The Khải Huyền
-
Quyển 2 - Chương 3-4: Into The White – Vào vùng tuyết trắng (4)
Nghe lệnh Mac xong mọi người so đồng hồ bấm giờ lại lần nữa rồi lo nhiệm vụ của mình, toán người còn lại gồm Tôi, Hoàng, Mary, Mac, Christ, Wings cùng Beef ra ngoài phòng chính để hỗ trợ Kicker đưa xe robot quan sát vào ống thông gió.
Chiếc xe không to lắm nhưng khá nặng, bên trên lắp đầy cảm biến vì di chuyển trong ống khá kín lên ống tiếng bánh xích của nó rì rì vang lên giữa đêm nghe rõ mồn một, cả đám chúng tôi đều sốt sắn nhìn vào cái tablet mini trên tay của Kicker. Chiếc xe chậm chậm bò trong ống thông gió bít bùng được 1 lúc đã sang được phía bên kia của căn hầm, Kicker thao tác đưa camera qua lỗ thông gió rồi bật các loại cảm biến để tìm kiếm sinh vật sống nhưng cũng chỉ thấy 1 màn đêm đen đặc lạnh lẽo.
Tôi thấy tiến độ dò tìm có vẻ chậm nên khá bồn chồn liền quay trở lại phòng an ninh kiểm tra hệ thông camera, các camera đa số đều hoạt động nhưng điện đóm bên trong đã tắt nên chỉ dựa vào ánh sáng hồng ngoại thì chỉ thấy lờ mờ được dăm ba mét trước mắt trong khi căn hầm thì sâu hun hút. Coi bộ có vẻ bất lực tôi đổi phương án là xem lại các đoạn băng cũ khi nãy còn bỏ sót xem sao, khi nãy chúng tôi chỉ chú ý vào việc theo dõi con rab dị biến mà quên quan sát xem những người nhân viên chạy đi đâu, tôi bật đồng loạt tất cả các khung hình về thời điểm báo động rồi từ từ theo dõi.
Trong khu nghiên cứu này có hơn ba chục nhân viên nghiên cứu đều mặc đồ blouse trắng làm ở nhiều bộ phận khác nhau, có lẽ họ được tập luyện trước nên khi xảy ra sự cố đều đổ dồn về một hướng. Tôi theo dõi từng khung hình một rồi theo dõi dòng người, họ nhanh chân rời chỗ làm việc rồi chạy dọc hành lang về phía cuối của khu căn cứ đi đến đâu thì đóng sập cửa đến đấy để tránh lũ rab đuổi theo, tôi thấy vậy đang định ra báo với một người thì sực nhớ ra còn một người bị bỏ lại đó là Fisher.
Sau khi Fisher gửi xong tin nhắn thì cũng tìm đường thoát nhưng nhóm nhân viên kia đã khóa cửa từ lâu, anh ta chạy đến cánh cửa loay hoay một hồi hết nhập mã rồi quẹt thẻ vẫn không vào được thì lại chạy về hướng khác, lúc này một số camera và vị trí đã mất tín hiệu nên tôi không rõ anh ta thoát đi đâu nhưng chắc chắn đã bị bỏ lại ở khu vực nguy hiểm nhất.
Tôi đang cố gắn chuyển vài khung hình để tìm ông ta thì ai đó đẩy cửa bước vào.
-Cậu đang làm gì đấy? Thì ra là Chris
-Tôi đang tìm tung tích những người còn sống, dường như họ đã chạy vào safe room (nhà an toàn) ở phía cuối khu căn cứ, còn Fisher vẫn còn bị bỏ lại phía sau. Vừa nói tôi vừa ấn định các vị trí trên bản đồ.
-Chuyện đó tính sau, cậu ra ngoài này có việc gấp.
Tôi nghe vậy thì tức tốc trở ra khu vực hành lang, mọi người vẫn đang chăm chú theo dõi từng chuyển động của con robot qua màng hình nhưng khi thấy tôi thì đều nhường chỗ cho tôi đến gần hơn, thì ra họ đang xem lại 1 đoạn phim quay chậm. Con robot chạy đến lỗ thông gió thì đưa camera phụ xuống phía dưới hành lang rồi bật chế độ nhìn đêm lên, chúng tôi còn chưa nhìn rõ trắng đen ra sao thì từ trong bóng tối 1 cái bóng to đột ngột xuất hiện nhảy chồm lên tóm lấy cái camera rồi giật mạnh làm nó đứt hẳn ra. Tôi nhíu mày chưa hết bàng hoàn thì thằng Hoàng hất hàm ý bảo xem tiếp, con thú hình như biết rõ nó chỉ tóm được một phần nên nhảy chồm lên cả ống thông gió xé toạc trần nhà ra, cũng may Kicker nhanh tay cho xe lui lại nhưng nó không phải vừa, vẫn cố gắn bám theo, trong đường ống chật hẹp, cánh tay gớm nghiếc đầy móng vuốt và máu của nó vẫn quờ quạng khắp nơi. Kicker nhanh trí tắt đèn lẫn động cơ của chiếc xe rồi án binh bất động, con rab mò mẫm một hồi vẫn không bắt được gì mới bỏ đi.
Tôi xem xong cảnh đó chỉ biết nuốt nước bot cái ực rồi nhìn Chris, anh ta đáp lại bằng 1 cái lắc đầu, hàm ý bảo chắc chắn là không vào trong được. Tôi nhìn quanh 1 lượt, trừ Mac ra thì ai cũng tỏ vẻ ái ngại. Trong cái bầu không khí im lặng vì tình thế tiến thoái lưỡng nan ấy thì Beef bỗng nhiên mở lời:
-Bọn chúng có vẻ rất hiếu chiến hay là chúng ta gài thuốc nổ rồi đưa vào.
Lời nói của Beef như là ánh sáng giữa đêm đông khiến cả đội sáng mắt cả lên, Mac gật gù có vẻ đồng ý còn Chris chỉ để tay lên cằm vân vê có vẻ đang tính toán gì đấy.
-Được rồi, cứ thử xem, dù sao chúng ta cũng không mất gì.Mac đáp.
Chúng tôi nghe vậy thì cũng không chờ gì nữa, Beef liền mở thùng lấy ra 1 khối thuốc nổ dẻo Semtex rồi cắm ngòi nổ điều khiển từ xa vào, điều khiển thì đưa cho Mac. Còn một vấn đề nữa là làm sao dụ con rab kia lại gần khối thuốc nổ, thằng Hoàng nhanh trí lấy mấy cái bộ đàm không dùng tới trong phòng an ninh đưa cho Kicker, hiểu ý anh ta bật nó lên rồi dùng băng dính quấn quanh khối thuốc nổ. Việc cuối cùng là đưa nó lên cánh tay của robot trên ống thông gió mà thôi.
Đâu đã vào đó chúng tôi hồi hộp bắt đầu kế hoạch của mình, con robot kẹp khối thuốc nổ vào cánh tay phụ rồi laị một lần nữa chui vào trong, đến gần lỗ hổng bị xé toạc ra kia thì Kicker cho nó di chuyển chậm lại để chuẩn bị thả khối thuốc nổ xuống nhưng mọi chuyện không chúng tôi dự tính. Cách điểm thả đâu chỉ chừng vài chục centimet, con rab có lẽ chờ chực đã lâu liền từ dưới nhảy chồm lên xé toan thêm một đoạn ống nữa rồi vồ lấy con robot của chúng tôi lẫn khối thuốc nổ. Mọi việc xảy ra trong tích tắc khiến chúng tôi không kịp trở tay vì chỉ nhìn qua màn hình, lúc này con robot đã bị lôi xuống nắm chỏng chơ trên sàn hành lang, Kicker cố gắn điều khiền nhưng nó đã bị lật ngang nên chỉ xoay mòng mòng trong khi con rab vừa đánh hơi vừa cấu xé thứ mà nó bắt được.
Tôi thấy thời điểm đã đến liền giục Mac bấm nút hưng khối thuốc nổ đã văng đi đâu mất, con rab lúc này đã hiểu là không cấu xé được con robot nên bắt đầu nhấc nó lên rồi nện xuống đất và quăng vào tường một cách điên loạn khiến cho nó hỏng hoàn toàn mất tín hiệu camera. Có lẽ cũng không còn cách nào khác nên Mac mở chốt an toàn trên điều khiển rồi nhấn nút để vớt vát tình hình.
Sức ép của vụ nổ quả thật rất lớn, lớn đến nỗi chúng tôi không kịp cảm nhận được âm thanh mà chỉ thấy một xung lực cực mạnh xô ngã cả nhóm. Chúng tôi hoàn toàn bị bất ngờ, từ cú bấm nút của Mac đến sự tinh ranh của của rab nên bị xung lực xô ngã nháo nhào, dụng cụ và súng ống văng khắp nơi, thậm chí tôi và thằng Hoàng đang đứng còn bị văng xa tới vài mét.
Đầu óc ong lên, lỗ tai bịt bùng nhưng tôi vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên liển trở mình vớ lấy khẩu trung liên Nevgev của thằng Hoàng lên đạn rồi bắn xối xả về phía cánh cửa vừa bị nổ tung phía trước. Negev là khẩu súng trung liên bắn cực nhanh với hộp đạn một trăm rưỡi viên, mỗi lần bóp cò là nó sẽ tạo ra một màn bão đạn thổi về phía trước vì vậy tiếng nổ và đạn găm của nó khiến ai cũng đinh tai mà sực tỉnh.
Trong khi tôi đang còn bóp cò thì Beef và Christ đã lồm cồm bò dậy kéo những người khác vào 1 góc sau đó cũng chỉa súng về phía cánh cửa rồi nổ vài loại đạn, tôi khi này cũng vừa hết đạn, liền quăng khẩu súng qua 1 bên rồi rút pháo sáng ném về phía cái lỗ hổng toang toác trên cửa.
Ánh sáng xanh chói mắt thắp sáng cả dãy hành lang bên trong, dẫu không thấy con rab đâu chúng tôi vẫn phải chĩa súng lên chuẩn bị.
Không hiểu là vô tình hay cố ý, sau khi khối thuốc nổ bị rơi ra thì nó bị quăng về ngay phía cánh cửa chắn giữa chúng tôi và hành lang phía bên kia, Mac bất cẩn không nghĩ đến chuyện này nên kích nổ khiến cánh cửa bị thổi tung ra một mảng lớn
Tôi phần vì đứng sau ít bị xung chấn hơn nên choàng tỉnh kịp dùng hỏa lực bắn chặn không cho con rab chui sang đây. Lúc này mọi người có vẻ đã hết choáng váng nên lồm cồm bò dậy, cũng may cánh cửa thép khá dày nên đã chắn bớt phần nào vụ nổ thành ra không ai bị thương gì. Sau chừng một phút không thấy con rab kia đâu chúng tôi mới mau chóng kéo nhau rút lui về phía sau nhưng xui thay vi mạch để mở cánh cửa thoát ra lại cửa hầm đã sức ép của vụ nổ làm hỏng, Kicker không thể nào bật nó lên được trong khi viên pháo sáng phía trước đang lụi dần và chúng tôi không biết được con rab kia sẽ tấn công vào lúc nào.
Điều đầu tiên ai cũng nghĩ đến là trở vào phòng an ninh nhưng cửa kính của nó cũng đã vỡ, chui vào trong đó càng khó xoay sở hơn. Mac lấy ra 1 quả lựu đạn khói ném về phía sau lỗ hổng của cánh cửa khi viên pháo sáng vừa tàn đế câu thêm chút thời gian cho Kicker nhưng anh ta quay lại lắc đầu báo đã bó tay rồi.
Chúng tôi lúc này vẫn chĩa súng vào lỗ hổng kia phòng hờ nhưng con rab đã biến mất dạng, có khi nào nó đã bị nổ chết? hay là lẩn đi để dụ chúng tôi vào trong? nhưng dù sao đi nữa đứng ở đây đợi nó đến cũng không phải là cách hay.
-Chúng tôi nghe thấy có tiếng nổ. Trong bộ đàm vang lên tiếng của Pork, Ribs. Hai người được cử đi gài chất hóa học vào ống thông gió.
-Các anh mau trở về mở cửa cho chúng tôi, chúng tôi đang bị mắt kẹt ở khu vực an ninh, bộ điều khiển của cửa ra phía bên này đã bị hỏng trong khi cửa thông vào trong hầm đã bị thổi tung đi rồi.
-Nhưng tại sao…
-Nhanh! Mac ra lệnh
Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi thêm chừng năm bảy phút mà tưởng như dài cả tiếng đồng hồ, ai nấy cũng đều giữ súng trên tay, mồ hôi rịn trên tráng nhưng không ai dám giơ tay lên mà lau, đến tiếng thở cũng nhẹ nhẹ tưởng chừng một cái hắc hơi cũng sẽ khiến con rabs kia từ trong bóng tối nhảy bổ đến vồ lấy chúng tôi.
Boong…boong…! Tiếng đập cửa từ bên kia vọng lại báo hiệu họ đã tới, Kicker hướng dẫn hai người họ mở cửa nhưng xui thay bộ mạch này nối với nhau, một bên hỏng coi như hỏng cả bộ muốn sửa thì phải rất tốn thời gian. Pork đề nghị lấy bộ hàn xì trên xe vào để cắt cửa cho chúng tôi thoát ra nhưng đó là cánh cửa chắc chắn duy nhất còn lại ngăn đám rab nguy hiểm bên trong này với thế giới bên ngoài, khi chúng tôi thoát ra được cũng không có thời gian hàn nó lại như cũ nên nếu bọn rab thoát ra được thì càng nguy hiểm bội phần nên Chris liền từ chối.
-Còn ống thông gió…. Thằng Hoàng gợi ý.
-Đúng rồi! còn ống thông gió, Mary với Kicker mau ra ngoài trước tìm cách mở cửa còn chúng ta tạm thời chờ ở đây. Mac nói.
Tôi thấy đó cũng là phương án tối ưu nhất nên liền thúc mọi người nhanh lên, Beef và Chris nhanh chóng bẩy hai người họ lên trên để bò về phía bên kia trong khi chúng tôi vẫn lăm lăm súng để trông chừng bọn rab.
Mary ban đầu còn không chịu rời đi nhưng Mac chỉ trừng mắt một cái là cô nàng đành phải leo lên vai Beef rồi chui vào trong, không dám hé nửa lời.
Nắp ống thông gió vừa đóng lại chúng tôi liền tỏa qua hai bên cánh cửa dẫn vào trong rồi nấp đằng sau chờ đợi.
-Chúng đến rồi. Wings nói khẽ.
Tôi nghe vậy liền bật kính nhìn đêm lên nghé đầu nhìn vào, qua lớp khói mờ phía sâu trong hành lang quả thật có cái bóng của con vật đang lượn lờ đi lại. Tôi đá chân vào Chris ý bảo tìm cách, anh ta nãy giờ vẫn đang xem bản đồ có vẻ rất căng thẳng nên chỉ đưa tay lên miệng làm dấu bảo cứ im lặng đã.
Bên trong khu căn cứ có nhiều dãy hàng lang đang xen nhau theo hình bàn cờ còn chỗ chúng tôi đang đứng là ngõ cụt, nếu bọn rab đến chạy đây cũng không thoát nên Chris làm dấu bảo cứ tiến vào trong rồi rẽ trái ngay ngã rẽ đầu tiên để tránh chạm mặt bọn chúng đã rồi tính sau.
Mac cũng gật đầu đồng ý nên chúng tôi liền chậm chậm chui vào trong theo đội hình hàng một, nhón chân đi sát tường rồi rẽ ngay lập tức.
6 người chúng tôi vừa rẽ vào xong thì nghé đầu nhìn ra, may thay không thấy con rab khi nãy đâu cả. Tạm thời đã thoát cảnh chim lồng cá chậu ngàn cân treo sợ tóc nhưng đứng đây cũng không phải cách, Tôi lại thúc nách Chris bảo giờ đi đâu nữa thì anh ta liền quay qua bảo im lặng, có vẻ như đang nghe ngóng gì đó.
-****…! Anh ta lầm bầm chửi không thành tiếng rồi giương súng về phía trước nơi ngã rẽ thằng Hoàng đang đứng.
Theo phản xạ tôi cũng làm theo trong khi thằng Hoàng canh chừng bên đó vẫn không biết gì. Tôi nhẹ nhàng bước lại vỗ vai nó bảo lùi ra sau, nó liền làm theo và rồi tiếng động mỗi lúc một rõ, là tiếng bước chân của ai đó. Nghé đầu nhìn thì ra 1 cái bóng chập chững đang bước tới, mười mươi là rab.
Lúc này cả nhóm đã nắm tình hình nên chuẩn bị sẵn, chỉ không rõ là rab dị biến hay là nạn nhân đã nhiễm bệnh. Chris đã lắp nòng giảm thanh vào súng lục định sẽ giải quyết chuyện này nên chúng tôi lui ra sau. Bước chân mỗi lúc nghe một rõ, Chris kê súng sát mé tường nơi nó sắp bước qua rồi phụt 1 cái, con rab bị bắn xuyên đầu ngã gục xuống ngay lập tức.
Đúng là đứng ở giữa hàng lang này sớm muộn gì cũng lên dĩa nên phải tìm chỗ nào tạm lánh, cứ đứng đây không mỏi chân chết cũng căng thẳng mà chết. Thế là cả toán lại đùn đẩy nối hàng một mà đi, người nhìn trái kẻ ngõ phải, quanh cua vài lần cũng tới 1 căn phòng khá lớn chứa đầy máy móc thiết bị.
Chiếc xe không to lắm nhưng khá nặng, bên trên lắp đầy cảm biến vì di chuyển trong ống khá kín lên ống tiếng bánh xích của nó rì rì vang lên giữa đêm nghe rõ mồn một, cả đám chúng tôi đều sốt sắn nhìn vào cái tablet mini trên tay của Kicker. Chiếc xe chậm chậm bò trong ống thông gió bít bùng được 1 lúc đã sang được phía bên kia của căn hầm, Kicker thao tác đưa camera qua lỗ thông gió rồi bật các loại cảm biến để tìm kiếm sinh vật sống nhưng cũng chỉ thấy 1 màn đêm đen đặc lạnh lẽo.
Tôi thấy tiến độ dò tìm có vẻ chậm nên khá bồn chồn liền quay trở lại phòng an ninh kiểm tra hệ thông camera, các camera đa số đều hoạt động nhưng điện đóm bên trong đã tắt nên chỉ dựa vào ánh sáng hồng ngoại thì chỉ thấy lờ mờ được dăm ba mét trước mắt trong khi căn hầm thì sâu hun hút. Coi bộ có vẻ bất lực tôi đổi phương án là xem lại các đoạn băng cũ khi nãy còn bỏ sót xem sao, khi nãy chúng tôi chỉ chú ý vào việc theo dõi con rab dị biến mà quên quan sát xem những người nhân viên chạy đi đâu, tôi bật đồng loạt tất cả các khung hình về thời điểm báo động rồi từ từ theo dõi.
Trong khu nghiên cứu này có hơn ba chục nhân viên nghiên cứu đều mặc đồ blouse trắng làm ở nhiều bộ phận khác nhau, có lẽ họ được tập luyện trước nên khi xảy ra sự cố đều đổ dồn về một hướng. Tôi theo dõi từng khung hình một rồi theo dõi dòng người, họ nhanh chân rời chỗ làm việc rồi chạy dọc hành lang về phía cuối của khu căn cứ đi đến đâu thì đóng sập cửa đến đấy để tránh lũ rab đuổi theo, tôi thấy vậy đang định ra báo với một người thì sực nhớ ra còn một người bị bỏ lại đó là Fisher.
Sau khi Fisher gửi xong tin nhắn thì cũng tìm đường thoát nhưng nhóm nhân viên kia đã khóa cửa từ lâu, anh ta chạy đến cánh cửa loay hoay một hồi hết nhập mã rồi quẹt thẻ vẫn không vào được thì lại chạy về hướng khác, lúc này một số camera và vị trí đã mất tín hiệu nên tôi không rõ anh ta thoát đi đâu nhưng chắc chắn đã bị bỏ lại ở khu vực nguy hiểm nhất.
Tôi đang cố gắn chuyển vài khung hình để tìm ông ta thì ai đó đẩy cửa bước vào.
-Cậu đang làm gì đấy? Thì ra là Chris
-Tôi đang tìm tung tích những người còn sống, dường như họ đã chạy vào safe room (nhà an toàn) ở phía cuối khu căn cứ, còn Fisher vẫn còn bị bỏ lại phía sau. Vừa nói tôi vừa ấn định các vị trí trên bản đồ.
-Chuyện đó tính sau, cậu ra ngoài này có việc gấp.
Tôi nghe vậy thì tức tốc trở ra khu vực hành lang, mọi người vẫn đang chăm chú theo dõi từng chuyển động của con robot qua màng hình nhưng khi thấy tôi thì đều nhường chỗ cho tôi đến gần hơn, thì ra họ đang xem lại 1 đoạn phim quay chậm. Con robot chạy đến lỗ thông gió thì đưa camera phụ xuống phía dưới hành lang rồi bật chế độ nhìn đêm lên, chúng tôi còn chưa nhìn rõ trắng đen ra sao thì từ trong bóng tối 1 cái bóng to đột ngột xuất hiện nhảy chồm lên tóm lấy cái camera rồi giật mạnh làm nó đứt hẳn ra. Tôi nhíu mày chưa hết bàng hoàn thì thằng Hoàng hất hàm ý bảo xem tiếp, con thú hình như biết rõ nó chỉ tóm được một phần nên nhảy chồm lên cả ống thông gió xé toạc trần nhà ra, cũng may Kicker nhanh tay cho xe lui lại nhưng nó không phải vừa, vẫn cố gắn bám theo, trong đường ống chật hẹp, cánh tay gớm nghiếc đầy móng vuốt và máu của nó vẫn quờ quạng khắp nơi. Kicker nhanh trí tắt đèn lẫn động cơ của chiếc xe rồi án binh bất động, con rab mò mẫm một hồi vẫn không bắt được gì mới bỏ đi.
Tôi xem xong cảnh đó chỉ biết nuốt nước bot cái ực rồi nhìn Chris, anh ta đáp lại bằng 1 cái lắc đầu, hàm ý bảo chắc chắn là không vào trong được. Tôi nhìn quanh 1 lượt, trừ Mac ra thì ai cũng tỏ vẻ ái ngại. Trong cái bầu không khí im lặng vì tình thế tiến thoái lưỡng nan ấy thì Beef bỗng nhiên mở lời:
-Bọn chúng có vẻ rất hiếu chiến hay là chúng ta gài thuốc nổ rồi đưa vào.
Lời nói của Beef như là ánh sáng giữa đêm đông khiến cả đội sáng mắt cả lên, Mac gật gù có vẻ đồng ý còn Chris chỉ để tay lên cằm vân vê có vẻ đang tính toán gì đấy.
-Được rồi, cứ thử xem, dù sao chúng ta cũng không mất gì.Mac đáp.
Chúng tôi nghe vậy thì cũng không chờ gì nữa, Beef liền mở thùng lấy ra 1 khối thuốc nổ dẻo Semtex rồi cắm ngòi nổ điều khiển từ xa vào, điều khiển thì đưa cho Mac. Còn một vấn đề nữa là làm sao dụ con rab kia lại gần khối thuốc nổ, thằng Hoàng nhanh trí lấy mấy cái bộ đàm không dùng tới trong phòng an ninh đưa cho Kicker, hiểu ý anh ta bật nó lên rồi dùng băng dính quấn quanh khối thuốc nổ. Việc cuối cùng là đưa nó lên cánh tay của robot trên ống thông gió mà thôi.
Đâu đã vào đó chúng tôi hồi hộp bắt đầu kế hoạch của mình, con robot kẹp khối thuốc nổ vào cánh tay phụ rồi laị một lần nữa chui vào trong, đến gần lỗ hổng bị xé toạc ra kia thì Kicker cho nó di chuyển chậm lại để chuẩn bị thả khối thuốc nổ xuống nhưng mọi chuyện không chúng tôi dự tính. Cách điểm thả đâu chỉ chừng vài chục centimet, con rab có lẽ chờ chực đã lâu liền từ dưới nhảy chồm lên xé toan thêm một đoạn ống nữa rồi vồ lấy con robot của chúng tôi lẫn khối thuốc nổ. Mọi việc xảy ra trong tích tắc khiến chúng tôi không kịp trở tay vì chỉ nhìn qua màn hình, lúc này con robot đã bị lôi xuống nắm chỏng chơ trên sàn hành lang, Kicker cố gắn điều khiền nhưng nó đã bị lật ngang nên chỉ xoay mòng mòng trong khi con rab vừa đánh hơi vừa cấu xé thứ mà nó bắt được.
Tôi thấy thời điểm đã đến liền giục Mac bấm nút hưng khối thuốc nổ đã văng đi đâu mất, con rab lúc này đã hiểu là không cấu xé được con robot nên bắt đầu nhấc nó lên rồi nện xuống đất và quăng vào tường một cách điên loạn khiến cho nó hỏng hoàn toàn mất tín hiệu camera. Có lẽ cũng không còn cách nào khác nên Mac mở chốt an toàn trên điều khiển rồi nhấn nút để vớt vát tình hình.
Sức ép của vụ nổ quả thật rất lớn, lớn đến nỗi chúng tôi không kịp cảm nhận được âm thanh mà chỉ thấy một xung lực cực mạnh xô ngã cả nhóm. Chúng tôi hoàn toàn bị bất ngờ, từ cú bấm nút của Mac đến sự tinh ranh của của rab nên bị xung lực xô ngã nháo nhào, dụng cụ và súng ống văng khắp nơi, thậm chí tôi và thằng Hoàng đang đứng còn bị văng xa tới vài mét.
Đầu óc ong lên, lỗ tai bịt bùng nhưng tôi vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên liển trở mình vớ lấy khẩu trung liên Nevgev của thằng Hoàng lên đạn rồi bắn xối xả về phía cánh cửa vừa bị nổ tung phía trước. Negev là khẩu súng trung liên bắn cực nhanh với hộp đạn một trăm rưỡi viên, mỗi lần bóp cò là nó sẽ tạo ra một màn bão đạn thổi về phía trước vì vậy tiếng nổ và đạn găm của nó khiến ai cũng đinh tai mà sực tỉnh.
Trong khi tôi đang còn bóp cò thì Beef và Christ đã lồm cồm bò dậy kéo những người khác vào 1 góc sau đó cũng chỉa súng về phía cánh cửa rồi nổ vài loại đạn, tôi khi này cũng vừa hết đạn, liền quăng khẩu súng qua 1 bên rồi rút pháo sáng ném về phía cái lỗ hổng toang toác trên cửa.
Ánh sáng xanh chói mắt thắp sáng cả dãy hành lang bên trong, dẫu không thấy con rab đâu chúng tôi vẫn phải chĩa súng lên chuẩn bị.
Không hiểu là vô tình hay cố ý, sau khi khối thuốc nổ bị rơi ra thì nó bị quăng về ngay phía cánh cửa chắn giữa chúng tôi và hành lang phía bên kia, Mac bất cẩn không nghĩ đến chuyện này nên kích nổ khiến cánh cửa bị thổi tung ra một mảng lớn
Tôi phần vì đứng sau ít bị xung chấn hơn nên choàng tỉnh kịp dùng hỏa lực bắn chặn không cho con rab chui sang đây. Lúc này mọi người có vẻ đã hết choáng váng nên lồm cồm bò dậy, cũng may cánh cửa thép khá dày nên đã chắn bớt phần nào vụ nổ thành ra không ai bị thương gì. Sau chừng một phút không thấy con rab kia đâu chúng tôi mới mau chóng kéo nhau rút lui về phía sau nhưng xui thay vi mạch để mở cánh cửa thoát ra lại cửa hầm đã sức ép của vụ nổ làm hỏng, Kicker không thể nào bật nó lên được trong khi viên pháo sáng phía trước đang lụi dần và chúng tôi không biết được con rab kia sẽ tấn công vào lúc nào.
Điều đầu tiên ai cũng nghĩ đến là trở vào phòng an ninh nhưng cửa kính của nó cũng đã vỡ, chui vào trong đó càng khó xoay sở hơn. Mac lấy ra 1 quả lựu đạn khói ném về phía sau lỗ hổng của cánh cửa khi viên pháo sáng vừa tàn đế câu thêm chút thời gian cho Kicker nhưng anh ta quay lại lắc đầu báo đã bó tay rồi.
Chúng tôi lúc này vẫn chĩa súng vào lỗ hổng kia phòng hờ nhưng con rab đã biến mất dạng, có khi nào nó đã bị nổ chết? hay là lẩn đi để dụ chúng tôi vào trong? nhưng dù sao đi nữa đứng ở đây đợi nó đến cũng không phải là cách hay.
-Chúng tôi nghe thấy có tiếng nổ. Trong bộ đàm vang lên tiếng của Pork, Ribs. Hai người được cử đi gài chất hóa học vào ống thông gió.
-Các anh mau trở về mở cửa cho chúng tôi, chúng tôi đang bị mắt kẹt ở khu vực an ninh, bộ điều khiển của cửa ra phía bên này đã bị hỏng trong khi cửa thông vào trong hầm đã bị thổi tung đi rồi.
-Nhưng tại sao…
-Nhanh! Mac ra lệnh
Chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi thêm chừng năm bảy phút mà tưởng như dài cả tiếng đồng hồ, ai nấy cũng đều giữ súng trên tay, mồ hôi rịn trên tráng nhưng không ai dám giơ tay lên mà lau, đến tiếng thở cũng nhẹ nhẹ tưởng chừng một cái hắc hơi cũng sẽ khiến con rabs kia từ trong bóng tối nhảy bổ đến vồ lấy chúng tôi.
Boong…boong…! Tiếng đập cửa từ bên kia vọng lại báo hiệu họ đã tới, Kicker hướng dẫn hai người họ mở cửa nhưng xui thay bộ mạch này nối với nhau, một bên hỏng coi như hỏng cả bộ muốn sửa thì phải rất tốn thời gian. Pork đề nghị lấy bộ hàn xì trên xe vào để cắt cửa cho chúng tôi thoát ra nhưng đó là cánh cửa chắc chắn duy nhất còn lại ngăn đám rab nguy hiểm bên trong này với thế giới bên ngoài, khi chúng tôi thoát ra được cũng không có thời gian hàn nó lại như cũ nên nếu bọn rab thoát ra được thì càng nguy hiểm bội phần nên Chris liền từ chối.
-Còn ống thông gió…. Thằng Hoàng gợi ý.
-Đúng rồi! còn ống thông gió, Mary với Kicker mau ra ngoài trước tìm cách mở cửa còn chúng ta tạm thời chờ ở đây. Mac nói.
Tôi thấy đó cũng là phương án tối ưu nhất nên liền thúc mọi người nhanh lên, Beef và Chris nhanh chóng bẩy hai người họ lên trên để bò về phía bên kia trong khi chúng tôi vẫn lăm lăm súng để trông chừng bọn rab.
Mary ban đầu còn không chịu rời đi nhưng Mac chỉ trừng mắt một cái là cô nàng đành phải leo lên vai Beef rồi chui vào trong, không dám hé nửa lời.
Nắp ống thông gió vừa đóng lại chúng tôi liền tỏa qua hai bên cánh cửa dẫn vào trong rồi nấp đằng sau chờ đợi.
-Chúng đến rồi. Wings nói khẽ.
Tôi nghe vậy liền bật kính nhìn đêm lên nghé đầu nhìn vào, qua lớp khói mờ phía sâu trong hành lang quả thật có cái bóng của con vật đang lượn lờ đi lại. Tôi đá chân vào Chris ý bảo tìm cách, anh ta nãy giờ vẫn đang xem bản đồ có vẻ rất căng thẳng nên chỉ đưa tay lên miệng làm dấu bảo cứ im lặng đã.
Bên trong khu căn cứ có nhiều dãy hàng lang đang xen nhau theo hình bàn cờ còn chỗ chúng tôi đang đứng là ngõ cụt, nếu bọn rab đến chạy đây cũng không thoát nên Chris làm dấu bảo cứ tiến vào trong rồi rẽ trái ngay ngã rẽ đầu tiên để tránh chạm mặt bọn chúng đã rồi tính sau.
Mac cũng gật đầu đồng ý nên chúng tôi liền chậm chậm chui vào trong theo đội hình hàng một, nhón chân đi sát tường rồi rẽ ngay lập tức.
6 người chúng tôi vừa rẽ vào xong thì nghé đầu nhìn ra, may thay không thấy con rab khi nãy đâu cả. Tạm thời đã thoát cảnh chim lồng cá chậu ngàn cân treo sợ tóc nhưng đứng đây cũng không phải cách, Tôi lại thúc nách Chris bảo giờ đi đâu nữa thì anh ta liền quay qua bảo im lặng, có vẻ như đang nghe ngóng gì đó.
-****…! Anh ta lầm bầm chửi không thành tiếng rồi giương súng về phía trước nơi ngã rẽ thằng Hoàng đang đứng.
Theo phản xạ tôi cũng làm theo trong khi thằng Hoàng canh chừng bên đó vẫn không biết gì. Tôi nhẹ nhàng bước lại vỗ vai nó bảo lùi ra sau, nó liền làm theo và rồi tiếng động mỗi lúc một rõ, là tiếng bước chân của ai đó. Nghé đầu nhìn thì ra 1 cái bóng chập chững đang bước tới, mười mươi là rab.
Lúc này cả nhóm đã nắm tình hình nên chuẩn bị sẵn, chỉ không rõ là rab dị biến hay là nạn nhân đã nhiễm bệnh. Chris đã lắp nòng giảm thanh vào súng lục định sẽ giải quyết chuyện này nên chúng tôi lui ra sau. Bước chân mỗi lúc nghe một rõ, Chris kê súng sát mé tường nơi nó sắp bước qua rồi phụt 1 cái, con rab bị bắn xuyên đầu ngã gục xuống ngay lập tức.
Đúng là đứng ở giữa hàng lang này sớm muộn gì cũng lên dĩa nên phải tìm chỗ nào tạm lánh, cứ đứng đây không mỏi chân chết cũng căng thẳng mà chết. Thế là cả toán lại đùn đẩy nối hàng một mà đi, người nhìn trái kẻ ngõ phải, quanh cua vài lần cũng tới 1 căn phòng khá lớn chứa đầy máy móc thiết bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook