Thế Giới Tặng Em Cho Anh
-
Chương 60
Tân Vãn Thành nhìn theo ánh mắt Hướng Diễn, nhìn thấy Diệp Nam Bình.
So với Hướng Diễn thì cô bình tĩnh hơn nhiều, chỉ như thoáng sững sờ, rồi như gặp những người quen bình thường, khẽ gật đầu với Diệp Nam Bình, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Hướng Diễn không kịp nhìn phản ứng của Diệp Nam Bình, cũng thu hồi tầm mắt. So với Diệp Nam Bình thì cậu tò mò cô gái đối diện mình hơn – “Phản ứng của cô bình tĩnh quá vậy?”
Tân Vãn Thành mỉm cười, nếu không thì sao? Xông tới đánh một trận? Huống hồ—
“Tối hôm qua tôi đã gặp anh ấy.” Tân Vãn Thành nói.
“Tối hôm qua? Lúc nào?”
Tân Vãn Thành không đáp.
Tối hôm qua ở phòng hút thuốc, thật ra cô chỉ nghe tiếng mà không thấy anh. Khi đó cô còn có thể tự an ủi mình, có khả năng là mình nghe nhầm, người nói con gái kia không phải là Diệp Nam Bình, nhưng bây giờ xem ra…
Chính là anh…
Một lúc nào đó vào năm trước, Triệu Tử Từ phát trên vòng bạn bè nói tham gia một đám cưới, trên đó là ảnh chụp của Triệu Tử Từ và Thương Dao. Tân Vãn Thành lúc đó còn bấm like, bây giờ nghĩ lại… haizz.
Đối tượng Diệp Nam Bình kết hôn, cũng chỉ là Hứa An Bình.
Sau khi ba Hứa An Bình bệnh nặng, vòng bạn bè Hứa An Bình không có cập nhật gì mới, nếu không, mình có thể thấy bạn bè trong vòng của Hứa An Bình có ảnh chụp hai người kết hôn.
Tân Vãn Thành mỉm cười với đĩa thức ăn của mình.
Cưới thì cưới thôi, dù sao cũng đã không còn quan hệ gì tới cô nữa…
Ngay lúc đó, bên cạnh cô có thêm một đĩa thức ăn. Tân Vãn Thành tắt nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Nam Bình đứng bên cạnh bàn.
Nếu vừa rồi cô khách sáo gật đầu chào anh, như vậy—
“Nhà hàng đông quá, tôi ngồi cùng có tiện không?” Diệp Nam Bình mặt mày vô cảm, không hề chớp mắt nhìn cô nói.
Tân Vãn Thành quay đầu nhìn quanh, đúng thật là không có bàn trống.
Trong thời gian diễn ra tuần lễ thời trang, khách sạn ở Paris rất đông khách, nhưng theo tác phong của anh, đúng ra thì cho dù nhịn ăn sáng cũng không muốn ngồi cùng bàn với người khác mới phải chứ? Huống hồ anh còn có thể gọi thẳng bữa sáng vào phòng.
Buffet sáng là trong tiêu chuẩn phòng ở, gọi bữa sáng trong phòng thì tính chi phí riêng, cô với Hướng Diễn là người làm công, tiết kiệm tiền mới tới nhà hàng ăn, Diệp Nam Bình thì… không cần phải như thế chứ.
Nhưng mà đó không phải là chuyện khiến Tân Vãn Thành khó hiểu nhất, cái khó hiểu nhất chính là Diệp Nam Bình có thói quen nghỉ phép từ tháng 2 tới tháng 3, lúc này đúng ra là anh đang nghỉ phép, sao lại đến Paris làm việc?
Hơn nữa bây giờ anh còn có con gái cần chăm sóc, càng không nên tới Paris mới đúng.
Nhưng mà chuyện đời khó lường, tháng 3 năm kia, anh ở Monaco, đó là lần đầu tiên Tân Vãn Thành gặp anh; tháng 3 năm ngoái, anh rời Tanzania, ném cô lại ở sân bay; mà tháng 3 năm nay, anh ở Paris, đề nghị ngồi ghép bàn với cô…
Không đợi Tân Vãn Thành mở miệng, Hướng Diễn vẻ mặt cảnh giác nhìn Diệp Nam Bình, không biết nghĩ tới cái gì mà chợt mỉm cười, đồng ý: “Cứ tự nhiên.”
Hướng Diễn đối với việc ở khách sạn này gặp Diệp Nam Bình không hề bất ngờ. Lần này Diệp Nam Bình tới công tác là do Thời thượng Phong Hành mời đến xem trình diễn, đương nhiên sẽ ở tại khách sạn do Thời thượng Phong Hành sắp xếp.
Ý đồ Hướng Diễn khi đồng ý ghép bàn rất rõ ràng, Diệp Nam Bình mới ngồi xuống, Hướng Diễn cắt một miếng thịt xông khói trong dĩa của mình: “Thịt xông khói này ngon lắm, nếm thử không?”
Nói rồi đút tới bên miệng Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành nheo mắt, ý cũng rất rõ: Rảnh quá hả?
Nhưng Hướng Diễn không thua, cô không ăn miếng thịt xông khói đó thì cậu ta không rút nĩa lại.
Dù sao Diệp Nam Bình cũng đang cúi đầu ăn thức ăn của mình, cơ bản là không chú ý tới trò đùa dai của Hướng Diễn, Tân Vãn Thành hơi nghiêng qua, cắn miếng thịt xông khói trên nĩa Hướng Diễn.
Không để Tân Vãn Thành kịp ngồi thẳng lại, Diệp Nam Bình ngồi bên cạnh đột nhiên buông dao nĩa xuống.
Miệng Tân Vãn Thành chưa kịp nuốt hết miếng thịt xông khói kia, Diệp Nam Bình đã đẩy ghế đứng lên: “Tôi no rồi, đi trước.”
Hướng Diễn cười vẫy vẫy tay với Diệp Nam Bình.
Chân trước Diệp Nam Bình rời đi, Hướng Diễn sau lưng thu nụ cười, cúi mắt nhìn đĩa thức ăn của Diệp Nam Bình.
Trên đĩa Diệp Nam Bình những món khác không hề động tới, chỉ có một món dưa chuột muối chua thì ăn không còn một miếng. Mấy hôm trước Hướng Diễn đã từng ăn dưa chuột của nhà hàng này, chua tới rụng răng…
Tân Vãn Thành thấy Hướng Diễn cứ nhìn chằm chằm đĩa thức ăn của Diệp Nam Bình, mãi tới khi nhân viên phục vụ tới mang đĩa dơ đi, hết nói nổi: “Cậu nghiên cứu cái gì vậy?”
Hướng Diễn rũ mắt nghĩ ngợi, đột nhiên nhíu mày ngẩng đầu: “Không phải anh ta còn thích cô đó chứ?”
Tân Vãn Thành lại sững sờ.
Rồi chợt bật cười.
Bạn trai cũ của cô, khi ở bên cô cũng chưa từng thích cô, huống hồ là hiện giờ…
Hướng Diễn còn muốn nói gì đó, Tân Vãn Thành trực tiếp thò tay qua, lấy nĩa chọc miếng thịt xông khói nhét vào miệng cậu.
Hướng Diễn không kịp nuốt thì Tân Vãn Thành đã đứng dậy: “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Không phải hôm nay cô không có tiết học sao?”
“Tạm thời có lớp!”
Tân Vãn Thành không quay đầu lại, bỏ đi.
…
Thật ra cô không có lớp, chẳng qua không muốn ở lại khách sạn có nhiều người quen này nữa. Cũng may trên đường cô rời đi không gặp ai quen.
Vừa xuống tàu điện ngầm, điện thoại cô vang lên, tín hiệu di động dưới tàu điện ngầm luôn rất kém, nếu Tân Vãn Thành xuống thêm 2 bậc nữa chắc là không còn nhận được điện thoại, nhưng có đôi khi may mắn chỉ trong khoảnh khắc—
Cô ngừng ở bậc thang, nhận điện thoại, đầu dây bên kia là thư ký của Khương Nam.
Phiên dịch của Khương Nam không khỏe, cần một phiên dịch thạm thời, nhớ tới việc hôm qua gặp Tân Vãn Thành ở phòng làm việc của Paolo Roversi.
Thư ký Khương Nam hỏi cô tiền lương theo giờ thế nào, nhưng thật ra không trả tiền thì Tân Vãn Thành cũng vui vẻ nhận công việc này. Sao cô lại bỏ qua cơ hội mở rộng mối quan hệ? Huống hồ những mối quan hệ của Khương Nam không ai là người bình thường.
… Cứ thế, Tân Vãn Thành đi theo hành trình Khương Nam cả một ngày, đi hai cuộc trình diễn, một buổi trà chiều, tối còn có tiệc tối, Thời thượng Phong Hành tại Pháp làm chủ xị.
Nhưng mà Tân Vãn Thành không ngờ, trong vòng một ngày ngắn ngủi, lại gặp lại Diệp Nam Bình.
So với Hướng Diễn thì cô bình tĩnh hơn nhiều, chỉ như thoáng sững sờ, rồi như gặp những người quen bình thường, khẽ gật đầu với Diệp Nam Bình, rồi cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Hướng Diễn không kịp nhìn phản ứng của Diệp Nam Bình, cũng thu hồi tầm mắt. So với Diệp Nam Bình thì cậu tò mò cô gái đối diện mình hơn – “Phản ứng của cô bình tĩnh quá vậy?”
Tân Vãn Thành mỉm cười, nếu không thì sao? Xông tới đánh một trận? Huống hồ—
“Tối hôm qua tôi đã gặp anh ấy.” Tân Vãn Thành nói.
“Tối hôm qua? Lúc nào?”
Tân Vãn Thành không đáp.
Tối hôm qua ở phòng hút thuốc, thật ra cô chỉ nghe tiếng mà không thấy anh. Khi đó cô còn có thể tự an ủi mình, có khả năng là mình nghe nhầm, người nói con gái kia không phải là Diệp Nam Bình, nhưng bây giờ xem ra…
Chính là anh…
Một lúc nào đó vào năm trước, Triệu Tử Từ phát trên vòng bạn bè nói tham gia một đám cưới, trên đó là ảnh chụp của Triệu Tử Từ và Thương Dao. Tân Vãn Thành lúc đó còn bấm like, bây giờ nghĩ lại… haizz.
Đối tượng Diệp Nam Bình kết hôn, cũng chỉ là Hứa An Bình.
Sau khi ba Hứa An Bình bệnh nặng, vòng bạn bè Hứa An Bình không có cập nhật gì mới, nếu không, mình có thể thấy bạn bè trong vòng của Hứa An Bình có ảnh chụp hai người kết hôn.
Tân Vãn Thành mỉm cười với đĩa thức ăn của mình.
Cưới thì cưới thôi, dù sao cũng đã không còn quan hệ gì tới cô nữa…
Ngay lúc đó, bên cạnh cô có thêm một đĩa thức ăn. Tân Vãn Thành tắt nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Nam Bình đứng bên cạnh bàn.
Nếu vừa rồi cô khách sáo gật đầu chào anh, như vậy—
“Nhà hàng đông quá, tôi ngồi cùng có tiện không?” Diệp Nam Bình mặt mày vô cảm, không hề chớp mắt nhìn cô nói.
Tân Vãn Thành quay đầu nhìn quanh, đúng thật là không có bàn trống.
Trong thời gian diễn ra tuần lễ thời trang, khách sạn ở Paris rất đông khách, nhưng theo tác phong của anh, đúng ra thì cho dù nhịn ăn sáng cũng không muốn ngồi cùng bàn với người khác mới phải chứ? Huống hồ anh còn có thể gọi thẳng bữa sáng vào phòng.
Buffet sáng là trong tiêu chuẩn phòng ở, gọi bữa sáng trong phòng thì tính chi phí riêng, cô với Hướng Diễn là người làm công, tiết kiệm tiền mới tới nhà hàng ăn, Diệp Nam Bình thì… không cần phải như thế chứ.
Nhưng mà đó không phải là chuyện khiến Tân Vãn Thành khó hiểu nhất, cái khó hiểu nhất chính là Diệp Nam Bình có thói quen nghỉ phép từ tháng 2 tới tháng 3, lúc này đúng ra là anh đang nghỉ phép, sao lại đến Paris làm việc?
Hơn nữa bây giờ anh còn có con gái cần chăm sóc, càng không nên tới Paris mới đúng.
Nhưng mà chuyện đời khó lường, tháng 3 năm kia, anh ở Monaco, đó là lần đầu tiên Tân Vãn Thành gặp anh; tháng 3 năm ngoái, anh rời Tanzania, ném cô lại ở sân bay; mà tháng 3 năm nay, anh ở Paris, đề nghị ngồi ghép bàn với cô…
Không đợi Tân Vãn Thành mở miệng, Hướng Diễn vẻ mặt cảnh giác nhìn Diệp Nam Bình, không biết nghĩ tới cái gì mà chợt mỉm cười, đồng ý: “Cứ tự nhiên.”
Hướng Diễn đối với việc ở khách sạn này gặp Diệp Nam Bình không hề bất ngờ. Lần này Diệp Nam Bình tới công tác là do Thời thượng Phong Hành mời đến xem trình diễn, đương nhiên sẽ ở tại khách sạn do Thời thượng Phong Hành sắp xếp.
Ý đồ Hướng Diễn khi đồng ý ghép bàn rất rõ ràng, Diệp Nam Bình mới ngồi xuống, Hướng Diễn cắt một miếng thịt xông khói trong dĩa của mình: “Thịt xông khói này ngon lắm, nếm thử không?”
Nói rồi đút tới bên miệng Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành nheo mắt, ý cũng rất rõ: Rảnh quá hả?
Nhưng Hướng Diễn không thua, cô không ăn miếng thịt xông khói đó thì cậu ta không rút nĩa lại.
Dù sao Diệp Nam Bình cũng đang cúi đầu ăn thức ăn của mình, cơ bản là không chú ý tới trò đùa dai của Hướng Diễn, Tân Vãn Thành hơi nghiêng qua, cắn miếng thịt xông khói trên nĩa Hướng Diễn.
Không để Tân Vãn Thành kịp ngồi thẳng lại, Diệp Nam Bình ngồi bên cạnh đột nhiên buông dao nĩa xuống.
Miệng Tân Vãn Thành chưa kịp nuốt hết miếng thịt xông khói kia, Diệp Nam Bình đã đẩy ghế đứng lên: “Tôi no rồi, đi trước.”
Hướng Diễn cười vẫy vẫy tay với Diệp Nam Bình.
Chân trước Diệp Nam Bình rời đi, Hướng Diễn sau lưng thu nụ cười, cúi mắt nhìn đĩa thức ăn của Diệp Nam Bình.
Trên đĩa Diệp Nam Bình những món khác không hề động tới, chỉ có một món dưa chuột muối chua thì ăn không còn một miếng. Mấy hôm trước Hướng Diễn đã từng ăn dưa chuột của nhà hàng này, chua tới rụng răng…
Tân Vãn Thành thấy Hướng Diễn cứ nhìn chằm chằm đĩa thức ăn của Diệp Nam Bình, mãi tới khi nhân viên phục vụ tới mang đĩa dơ đi, hết nói nổi: “Cậu nghiên cứu cái gì vậy?”
Hướng Diễn rũ mắt nghĩ ngợi, đột nhiên nhíu mày ngẩng đầu: “Không phải anh ta còn thích cô đó chứ?”
Tân Vãn Thành lại sững sờ.
Rồi chợt bật cười.
Bạn trai cũ của cô, khi ở bên cô cũng chưa từng thích cô, huống hồ là hiện giờ…
Hướng Diễn còn muốn nói gì đó, Tân Vãn Thành trực tiếp thò tay qua, lấy nĩa chọc miếng thịt xông khói nhét vào miệng cậu.
Hướng Diễn không kịp nuốt thì Tân Vãn Thành đã đứng dậy: “Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
“Không phải hôm nay cô không có tiết học sao?”
“Tạm thời có lớp!”
Tân Vãn Thành không quay đầu lại, bỏ đi.
…
Thật ra cô không có lớp, chẳng qua không muốn ở lại khách sạn có nhiều người quen này nữa. Cũng may trên đường cô rời đi không gặp ai quen.
Vừa xuống tàu điện ngầm, điện thoại cô vang lên, tín hiệu di động dưới tàu điện ngầm luôn rất kém, nếu Tân Vãn Thành xuống thêm 2 bậc nữa chắc là không còn nhận được điện thoại, nhưng có đôi khi may mắn chỉ trong khoảnh khắc—
Cô ngừng ở bậc thang, nhận điện thoại, đầu dây bên kia là thư ký của Khương Nam.
Phiên dịch của Khương Nam không khỏe, cần một phiên dịch thạm thời, nhớ tới việc hôm qua gặp Tân Vãn Thành ở phòng làm việc của Paolo Roversi.
Thư ký Khương Nam hỏi cô tiền lương theo giờ thế nào, nhưng thật ra không trả tiền thì Tân Vãn Thành cũng vui vẻ nhận công việc này. Sao cô lại bỏ qua cơ hội mở rộng mối quan hệ? Huống hồ những mối quan hệ của Khương Nam không ai là người bình thường.
… Cứ thế, Tân Vãn Thành đi theo hành trình Khương Nam cả một ngày, đi hai cuộc trình diễn, một buổi trà chiều, tối còn có tiệc tối, Thời thượng Phong Hành tại Pháp làm chủ xị.
Nhưng mà Tân Vãn Thành không ngờ, trong vòng một ngày ngắn ngủi, lại gặp lại Diệp Nam Bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook