Ngay lúc cô cau mày từ từ nhắm hai mắt, cố gắng chặn lại dạ dày của mình thì bỗng nhiên nghe giọng nói của Cố Hoài: “Muốn nôn?”

Đồng Đồng khó khăn gật đầu.

Cố Hoài lập tức tìm một chỗ khá rộng rãi cập xe sát vào: “Cô thử nôn một chút trên xe tôi xem.”

Đồng Đồng đẩy cửa xe ra, gần như là trong giây phút lao xuống, đứng bên đám cỏ dại ven đường là bắt đầu nôn như điên…

Đồng Đồng cảm thấy một trận khó chịu nổi lên, hai bên tai đều nóng, hận không thể cứ như vậy mà trượt chân rớt xuống núi, càng đỡ mất mặt hơn. Cô cúi đầu, rút loạn mấy tờ khăn giấy lau miệng mũi, giờ phút này trong miệng, mũi cô đều là mùi tanh chua, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh. Mới biết nhau ngày đầu tiên mà đã nôn đến rối tinh rối mù trước mặt anh, làm sao về sau cô dám đi gặp người??? Chắc là phải bị ghét bỏ đến chết!

“Say xe mà còn muốn làm phóng viên? Cô cho là tin tức đều là ngồi trong phòng máy lạnh có được?”

A, quả nhiên là bị chê… Đồng Đồng che miệng, trong lòng rất ấm ức. Cô cũng không biết là người lái xe lão luyện như cô thế nhưng sẽ say xe, còn không phải tại anh ta lái xe như điên trên đường núi sao…

“Cầm lấy.” Cố Hoài đem túi khăn giấy đưa đến trước mặt Đồng Đồng, cô vươn tay cầm lấy, tiếp theo anh ta đi đến mở cốp sau xe, lấy chai nước suối từ bên trong, vặn mở nắp đưa cho cô: “Súc miệng.”

Đồng Đồng nhanh tay đón lấy, ngậm nước trong miệng dùng sức súc sạch, hận không thể đem tất cả mùi tanh trong miệng rửa sạch.

Súc miệng nghiêm túc hết chai nước suối, Cố Hoài cầm lấy chai không trong tay cô, để cô rảnh tay mà lau mặt. Đồng Đồng xé mấy tờ khăn giấy, lau khô sạch sẽ nước trên miệng, mũi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Cố Hoài giơ tay lên xem giờ: “Nôn xong rồi?"

“Lên xe.” Cố Hoài nói xong xoay người rời đi, Đồng Đồng hơi do dự: “Lão đại?”

Bước chân Cố Hoài thoáng dừng lại.

“Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ mang theo thuốc chống say xe.”

Cố Hoài yên lặng một chút: “Ừ.”


Sau khi lên xe, Đồng Đồng thuận tay hạ cửa sổ xuống một chút, cho thông gió phân tán mùi trong xe. Bởi vì cảm thấy xấu hổ, cô vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, thấy mặt trời ở phía xa xa đang từ từ khuất vào núi. Không biết là có phải do ảo giác của cô hay không, mà tốc độ xe dường như không còn nhanh như trước đó nữa...

*

Đợi đến lúc họ tới trấn Bảo Sơn thì đã sắp chín giờ tối, so với thời gian dự tính trễ hơn một giờ.

Thôn Đại Xuyên là một thôn nằm dưới thị trấn Bảo Sơn, khoảng cách không xa. Nhưng bởi vì trên thôn không có nơi nghỉ lại, cho nên đoàn người chỉ có thể ở thị trấn Bảo Sơn một đêm, ngày mai lại đến Đại Xuyên đón người, thuận tiện chụp thêm một ít tư liệu sống.

Khi Hà Dương tụ họp lại với bọn họ thì anh ta bày tỏ sự bất mãn cực lớn: “Lão đại, sao anh lại trễ như vậy, em đói rất lâu rồi!”

Cố Hoài ậm ừ một tiếng.

Đồng Đồng có chút bất an, nếu cô không nôn thì bọn họ có thể đã đến đúng giờ. Ai, quả thật ứng với câu kia của Cố Hoài: Dẫn dắt cô sẽ liên lụy đến hiệu suất làm việc của toàn tập thể: “Thực xin lỗi... là tôi say xe...”

“Chẳng trách...” Hà Dương giật mình: “Tôi đã nói với tốc độ lái xe thần tốc trên đường núi của Lão đại, làm thế nào cũng không có khả năng trễ lâu đến vậy.”

Doãn Thượng Ý như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Cố Hoài, rồi nói với Đồng Đồng: “Hiện tại không có việc gì chứ?”

Đồng Đồng gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Dạ dày nôn đến rỗng, đỡ hơn rồi.”

Hà Dương cười rộ lên: “Nôn hết vừa vặn đến giờ cơm chiều, đi thôi, tôi sắp đói đến hôn mê rồi.”

Doãn Thượng Ý đuổi theo sau: “Đừng nói quá, cậu đói đến ngất đi thì chúng ta không ai có thể cõng nổi đâu, đến lúc đó chỉ có thể gọi máy xúc đến xúc cậu lên thôi.”

Hà Dương tức giận rống lên: “Cút.”

Đoàn người đi về hướng quán mì ở gần đấy. Thị trấn Bảo Sơn không đông dân lắm, qua chín giờ thì trên đường không còn người, chỉ còn đèn đường ảm đạm, và những con thiêu thân bay loạn trong bóng đèn.

Bàn vuông nhỏ cũ nát, xung quanh bỏ thêm ghế, vừa đủ cho năm người chen lấn.


Đồng Đồng vừa nôn xong nên không có khẩu vị, Cố Hoài chỉ gọi hai vắt mì không. Hà Dương gọi ba vắt mì thịt bò, thêm một chén hoành thánh dầu đỏ, còn la hét là đáng tiếc không có chỗ ăn đồ nướng.

Trong thời gian đợi ông chủ nấu mì, điện thoại của Đồng Đồng để trên bàn reo lên. Cô vừa cầm lên nhìn thấy, tên người gọi là mẹ, cô chạy nhanh chóng tránh qua một bên nhận cuộc gọi: “Alo, mẹ.”

“Đồng Đồng, con đang ở chỗ nào hả, sao còn chưa trở về? Mẹ với ba con tới đưa thức ăn khuya cho con. Mẹ nói con này, con thuê phòng này, quá nhỏ, tiểu khu cũng quá cũ rồi, vừa rồi lúc chúng ta đi vào, cánh cửa hẹp đến thiếu chút nữa đã hỏng xe của ba con.”

“Con ở Đại Xuyên.”

“Đại Xuyên?” Đồng Đồng nghe thấy mẹ mình ở đầu dây bên kia đang hỏi ba: “Con bé nói ở Đại Xuyên, Đại Xuyên là ở chỗ nào hả?” Tiếp theo nghe giọng ba cô trả lời: “Có nói em nghe cũng không biết, em hỏi con một chút chạy đến Đại Xuyên xa xôi như thế làm gì.”

Không đợi mẹ cô hỏi, Đồng Đồng đã nói trước: “Con đi công tác ở Đại Xuyên, trở về sẽ nói cụ thể với ba mẹ nha, bye bye.” Nói xong rồi ngắt máy luôn, trở lại chỗ ngồi xong mới ngượng ngùng nói với mọi người: “Mẹ tôi.”

“Mẹ cháu chắc là đang lo lắng cho cháu.” Lão Kim khẽ cười rất hòa ái: “Con gái của chú lớn hơn cháu một tuổi, vừa đi làm năm trước, ngày đầu tiên con bé đi nhận việc chú rất khẩn trương, lo lắng con bé không tốt với đồng nghiệp.”

“Cháu biết, khi nào về cháu sẽ giải thích thật tốt với mẹ.”

Lão Kim có chút tò mò: “Chú đi với tiểu Cố đã nhiều năm, biết bọn hắn làm việc này có bao nhiêu cực khổ. Cháu là con gái một, ba mẹ cháu làm sao bỏ được để cho một đứa con gái đi theo nghề phóng viên hả?”

Đồng Đồng cười cười: “Bọn họ vốn là kiên quyết phản đối, là cháu muốn làm phóng viên, bọn họ không quản được. Lúc ấy còn ầm ĩ không ít lần, cuối cùng ba cháu tức giận đến không cho mẹ quản cháu, nói muốn xem cháu có thể kiên trì bao lâu. Ông cảm thấy cháu không có khả năng làm đến cùng.”

Lão Kim hỏi: “Vậy cháu cảm thấy có thể đảm đương nổi sao?”

Vẻ mặt Đồng Đồng kiểu như, cái này còn cần hỏi sao: “Đương nhiên có thể ạ, nếu cháu cảm thấy bản thân không thể, thì đã không tới.”

Cố Hoài vốn dĩ vẫn luôn an tĩnh đột nhiên cong khóe môi, cười khẽ: “Nhóc con, cái gì cũng chưa từng trải mà đã nghĩ mình có thể, nói cho mạnh miệng rồi bỏ dở nửa chừng tôi đã gặp qua nhiều.”

“…” Bị oán trước mặt nhiều người như vậy, Đồng Đồng có chút không nhịn được bực bội: “Vậy anh không hiểu tôi, dựa vào cái gì anh cảm thấy tôi không thể hả?”


Cố Hoài ngớ ra, không nghĩ tới trước đó cô nhu thuận, bây giờ lại tranh luận. Anh nhất thời không nói gì, chỉ nhìn cô, bộ dáng cô nổi giận y như con chó bị đạp đuôi, anh từ tốn, bày ra dáng vẻ cô gái này có chút thú vị đây.

Lão Kim thấy hai người tranh cãi, lập tức làm người trung gian hòa giải: “Được rồi tiểu Cố, Đồng Đồng có lòng tin là chuyện tốt, cháu không nên đả kích cô ấy.”

Cố Hoài ung dung thong thả nói: “Không phải cháu đả kích cô ấy, là trông nom để ý kỳ vọng của cô ấy. Làm người không thể nghĩ mình toàn năng, nếu không sẽ rất thất vọng với bản thân.”

Đồng Đồng xụ mặt. Ai tự cho là mình không có gì là không thể?? Anh ta căn bản không hiểu biết cô, đã đánh giá loạn xạ, nếu không phải coi anh ta là Lão đại, cô đã sớm xé rách mặt với anh ta.

Đồng Đồng mất hứng, Cố Hoài cũng không chuẩn bị xin lỗi, tình cảnh hết sức khó xử. Doãn Thượng Ý nhạy bén, lấy điện thoại di động ra mở ra Wechat: “Đồng Đồng, Wechat của cô số bao nhiêu, về sau có chuyện gì thì Wechat cho tiện.”

“Anh quét của tôi đi.” Đồng Đồng mở khóa màn hình, mở QR Wechat ra. Doãn Thượng Ý quét một chút: “Nhị Đồng?”

Đồng Đồng dạ: “Tên của tôi có hai chữ Đồng, cho nên là Nhị Đồng, từ đồng âm cho nên là Nhị Đồng.” Nick nam đôi với Nhị Hắc.

Doãn Thượng Ý nhịn cười, kéo Đồng Đồng vào trong một nhóm. Tên nhóm là “Nơi đây”, thành viên gồm Bạng Tử, Đinh Đinh, Lão Kim, còn có mấy người khác, chủ nhóm là Cố Hoài, ngay cả cái hình đại diện cũng không có.

Đồng Đồng thấy hai chữ hán tên Cố Hoài thì hơi bất ngờ, giống như ý thức được có gì không đúng, cô xác nhận lại lần nữa, kết quả anh thật sự sử dụng tên thật để làm nickname. Cái này chẳng có sáng tạo gì cả…

Nhìn hai chữ kia trầm tư hồi lâu, cô ném ánh mắt đồng tình cho Cố Hoài, tuổi đã ba mươi, thế nhưng giống như ba cô dùng tên thật làm nickname, quả nhiên là người không cùng một thế giới với cô…

Cô bỗng nhiên không giận anh nữa. Bởi vì dùng tên thật làm nickname, bởi vì người sử dụng tên thật làm nickname sẽ không hiểu được người dùng biệt danh làm nickname. Khoảng cách giữa bọn họ xa như dải ngân hà.

*

Vào giữa mùa hạ, trên núi ẩm ướt, muỗi nhiều. Đến đây ăn một bát mì, trên đùi Đồng Đồng không biết đã bị muỗi cắn bao nhiêu dấu, nhưng cả bàn đều là nam, quan hệ còn chưa thân thiết đến mức cô tự cho phép bản thân thoải mái, cho nên không dám giơ tay lên đập, đành phải liều mạng mà chịu đựng.

Ăn xong Cố Hoài trả tiền, mọi người đứng lên chuẩn bị rời đi, lúc này Doãn Thượng Ý mới phát hiện trên đùi cô đều là dấu muỗi chích: “Bị muỗi chích tại sao không nói? Tôi đây có nước xịt.”

Cố Hoài nghe vậy nhìn sang hướng Đồng Đồng, quả nhiên, cô mặc quần short, ngay trên hai chân chỗ này một dấu chỗ kia một dấu. A, vậy mà có thể chịu đựng.

Doãn Thượng Ý mở cốp sau xe Santana, lấy ra một túi quần áo, loại này dùng đi tập thể dục, rồi từ trong túi lấy ra một túi nhỏ đựng đồ rửa mặt, mở khóa kéo, lấy lọ nước xịt đưa cho Đồng Đồng: “Nhanh xịt một ít.”

Đồng Đồng trợn mắt há miệng nhận lấy. Cô tin chắc rằng vừa rồi lúc Doãn Thượng Ý mở túi quần áo, cô thấy toàn bộ quần áo trong đó đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề, phân loại thích hợp, trong túi rửa mặt gọn gàng “sữa”, kem dưỡng da…


Đối với đàn ông thì thế này cũng quá ngăn nắp rồi.

Cô cầm lọ nước xịt lên đùi, mới nhớ tới mình không có đem theo gì hết, cô căn bản không nghĩ tới ngày đầu tiên đi làm sẽ qua đêm ở bên ngoài… Nghĩ đến ngày mai cô còn phải mặc một thân quần áo vừa ướt vừa bẩn, liền hận không thể ngất đi.

“Khóa đầu tiên, lần này trở về cô chuẩn bị một cái túi mang bên người, trang điểm, quần áo thay, đồ dùng hàng ngày, lại thêm ít thuốc thường dùng. Chúng ta nói đi là đi ngay, không có thời gian cho cô tạm thời về nhà chuẩn bị.” Cố Hoài dừng một chút, lại bổ sung: “Con gái có thêm vấn đề sinh lý, chính cô cũng phải cân nhắc đến. Tôi không hy vọng đến lúc đó ở vùng sâu vùng xa, cô vì tìm một gói dùng cho dì cả mà lôi cả đoàn chạy khắp nơi trên núi.”

“…” Đồng Đồng không nói không rằng nhìn anh ta. Có cần trực tiếp như vậy không???

Chờ Đồng Đồng xịt xong, mọi người bắt đầu đi đến chỗ nghỉ ngơi. Trên thị trấn không có khách sạn, thậm chí loại 7 ngày giống như nhà* cũng không có, chỉ có nhà riêng của người dân được dùng làm phòng nghỉ.

*7 Ngày giống như nhà là một tập đoàn khách sạn (7 Days Group Holdings Limited), được thành lập từ năm 2005 tới nay, trải qua phát triển nhanh chóng, tổng số chi nhánh đã vượt qua 2000 Nhà, phủ khắp 300 Thành phố của cả nước.

Trong tình huống này thì không có gì để chọn lựa, bọn họ chọn một nhà nông dân gần đấy, chỉ có hai tầng lầu, lầu một nông dân ở, lầu hai họ cho thuê.

Cố Hoài muốn ba gian phòng, anh ta cùng với Doãn Thượng Ý một phòng, lão Kim với Hà Dương một phòng, Đồng Đồng ở một phòng, lầu hai chỉ có một nhà vệ sinh, mọi người dùng chung.

Lão Kim lên lầu bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị ngủ. Ông chỉ phụ trách lái xe, ban ngày tinh thần phải sung mãn, cho nên nắm bắt tất cả thời gian để nghỉ ngơi.

Cố Hoài kêu mọi người đến phòng anh ta mở cuộc họp nhỏ, nói một chút về hành trình ngày mai: “Trước bảy giờ đi đến Đại Xuyên, một là đón người, hai là phỏng vấn thư ký thôn với dân xung quanh đó, dự đoán đến 9 giờ xong. Sau đó đi đồn công an thị trấn Bảo Sơn phỏng vấn, 10 giờ xong, rồi quay về Dung Thành, đi nhà giam nữ Long Tuyền gặp Dương Khí. Đến nhà giam trước 4 giờ chiều, lịch trình tương đối eo hẹp, trong lúc đó nếu có bất cứ ai trượt ra khỏi lịch trình này, thì chi trả toàn bộ phí ăn uống trong một tháng.”

Hà Dương gật đầu: “Đã biết, Lão đại. Trước khi đi ngủ em sẽ đem thiết bị kiểm tra lại một lần, bảo đảm không để sai sót.”

Doãn Thượng Ý cũng nói: “Thư ký thôn và đồn công an bên kia tôi đã liên lạc trước rồi, bọn họ biết là có người trên đài tỉnh xuống, sẽ phối hợp với chúng ta trong công tác.”

Nói chuyện công việc thì Hà Dương và Doãn Thượng Ý đều nghiêm túc, trước đó còn là dáng vẻ hi hi ha ha, hiện tại lại là từng cái từng cái một, vừa nhìn rất đáng tin cậy.

Đồng Đồng thấy mọi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, vô cùng thuần thục, bản thân cô lại lờ mờ, nên yếu ớt hỏi: “Vậy, Lão đại, tôi nên làm gì?”

Cố Hoài ngước mắt lên: “Nhìn, sau đó động não, suy nghĩ.”

“… A.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương