công chúa bỗng nhiên ý thức được nàng quá thất bại, nàng không vun đắp tốt tình cảm phu thê với Lục Thân Cơ, nàng không bảo vệ tốt con của mình, nàng tự cho là mình đã chăm sóc Lục Hoài Xuyên rất tốt, nhưng dường như nàng đã dùng sai cách rồi.
Nàng từ từ gục đầu xuống, cả người Trưởng Công chúa chìm ngập trong mệt mỏi và một loại thất bại từ trước đến nay chưa từng có.
Nghi thức sắc lập thái tử rườm rà, hoàng tử chỉ vừa mới đầy tháng, những nghi thức này cũng không giảm bớt.
Nghi thức Cấm vệ quân nghiêm ngặt, trống nhạc, nghi thức nghênh đón sách bảo liên tục được đưa đến Đông Cung. Trưởng Công chúa mặc cung trang long trọng phức tạp, nằm sấp quỳ lạy, thay Thái tử tiếp nhận sách bảo.
Nàng hơi hơi nghiêng đầu, rũ mắt nhìn tiểu Hoàng tử trong lòng mình. Vị vua kế tiếp của nước Đại Liêu cái gì cũng đều không hiểu, an tĩnh làm ổ trong ngực nàng, một cái quả đấm nhỏ từ trong tã lót lộ ra, nắm lấy vạt áo của Trưởng Công chúa chơi đùa thật vui vẻ.
Trưởng Công chúa nhất thời hoảng hốt, giống như trong lòng đang ôm chính là Sở Hoài Xuyên.
Nàng đứng dậy, kéo cung trang, ôm tiểu Hoàng tử từng bước một đi đến đại điện.
Toàn thân Sở Hoài Xuyên mặc long bào hình rồng đang giương nanh múa vuốt, khoanh tay đứng bên cạnh ghế rồng, chăm chú nhìn lụa đỏ ở nơi tận cùng, Trưởng Công chúa ôm tiểu Hoàng tử chậm rãi tiến đến gần hắn.
Trưởng Công chúa đi đến trước bậc thềm, đợi Xướng Lễ quan hô to một tiếng: Quỳ---
Nàng ôm tiểu Hoàng tử quỳ xuống, cung kính nghe Tuyên Chế quan cúi người giơ cao sách bảo, cao giọng tuyên đọc. Tuyên Chế quan tuyên đọc xong, cung kính nâng sách bảo lên cho Sở Hoài Xuyên, Sở Hoài Xuyên trịnh trọng giao sách bảo cho Trưởng Công chúa thay mặt tiểu Hoàng tử nhận lấy.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Hoài Xuyên nhếch miệng một cái.
Trưởng Công chúa hơi run sợ trong nháy mắt, mới đưa sách bảo cho nội thị ở phía sau. Từ đó, Sở Hưởng Thụ trở thành Thái tử.
Văn võ bá quan quỳ lạy, hô to vạn tuế……….
“Hoàng tỷ vất vả rồi.” Sở Hoài Xuyên đưa tay, dìu Trưởng Công chúa đứng dậy.
Hắn vẫn đi cùng Trưởng Công chúa đến cửa đại điện, mới chậm rãi buông lỏng tay. Bước chân Trưởng Công chúa hơi ngừng lại, từ đầu đến cuối ánh mắt của Sở Hoài Xuyên vẫn không rời khỏi Trưởng Công chúa, đợi đến lúc Trưởng Công chúa quay đầu lại, khóe miệng thoáng cười kia của hắn lại sâu thêm vài phần.
Trưởng Công chúa cũng hơi hơi mỉm cười một chút, ôm Thái tử đi ra đại điện, đi lên long liễn, tiến về phía Tông miếu bái tế. Trên đường bái tế, dân chúng đứng hai bên đường, tranh nhau nhìn.
Đợi đến lúc Trưởng Công chúa ôm Thái tử hồi cung đã là chiều tà, đèn lồng thắp sáng khắp nơi, ca múa mừng cảnh thái bình.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Trưởng Công chúa thật cẩn thận ôm Thái tử mệt mỏi cả ngày đã sớm ngủ say ở trong lòng giao cho Lục Giai Bồ. Thái tử vốn là đang ngủ thiếp đi vừa đến trong lòng Lục Giai Bồ liền mở mắt, bàn tay nhỏ trong tã lót vươn ra, muốn bắt lấy trâm cài tóc sáng lấp lánh ở trên tóc mai của Mẫu phi.
“Công chúa đã vất vả rồi.” Lục Giai Bồ nhìn về phía Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa cười cười, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ nhàng vào mu bàn tay của Thái Tử, nói: “Hắn nhu thuận hơn so với phụ hoàng của hắn khi còn bé, không có gì vất vả. Bản cung thấy mặc dù khuôn mặt của hắn giống Sở Hoài Xuyên, nhưng tính tình không khóc không nháo này thế nhưng lại không giống.”
Nghe thấy Trưởng Công chúa nói đến chuyện trước kia của Sở Hoài Xuyên, Lục Giai Bồ có chút ngoài ý muốn.
Trưởng Công chúa liền giải thích với nàng: “Trước đây mặc dù thân thể của Bệ hạ không được tốt, nhưng mà vô cùng bướng bỉnh, đều luôn luôn không chịu nằm yên ổn. Cho dù đã bọc kỹ tã lót của hắn lại, cuối cùng hắn cũng có thể không an phận vùng ra.”
Lục Giai Bồ ngước mắt nhìn Trưởng Công chúa, lúc này trên trán của Trưởng Công chúa lộ ra một chút nhu hòa nhàn nhạt. Trong lòng Lục Giai Bồ dừng lại một chút, cười nói: “Lúc nào Bệ hạ cũng hoài niệm công chúa tốt, ngài thường nói.... .......Khi còn bé hết sức ghen tỵ với người bình thường được cha đau mẹ thương. Cho nên mặc dù ngài ấy biết người là trưởng tỷ của ngài ấy, cũng đùa nghịch gọi người là mẫu thân.... ...”
“Đúng vậy, Xuyên nhi luôn là như vậy.” Trưởng Công chúa cười cười, “Tính tình của hắn từ nhỏ liền đã như vậy, nghĩ muốn cái gì cho tới bây giờ đều sẽ không nói thẳng ra, nhất định làm cho người khác không nghĩ ra được.”
Trưởng Công chúa từ từ thu lại ý cười trên mặt, nàng bỗng nhiên nhớ tới hôm qua Lục Vô Nghiên khuyên nàng những lời này.
Thái tử ở trong lòng Lục Giai Bồ rầm rì hai tiếng, hắn rất ít khóc, lúc khóc âm thanh cũng rất là nhỏ. Lục Giai Bồ vỗ nhè nhẹ, dỗ hắn.
Trưởng Công chúa thu hồi suy nghĩ, “Bận rộn một ngày, chắc là hắn vừa mệt vừa đói. Nương nương ôm hắn trở về đi.”
Lục Giai Bồ cũng lo lắng Thái tử đói bụng nghe Trưởng Công chúa nói như vậy, vội vàng gật đầu, có chút áy náy nói: “Chắc là hắn đói bụng rồi, Giai Bồ không tiễn nương nương rồi.”
Nếu bàn về thân phận, hiện giờ nàng cũng không kém Trưởng Công chúa, chỉ là nàng có thói quen hòa nhã, khoan dung, khiêm tốn với người khác .
“Không sao.” Trưởng Công chúa đi ra đại điện, xoay người lại nhìn thoáng qua.
Trong lòng Lục Giai Bồ hướng thiện, trạch tâm nhân hậu, không kiêu ngạo không nóng nảy, có phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Hiện giờ sinh được Thái tử, lại được thánh sủng, nếu đăng lên hậu vị đích thật là chuyện tốt.
Trưởng Công chúa hơi hơi nhíu mi.
Nàng vốn cho là ngày hôm nay sắc phong Thái tử cũng sẽ là ngày đại điển phong hậu của Lục Giai Bồ. Nhưng mà nàng thế nhưng lại không dự đoán được Sở Hoài Xuyên không những không có phong nàng làm Hoàng hậu, lại càng đè ép sổ con đề nghị ở trong triều xuống.
Sở Hoài Xuyên không tính toán phong Lục Giai Bồ làm Hoàng hậu sao?
Hắn suy nghĩ cái gì?
Trưởng Công chúa bật cười lắc đầu, bệnh cũ của nàng lại tái phát………
Đều là phải rời khỏi người rồi, lại còn quản chuyện này để làm gì?
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh toàn bộ hoàng cung, trong lòng đã có ý ly biệt.
Tiểu Chu tử vội vàng chạy lại, “Công chúa điện hạ, Bệ hạ mời người đi qua.”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Trưởng Công chúa vốn cho là hôm nay Sở Hoài Xuyên mời nàng đi dự tiệc, nhưng thật không ngờ Tiểu Chu tử dẫn nàng đi đến một con đường nhỏ yên lặng, cuối cùng không biết muốn dẫn đi đến chỗ cung điện kia.
Trưởng Công chúa nhìn thoáng qua Tiểu Chu tử đang dẫn đường ở phía trước--------Tiểu Chu tử là người của nàng.
“Đây là đi nơi nào?” Trưởng Công chúa hơi có vài phần cảnh giác.
Tiểu Chu tử đi ở phía trước dừng bước, xoay người lại, cung kính nói: “Bệ hạ sai nô tài dẫn người đi Vũ Tiên cung.”
Vũ Tiên cung.
Trưởng Công chúa sợ run hồi lâu, tiểu Chu tử nhỏ giọng nhắc nhở, mới nâng bước tiếp tục đi trước.
Vũ Tiên cung là cung điện Sở Hoài Xuyên ở khi còn bé.
Thời điểm Sở Hoài Xuyên sinh ra, mẫu phi khó sinh mà chết. Lúc ấy Tiên đế tuổi đã quá cao, trong cung lại có Thái tử, và vài vị Hoàng tử tranh quyền. Thân thể của hắn lại yếu, lại không có mẫu thân che chở, được mấy người vú nuôi chăm sóc tại Vũ Tiên cung chẳng khác gì lãnh cung.
Lần đầu tiên Trưởng Công chúa nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, hắn nho nhỏ một khối, toàn thân xanh xao. Nàng không khỏi nhớ tới đứa bé chết yểu kia của mình.
Tay nho nhỏ của Sở Hoài Xuyên nắm chặt tóc nàng, lớn tiếng khóc to, như thế nào cũng không chịu buông ra.
Thời điểm Trưởng Công chúa xuất giá, số lần tiến cung cũng rất ít. Chỉ có thể tiêu phí số tiền lớn nhờ người trong cung dốc lòng chiếu cố. Nhưng mà dù sao cũng là không có người quan tâm, thân thể tiểu Hoàng tử lại bị bệnh hiểm nghèo không được sủng ái, những ngày ấy tất nhiên là không dễ chịu.
Lúc Sở Hoài Xuyên lại một lần phát bệnh, suýt chút nữa bỏ mạng, Trưởng Công chúa rốt cục cũng đưa hắn ra khỏi Vũ Tiên cung, ôm trở về Lục gia chăm sóc.
Mãi đến khi thân thể hắn từ từ chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng dù sao Sở Hoài Xuyên cũng là Hoàng tử, cũng không có đạo lý nuôi dưỡng ở bên ngoài. Vì thế liền mấy tháng ở trong cung mấy tháng Ôn Quốc công phủ.
Mỗi lần nội thị ở trong cung đến Ôn Quốc công phủ nghênh đón hắn, hắn đều ôm tay Trưởng Công chúa oa oa khóc lớn, như thế nào cũng không chịu buông tay. Mà mỗi lần Trưởng Công chúa tiến cung đón hắn, chính là lúc hắn vui vẻ nhất.
Vũ Tiên cung ở vị trí hẻo lánh, không tính là một đoạn đường ngắn, đợi đến khi Trưởng Công chúa đi đến Vũ Tiên cung, trong đầu vẫn là bộ dáng khi còn bé của Sở Hoài Xuyên.
Đẩy cửa cung ra, Trưởng Công chúa chậm rãi đi vào Vũ Tiên cung. Ánh mắt nàng nhìn qua sân hoang vu, sau cùng rơi vào trên người Sở Hoài Xuyên đang đứng ở trên bậc thềm.
Trưởng Công chúa đi từng bước qua, khi bóng râm chạm vào đầu của Sở Hoài Xuyên, hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Hoàng tỷ, người đã đến rồi.”
Hoàng tỷ, người đã đến rồi.
Trưởng Công chúa hơi hơi hoảng hốt, giống như lại về tình cảnh trước đây mỗi lần tiến cung đón hắn.
Trưởng Công chúa không để ý bụi đất, ngồi xuống bên cạnh Sở Hoài Xuyên, cười nói: “Dù sao Vũ Tiên cung này cũng từng là cung điện của người, như thế nào lại hoang vu thành cái dạng này.”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sở Hoài Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới nói: “Hôm nay Trẫm cũng là đột nhiên nhớ tới chỗ này, trái lại có thể tu sữa lại một lần nữa, để lại cho Hưởng Thụ.”
Hắn cười một phen, “Thôi, mệnh của Hưởng Thụ tốt hơn Trẫm, có thể ở nơi lớn như Đông cung vậy.”
Đến đây đột nhiên hắn hưng trí, quay đầu nhìn Trưởng Công chúa, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Hoàng tỷ, ta và vật nhỏ kia người nào đẹp, người nào đáng yêu hơn?”
“Lại hồ nháo, sao có thể gọi hắn như vậy. Có điều hắn xác thực đẹp hơn Bệ hạ lúc nhỏ, Bệ hạ lúc bé quá nhỏ gầy, trên người lại một mảnh xanh tím, giống một trái dưa muối.” Khóe miệng Trưởng công chúa nhẹ nhàng mấy phần ý cười thoải mái.
Sở Hoài Xuyên lại từng chút từng chút thu lại ý cười trên mặt, “Hoàng tỷ, Trẫm có một chuyện không hiểu, nghĩ muốn thỉnh giáo Hoàng tỷ.”
Trưởng Công chúa quay đầu lại nhìn về phía hắn.
“Rốt cuộc Trẫm đã làm sai cái gì, các ngươi một cái hai cái đều tới chỉ trích Trẫm?” Sở Hoài Xuyên có chút cô đơn, “Rõ ràng cái gì Trẫm cũng chưa làm, toàn bộ các ngươi đều đã tới trách móc Trẫm…..”
Trưởng Công chúa nhíu nhíu mày, nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay của Sở Hoài Xuyên đang đặt trên đùi, hỏi: “Hoài Xuyên, có phải đệ đã không còn tín nhiệm Hoàng tỷ nữa rồi phải không?”
“Từ khi Trẫm còn bé liền phái người theo dõi từng cử chỉ hành động của Trẫm là người, âm thầm xây dựng thêm Châu Thành là người, tích trữ mười vạn tinh binh để lại cho Vô Nghiên là người.” Sở Hoài Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, “Hiện tại người trái lại hỏi Trẫm có phải hay không không còn tín nhiệm người……”
Trong lòng Trưởng Công chúa khẽ nhói một cái, quả nhiên là hắn biết rõ….
“Đúng, việc này đều là sự thật.” Trưởng Công chúa cũng không có phủ nhận.
“Đúng vậy, Vô Nghiên mới đúng là cốt nhục của người. Nghĩ lại, trước đây Trẫm nghĩ cách tranh thủ tình cảm với Lục Vô Nghiên thật đúng là ngu xuẩn……” Sở Hoài Xuyên cúi đầu cười.
Đợi hắn cười đủ rồi, hắn quay đầu sang nhìn Trưởng Công chúa, lẳng lặng nhìn nàng, hỏi: “Nếu như Trẫm không tín nhiệm Hoàng tỷ, hôm nay như thế nào lại giao Thái tử cho Hoàng tỷ mang đi xuất cung? Hoàng tỷ, giữa người và ta, tới cùng là ai không tín nhiệm ai chứ?”
Trưởng Công chúa hơi hơi hé miệng, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết trả lời như thế nào. Nàng nhìn Sở Hoài Xuyên trước mặt tâm tình bị đè nén, trong lòng là đau thương nhè nhẹ.
Sở Hoài Xuyên rút tay đang bị Trưởng Công chúa đè nặng, từ từ đứng dậy, hắn nhìn về phía đèn lồng treo cao nơi xa xa, nói khẽ: “Cung điện to như vậy lại không có lấy một nơi an ổn, khắp nơi đều là cơ sở ngầm, khắp nơi là nguy hiểm, làm sao có nửa phần giống gia đình…….”
Hắn ngoái đầu nhìn về phía Trưởng Công chúa vẫn đang ngồi ở trên bậc thềm, cười nói: “Hoàng tỷ, ngôi vị hoàng đế này, hoàng cung này, tất cả giang sơn này đều đưa lại cho người thì thế nào? Nhưng mà Hoàng tỷ có hay không nghĩ tới từ ngày đầu tiên lúc người bắt đầu phòng bị Trẫm, Trẫm cũng sẽ khổ sở?”
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sở Hoài Xuyên nhanh chóng cúi đầu, che đi giọt lệ nơi khóe mắt.
“Thời gian không còn sớm nữa, Hoàng tỷ trở về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn xoay người, đi nhanh ra ngoài giống như né tránh một cái gì đó.
“Xuyên nhi!” Trưởng Công chúa đứng dậy, ở trên bậc thềm gọi Sở Hoài Xuyên.
Nàng nghĩ muốn giải thích, nhưng mà sau khi bước chân của Sở Hoài Xuyên chợt dừng, lại tiếp tục đi về phía trước, không tiếp tục nghe nữa. Nhìn bóng lưng Sở Hoài Xuyên đi xa, Trưởng Công chúa chậm rãi ngã ngồi ở trên bậc thềm.
Là một tay nàng nuôi hắn trưởng thành.
Trưởng Công chúa bỗng nhiên ý thức được nàng quá thất bại, nàng không vun đắp tốt tình cảm phu thê với Lục Thân Cơ, nàng không bảo vệ tốt con của mình, nàng tự cho là mình đã chăm sóc Lục Hoài Xuyên rất tốt, nhưng dường như nàng đã dùng sai cách rồi.
Nàng từ từ gục đầu xuống, cả người Trưởng Công chúa chìm ngập trong mệt mỏi và một loại thất bại từ trước đến nay chưa từng có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook