“Hừ!" Trần Chí Hồng cười lạnh đưa tay về phía đàn em, nhận lấy một bản sổ sách khố phòng rồi nói: “Chưởng quỹ nên tự nhìn, từ khi Nguỵ Hàn vào khố phòng đến nay. Khố phòng đã có 87 loại dược liệu thiếu hụt, tổng cộng thiếu 109 cân 6 lượng 3 tiền. Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, dù không bắt được quả tang thì hắn cũng khó thoát khỏi liên quan.”

"Hả?" Bồ Hưng Hiền biến sắc.

Cầm sổ sách trong tay sau đó chăm chú lật xem, càng xem sắc mặt càng tái nhợt.

"Thấy được chưa?" Trần Chí Hồng giễu cợt: "Bọn chúng đều là dược liệu ôn bổ, có giá trị không nhỏ đâu. Mỗi loại thiếu một cân, nửa cân, tính tổng cũng phải hơn một trăm lượng bạc. Từ quản sự cố ý sắp xếp tên tiểu tử này vào khố phòng, nói không chừng hai người họ liên thủ trộm thuốc cũng nên.”

“Ngươi đừng có vu oan.” Từ quản sự tức giận đến gân xanh hằn lên.

Ngụy Hàn sắc mặt bình tĩnh, đáy lòng thậm chí có chút muốn cười. Hắn sớm đã biết đám người Trần Chí Hồng muốn đối phó hắn, nhưng thủ đoạn như thế này không khỏi hơi non tay.

Thật sự cho rằng hắn là thiếu niên nhát gan chưa trải sự đời, nói dối vài câu thì sẽ quỳ xuống đất xin tha sao? Hắn vốn không ăn dược liệu đến hơn trăm cân, nhiều lắm là tám cân thôi, đây không phải là chỗ biển thủ của họ sao?

"Ngươi giải thích thế nào?" Bồ Hưng Hiền không lập tức kết tội mà nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngụy Hàn, cho phép chính hắn biện giải.

"Bồ tiên sinh!" Ngụy Hàn không mặn không nhạt mà nói: "Khố phòng xuất hiện tình trạng dược liệu thiếu cân đúng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nhưng không thể vì điều này mà chứng minh ta trộm dược liệu đem bán được.”

"Ngươi còn dám mạnh miệng?" Trần Chí Hồng thừa thắng xông lên ép hỏi: "Tất cả chúng ta đều thấy ngươi ăn vụng dược liệu trong khố phòng, vài ngày trước ngươi còn xin nghỉ một ngày, ngươi còn dám nói bản thân không trộm dược liệu đem bán sao?”

"Chứng cứ đâu? Ta đem dược liệu bán cho hiệu thuốc nào? Lấy ra hoá đơn của hiệu thuốc đó đi, số lượng lớn như thế sao mà không tra được?” Ngụy Hàn kinh ngạc hỏi lại: "Thân quyến trong nhà ta chạy nạn, người thì chết, kẻ thì mất tích. Ta xin nghỉ ra ngoài nghe ngóng tin tức của họ cũng không được sao?”

“Lại nói trong quy định của khố phòng có cái nào cấm ăn dược liệu không? Ta có ăn dược liệu nhưng không phải ăn vụng mà ăn quang minh chính đại. Đại phu trong hiệu thuốc chúng ta, có người nào không y dược song tuyệt, đều bắt đầu học tập từ việc nếm bách thảo chứ?”

"Ngươi không thử nếm dược liệu, làm sao biết tập tính và đặc điểm của nó? Chẳng lẽ hiệu thuốc lớn như vậy, không cho ta thử vài miếng được à? Cả tửu lâu cũng không hạn chế đầu bếp nếm thức ăn đâu.”

Ngụy Hàn liên tiếp nói mấy câu khiến bọn người Trần Chí Hồng á khẩu. Trong mắt Bồ Hưng Hiền và Từ quản sự lộ ra ý cười.

"Không tệ!" Từ quản sự vừa cười vừa nói: "Trước kia ta làm tạp dịch học việc, mỗi loại dược liệu đều tự mình thử qua. Nếm một chút thì sao? Có đại phu học việc nào mà không nếm dược liệu? Ngươi cho rằng hắn một mình ăn hết trăm cân à?”

"Trần Chí Hồng, toàn bộ đều là phỏng đoán của ngươi." Bồ Hưng Hiền cau mày nói: "Ngươi vốn không có bằng chứng xác thực Ngụy Hàn trộm cắp dược liệu đem bán đúng không?”

Trần Chí Hồng cười lạnh nói: "Dựa theo quy củ hiệu thuốc quy củ, có chuyện trọng đại dính hiềm nghi thì cứ dùng gia quy của Trần thị, nếu các ngươi không tin có thể tra tấn bức cung.”

"Nói hươu nói vượn!" Bồ Hưng Hiền tức giận: "Rõ ràng là vu oan còn muốn giá hoạ, ngươi cho rằng ta bị ngu sao?”

"Bồ tiên sinh, từ khi ta vào khố phòng đến nay vẫn luôn đi cô lập. Có lẽ người ta chê ta cản đường tài lộ mới không tiếc công vu oan hãm hại. Không bằng chúng ta cùng chịu tra tấn, xem thử ai không gánh nổi mà khai ra trước?” Ngụy Hàn cười như không cười, mở miệng nói.

"Ngươi?" Đám người Trần Chí Hồng nhất thời bị chọc tức đến mức suýt nữa thổ huyết.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến lúc này ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.

Ngụy Hàn còn dám đốt lửa tới người bọn họ?

"Đủ rồi!" Bồ Hưng Hiền lạnh giọng răn dạy: "Mấy người các ngươi bình thường dùng chút thủ đoạn, vì không có chứng cứ nên ta không thèm quản. Nay còn muốn vu oan hãm hại người tốt? Thật sự xem khố phòng là nhà của các ngươi sao?”

"Chưởng quỹ, chúng ta không có..." Trần Chí Hồng cứng cổ phản bác.

"Im ngay!" Bồ Hưng Hiền không nhịn được nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi thuộc chi thứ của Trần gia thì ta không dám đụng đến ngươi. Việc thiếu hụt dược liệu thì tranh thủ bổ sung cho bằng đủ, nếu không đừng trách ta không nể tình.”

Chỉ dăm ba câu nói mà Bồ Hưng Hiền đã chấm dứt sự việc. Trần Chí Hồng không phục trừng mắt thật lớn, nghiến răng thật chặt.

"Ngụy Hàn, nghe Từ quản sự nói ngươi có biểu hiện tốt nhất trong nhóm các tạp dịch học việc.” Bồ Hưng Hiền nhẹ nhàng nói: "Sự tình vừa rồi khiến ngươi có nhiều uỷ khuất, ngươi muốn được đền bù thế nào?”

“Không dám nhận bồi thường.” Đương nhiên Ngụy Hàn sẽ không khách khí, trực tiếp thuận miệng mà nói: "Từ nhỏ tại hạ được nhận biết được các dược liệu, trước đó vài ngày đã học thuộc ‘Phân biệt dược liệu cơ sở', không biết có thể được sớm ngày học tập y thuật hay không?”

“Làm người, không thể mơ tưởng quá xa vời.” Bồ Hưng Hiền cũng không tin lời nói của hắn, lắc đầu nói: "Nhưng gần đây hiệu thuốc đúng là thiếu ngươi, ngươi có chút bản lĩnh sớm học chuyên môn cũng tốt.”

"Như vậy đi, về sau ngươi buổi sáng đi hiệu thuốc làm việc lặt vặt, xế chiều đi khố phòng giúp đỡ. Nếu ngươi thông qua được khảo hạch sớm thì tiền lương hằng tháng cứ cấp theo mức đại phu học việc tam đẳng.”

"Đa tạ chưởng quỹ!" Ngụy Hàn vui vẻ gật đầu đáp ứng.

Hoàn toàn không quan tâm đám người Trần Chí Hồng đang tái mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương