"Cái gì? Ta nghĩ bảy ngày là hắn đã không chịu nổi rồi.”
Từng đợt nghị luận truyền đến tai nhưng Ngụy Hàn vẫn mỉm cười đáp lại, không hề có chút bối rối.
"Hừ!" Trần Chí Hồng thấy thế cũng không nói gì thêm nữa.
Gắt gao trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mang người trực tiếp rời đi.
"Ngụy Hàn, ngươi không nên đồng ý." Thôi Bân nhịn không được khuyên nhủ: "Ta nghe người ta nói tuy hiệu thuốc này không lớn mấy nhưng có phân chia phe phái. Ngươi đắc tội với người ta làm gì, chi bằng tiếp tục phơi nắng hong dược liệu.”
“Đúng vậy, dù đi quét nhà xí vẫn tốt hơn ngươi đắc tội người ta.” Vương Thiết Trụ mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Hay là ngươi đi nói lại với Từ quản sự đi.”
“Không cần, khố phòng rất tốt, các ngươi đừng lo lắng, đi làm việc đi.” Ngụy Hàn không thèm quan tâm vỗ vỗ bọn họ bả vai, sau đó đến thẳng khố phòng.
Tục ngữ nói ở đâu có người ở đó có giang hồ, mà phân tranh là điều không thể thiếu được. Tuy nhiên Nguỵ Hàn quyết định trường sinh đến thiên hoang địa lão không có nghĩa là hắn sẽ sống như con rùa rụt cổ.
Chỉ một kẻ họ Trần, có thể hù được hắn hay sao? Nếu thế thì trường sinh bất tử có ý nghĩa gì chứ? Trong khố phòng phong phú dược liệu, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
Vì thế Ngụy Hàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, bình tĩnh đi theo đám người Trần Chí Hồng đến khố phòng. Đây là một gian nhà lớn, ngăn thành mười mấy kho hàng. Dược liệu bên trong đã được phơi nắng cẩn thận, cất giữ trên kệ hàng.
Công việc của đám người Trần Chí Hồng vô cùng đơn giản, mỗi ngày đăng ký nhập kho, xuất kho, sau đó cất giữ mà thôi.
“Các huynh đệ, nên làm gì thì làm đi.” Trần Chí Hồng thuận miệng nói: "Buổi tối tập hợp ở Vọng Giang lâu tập hợp, ta mời khách."
"Trần ca khách khí rồi, ha ha!"
"Chúng ta cũng không khách sáo đâu!"
"Đúng vậy, Trần ca thật hào phóng!"
Mấy học đồ cũ vui vẻ nịnh bợ lấy lòng, bọn họ không thèm nhìn Ngụy Hàn lấy một giây. Bọn họ chỉ nói chuyện phiếm mấy câu liền bắt đầu bận rộn làm việc. Không ai nói chuyện với hắn, càng không ai dạy hắn nên làm gì trong khố phòng.
Ngụy Hàn không thèm để tâm đến điều này, hắn biết mình là người không được chào đón. Hắn lười nịnh bợ những kẻ này, càng không hy vọng xa vời sẽ hoà nhập với nơi đây.
Không ai quản hắn thì hắn càng vui vẻ hơn. Bước chân thong thả đi dạo trong khố phòng, làm ra vẻ ngốc nghếch chẳng phải tốt hơn sao?
"Bạch Thuật, Hồng Cảnh Thiên, Chử Thực Tử, Trúc Tiết Tham, Giảo Cổ Lam. . ."
"La Ti, Sa Uyển Tử, Tử Sao Hoa, Bổ Cốt Chi, Hồ Lô Ba. . ."
Ngụy Hàn vui vẻ phân biệt từng dược liệu. Gặp được dược liệu nào có ích liền nhai mấy miếng. Với sự nghiền nát mạnh mẽ của bao tử, những dược liệu này liên tục chuyển hoá thành chất dinh dưỡng. Tu dưỡng tế bào cơ bắp toàn thân, khiến thể phách khí huyết của hắn cường đại lên.
Đồng thời《 Phân biệt dược liệu cơ sở 》đang được treo máy, độ thành thạo mỗi lúc mỗi tăng, khoảng cách đến đại thành cũng ngày càng gần.
"Thoải mái quá, trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt."
"Không bắt ta làm việc còn bao ăn bao ở, lúc nào cũng có thể ăn dược liệu, còn nơi nào thoải mái hơn chỗ này chứ?” Ngụy Hàn đắc ý cảm thán.
Điều tiếc nuối duy nhất chỉ có Hỗn Nguyên Công và Ngũ Cầm Quyết. Tốc độ treo máy của hai môn công pháp rèn thể lực này quá chậm.
Một giờ được hai, ba điểm, một ngày được có năm, sáu mươi điểm. Dù treo nửa tháng cũng chậm hơn so với con trâu kéo cày.
“Hỗn Nguyên Công muốn tăng tốc cần dùng kim nguyên bảo, Ngũ Cầm Quyết lại có thể thông qua quan sát tập tính của ngũ cầm để tăng tốc."
"Nhưng hổ, gấu, hươu, hạc, vượn rất khó kiếm.”
“Trong khu rừng ngoại thành chắc là có, nhưng tính nguy hiểm quá cao, vẫn niên dùng kim nguyên bảo đi.” Ngụy Hàn khổ não gãi đầu một cái.
Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, vừa mới giải quyết xong cái ăn cái mặt, giờ phải nghĩ đến cách kiếm tiền tìm chỗ ở, đúng là nhức đầu.
"Nếu có thể học được y thuật, mau chóng lên làm đại phu thì tốt!"
"Được rồi, từ từ mà làm thôi không nên gấp quá, rồi dần dần sẽ tốt lên thôi.” Ngụy Hàn trầm ngâm một lát rồi mỉm cười.
Không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục vui vẻ nhấp nháp dược liệu. Nhưng có một ý tưởng xuất hiện trong đầu hắn, việc hắn đang làm có được coi là biển thủ không?
"Nhằm nhò gì chứ, ta không trộm cũng chẳng bán. Thử thấy vừa miệng mà thôi, có đại phu nào mà chưa từng nếm thử dược liệu chứ?”
“Bây giờ chưa được trả tiền công, nếm dược liệu thì đã sao. Cùng lắm sau này trở thành đại phu sẽ kiếm lời gấp trăm, gấp nghìn lần để bù vào vậy.”
Ngụy Hàn an ủi một chút chính mình, lập tức bỏ qua khúc mắc, yên tâm thoải mái tiếp tục nếm thuốc.
Thời gian trôi qua từng ngày, thoáng cái đã được nửa tháng, Ngụy Hàn sống yên ổn ở hiệu thuốc Trần thị. Ngày xưa hắn nhỏ bé thấp cân, bây giờ khuôn mặt gầy gò vạt vọt đã dần trở nên cường tráng nhờ luyện võ, trong đôi mắt cũng có một sự tự tin và khí chất khó kìm nén.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook