Thê Hiền Phu Quý
-
Chương 28: Vô lại
Ngày hôm sau Vương thị lại tới, giống như rất thân thiết, nhìn thấy Chử Vân Sơn nàng ta vẫn rất cao hứng chào hỏi, Sơn Tảo nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng không khỏi lắc đầu một cái, là nàng suy nghĩ nhiều thôi, có thể là Vương thị bị đánh nên sợ gặp phải Chử Vân Sơn sẽ lúng túng.
Bởi vì hôm qua Chử Vân Sơn săn mồi, nên hôm nay người tới cửa cũng nhiều, Mã đại tẩu từ xa đã nhìn thấy Vương thị, nói một chút khó nghe, “Chậc, đây không phải nương tử Lý gia sao? Mặt ngươi làm sao vậy?”
Mã đại tẩu cố ý chỉnh giọng nói vô cùng lớn, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt đến trên mặt Vương thị, sắc mặt Vương thị tái nhợt, quay đầu tránh đi tầm mắt của mọi người, nhưng vẫn để mọi người thấy được.
Dù sao cũng là nhà mình, Sơn Tảo vội đi ra ngoài hòa giải, “Mã đại tẩu, mau tới đây nói chuyện, tẩu tự lựa thứ mình muốn đi thôi.” Vừa nói còn nháy mắt cho Vương thị đứng một bên, Vương thị cảm kích gật đầu với nàng một cái, Mã đại tẩu dĩ nhiên biết đây là Sơn Tảo cố ý đổi đề tài, bĩu môi khinh thường, ánh mắt nàng ta xoay động, cười như không đánh vào miệng mình một cái, “Nhìn cái mồm của ta này, thật là không mở bình thì ai biết bên trong có gì, Lý gia muội tử đừng để ý ta nói gì nhé…, ta đúng là người quá thành thật rồi, vợ chồng son có ai mà chưa từng cãi nhau, có ai mà chưa chịu qua vài lần huơ tay múa chân của nam nhân đâu chứ…”
Đầu Vương thị cúi thật thấp, tay nắm thật chặt bên trong tay áo, ngẩng đầu lên hận hận trợn mắt nhìn Mã đại tẩu một cái, xoay người đi ra cửa.
Mã đại tẩu giống như rất cao hứng, nhìn bóng lưng Vương thị đi ra cửa, che miệng cười không ngừng. Nương tử Ngưu Vĩnh có chút khó chịu, oán giận nói, “Đại tẩu, tẩu cũng thiệt là, cần gì nói tới chỗ đau của người khác ?”
Mã đại tẩu trừng mắt, “Ai nói tới chỗ đau của người khác? Ngươi dám nói Ngưu Vĩnh chưa từng chạm của ngươi?” Nàng một câu hai nghĩa, đem lời của nương tử Ngưu Vĩnh chận hết trở về, nói cũng không được, không nói cũng không được.
“Tẩu!”
Nương tử Ngưu Vĩnh tức tối, mặt đỏ lên, cầm dã vật đã chọn, đem tiền nhét vào tay Sơn Tảo, thở phì phò đi ra. Nàng vừa đi, mấy người còn lại cũng vội vàng chọn lựa rồi rời đi.
Sơn Tảo là chủ, dỗ được người này lại không dỗ được người khác, hạng người như Mã đại tẩu nàng thật sự cũng không ưa thích gì, nhưng cũng không dám đắc tội, thở dài, chào hỏi mời Mã đại tẩu chọn lựa.
Chử Vân Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn viện nhà mình vốn nháo nháo nhiệt nhiệt bỗng dưng tan tác, hỏi, “sao vậy?”
Sơn Tảo lắc đầu, “Không sao cả.”
Mã đại tẩu nhổ một ngụm, “Ta đây cũng không nói gì sai, tự nhiên muốn làm người tốt sao, thật nghĩ công công (cha chồng) làm thôn trưởng thì ngon sao.”
Sơn Tảo kiên nhẫn chịu đựng, thật vất vả mới tiễn được Mã đại tẩu rời đi, đóng cửa viện mới nói thầm, “mã đại tẩu này, có bản lãnh thì đem toàn bộ mọi người chọc tức đi.”
Chử Vân Sơn cười như không cười, “Nàng nghe qua câu nói này chưa?”
“Câu gì?” Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn hắn.
Chử Vân Sơn phớt tỉnh nói, “Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó dưỡng.”
Sơn Tảo tức giận nói, “Nam nhân cũng không phải là từ nhỏ mà lớn lên à.”
( đoạn này anh Sơn nói tiểu nhân mà chị Tảo lại hiểu thành đứa nhỏ nhé.)
Chử Vân Sơn nhíu nhíu mày, gật đầu một cách như đã hiểu, “Nói đúng, nhà chúng ta thật là còn thiếu một cái tiểu nhân.”
Hai vợ chồng nhìn thẳng vào mắt nhau, Sơn Tảo bật cười hì hì, quên mất buồn bực vừa rồi, mặt mày Chử Vân Sơn cũng như sáng hẳn ra, “Để ta tới dọn dẹp, nàng đi nghỉ một lát đi.”
Sơn Tảo cũng không còn khách khí với Chử Vân Sơn, đem toàn bộ tiền bán được bỏ vào hà bao đi vào nhà, đem hà bao nhét dưới đệm giường, cầm món xiêm áo chưa làm xong tiếp tục ngồi trong sân cẩn thận may.
Không lâu lắm, lại nghe thấy Lý gia sát vách truyền đến tiếng mắng ồn ào, Sơn Tảo bất đắc dĩ lắc đầu, Chử Vân Sơn lại giống như không hề nghe thấy loại âm thanh này, không chút cử động, thu dọn xong thì ở trong sân chẻ củi.
Một lát sau, cửa viện bị chấn động kịch liệt, tiếng cánh cửa bị người đập vang lên, Vương thị đang ở ngoài cửa khóc lóc thê lương cầu xin, “Đại muội tử, cầu xin ngươi mở cửa ra, cầu xin ngươi cứu Đại Lang cùng Nhị Lang nhà ta.”
Sơn Tảo kinh hãi, đứng vụt lên, Chử Vân Sơn cau mày, “Nàng đừng cử động.” Tự mình đi ra mở cửa viện.
Cửa viện vừa mở, Vương thị tóc tai bù xù nước mắt đầy mặt liền nhào tới, Chử Vân Sơn tránh sang một bên, Vương thị liền té nhào xuống đất, nàng ta giống như không có chú ý chỉ kêu gào kêu Sơn Tảo cứu người.
Trước động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều ra cửa viện nhìn, tất cả mọi người đều nhìn thấy Vương thị không nhào tới người Chử Vân Sơn mà té ngã trên mặt đất, nam nhân Lý gia đi sau lưng Vương thị cũng nhìn thấy cảnh này, nhảy tới mấy bước níu lấy tóc Vương thị, kéo nàng đi ra ngoài, mặt dữ tợn, “Ngươi còn muốn bổ nhào vào đâu? Tiện phụ!”
Vương thị níu cánh tay nam nhân đang nắm lấy tóc mình, khóc dữ dội, nhưng vẫn không nói gì. Nam nhân Lý gia cũng không tha cho nàng, tát xuống một cái, trong miệng hùng hùng hổ hổ, “Ta nói, không biết sao ngươi lại chạy về hướng nhà này, thì ra là quyến rũ nam nhân phải không! Lão tử còn chưa có chết, ngươi liền muốn trèo tường, tiện phụ, hôm nay ta đánh chết ngươi.”
Chử Vân Sơn đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, Sơn Tảo nghe thấy không nhịn được tức giận, “Ngươi nói bậy gì đó! miệng sạch sẽ một chút!”
Nam nhân Lý gia nhảy lên, “Ta còn chưa nói, ngươi nghĩ thế nào…” hắn đang nói, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chử Vân Sơn lại có chút co rúm, thanh âm cũng yếu xuống, Chử Vân Sơn cao lớn đứng vững như ngọn núi, người chìm ngập trong cờ bạc cùng hình tượng bỉ ổi của hắn cơ bản không phải là đối thủ của Chử Vân Sơn.
Trong lòng nhanh chóng cân nhắc xong, nam nhân Lý gia quả quyết quay đầu lại, tiếp tục đánh mắng Vương thị, cũng không nhắc lại trèo tường hay trộm người gì đó trong lời nói.
Chử Vân Sơn nhìn lướt qua hướng Lý gia, hai đứa bé Đại Lang và Nhị Lang cũng không có ra ngoài, Sơn Tảo tức giận muốn nói cái gì nữa, nhưng Chử Vân Sơn đã cản lại.
ồn ào lớn như vậy, đã có người đi mời thôn trưởng Ngưu lão đi tới, Ngưu lão vừa nghe vội buông công việc trên tay, chạy chậm tới đây, “Ở…dừng tay…”
Do tuổi tác, Ngưu lão thở hỗn hển một lúc lâu, thanh âm của ông lại quá nhỏ, nói liên tục hai lần cũng không thể khiến nam nhân Lý gia dừng tay.
“Dừng tay!”
Đi theo Ngưu lão chạy tới, Ngưu Vĩnh quát lớn lên, tay nam nhân Lý gia run lên, thừa lúc hắn buông tay, Vương thị liền lăn một vòng trốn sang một bên, Sơn Tảo muốn tới đỡ, bị Chử Vân Sơn ngăn cản, Sơn Tảo nghi hoặc nhìn cánh tay của Chử Vân Sơn ngăn cản trước mình, do dự một chút, vẫn nghe theo ý tứ của Chử Vân Sơn, đứng ở trong sân không đi ra ngoài.
Ngưu lão nhìn nam nhân Lý gia một chút, lại nhìn Vương thị bẩn thỉu đang gào khóc, hỏi, “Sao…chuyện gì xảy ra?”
Nam nhân Lý gia hừ một tiếng, “ta giáo huấn phụ nhân đã có chồng, lão già đứng sang một bên.”
Họng Ngưu lão chẹn lại, vẫn nén giận khuyên nhủ, “Đều là phu thê, cần gì như vậy, có hiểu lầm gì, giải thích là tốt rồi, đừng đánh, ngươi nhìn một chút đi thật sự khó coi, nhanh về nhà đi thôi.”
Nam nhân Lý gia hung hăng nhổ một ngụm, hừ nhẹ một tiếng coi như cho Ngưu lão – người gọi là thôn trưởng này một chút thể diện, hắn đi tới kéo Vương thị lên, “Đi!”
Cũng không biết là Vương thị không cẩn thận hay là nam nhân Lý gia dùng quá sức, Vương thị lảo đảo té xuống, thế nhưng khi té lại lăn trên người Mã đại ca đang đứng bên cạnh không kịp né tránh, nam nhân Lý gia cũng không nhịn nữa, lôi kéo Vương thị ra, chỉ vào lỗ mũi Mã đại ca liền mắng lớn.
“Ngươi dám sàm sỡ nữ nhân của ta?”
Không chỉ Mã đại ca trợn mắt há mồm, mà tất cả mọi người đều bị một màn đột nhiên phát tác này dọa cho kinh sợ.
Nam nhân Lý gia rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chửi bởi danh tiết của nương tử mình như vậy, hắn thật sự muốn bức tử Vương thị sao? Sơn Tảo nhìn Vương thị cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng, cảm giác cảnh tượng này có chút quỷ dị không biết nói sao cho phải.
Mã đại tẩu là cái miệng loa, thích nghe mọi thị phi được mọi người bàn tán, tính tình lại cay cú, Mã đại ca lại hoàn toàn khác biệt, là một người rất đàng hoàng có chút đần độn, bình thường ở nhà đều bị Mã đại tẩu ăn sạch sành sanh, gặp phải tình huống như thế này làm sao biết nên phản ứng ra sao, cả người cũng ngu ra.
Mã đại tẩu lại không dễ dàng như vậy, nàng ta chống nạnh, kéo Mã đại ca về phía sau, “Bà đây thả cái rắm cho ngươi! Tướng công của ta đang đứng tốt, là ngươi đem cái cái người phụ nữ đã có chồng đẩy tới đây, ngươi không muốn thể diện nhưng chúng ta muốn! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, quyến rũ phu quân của ta, còn ngươi là đồ oắt con vô dụng! Không có bản lãnh dạy dỗ nương tử của mình, còn chạy đến làm lãng phí nước miếng của chúng ta, phi! Cái thứ không biết xấu hổ…”
Nước bọt Mã đại tẩu văng khắp nơi, phun đầy mặt nam nhân Lý gia. Mặt Vương thị lúc đỏ lúc trắng, tay gắt gao níu chặt y phục, cả người run rẩy.
Nam nhân Lý gia mới không sợ Mã đại tẩu, một câu oắt con vô dụng đã hoàn toàn động đến thần kinh của hắn, hàm răng nghiến chặt văng dội, hung hắng nói, “Ngươi nói ta cái gì?”
Mã đại tẩu nhìn dáng vẻ dữ tợn của hắn có chút khiếp sợ, khí thế cũng tan đi không ít, ánh mắt nam nhân Lý gia chợt lóe lên, vén tay áo chuẩn bị động thủ, Mã đại ca cũng không nhịn được nữa, lắp bắp nói, “Ngươi muốn làm gì?”
Nam nhân Lý gia thu tay về, ánh mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không yếu chút nào, “Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Trong sạch của nương tử ta, ngươi đụng phải nàng, ta muốn dẫn nàng đi xem đại phu, ngươi có phải là nên đền chút tiền thuốc thang hay không?”
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, vòng vòng vèo vèo hóa ra là lừa tiền a, nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên có chút khinh bỉ.
Vương thị giống như không thể chịu đựng những ánh mắt như vậy nữa rồi, nhìn nam nhân Lý gia khẩn cầu, “Thôi…” nàng vừa nói, một tiếng “Pằng!” liền văng ra.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Nam nhân Lý gia đánh một cái tát trên mặt nàng, đánh đến nàng quay đầu, gương mặt vốn sưng đỏ nhận thêm một cái tát lại càng sưng cao, Vương thị bụm mặt, nước mắt từng viên lăn xuống, cũng không dám lên tiếng nữa.
Mã đại tẩu lôi ống tay áo Ngưu lão tức giận nói, “Thôn trưởng, người phải làm chủ cho chúng tôi đấy, đây chính là trắng trợn cướp đoạt mà, bọn họ không biết xấu hổ đổ thừa lên nhà ta, người nói, chuyện này nên trách ai đây!”
Thân thể Ngưu lão bị Mã đại tẩu lôi kéo chặt, có chút khó xử, ông cũng biết là nam nhân Lý gia chơi trò xỏ lá, nhưng mà…
Nam nhân Lý gia xoay người đi vào viện nhà mình, không lâu liền đem một cây thái đao ra ngoài, “Các ngươi muốn ăn vạ ? Lão đây liền chém chết các ngươi! Các ngươi nghĩ là nữ nhân Lý gia dễ bị khi dễ hay sao? Nhìn ta không…”
Chử Vân Sơn lạnh lùng nhìn, sau khi thấy Lý Thành mang thái đao ra, quay đầu nhẹ nhàng nói với Sơn Tảo, “Đi vào nhà.”
Sơn Tảo đang lo lắng nhìn Lý Thành quơ đao, có chút co rúm lại, kéo xiêm y Chử Vân Sơn, “Chúng ta cùng nhau vào nhà?”
Chử Vân Sơn nhìn tình hình bên ngoài, nhìn Lý Thành một hồi lâu, gật đầu một cái, “Đi thôi.”
Dứt lời, Chử Vân Sơn không chút do dự đóng cửa viện, kéo Sơn Tảo vào trong nhà, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Sơn Tảo rất là lo lắng, Lý Thành chính là một tên vô lại, đối với loại người này, tốt nhất chính là không nên dính vào một chút nào, một khi chọc phải bọn họ, thật không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Buổi tối nằm trên giường gạch, nàng lăn lộn không ngủ được, Chử Vân Sơn duỗi cánh tay tới, đem nàng nhét vào trong ngực mình, Sơn Tảo nằm trong người Chử Vân Sơn, nhẹ nhàng hỏi, “Hắn sẽ thật không…nói dóc chứ?” giọng nói chần chừ, dáng vẻ của Lý Thành thật sự không giống như đang nói giỡn.
Chử Vân Sơn nhắm hai mắt, qua một hồi lâu mới trả lời, “Hắn không có lá gan đó.”
Bởi vì hôm qua Chử Vân Sơn săn mồi, nên hôm nay người tới cửa cũng nhiều, Mã đại tẩu từ xa đã nhìn thấy Vương thị, nói một chút khó nghe, “Chậc, đây không phải nương tử Lý gia sao? Mặt ngươi làm sao vậy?”
Mã đại tẩu cố ý chỉnh giọng nói vô cùng lớn, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt đến trên mặt Vương thị, sắc mặt Vương thị tái nhợt, quay đầu tránh đi tầm mắt của mọi người, nhưng vẫn để mọi người thấy được.
Dù sao cũng là nhà mình, Sơn Tảo vội đi ra ngoài hòa giải, “Mã đại tẩu, mau tới đây nói chuyện, tẩu tự lựa thứ mình muốn đi thôi.” Vừa nói còn nháy mắt cho Vương thị đứng một bên, Vương thị cảm kích gật đầu với nàng một cái, Mã đại tẩu dĩ nhiên biết đây là Sơn Tảo cố ý đổi đề tài, bĩu môi khinh thường, ánh mắt nàng ta xoay động, cười như không đánh vào miệng mình một cái, “Nhìn cái mồm của ta này, thật là không mở bình thì ai biết bên trong có gì, Lý gia muội tử đừng để ý ta nói gì nhé…, ta đúng là người quá thành thật rồi, vợ chồng son có ai mà chưa từng cãi nhau, có ai mà chưa chịu qua vài lần huơ tay múa chân của nam nhân đâu chứ…”
Đầu Vương thị cúi thật thấp, tay nắm thật chặt bên trong tay áo, ngẩng đầu lên hận hận trợn mắt nhìn Mã đại tẩu một cái, xoay người đi ra cửa.
Mã đại tẩu giống như rất cao hứng, nhìn bóng lưng Vương thị đi ra cửa, che miệng cười không ngừng. Nương tử Ngưu Vĩnh có chút khó chịu, oán giận nói, “Đại tẩu, tẩu cũng thiệt là, cần gì nói tới chỗ đau của người khác ?”
Mã đại tẩu trừng mắt, “Ai nói tới chỗ đau của người khác? Ngươi dám nói Ngưu Vĩnh chưa từng chạm của ngươi?” Nàng một câu hai nghĩa, đem lời của nương tử Ngưu Vĩnh chận hết trở về, nói cũng không được, không nói cũng không được.
“Tẩu!”
Nương tử Ngưu Vĩnh tức tối, mặt đỏ lên, cầm dã vật đã chọn, đem tiền nhét vào tay Sơn Tảo, thở phì phò đi ra. Nàng vừa đi, mấy người còn lại cũng vội vàng chọn lựa rồi rời đi.
Sơn Tảo là chủ, dỗ được người này lại không dỗ được người khác, hạng người như Mã đại tẩu nàng thật sự cũng không ưa thích gì, nhưng cũng không dám đắc tội, thở dài, chào hỏi mời Mã đại tẩu chọn lựa.
Chử Vân Sơn từ trong nhà đi ra, nhìn viện nhà mình vốn nháo nháo nhiệt nhiệt bỗng dưng tan tác, hỏi, “sao vậy?”
Sơn Tảo lắc đầu, “Không sao cả.”
Mã đại tẩu nhổ một ngụm, “Ta đây cũng không nói gì sai, tự nhiên muốn làm người tốt sao, thật nghĩ công công (cha chồng) làm thôn trưởng thì ngon sao.”
Sơn Tảo kiên nhẫn chịu đựng, thật vất vả mới tiễn được Mã đại tẩu rời đi, đóng cửa viện mới nói thầm, “mã đại tẩu này, có bản lãnh thì đem toàn bộ mọi người chọc tức đi.”
Chử Vân Sơn cười như không cười, “Nàng nghe qua câu nói này chưa?”
“Câu gì?” Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn hắn.
Chử Vân Sơn phớt tỉnh nói, “Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó dưỡng.”
Sơn Tảo tức giận nói, “Nam nhân cũng không phải là từ nhỏ mà lớn lên à.”
( đoạn này anh Sơn nói tiểu nhân mà chị Tảo lại hiểu thành đứa nhỏ nhé.)
Chử Vân Sơn nhíu nhíu mày, gật đầu một cách như đã hiểu, “Nói đúng, nhà chúng ta thật là còn thiếu một cái tiểu nhân.”
Hai vợ chồng nhìn thẳng vào mắt nhau, Sơn Tảo bật cười hì hì, quên mất buồn bực vừa rồi, mặt mày Chử Vân Sơn cũng như sáng hẳn ra, “Để ta tới dọn dẹp, nàng đi nghỉ một lát đi.”
Sơn Tảo cũng không còn khách khí với Chử Vân Sơn, đem toàn bộ tiền bán được bỏ vào hà bao đi vào nhà, đem hà bao nhét dưới đệm giường, cầm món xiêm áo chưa làm xong tiếp tục ngồi trong sân cẩn thận may.
Không lâu lắm, lại nghe thấy Lý gia sát vách truyền đến tiếng mắng ồn ào, Sơn Tảo bất đắc dĩ lắc đầu, Chử Vân Sơn lại giống như không hề nghe thấy loại âm thanh này, không chút cử động, thu dọn xong thì ở trong sân chẻ củi.
Một lát sau, cửa viện bị chấn động kịch liệt, tiếng cánh cửa bị người đập vang lên, Vương thị đang ở ngoài cửa khóc lóc thê lương cầu xin, “Đại muội tử, cầu xin ngươi mở cửa ra, cầu xin ngươi cứu Đại Lang cùng Nhị Lang nhà ta.”
Sơn Tảo kinh hãi, đứng vụt lên, Chử Vân Sơn cau mày, “Nàng đừng cử động.” Tự mình đi ra mở cửa viện.
Cửa viện vừa mở, Vương thị tóc tai bù xù nước mắt đầy mặt liền nhào tới, Chử Vân Sơn tránh sang một bên, Vương thị liền té nhào xuống đất, nàng ta giống như không có chú ý chỉ kêu gào kêu Sơn Tảo cứu người.
Trước động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều ra cửa viện nhìn, tất cả mọi người đều nhìn thấy Vương thị không nhào tới người Chử Vân Sơn mà té ngã trên mặt đất, nam nhân Lý gia đi sau lưng Vương thị cũng nhìn thấy cảnh này, nhảy tới mấy bước níu lấy tóc Vương thị, kéo nàng đi ra ngoài, mặt dữ tợn, “Ngươi còn muốn bổ nhào vào đâu? Tiện phụ!”
Vương thị níu cánh tay nam nhân đang nắm lấy tóc mình, khóc dữ dội, nhưng vẫn không nói gì. Nam nhân Lý gia cũng không tha cho nàng, tát xuống một cái, trong miệng hùng hùng hổ hổ, “Ta nói, không biết sao ngươi lại chạy về hướng nhà này, thì ra là quyến rũ nam nhân phải không! Lão tử còn chưa có chết, ngươi liền muốn trèo tường, tiện phụ, hôm nay ta đánh chết ngươi.”
Chử Vân Sơn đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, Sơn Tảo nghe thấy không nhịn được tức giận, “Ngươi nói bậy gì đó! miệng sạch sẽ một chút!”
Nam nhân Lý gia nhảy lên, “Ta còn chưa nói, ngươi nghĩ thế nào…” hắn đang nói, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Chử Vân Sơn lại có chút co rúm, thanh âm cũng yếu xuống, Chử Vân Sơn cao lớn đứng vững như ngọn núi, người chìm ngập trong cờ bạc cùng hình tượng bỉ ổi của hắn cơ bản không phải là đối thủ của Chử Vân Sơn.
Trong lòng nhanh chóng cân nhắc xong, nam nhân Lý gia quả quyết quay đầu lại, tiếp tục đánh mắng Vương thị, cũng không nhắc lại trèo tường hay trộm người gì đó trong lời nói.
Chử Vân Sơn nhìn lướt qua hướng Lý gia, hai đứa bé Đại Lang và Nhị Lang cũng không có ra ngoài, Sơn Tảo tức giận muốn nói cái gì nữa, nhưng Chử Vân Sơn đã cản lại.
ồn ào lớn như vậy, đã có người đi mời thôn trưởng Ngưu lão đi tới, Ngưu lão vừa nghe vội buông công việc trên tay, chạy chậm tới đây, “Ở…dừng tay…”
Do tuổi tác, Ngưu lão thở hỗn hển một lúc lâu, thanh âm của ông lại quá nhỏ, nói liên tục hai lần cũng không thể khiến nam nhân Lý gia dừng tay.
“Dừng tay!”
Đi theo Ngưu lão chạy tới, Ngưu Vĩnh quát lớn lên, tay nam nhân Lý gia run lên, thừa lúc hắn buông tay, Vương thị liền lăn một vòng trốn sang một bên, Sơn Tảo muốn tới đỡ, bị Chử Vân Sơn ngăn cản, Sơn Tảo nghi hoặc nhìn cánh tay của Chử Vân Sơn ngăn cản trước mình, do dự một chút, vẫn nghe theo ý tứ của Chử Vân Sơn, đứng ở trong sân không đi ra ngoài.
Ngưu lão nhìn nam nhân Lý gia một chút, lại nhìn Vương thị bẩn thỉu đang gào khóc, hỏi, “Sao…chuyện gì xảy ra?”
Nam nhân Lý gia hừ một tiếng, “ta giáo huấn phụ nhân đã có chồng, lão già đứng sang một bên.”
Họng Ngưu lão chẹn lại, vẫn nén giận khuyên nhủ, “Đều là phu thê, cần gì như vậy, có hiểu lầm gì, giải thích là tốt rồi, đừng đánh, ngươi nhìn một chút đi thật sự khó coi, nhanh về nhà đi thôi.”
Nam nhân Lý gia hung hăng nhổ một ngụm, hừ nhẹ một tiếng coi như cho Ngưu lão – người gọi là thôn trưởng này một chút thể diện, hắn đi tới kéo Vương thị lên, “Đi!”
Cũng không biết là Vương thị không cẩn thận hay là nam nhân Lý gia dùng quá sức, Vương thị lảo đảo té xuống, thế nhưng khi té lại lăn trên người Mã đại ca đang đứng bên cạnh không kịp né tránh, nam nhân Lý gia cũng không nhịn nữa, lôi kéo Vương thị ra, chỉ vào lỗ mũi Mã đại ca liền mắng lớn.
“Ngươi dám sàm sỡ nữ nhân của ta?”
Không chỉ Mã đại ca trợn mắt há mồm, mà tất cả mọi người đều bị một màn đột nhiên phát tác này dọa cho kinh sợ.
Nam nhân Lý gia rốt cuộc muốn làm gì? Nếu chửi bởi danh tiết của nương tử mình như vậy, hắn thật sự muốn bức tử Vương thị sao? Sơn Tảo nhìn Vương thị cúi thấp đầu im lặng không lên tiếng, cảm giác cảnh tượng này có chút quỷ dị không biết nói sao cho phải.
Mã đại tẩu là cái miệng loa, thích nghe mọi thị phi được mọi người bàn tán, tính tình lại cay cú, Mã đại ca lại hoàn toàn khác biệt, là một người rất đàng hoàng có chút đần độn, bình thường ở nhà đều bị Mã đại tẩu ăn sạch sành sanh, gặp phải tình huống như thế này làm sao biết nên phản ứng ra sao, cả người cũng ngu ra.
Mã đại tẩu lại không dễ dàng như vậy, nàng ta chống nạnh, kéo Mã đại ca về phía sau, “Bà đây thả cái rắm cho ngươi! Tướng công của ta đang đứng tốt, là ngươi đem cái cái người phụ nữ đã có chồng đẩy tới đây, ngươi không muốn thể diện nhưng chúng ta muốn! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, quyến rũ phu quân của ta, còn ngươi là đồ oắt con vô dụng! Không có bản lãnh dạy dỗ nương tử của mình, còn chạy đến làm lãng phí nước miếng của chúng ta, phi! Cái thứ không biết xấu hổ…”
Nước bọt Mã đại tẩu văng khắp nơi, phun đầy mặt nam nhân Lý gia. Mặt Vương thị lúc đỏ lúc trắng, tay gắt gao níu chặt y phục, cả người run rẩy.
Nam nhân Lý gia mới không sợ Mã đại tẩu, một câu oắt con vô dụng đã hoàn toàn động đến thần kinh của hắn, hàm răng nghiến chặt văng dội, hung hắng nói, “Ngươi nói ta cái gì?”
Mã đại tẩu nhìn dáng vẻ dữ tợn của hắn có chút khiếp sợ, khí thế cũng tan đi không ít, ánh mắt nam nhân Lý gia chợt lóe lên, vén tay áo chuẩn bị động thủ, Mã đại ca cũng không nhịn được nữa, lắp bắp nói, “Ngươi muốn làm gì?”
Nam nhân Lý gia thu tay về, ánh mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không yếu chút nào, “Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Trong sạch của nương tử ta, ngươi đụng phải nàng, ta muốn dẫn nàng đi xem đại phu, ngươi có phải là nên đền chút tiền thuốc thang hay không?”
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, vòng vòng vèo vèo hóa ra là lừa tiền a, nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên có chút khinh bỉ.
Vương thị giống như không thể chịu đựng những ánh mắt như vậy nữa rồi, nhìn nam nhân Lý gia khẩn cầu, “Thôi…” nàng vừa nói, một tiếng “Pằng!” liền văng ra.
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Nam nhân Lý gia đánh một cái tát trên mặt nàng, đánh đến nàng quay đầu, gương mặt vốn sưng đỏ nhận thêm một cái tát lại càng sưng cao, Vương thị bụm mặt, nước mắt từng viên lăn xuống, cũng không dám lên tiếng nữa.
Mã đại tẩu lôi ống tay áo Ngưu lão tức giận nói, “Thôn trưởng, người phải làm chủ cho chúng tôi đấy, đây chính là trắng trợn cướp đoạt mà, bọn họ không biết xấu hổ đổ thừa lên nhà ta, người nói, chuyện này nên trách ai đây!”
Thân thể Ngưu lão bị Mã đại tẩu lôi kéo chặt, có chút khó xử, ông cũng biết là nam nhân Lý gia chơi trò xỏ lá, nhưng mà…
Nam nhân Lý gia xoay người đi vào viện nhà mình, không lâu liền đem một cây thái đao ra ngoài, “Các ngươi muốn ăn vạ ? Lão đây liền chém chết các ngươi! Các ngươi nghĩ là nữ nhân Lý gia dễ bị khi dễ hay sao? Nhìn ta không…”
Chử Vân Sơn lạnh lùng nhìn, sau khi thấy Lý Thành mang thái đao ra, quay đầu nhẹ nhàng nói với Sơn Tảo, “Đi vào nhà.”
Sơn Tảo đang lo lắng nhìn Lý Thành quơ đao, có chút co rúm lại, kéo xiêm y Chử Vân Sơn, “Chúng ta cùng nhau vào nhà?”
Chử Vân Sơn nhìn tình hình bên ngoài, nhìn Lý Thành một hồi lâu, gật đầu một cái, “Đi thôi.”
Dứt lời, Chử Vân Sơn không chút do dự đóng cửa viện, kéo Sơn Tảo vào trong nhà, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Sơn Tảo rất là lo lắng, Lý Thành chính là một tên vô lại, đối với loại người này, tốt nhất chính là không nên dính vào một chút nào, một khi chọc phải bọn họ, thật không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Buổi tối nằm trên giường gạch, nàng lăn lộn không ngủ được, Chử Vân Sơn duỗi cánh tay tới, đem nàng nhét vào trong ngực mình, Sơn Tảo nằm trong người Chử Vân Sơn, nhẹ nhàng hỏi, “Hắn sẽ thật không…nói dóc chứ?” giọng nói chần chừ, dáng vẻ của Lý Thành thật sự không giống như đang nói giỡn.
Chử Vân Sơn nhắm hai mắt, qua một hồi lâu mới trả lời, “Hắn không có lá gan đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook