Thê Hiền Phu Quý
-
Chương 41
Tin tức tiếp theo hoàng đế nhận được thật khiến cho hắn trợn mắt há mồm
“Chử Vân Sơn dẫn dắt nô bộc, tìm kiếm rau dại ở khắp nơi trong Hầu Phủ, bởi vì phu nhân muốn ăn bánh rau dại.”
“Ninh Hầu mang theo Chử Vân Sơn đi binh doanh, chiêu số Chử Vân Sơn sử dụng rất hạ lưu, khiến không ít quan quân trong binh doanh mất thể diện, khiến cho trong quân tiếng oán than dậy trời.”
“Chử Vân Sơn cùng phu nhân ban ngày tuyên dâm, vô cùng hoang đường.”
“Chử Vân Sơn…”
Mấy ngày mới bắt đầu Hoàng Đế còn thờ ơ ơ hờ, sau khi liếc mắt nhìn liền ném ở một bên.
Sau liền xảy ra một chuyện, lại ép có người phải nhảy ra trước.
Chuyện là như vầy.
Lúc mới vào Hầu phủ, Sơn Tảo từng đem giày mình tự làm đưa cho An Dương công chúa, tất nhiên An Dương công chúa làm sao để vào mắt loại tay nghề này, cố tình hôm đó nàng cùng Chử Vân Phi có chút tranh chấp, thuận miệng đem giày cho một ma ma tự xử trí.
Ma ma này ở Hầu phủ cũng coi như có chút thể diện, đem giày cầm về nhà, thấy giày được làm rất tốt, bên trong rất mềm, nhìn đều biết là dụng tâm mà làm, lúc này liền mang vào đi đi.
Khi bà ta thử giày mới thì bị người ngoài nhìn thấy, nghĩ rằng An Dương công chúa không thích, nhị gia và nhị phu nhân cũng đều là dân quê, tiện tay nên đem giày tặng cho người khác.
Người được tặng lại cầm giày cho người kéo xe mang, đôi giày đầu hổ lại để dành cho cháu của mình.
Vốn người kéo xe chỉ làm việc ở bên ngoài, vị ma ma kia lại rất keo kiệt, thường ngày cơ bản cũng không mang giày này, nên cũng không có ai phát hiện. Nhưng khi Chử Vân Sơn đi dạo bên ngoài một vòng lại cố tình nhìn thấy, chẳng những nhìn thấy, còn đem người kéo xe trói về nhà, nói là đồ của An Dương công chúa bị hắn ta trộm.
An Dương công chúa vừa nghe đồ đạc của mình bị tên kéo xe trộm, tất nhiên tức giận đằng đằng đi gặp, kết quả vừa nhìn đã trợn tròn mắt, giày Sơn Tảo đưa cho Chử Vân Phi đang mang ở trên chân của tên này, An Dương công chúa thấy sắc mặt khó coi của Chử Vân Phi, còn muốn cãi lại, lại nhìn thấy bàn tay Chử Vân Sơn vừa động đã cởi giày trên chân tên kéo xe cởi xuống.
Trong chính phòng bốc lên một mảnh mùi hôi chân, bên trong giày hiện lên một dòng chữ thêu.
Lần này thì cũng không khống chế được, mặt An Dương công chúa xanh xanh tím tím một hồi, Chử Vân Phi càng thêm tức bể phổi. Một loạt hành động của đệ đệ chính là không muốn giúp hắn, hiện tại lại càng phiền phức, sự thật là chuyện này làm cho phu thê Chử Vân Sơn uất ức, hiện tại nếu còn muốn Chử Vân Sơn giúp một tay lại càng là si nhân viễn mộng!
Hầu phủ náo loạn bắt đầu tra, liền tra được vị ma ma kia, nhân chứng vật chứng đều đủ, vị ma ma kia còn là người đắc lực bên cạnh An Dương công chúa, chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Chử Vân Sơn ở Hầu phủ tận tình gây sự, nói hoàng thân quốc thích xem thường bọn họ, nương tử hắn không đẻ ý thân thể mang nặng, tân tân khổ khổ làm giày, không cảm kích thì thôi, còn xem thành đồ bỏ đi tùy ý thưởng cho người làm, giày vò khiến Chử Vân Phi nhức đầu nhức óc.
Chử Vân Sơn ầm ĩ xong, mang theo Sơn Tảo, cùng với bọc y phục đơn sơ, liền chuẩn bị rời đi. Nói rằng Hoàng Đế cũng diện kiến, ban thưởng cũng nhận rồi, có số tiền kia, trở về núi Bạch Vân, hắn chính là đại hộ nhất đẳng, cũng có thể thuận lợi vui vẻ trở về rồi.
Chử Vân Phi làm sao có thể cam lòng để cho hắn đi ?Vội vàng đuổi theo nói vài lời hữu ích. An Dương công chúa lại không vui, nàng đường đường là một công chúa, kêu hắn hai chữ nhị thúc, gọi Sơn Tảo thành đệ muội đã là nể tình rồi, vì vài đôi giày rách, chẳng lẽ còn muốn nàng khuất nhục nịnh hót đi nói xin lỗi sao?
Càng nghĩ càng uất ức, ngoắt một cái, An Dương công chúa liền vào cung tìm Hoàng Đế khóc lóc kể lể.
Đây vốn là chuyện nhà, cũng không biết Hoàng Đế nghĩ như thế nào, lại gióng trống khua chiêng chạy đếm Hầu phủ khuyên nhủ Nhi Hầu, cứ như vậy, người của Ngự Sử đài lại có chuyện làm.
Các loại tấu chương buộc tội Ninh Hầu trị gia không nghiêm liên tiếp được đưa đến bàn ngọc của Hoàng Đế, Hoàng Đế cố niệm tình cũ đều lưu lại không trả lời. Nhưng lại lén lút nói chuyện với Chử Vân Phi, nói gần nói xa đều hi vọng Chử Vân Phi quản gia cho tốt mới có thể chận được miệng của các Ngự Sử, cũng không trở thành trò cười trong miệng mọi người.
Chử Vân Phi hoàn toàn nổi giận, sau khi bắt bớ Chử Vân Sơn trở về lại phải tiếp về vị An Dương công chúa.
An Dương công chúa trợn tròn mắt, nàng chỉ là tính tình công chúa đột nhiên nổi lên, không ngờ lại khiến cho chuyện lớn như vậy, ngoan ngoãn trở về Hầu phủ, cũng không dám làm loạn.
Chử Vân Phi càng nghĩ càng tức, hơn nửa đêm không ngủ được liền kéo Chử Vân Sơn đến mất thất.
“Cái tên này, cuối cùng là đệ muốn làm gì? Không giúp ta thì thôi, còn náo thành như vậy?” Chử Vân Phi tức giận, sắc mặt xanh lét.
Lúc này, Chử Vân Sơn sắc mặt tự nhiên, rất bình tĩnh trả lời, “Muốn để huynh thu tay lại, ý của hoàng thượng không phải huynh không nhận ra, huynh đem binh quyền giao ra, hắn mới có thể an ổn. Nếu không bên cạnh có một thần tử nắm trong tay trọng quyền, hàng đêm hắn sẽ không ngủ ngon, làm sao có thể bỏ qua cho huynh?”
“Đệ cho rằng ta không muốn hắn ngủ ngon giấc sao? Vậy ta đây? Phụ thân năm đó tại sao mà chết có phải đệ đã quên mất sao? Nguyên nhân toàn bộ Chử gia bị giết, tịch thu tài sản có phải đệ đã đều quên? Nếu như năm đó phụ thân không có giao ra binh quyền, cũng sẽ không bị chết oan! Nhìn xem, tình trạng bây giờ của ta, cùng phụ thân năm đó có gì khác nhau? Năm đó mẫu thân không phải là Minh Hoa quận chúa, nữ nhi của trưởng công chúa saom kết quả là như thế nào? Nói chém liền chém! Phụ thân vừa mới bình loạn được Đại Kim, vừa nộp lại binh phù liền bị một chiếu thư của Hoàng Đế ban cho cái chết! Ta bây giờ dám làm sao? Dám sao?”
Chử Vân Phi tức giận đi quanh phòng, hắn không phải không biết sự phòng bị của Hoàng Đế đối với mình, nhưng sau khi giao ra binh quyền, chờ đợi hắn sẽ là cái gì? Nói không chừng chính là số mạng tịch thu toàn bộ gia sản, trảm thủ toàn gia! Hắn không muốn chết, thật vất vả hắn mới có thể sống sót! Từ chuyện của phụ thân đã để cho hắn học được một đạo lý, chỉ có lúc ngươi bị người khác quản chế, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chử Vân Sơn thở dài, “đại ca, huyn còn không nhìn ra sao? Vài đôi giày này chỉ là mồi dẫn lửa, nếu không có người kích động, lấy tính tình của đại tẩu, nàng làm sao có thể dễ dàng bị tức giận mà chạy đến trước mặt hoàng thượng tố cáo như vậy? Còn người kéo xe kia, tại soa lại trùng hợp đụng phải đệ, khiến giày rơi xuống trước mặt đệ, lại đúng lúc bị người trong phủ nhận ra là giày do Sơn Tảo làm? Ngự Sử tại sao lại đột nhiên liên hợp nhau tấn công? Hoàng thượng vì sao không trả lời tấu thư mà lại lén lút muốn huynh quản gia cho tốt! Đây chính là đang cho huynh cơ hội, đại ca, hắn muốn cho huynh thể diện để nộp binh quyền!”
“Đại ca, trận này của huynh và Hoàng Đế, huynh đã sớm thua.”
Chử Vân Phi nhất thời chán nản, “Chẳng lẽ ta liền cứ như vậy khoanh tay chịu trói sao?”
“có phải khoanh tay chịu trói không thì không thể biết.” Chử Vân Sơn thở dài một tiếng, “ đại ca, nếu Hoàng Đế không niệm tình cũ, sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại binh quyền của huynh, hắn làm như vậy, cho dù là không muốn làm cho thiên hạ bất mãn, hay thật sự là quý trọng tình cảm sinh tử chi giao với huynh, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Chử Vân Phi trầm mặc một hồi lâu, trên mặt chảy xuống nước mắt, “Nhị đệ! Nhị đệ! Đệ không hiểu, đại ca thật sự là sợ, ta sợ lại gặp phải chuyện như phu thân vậy!” giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên thù hận, “Năm đó hoàng thượng cũng đã nói, tên cẩu Hoàng Đế kia sẽ đối với nhà chúng ta bất lợi, ta nói cho phụ thân, nhưng phụ thân nói như thế nào? Ông ấy nói, tên cẩu Hoàng Đế kia là ông nhìn lớn lên, cẩu Hoàng Đế sẽ không đối với ông như vậy.”
“Nhưng kết quả thì sao? Gia đình chúng ta nhiều người như vậy đều chết, nếu không phải hoàng thượng nói trước tin tức cho ta, ta dùng kế cứu đệ đi, chỉ sợ hiện tại cũng không thể có cảnh gặp lại như hôm nay rồi. Ta vĩnh viễn không quên được, dạng vẻ đại muội chết trước mặt ta, muội ấy còn nhỏ như vậy, so với đệ còn nhỏ hơn hai tuổi, chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, đầu liền rơi xuống, hai mắt thật to cứ như vậy nhìn ta, oán trách ta không cứu nàng! Ta không cứu được, ta không cứu được! Ai ta cũng không cứu được!”
Chử Vân Phi gào khóc lên.
Nước mắt nam tử hán không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi.
Chử Vân Sơn im lặng, đại ca luôn bảo vệ hắn, khiến Trung bá mang theo hắn bí mật đến nơi núi sâu, một mình địa ca mang trên lưng thù hận mà sống trên cõi đời này, hiện tại đại thù đã báo, hắn mất đi mục tiêu, còn lại chính là sự mù mịt và khát vọng sinh tồn.
Ai cũng không muốn chết.
Một đêm này, hai huynh đệ ở mật thất, ngồi suốt một đêm.
Hoàng cung.
“Ninh Hầu ôm Chử Vân Sơn gào khóc, trời vừa sáng thì Ninh Hầu nghe Chử Vân Sơn khuyên giải, quyết định hôm nay vào cung giao binh phù.” Nma nhân hồi báo mọi chuyện trước sau như một, thanh âm không một chút phập phồng.
Hoàng Đế thở dài thật sâu, “Biết, ngươi đi xuống đi.”
Không cần bất cứ xung đột nào, lại có thể nắm được trăm vạn địa quân trong tay Chử Vân Phi, cũng không suy giảm tới tỉnh cảm sinh tử giữa bọn họ, hắn rất cao hứng.
Nhưng mà tại sao, trong lòng hắn lại có sự cảm động và đau đớn vậy? Cẩu Hoàng Đế ? ha ha ha, cẩu Hoàng Đế trong miệng Chử Vân Phi chính là đại ca của hắn, đại ca đem mẫu phi của hắn độc chết, đem nữ nhân hắn yêu nhất nạp thành phi sau khi giết chết đại ca của nàng, đem hắn nhốt ở một trấn nhỏ vùng biễn giới đến mười năm! Hắn cũng chính là muốn tiếp tục sống mới hết sức chống lại, thì ra cho dù là Hoàng Đế hay thần tử, mọi người đều vì sự sống mới cực khổ đến như thế.
Có thể hay không một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị người mắng là cẩu Hoàng Đế ?
Không, sẽ không! Hắn muốn trở thành một minh quân, Chử Vân Phi là một nhân tài, cần trọng dụng, sẽ là cánh tay lợi hại nhất của hắn, hắn muốn suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào. Còn có Chử Vân Sơn…
Hắn mở ra mật thư ghi chép nhất cử nhất động của Chử Vân Sơn, nếu hắn ta đã không muốn dinh vào, thì tùy hắn đi đi, dù sao vẫn còn có Chử Vân Phi, hắn thật nguyện ý vì huyết mạch của Chử gia mà chừa một còn đường.
Phía đông mặt trời dần dần dâng lên, một ngày mới bắt đầu.
Không bao lâu kinh thành lại có chấn động lớn, Ninh Hầu gia Chử Vân Phi tự thẹn trị gia không nghiêm, tự động từ bỏ chức vị Đô Đốc, lại được Hoàng Đế ban cho chức vị Thái Sư, trở thành vị Thái Sư trẻ tuổi nhất của bản triều, trong một đêm, các Ngự Sử toàn bộ câm miệng, không còn tấu chương buộc tội Chử Vân Phi. Ninh Hầu mang theo An Dương công chúa tự mình đến cảm tạ Hoàng Đế, xin chỉ sắc phong trưởng tử của Chử Vân Phi là Chử Sách làm thế tử.
Lúc đó, Chử Vân Sơn đã mang theo Sơn Tảo ngồi xe ngựa chao đảo chuẩn bị trở về núi Bạch Vân, hắn hiện taioj là người có tiền, hắn quyết định mang Sơn Tảo về theo đường bộ, từ từ ngắm cảnh ven đường, mặc dù Sơn Tảo có thai, nhưng chỉ không cần leo lên leo xuống là được, mỗi khi đến một địa phương, hắn đều mang theo Sơn Tảo đi đến các quán ăn ngon nổi tiếng, một lòng muốn đem Sơn Tảo nuôi đến mập phì.
Theo bọn họ còn có, Chử Lương và Hạ Thảo, đây là ý tốt của Chử Vân Phi, hắn thật sự không yên lòng với Chử Vân Sơn, liền đem thủ hạ đắc lực nhất của mình đưua cho Chử Vân Sơn, mà Hạ Thảo là tự nguyện đi theo Sơn Tảo.
Sơn Tảo trên đường cũng dần quen với việc Hạ Thảo đi theo hầu hạ rồi.
Chử Vân Sơn dựa vào xe ngựa, trên đầu đội một chiếc nón cỏ, nhìn Chử Lương một thân khí chất văn nhược bên cạnh, cười hắc hắc hai tiếng, “Thật ra bây giờ ngươi muốn trở về vẫn còn kịp, đi theo chúng ta, ngươi chính có thể là một nông dân thôi. Đại ca ta có thể nhìn ngươi chịu khổ, chỉ sợ vị kia…không bỏ được chuyện để ngươi lãng phí.”
Chử Lương mỉm cười quay đầu, “Nhị gia biết?”
Chử Vân Sơn ngậm rể cỏ trong miệng, miễn cưỡng nói, “Ngươi không phải là cố ý để cho ta biết sao?”
Chử Lương cúi đầu xuống, một lát sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng chứa nụ cười trong sáng, “Làm ngươi không dễ dàng, coi như có dễ thì nô tài cũng muốn sống thêm vài năm. Đại ân của nhị gia, đồng ý cho nô tài theo bên người, cuộc đời này nô tài tuyệt đối không dám quên.”
Chử Vân Sơn chậm rãi nhìn tới Sơn Tảo và Hạ Thảo, nhảy vọt xuống xe ngựa, nhẹ nhàng nói mấy câu, “Ngươi nợ ta, nhưng rất khá.”
“Chử Vân Sơn dẫn dắt nô bộc, tìm kiếm rau dại ở khắp nơi trong Hầu Phủ, bởi vì phu nhân muốn ăn bánh rau dại.”
“Ninh Hầu mang theo Chử Vân Sơn đi binh doanh, chiêu số Chử Vân Sơn sử dụng rất hạ lưu, khiến không ít quan quân trong binh doanh mất thể diện, khiến cho trong quân tiếng oán than dậy trời.”
“Chử Vân Sơn cùng phu nhân ban ngày tuyên dâm, vô cùng hoang đường.”
“Chử Vân Sơn…”
Mấy ngày mới bắt đầu Hoàng Đế còn thờ ơ ơ hờ, sau khi liếc mắt nhìn liền ném ở một bên.
Sau liền xảy ra một chuyện, lại ép có người phải nhảy ra trước.
Chuyện là như vầy.
Lúc mới vào Hầu phủ, Sơn Tảo từng đem giày mình tự làm đưa cho An Dương công chúa, tất nhiên An Dương công chúa làm sao để vào mắt loại tay nghề này, cố tình hôm đó nàng cùng Chử Vân Phi có chút tranh chấp, thuận miệng đem giày cho một ma ma tự xử trí.
Ma ma này ở Hầu phủ cũng coi như có chút thể diện, đem giày cầm về nhà, thấy giày được làm rất tốt, bên trong rất mềm, nhìn đều biết là dụng tâm mà làm, lúc này liền mang vào đi đi.
Khi bà ta thử giày mới thì bị người ngoài nhìn thấy, nghĩ rằng An Dương công chúa không thích, nhị gia và nhị phu nhân cũng đều là dân quê, tiện tay nên đem giày tặng cho người khác.
Người được tặng lại cầm giày cho người kéo xe mang, đôi giày đầu hổ lại để dành cho cháu của mình.
Vốn người kéo xe chỉ làm việc ở bên ngoài, vị ma ma kia lại rất keo kiệt, thường ngày cơ bản cũng không mang giày này, nên cũng không có ai phát hiện. Nhưng khi Chử Vân Sơn đi dạo bên ngoài một vòng lại cố tình nhìn thấy, chẳng những nhìn thấy, còn đem người kéo xe trói về nhà, nói là đồ của An Dương công chúa bị hắn ta trộm.
An Dương công chúa vừa nghe đồ đạc của mình bị tên kéo xe trộm, tất nhiên tức giận đằng đằng đi gặp, kết quả vừa nhìn đã trợn tròn mắt, giày Sơn Tảo đưa cho Chử Vân Phi đang mang ở trên chân của tên này, An Dương công chúa thấy sắc mặt khó coi của Chử Vân Phi, còn muốn cãi lại, lại nhìn thấy bàn tay Chử Vân Sơn vừa động đã cởi giày trên chân tên kéo xe cởi xuống.
Trong chính phòng bốc lên một mảnh mùi hôi chân, bên trong giày hiện lên một dòng chữ thêu.
Lần này thì cũng không khống chế được, mặt An Dương công chúa xanh xanh tím tím một hồi, Chử Vân Phi càng thêm tức bể phổi. Một loạt hành động của đệ đệ chính là không muốn giúp hắn, hiện tại lại càng phiền phức, sự thật là chuyện này làm cho phu thê Chử Vân Sơn uất ức, hiện tại nếu còn muốn Chử Vân Sơn giúp một tay lại càng là si nhân viễn mộng!
Hầu phủ náo loạn bắt đầu tra, liền tra được vị ma ma kia, nhân chứng vật chứng đều đủ, vị ma ma kia còn là người đắc lực bên cạnh An Dương công chúa, chuyện đến đây là kết thúc rồi.
Chử Vân Sơn ở Hầu phủ tận tình gây sự, nói hoàng thân quốc thích xem thường bọn họ, nương tử hắn không đẻ ý thân thể mang nặng, tân tân khổ khổ làm giày, không cảm kích thì thôi, còn xem thành đồ bỏ đi tùy ý thưởng cho người làm, giày vò khiến Chử Vân Phi nhức đầu nhức óc.
Chử Vân Sơn ầm ĩ xong, mang theo Sơn Tảo, cùng với bọc y phục đơn sơ, liền chuẩn bị rời đi. Nói rằng Hoàng Đế cũng diện kiến, ban thưởng cũng nhận rồi, có số tiền kia, trở về núi Bạch Vân, hắn chính là đại hộ nhất đẳng, cũng có thể thuận lợi vui vẻ trở về rồi.
Chử Vân Phi làm sao có thể cam lòng để cho hắn đi ?Vội vàng đuổi theo nói vài lời hữu ích. An Dương công chúa lại không vui, nàng đường đường là một công chúa, kêu hắn hai chữ nhị thúc, gọi Sơn Tảo thành đệ muội đã là nể tình rồi, vì vài đôi giày rách, chẳng lẽ còn muốn nàng khuất nhục nịnh hót đi nói xin lỗi sao?
Càng nghĩ càng uất ức, ngoắt một cái, An Dương công chúa liền vào cung tìm Hoàng Đế khóc lóc kể lể.
Đây vốn là chuyện nhà, cũng không biết Hoàng Đế nghĩ như thế nào, lại gióng trống khua chiêng chạy đếm Hầu phủ khuyên nhủ Nhi Hầu, cứ như vậy, người của Ngự Sử đài lại có chuyện làm.
Các loại tấu chương buộc tội Ninh Hầu trị gia không nghiêm liên tiếp được đưa đến bàn ngọc của Hoàng Đế, Hoàng Đế cố niệm tình cũ đều lưu lại không trả lời. Nhưng lại lén lút nói chuyện với Chử Vân Phi, nói gần nói xa đều hi vọng Chử Vân Phi quản gia cho tốt mới có thể chận được miệng của các Ngự Sử, cũng không trở thành trò cười trong miệng mọi người.
Chử Vân Phi hoàn toàn nổi giận, sau khi bắt bớ Chử Vân Sơn trở về lại phải tiếp về vị An Dương công chúa.
An Dương công chúa trợn tròn mắt, nàng chỉ là tính tình công chúa đột nhiên nổi lên, không ngờ lại khiến cho chuyện lớn như vậy, ngoan ngoãn trở về Hầu phủ, cũng không dám làm loạn.
Chử Vân Phi càng nghĩ càng tức, hơn nửa đêm không ngủ được liền kéo Chử Vân Sơn đến mất thất.
“Cái tên này, cuối cùng là đệ muốn làm gì? Không giúp ta thì thôi, còn náo thành như vậy?” Chử Vân Phi tức giận, sắc mặt xanh lét.
Lúc này, Chử Vân Sơn sắc mặt tự nhiên, rất bình tĩnh trả lời, “Muốn để huynh thu tay lại, ý của hoàng thượng không phải huynh không nhận ra, huynh đem binh quyền giao ra, hắn mới có thể an ổn. Nếu không bên cạnh có một thần tử nắm trong tay trọng quyền, hàng đêm hắn sẽ không ngủ ngon, làm sao có thể bỏ qua cho huynh?”
“Đệ cho rằng ta không muốn hắn ngủ ngon giấc sao? Vậy ta đây? Phụ thân năm đó tại sao mà chết có phải đệ đã quên mất sao? Nguyên nhân toàn bộ Chử gia bị giết, tịch thu tài sản có phải đệ đã đều quên? Nếu như năm đó phụ thân không có giao ra binh quyền, cũng sẽ không bị chết oan! Nhìn xem, tình trạng bây giờ của ta, cùng phụ thân năm đó có gì khác nhau? Năm đó mẫu thân không phải là Minh Hoa quận chúa, nữ nhi của trưởng công chúa saom kết quả là như thế nào? Nói chém liền chém! Phụ thân vừa mới bình loạn được Đại Kim, vừa nộp lại binh phù liền bị một chiếu thư của Hoàng Đế ban cho cái chết! Ta bây giờ dám làm sao? Dám sao?”
Chử Vân Phi tức giận đi quanh phòng, hắn không phải không biết sự phòng bị của Hoàng Đế đối với mình, nhưng sau khi giao ra binh quyền, chờ đợi hắn sẽ là cái gì? Nói không chừng chính là số mạng tịch thu toàn bộ gia sản, trảm thủ toàn gia! Hắn không muốn chết, thật vất vả hắn mới có thể sống sót! Từ chuyện của phụ thân đã để cho hắn học được một đạo lý, chỉ có lúc ngươi bị người khác quản chế, mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chử Vân Sơn thở dài, “đại ca, huyn còn không nhìn ra sao? Vài đôi giày này chỉ là mồi dẫn lửa, nếu không có người kích động, lấy tính tình của đại tẩu, nàng làm sao có thể dễ dàng bị tức giận mà chạy đến trước mặt hoàng thượng tố cáo như vậy? Còn người kéo xe kia, tại soa lại trùng hợp đụng phải đệ, khiến giày rơi xuống trước mặt đệ, lại đúng lúc bị người trong phủ nhận ra là giày do Sơn Tảo làm? Ngự Sử tại sao lại đột nhiên liên hợp nhau tấn công? Hoàng thượng vì sao không trả lời tấu thư mà lại lén lút muốn huynh quản gia cho tốt! Đây chính là đang cho huynh cơ hội, đại ca, hắn muốn cho huynh thể diện để nộp binh quyền!”
“Đại ca, trận này của huynh và Hoàng Đế, huynh đã sớm thua.”
Chử Vân Phi nhất thời chán nản, “Chẳng lẽ ta liền cứ như vậy khoanh tay chịu trói sao?”
“có phải khoanh tay chịu trói không thì không thể biết.” Chử Vân Sơn thở dài một tiếng, “ đại ca, nếu Hoàng Đế không niệm tình cũ, sớm muộn gì cũng sẽ đoạt lại binh quyền của huynh, hắn làm như vậy, cho dù là không muốn làm cho thiên hạ bất mãn, hay thật sự là quý trọng tình cảm sinh tử chi giao với huynh, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Chử Vân Phi trầm mặc một hồi lâu, trên mặt chảy xuống nước mắt, “Nhị đệ! Nhị đệ! Đệ không hiểu, đại ca thật sự là sợ, ta sợ lại gặp phải chuyện như phu thân vậy!” giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên thù hận, “Năm đó hoàng thượng cũng đã nói, tên cẩu Hoàng Đế kia sẽ đối với nhà chúng ta bất lợi, ta nói cho phụ thân, nhưng phụ thân nói như thế nào? Ông ấy nói, tên cẩu Hoàng Đế kia là ông nhìn lớn lên, cẩu Hoàng Đế sẽ không đối với ông như vậy.”
“Nhưng kết quả thì sao? Gia đình chúng ta nhiều người như vậy đều chết, nếu không phải hoàng thượng nói trước tin tức cho ta, ta dùng kế cứu đệ đi, chỉ sợ hiện tại cũng không thể có cảnh gặp lại như hôm nay rồi. Ta vĩnh viễn không quên được, dạng vẻ đại muội chết trước mặt ta, muội ấy còn nhỏ như vậy, so với đệ còn nhỏ hơn hai tuổi, chỉ nhẹ nhàng hạ xuống, đầu liền rơi xuống, hai mắt thật to cứ như vậy nhìn ta, oán trách ta không cứu nàng! Ta không cứu được, ta không cứu được! Ai ta cũng không cứu được!”
Chử Vân Phi gào khóc lên.
Nước mắt nam tử hán không dễ rơi, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm mà thôi.
Chử Vân Sơn im lặng, đại ca luôn bảo vệ hắn, khiến Trung bá mang theo hắn bí mật đến nơi núi sâu, một mình địa ca mang trên lưng thù hận mà sống trên cõi đời này, hiện tại đại thù đã báo, hắn mất đi mục tiêu, còn lại chính là sự mù mịt và khát vọng sinh tồn.
Ai cũng không muốn chết.
Một đêm này, hai huynh đệ ở mật thất, ngồi suốt một đêm.
Hoàng cung.
“Ninh Hầu ôm Chử Vân Sơn gào khóc, trời vừa sáng thì Ninh Hầu nghe Chử Vân Sơn khuyên giải, quyết định hôm nay vào cung giao binh phù.” Nma nhân hồi báo mọi chuyện trước sau như một, thanh âm không một chút phập phồng.
Hoàng Đế thở dài thật sâu, “Biết, ngươi đi xuống đi.”
Không cần bất cứ xung đột nào, lại có thể nắm được trăm vạn địa quân trong tay Chử Vân Phi, cũng không suy giảm tới tỉnh cảm sinh tử giữa bọn họ, hắn rất cao hứng.
Nhưng mà tại sao, trong lòng hắn lại có sự cảm động và đau đớn vậy? Cẩu Hoàng Đế ? ha ha ha, cẩu Hoàng Đế trong miệng Chử Vân Phi chính là đại ca của hắn, đại ca đem mẫu phi của hắn độc chết, đem nữ nhân hắn yêu nhất nạp thành phi sau khi giết chết đại ca của nàng, đem hắn nhốt ở một trấn nhỏ vùng biễn giới đến mười năm! Hắn cũng chính là muốn tiếp tục sống mới hết sức chống lại, thì ra cho dù là Hoàng Đế hay thần tử, mọi người đều vì sự sống mới cực khổ đến như thế.
Có thể hay không một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị người mắng là cẩu Hoàng Đế ?
Không, sẽ không! Hắn muốn trở thành một minh quân, Chử Vân Phi là một nhân tài, cần trọng dụng, sẽ là cánh tay lợi hại nhất của hắn, hắn muốn suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào. Còn có Chử Vân Sơn…
Hắn mở ra mật thư ghi chép nhất cử nhất động của Chử Vân Sơn, nếu hắn ta đã không muốn dinh vào, thì tùy hắn đi đi, dù sao vẫn còn có Chử Vân Phi, hắn thật nguyện ý vì huyết mạch của Chử gia mà chừa một còn đường.
Phía đông mặt trời dần dần dâng lên, một ngày mới bắt đầu.
Không bao lâu kinh thành lại có chấn động lớn, Ninh Hầu gia Chử Vân Phi tự thẹn trị gia không nghiêm, tự động từ bỏ chức vị Đô Đốc, lại được Hoàng Đế ban cho chức vị Thái Sư, trở thành vị Thái Sư trẻ tuổi nhất của bản triều, trong một đêm, các Ngự Sử toàn bộ câm miệng, không còn tấu chương buộc tội Chử Vân Phi. Ninh Hầu mang theo An Dương công chúa tự mình đến cảm tạ Hoàng Đế, xin chỉ sắc phong trưởng tử của Chử Vân Phi là Chử Sách làm thế tử.
Lúc đó, Chử Vân Sơn đã mang theo Sơn Tảo ngồi xe ngựa chao đảo chuẩn bị trở về núi Bạch Vân, hắn hiện taioj là người có tiền, hắn quyết định mang Sơn Tảo về theo đường bộ, từ từ ngắm cảnh ven đường, mặc dù Sơn Tảo có thai, nhưng chỉ không cần leo lên leo xuống là được, mỗi khi đến một địa phương, hắn đều mang theo Sơn Tảo đi đến các quán ăn ngon nổi tiếng, một lòng muốn đem Sơn Tảo nuôi đến mập phì.
Theo bọn họ còn có, Chử Lương và Hạ Thảo, đây là ý tốt của Chử Vân Phi, hắn thật sự không yên lòng với Chử Vân Sơn, liền đem thủ hạ đắc lực nhất của mình đưua cho Chử Vân Sơn, mà Hạ Thảo là tự nguyện đi theo Sơn Tảo.
Sơn Tảo trên đường cũng dần quen với việc Hạ Thảo đi theo hầu hạ rồi.
Chử Vân Sơn dựa vào xe ngựa, trên đầu đội một chiếc nón cỏ, nhìn Chử Lương một thân khí chất văn nhược bên cạnh, cười hắc hắc hai tiếng, “Thật ra bây giờ ngươi muốn trở về vẫn còn kịp, đi theo chúng ta, ngươi chính có thể là một nông dân thôi. Đại ca ta có thể nhìn ngươi chịu khổ, chỉ sợ vị kia…không bỏ được chuyện để ngươi lãng phí.”
Chử Lương mỉm cười quay đầu, “Nhị gia biết?”
Chử Vân Sơn ngậm rể cỏ trong miệng, miễn cưỡng nói, “Ngươi không phải là cố ý để cho ta biết sao?”
Chử Lương cúi đầu xuống, một lát sau mới ngẩng đầu lên, khóe miệng chứa nụ cười trong sáng, “Làm ngươi không dễ dàng, coi như có dễ thì nô tài cũng muốn sống thêm vài năm. Đại ân của nhị gia, đồng ý cho nô tài theo bên người, cuộc đời này nô tài tuyệt đối không dám quên.”
Chử Vân Sơn chậm rãi nhìn tới Sơn Tảo và Hạ Thảo, nhảy vọt xuống xe ngựa, nhẹ nhàng nói mấy câu, “Ngươi nợ ta, nhưng rất khá.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook