Thế Giới Ngầm
-
Quyển 3 - Chương 3
Nhắc lại Nam, cậu trở về căn biệt thự nhỏ của bà Mai để dọn dẹp lại đồ đạc chuẩn bị cho ngày kia vào ở trong ký túc xá. Trên đường về, Nam gọi điện thoại về nhà, đầu dây bên kia vang lên giọng của một người phụ nữ:
- Alo, Nam hả con?
Nam trả lời:
- Dạ con đây mẹ. Con gọi về để thông báo cho mẹ biết là con đã làm xong thủ tục nhập học rồi ạ.
- Vậy thì tốt rồi, con đã tìm được phòng trọ chưa?
- Dạ con ở ký túc xá của trường mẹ ạ. Con cũng đã đăng ký xong rồi, ngày mai sẽ vào ở ạ.
Mẹ Nam nhắc nhở:
- Ừ, nhớ ra ngoài đó thì nhớ học cho giỏi, đừng ham chơi hay quậy phá con nhé.
Nam tỏ vẻ bất mãn:
- Mẹ cứ làm như con trai mẹ phá lắm không bằng.
- Anh không quậy phá thì ai quậy phá nữa chứ.
- À mẹ này, lúc nãy con gặp chú Dũng, chú ấy bảo con ngày mai tới nhà thăm, con thật sự không muốn chút nào, vốn dĩ họ đâu ưa gì chúng ta.
Mẹ Nam im lặng một lúc rồi đáp:
- Con không cần quan tâm họ đánh giá gì về chúng ta, nhưng ông ta với ông Công là bậc bề trên, con ra thành phố A mà không đến gặp họ thì quả là không lẽ phép. Mẹ nghĩ con nên đến thăm hỏi một lần.
Nam nói:
- Nếu mẹ đã nói thế thì con nghe, ba với bà có ở nhà không mẹ?
- Bà con đang làm rau ở sau, còn ba con thì đi làm chưa về.
- Dạ thế thì nhờ mẹ chuyển lời lại cho bà và ba là cứ yên tâm nhé, con có thể tự lo cho mình được.
Mẹ Nam cười cười, mắng:
- Rồi rồi, anh nhớ lời mẹ dặn đấy, lo mà học cho mẹ.
- Dạ, thôi con cúp máy đây ạ. Tạm biệt mẹ.
- Ừ.
Nam do dự ngẫm nghĩ lời mẹ của mình nói ban nãy hồi lâu, sau đó quyết định đến thăm gia đình của ông Công, dù trong lòng cảm thấy khá là khó chịu.
Bỗng dưng Nam nhận được cuộc gọi từ mấy thằng bạn cùng lớp đại học mà cậu đã làm quen sáng nay. Nam bắt máy:
- Alo, Đinh đấy hử, tao Nam nghe đây.
Đinh nói:
- Rảnh không, tao và mấy thằng nữa đang thiếu chân Hỗ Trợ, mày chơi không?
Nam cười đáp:
- Mày tài thật đấy, sao biết tao chơi Hỗ Trợ? Bọn mày đang ở đâu tao chạy qua?
Thật ra Nam chả mấy khi chơi game, nhưng hôm nay gặp lúc tâm trạng đang không vui, Nam cũng muốn tìm cái gì đó để giải tỏa, hơn nữa, dùng cách chơi game để gia tăng tình bạn cũng là một ý không tệ chút nào.
Nghe Nam hỏi, Đinh bèn trả lời:
- Quán net to đùng đối diện ngay cổng trường ấy, bọn tao đang ngồi ở đây, mày chạy qua ngay đi.
Nam nói:
- Ừ, nhớ giữ ghế cho tao đấy, tao qua luôn đây.
Từ chỗ Nam đứng đến chỗ mấy thằng bạn cùng lớp đang đợi chẳng xa bao nhiêu nên Nam lập tức cuốc bộ. Khi đến nơi thì Nam thấy bốn thằng bạn đang hét ầm lên vì thắng trận. Thằng Đinh nói:
- Mày đến kịp lúc đấy, vào nhanh nào.
- Từ từ nào, cần gì phải nóng vội thế.
- Sao không nóng cho được, nãy giờ bọn tao toàn gặp mấy thằng hỗ trợ chả ra gì, để xem mày có khá hơn không. Mày vào trận đi.
- Rồi rồi, tao đang vào đây, bắt đầu đi.
Tâm trạng không vui của Nam dễ dàng bị cuốn đi theo những tiếng hò hét, cười ròn rã trong các trận đấu cùng đám bạn. Năm người chơi chừng một giờ thì rời khỏi quán net vì Đinh còn bận đi học võ karatedo ở trường nào đấy. Đinh đã luyện môn võ này được gần mười năm rồi, Nam không biết rõ thứ bậc phân chia đẳng cấp hay đai thế nào, chỉ biết bạn cấp ba của Đinh, cũng là bạn cùng lớp đại học với Nam đánh giá Đinh là một cao thủ thực sự. Nam vốn luôn rất tò mò với bất cứ loại hình võ thuật gì, tiếc là Nam bị bà Mai gọi về có việc nên Nam chẳng thể nhờ Đinh dẫn theo để xem karatedo thực sự thế nào.
Đến bữa cơm tối, bà Mai hỏi Nam:
- Ngày mai cháu sẽ vào ở ký túc xá phải không?
Nam đáp:
- Dạ vâng ạ, cháu là sinh viên năm đầu nên được ưu tiên hơn nên khi đăng ký xong thì cháu nhận được phòng ngay.
- Vậy tốt rồi, vào ở ký túc xá cháu nhớ tuân thủ nội quy, đừng ham chơi như cũ nữa, không thì sẽ bị đuổi ra đấy.
Nam cười gượng:
- Dạ cháu nhớ mà, bà đừng nói cái này nữa.
Bà Mai bật cười:
- Ừ ừ, mà cháu vào ở ký túc xá rồi thì cũng đừng quên thường xuyên luyện công đấy, à, tốt nhất là cứ đến phòng tập của bà để luyện.
- Nhưng mà...
- Không sao, con bé nó chỉ mạnh miệng thế thôi chứ nó không để bụng gì đâu. Bình thường cũng chỉ có bà với hai đứa nó luyện công thôi, chả có bí mật quan trọng như lời con bé nói đâu, cháu cứ đến đấy, bà cháu ta tiếp tục luyện như trước đây.
Nam nghe thế thì do dự một lúc rồi mới trả lời:
- Dạ bà nói thế thì cháu xin nghe, nhưng mà thỉnh thoảng cháu mới đến thôi ạ, dù sao cháu cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người nhà của bà nữa.
Bà Mai gật đầu hài lòng:
- Vậy mới tốt chứ, thỉnh thoảng cũng không sao, chỉ cần bà có thể biết võ công của cháu có tiến bộ là được, vả lại Hùng nó cứ hỏi bà về cháu mãi, nó nhờ bà hẹn cháu một bữa nào đấy hai người tỉ thí với nhau.
- Dạ cái này...
Nam cảm thấy khó xử, không giống những lần tỉ đấu cùng Việt, giữa hai người đã từng vào sinh ra tử, khi so với một người lạ như Hùng thì khác hoàn toàn. Nam nói tiếp:
- Dạ để tính sau đi bà, cháu và anh Hùng mới gặp nhau được một lần, cháu nghĩ cháu không nên vội vàng chấp nhận lời đề nghị của anh Hùng đâu ạ.
Bà Nam gật gù:
- Cháu nghĩ chu đáo lắm, thế còn việc chuyển vào ký túc xá, cháu nhớ gói gém và kiểm tra cẩn thận, đừng để quên ngược quên xuôi rồi lại phải mất công tìm kiếm.
- Dạ vâng ạ.
Hai người cứ vừa ăn vừa nói chuyện, cũng chỉ là những lời nhắc nhở của bà Mai với Nam, đến khi Nam đang xếp đồ đạc của mình vào hành lý thì bỗng dưng bà Mai đưa một cây bút cho cậu và nói:
- Ta có món này muốn đưa cháu đây, một cây bút bi từ một người bạn của bà thuộc dòng họ bên cháu.
Nam rất ngạc nhiên, lập tức hỏi lại:
- Ồ, người tặng bà là ai thế ạ, cháu có biết người này không ạ?
Bà Mai cười hiền từ:
- Đương nhiên là cháu có biết chứ, chỉ là bà không thể nói rõ danh tính ra được. Năm xưa người đó nhờ bà giữ hộ cây bút này, tuy rằng bây giờ cây bút không thể viết được nữa nhưng bà vẫn gửi cho cháu xem như trả lại cho cố nhân.
- Vậy ạ?
Nam nhận cây bút từ bà Mai, lật tới lật lui ngắm nghía. Cây bút hoàn toàn giống như mọi cây bút bi bình thường, chỉ có khác một chút là vỏ nó đen mượt, bóng bẩy và không thể viết thêm một chữ nào nữa, đúng như lời của bà Mai. Cậu cẩn thận cất cây bút vào hành lý của mình, miệng nói:
- Bà cứ yên tâm, cháu sẽ giữ cây bút này thật kỹ, tuyệt đối không làm mất đâu.
Bà Mai tỏ vẻ hài lòng:
- Ừ, cháu còn chưa xếp thứ gì không? Kiểm tra toàn bộ một lần nữa nào.
- Dạ.
...
Sang ngày hôm sau, Nam nhanh chóng tiến hành vào ở ký túc xá. Một phòng gồm tám người, Nam không ngờ một thằng bạn học chung một lớp đại học cũng ở cùng phòng với mình. Nam dễ dàng làm quen được với những sinh viên cùng phòng, ngoài thằng bạn cùng lớp thì có ba ông anh khóa trên và ba sinh viên năm nhất như Nam.
Nam sửa soạn lại đồ đạc xong thì sực nhớ hôm nay đã hứa với chú Dũng là sẽ qua chào hỏi ông Công. Nam thay lại bộ đồ lịch sự hơn rồi đi đến nhà ông ấy. Ông Công nghỉ hưu từ lâu rồi nên Nam có thể gặp được ông ấy rất dễ dàng. Nam đến thăm mình, ông Công tỏ vẻ rất vui:
- Cháu đến rồi à, vào đây đi.
- Dạ vâng ạ.
Nam cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy ông Công tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe mạnh và đi đứng nhanh nhẹn vì Nam biết những người luyện võ đến mức như ông Công và bà Mai thì luôn có thuật dưỡng sinh rất tốt để tăng cường sức khỏe cho mình.
Ông Công lên tiếng trước:
- Mọi người gia đình cháu vẫn khỏe chứ?
- Dạ mọi người vẫn khỏe ạ, ba mẹ cháu còn dặn khi ra đây phải qua thăm ông ạ, chỉ là cháu bận cho việc nhập học quá nên hôm nay mới đến nhà ông được ạ.
Ông Công cười cười:
- Không sao, ông hiểu mà. Khi nào cháu sẽ chính thức vào học?
- Dạ tuần sau ạ.
- Cháu học ngành nào vậy? Quản trị kinh doanh đúng không nhỉ?
- Dạ đúng rồi ạ.
- Học ngành này cũng tốt, chị cháu mở công ty ở thành phố D, cháu tốt nghiệp xong thì có thể vào trong đó giúp cho chị cháu quản lý công ty.
Nam cười cười:
- Cháu vẫn chưa có dự định đó ạ, có khi cháu thích làm việc ngoài này hơn cũng không biết chừng ạ, dù sao thì cháu vẫn thích đi làm độc lập hơn, không muốn nhờ đến chị đâu ạ.
Ông Công gật gù khen ngợi:
- Giỏi lắm, suy nghĩ rất tốt! Có lăn lộn ngoài đời thì mới nhanh chóng trưởng thành được.
Nam chỉ cười chứ không đáp. Đương lúc ông Công và Nam đang hỏi thăm nhau về những chuyện đời thường thì bỗng dưng “cạch”, có tiếng động vang lên gần cửa phòng khách. Sau đó ông quản gia trong nhà ông Công bước vào với một cái thùng gì đấy trên tay và ông ấy đặt nó lên bục xi măng cao bằng một phần ba người mình ở dưới gầm cầu thang. Nam thấy mà sửng sốt, bởi lẽ cậu biết những thứ chứa trong thùng đó nặng ít nhất trên dưới ba chục cân, ấy thế mà ông Phúc có thể đặt để cái thùng chỉ bằng một tay rất nhẹ nhàng như đang cầm quyển vở hay cây bút bi vậy, hiển nhiên công lực của ông ta đã mạnh không tưởng tượng nổi. Nếu ông Phúc đã lợi hại như thế thì ông Công hay những người khác như ông Công thì còn ghê gớm đến mức nào nữa.
Nãy giờ ông Công luôn quan sát kỹ Nam, đương nhiên ông dễ dàng đoán ra được Nam cũng đã luyện võ công, hay ít nhất cũng hiểu rõ về nó, nếu không thì Nam đã không có vẻ mặt khác thường lúc ông Phúc đi vào. Hai chân mày ông cau lại tỏ ý bất ngờ, không phải bực bội vì Nam biết võ công mà vì một lời thề mấy chục năm trước đây, ông thật sự không tin nó sẽ bị phá vỡ, bởi vậy ông nghĩ bụng: “Phải bảo quản gia kiểm tra thằng nhóc càng sớm càng tốt để còn tìm cách giải quyết.” Ông Công hỏi dò:
- Này Nam, gia tộc của chúng có truyền thống tu luyện võ công đấy, cháu có luyện không thế?
Nam giật thột, thế rồi cậu sực nhớ lại lời dặn của bà Mai lúc trước, cậu bèn trả lời nửa thật nửa giả:
- Dạ có cả truyền thống nữa ạ? Cháu không nghe ba mẹ hay bà nội cháu nhắc chuyện này, cháu chỉ luyện một ít võ thuật địa phương, đủ để cháu phòng thân thôi ạ.
Ông Công gật gù đồng ý:
- Phải đấy, cháu nên luyện để phòng thân cũng như phát huy truyền thống của gia tộc chúng ta.
Nam thực sự không biết điều này vì cha mẹ cậu là người bình thường không hề có võ công nên cậu khá ngạc nhiên khi nghe ông Công hỏi. Đồng thời cậu cũng cảm thấy khó hiểu tại sao bà Mai lại nhắc nhở cậu không nên cho người khác biết cậu luyện võ công trong khi gia tộc của cậu lại có truyền thống hay ho thế. Trước mắt nhất định phải hỏi bà Mai cái này, sau đó mới quyết định nói sự thật với ông Công hay không.
- Alo, Nam hả con?
Nam trả lời:
- Dạ con đây mẹ. Con gọi về để thông báo cho mẹ biết là con đã làm xong thủ tục nhập học rồi ạ.
- Vậy thì tốt rồi, con đã tìm được phòng trọ chưa?
- Dạ con ở ký túc xá của trường mẹ ạ. Con cũng đã đăng ký xong rồi, ngày mai sẽ vào ở ạ.
Mẹ Nam nhắc nhở:
- Ừ, nhớ ra ngoài đó thì nhớ học cho giỏi, đừng ham chơi hay quậy phá con nhé.
Nam tỏ vẻ bất mãn:
- Mẹ cứ làm như con trai mẹ phá lắm không bằng.
- Anh không quậy phá thì ai quậy phá nữa chứ.
- À mẹ này, lúc nãy con gặp chú Dũng, chú ấy bảo con ngày mai tới nhà thăm, con thật sự không muốn chút nào, vốn dĩ họ đâu ưa gì chúng ta.
Mẹ Nam im lặng một lúc rồi đáp:
- Con không cần quan tâm họ đánh giá gì về chúng ta, nhưng ông ta với ông Công là bậc bề trên, con ra thành phố A mà không đến gặp họ thì quả là không lẽ phép. Mẹ nghĩ con nên đến thăm hỏi một lần.
Nam nói:
- Nếu mẹ đã nói thế thì con nghe, ba với bà có ở nhà không mẹ?
- Bà con đang làm rau ở sau, còn ba con thì đi làm chưa về.
- Dạ thế thì nhờ mẹ chuyển lời lại cho bà và ba là cứ yên tâm nhé, con có thể tự lo cho mình được.
Mẹ Nam cười cười, mắng:
- Rồi rồi, anh nhớ lời mẹ dặn đấy, lo mà học cho mẹ.
- Dạ, thôi con cúp máy đây ạ. Tạm biệt mẹ.
- Ừ.
Nam do dự ngẫm nghĩ lời mẹ của mình nói ban nãy hồi lâu, sau đó quyết định đến thăm gia đình của ông Công, dù trong lòng cảm thấy khá là khó chịu.
Bỗng dưng Nam nhận được cuộc gọi từ mấy thằng bạn cùng lớp đại học mà cậu đã làm quen sáng nay. Nam bắt máy:
- Alo, Đinh đấy hử, tao Nam nghe đây.
Đinh nói:
- Rảnh không, tao và mấy thằng nữa đang thiếu chân Hỗ Trợ, mày chơi không?
Nam cười đáp:
- Mày tài thật đấy, sao biết tao chơi Hỗ Trợ? Bọn mày đang ở đâu tao chạy qua?
Thật ra Nam chả mấy khi chơi game, nhưng hôm nay gặp lúc tâm trạng đang không vui, Nam cũng muốn tìm cái gì đó để giải tỏa, hơn nữa, dùng cách chơi game để gia tăng tình bạn cũng là một ý không tệ chút nào.
Nghe Nam hỏi, Đinh bèn trả lời:
- Quán net to đùng đối diện ngay cổng trường ấy, bọn tao đang ngồi ở đây, mày chạy qua ngay đi.
Nam nói:
- Ừ, nhớ giữ ghế cho tao đấy, tao qua luôn đây.
Từ chỗ Nam đứng đến chỗ mấy thằng bạn cùng lớp đang đợi chẳng xa bao nhiêu nên Nam lập tức cuốc bộ. Khi đến nơi thì Nam thấy bốn thằng bạn đang hét ầm lên vì thắng trận. Thằng Đinh nói:
- Mày đến kịp lúc đấy, vào nhanh nào.
- Từ từ nào, cần gì phải nóng vội thế.
- Sao không nóng cho được, nãy giờ bọn tao toàn gặp mấy thằng hỗ trợ chả ra gì, để xem mày có khá hơn không. Mày vào trận đi.
- Rồi rồi, tao đang vào đây, bắt đầu đi.
Tâm trạng không vui của Nam dễ dàng bị cuốn đi theo những tiếng hò hét, cười ròn rã trong các trận đấu cùng đám bạn. Năm người chơi chừng một giờ thì rời khỏi quán net vì Đinh còn bận đi học võ karatedo ở trường nào đấy. Đinh đã luyện môn võ này được gần mười năm rồi, Nam không biết rõ thứ bậc phân chia đẳng cấp hay đai thế nào, chỉ biết bạn cấp ba của Đinh, cũng là bạn cùng lớp đại học với Nam đánh giá Đinh là một cao thủ thực sự. Nam vốn luôn rất tò mò với bất cứ loại hình võ thuật gì, tiếc là Nam bị bà Mai gọi về có việc nên Nam chẳng thể nhờ Đinh dẫn theo để xem karatedo thực sự thế nào.
Đến bữa cơm tối, bà Mai hỏi Nam:
- Ngày mai cháu sẽ vào ở ký túc xá phải không?
Nam đáp:
- Dạ vâng ạ, cháu là sinh viên năm đầu nên được ưu tiên hơn nên khi đăng ký xong thì cháu nhận được phòng ngay.
- Vậy tốt rồi, vào ở ký túc xá cháu nhớ tuân thủ nội quy, đừng ham chơi như cũ nữa, không thì sẽ bị đuổi ra đấy.
Nam cười gượng:
- Dạ cháu nhớ mà, bà đừng nói cái này nữa.
Bà Mai bật cười:
- Ừ ừ, mà cháu vào ở ký túc xá rồi thì cũng đừng quên thường xuyên luyện công đấy, à, tốt nhất là cứ đến phòng tập của bà để luyện.
- Nhưng mà...
- Không sao, con bé nó chỉ mạnh miệng thế thôi chứ nó không để bụng gì đâu. Bình thường cũng chỉ có bà với hai đứa nó luyện công thôi, chả có bí mật quan trọng như lời con bé nói đâu, cháu cứ đến đấy, bà cháu ta tiếp tục luyện như trước đây.
Nam nghe thế thì do dự một lúc rồi mới trả lời:
- Dạ bà nói thế thì cháu xin nghe, nhưng mà thỉnh thoảng cháu mới đến thôi ạ, dù sao cháu cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người nhà của bà nữa.
Bà Mai gật đầu hài lòng:
- Vậy mới tốt chứ, thỉnh thoảng cũng không sao, chỉ cần bà có thể biết võ công của cháu có tiến bộ là được, vả lại Hùng nó cứ hỏi bà về cháu mãi, nó nhờ bà hẹn cháu một bữa nào đấy hai người tỉ thí với nhau.
- Dạ cái này...
Nam cảm thấy khó xử, không giống những lần tỉ đấu cùng Việt, giữa hai người đã từng vào sinh ra tử, khi so với một người lạ như Hùng thì khác hoàn toàn. Nam nói tiếp:
- Dạ để tính sau đi bà, cháu và anh Hùng mới gặp nhau được một lần, cháu nghĩ cháu không nên vội vàng chấp nhận lời đề nghị của anh Hùng đâu ạ.
Bà Nam gật gù:
- Cháu nghĩ chu đáo lắm, thế còn việc chuyển vào ký túc xá, cháu nhớ gói gém và kiểm tra cẩn thận, đừng để quên ngược quên xuôi rồi lại phải mất công tìm kiếm.
- Dạ vâng ạ.
Hai người cứ vừa ăn vừa nói chuyện, cũng chỉ là những lời nhắc nhở của bà Mai với Nam, đến khi Nam đang xếp đồ đạc của mình vào hành lý thì bỗng dưng bà Mai đưa một cây bút cho cậu và nói:
- Ta có món này muốn đưa cháu đây, một cây bút bi từ một người bạn của bà thuộc dòng họ bên cháu.
Nam rất ngạc nhiên, lập tức hỏi lại:
- Ồ, người tặng bà là ai thế ạ, cháu có biết người này không ạ?
Bà Mai cười hiền từ:
- Đương nhiên là cháu có biết chứ, chỉ là bà không thể nói rõ danh tính ra được. Năm xưa người đó nhờ bà giữ hộ cây bút này, tuy rằng bây giờ cây bút không thể viết được nữa nhưng bà vẫn gửi cho cháu xem như trả lại cho cố nhân.
- Vậy ạ?
Nam nhận cây bút từ bà Mai, lật tới lật lui ngắm nghía. Cây bút hoàn toàn giống như mọi cây bút bi bình thường, chỉ có khác một chút là vỏ nó đen mượt, bóng bẩy và không thể viết thêm một chữ nào nữa, đúng như lời của bà Mai. Cậu cẩn thận cất cây bút vào hành lý của mình, miệng nói:
- Bà cứ yên tâm, cháu sẽ giữ cây bút này thật kỹ, tuyệt đối không làm mất đâu.
Bà Mai tỏ vẻ hài lòng:
- Ừ, cháu còn chưa xếp thứ gì không? Kiểm tra toàn bộ một lần nữa nào.
- Dạ.
...
Sang ngày hôm sau, Nam nhanh chóng tiến hành vào ở ký túc xá. Một phòng gồm tám người, Nam không ngờ một thằng bạn học chung một lớp đại học cũng ở cùng phòng với mình. Nam dễ dàng làm quen được với những sinh viên cùng phòng, ngoài thằng bạn cùng lớp thì có ba ông anh khóa trên và ba sinh viên năm nhất như Nam.
Nam sửa soạn lại đồ đạc xong thì sực nhớ hôm nay đã hứa với chú Dũng là sẽ qua chào hỏi ông Công. Nam thay lại bộ đồ lịch sự hơn rồi đi đến nhà ông ấy. Ông Công nghỉ hưu từ lâu rồi nên Nam có thể gặp được ông ấy rất dễ dàng. Nam đến thăm mình, ông Công tỏ vẻ rất vui:
- Cháu đến rồi à, vào đây đi.
- Dạ vâng ạ.
Nam cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy ông Công tuổi đã cao nhưng vẫn rất khỏe mạnh và đi đứng nhanh nhẹn vì Nam biết những người luyện võ đến mức như ông Công và bà Mai thì luôn có thuật dưỡng sinh rất tốt để tăng cường sức khỏe cho mình.
Ông Công lên tiếng trước:
- Mọi người gia đình cháu vẫn khỏe chứ?
- Dạ mọi người vẫn khỏe ạ, ba mẹ cháu còn dặn khi ra đây phải qua thăm ông ạ, chỉ là cháu bận cho việc nhập học quá nên hôm nay mới đến nhà ông được ạ.
Ông Công cười cười:
- Không sao, ông hiểu mà. Khi nào cháu sẽ chính thức vào học?
- Dạ tuần sau ạ.
- Cháu học ngành nào vậy? Quản trị kinh doanh đúng không nhỉ?
- Dạ đúng rồi ạ.
- Học ngành này cũng tốt, chị cháu mở công ty ở thành phố D, cháu tốt nghiệp xong thì có thể vào trong đó giúp cho chị cháu quản lý công ty.
Nam cười cười:
- Cháu vẫn chưa có dự định đó ạ, có khi cháu thích làm việc ngoài này hơn cũng không biết chừng ạ, dù sao thì cháu vẫn thích đi làm độc lập hơn, không muốn nhờ đến chị đâu ạ.
Ông Công gật gù khen ngợi:
- Giỏi lắm, suy nghĩ rất tốt! Có lăn lộn ngoài đời thì mới nhanh chóng trưởng thành được.
Nam chỉ cười chứ không đáp. Đương lúc ông Công và Nam đang hỏi thăm nhau về những chuyện đời thường thì bỗng dưng “cạch”, có tiếng động vang lên gần cửa phòng khách. Sau đó ông quản gia trong nhà ông Công bước vào với một cái thùng gì đấy trên tay và ông ấy đặt nó lên bục xi măng cao bằng một phần ba người mình ở dưới gầm cầu thang. Nam thấy mà sửng sốt, bởi lẽ cậu biết những thứ chứa trong thùng đó nặng ít nhất trên dưới ba chục cân, ấy thế mà ông Phúc có thể đặt để cái thùng chỉ bằng một tay rất nhẹ nhàng như đang cầm quyển vở hay cây bút bi vậy, hiển nhiên công lực của ông ta đã mạnh không tưởng tượng nổi. Nếu ông Phúc đã lợi hại như thế thì ông Công hay những người khác như ông Công thì còn ghê gớm đến mức nào nữa.
Nãy giờ ông Công luôn quan sát kỹ Nam, đương nhiên ông dễ dàng đoán ra được Nam cũng đã luyện võ công, hay ít nhất cũng hiểu rõ về nó, nếu không thì Nam đã không có vẻ mặt khác thường lúc ông Phúc đi vào. Hai chân mày ông cau lại tỏ ý bất ngờ, không phải bực bội vì Nam biết võ công mà vì một lời thề mấy chục năm trước đây, ông thật sự không tin nó sẽ bị phá vỡ, bởi vậy ông nghĩ bụng: “Phải bảo quản gia kiểm tra thằng nhóc càng sớm càng tốt để còn tìm cách giải quyết.” Ông Công hỏi dò:
- Này Nam, gia tộc của chúng có truyền thống tu luyện võ công đấy, cháu có luyện không thế?
Nam giật thột, thế rồi cậu sực nhớ lại lời dặn của bà Mai lúc trước, cậu bèn trả lời nửa thật nửa giả:
- Dạ có cả truyền thống nữa ạ? Cháu không nghe ba mẹ hay bà nội cháu nhắc chuyện này, cháu chỉ luyện một ít võ thuật địa phương, đủ để cháu phòng thân thôi ạ.
Ông Công gật gù đồng ý:
- Phải đấy, cháu nên luyện để phòng thân cũng như phát huy truyền thống của gia tộc chúng ta.
Nam thực sự không biết điều này vì cha mẹ cậu là người bình thường không hề có võ công nên cậu khá ngạc nhiên khi nghe ông Công hỏi. Đồng thời cậu cũng cảm thấy khó hiểu tại sao bà Mai lại nhắc nhở cậu không nên cho người khác biết cậu luyện võ công trong khi gia tộc của cậu lại có truyền thống hay ho thế. Trước mắt nhất định phải hỏi bà Mai cái này, sau đó mới quyết định nói sự thật với ông Công hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook