Thế Giới Trong Mắt Em
-
Chương 51: Chương 51:
Chương 51
Cố Hoài đi, Đồng Đồng vẫn luôn nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa, cô mới không đành lòng thu hồi tầm mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trần Tây để ý trên mặt cô vô ý để lộ ra sự cô đơn, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng. Với sự nhanh nhẹn, anh ta nói: “Ba em đã giúp em trả phòng lại, không bằng chuyển đến chỗ anh ở tốt lắm. Tiểu khu kia của Kiều Huỳnh hoàn cảnh trông bình thường, mà nơi anh ở người lạ ra vào đều kiểm tra rất nghiêm, em ở chỗ đó tuyệt đối an toàn.”
Đồng Đồng lúc này đang tựa vào đầu giường ngẩn người, nghe thấy lời này, đột nhiên kinh ngạc một chút. Anh ta đây là, muốn cùng cô ở chung?
Cô chẳng biết tại sao lại lúng túng, vốn mồm mép lanh lợi cũng có chút nghẹn lại: “Không, không tốt lắm.”
Lục Trần Tây nhìn chăm chú cô với ánh mắt sắc bén, không hài lòng với phản ứng của cô: “Vì sao không tốt, chẳng lẽ em không biết là từ sau khi chúng ta tốt đẹp lại, thời gian gặp mặt quá ít sao? Không phải em xuất hiện ít hơn thì chính là anh xuất hiện ít hơn. Nếu ở cùng một chỗ, chúng ta liền có nhiều thời gian ở chung, không phải sao?”
“... Lời này nói không sai.” Đồng Đồng nhíu mi tâm, lâm vào rối rắm: “Nhưng mà, em cảm giác giống như có chút quá nhanh, em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ở chung dù sao cũng là một quyết định quan trọng, anh cho em chút thời gian để suy nghĩ, có thể chứ?”
Lục Trần Tây nhìn cô chăm chú, vốn muốn hỏi cô cần bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, một tuần, hai tuần, hay một tháng? Nhưng cảm giác như vậy rất ngu ngốc khi ép buộc người khác, cô dường như thật sự chưa có chuẩn bị tốt, vì thế anh ta không truy hỏi nữa, chỉ gật gật đầu.
Đồng Đồng nhẹ nhàng thở ra, cảm giác trên trán đang toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Buối tối Kiều Huỳnh đến, sau khi nhận được tin nhắn trên wechat của cô, cô ấy tạm thời đặt vé máy bay, bay suốt đêm từ nước ngoài về. Kéo vali hành lý chạy đến phòng bệnh, chuyện thứ nhất làm, chính là nện cho Đồng Đồng một phát thật mạnh: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng đến hiện tại mới nói cho tớ biết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng Đồng mang vẻ mặt đau khổ trốn tránh: “Tớ cũng không có cách nha, thời điểm bị bắt cóc lại không có điện thoại di động, vừa được cứu ra lại rất lộn xộn hồ đồ, tối qua lúc vừa tỉnh lại lập tức thông báo ngay cho cậu.”
Kiều Huỳnh nện người ta xong, chính mình lại khóc, ánh mắt cô ấy đỏ đỏ giống con thỏ ôm lấy cô: “Hoàn hảo là cậu không có việc gì. Cậu nói xem nếu cậu chết rồi, tớ phải làm cái gì bây giờ hả?...”
Đồng Đồng vội vàng vỗ lưng bạn mình an ủi: “Tốt rồi, tốt rồi, đừng khóc đừng khóc, không phải tới đây không có chuyện gì sao.”
Kiều Huỳnh vẫn không dừng được sợ hãi, ê ê a a khóc một hồi lâu mới yên tĩnh.
Đồng Đồng nhìn Lục Trần Tây nói: “Đêm nay có Nhị Hắc ở đây với em, anh về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay vất vả cho anh.”
Lục Trần Tây đảo mắt vòng vòng trên người hai người: “Được, vậy hai người trò chuyện đi, anh đi về trước.”
Anh ta đi rồi, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại đôi bạn thân.
Đồng Đồng rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm. Sau khi không thoải mái đáp ứng với anh ta về việc ở chung, nên giữa hai người cũng có chút lúng túng tế nhị.
Kiều Huỳnh không biết quá trình chi tiết của sự kiện bắt cóc, giờ phút này đang níu chặt cô truy hỏi, bởi vì trên wechat cô nói rất sơ lược, chỉ nói mình bị bắt cóc hiện tại đã được cứu ra, cho nên Đồng Đồng đem hết chuyện xảy ra mấy ngày nay kể đầu đuôi một lần cho cô ấy.
Kiều Huỳnh nghe xong nói: “Cho nên cậu cũng không biết tại sao hắn ta phải bắt cóc cậu.”
Đồng Đồng ừ. Cô tuyệt đối không tưởng tượng ra được hung thủ trong vụ án lột da giấu thi hóa ra là người cô quen biết, hơn nữa còn là một người ngày thường nhìn qua vô hại với cả người lẫn vật, thậm chí có thể được gọi là người tốt. Thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm.
“Như đã nói qua, Lục Trần Tây này cũng quá kỳ cục, bạn gái xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta cũng không biết liên lạc với cậu một chút.” Kiều Huỳnh tức giận đến quai hàm phình ra: “Nếu không có Cố Hoài, cậu liền bị treo thật sao.”
Đồng Đồng yên lặng lắng nghe, trong đầu nhớ lại hình ảnh cô được Cố Hoài cứu ra từ căn phòng dưới đất, khi đó cô cực kỳ hoảng sợ, nhìn thấy anh, giống như người sắp chết đuối đột nhiên thấy được thanh gỗ nổi cứu mạng. Một khắc kia được anh gắt gao ôm vào trong ngực, cô cảm thấy sự an toàn trước giờ chưa từng có.
Cho dù hiện tại đã bình an, nhưng nhìn đến anh, cô vẫn cảm thấy vui sướng. Cô không biết đây là dạng cảm tình gì, cô có chút nghi hoặc khó hiểu.
Còn cảm xúc đối với Lục Trần Tây, cô cũng giống thế, thậm chí cảm thấy mâu thuẫn.
“Nhị Hắc, tớ muốn hỏi cậu một chuyện.” Đồng Đồng do dự một chút, song vẫn nói ra: “Hôm nay Lục Trần Tây mời tớ chuyển đến ở chung với anh ta, nhưng phản ứng đầu tiên của tớ hóa ra là kháng cự, tớ cũng không biết vì sao, trong tiềm thức giống như không thể nào sẵn lòng, nhưng mà cái này rõ ràng là chuyện tốt, không phải sao? Tớ với anh ta chỉ có thời gian ở chung quá ít. Cậu nói xem, loại phản ứng này của tớ, có phải không quá bình thường hay không?”
Kiều Huỳnh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Tớ cảm thấy loại đồ vật như tình yêu này, không có đáp án tiêu chuẩn. Nếu không có đáp án tiêu chuẩn, cũng không có phân biệt bình thường và không bình thường. Phản ứng đầu tiên của cậu là cái gì, chính là tận đáy lòng cậu mong muốn. Có thể tiết tấu của hai người không giống nhau, anh ta nhanh, cậu chậm.”
“Có khả năng đi, tớ cũng không biết.” Vẻ mặt của Đồng Đồng có chút phiền não: “Trước kia khi đi học cảm thấy tất cả về anh ta đều vừa vặn, hiện tại cảm thấy thiếu đi một chút gì đó, tớ cũng không thể nói rõ. Từ sau khi hòa hảo lại, vài lần cãi nhau nhỏ, có một vài quan niệm tụi tớ bất đồng, anh ta cũng không phải rất hiểu công việc của tớ, theo anh ta nhìn thấy tớ rất độc lập, tớ có khi lại cảm thấy anh ta ngây thơ. Không giống như trước, căn bản nhìn không thấy khuyết điểm của đối phương.”
Kiều Huỳnh nhăn mày: “Cậu có biết điều này nói rõ cái gì không? Nói rằng hai người không ở trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt. Phàm là giai đoạn yêu đến chết đi sống lại, thì dù đối phương là đầu heo, ở trong mắt cũng là cực kỳ tốt.”
“Tớ với anh ta tách ra 3 năm, không phải là tình yêu cuồng nhiệt cũng rất bình thường mà.” Đồng Đồng dừng một chút, có chút chán nản thừa nhận: “Có điều bản thân tớ cũng hiểu được giống như rang một đĩa cơm nguội để qua đêm, tớ thì liều mạng muốn hâm nóng anh ta, nhưng giống như luôn thiếu chút sức nóng, cũng không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề.”
Kiều Huỳnh thấy cô có vẻ sa sút tinh thần, đưa tay xoa loạn trên tóc cô: “Được rồi, không cần nghĩ, loại vấn đề này không phải cậu ngồi đó dùng đầu óc nghĩ là có thể nghĩ ra câu trả lời, giao cho thời gian đi.”
*
Bởi vì Đinh Hiện công khai tuyên bố chỉ nhận phỏng vấn của Đồng Đồng, cho nên chuyện này đã gây ra cuộc thảo luận sôi nổi trong giới truyền thông, và liên tục lên men. Mọi người hiển nhiên tò mò người gọi Đồng Đồng này là ai, có mối quan hệ sâu xa gì với Đinh Hiện, vì thế bắt đầu đào sâu thông tin của cô.
Sau đó không lâu, Đồng Đồng bắt đầu nhận được các cuộc điện thoại phỏng vấn cô, dần dần càng ngày càng nhiều, cuối cùng di động của cô gần như phát nổ. Đối với những yêu cầu này cô đều từ chối từng cái một. Nhìn thấy điện thoại liên lạc không đến được cô, một số đơn vị truyền thông kiên nhẫn khai quật nơi ở của cô, hỏi thăm ra bệnh viện cô đang ở, lẻn vào khu nội trú muốn ràng buộc một cuộc phỏng vấn, bị ba mẹ Đồng Đồng tức giận đuổi hết ra ngoài.
Sau Đồng Bản Ngôn kêu hai người an ninh canh giữ trước cửa phòng bệnh, tất cả truyền thông đều không được phép vào.
Vào ngày xuất viện, kim truyền dịch trên tay Đồng Đồng đã rút ra, không cần phải đi đâu cũng mang theo túi dịch truyền. Một mình cô chạy tới máy điều tra tự phục vụ bên cạnh trạm y tá và kiểm tra chi phí nhập viện trong vài ngày qua, trong lòng liệt kê thật tốt, sau đó lại gọi điện thoại cho Kiều Huỳnh, ba cô tìm công ty dọn nhà giúp cô dọn đồ trong phòng thuê chuyển qua, cô hỏi thăm tiến triển thế nào.
Nói xong điện thoại trở lại phòng bệnh, đẩy cửa đi vào thì phát hiện ba mẹ và Lục Trần Tây đang chụm đầu lại, đang nói về cái gì đó, khi nhìn thấy cô đi vào, lập tức không nói nữa, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Đồng Đồng nghi ngờ nhìn bọn họ: “Mọi người trò chuyện gì sau lưng con chứ? Thần thần bí bí.”
Ba người cùng liếc nhìn nhau một cái, dường như không ai muốn mở miệng trước, sau đó mẹ Đồng Đồng kéo tay áo của ba cô, ý biểu ông nói. Đồng Bản Ngôn bị vợ cua vào, chỉ có thể đứng ra: “Đồng Đồng, con ngồi xuống trước, chúng ta có chút chuyện muốn nói với con.”
Đồng Đồng không hiểu gì cả đi qua, ngồi ở mép giường nhìn bọn họ: “Mọi người muốn nói gì? Toàn bộ nghiêm túc như vậy, khiến cho con có chút không yên.”
“Đúng vậy, con đây không phải vừa trải qua một chuyện lớn như vậy sao, chúng ta đây lo lắng tâm lý con khôi phục chưa tốt, cho nên muốn con sau khi xuất viện về, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, chúng ta có thể nhân dịp này cùng đi du lịch nước ngoài, hoặc nếu con cảm thấy có nhu cầu, chúng ta cũng có thể mời bác sĩ tâm lý giúp con.”
“Là chuyện này hả?” Đồng Đồng nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng rằng như thế nào: “Bác sĩ tâm lý tạm thời không cần, có điều sau này nếu con cảm thấy có nhu cầu, con sẽ tự liên hệ. Chuyện du lịch này trước đó đã có nói qua, con đương nhiên bằng lòng đi cùng mọi người, thế nhưng con còn đang thử việc, nghỉ phép dài ngày như vậy không biết được không, con phải thương lượng với lão đại một chút.”
Sau khi cô nói xong, sắc mặt của mọi người lại có chút kỳ lạ, mẹ Đồng Đồng nhẹ ho một tiếng, Đồng Bản Ngôn đành phải nhắm mắt nói: “Chúng ta nnói cho con nghỉ ngơi ý là, là cho con… từ chức, hiện tại con mới thử việc, thông báo không làm nữa với đơn vị trước 3 ngày là có thể.”
“...” Lúc này Đồng Đồng mới hiểu, cô nói rồi sao cảm giác có điểm lạ chứ, hóa ra ba người bọn họ hợp lại để cho cô nghỉ việc. Vẻ mặt cô lập tức trầm xuống, cô có chút không vui: “Ba, mẹ, vấn đề này chúng ta trước kia đã phải cãi nhau rất nhiều lần, như thế nào đến hiện tại lại đề cập tới? Không phải đã nói tùy con sao?”
Lúc này mẹ Đồng Đồng không nhịn được nữa: “Trước kia là do con, hiện tại không được. Con xem con lúc thì điều tra ngầm, lúc thì bị bắt cóc, chúng ta đều lo lắng gần chết. Con không biết con mất tích mấy ngày nay, mẹ với ba con lo lắng cả đêm không chợp mắt được, vẫn liên tục ôm điện thoại di động chờ tin tức. Công việc này nguy hiểm như vậy, chúng ta lại đều lớn tuổi thế này, con chẳng lẽ không suy tính cho chúng ta một chút hay sao?”
“Mẹ, không phải con không lo lắng cho ba mẹ, mà là công việc này cũng không có nguy hiểm như tưởng tượng của mẹ. Đương nhiên con thừa nhận điều tra ngầm là có nguy hiểm nhất định, nhưng không phải kỳ tiết mục nào của chúng con đều cần điều tra ngầm, phần lớn thời gian vẫn là phỏng vấn bình thường, được không? Còn có, chuyện bị bắt cóc này, với công tác của con không có quan hệ nhân quả đâu, lại không phải bởi vì con là phóng viên nên mới bị bắt cóc, cho nên luận cứ này của mẹ không vững.”
“...” Mẹ Đồng Đồng nhất thời không lời chống đỡ, trước giờ bà luôn không nói lại con gái, đành phải kéo tay áo ba Đồng Đồng.
Đồng Bản Ngôn lúc này có chút nổi giận: “Con làm sao mà cứ không chịu nghe lời? Chúng ta vất vả, một phen nước tiểu, phân nuôi con khôn lớn, cái gì cũng cho con thứ tốt nhất, cho tới bây giờ không nỡ để cho con chịu ấm ức. Con thử để tay lên ngực tự hỏi, con đã làm qua cái gì cho chúng ta chưa? Chúng ta vì lo lắng mới để cho con nghỉ việc, con còn đi tranh luận, mấy năm nay thật sự là nuôi nấng con vô ích!”
Đồng Đồng trầm mặc một hồi: “Ba, ta có thể thảo luận bàn bạc không? Đừng động một chút là thượng cương thượng tuyến, lấy công ơn nuôi dưỡng đến để áp chế con. Ba quên năm đó ba đã tức giận thế nào khi ông nội bắt cóc đi cuộc sống của ba sao? Không phải đến bây giờ ba vẫn chưa hòa giải với ông sao?”
Đồng Bản Ngôn đình trệ một chút.
Đồng Đồng nói tiếp: “Hơn nữa, con làm phóng viên thì thế nào, một nghề nghiệp đàng hoàng, không trộm không cướp, có gì không thể làm. Quả thực nghề phóng viên so với làm việc văn phòng có nguy hiểm hơn một chút, vất vả hơn một chút, nhưng không tính là ngành nghề có tính nguy hiểm cao nhất. Ba mẹ không thể bởi vì không thích, liền ép buộc con buông tha công việc này?”
Lý lẽ của Đồng Bản Ngôn không nói được cô, tức giận đến trừng mắt dựng mày: “Tóm lại tất cả chúng ta đều phản đối con làm công việc này, tự con cẩn thận suy nghĩ đi, là người thân của con quan trọng hay là công việc quan trọng!”
Đồng Đồng dời tầm mắt về hướng Lục Trần Tây: “Mọi người? Bao gồm cả anh sao?”
Lục Trần Tây không nói chuyện, chỉ nhìn cô.
Đây coi như là, chấp nhận? Đồng Đồng đột nhiên có loại cảm giác đứng trên một hòn đảo đơn độc. Người thân nhất không có một người nào ủng hộ công việc của cô, ngay cả cố gắng để hiểu cô đều không có. Trầm mặc hồi lâu, cô hít thở sâu: “Cuộc đời của con, con tự quyết định, mọi người muốn nghĩ thế nào là chuyện của mọi người.”
Lục Trần Tây đột nhiên hỏi: “Em cứ như vậy thích công việc hiện tại của em?”
Đồng Đồng liếc anh ta, hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Nhưng em cũng không thể hoàn toàn không chú ý đến cảm thụ của ba mẹ em, dù sao bọn họ đã vất vả nuôi em khôn lớn.”
“Vậy nuôi em lớn, là có thể không chú ý đến cảm nhận của em, quyết định cuộc đời của em sao? Điểm xuất phát là tốt với em, thì đại biểu mọi người đang đúng sao?” Đồng Đồng rất tủi thân: “Em cũng chỉ có một cuộc đời như vậy, vốn không có cơ hội lần thứ hai nếu em không giữ được ý chí.”
Lục Trần Tây yên lặng giây lát: “Nhưng người ta nếu như chỉ nghĩ đến bản thân mình, thì quá ích kỷ rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook