Sáng hôm sau, Ngụy Hàn thoải mái tỉnh lại giấc ngủ say. Lúc này hắn mới phát hiện mình vẫn ngủ trong nồi sắt, ngọn lửa trong nồi đã sớm tắt, cát sắt trong nồi cũng đã dần dần nguội lạnh.
Cả đêm hắn ngủ không hề khó chịu, thậm chí tiến độ rèn luyện da đã tăng vọt đạt đến 47,4%.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? ”
“Chẳng lẽ ta đau ngất đi?”
"Không đúng, ta nhớ rõ trước khi ta ngủ hình như đã quên đi thống khổ."
Ngụy Hàn bất ngờ phân tích tình huống cổ quái của mình.
Hiện tượng này là hoàn toàn bất thường, có ai mà ngủ được trong nồi sắt nóng chứ? Đây không phải là trò đùa sao?
"Kiếp trước đạo gia Phật môn có một cách nói hình như khi tinh thần cơ thể rèn luyện đến mức độ nào đó, có thể không để ý đến sự đau đớn cơ thể mà bình yên chìm vào giấc ngủ.”
“Chẳng lẽ trải qua rèn luyện lâu như vậy, ta đã đạt tới loại cảnh giới thần bí này?” Ngụy Hàn kinh hỉ mở to hai mắt.
Hắn không dám tin nên nhanh chóng nấu một nồi cát sắt sau đó bắt đầu thí nghiệm. Chỉ chốc lát sau hắn liền xác định phân tích của mình là chính xác.
Hiện tại tinh thần ý chí của hắn quả thật đã đạt tới một loại tình trạng phi nhân tính, thậm chí có thể khống chế việc ngắt kết nối cảm giác đau đớn với cơ thể. Chỉ cần hắn bình tâm loại bỏ tạp niệm, tinh thần và thân thể dường như tách ra hai phần riêng biệt.
Mặc cho thân thể chịu đựng cảm giác đau khổ như lăng trì, tinh thần hắn vẫn sảng khoái. Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, quả là một thành tựu bất ngờ vô cùng đáng giá.
"Không tệ, không uổng công ta nấu nồi sắt nướng chính mình trong mấy tháng qua. Chịu đau khổ còn đau đớn hơn bị xử lăng trì mấy vạn lần.” Ngụy Hàn hài lòng cảm khái liên tục.
Đau đớn không đánh bại được hắn, còn làm tinh thần thăng hoa. Ngụy Hàn rửa mặt thay quần áo mới sau đó rời khỏi nhà. Đầu tiên hắn đến tửu lâu Tụ Phúc một chuyến, làm xong công việc thì chạy đến hiệu thuốc xin sư phụ nghỉ một ngày rồi đi thẳng ra ngoài thành.
Hôm nay hắn không đi khám bệnh, kỳ thật là muốn tìm hiểu chuyện đêm qua. Cuộc nói chuyện giữa Tần Lương và thanh niên bạch y đã khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Muốn tìm đường lui ngoài thành, để dùng đến khi cần thiết.
Từ trước đến nay Ngụy Hàn chưa từng rời khỏi thành. Lúc trước vì thực lực thấp sợ bị người ta mai phục, thứ hai ra ngoài thành dễ gặp phải chuyện quỷ dị.
Nhưng hiện tại thực lực của hắn đã đủ để tự bảo vệ mình, vì con đường tu luyện trở nên mạnh mẽ tiếp theo, hắn vẫn lựa chọn ra ngoài thành.
Phía tây và phía bắc của huyện Thanh Sơn là một dãy núi lớn kéo dài không dứt. Phía nam dẫn đến quê hương Dự Châu của hắn, phía đông có một con sông nhỏ và một con đường quan đạo, có thể trực tiếp thông đến phủ bình châu quận thành.
Trong phạm vi trăm dặm, chỉ có tiểu huyện thành này. Xung quanh ngoại trừ một ít sơn trang săn thú ra còn có không ít thôn xóm. Những nơi ruộng đồng có vẻ thanh vắng, tạo cảm giác phóng khoáng yên tĩnh. Ngụy Hàn không đi dạo chung quanh, hắn trực tiếp đi vào trong núi rừng.
Dựa vào thực lực của hắn bây giờ chỉ cần không gặp phải yêu thú, dã thú độc trùng tầm thường đối với hắn không có uy hiếp. Hắn sải bước tiến vào núi rừng rậm rạp, Ngụy Hàn không ngừng tìm kiếm điểm dừng chân thích hợp.
Lần này hắn muốn tìm một chỗ thích hợp để luyện tập thân thể vào ban đêm. Thời khắc mấu chốt còn có thể làm nơi tị nạn, tránh đi nơi binh phỉ họa loạn.
Tục ngữ nói thỏ gian còn có ba hang động, tuy rằng Ngụy Hàn ở trong huyện bố trí ba tiểu viện. Nhưng trời sinh hắn không có cảm giác an toàn, phải bố trí thêm mới được.
"Chỗ này rất tốt.” Ngụy Hàn nhanh chóng tìm được một chỗ rất thích hợp.
Nơi này cách huyện thành khoảng hai dặm, sau khi vào núi không bao lâu là có thể nhìn thấy. Chỉ có đường núi gập ghềnh nên ít người qua lại. Ngụy Hàn lựa chọn một chỗ bên dưới một vách núi.
Nơi đây có rừng cây, vách núi, có dòng suối, và một sườn dốc phủ đầy đá, rất thích hợp để luyện tập.
"Trước tiên xây một căn nhà gỗ nhỏ đi, hôm khác lại mua một ít nồi chén, chảo và chăn giường!"
“Sau này buổi tối có thể tới nơi này luyện công, ban ngày lại chạy về huyện thành!”
"Một khi có nguy hiểm gì, nơi này cũng có thể làm một đường lui tạm trú."
Ngụy Hàn cảm thấy hài lòng với kế hoạch. Nói làm là làm, hắn quyết định chặt cây bắt đầu xây nhà gỗ. Với sức mạnh khủng bố của hắn hiện tại không phải nhân loại, chặt cây giống như trò đùa vậy.
Chỉ chốc lát sau rất nhiều cây cối đã bị đốn hạ cắt tỉa kỹ càng, Ngụy Hàn vui vẻ bắt đầu xây nhà gỗ, ngắn ngủi nửa ngày đã hoàn thành việc xây dựng.
Một ngôi nhà gỗ xinh đẹp mọc lên, xung quanh đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ. Chừa ra một mảnh đất trồng rau, còn rào lại vây quanh tiểu viện, tựa như ẩn thế độc cư.
“Đã đến lúc luyện công rồi!” Ngụy Hàn xoa bàn tay, cởi ngoại bào rồi leo lên vách núi.
Sau đó không do dự nhảy xuống từ vách núi cao chục trượng. Thân thể Ngụy Hàn giống như một cục tạ lớn từ trên trời giáng xuống, hung tợn nện xuống dòng suối dưới vách núi, mặt đất lập tức bị lõm thành một cái hố nhỏ. Dưới lòng suối được bao phủ toàn tảng đá lớn, thân thể Ngụy Hàn nện xuống khiến tảng đá vỡ vụn.
Một cỗ đau nhức khủng bố truyền khắp cơ thể, cứng rắn ép tinh thần ngắt khỏi thân thể mới khiến hắn không đau đớn đến ngất đi.
Nếu nghiêm túc xem xét có thể phát hiện, thân thể Ngụy Hàn sớm đã bị cự lực trùng kích thê thảm. Không chỉ hộp sọ bị vỡ ra mà xương cốt toàn thân cũng đứt đoạn thành khúc, làn da bị đá vụn cắt qua, suýt chút nữa là não cũng lòi ra ngoài.
Loại thương thế khủng bố này, người bình thường sợ là sớm đã chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Nhưng dưới sự buff của hệ thống bất tử, Ngụy Hàn đã khôi phục thương thế trong chốc lát, lại trở nên vui vẻ ngồi dậy được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook