Thê Hiền Phu Quý
-
Chương 55: Đại kết cục
Ngày chờ đợi là những ngày đau khổ, trừ An Dương công chúa thoảng đến nhìn nàng và đứa bé, nàng cơ hồ đều không nhận được tin tức từ bên ngoài.
Hai đứa bé cả ngày ngây ngốc vui đùa, Sơn Tảo thường nhìn gương mặt tươi cười của hai đứa bé cũng có chút hoảng hốt, Chử Vân Sơn lúc nào mới có thể trở về đây?
“Chử Vân Sơn” đã có một đoạn thời gian chưa có về, Sơn Tảo cũng không biết nên đi hỏi ai, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.
Nam chủ nhân không có trong nhà,ngay cả “Chử Vân Sơn” kia cũng không biết đi đâu, không khí trong hầu phủ thật là đè nén, thaafn sắc trên mặt An Dương công chúa cũng ngày càng nặng nề, lòng của Sơn Tảo cùng trầm xuống theo.
“Hoàng huynh đã biết.” An Dương công chúa nói thật nhỏ, thaanfsawcs nghiêm trang.
Sơn Tảo vốn là tới hỏi tin tức, vừa nghe như vậy liền cảm thấy nóng nảy.
“Vậy hoàng thượng có thể hay không...”
An Dương công chúa lắc đầu, “ sáng sớm hoàng huynh đã biết, chuyện trong thiên hạ này làm sao có chuyện giấu được huynh ấy...”
“Nhưng mà...” An Dương công chúa hít sâu một hơi, miễn cưỡng cũng kéo ra được một nụ cười, “Theo tin tức của ta, chúng ta thắng liên tiếp vài trận, qua thêm ít ngày nhị thúc sẽ trở lại.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơn Tảo lập tức phát ra nụ cười chói lọi, “Huynh ấy không có sao?”
An Dương công chúa gật đầu, cũng không có chút nào nhẹ nhõm, “Thúc ấy không sao.”
Sơn Tảo nhìn thấy thần sắc của An Dương công chúa, không khỏi hỏi, “vậy đại bá...”
Bàn tay An Dương công chúa siết chặt, “Sẽ có tin tức, muội về trước đi, chúng ta nên làm gì thì cứ làm như vậy thôi.”
Sơn Tảo không dám hỏi, hàn huyên đôi câu liền trở về chỗ của mình.
Sáng ngày hôm sau, An Dương công chúa liền đưa biển vào cung một mình.
Sơn Tảo ở trong phòng dạy Bàn Bàn và Đô Đô kêu “phụ thân’, có tin tức xác thực, tâm tình nàng cũng tốt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, bọn nhỏ giống như cũng cảm nhận được tâm tình của mẫu thân, so với bình thường cũng vui vẻ hơn không ít.
Một tháng sau, truyền đến tin chiến thắng, ít ngày nữa quân đội sẽ khải hoàn hồi triều.
An Dương công chúa nói cho Sơn Tảo biết tin này đầu tiên, tính toán ngày tháng, đại khái Chử Vân Sơn sẽ trở về sau một tháng nữa, Sơn Tảo vừa cao hứng lại cũng có chút bất an lo sợ, một khi Chử Vân Sơn trở lại, vậy chuyện hắn giả mạo Chử Vân Phi không phải sẽ bại lộ sao?
Hôm đó, Sơn Tảo như thường lệ đến sương phòng nhìn hai đứa bé một chút, cùng với bọn nhỏ chơi một lát, sau khi dỗ dành hai bé ngủ, Sơn Tảo mới rửa mặt rồi lên giường
Nằm trên giường không khỏi có chút trằn trọc, còn hơn hai mươi ngày địa quân sẽ về rồi, Chử Vân Sơn có tốt không ? huynh ấy có bị thương không? Sau khi trở về sẽ như thế nào đây? Hoàng thượng có giáng tội hay không?...
Trong mơ mơ màng màng, Sơn Tảo cảm giác có một đôi mắt nóng bỏng đnag gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cố tình muốn mở mắt ra nhìn nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Giường hẹp khẽ trầm xuống, một bàn tay ấm áp khoan hậu kéo lấy thân thể của nàng, một tieesng thở dìa trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Sơn Tảo đọt nhiê rơi lệ đầy mặt.
“ngoan ngoan...đừng khóc, ta đã trở về...”
Hung hăng nắm thật chặt cánh tay đnag ôm nàng, Sơn Tảo mở mắt, thật sự là Chử Vân Sơn! Đây ánh mắt quen thuộc, cơ thể nàng đang được ôm thật chặt, quanh quẩn mùi vị mà nàng luôn tưởng nhớ cả ngày lẫn đêm, cả người Sơn Tảo kịch liệt run rẩy, cảnh vật trước mắt mơ hồ không ngừng, nàng dùng sức nháy mắt, nhìn chằm chằm thật kỹ người đang ở trước mắt mình.
chàng gầy đi rất nhiều, trên cằm cũng đầy râu, chỉ có ánh mắt ấm áp kia là chưa từng thay đổi.
Chẳng lẽ lại không thể nhận ra hắn chứ? Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo cẩn thận, thử thăm dò, “Sơn Tảo, ta đãtrở về...”
Sơn Tảo đọc vô số lần kinh phật ở trong lòng, chàng đã trở lại! Bình an trở lại! Nnagf ô ô một tiếng, hung hăng ôm trong ngực hắn, vùi thật sâu vào trong ngực Chử Vân Sơn.
“Thiếp rất nhớ chàng!”
Chử Vân Sơn thở dài một tiếng, không kiềm chế được ôm Sơn Tảo vào trong ngực mình thật chặt, cánh tay siết chặt, hận không thể khảm luôn nàng vào trong ngực mình mới thỏa mãn.
Mấy ngày nay thật giống như giấc mơ, hắn chợt thành đại tướng quân, vừa hết sức che giấu thân phận, vừa phải cùng tâm phúc của Chử Vân Phi học tập đánh giặc, đây chính là lúc mà hắn cảm thấy gian khổ nhất, luôn vô cùng hoài niệm những ngyaf tháng ở núi Bạch Vân, nhớ Sơn Tảo, còn có hai đứa bé.
Thật khó để bình tĩnh lại, ánh mắt Sơn Tảo sưng như hai quả đào, ôm thật chặt Chử Vân Sơn, nhẹ giọng hỏi, “Không phải còn mấy ngày nữa đại quân mới trở về sao?”
Chử Vân Sơn vuốt tóc nàng, khẽ cười, “ đại quân trở lại có liên quan gì đến thợ săn như ta.”
Sơn Tảo ngẩng đầu, vui mừng hỏi, “Có phải là tìm được đại bá hay không?”
Chử Vân Sơn cầm mặt nàng, khẽ hôn một cái, “ đã sớm tìm được, trước đêm diễn ra đại chiến, huynh ấy đã trở về, chỉ là ta phải giúp đại ca xử lý một chút chuyện, hiện tại đã kết thúc, ta cũng nên trở về rồi.”
Sơn Tảo gật đầu, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
“Hoàng thượng sẽ không trách tội xuống chứ?”
Sắc mặt Chử Vân Sơn có chút nặng nề, hắn nhìn Sơn Tảo chăm chú, “Sơn Tảo, nàng thích kinh thành không?”
Sơn Tảo không chút suy nghĩ liền lắc đầu, “Kinh thành không tốt, thiếp muốn về nhfa.” Nàng nhìn Chử Vân Sơn cầu khẩn, “Tướng công, chúng ta trở về núi Bạch Vân đi, chúng ta về nhà có được không?”
Chử Vân Sơn không trả lời, mà tiếp tục nói, “Hoàng thượng muốn phong ta là tướng quân...”
Lời hắn chưa nói hết, Sơn Tảo liền hoảng sợ cắt đứt, “Tướng công, chàng đáp ứng?”
“Không có, ta muốn hỏi ý của nàng.” Chử Vân Sơn nhìn nàng thật sâu, “Nếu như ta làm tướng quân, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên rất tốt, có thể có cẩm y ngọc thực, hô nô hoán tỳ, Sơn Tảo, ta muốn nghe một chút ý tứ của nàng.”
Trong lòng Sơn Tảo vô cùng chua xót, một loại cảm giác không nói nên lời khiến cho trong ngực cảm thấy rất buồn bực, nàng vùi vào trong ngực Chử Vân Sơn, “Kinh thành nơi này...cho thiếp có cảm giác không tốt, phòng ốc mặc du lớn, nhưng cũng không tốt bằng ngôi nhà kia của chúng ta, thiếp còn tính toán nuôi một chút gà đấy. Phía sau cũng không có núi, cũng không có đầm nước, không có dược thảo để bán lấy tiền...”
“Tướng công, có phải Hoàng Đế muốn cho chàng làm tướng quân thì chàng nhất định phải làm không, có thể không làm có được không? Đánh giặc sẽ chết rất nhiều người, Bàn Bàn và Đô Đô còn nhỏ, một mình thiếp không nuôi được các con...”
Sơn Tảo càng nghĩ càng thấy lòng chua xót, càng nói càng khó chịu, nói đến phần sau đã biến thành khóc sướt mướt rồi.
Chử Vân Sơn thở rathataj dài, “ thật tốt, ta cũng không có đồng ý, nếu không nương tử của ta sẽ khó chịu mà chết rồi.” Giọng nói hắn thoải mái không thể diễn tả được.
“Hả?” Sơn Tảo kinh ngạc nhìn Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn cười khẽ, “Ta sẽ không làm tướng quân, ta làm sao có thể đánh trận chứ, vẫn là làm thợ săn luôn tự tại hơn nhiều.”
Giống như trút bỏ được gánh nặng, cả người Chử Vân Sơn cũng thoải mái hơn, “Khi còn bé, phụ thân ta từng nói, chờ ta lớn lên sẽ cưới một hiền thê, sinh mấy tên tiểu tử mập mạp, đây chính là việc tốt nhất thiên hạ. Hiện tại hiền thê đã tìm được rồi, tiểu tử mập mạp mới có một, chúng ta vẫn nên trở về núi Bạch Vân thôi, sinh thêm vài tên tiểu tử béo mập mới là đúng đắn.”
Sơn Tảo gật đầu một cái, trong lòng tràn đầy cảm giác chua chua ngọt ngọt.
Bọn họ vẫn thích hợp nhất với cuộc sống ở núi Bạch Vân thôi!
Lúc đại quân còn chưa hồi triều, Chử Vân Sơn liền mang theo Sơn Tảo và bọn nhỏ lặng lẽ rời khỏi hầu phủ, ngồi trên xe ngựa, Chử Vân Sơn cắn rể cỏ, nói vào phía trong xe ngựa.
“Nương tử, lần này trở về núi Bạch Vân, có thể sẽ không có thể tới kinh thành nữa. Về sau sẽ phải theo ta sống cuộc sống gian khổ rồi. Hoàng thượng còn nói muốn phong Bàn Bàn nhà chúng ta là cái gì Vân Kỵ úy đấy, phong Đô Đô nhà chúng ta là huyện chủ nữa, nàng thật bỏ được sao?”
Rèm xe ngựa được vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Sơn Tảo tươi cười, sẳng giọng, “Thiếp thấy là chàng không bỏ được đấy chứ? Quay lại là có thể làm tướng quân đấy?”
Chử Vân Sơn cười ha ha, “Tướng quân cái gì đều là đồ bỏ, ta có bảo bối, đủ hạnh phúc đến 3 đời rồi, so với tướng quân cũng không kém.”
Sơn Tảo che miệng cười khẽ, đúng vậy, bọn họ đây chính là đã có bảo bối đấy!
Trước khi đi, Chử Vân Sơn dâng một sổ con cho hoàng thượng, uyển chuyển cự tuyệt các loại ban thưởng của hoàng thượng, cũng nói rõ ý tứ muốn trở về núi Bạch Vân, không đợi hoàng thượng phê duyệt, đã trực tiếp đánh xe ngựa rời đi.
An Dương công chúa không giữ được phu thê hai người, chỉ có thể đưa cho hai người một rương châu báu trị giá liên thành, Chử Vân Sơn cười ha hả đón nhận, nếu An Dương công chúa vì cầu được yên lòng, hắn sao lại không thể thuận nước mà đẩy thuyền.
Một năm sau, thôn Bạch Vân.
Sơn Tảo nâng cao bụng, cầm một chậu to đựng đầy thức ăn cho chừng mười con gà, Bàn Bàn thở hổn ha hổn hển bổ nhào vào chơi gà, Đô Đô nện bước chân chưa phải rất ổn xông tới bắt lấy con gà trống đang hùng dũng hiên ngang trước mặt, kết quả gà trống tránh được, Đô Đô lảo đảo nhìn thấy sẽ phải ngã xuống đất.
“Tiểu bảo bối của ta à, coi chừng té.” Chử Vân Sơn một phát bắt được Đô Đô, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, Đô Đô khoe hàm răng còn chưa đầy đủ cười hì hì một tiếng, kêu một tiếng mềm nhũn:
“Phụ thân!”
“Ai da!” Chử Vân Sơn cười ha ha, dùng sức hôn nữ nhi một cái.
“Phụ thân! Phụ thân! Còn con nữa!” Bàn Bàn cũng không ham chơi nữa, níu lấy y phục Chử Vân Sơn muốn trèo lên.
Chử Vân Sơn vội vàng đưa tay xách con mồi lên cao, sợ quẹt làm bị thương nhi tử bảo bối của mình, “Mau tới tiếp, tiểu tử thúi mau buông tay, y phục của phụ thân cũng sắp bị con xé rách rồi, cẩn thận nương con lại đánh cho.”
Sơn Tảo vội nhận lấy đồ trên tay Chử Vân Sơn, để qua một bên, mỉm cười nhìn Chử Vân Sơn một tay ôm nữ nhi, lại hôn xuống nhi tử.
“Nàng cứ để sang một bên, đừng động tới, ngồi nghỉ một lát đi, hôm nay chỉ săn được một con hươu, buổi tối kho tàu ăn.” Chử Vân Sơn liền nói.
Sơn Tảo cười cười đáp, đỡ eo đi vào nhà lấy khăn ướt ra đưa cho Chử Vân Sơn. Chử Vân Sơn để hai đứa bé xuống để chúng tự chơi, nhận lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận sờ bụng Sơn Tảo, “Hôm nay con có náo nàng hay không?”
Sơn Tảo vuốt bụng, cười hạnh phúc, “Con ngoan lắm, hôm nay vô cùng tốt.”
Buổi tối, cả nhà vây quanh ăn thịt hươu thơm ngào ngạt, nói đùa một hồi, Chử Vân Sơn đi múc nước, tắm rửa cho hai đứa bé, sau khi dỗ ngủ mới vào phòng của mình.
Sơn Tảo nằm trên giường, Chử Vân Sơn xoa eo cho nàng, phu thê tán gẫu, liền nói đến Chử Lương và Hạ Thảo.
“Cũng không biết hai người bọn họ ra sao?” Sơn Tảo thở dài thật sâu, cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, luôn sẽ có cảm tình.
Chử Vân Sơn trầm mặc một hồi, “Ban đầu Chử Lương là bị phái đi làm mật thám, chúng ta có lén lút gặp qua vài lần, tin tức hắn đưa tới rất hữu dụng, sau khi đánh thắng ta có đi tìm hắn, nhưng không có tìm được. Về phần Hạ Thảo...ta chưa từng gặp qua nàng ấy.”
“Bọn họ rồi cũng sẽ tốt chứ?” Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn vỗ vỗ lưng nàng, “Sẽ. Để ta xoa xoa eo cho nàng, cảm giác thoải mái một chút không?” lực bàn tay Chử Vân Sơn vừa phải xoa bên hông Sơn Tảo, Sơn Tảo rất nhanh liền mơ mơ màng màng rồi.
Chử Vân Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, Chử Lương...nếu như không phải hắn đưa tin tức, Chử Vân Phi sớm đã chết rồi. Trước mắt hắn hiện ra thỉnh cầu của Chử Lương lúc đưa tin tức cuối cùng, “Bọn họ đã hoài nghi ta rồi, Nhị gia, cầu xin người giúp ta chăm sóc tốt Hạ Thảo.”
Nhưng mà Chử Lương, ta cơ bản không tìm được Hạ Thảo, thì làm sao có thể chăm sóc nàng ấy?
Nửa đêm, truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Chử Vân Sơn chợt tỉnh giấc, tập trung lắng nghe trong chốc lát, một hồi tiếng cốc cửa nhje nhàng, Chử Vân Sơn rón rén xuống giường, thuận tay cầm theo cây đòn gánh phía sau cửa, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Đứng bên ngoài là một cô nương trẻ tuổi, thần sắc lạnh lùng, trong ngực ôm một bọc tả.
“Hạ Thảo trước khi chết nhờ ta đem con cho ngươi.” Nói xong, cũng đưa tay ẵm đứa bé ra.
Chử Vân Sơn sửng sốt, đứa bé của Hạ Thảo? Nàng ấy chết?
Cô nương khẽ cau mày, “Đứa bé gọi là Tưởng Lương, trong tã có ngày sinh bát tự của đứa bé.”
Chử Vân Sơn phản ứng rất nhanh, “Hạ Thảo chết thế nào?”
Trên mặt cô nương thoáng qua chút không đành lòng, rất nhanh liền che kín, “Phản bội.”
Không nói thêm lời, cô nương đem tã nhét vào trong ngực Chử Vân Sơn, vài cái nhấp nhô người đã biến mất trong đêm tối rồi.
Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, Tưởng Lương...đây là đứa bé của Chử Lương sao?
Cuộc sống của Chử Lương và Hạ Thảo, là thế giới mà Chử Vân Sơn chưa từng tiếp xúc qua, nghĩ đến đứa bé này, cũng chắc chắn là rất khó khăn mới có thể lưu lại được.
Đứa bé này, Sơn Tảo cũng sẽ rất thích. Chử Vân Sơn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của đứa bé, khóe miệng Tưởng Lương khẽ nhu động, phun ra một chiếc bóng bóng nhỏ, Chử Vân Sơn thương tiếc nhìn Tưởng Lương mặt mũi đều giống y hết Chử Lương, khe khẽ thở dài.
Trong nhà, tiểu tử thúi lại thêm một!
Rất nhiều năm về sau, Chử Vân Sơn đã không thể tiếp tục đi săn nữa rồi, chỉ có thể ngày ngày ngồi đánh cờ, rõ ràng là một tay cờ dở, chơi mười thua chín, nhìn hắn nổi tính trẻ con, lẩm bẩm khi còn bé đã được danh sư chỉ dậy, Sơn Tảo cười đến ho khan.
“Nàng cứ lo cười ta, nhìn đi, ho khan rồi, thời tiết chuyển lạnh, ta lấy cho nàng thêm bộ y phục.” Chử Vân Sơn từ từ đi vào nhà lấy y phục khoát thêm cho Sơn Tảo, phu thê hai người ngồi phơi nắng trong sân, Sơn Tảo nhẹ nhàng dựa vào hắn.
“Lão già, cái rương bảo bối lão giấu nhiều năm như vậy, vẫn nên phân cho bọn nhỏ đi, có lẽ bọn chúng sẽ dùng tới.”
Chử Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Sơn Tảo, “Đây chính là bảo bối của ta, làm sao có thể chia cho bọn chúng? Chờ ta chết rồi, đem luôn cái rương đó xuống quan tài, đời sau còn có thể dùng được.”
Sơn Tảo khẽ híp mắt, mặt trời chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu, “Lão già kia, thật không nhìn ra lão lại là một vị thần giữ của! Chỉ vừa chớp mắt, mấy chục năm đã trôi qua rồi...”
“Ta không phải thần giữ của, ta là coi chừng bảo bối! Con cháu tự có phúc của con cháu, hai người chúng ta vẫn là phơi nắng thôi, đánh vài ván cờ là tốt rồi.” Chử Vân Sơn vui vẻ nhàn nhã nói.
Tại một nơi bí mật trong nhà, vốn là nơi nên để rương châu báu, chỉ lẳng lặng nằm phơi dưới ánh nắng hoàng hôn, cùng với ngọn thương khí thế cao vút tựa sát vào nhau, chưa hề tách rời ra.
Hết trọn bộ.
Hai đứa bé cả ngày ngây ngốc vui đùa, Sơn Tảo thường nhìn gương mặt tươi cười của hai đứa bé cũng có chút hoảng hốt, Chử Vân Sơn lúc nào mới có thể trở về đây?
“Chử Vân Sơn” đã có một đoạn thời gian chưa có về, Sơn Tảo cũng không biết nên đi hỏi ai, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.
Nam chủ nhân không có trong nhà,ngay cả “Chử Vân Sơn” kia cũng không biết đi đâu, không khí trong hầu phủ thật là đè nén, thaafn sắc trên mặt An Dương công chúa cũng ngày càng nặng nề, lòng của Sơn Tảo cùng trầm xuống theo.
“Hoàng huynh đã biết.” An Dương công chúa nói thật nhỏ, thaanfsawcs nghiêm trang.
Sơn Tảo vốn là tới hỏi tin tức, vừa nghe như vậy liền cảm thấy nóng nảy.
“Vậy hoàng thượng có thể hay không...”
An Dương công chúa lắc đầu, “ sáng sớm hoàng huynh đã biết, chuyện trong thiên hạ này làm sao có chuyện giấu được huynh ấy...”
“Nhưng mà...” An Dương công chúa hít sâu một hơi, miễn cưỡng cũng kéo ra được một nụ cười, “Theo tin tức của ta, chúng ta thắng liên tiếp vài trận, qua thêm ít ngày nhị thúc sẽ trở lại.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơn Tảo lập tức phát ra nụ cười chói lọi, “Huynh ấy không có sao?”
An Dương công chúa gật đầu, cũng không có chút nào nhẹ nhõm, “Thúc ấy không sao.”
Sơn Tảo nhìn thấy thần sắc của An Dương công chúa, không khỏi hỏi, “vậy đại bá...”
Bàn tay An Dương công chúa siết chặt, “Sẽ có tin tức, muội về trước đi, chúng ta nên làm gì thì cứ làm như vậy thôi.”
Sơn Tảo không dám hỏi, hàn huyên đôi câu liền trở về chỗ của mình.
Sáng ngày hôm sau, An Dương công chúa liền đưa biển vào cung một mình.
Sơn Tảo ở trong phòng dạy Bàn Bàn và Đô Đô kêu “phụ thân’, có tin tức xác thực, tâm tình nàng cũng tốt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, bọn nhỏ giống như cũng cảm nhận được tâm tình của mẫu thân, so với bình thường cũng vui vẻ hơn không ít.
Một tháng sau, truyền đến tin chiến thắng, ít ngày nữa quân đội sẽ khải hoàn hồi triều.
An Dương công chúa nói cho Sơn Tảo biết tin này đầu tiên, tính toán ngày tháng, đại khái Chử Vân Sơn sẽ trở về sau một tháng nữa, Sơn Tảo vừa cao hứng lại cũng có chút bất an lo sợ, một khi Chử Vân Sơn trở lại, vậy chuyện hắn giả mạo Chử Vân Phi không phải sẽ bại lộ sao?
Hôm đó, Sơn Tảo như thường lệ đến sương phòng nhìn hai đứa bé một chút, cùng với bọn nhỏ chơi một lát, sau khi dỗ dành hai bé ngủ, Sơn Tảo mới rửa mặt rồi lên giường
Nằm trên giường không khỏi có chút trằn trọc, còn hơn hai mươi ngày địa quân sẽ về rồi, Chử Vân Sơn có tốt không ? huynh ấy có bị thương không? Sau khi trở về sẽ như thế nào đây? Hoàng thượng có giáng tội hay không?...
Trong mơ mơ màng màng, Sơn Tảo cảm giác có một đôi mắt nóng bỏng đnag gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cố tình muốn mở mắt ra nhìn nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Giường hẹp khẽ trầm xuống, một bàn tay ấm áp khoan hậu kéo lấy thân thể của nàng, một tieesng thở dìa trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Sơn Tảo đọt nhiê rơi lệ đầy mặt.
“ngoan ngoan...đừng khóc, ta đã trở về...”
Hung hăng nắm thật chặt cánh tay đnag ôm nàng, Sơn Tảo mở mắt, thật sự là Chử Vân Sơn! Đây ánh mắt quen thuộc, cơ thể nàng đang được ôm thật chặt, quanh quẩn mùi vị mà nàng luôn tưởng nhớ cả ngày lẫn đêm, cả người Sơn Tảo kịch liệt run rẩy, cảnh vật trước mắt mơ hồ không ngừng, nàng dùng sức nháy mắt, nhìn chằm chằm thật kỹ người đang ở trước mắt mình.
chàng gầy đi rất nhiều, trên cằm cũng đầy râu, chỉ có ánh mắt ấm áp kia là chưa từng thay đổi.
Chẳng lẽ lại không thể nhận ra hắn chứ? Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo cẩn thận, thử thăm dò, “Sơn Tảo, ta đãtrở về...”
Sơn Tảo đọc vô số lần kinh phật ở trong lòng, chàng đã trở lại! Bình an trở lại! Nnagf ô ô một tiếng, hung hăng ôm trong ngực hắn, vùi thật sâu vào trong ngực Chử Vân Sơn.
“Thiếp rất nhớ chàng!”
Chử Vân Sơn thở dài một tiếng, không kiềm chế được ôm Sơn Tảo vào trong ngực mình thật chặt, cánh tay siết chặt, hận không thể khảm luôn nàng vào trong ngực mình mới thỏa mãn.
Mấy ngày nay thật giống như giấc mơ, hắn chợt thành đại tướng quân, vừa hết sức che giấu thân phận, vừa phải cùng tâm phúc của Chử Vân Phi học tập đánh giặc, đây chính là lúc mà hắn cảm thấy gian khổ nhất, luôn vô cùng hoài niệm những ngyaf tháng ở núi Bạch Vân, nhớ Sơn Tảo, còn có hai đứa bé.
Thật khó để bình tĩnh lại, ánh mắt Sơn Tảo sưng như hai quả đào, ôm thật chặt Chử Vân Sơn, nhẹ giọng hỏi, “Không phải còn mấy ngày nữa đại quân mới trở về sao?”
Chử Vân Sơn vuốt tóc nàng, khẽ cười, “ đại quân trở lại có liên quan gì đến thợ săn như ta.”
Sơn Tảo ngẩng đầu, vui mừng hỏi, “Có phải là tìm được đại bá hay không?”
Chử Vân Sơn cầm mặt nàng, khẽ hôn một cái, “ đã sớm tìm được, trước đêm diễn ra đại chiến, huynh ấy đã trở về, chỉ là ta phải giúp đại ca xử lý một chút chuyện, hiện tại đã kết thúc, ta cũng nên trở về rồi.”
Sơn Tảo gật đầu, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
“Hoàng thượng sẽ không trách tội xuống chứ?”
Sắc mặt Chử Vân Sơn có chút nặng nề, hắn nhìn Sơn Tảo chăm chú, “Sơn Tảo, nàng thích kinh thành không?”
Sơn Tảo không chút suy nghĩ liền lắc đầu, “Kinh thành không tốt, thiếp muốn về nhfa.” Nàng nhìn Chử Vân Sơn cầu khẩn, “Tướng công, chúng ta trở về núi Bạch Vân đi, chúng ta về nhà có được không?”
Chử Vân Sơn không trả lời, mà tiếp tục nói, “Hoàng thượng muốn phong ta là tướng quân...”
Lời hắn chưa nói hết, Sơn Tảo liền hoảng sợ cắt đứt, “Tướng công, chàng đáp ứng?”
“Không có, ta muốn hỏi ý của nàng.” Chử Vân Sơn nhìn nàng thật sâu, “Nếu như ta làm tướng quân, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên rất tốt, có thể có cẩm y ngọc thực, hô nô hoán tỳ, Sơn Tảo, ta muốn nghe một chút ý tứ của nàng.”
Trong lòng Sơn Tảo vô cùng chua xót, một loại cảm giác không nói nên lời khiến cho trong ngực cảm thấy rất buồn bực, nàng vùi vào trong ngực Chử Vân Sơn, “Kinh thành nơi này...cho thiếp có cảm giác không tốt, phòng ốc mặc du lớn, nhưng cũng không tốt bằng ngôi nhà kia của chúng ta, thiếp còn tính toán nuôi một chút gà đấy. Phía sau cũng không có núi, cũng không có đầm nước, không có dược thảo để bán lấy tiền...”
“Tướng công, có phải Hoàng Đế muốn cho chàng làm tướng quân thì chàng nhất định phải làm không, có thể không làm có được không? Đánh giặc sẽ chết rất nhiều người, Bàn Bàn và Đô Đô còn nhỏ, một mình thiếp không nuôi được các con...”
Sơn Tảo càng nghĩ càng thấy lòng chua xót, càng nói càng khó chịu, nói đến phần sau đã biến thành khóc sướt mướt rồi.
Chử Vân Sơn thở rathataj dài, “ thật tốt, ta cũng không có đồng ý, nếu không nương tử của ta sẽ khó chịu mà chết rồi.” Giọng nói hắn thoải mái không thể diễn tả được.
“Hả?” Sơn Tảo kinh ngạc nhìn Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn cười khẽ, “Ta sẽ không làm tướng quân, ta làm sao có thể đánh trận chứ, vẫn là làm thợ săn luôn tự tại hơn nhiều.”
Giống như trút bỏ được gánh nặng, cả người Chử Vân Sơn cũng thoải mái hơn, “Khi còn bé, phụ thân ta từng nói, chờ ta lớn lên sẽ cưới một hiền thê, sinh mấy tên tiểu tử mập mạp, đây chính là việc tốt nhất thiên hạ. Hiện tại hiền thê đã tìm được rồi, tiểu tử mập mạp mới có một, chúng ta vẫn nên trở về núi Bạch Vân thôi, sinh thêm vài tên tiểu tử béo mập mới là đúng đắn.”
Sơn Tảo gật đầu một cái, trong lòng tràn đầy cảm giác chua chua ngọt ngọt.
Bọn họ vẫn thích hợp nhất với cuộc sống ở núi Bạch Vân thôi!
Lúc đại quân còn chưa hồi triều, Chử Vân Sơn liền mang theo Sơn Tảo và bọn nhỏ lặng lẽ rời khỏi hầu phủ, ngồi trên xe ngựa, Chử Vân Sơn cắn rể cỏ, nói vào phía trong xe ngựa.
“Nương tử, lần này trở về núi Bạch Vân, có thể sẽ không có thể tới kinh thành nữa. Về sau sẽ phải theo ta sống cuộc sống gian khổ rồi. Hoàng thượng còn nói muốn phong Bàn Bàn nhà chúng ta là cái gì Vân Kỵ úy đấy, phong Đô Đô nhà chúng ta là huyện chủ nữa, nàng thật bỏ được sao?”
Rèm xe ngựa được vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Sơn Tảo tươi cười, sẳng giọng, “Thiếp thấy là chàng không bỏ được đấy chứ? Quay lại là có thể làm tướng quân đấy?”
Chử Vân Sơn cười ha ha, “Tướng quân cái gì đều là đồ bỏ, ta có bảo bối, đủ hạnh phúc đến 3 đời rồi, so với tướng quân cũng không kém.”
Sơn Tảo che miệng cười khẽ, đúng vậy, bọn họ đây chính là đã có bảo bối đấy!
Trước khi đi, Chử Vân Sơn dâng một sổ con cho hoàng thượng, uyển chuyển cự tuyệt các loại ban thưởng của hoàng thượng, cũng nói rõ ý tứ muốn trở về núi Bạch Vân, không đợi hoàng thượng phê duyệt, đã trực tiếp đánh xe ngựa rời đi.
An Dương công chúa không giữ được phu thê hai người, chỉ có thể đưa cho hai người một rương châu báu trị giá liên thành, Chử Vân Sơn cười ha hả đón nhận, nếu An Dương công chúa vì cầu được yên lòng, hắn sao lại không thể thuận nước mà đẩy thuyền.
Một năm sau, thôn Bạch Vân.
Sơn Tảo nâng cao bụng, cầm một chậu to đựng đầy thức ăn cho chừng mười con gà, Bàn Bàn thở hổn ha hổn hển bổ nhào vào chơi gà, Đô Đô nện bước chân chưa phải rất ổn xông tới bắt lấy con gà trống đang hùng dũng hiên ngang trước mặt, kết quả gà trống tránh được, Đô Đô lảo đảo nhìn thấy sẽ phải ngã xuống đất.
“Tiểu bảo bối của ta à, coi chừng té.” Chử Vân Sơn một phát bắt được Đô Đô, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, Đô Đô khoe hàm răng còn chưa đầy đủ cười hì hì một tiếng, kêu một tiếng mềm nhũn:
“Phụ thân!”
“Ai da!” Chử Vân Sơn cười ha ha, dùng sức hôn nữ nhi một cái.
“Phụ thân! Phụ thân! Còn con nữa!” Bàn Bàn cũng không ham chơi nữa, níu lấy y phục Chử Vân Sơn muốn trèo lên.
Chử Vân Sơn vội vàng đưa tay xách con mồi lên cao, sợ quẹt làm bị thương nhi tử bảo bối của mình, “Mau tới tiếp, tiểu tử thúi mau buông tay, y phục của phụ thân cũng sắp bị con xé rách rồi, cẩn thận nương con lại đánh cho.”
Sơn Tảo vội nhận lấy đồ trên tay Chử Vân Sơn, để qua một bên, mỉm cười nhìn Chử Vân Sơn một tay ôm nữ nhi, lại hôn xuống nhi tử.
“Nàng cứ để sang một bên, đừng động tới, ngồi nghỉ một lát đi, hôm nay chỉ săn được một con hươu, buổi tối kho tàu ăn.” Chử Vân Sơn liền nói.
Sơn Tảo cười cười đáp, đỡ eo đi vào nhà lấy khăn ướt ra đưa cho Chử Vân Sơn. Chử Vân Sơn để hai đứa bé xuống để chúng tự chơi, nhận lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận sờ bụng Sơn Tảo, “Hôm nay con có náo nàng hay không?”
Sơn Tảo vuốt bụng, cười hạnh phúc, “Con ngoan lắm, hôm nay vô cùng tốt.”
Buổi tối, cả nhà vây quanh ăn thịt hươu thơm ngào ngạt, nói đùa một hồi, Chử Vân Sơn đi múc nước, tắm rửa cho hai đứa bé, sau khi dỗ ngủ mới vào phòng của mình.
Sơn Tảo nằm trên giường, Chử Vân Sơn xoa eo cho nàng, phu thê tán gẫu, liền nói đến Chử Lương và Hạ Thảo.
“Cũng không biết hai người bọn họ ra sao?” Sơn Tảo thở dài thật sâu, cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, luôn sẽ có cảm tình.
Chử Vân Sơn trầm mặc một hồi, “Ban đầu Chử Lương là bị phái đi làm mật thám, chúng ta có lén lút gặp qua vài lần, tin tức hắn đưa tới rất hữu dụng, sau khi đánh thắng ta có đi tìm hắn, nhưng không có tìm được. Về phần Hạ Thảo...ta chưa từng gặp qua nàng ấy.”
“Bọn họ rồi cũng sẽ tốt chứ?” Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn vỗ vỗ lưng nàng, “Sẽ. Để ta xoa xoa eo cho nàng, cảm giác thoải mái một chút không?” lực bàn tay Chử Vân Sơn vừa phải xoa bên hông Sơn Tảo, Sơn Tảo rất nhanh liền mơ mơ màng màng rồi.
Chử Vân Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, Chử Lương...nếu như không phải hắn đưa tin tức, Chử Vân Phi sớm đã chết rồi. Trước mắt hắn hiện ra thỉnh cầu của Chử Lương lúc đưa tin tức cuối cùng, “Bọn họ đã hoài nghi ta rồi, Nhị gia, cầu xin người giúp ta chăm sóc tốt Hạ Thảo.”
Nhưng mà Chử Lương, ta cơ bản không tìm được Hạ Thảo, thì làm sao có thể chăm sóc nàng ấy?
Nửa đêm, truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Chử Vân Sơn chợt tỉnh giấc, tập trung lắng nghe trong chốc lát, một hồi tiếng cốc cửa nhje nhàng, Chử Vân Sơn rón rén xuống giường, thuận tay cầm theo cây đòn gánh phía sau cửa, nhẹ nhàng kéo cửa ra.
Đứng bên ngoài là một cô nương trẻ tuổi, thần sắc lạnh lùng, trong ngực ôm một bọc tả.
“Hạ Thảo trước khi chết nhờ ta đem con cho ngươi.” Nói xong, cũng đưa tay ẵm đứa bé ra.
Chử Vân Sơn sửng sốt, đứa bé của Hạ Thảo? Nàng ấy chết?
Cô nương khẽ cau mày, “Đứa bé gọi là Tưởng Lương, trong tã có ngày sinh bát tự của đứa bé.”
Chử Vân Sơn phản ứng rất nhanh, “Hạ Thảo chết thế nào?”
Trên mặt cô nương thoáng qua chút không đành lòng, rất nhanh liền che kín, “Phản bội.”
Không nói thêm lời, cô nương đem tã nhét vào trong ngực Chử Vân Sơn, vài cái nhấp nhô người đã biến mất trong đêm tối rồi.
Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, Tưởng Lương...đây là đứa bé của Chử Lương sao?
Cuộc sống của Chử Lương và Hạ Thảo, là thế giới mà Chử Vân Sơn chưa từng tiếp xúc qua, nghĩ đến đứa bé này, cũng chắc chắn là rất khó khăn mới có thể lưu lại được.
Đứa bé này, Sơn Tảo cũng sẽ rất thích. Chử Vân Sơn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của đứa bé, khóe miệng Tưởng Lương khẽ nhu động, phun ra một chiếc bóng bóng nhỏ, Chử Vân Sơn thương tiếc nhìn Tưởng Lương mặt mũi đều giống y hết Chử Lương, khe khẽ thở dài.
Trong nhà, tiểu tử thúi lại thêm một!
Rất nhiều năm về sau, Chử Vân Sơn đã không thể tiếp tục đi săn nữa rồi, chỉ có thể ngày ngày ngồi đánh cờ, rõ ràng là một tay cờ dở, chơi mười thua chín, nhìn hắn nổi tính trẻ con, lẩm bẩm khi còn bé đã được danh sư chỉ dậy, Sơn Tảo cười đến ho khan.
“Nàng cứ lo cười ta, nhìn đi, ho khan rồi, thời tiết chuyển lạnh, ta lấy cho nàng thêm bộ y phục.” Chử Vân Sơn từ từ đi vào nhà lấy y phục khoát thêm cho Sơn Tảo, phu thê hai người ngồi phơi nắng trong sân, Sơn Tảo nhẹ nhàng dựa vào hắn.
“Lão già, cái rương bảo bối lão giấu nhiều năm như vậy, vẫn nên phân cho bọn nhỏ đi, có lẽ bọn chúng sẽ dùng tới.”
Chử Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Sơn Tảo, “Đây chính là bảo bối của ta, làm sao có thể chia cho bọn chúng? Chờ ta chết rồi, đem luôn cái rương đó xuống quan tài, đời sau còn có thể dùng được.”
Sơn Tảo khẽ híp mắt, mặt trời chiếu lên người thật ấm áp dễ chịu, “Lão già kia, thật không nhìn ra lão lại là một vị thần giữ của! Chỉ vừa chớp mắt, mấy chục năm đã trôi qua rồi...”
“Ta không phải thần giữ của, ta là coi chừng bảo bối! Con cháu tự có phúc của con cháu, hai người chúng ta vẫn là phơi nắng thôi, đánh vài ván cờ là tốt rồi.” Chử Vân Sơn vui vẻ nhàn nhã nói.
Tại một nơi bí mật trong nhà, vốn là nơi nên để rương châu báu, chỉ lẳng lặng nằm phơi dưới ánh nắng hoàng hôn, cùng với ngọn thương khí thế cao vút tựa sát vào nhau, chưa hề tách rời ra.
Hết trọn bộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook