Những ngày thoải mái luôn luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt lại là hơn nửa tháng trôi qua.
Ngụy Hàn từ khi chém giết yêu thú báo hoa tới nay, mỗi ngày đều vui vẻ ăn thịt yêu thú, đại bổ khí huyết cho mình, ngay cả tiến độ luyện bì cũng tăng vọt không ít.
Hiện tại hắn lại treo lên năm quyển công pháp Luyện Bì.
Trong đó có ba quyển là mua từ chỗ Thiết lão, tuy rằng kém "Kim Cương Hoành Luyện Pháp" cùng "Hắc Giáp Long Lân Công", nhưng cũng đã tốt hơn đa số các công pháp Luyện Bì trên thị trường rồi, cũng được xem là hàng trung đẳng.
Hai quyển còn lại lần lượt là của Ngô gia và bang Thất Sát khi trước. Nhưng chúng đều là hàng phế phẩm, trên chợ đen đầy rẫy, tìm võ quán nào cũng học được cả. Chẳng qua Ngụy Hàn không muốn lãng phí, dù gì thêm một bản lĩnh cũng bớt đi phiền toái cho mình.
Hắn tin tưởng mười tầng da xếp chồng lên nhau, có thể ngăn được chủy thủ.
"Lại hơn một tháng nữa thì năm môn công pháp Luyện Bì sẽ mãn cấp sao?”
“Đến lúc đó chắc ta sẽ có mười một tầng da đúng chứ?”
Ngụy Hàn yên lặng chờ mong, điều này làm cuộc sống của hắn vô cùng bình thản, chỉ việc đợi chờ mà thôi. Nhưng những ngày yên tĩnh không kéo dài được lâu, đầu tháng sáu trong hiệu thuốc lại xảy ra chuyện lớn.
Sáng sớm hôm nay, Bồ Hưng Hiền liền triệu tập các vị đại phu rồi nói: "Có việc làm phiền các vị giúp đỡ, đệ tử Tần Lương của ta đã thành thạo y thuật. Hôm nay sẽ khảo hạch đại phu chính thức, nếu trong tay các vị có bệnh nan y khó trị, đều có thể đề cử tới đây để Tần Lương thử nghiệm, lần sát hạch này do ta tự mình giám sát, chư vị có thể yên tâm.”
"Tần Lương mới đó mà đã sát hạch rồi sao? Không phải chứ? ”
"Trước tết mới bái sư, bây giờ chỉ mới hơn nửa năm đã nhanh chóng xuất sư ư?”
Tạ Thành Dũng nhịn không được mở miệng nghi ngờ, Ngụy Hàn cũng không hiểu thế nào. Nửa năm nay Tần Lương tiến bộ rất nhanh, nhưng cũng chỉ có thể giúp việc trong hiệu thuốc. Chứ bản lĩnh chân chính thì còn không bằng lão học đồ trong hiệu, lấy đâu ra tự tin để gã trở thành đại phu chính thức đây?
“Tần sư đệ thật sự nắm chắc?” Tạ Thành Dũng kinh ngạc hỏi.
"Hồi sư huynh!" Tần Lương cười khanh khách chắp tay nói: "Sư đệ ta tự nhận mình vẫn có chút trình độ, đạt được chấp thuận của sư phụ chắc sẽ không khó.”
“Ha ha!” Khóe miệng Tạ Thành Dũng nhếch ra một nụ cười xấu hổ, không để ý tới chuyện này.
Mỗi hiệu thuốc không có tiêu chuẩn kiểm tra đại phu chính thức là không có tiêu chuẩn. Chỉ cần sư phụ nghĩ rằng ngươi có thể ngồi trong đại sảnh khám bệnh thì ngươi có thể khám bệnh được rồi.
Hiệu thuốc Trần thị bởi vì có Bồ Hưng Hiền giám sát nên trình độ ngồi khám cũng rất cao. Người như Tần Lương ngay cả đến hiệu thuốc bình thường cũng chưa chắc có thể ngồi khám bệnh, chứ đừng nói đến việc qua cửa ở hiệu thuốc Trần thị.
Tần Lương mỗi ngày đều đi theo Tạ Thành Dũng học tập. Nếu luận về việc nắm giữ trình độ của gã, trong lòng Tạ Thành Dũng rõ hơn bất kỳ ai, con hàng này còn kém xa.
"Năm ngoái từ lúc Ngụy Hàn vào hiệu thuốc, đến bái sư học nghệ, lại đến khi một mình xuất sư tọa khám chỉ mất hai tháng mà thôi." Bồ Hưng Hiền cười mở miệng hòa giải: "Tần Lương vào hiệu thuốc tám chín tháng, thực lực đã có, có thể vượt qua cửa ải hay không còn mời chư vị chờ xem.”
"Đúng đúng đúng! Chúng ta hãy chờ xem!”
“Vậy chúng ta trước tiên chúc mừng Tần đại phu!”
"Ha ha ha, đệ tử Bồ tiên sinh làm sao tệ được? Lần này nhất định có thể thông qua khảo hạch!”
Mọi người khen ngợi.
Ngụy Hàn liếc mắt một cái, lại nhận ra Bồ Hưng Hiền có chút không đúng. Ông ấy đâu có bị mù, chẳng lẽ ông không biết được bản lĩnh của Tần Lương?
Nhưng vì sao đột nhiên lại gấp rút như vậy muốn Tần Lương thông qua khảo hạch? Chẳng lẽ ông không sợ đập biển hiệu của hiệu thuốc Trần thị sao?
Ngụy Hàn nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, nhiều người tò mò như vậy cũng không hỏi. Hắn vẫn nên yên lặng quan sát, để xem tình hình thế nào.
Sát hạch của Tần Lương rất nhanh đã bắt đầu. Trong hiệu thuốc không thiếu bệnh nhân, Tạ Thành Dũng dẫn đầu đề cử một người trung niên sắc mặt vàng ố, ngồi trước bàn của Tần Lương.
"Đại phu, gần đây ta thấy đau lưng, nhức gối không có sức. Cả người choáng váng nặng nề, ngài xem giúp ta là bệnh gì?” Người trung niên mặt ủ rũ mở miệng.
Tần Lương hỏi tuổi của đối phương, lại dùng thủ pháp thông thường để khám. Nhìn quy trình thất rất quy củ, thoạt như đã hành nghề lâu năm.
Có Nguỵ tiểu thần y làm gương phía trước, chẳng ai dám hoài nghi bản lĩnh của gã. Hơn nữa gã cũng là đồ đệ của Bồ Hưng Hiền dạy ra, đương nhiên phải hơn người bình thường rồi.
"Nóng gan, thận hư, mạch tượng hư phù, gần đây chuyện phòng the không tốt phải không?" Tần Lương híp mắt chẩn đoán.
“Ai nha, đại phu phán như thần!” Người trung niên vỗ bàn một cái, kích động nói: "Gần đây quả thật cảm giác không ổn lắm, chơi không tận hứng đi Câu Lan viện cũng chẳng vui vẻ gì, chịu thiệt lớn.”
“Ha ha ha!” Xung quanh vang lên tiếng cười.
Tần Lương ra vẻ trầm ổn cười nói: "Kỳ thật muốn trị liệu cũng rất đơn giản, gan thận đồng nguyên, trước tiên bổ hư chứng rồi mới bổ gan thận, uống năm thang thuốc xong, đảm bảo ngươi sẽ có cải thiện.”
Nói xong, hắn cầm bút lông tiêu sái viết ra một tờ thuốc bổ thận.
Bồ Hưng Hiền cầm lấy phương thuốc nhìn một chút, lại truyền cho mọi người một phen.
"Các vị cảm thấy thế nào?" Bồ Hưng Hiền hỏi.
"Không sai, dùng kim tỏa cố tinh thang." Một đại phu mới được tuyển dụng lắc đầu bình luận: "Liều lượng cũng không có vấn đề, có thể sử dụng!”
“Không sai, không sai!” Các học đồ cũng gật đầu.
Tạ Thành Dũng và Ngụy Hàn liếc nhau nhưng không lên tiếng, không sai cái quái gì, gan nóng còn dùng thuốc bổ, không sợ bổ đến chết ư? Trước tiên phải làm hạ nhiệt gan thận, sau đó mới dùng thuốc ôn hoà điều dưỡng mới đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook