Thế Giới Tặng Em Cho Anh
-
Chương 57
Tân Vãn Thành đi đến văn phòng tạp chí Thời thượng Phong Hành, Khương Nam ở trong văn phòng mình chờ cô.
Văn phòng của Khương Nam chính là nơi quyền lực của đế chế thời trang trong nước, Tân Vãn Thành được thư ký mời vào cửa, tâm trạng thấp thỏm thì miễn bàn. So với lần trước khi Tân Vãn Thành cố ý “tình cờ gặp được” Khương Nam ở nhà hàng khiến Khương Nam không thoải mái, lần này Khương Nam gặp lại cô, tuy vẫn có biểu hiện kiêu ngạo nhưng Tân Vãn Thành cảm thấy vẻ kiêu căng này có một chút thân thiện xưa nay chưa từng thấy. Khương Nam không những đồng ý giúp cô viết thư đề cử, còn nói nếu cô còn khó khăn gì khác thì có thể điện thoại cho thư ký cô ấy.
Tân Vãn Thành vừa mừng vừa lo, bề ngoài lại thể hiện lại hết sức đúng mực, lịch sự, nhã nhặn. Người biên tập bước vào trao đổi công việc với Khương Nam, Tân Vãn Thành không quấy rầy, đứng dậy chào tạm biệt Khương Nam. Khương Nam nhìn ipad trong tay người biên tập, gật đầu với Tân Vãn Thành nhưng không ngẩng lên.
Tân Vãn Thành vẫn thấy cách tạm biệt của người cấp cao này đối với mình như thế hiện giờ cũng chả lấy gì làm phiền lòng, cô tin rằng một ngày nào đó, Khương Nam sẽ đích thân tiễn cô đến cửa, chào tạm biệt với mình…
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra cửa.
Khi Tân Vãn Thành kéo cửa, không biết Khương Nam có ý gì, đột nhiên gọi cô lại. Tân Vãn Thành dừng chân quay đầu nhìn.
Khương Nam ngước lên từ ipad, thản nhiên nhìn cô: “Cô biết tôi thích điểm nào của cô không?”
Tân Vãn Thành hơi nhíu mày.
“Cô chưa bao giờ cảm thấy mình kém hơn người khác. Tôi thích khí thế tràn đầy năng lượng đó. Chúc cô may mắn.”
“…”
Trong nháy mắt, gió nhẹ thổi qua.
Khương Nam bình thản nói xong, lại cúi đầu tiếp tục thảo luận với người biên tập.
Mà Tân Vãn Thành lại tiếp tục bước đi như ban nãy. Cô không nhân cơ hội đó mà hỏi Khương Nam, tại sao cô không đoạt được giải quán quân cuộc thi nhiếp ảnh mà cô ấy vẫn đồng ý giúp cô – mọi chuyện đã định, Tân Vãn Thành không có thời gian tìm tòi nghiên cứu sâu xa, bởi vì có rất nhiều chuyện đang chờ cô giải quyết.
Học viện Spéos dạy học bằng tiếng Anh, cần bài kiểm tra IELTS. Tân Vãn Thành đã chuẩn bị từ trước, cô đăng ký thi IELTS đầu tháng 5, trước khi đi Tazania, cuối tháng 5 sẽ có kết quả; có thư đề cử, cô có thể bắt tay chuẩn bị tập tác phẩm, các tài liệu khác, chờ điểm IELTS có xong thì cô bắt đầu tìm nhà trọ ở Paris, bắt đầu xin visa.
Cái chính khiến cô đau đầu chính là học phí 25.000 Euro mỗi năm.
Mặc dù có thể được trả theo đợt, cô chỉ cần trả 13.000 Euro học phí trước khi bắt đầu đi học vào tháng 9, nhưng đây là một khoản tiền rất lớn đối với Tân Vãn Thành. Hơn nữa còn phải có chi phí sinh hoạt, cô phải dự phòng có đủ 14 vạn tệ trước tháng 9 mới được.
Cô thi đấu thất bại, tuy bức ảnh cô mang thi đấu kia bán được 9 vạn, nhưng theo quy định cuộc thi, thí sinh phải quyên góp 70%, cô được giữ lại 30%, trừ thuế đi thì còn khoảng 2 vạn; Linda cho cô mượn 3 vạn, Thương Dao cho cô mượn 1 vạn, còn giúp cô trả chi phí thi IELTS. Tính toán tới lui thì còn thiếu hơn một nửa.
Trước đó Tân Vãn Thành mới nói với ba mẹ là cô muốn đi Paris học nhiếp ảnh. Lúc đó ba mẹ mới biết hóa ra cô không còn làm ở Quảng Địch. Ba Tân nổi giận, kéo số điện thoại Tân Vãn Thành vô danh sách đen, mà cách thức kéo người vô danh sách đen này là do Tân Vãn Thành mới dạy ông hồi tết đó.
Nhưng mà mẹ Tân hai ngày trước mới nói cho cô biết, ba cô lặng lẽ rút mấy khoản tiết kiệm định kỳ, để cho cô không cần lo lắng việc kinh phí du học.
Có điều Tân Vãn Thành không muốn sử dụng tiền ở nhà, điều kiện nhà cô vốn không dư dả…
Tân Vãn Thành nghĩ tới chuyện tiền bạc, rầu rĩ đi ra thang máy, băng qua sảnh, đi về phía cổng chính. Xung quanh là những người dáng vẻ vội vàng, tiếng giày cao gót lộc cộc xung quanh mang vẻ thanh lịch nhẹ nhàng, chợt có tiếng bước chân dồn dập phá tan tiếng giày cao gót đang tràn ngập quanh cô.
Chủ nhân của bước chân đó nhanh chóng băng qua tiền sảnh, không biết gọi ai đó: “Chờ một chút!”
Mấy người ngạc nhiên dừng chân, Tân Vãn Thành đang thất thần không hề nghe thấy, đẩy cửa kính đi ra ngoài.
Cửa kính cô đẩy ra chưa khép lại hết đã bị người khác đẩy ra, ngăn Tân Vãn Thành lại.
Tân Vãn Thành giật mình.
Ngẩng lên, thì ra là Hướng Diễn.
“Cô bị ma đuổi sao đi nhanh vậy?” Hướng Diễn thở gấp, “Đuổi theo cô cả đoạn.”
Tân Vãn Thành trố mắt, lấy lại tinh thần” Sao cậu biết tôi tới văn phòng?” Cô ngẫm nghĩ, dọc đường tới văn phòng Khương Nam mình đâu có gặp cậu ra.
Hướng Diễn không đáp, chỉ nhìn thẳng cô: “Nghe nói cô muốn xuất ngoại?”
“Ừ.”
Tân Vãn Thành định hỏi sao cậu biết, không lẽ Diêm Giai nói cho cậu nghe? Lại bị cậu ta cắt ngang: “Đi một năm?”
Tân Vãn Thành dở cười dở khóc: “Biết rồi còn hỏi?”
Cậu lại không cười nổi.
Tân Vãn Thành quen dáng vẻ bông đùa thường ngày, cậu đột nhiên nghiêm túc nhìn cô vậy, Tân Vãn Thành không thích ứng lắm: “Thời gian làm việc mà cậu chạy ra ngoài, không sợ bị bắt được bị mắng sao?” Tân Vãn Thành nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.”
Cô đã nhờ cô chủ lúc trước giới thiệu cho cô mấy studio chụp ảnh, một ngày chụp 300 bộ quần áo, cô phải vội đi chụp ảnh. Hiện giờ nghĩ lại, bạn bè cô đều sẵn lòng giúp cô khiến cô tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tân Vãn Thành vừa định đi, lại bị cậu gọi lại, “Chờ một chút.” Hướng Diễn lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cô: “Trước đó cô cho tôi mượn tiền, bây giờ tôi trả lại ân tình cho cô.”
Tân Vãn Thành không nhận: “Không cần đâu.” Điều kiện kinh tế của cậu ra sao cô biết, cho cô mượn năm ba ngàn, dễ chừng cậu thiếu ăn thiếu mặc cả tháng.
Hướng Diễn không nói nhiều với cô, nhét thẳng thẻ vô túi áo khoác cô: “Đi Pháp học nghệ thuật tốn kém lắm, cô nhận đi.”
Tân Vãn Thành cúi đầu, mới vừa vói vào trong túi định lấy thẻ ra thì đột nhiên cả người cứng đờ—
Không hề có dấu hiệu báo trước, Hướng Diễn đột ngột kéo cô ôm vào trong lòng.
Ôm rất chặt, chặt đến mức tim Tân Vãn Thành chợt căng thẳng.
Tân Vãn Thành nhất thời thất thần.
Giọng cậu rầu rĩ vang bên tai cô: “Mật mã là 170716.”
Giọng nhỏ tới mức gần như nghe không rõ, cậu đã bỏ cô ra, quay người đi.
Tân Vãn Thành ngơ ngác nhìn cửa kính mở rồi lại khép, Hướng Diễn đã chạy vào trong, chỉ để lại mình cô không biết cảm xúc trong lòng thế nào.
Tay Tân Vãn Thành còn để trong túi chưa kịp lấy ra, đầu ngón tay chạm vào 1 góc tấm thẻ, đột nhiên Tân Vãn Thành chợt nhớ ra, 170716…
Là ngày mà cậu tài xế lái thay Hướng Diễn gặp cô.
…
Hướng Diễn đưa thẻ cho cô, Tân Vãn Thành vẫn không đụng tới, nghĩ để dịp nào đó trả cho cậu, người anh em này còn nghèo hơn cô, Tân Vãn Thành không đành lòng mượn tiền cậu. Nhưng dạo này Tân Vãn Thành bận tới mức cơm còn không rảnh để ăn, dần dà quên mất việc đó.
Nửa tháng nay cô giúp 5 cửa hàng quần áo chụp hình, mỗi nhà là 300 bộ quần áo; Diêm Giai cho cô mượn tài khoản xã hội của mình, công việc chụp ảnh cũng cho cô; cô ấy còn có một nhóm mua ảnh chụp, 699 một bức, cô đã bán được hơn 30 bức, cô chưa chụp xong hết mà số lượng mua ảnh ngày càng tăng—
Tác phẩm của cô chưa lọt vào mắt giới thời trang nhưng dựa vào nó kiếm tiền cũng không thành vấn đề.
Công việc rất nhiều, Tân Vãn Thành còn phải ôn tập, làm bài IELTS.
Cô quay về nhà, mệt ngã lăn lên giường, nhưng nghĩ mới 10 giờ, lại cố gắng ngồi dậy, làm thêm một đề IELTS.
Cảnh này gần đây Thương Dao thường xuyên nhìn thấy, cô thật sự lo lắng: “Cậu cứ như vậy thì có mạng để đi Paris không?”
Tân Vãn Thành ngồi chỗ bàn trang điểm làm bài, tiện tay lấy một cây cọ ném cô: “Cái miệng ăn mắm ăn muối của cậu đó.”
Thương Dao lật đật bắt lấy, bộ cọ này rất mắc.
“Gần đây cậu bán mạng vậy cũng chỉ được hai vạn, không lẽ không có cách khác để kiếm tiền sao?”
Thương Dao cẩn thận cắm cọ lại trên ống đồ trang điểm, lướt nhìn qua bàn trang điểm, thở dài. Nếu biết vầy thì trước đây không mua sắm linh tinh rồi. Thương Dao tựa vào đầu giường, cân nhắc: “Nếu không… mình mượn Triệu Tử Từ một ít?”
Tân Vãn Thành lập tức từ chối: “Không được. Cậu còn chưa chính thức ở bên anh ấy, nếu mượn tiền thì anh ta sẽ coi thường cậu.”
“Anh ấy dám?!”
Tân Vãn Thành tạm thời buông bút, từ đề bài ngẩng lên, trấn an Thương Dao: “Cậu tính đi, hơn nửa tháng mình kiếm được 2 vạn. Tiếp theo mình sẽ thả lỏng bớt, một tháng kiếm 3 vạn không thành vấn đề, ba tháng thì được 9 vạn, mình có thể đi Paris rồi!”
Tân Vãn Thành cười nói rất nhẹ nhàng.
Thương Dao chỉ đành miễn cưỡng yên tâm: “Thôi được, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, thật sự cuối cùng không xong thì còn có Triệu Tử Từ.”
Tân Vãn Thành lại cúi đầu, làm bài thi, cô không lơi lỏng một chút nào.
Thực ra cô không muốn Thương Dao tìm Triệu Tử Từ giúp, còn có nguyên nhân—
Cô không muốn để người kia biết, hiện giờ cô thảm tới vậy.
Cô càng không muốn người kia ra tay giúp mình…
Gương mặt người đó, lúc ấm áp lúc lạnh lùng, gương mặt anh khi nói “Đừng yêu tôi” lóe lên trong đầu Tân Vãn Thành, cô chỉ cho phép mình phân tâm một thoáng, rồi lại tiếp tục làm bài.
…
Nhưng đúng với câu của Thương Dao “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, cô mới thi IELTS được 2 ngày, người mua tác phẩm của cô trong buổi đấu giá triển lãm lần trước, Chu Xuyên Quận, tìm được cách liên lạc với cô, muốn mua những bức ảnh khác trong bộ “Đỏ và đen” của cô.
Người mua này cũng là một nhà sưu tập, nghề nghiệp chính của anh ta là gì Tân Vãn Thành không biết. Đối phương hẹn Tân Vãn Thành tại phòng trưng bày riêng của anh ta.
Là một người mua thẳng thắn, cũng không nói chuyện phiếm quanh co, đi thẳng vào chủ đề: “Nói cái giá đi.”
…đây là 4 chữ mà Tân Vãn Thành thấy nó hay nhất trong thời gian gần đây.
Đây là loạt ảnh chụp mà ngày rời khỏi nhà Diệp Nam Bình, cô đi tìm Hứa An Bình chụp.
Thật ra lúc Hứa An Bình cởi quần áo trước mặt cô, lộ ra phần chân giả, Tân Vãn Thành biết, mình tự rời khỏi cũng không sai.
Chị ấy vì Diệp Nam Bình mất đi một chân, mà chị ấy vì chính bản thân mình, không có ai có thể sống tốt như thế.
Chỉ là… loạt ảnh chụp cuối cùng đã giúp cô gom đủ chi phí đi Paris, nói cách khác cũng là dựa vào Diệp Nam Bình mà có?
Tân Vãn Thành không thể nghĩ lâu, lập tức giao phim ra, rốt cuộc cô đã gần thêm một bước nữa với mục tiêu rời đi của mình.
…
Một tay nhận phim một tay chuyển tiền, mua bán nhanh chóng lẹ làng. Tiễn Tân Vãn Thành đi, Chu Xuyên Quận gọi điện thoại.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
Chu Xuyên Quận chỉ hỏi một việc: “Diệp tiên sinh, vì sao anh không tự ra mặt mua những ảnh chụp đó?”
Bên kia cười. Nụ cười có vẻ chua xót.
Đáp án thật ra đã không quan trọng…
*****
Vở kịch nhỏ.
Ngày đầu tiên đi Paris, Tân Vãn Thành thu dọn đồ đạc, phát hiện thẻ ngân hàng bị quên trong túi áo khoác.
Cô ra cây ATM gần đó tra số dư, định sẽ chuyển tiền lại cho ai đó.
Lại phát hiện—
Trong thẻ này, là tài khoản ngoại tệ, vừa vặn có 25.000 Euro.
… Ba ba Diệp: Dám để cho nam phụ lên sàn, tác giả, cô thử xem?!
Tác giả: … ho khan, e hèm, anh chị em nghĩ sao?
Văn phòng của Khương Nam chính là nơi quyền lực của đế chế thời trang trong nước, Tân Vãn Thành được thư ký mời vào cửa, tâm trạng thấp thỏm thì miễn bàn. So với lần trước khi Tân Vãn Thành cố ý “tình cờ gặp được” Khương Nam ở nhà hàng khiến Khương Nam không thoải mái, lần này Khương Nam gặp lại cô, tuy vẫn có biểu hiện kiêu ngạo nhưng Tân Vãn Thành cảm thấy vẻ kiêu căng này có một chút thân thiện xưa nay chưa từng thấy. Khương Nam không những đồng ý giúp cô viết thư đề cử, còn nói nếu cô còn khó khăn gì khác thì có thể điện thoại cho thư ký cô ấy.
Tân Vãn Thành vừa mừng vừa lo, bề ngoài lại thể hiện lại hết sức đúng mực, lịch sự, nhã nhặn. Người biên tập bước vào trao đổi công việc với Khương Nam, Tân Vãn Thành không quấy rầy, đứng dậy chào tạm biệt Khương Nam. Khương Nam nhìn ipad trong tay người biên tập, gật đầu với Tân Vãn Thành nhưng không ngẩng lên.
Tân Vãn Thành vẫn thấy cách tạm biệt của người cấp cao này đối với mình như thế hiện giờ cũng chả lấy gì làm phiền lòng, cô tin rằng một ngày nào đó, Khương Nam sẽ đích thân tiễn cô đến cửa, chào tạm biệt với mình…
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra cửa.
Khi Tân Vãn Thành kéo cửa, không biết Khương Nam có ý gì, đột nhiên gọi cô lại. Tân Vãn Thành dừng chân quay đầu nhìn.
Khương Nam ngước lên từ ipad, thản nhiên nhìn cô: “Cô biết tôi thích điểm nào của cô không?”
Tân Vãn Thành hơi nhíu mày.
“Cô chưa bao giờ cảm thấy mình kém hơn người khác. Tôi thích khí thế tràn đầy năng lượng đó. Chúc cô may mắn.”
“…”
Trong nháy mắt, gió nhẹ thổi qua.
Khương Nam bình thản nói xong, lại cúi đầu tiếp tục thảo luận với người biên tập.
Mà Tân Vãn Thành lại tiếp tục bước đi như ban nãy. Cô không nhân cơ hội đó mà hỏi Khương Nam, tại sao cô không đoạt được giải quán quân cuộc thi nhiếp ảnh mà cô ấy vẫn đồng ý giúp cô – mọi chuyện đã định, Tân Vãn Thành không có thời gian tìm tòi nghiên cứu sâu xa, bởi vì có rất nhiều chuyện đang chờ cô giải quyết.
Học viện Spéos dạy học bằng tiếng Anh, cần bài kiểm tra IELTS. Tân Vãn Thành đã chuẩn bị từ trước, cô đăng ký thi IELTS đầu tháng 5, trước khi đi Tazania, cuối tháng 5 sẽ có kết quả; có thư đề cử, cô có thể bắt tay chuẩn bị tập tác phẩm, các tài liệu khác, chờ điểm IELTS có xong thì cô bắt đầu tìm nhà trọ ở Paris, bắt đầu xin visa.
Cái chính khiến cô đau đầu chính là học phí 25.000 Euro mỗi năm.
Mặc dù có thể được trả theo đợt, cô chỉ cần trả 13.000 Euro học phí trước khi bắt đầu đi học vào tháng 9, nhưng đây là một khoản tiền rất lớn đối với Tân Vãn Thành. Hơn nữa còn phải có chi phí sinh hoạt, cô phải dự phòng có đủ 14 vạn tệ trước tháng 9 mới được.
Cô thi đấu thất bại, tuy bức ảnh cô mang thi đấu kia bán được 9 vạn, nhưng theo quy định cuộc thi, thí sinh phải quyên góp 70%, cô được giữ lại 30%, trừ thuế đi thì còn khoảng 2 vạn; Linda cho cô mượn 3 vạn, Thương Dao cho cô mượn 1 vạn, còn giúp cô trả chi phí thi IELTS. Tính toán tới lui thì còn thiếu hơn một nửa.
Trước đó Tân Vãn Thành mới nói với ba mẹ là cô muốn đi Paris học nhiếp ảnh. Lúc đó ba mẹ mới biết hóa ra cô không còn làm ở Quảng Địch. Ba Tân nổi giận, kéo số điện thoại Tân Vãn Thành vô danh sách đen, mà cách thức kéo người vô danh sách đen này là do Tân Vãn Thành mới dạy ông hồi tết đó.
Nhưng mà mẹ Tân hai ngày trước mới nói cho cô biết, ba cô lặng lẽ rút mấy khoản tiết kiệm định kỳ, để cho cô không cần lo lắng việc kinh phí du học.
Có điều Tân Vãn Thành không muốn sử dụng tiền ở nhà, điều kiện nhà cô vốn không dư dả…
Tân Vãn Thành nghĩ tới chuyện tiền bạc, rầu rĩ đi ra thang máy, băng qua sảnh, đi về phía cổng chính. Xung quanh là những người dáng vẻ vội vàng, tiếng giày cao gót lộc cộc xung quanh mang vẻ thanh lịch nhẹ nhàng, chợt có tiếng bước chân dồn dập phá tan tiếng giày cao gót đang tràn ngập quanh cô.
Chủ nhân của bước chân đó nhanh chóng băng qua tiền sảnh, không biết gọi ai đó: “Chờ một chút!”
Mấy người ngạc nhiên dừng chân, Tân Vãn Thành đang thất thần không hề nghe thấy, đẩy cửa kính đi ra ngoài.
Cửa kính cô đẩy ra chưa khép lại hết đã bị người khác đẩy ra, ngăn Tân Vãn Thành lại.
Tân Vãn Thành giật mình.
Ngẩng lên, thì ra là Hướng Diễn.
“Cô bị ma đuổi sao đi nhanh vậy?” Hướng Diễn thở gấp, “Đuổi theo cô cả đoạn.”
Tân Vãn Thành trố mắt, lấy lại tinh thần” Sao cậu biết tôi tới văn phòng?” Cô ngẫm nghĩ, dọc đường tới văn phòng Khương Nam mình đâu có gặp cậu ra.
Hướng Diễn không đáp, chỉ nhìn thẳng cô: “Nghe nói cô muốn xuất ngoại?”
“Ừ.”
Tân Vãn Thành định hỏi sao cậu biết, không lẽ Diêm Giai nói cho cậu nghe? Lại bị cậu ta cắt ngang: “Đi một năm?”
Tân Vãn Thành dở cười dở khóc: “Biết rồi còn hỏi?”
Cậu lại không cười nổi.
Tân Vãn Thành quen dáng vẻ bông đùa thường ngày, cậu đột nhiên nghiêm túc nhìn cô vậy, Tân Vãn Thành không thích ứng lắm: “Thời gian làm việc mà cậu chạy ra ngoài, không sợ bị bắt được bị mắng sao?” Tân Vãn Thành nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.”
Cô đã nhờ cô chủ lúc trước giới thiệu cho cô mấy studio chụp ảnh, một ngày chụp 300 bộ quần áo, cô phải vội đi chụp ảnh. Hiện giờ nghĩ lại, bạn bè cô đều sẵn lòng giúp cô khiến cô tràn ngập ý chí chiến đấu.
Tân Vãn Thành vừa định đi, lại bị cậu gọi lại, “Chờ một chút.” Hướng Diễn lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cô: “Trước đó cô cho tôi mượn tiền, bây giờ tôi trả lại ân tình cho cô.”
Tân Vãn Thành không nhận: “Không cần đâu.” Điều kiện kinh tế của cậu ra sao cô biết, cho cô mượn năm ba ngàn, dễ chừng cậu thiếu ăn thiếu mặc cả tháng.
Hướng Diễn không nói nhiều với cô, nhét thẳng thẻ vô túi áo khoác cô: “Đi Pháp học nghệ thuật tốn kém lắm, cô nhận đi.”
Tân Vãn Thành cúi đầu, mới vừa vói vào trong túi định lấy thẻ ra thì đột nhiên cả người cứng đờ—
Không hề có dấu hiệu báo trước, Hướng Diễn đột ngột kéo cô ôm vào trong lòng.
Ôm rất chặt, chặt đến mức tim Tân Vãn Thành chợt căng thẳng.
Tân Vãn Thành nhất thời thất thần.
Giọng cậu rầu rĩ vang bên tai cô: “Mật mã là 170716.”
Giọng nhỏ tới mức gần như nghe không rõ, cậu đã bỏ cô ra, quay người đi.
Tân Vãn Thành ngơ ngác nhìn cửa kính mở rồi lại khép, Hướng Diễn đã chạy vào trong, chỉ để lại mình cô không biết cảm xúc trong lòng thế nào.
Tay Tân Vãn Thành còn để trong túi chưa kịp lấy ra, đầu ngón tay chạm vào 1 góc tấm thẻ, đột nhiên Tân Vãn Thành chợt nhớ ra, 170716…
Là ngày mà cậu tài xế lái thay Hướng Diễn gặp cô.
…
Hướng Diễn đưa thẻ cho cô, Tân Vãn Thành vẫn không đụng tới, nghĩ để dịp nào đó trả cho cậu, người anh em này còn nghèo hơn cô, Tân Vãn Thành không đành lòng mượn tiền cậu. Nhưng dạo này Tân Vãn Thành bận tới mức cơm còn không rảnh để ăn, dần dà quên mất việc đó.
Nửa tháng nay cô giúp 5 cửa hàng quần áo chụp hình, mỗi nhà là 300 bộ quần áo; Diêm Giai cho cô mượn tài khoản xã hội của mình, công việc chụp ảnh cũng cho cô; cô ấy còn có một nhóm mua ảnh chụp, 699 một bức, cô đã bán được hơn 30 bức, cô chưa chụp xong hết mà số lượng mua ảnh ngày càng tăng—
Tác phẩm của cô chưa lọt vào mắt giới thời trang nhưng dựa vào nó kiếm tiền cũng không thành vấn đề.
Công việc rất nhiều, Tân Vãn Thành còn phải ôn tập, làm bài IELTS.
Cô quay về nhà, mệt ngã lăn lên giường, nhưng nghĩ mới 10 giờ, lại cố gắng ngồi dậy, làm thêm một đề IELTS.
Cảnh này gần đây Thương Dao thường xuyên nhìn thấy, cô thật sự lo lắng: “Cậu cứ như vậy thì có mạng để đi Paris không?”
Tân Vãn Thành ngồi chỗ bàn trang điểm làm bài, tiện tay lấy một cây cọ ném cô: “Cái miệng ăn mắm ăn muối của cậu đó.”
Thương Dao lật đật bắt lấy, bộ cọ này rất mắc.
“Gần đây cậu bán mạng vậy cũng chỉ được hai vạn, không lẽ không có cách khác để kiếm tiền sao?”
Thương Dao cẩn thận cắm cọ lại trên ống đồ trang điểm, lướt nhìn qua bàn trang điểm, thở dài. Nếu biết vầy thì trước đây không mua sắm linh tinh rồi. Thương Dao tựa vào đầu giường, cân nhắc: “Nếu không… mình mượn Triệu Tử Từ một ít?”
Tân Vãn Thành lập tức từ chối: “Không được. Cậu còn chưa chính thức ở bên anh ấy, nếu mượn tiền thì anh ta sẽ coi thường cậu.”
“Anh ấy dám?!”
Tân Vãn Thành tạm thời buông bút, từ đề bài ngẩng lên, trấn an Thương Dao: “Cậu tính đi, hơn nửa tháng mình kiếm được 2 vạn. Tiếp theo mình sẽ thả lỏng bớt, một tháng kiếm 3 vạn không thành vấn đề, ba tháng thì được 9 vạn, mình có thể đi Paris rồi!”
Tân Vãn Thành cười nói rất nhẹ nhàng.
Thương Dao chỉ đành miễn cưỡng yên tâm: “Thôi được, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, thật sự cuối cùng không xong thì còn có Triệu Tử Từ.”
Tân Vãn Thành lại cúi đầu, làm bài thi, cô không lơi lỏng một chút nào.
Thực ra cô không muốn Thương Dao tìm Triệu Tử Từ giúp, còn có nguyên nhân—
Cô không muốn để người kia biết, hiện giờ cô thảm tới vậy.
Cô càng không muốn người kia ra tay giúp mình…
Gương mặt người đó, lúc ấm áp lúc lạnh lùng, gương mặt anh khi nói “Đừng yêu tôi” lóe lên trong đầu Tân Vãn Thành, cô chỉ cho phép mình phân tâm một thoáng, rồi lại tiếp tục làm bài.
…
Nhưng đúng với câu của Thương Dao “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng”, cô mới thi IELTS được 2 ngày, người mua tác phẩm của cô trong buổi đấu giá triển lãm lần trước, Chu Xuyên Quận, tìm được cách liên lạc với cô, muốn mua những bức ảnh khác trong bộ “Đỏ và đen” của cô.
Người mua này cũng là một nhà sưu tập, nghề nghiệp chính của anh ta là gì Tân Vãn Thành không biết. Đối phương hẹn Tân Vãn Thành tại phòng trưng bày riêng của anh ta.
Là một người mua thẳng thắn, cũng không nói chuyện phiếm quanh co, đi thẳng vào chủ đề: “Nói cái giá đi.”
…đây là 4 chữ mà Tân Vãn Thành thấy nó hay nhất trong thời gian gần đây.
Đây là loạt ảnh chụp mà ngày rời khỏi nhà Diệp Nam Bình, cô đi tìm Hứa An Bình chụp.
Thật ra lúc Hứa An Bình cởi quần áo trước mặt cô, lộ ra phần chân giả, Tân Vãn Thành biết, mình tự rời khỏi cũng không sai.
Chị ấy vì Diệp Nam Bình mất đi một chân, mà chị ấy vì chính bản thân mình, không có ai có thể sống tốt như thế.
Chỉ là… loạt ảnh chụp cuối cùng đã giúp cô gom đủ chi phí đi Paris, nói cách khác cũng là dựa vào Diệp Nam Bình mà có?
Tân Vãn Thành không thể nghĩ lâu, lập tức giao phim ra, rốt cuộc cô đã gần thêm một bước nữa với mục tiêu rời đi của mình.
…
Một tay nhận phim một tay chuyển tiền, mua bán nhanh chóng lẹ làng. Tiễn Tân Vãn Thành đi, Chu Xuyên Quận gọi điện thoại.
Bên kia bắt máy rất nhanh.
Chu Xuyên Quận chỉ hỏi một việc: “Diệp tiên sinh, vì sao anh không tự ra mặt mua những ảnh chụp đó?”
Bên kia cười. Nụ cười có vẻ chua xót.
Đáp án thật ra đã không quan trọng…
*****
Vở kịch nhỏ.
Ngày đầu tiên đi Paris, Tân Vãn Thành thu dọn đồ đạc, phát hiện thẻ ngân hàng bị quên trong túi áo khoác.
Cô ra cây ATM gần đó tra số dư, định sẽ chuyển tiền lại cho ai đó.
Lại phát hiện—
Trong thẻ này, là tài khoản ngoại tệ, vừa vặn có 25.000 Euro.
… Ba ba Diệp: Dám để cho nam phụ lên sàn, tác giả, cô thử xem?!
Tác giả: … ho khan, e hèm, anh chị em nghĩ sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook